Chương 23.1: U mộng
[HIDE-THANKS]
[/HIDE-THANKS]
[HIDE-THANKS]
Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, gió nhẹ theo khe cửa sổ chui vào trong đem tờ giấy Tuyên Thành mỏng manh trên bàn thổi ' ong ong ' rung động.
Ninh Vương cầm cái chặn giấy đem giấy Tuyên Thành chặn lại, nhìn Thẩm Chiêu, thần sắc ngưng trọng nói: "A Chiêu, Thái Tử điện hạ, thỉnh nói nắng cẩn thận, có vài lời một khi đã nói ra là không thể thu trở lại."
Thẩm Chiêu mấy năm nay ở trên triều đình kia tắm máu chém giết đấu tranh kịch liệt, không biết đã phải trải qua biết bao nhiêu con đường xương máu, vượt qua biết bao nhiêu đao kiếm, cho dù là tính cách trời sinh nông nổi nhưng kinh qua một đoạn đường máu lửa thì tâm tính thiếu niên ấy cũng đã sớm bị mài dũa phẳng phiu rồi.
Ninh Vương vẫn còn cho rằng hắn hôm nay xuất hiện ở đây là do xúc động, là ỷ vào vài phần thông minh của bản thân để thể hiện.
Nhưng kỳ thật cảnh tượng ngày hôm nay, từ việc Lan Lăng công chúa vào Hình Bộ, đến việc Huyền Ninh té ngựa ở Tây Uyển, lại cho tới bây giờ lôi kéo Từ Trường Lâm đi tìm Bát thúc đối chất, từng bước từng bước một trong lòng hắn đã sớm suy tính cẩn thận rất nhiều lần.
Thẩm Chiêu bình tĩnh nói: "Có đôi lời muốn nói thì nên nói luôn, đợi sau khi bổn cung đem lời nên nói nói xong, thỉnh Bát thúc đến ngự tiền, nhanh chóng cùng phụ hoàng thương lượng, trả lại sự trong sạch cho Trường Lâm quan, để hắn về Nam Sở."
Ninh Vương cứng lưỡi một lát, sau đó như chợt nhớ ra cái gì, nhìn nhìn cô nương dáng vẻ yểu điệu Sắt Sắt đứng bên cạnh, quay về hướng Thẩm Chiêu cả giận nói: "Ngươi vừa nãy náo loạn như vậy, nguyên lai là vì tranh giành tình cảm? Ngươi là trữ quân, là Thái Tử sắp sửa kế vị, ngươi sao có thể coi đây là trò đùa!"
Thẩm Chiêu lắc đầu: "Không, bổn cung là thật lòng muốn đưa Trường Lâm quân quay về Nam Sở, không hy vọng hắn bỏ mạng tại đây."
Từ Trường Lâm nghe vậy, ánh mắt nhếch lên, hơi có chút ngoài ý muốn.
"Trong triều Nam Sở gian ninh thần hoành hành, lấy Văn Thái Sư cầm đầu, không màng quốc lực kiệt quệ, dân sinh khó khăn, vẫn một lòng chủ chiến, ý đồ thông qua chiến sự thu tiền tu quyền. Nhìn khắp trong triều, chỉ có Võ An Hầu là người duy nhất chủ hòa, cũng không tiếc sức lực, mặc kệ dị nghị tặng con gái của chính mình tới hòa thân."
"Đáng tiếc, anh hùng không thọ, Võ An Hầu bệnh nặng, trước mắt thời gian không còn nhiều. Nếu như hắn ngã xuống, trong triều không còn ngời áp chế cục diện thì sợ là không thể ngăn cản Nam Sở huy động quân phát động chiến tranh. Trường Lâm quân là truyền nhân duy nhất của Võ An Hầu, chỉ cần hắn có thể an toàn trở lại Nam Sở, thuận lợi thừa kế tước vị của phụ thânh, cáng đáng lấy phủ Võ An Hầu. Dựa vào thực lực của Trường Lâm quân đại khái có thể chống lại đám nịnh thần kia, đem hòa bình của hai nước Tần Sở duy trì lâu một chút."
Ninh Vương xuy nói: "Chiến thì chiến, Đại Tần chúng ta quốc lực cường thịnh, chẳng lẽ còn sợ Nam Sở dấy binh.."
Lời nói chuẩn bị ra khỏi miệng, hắn đột nhiên ý thức được vấn đề mấu ở đâu.
Đại Tần không sợ Nam Sở, nhưng mà Thẩm Chiêu cũng có đủ lý do để không hy vọng trong khoảng thời gian sắp tới xảy ra chiến sự.
