Bài viết: 0 

Chương 190
[HIDE-THANKS]
[/HIDE-THANKS]
[HIDE-THANKS]
Chuyện này không thể trách nàng. Bản tính nàng vốn như thế. Nàng vốn dĩ không biết yêu, là Ngài cưỡng ép dạy nàng thế nào là tình yêu, là dục vọng, là niềm hoan lạc đến mức ô uế thần minh.
Ngài khiến nàng yêu Ngài, vậy thì phải chịu đựng tình yêu của nàng sắc bén và tàn nhẫn như gai nhọn trên đóa hồng chẳng phải sao?
Estella đã trải qua ba ngày vô cùng yên bình nơi Thánh Cảnh Tối Cao.
Nàng dường như chẳng hề vội vã quay trở lại nhân gian, mỗi ngày đều thức dậy đúng giờ, đi ngủ đúng giờ, mặc cho nơi đây vốn không có ngày và đêm.
Ngài dõi theo từng cử chỉ của nàng bằng ánh mắt lạnh lùng.
Không vị khách lữ hành nào sẽ để tâm xem trong tủ trưng bày có đủ báu vật hay không, cũng chẳng ai đòi hỏi trong phòng tắm nhất định phải có bột đánh răng, kem dưỡng da, tinh chất phỉ kim vàng, dụng cụ cắt móng tay và đá mài gót chân.
Ấy vậy mà nàng dường như thực sự có ý định sống cả đời bên cạnh Ngài, tỉ mỉ bày biện nơi ở của mình.
Là đang diễn kịch ư?
Nàng mưu mô như vậy, chỉ cần nhíu mày là có thể lộ ra biểu cảm ngây thơ như trẻ nhỏ. Nói dối đối với nàng còn dễ hơn cả hít thở. Ngài không thể nào tin nàng thêm lần nữa.
Thế nhưng, bất kể Ngài có tin hay không, Estella vẫn sống rất thong thả.
Nàng như thể đã trở về nhà, mỗi ngày đều được sắp xếp một cách đầy đủ: Tắm rửa, đọc sách, ghi chú, chẳng khác gì một học giả điềm đạm và tự tại.
Ở hoàng cung, việc tắm rửa có thể nói là vô cùng hao người tốn của, cần mười cái lò đồng cùng lúc hoạt động, rồi các thị nữ phải mang từng bình nước nóng đổ vào bể tắm rộng lớn. Thường thì nước đầu tiên đổ vào còn chưa đầy bể, đã lạnh mất rồi, nên trong suốt quá trình tắm, các thị nữ phải không ngừng châm thêm nước nóng.
Nhưng tại Thánh Cảnh Tối Cao, muốn bể tắm luôn đầy nước nóng chỉ cần một ý niệm của Ngài, thậm chí không cần đến ý niệm, chỉ cần Ngài liếc mắt một cái, nước nóng sẽ tuôn trào không dứt như suối khoáng ngầm dưới lòng đất.
Estella rất thích tắm, thường ngâm mình cả buổi sáng không rời.
Nàng nhắm mắt, vẻ mặt lười biếng tựa vào phiến gạch sứ đen, mặc cho làn nước nóng làm da dẻ nàng nhăn nheo như vỏ quả chín. Dù sao thì da nàng có biến dạng thế nào, Ngài cũng sẽ khiến nó hồi phục lại như cũ, đúng không?
Thế nhưng hôm đó, không rõ vì quá thư giãn, hay do hơi nước trong phòng tắm quá nặng nề, nàng vừa nhắm mắt liền ngủ thiếp đi.
Nàng xưa nay luôn cảnh giác, ngủ nhẹ như mèo, chỉ cần có chút động tĩnh liền lập tức tỉnh dậy. Nhưng hôm ấy lại như bất tỉnh, đến mức nước nóng tràn qua đầu, vẫn không hề tỉnh lại.
Sau này, Estella nghĩ mãi, chỉ nghĩ ra một lý do: Nàng quá yêu Ngài, đến mức trong lúc ở bên Ngài, mới có thể buông lỏng đến thế.
Ngài không thấu hiểu tâm tư Estella, không biết nàng có sở thích tắm lâu, còn tưởng nàng vì không muốn ở cạnh Ngài nên mới thường xuyên tắm rửa.
Thấy nàng ở trong bể tắm đã gần ba tiếng, Ngài đứng ngoài cửa thật lâu rồi vẫn quyết định bước vào và liền nhìn thấy cảnh tượng như thể nàng muốn tự vẫn bằng cách chết đuối.