Quân đội Đại Tần đang nằm trong tay Lan Lăng công chúa, Khánh vương cùng Kỳ vương. Hiện giờ bệ hạ vẫn còn, còn có thể miễn cưỡng áp chế bọn họ. Nếu bệ hạ băng hà, Thẩm Chiêu đăng cơ, thiên tử trẻ tuổi lại không có mẫu tộc để dựa vào, quanh năm cầm binh lĩnh tướng ở bên ngoài nhất định không ổn.
Nếu lúc này xảy ra chiến sự thì không thể không để bọn họ lĩnh binh đi ngăn địch. Trong lòng họ mang ý đồ khác, tay lại cầm trọng binh, trong tình huống rối ren chỉ sợ càng thêm khó bề khống chế.
Nói theo chiều tốt, bọn họ thuận lợi ngăn địch, phục mệnh hồi kinh, chiến công rực rỡ khó có thể lay động, ngày thiên tử thu hồi binh quyền sẽ càng thêm xa. Nói theo chiều xấu, trong lòng bọn họ đã sớm có ý đồ, thừa dịp lĩnh binh ở bên ngoài, dứt khoát tạo phản, vậy thì thiên hạ Đại Tần sẽ rơi vào gió lửa nội chiến, hoàn toàn rối loạn..
Mặc kệ là chiều hướng nào cũng đều là chuyện tối kỵ trước mặt vị tân quân tương lai này.
Đối với Thẩm Chiêu còn đường tốt nhất chính là sau khi hắn đăng cơ mấy năm, quốc gia không hề có chiến sự, cho hắn đủ thời gian để ổn định đế vị, chỉnh đốn triều cương, có thể đem bình quyền thu về, nắm ở trong tay. Lúc này tái chiến cũng không muộn.
Mà để làm đươc việc này thì cần có vị truyền nhân duy nhất của Võ An Hầu này-- Trường Lâm quân phối hợp với hắn hoàn thành.
Từ Trường Lâm cũng đã nghĩ xong toàn bộ chuyện này, đối với tâm tư kín đáo của Thẩm Chiêu khâm phục rất nhiều, rồi lại không khỏi thật sầu lo.
Ánh mắt hắn phức tạp nhìn vị Thái Tử điện hạ trẻ tuổi, đáy lòng nặng trĩu thở dài.
Chính hắn cũng không có con đường thứ hai để đi.
Tình cảnh Nam Sở hàng năm chiến loạn đúng là đã khiến dân chúng lầm than, đám gian nịnh thần kia chỉ lo cướp tiền đoạt quyền, không màng đến sự sống chết của bá tánh.
Nếu như tử chiến đến cùng, dồn hết toàn bộ sức lực cả nước cũng chỉ có thể làm cho nội bộ Đại Tần phân tranh không ngừng, cho dù có thể kéo Thẩm Chiêu xuống ngựa, nhưng Đại Tần vẫn có thể lập tân quân mà. Còn Nam Sở sẽ thật sự bị hủy trong tay đám gian nịnh tiểu nhân kia.
Sách lược tốt nhất trước mặt đó là từng người tích tụ thực lực, ngày sau tái chiến.
Từ Trường Lâm đem những lời này tạm thời dấu xuống, hướng Thẩm Chiêu thi lễ thật sâu, cung cung kính kính hỏi: "Như vậy cái chết của Cao đại nhân là như thế nào, còn thỉnh điện hạ chỉ giáo."
Thẩm Chiêu sắp sửa mở miệng, Ninh Vương giành trước một bước nói: "Có chút lời nói phải ở trước mặt người ngoài nói đi?"
Từ Trường Lâm ngẩn ra, ánh mắt tại gian thư phòng quét qua một vòng, theo thứ tự xẹt qua Sắt Sắt, Thẩm Chiêu cùng Ninh Vương. Sau đó hắn xác định, nơi này chỉ có hắn là người ngoài.
Thẩm Chiêu từ từ nói: "Bát thúc cho rằng, nếu như không đem sự tình nói rõ ràng, vị Trường Lâm quân này sẽ cam tâm tình nguyện bỏ qua sao? Chỉ có cho hắn biết sự tình có bao nhiêu hung hiểm, hắn mới có thể đề phòng."
Ninh Vương yên lặng nhìn về phía bình men gốm, không nói thêm nữa, ước chừng là đã chấp nên dứt khoát ngồi trở lại ghế trên, phe phẩy quạt xếp, chờ Thẩm Chiêu vạch mặt hắn.
"Bổn cung đã xem qua bản án, cũng đã hỏi các cô nương trong Yến lâu, có thể xác định, đêm đó Cao Sĩ Kiệt sau khi gặp Nguyễn Thu Hòa đã gặp thêm một người nữa.."
Ninh Vương ngẩng đầu hỏi: "Ngươi dựa vào cái gì xác định người nọ chính là ta?"
Thẩm Chiêu nói: "Mọi người đều nói người đó có râu quai nón, lấy áo choàng che mặt, thấy không rõ mặt, theo lý rất khó xác định thân phận thật sự của người này.."
"Nhưng cô nương Yến lâu nói, đêm đó Cao Sĩ Kiệt không cho tú bà đưa rượu nhưng sai hạ nhân chuẩn bị chén bạch ngọc chuyên dùng để uống rượu. Điều này cứng tỏ hắn đã tự mang theo rượu tới. Không nói đến vì sao hắn phải hao tâm tổn sức như vậy, đơn cử chỉ nói vật chứng tại hiện trường lại không hề phát hiện ra chung rượu nào, điều này không phải rất kỳ quái sao?"
Ninh Vương cười: "Nào có cái gì kỳ quái? Chẳng qua là mọt chuyện ngoài ý muốn, có lẽ là khi phát hiện ra vụ án khiến hiện trường hỗn loạn, chung rượu bị đánh mất cũng chưa biết chừng."
"Cô nương Yến lâu nói, ngay sau khi phát hiện ra án mạng, hộ vệ của Cao đại ngay lập tức đã bao vây bảo hộ hiện trường, người khác không thể nào vào được. Những hộ vệ đến từ Nam Sở đó bổn cung đã cho điều tra chi tiết, bọn họ hoàn toàn không có gì liên quan với Đại Tần, không thể có chuyện bị người ta mua chuộc. Chỉ có thể giải thích rằng, chung rượu đã bị hung thủ mang đi."
"Phụ hoàng mở tiệc vì Nam Sở sứ giả đón gió đêm đó, ta nhưng nhớ rõ, bát thúc đối Nam Sở sở sản rượu gạo lê hoa bạch khen không dứt miệng. Có lẽ Cao Sĩ Kiệt là hảo tâm, hy vọng các ngươi gặp mặt có thể hòa hợp, có thể theo như nhu cầu, từng người đạt tới mục đích, liền cố ý vì bát thúc mang theo lê hoa bạch. Bát thúc chỉ sợ cũng là lần đầu tiên làm chuyện như vậy, nhìn người đã chết, có chút hoảng loạn, lại nghĩ tới chính mình từng vì lê hoa bạch phú thơ, sợ bại lộ thân phận, liền đem chung rượu mang đi."
Nói tới đây, Thẩm Chiêu hơi có tạm dừng, biểu tình tinh tế nhìn Ninh Vương.
Ninh Vương hiểu ý, thở dài: "Đúng là ở chỗ này, ta dã phạm phải sai lầm."
Thẩm Chiêu nói: "Đúng vậy, nếu như chung rượu không biến mất thì có lẽ căn bản sẽ không có người chú ý đó là rượu lê hoa bạch mai. Người phụ trách phá án là đại ca, hắn từ trước đến nay luôn luôn sơ ý, cũng sẽ không chú ý tới chuyện này. Nhưng cuối cùng lại bị thiếu mất. Dựa vào thân phận của Cao Sĩ Kiệt, vật phẩm tùy thân đều có chuyên gia lo liệu, chỉ cần thẩm tra cẩn thận chút hẳn là có thể tra ra được manh mối, cho nên.. Biệt quán đã bị mất tích một gã sai vặt, gã sai vặt này là chuyên môn lo liệu vật phẩm tùy thân cho Cao đại nhân."
"Khi đó biệt quán đã đóng cửa, trừ phi có vương lệnh của Bát thúc hoặc Tứ đệ nếu không sẽ không được ra vào. Nhìn qua thì nghiêm mật như ván sắt, nhưng nếu người làm việc này chính là Bát thúc, sợ là cũng quá dễ dàng đi."
"Có lẽ Bát thúc còn đã điều tra, lúc Cao Sĩ Kiệt vào thành Trường An cẩn thận vạn phần, đồ vật bên người chỉ cho phép gã sai vặt này chạm vào, còn lại người khác dù muốn chạm vào một chút đều không được. Nhân thể hắn bị bệnh lâu ngày, cách mỗi một canh giờ đều cần uống thuốc. Tối hôm đó chung rượu là đặt ở trong rương thuốc mang theo tùbên người, người khác căn bản sẽ không chú ý tới. Cho nên, chỉ cần giải quyết xong gã sai vặt này thì vạn sự đều thỏa đáng."