Nàng thà chết, cũng không muốn ở bên Ngài.
Đó là phản ứng đầu tiên của Ngài.
Estella đã chìm hẳn xuống đáy bể, mái tóc đen như rong rêu rậm rạp trôi lơ lửng trong nước. Trong làn hơi nước mờ ảo, khuôn mặt nàng trắng bệch như trái cây đã mất đi sinh khí. Bất cứ ai nhìn thấy cảnh ấy, đều sẽ không ngần ngại lao xuống nước cứu nàng.
Nhưng Ngài, chỉ nhìn ra một điều duy nhất.
So với việc ở bên Ngài, nàng thà chọn cách chết đau đớn như vậy.
Chết đuối tuyệt nhiên không phải là một cái chết êm ái.
Ngạt thở, vùng vẫy, rồi lại ngạt thở phải trải qua nhiều lần giằng co như vậy mới có thể chết.
Vậy mà nàng chẳng hề vùng vẫy, chỉ lặng lẽ chìm xuống đáy bể.
Điều đó chứng tỏ, ngay khoảnh khắc nàng bước vào bể tắm, nàng đã nghĩ sẵn kết cục chết đuối.
* * * Thì ra nàng căm ghét Ngài đến mức ấy, căm đến nỗi có thể chống lại bản năng sinh tồn, im lặng chịu đựng nỗi đau của cái chết chìm.
Phát hiện đó như một mũi nhọn bén, cắm phập vào tim Ngài.
Ngài khép mắt lại, yết hầu giật giật hai lần đầy bối rối.
Trước đây, nàng từng không ngừng truy hỏi Ngài có căm ghét nàng hay không.
Khi đó, Ngài cho rằng nàng hỏi thế là vì đã học được sự thấu cảm, hiểu được tình yêu giữa họ vốn thô bạo, bá đạo, hoang dã vừa không kiềm chế được, vừa tràn đầy oán hận lẫn nhau; như một con ruồi rơi vào giọt mật, một mặt là cái chết kinh hoàng, một mặt là ngọt ngào mê hoặc.
Giờ nghĩ lại, có lẽ nàng chỉ đơn giản là muốn nói cho Ngài biết nàng căm ghét Ngài nhường nào.
Sắc mặt Ngài bỗng trở nên bình tĩnh, có phần lãnh đạm.
Ngài mở mắt ra, bước vào bể tắm. Nước bể thấm ướt tà áo Ngài. Bị cảm xúc ảnh hưởng, nước nóng trong bể nhanh chóng đông lại thành một lớp băng mỏng, làn hơi nước quanh đó cũng hóa thành từng luồng khí lạnh.
Ngài cúi người trong làn nước giá băng, bế Estella lên bằng hai tay. Thân thể nàng từng được thần lực cải tạo, việc chết đuối trong thời gian ngắn không thể lấy đi mạng sống nàng.
Nhưng nếu Ngài đến muộn thêm chút nữa, nàng chắc chắn sẽ chết.
Rời khỏi mặt nước, nàng như bừng tỉnh, hiểu ra sinh mệnh đáng quý đến nhường nào, đang gắng gượng hít thở lấy từng ngụm khí, đôi môi hé mở, lồng ngực phập phồng, như muốn tống hết nước đọng trong ngực ra ngoài.
Rất rõ ràng nàng muốn sống.
"Giờ mới biết quý trọng sự sống à." Ngài lạnh lùng nhìn nàng, đưa hai ngón tay nhét vào miệng nàng, mạnh mẽ tách hai hàm răng ra.
Estella khẽ rên lên đầy khó chịu, nôn ra một bãi nước trộn lẫn nước bọt vào lòng bàn tay Ngài.
Ngài không hề để tâm đến nước bọt của nàng, cũng chẳng thèm liếc nhìn lấy một cái, ánh mắt vẫn dán chặt vào chiếc cổ mảnh khảnh của nàng.
Trong suốt khoảng thời gian này, Ngài đã nghĩ không biết bao nhiêu lần làm thế nào để bóp nát cổ họng nàng.
Chỉ cần nàng biến mất, mọi chuyện sẽ quay về quỹ đạo.
Một chút tội ác là đủ để huỷ hoại toàn bộ phẩm cách cao quý.
Nàng chính là tội ác trong lòng Ngài.
Nhưng, Ngài không thể làm được.