"Xủa lý xong chuyện đó, Bát thúc liền kê cao gối mà ngủ, có thể an tâm mà đóng cửa ăn năn."
Chân tướng án mạng của sứ thần hóa ra lại là như vậy.. Sắt Sắt không kìm được thổn thức, theo bản năng nhìn về phía Từ Trường Lâm, thấy hắn hai tay nắm chặt, trong mắt hiện lên sát ý sắc nhọn, hướng thẳng vào Ninh Vương.
Tim nàng trầm xuống, nhìn về phía Thẩm Chiêu.
Thẩm Chiêu cũng chú ý tới điều đó, hắn hòa hoãn thanh âm, hướng Từ Trường Lâm nói: "Ngươi hẳn là biết Cao đại nhân vì sao mà chết, trong tay hắn có chứng cứ.. Ngươi không biết là tốt nhất. Lan Lăng cô cô cũng không phải muốn lừa bịp người, nàng có lẽ đã sớm phát hiện ngươi không biết chứng cứ là gì, chỉ là quá muốn lấy được chứng cứ nên mới lưu trữ ngươi, nghĩ có thể câu ra được cá lớn."
Từ Trường Lâm đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt gằn tia đỏ máu, thanh âm nghẹn ngào: "Chứng cứ gì?"
Thẩm Chiêu im lặng một lát, cúi đầu sửa sang tay áo phết đất, nói: "Được rồi, chuyện nên nói bổn cung đã nói xong. Ngươi nếu là người thông minh thì hãy coi như cái gì cũng không biết, chờ phụ hoàng xá lệnh thì ngoan ngoãn mà về Nam Sở của ngươi đi. Tống gia cũng được, Tống cô nương cũng thế, đều cùng ngươi không có quan hệ."
Từ Trường Lâm khóe môi nhếch lên vài phần cười lạnh: "Xem ra câu nói kế tiếp chính là không thể nói với người ngoài là ta rồi."
Thẩm Chiêu nói: "Có một số việc, Cao đại nhân không muốn để ngươi biết là vì muốn tốt cho ngươi. Tống Lan đã chết, Tống gia cũng đã sớm tan thành mây khói, ngươi lại không phải người Tống gia, cho dù là vì bạn tốt của chính mình nhưng cũng không cần bướng bỉnh đến thế."
Hắn tăng thêm ngữ khí, thêm vài phần thành khẩn: "Trường Lâm quân, bổn cung tuy không thích ngươi nhưng thực lòng kính trọng ngươi một mảnh nghĩa khí. Bổn cung trước đây đã nghe nói Võ An Hầu phủ gia học sâu hiểu rộng, Võ An Hầu thế tử càng là thiên tài kinh thiên động địa. Ta nghĩ đến phụ hầu ngươi đối với ngươi có rất nhiều kỳ vọng, ta hy vọng ngày sau khi ngươi và ta là địch thủ có thể quang minh chính đại mà tranh tài một phen, thống thống khoái khoái phân ra thắng bại. Bổn cung không hy vọng, ngươi bị sa vào âm mưu quỷ kế mà vong mạng quá sớm."
Nghe hắn đề cập phụ hầu, Từ Trường Lâm mặt đầy lệ khí nháy mắt ảm đạm đi, hắn hơi sửng sốt giật mình phản ứng lại, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Chiêu, mỉa mai nói: "Thái Tử điện hạ thật lợi hại, bày mưu lập kế, tâm tư tỉ mỉ không nói, còn có thể thấy rõ nhân tâm."
Hướng hắn để lộ chứng cứ kia có quan hệ với thiên tử Đại Tần, cho hắn biết lợi hại, lại không nói cụ thể là cái gì. Trong lúc hắn tràn ngập phẫn uất, động sát ý lại hướng hắn nhắc tới ân cần khổ tâm của phụ hầu, làm lòng hắn nhớ nhung không thể tùy ý làm bậy.
Vị Thái Tử điện hạ này tuy tuổi còn nhỏ nhưng lại có thể đem nhân tâm tính kế đến chuẩn xác như thế, thật là không thể khinh thường.
Từ Trường Lâm biết hôm nay có ở đây dây dưa cũng không thể hỏi ra cái gì, chỉ có thể hướng Thẩm Chiêu thu đoan tay áo hành lễ, nói: "Nếu vậy, ta liền hồi biệt quán."
Hắn lại hướng Sắt Sắt nói: "Mấy ngày nay đã làm phiền cô nương rồi."