Dù thế nào cũng không thể xuống tay giết nàng.
Còn nàng vì muốn thoát khỏi Ngài lại có thể không chút do dự từ bỏ cả mạng sống của mình.
Ngài khiến nàng yêu Ngài, vậy thì phải chịu đựng tình yêu của nàng sắc bén và tàn nhẫn như gai nhọn trên đóa hồng chẳng phải sao?
Estella đã trải qua ba ngày vô cùng yên bình nơi Thánh Cảnh Tối Cao.
Nàng dường như chẳng hề vội vã quay trở lại nhân gian, mỗi ngày đều thức dậy đúng giờ, đi ngủ đúng giờ, mặc cho nơi đây vốn không có ngày và đêm.
Ngài dõi theo từng cử chỉ của nàng bằng ánh mắt lạnh lùng.
Không vị khách lữ hành nào sẽ để tâm xem trong tủ trưng bày có đủ báu vật hay không, cũng chẳng ai đòi hỏi trong phòng tắm nhất định phải có bột đánh răng, kem dưỡng da, tinh chất phỉ kim vàng, dụng cụ cắt móng tay và đá mài gót chân.
Ấy vậy mà nàng dường như thực sự có ý định sống cả đời bên cạnh Ngài, tỉ mỉ bày biện nơi ở của mình.
Là đang diễn kịch ư?
Nàng mưu mô như vậy, chỉ cần nhíu mày là có thể lộ ra biểu cảm ngây thơ như trẻ nhỏ. Nói dối đối với nàng còn dễ hơn cả hít thở. Ngài không thể nào tin nàng thêm lần nữa.
Thế nhưng, bất kể Ngài có tin hay không, Estella vẫn sống rất thong thả.
Nàng như thể đã trở về nhà, mỗi ngày đều được sắp xếp một cách đầy đủ: Tắm rửa, đọc sách, ghi chú, chẳng khác gì một học giả điềm đạm và tự tại.
Ở hoàng cung, việc tắm rửa có thể nói là vô cùng hao người tốn của, cần mười cái lò đồng cùng lúc hoạt động, rồi các thị nữ phải mang từng bình nước nóng đổ vào bể tắm rộng lớn. Thường thì nước đầu tiên đổ vào còn chưa đầy bể, đã lạnh mất rồi, nên trong suốt quá trình tắm, các thị nữ phải không ngừng châm thêm nước nóng.
Nhưng tại Thánh Cảnh Tối Cao, muốn bể tắm luôn đầy nước nóng chỉ cần một ý niệm của Ngài, thậm chí không cần đến ý niệm, chỉ cần Ngài liếc mắt một cái, nước nóng sẽ tuôn trào không dứt như suối khoáng ngầm dưới lòng đất.
Estella rất thích tắm, thường ngâm mình cả buổi sáng không rời.
Nàng nhắm mắt, vẻ mặt lười biếng tựa vào phiến gạch sứ đen, mặc cho làn nước nóng làm da dẻ nàng nhăn nheo như vỏ quả chín. Dù sao thì da nàng có biến dạng thế nào, Ngài cũng sẽ khiến nó hồi phục lại như cũ, đúng không?
Thế nhưng hôm đó, không rõ vì quá thư giãn, hay do hơi nước trong phòng tắm quá nặng nề, nàng vừa nhắm mắt liền ngủ thiếp đi.
Nàng xưa nay luôn cảnh giác, ngủ nhẹ như mèo, chỉ cần có chút động tĩnh liền lập tức tỉnh dậy. Nhưng hôm ấy lại như bất tỉnh, đến mức nước nóng tràn qua đầu, vẫn không hề tỉnh lại.
Sau này, Estella nghĩ mãi, chỉ nghĩ ra một lý do: Nàng quá yêu Ngài, đến mức trong lúc ở bên Ngài, mới có thể buông lỏng đến thế.
Ngài không thấu hiểu tâm tư Estella, không biết nàng có sở thích tắm lâu, còn tưởng nàng vì không muốn ở cạnh Ngài nên mới thường xuyên tắm rửa.
Thấy nàng ở trong bể tắm đã gần ba tiếng, Ngài đứng ngoài cửa thật lâu rồi vẫn quyết định bước vào và liền nhìn thấy cảnh tượng như thể nàng muốn tự vẫn bằng cách chết đuối.
Nàng thà chết, cũng không muốn ở bên Ngài.
Đó là phản ứng đầu tiên của Ngài.
Estella đã chìm hẳn xuống đáy bể, mái tóc đen như rong rêu rậm rạp trôi lơ lửng trong nước. Trong làn hơi nước mờ ảo, khuôn mặt nàng trắng bệch như trái cây đã mất đi sinh khí. Bất cứ ai nhìn thấy cảnh ấy, đều sẽ không ngần ngại lao xuống nước cứu nàng.
Nhưng Ngài, chỉ nhìn ra một điều duy nhất.
So với việc ở bên Ngài, nàng thà chọn cách chết đau đớn như vậy.
Chết đuối tuyệt nhiên không phải là một cái chết êm ái.
Ngạt thở, vùng vẫy, rồi lại ngạt thở phải trải qua nhiều lần giằng co như vậy mới có thể chết.
Vậy mà nàng chẳng hề vùng vẫy, chỉ lặng lẽ chìm xuống đáy bể.
Điều đó chứng tỏ, ngay khoảnh khắc nàng bước vào bể tắm, nàng đã nghĩ sẵn kết cục chết đuối.
* * * Thì ra nàng căm ghét Ngài đến mức ấy, căm đến nỗi có thể chống lại bản năng sinh tồn, im lặng chịu đựng nỗi đau của cái chết chìm.
Phát hiện đó như một mũi nhọn bén, cắm phập vào tim Ngài.
Ngài khép mắt lại, yết hầu giật giật hai lần đầy bối rối.
Trước đây, nàng từng không ngừng truy hỏi Ngài có căm ghét nàng hay không.
Khi đó, Ngài cho rằng nàng hỏi thế là vì đã học được sự thấu cảm, hiểu được tình yêu giữa họ vốn thô bạo, bá đạo, hoang dã vừa không kiềm chế được, vừa tràn đầy oán hận lẫn nhau; như một con ruồi rơi vào giọt mật, một mặt là cái chết kinh hoàng, một mặt là ngọt ngào mê hoặc.
Giờ nghĩ lại, có lẽ nàng chỉ đơn giản là muốn nói cho Ngài biết nàng căm ghét Ngài nhường nào.
Sắc mặt Ngài bỗng trở nên bình tĩnh, có phần lãnh đạm.
Ngài mở mắt ra, bước vào bể tắm. Nước bể thấm ướt tà áo Ngài. Bị cảm xúc ảnh hưởng, nước nóng trong bể nhanh chóng đông lại thành một lớp băng mỏng, làn hơi nước quanh đó cũng hóa thành từng luồng khí lạnh.
Ngài cúi người trong làn nước giá băng, bế Estella lên bằng hai tay. Thân thể nàng từng được thần lực cải tạo, việc chết đuối trong thời gian ngắn không thể lấy đi mạng sống nàng.
Nhưng nếu Ngài đến muộn thêm chút nữa, nàng chắc chắn sẽ chết.
Rời khỏi mặt nước, nàng như bừng tỉnh, hiểu ra sinh mệnh đáng quý đến nhường nào, đang gắng gượng hít thở lấy từng ngụm khí, đôi môi hé mở, lồng ngực phập phồng, như muốn tống hết nước đọng trong ngực ra ngoài.
Rất rõ ràng nàng muốn sống.
"Giờ mới biết quý trọng sự sống à." Ngài lạnh lùng nhìn nàng, đưa hai ngón tay nhét vào miệng nàng, mạnh mẽ tách hai hàm răng ra.
Estella khẽ rên lên đầy khó chịu, nôn ra một bãi nước trộn lẫn nước bọt vào lòng bàn tay Ngài.
Ngài không hề để tâm đến nước bọt của nàng, cũng chẳng thèm liếc nhìn lấy một cái, ánh mắt vẫn dán chặt vào chiếc cổ mảnh khảnh của nàng.
Trong suốt khoảng thời gian này, Ngài đã nghĩ không biết bao nhiêu lần làm thế nào để bóp nát cổ họng nàng.
Chỉ cần nàng biến mất, mọi chuyện sẽ quay về quỹ đạo.
Một chút tội ác là đủ để huỷ hoại toàn bộ phẩm cách cao quý.
Nàng chính là tội ác trong lòng Ngài.
Nhưng, Ngài không thể làm được.
Dù thế nào cũng không thể xuống tay giết nàng.
Còn nàng vì muốn thoát khỏi Ngài lại có thể không chút do dự từ bỏ cả mạng sống của mình.