Sắt Sắt chỉnh đốn trang phục đáp lễ, nỗi lòng phức tạp, chung quy không thể nào nói lên lời.
Người dịch: Huyền Trang
Ninh Vương cầm cái chặn giấy đem giấy Tuyên Thành chặn lại, nhìn Thẩm Chiêu, thần sắc ngưng trọng nói: "A Chiêu, Thái Tử điện hạ, thỉnh nói nắng cẩn thận, có vài lời một khi đã nói ra là không thể thu trở lại."
Thẩm Chiêu mấy năm nay ở trên triều đình kia tắm máu chém giết đấu tranh kịch liệt, không biết đã phải trải qua biết bao nhiêu con đường xương máu, vượt qua biết bao nhiêu đao kiếm, cho dù là tính cách trời sinh nông nổi nhưng kinh qua một đoạn đường máu lửa thì tâm tính thiếu niên ấy cũng đã sớm bị mài dũa phẳng phiu rồi.
Ninh Vương vẫn còn cho rằng hắn hôm nay xuất hiện ở đây là do xúc động, là ỷ vào vài phần thông minh của bản thân để thể hiện.
Nhưng kỳ thật cảnh tượng ngày hôm nay, từ việc Lan Lăng công chúa vào Hình Bộ, đến việc Huyền Ninh té ngựa ở Tây Uyển, lại cho tới bây giờ lôi kéo Từ Trường Lâm đi tìm Bát thúc đối chất, từng bước từng bước một trong lòng hắn đã sớm suy tính cẩn thận rất nhiều lần.
Thẩm Chiêu bình tĩnh nói: "Có đôi lời muốn nói thì nên nói luôn, đợi sau khi bổn cung đem lời nên nói nói xong, thỉnh Bát thúc đến ngự tiền, nhanh chóng cùng phụ hoàng thương lượng, trả lại sự trong sạch cho Trường Lâm quan, để hắn về Nam Sở."
Ninh Vương cứng lưỡi một lát, sau đó như chợt nhớ ra cái gì, nhìn nhìn cô nương dáng vẻ yểu điệu Sắt Sắt đứng bên cạnh, quay về hướng Thẩm Chiêu cả giận nói: "Ngươi vừa nãy náo loạn như vậy, nguyên lai là vì tranh giành tình cảm? Ngươi là trữ quân, là Thái Tử sắp sửa kế vị, ngươi sao có thể coi đây là trò đùa!"
Thẩm Chiêu lắc đầu: "Không, bổn cung là thật lòng muốn đưa Trường Lâm quân quay về Nam Sở, không hy vọng hắn bỏ mạng tại đây."
Từ Trường Lâm nghe vậy, ánh mắt nhếch lên, hơi có chút ngoài ý muốn.
"Trong triều Nam Sở gian ninh thần hoành hành, lấy Văn Thái Sư cầm đầu, không màng quốc lực kiệt quệ, dân sinh khó khăn, vẫn một lòng chủ chiến, ý đồ thông qua chiến sự thu tiền tu quyền. Nhìn khắp trong triều, chỉ có Võ An Hầu là người duy nhất chủ hòa, cũng không tiếc sức lực, mặc kệ dị nghị tặng con gái của chính mình tới hòa thân."
"Đáng tiếc, anh hùng không thọ, Võ An Hầu bệnh nặng, trước mắt thời gian không còn nhiều. Nếu như hắn ngã xuống, trong triều không còn ngời áp chế cục diện thì sợ là không thể ngăn cản Nam Sở huy động quân phát động chiến tranh. Trường Lâm quân là truyền nhân duy nhất của Võ An Hầu, chỉ cần hắn có thể an toàn trở lại Nam Sở, thuận lợi thừa kế tước vị của phụ thânh, cáng đáng lấy phủ Võ An Hầu. Dựa vào thực lực của Trường Lâm quân đại khái có thể chống lại đám nịnh thần kia, đem hòa bình của hai nước Tần Sở duy trì lâu một chút."
Ninh Vương xuy nói: "Chiến thì chiến, Đại Tần chúng ta quốc lực cường thịnh, chẳng lẽ còn sợ Nam Sở dấy binh.."
Lời nói chuẩn bị ra khỏi miệng, hắn đột nhiên ý thức được vấn đề mấu ở đâu.
Đại Tần không sợ Nam Sở, nhưng mà Thẩm Chiêu cũng có đủ lý do để không hy vọng trong khoảng thời gian sắp tới xảy ra chiến sự.
Quân đội Đại Tần đang nằm trong tay Lan Lăng công chúa, Khánh vương cùng Kỳ vương. Hiện giờ bệ hạ vẫn còn, còn có thể miễn cưỡng áp chế bọn họ. Nếu bệ hạ băng hà, Thẩm Chiêu đăng cơ, thiên tử trẻ tuổi lại không có mẫu tộc để dựa vào, quanh năm cầm binh lĩnh tướng ở bên ngoài nhất định không ổn.
Nếu lúc này xảy ra chiến sự thì không thể không để bọn họ lĩnh binh đi ngăn địch. Trong lòng họ mang ý đồ khác, tay lại cầm trọng binh, trong tình huống rối ren chỉ sợ càng thêm khó bề khống chế.
Nói theo chiều tốt, bọn họ thuận lợi ngăn địch, phục mệnh hồi kinh, chiến công rực rỡ khó có thể lay động, ngày thiên tử thu hồi binh quyền sẽ càng thêm xa. Nói theo chiều xấu, trong lòng bọn họ đã sớm có ý đồ, thừa dịp lĩnh binh ở bên ngoài, dứt khoát tạo phản, vậy thì thiên hạ Đại Tần sẽ rơi vào gió lửa nội chiến, hoàn toàn rối loạn..
Mặc kệ là chiều hướng nào cũng đều là chuyện tối kỵ trước mặt vị tân quân tương lai này.
Đối với Thẩm Chiêu còn đường tốt nhất chính là sau khi hắn đăng cơ mấy năm, quốc gia không hề có chiến sự, cho hắn đủ thời gian để ổn định đế vị, chỉnh đốn triều cương, có thể đem bình quyền thu về, nắm ở trong tay. Lúc này tái chiến cũng không muộn.
Mà để làm đươc việc này thì cần có vị truyền nhân duy nhất của Võ An Hầu này-- Trường Lâm quân phối hợp với hắn hoàn thành.
Từ Trường Lâm cũng đã nghĩ xong toàn bộ chuyện này, đối với tâm tư kín đáo của Thẩm Chiêu khâm phục rất nhiều, rồi lại không khỏi thật sầu lo.
Ánh mắt hắn phức tạp nhìn vị Thái Tử điện hạ trẻ tuổi, đáy lòng nặng trĩu thở dài.
Chính hắn cũng không có con đường thứ hai để đi.
Tình cảnh Nam Sở hàng năm chiến loạn đúng là đã khiến dân chúng lầm than, đám gian nịnh thần kia chỉ lo cướp tiền đoạt quyền, không màng đến sự sống chết của bá tánh.
Nếu như tử chiến đến cùng, dồn hết toàn bộ sức lực cả nước cũng chỉ có thể làm cho nội bộ Đại Tần phân tranh không ngừng, cho dù có thể kéo Thẩm Chiêu xuống ngựa, nhưng Đại Tần vẫn có thể lập tân quân mà. Còn Nam Sở sẽ thật sự bị hủy trong tay đám gian nịnh tiểu nhân kia.
Sách lược tốt nhất trước mặt đó là từng người tích tụ thực lực, ngày sau tái chiến.
Từ Trường Lâm đem những lời này tạm thời dấu xuống, hướng Thẩm Chiêu thi lễ thật sâu, cung cung kính kính hỏi: "Như vậy cái chết của Cao đại nhân là như thế nào, còn thỉnh điện hạ chỉ giáo."
Thẩm Chiêu sắp sửa mở miệng, Ninh Vương giành trước một bước nói: "Có chút lời nói phải ở trước mặt người ngoài nói đi?"
Từ Trường Lâm ngẩn ra, ánh mắt tại gian thư phòng quét qua một vòng, theo thứ tự xẹt qua Sắt Sắt, Thẩm Chiêu cùng Ninh Vương. Sau đó hắn xác định, nơi này chỉ có hắn là người ngoài.
Thẩm Chiêu từ từ nói: "Bát thúc cho rằng, nếu như không đem sự tình nói rõ ràng, vị Trường Lâm quân này sẽ cam tâm tình nguyện bỏ qua sao? Chỉ có cho hắn biết sự tình có bao nhiêu hung hiểm, hắn mới có thể đề phòng."
Ninh Vương yên lặng nhìn về phía bình men gốm, không nói thêm nữa, ước chừng là đã chấp nên dứt khoát ngồi trở lại ghế trên, phe phẩy quạt xếp, chờ Thẩm Chiêu vạch mặt hắn.
"Bổn cung đã xem qua bản án, cũng đã hỏi các cô nương trong Yến lâu, có thể xác định, đêm đó Cao Sĩ Kiệt sau khi gặp Nguyễn Thu Hòa đã gặp thêm một người nữa.."
Ninh Vương ngẩng đầu hỏi: "Ngươi dựa vào cái gì xác định người nọ chính là ta?"
Thẩm Chiêu nói: "Mọi người đều nói người đó có râu quai nón, lấy áo choàng che mặt, thấy không rõ mặt, theo lý rất khó xác định thân phận thật sự của người này.."
"Nhưng cô nương Yến lâu nói, đêm đó Cao Sĩ Kiệt không cho tú bà đưa rượu nhưng sai hạ nhân chuẩn bị chén bạch ngọc chuyên dùng để uống rượu. Điều này cứng tỏ hắn đã tự mang theo rượu tới. Không nói đến vì sao hắn phải hao tâm tổn sức như vậy, đơn cử chỉ nói vật chứng tại hiện trường lại không hề phát hiện ra chung rượu nào, điều này không phải rất kỳ quái sao?"
Ninh Vương cười: "Nào có cái gì kỳ quái? Chẳng qua là mọt chuyện ngoài ý muốn, có lẽ là khi phát hiện ra vụ án khiến hiện trường hỗn loạn, chung rượu bị đánh mất cũng chưa biết chừng."
"Cô nương Yến lâu nói, ngay sau khi phát hiện ra án mạng, hộ vệ của Cao đại ngay lập tức đã bao vây bảo hộ hiện trường, người khác không thể nào vào được. Những hộ vệ đến từ Nam Sở đó bổn cung đã cho điều tra chi tiết, bọn họ hoàn toàn không có gì liên quan với Đại Tần, không thể có chuyện bị người ta mua chuộc. Chỉ có thể giải thích rằng, chung rượu đã bị hung thủ mang đi."
"Phụ hoàng mở tiệc vì Nam Sở sứ giả đón gió đêm đó, ta nhưng nhớ rõ, bát thúc đối Nam Sở sở sản rượu gạo lê hoa bạch khen không dứt miệng. Có lẽ Cao Sĩ Kiệt là hảo tâm, hy vọng các ngươi gặp mặt có thể hòa hợp, có thể theo như nhu cầu, từng người đạt tới mục đích, liền cố ý vì bát thúc mang theo lê hoa bạch. Bát thúc chỉ sợ cũng là lần đầu tiên làm chuyện như vậy, nhìn người đã chết, có chút hoảng loạn, lại nghĩ tới chính mình từng vì lê hoa bạch phú thơ, sợ bại lộ thân phận, liền đem chung rượu mang đi."
Nói tới đây, Thẩm Chiêu hơi có tạm dừng, biểu tình tinh tế nhìn Ninh Vương.
Ninh Vương hiểu ý, thở dài: "Đúng là ở chỗ này, ta dã phạm phải sai lầm."
Thẩm Chiêu nói: "Đúng vậy, nếu như chung rượu không biến mất thì có lẽ căn bản sẽ không có người chú ý đó là rượu lê hoa bạch mai. Người phụ trách phá án là đại ca, hắn từ trước đến nay luôn luôn sơ ý, cũng sẽ không chú ý tới chuyện này. Nhưng cuối cùng lại bị thiếu mất. Dựa vào thân phận của Cao Sĩ Kiệt, vật phẩm tùy thân đều có chuyên gia lo liệu, chỉ cần thẩm tra cẩn thận chút hẳn là có thể tra ra được manh mối, cho nên.. Biệt quán đã bị mất tích một gã sai vặt, gã sai vặt này là chuyên môn lo liệu vật phẩm tùy thân cho Cao đại nhân."
"Khi đó biệt quán đã đóng cửa, trừ phi có vương lệnh của Bát thúc hoặc Tứ đệ nếu không sẽ không được ra vào. Nhìn qua thì nghiêm mật như ván sắt, nhưng nếu người làm việc này chính là Bát thúc, sợ là cũng quá dễ dàng đi."
"Có lẽ Bát thúc còn đã điều tra, lúc Cao Sĩ Kiệt vào thành Trường An cẩn thận vạn phần, đồ vật bên người chỉ cho phép gã sai vặt này chạm vào, còn lại người khác dù muốn chạm vào một chút đều không được. Nhân thể hắn bị bệnh lâu ngày, cách mỗi một canh giờ đều cần uống thuốc. Tối hôm đó chung rượu là đặt ở trong rương thuốc mang theo tùbên người, người khác căn bản sẽ không chú ý tới. Cho nên, chỉ cần giải quyết xong gã sai vặt này thì vạn sự đều thỏa đáng."
"Xủa lý xong chuyện đó, Bát thúc liền kê cao gối mà ngủ, có thể an tâm mà đóng cửa ăn năn."
Chân tướng án mạng của sứ thần hóa ra lại là như vậy.. Sắt Sắt không kìm được thổn thức, theo bản năng nhìn về phía Từ Trường Lâm, thấy hắn hai tay nắm chặt, trong mắt hiện lên sát ý sắc nhọn, hướng thẳng vào Ninh Vương.
Tim nàng trầm xuống, nhìn về phía Thẩm Chiêu.
Thẩm Chiêu cũng chú ý tới điều đó, hắn hòa hoãn thanh âm, hướng Từ Trường Lâm nói: "Ngươi hẳn là biết Cao đại nhân vì sao mà chết, trong tay hắn có chứng cứ.. Ngươi không biết là tốt nhất. Lan Lăng cô cô cũng không phải muốn lừa bịp người, nàng có lẽ đã sớm phát hiện ngươi không biết chứng cứ là gì, chỉ là quá muốn lấy được chứng cứ nên mới lưu trữ ngươi, nghĩ có thể câu ra được cá lớn."
Từ Trường Lâm đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt gằn tia đỏ máu, thanh âm nghẹn ngào: "Chứng cứ gì?"
Thẩm Chiêu im lặng một lát, cúi đầu sửa sang tay áo phết đất, nói: "Được rồi, chuyện nên nói bổn cung đã nói xong. Ngươi nếu là người thông minh thì hãy coi như cái gì cũng không biết, chờ phụ hoàng xá lệnh thì ngoan ngoãn mà về Nam Sở của ngươi đi. Tống gia cũng được, Tống cô nương cũng thế, đều cùng ngươi không có quan hệ."
Từ Trường Lâm khóe môi nhếch lên vài phần cười lạnh: "Xem ra câu nói kế tiếp chính là không thể nói với người ngoài là ta rồi."
Thẩm Chiêu nói: "Có một số việc, Cao đại nhân không muốn để ngươi biết là vì muốn tốt cho ngươi. Tống Lan đã chết, Tống gia cũng đã sớm tan thành mây khói, ngươi lại không phải người Tống gia, cho dù là vì bạn tốt của chính mình nhưng cũng không cần bướng bỉnh đến thế."
Hắn tăng thêm ngữ khí, thêm vài phần thành khẩn: "Trường Lâm quân, bổn cung tuy không thích ngươi nhưng thực lòng kính trọng ngươi một mảnh nghĩa khí. Bổn cung trước đây đã nghe nói Võ An Hầu phủ gia học sâu hiểu rộng, Võ An Hầu thế tử càng là thiên tài kinh thiên động địa. Ta nghĩ đến phụ hầu ngươi đối với ngươi có rất nhiều kỳ vọng, ta hy vọng ngày sau khi ngươi và ta là địch thủ có thể quang minh chính đại mà tranh tài một phen, thống thống khoái khoái phân ra thắng bại. Bổn cung không hy vọng, ngươi bị sa vào âm mưu quỷ kế mà vong mạng quá sớm."
Nghe hắn đề cập phụ hầu, Từ Trường Lâm mặt đầy lệ khí nháy mắt ảm đạm đi, hắn hơi sửng sốt giật mình phản ứng lại, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Chiêu, mỉa mai nói: "Thái Tử điện hạ thật lợi hại, bày mưu lập kế, tâm tư tỉ mỉ không nói, còn có thể thấy rõ nhân tâm."
Hướng hắn để lộ chứng cứ kia có quan hệ với thiên tử Đại Tần, cho hắn biết lợi hại, lại không nói cụ thể là cái gì. Trong lúc hắn tràn ngập phẫn uất, động sát ý lại hướng hắn nhắc tới ân cần khổ tâm của phụ hầu, làm lòng hắn nhớ nhung không thể tùy ý làm bậy.
Vị Thái Tử điện hạ này tuy tuổi còn nhỏ nhưng lại có thể đem nhân tâm tính kế đến chuẩn xác như thế, thật là không thể khinh thường.
Từ Trường Lâm biết hôm nay có ở đây dây dưa cũng không thể hỏi ra cái gì, chỉ có thể hướng Thẩm Chiêu thu đoan tay áo hành lễ, nói: "Nếu vậy, ta liền hồi biệt quán."
Hắn lại hướng Sắt Sắt nói: "Mấy ngày nay đã làm phiền cô nương rồi."
Sắt Sắt chỉnh đốn trang phục đáp lễ, nỗi lòng phức tạp, chung quy không thể nào nói lên lời.
Người dịch: Huyền Trang