Truyện Ma [Dịch] Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta - Mặc Linh - Từ Chương 65

Discussion in 'Box Dịch - Edit' started by Bunmincha, Mar 5, 2025.

  1. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 691: Bệnh viện Anh Lan (49)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tí tách!"

    "Tí tách tí tách!"

    Ngân Tô đứng trước bồn rửa tay, những giọt nước từ vòi nhỏ xuống bồn, phát ra âm thanh nhẹ nhàng.

    Ánh đèn mờ ảo chiếu bóng cô lên tường, bóng dáng dài và méo mó, như một bóng ma.

    Tại sao cô lại ở đây ư?

    Cô vừa nghe Trưởng khoa Tôn nói về kinh nghiệm nuôi cây, ai ngờ ông ta đang nói thì đột nhiên đứng dậy, đâm đầu vào tủ kính.

    Tủ kính trông có vẻ dày nhưng bị cú đâm kiểu Lâm Đại Ngọc của Trưởng khoa Tôn làm vỡ tan tành.

    Cây đó nhanh chóng mọc rễ, chỉ trong chớp mắt, cả căn phòng đầy rễ cây.

    Rồi cô đứng ở đây.

    Ngân Tô nhìn quanh, không thấy Ô Bất Kinh, không biết là không bị kéo vào đây hay đang ở chỗ khác.

    Ngân Tô chuẩn bị ra ngoài thì từ nhà vệ sinh nữ bên cạnh, một phụ nữ mang thai bước ra, tay cầm nhiều thứ, bụng bầu to, đi lại khó khăn, trán lấm tấm mồ hôi.

    Người phụ nữ nhìn cô, ánh mắt có chút bất lực, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại nuốt lời.

    Ngân Tô: "..."

    Hỏng rồi.

    Nhận được vai phụ trong cốt truyện rồi.

    Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu Ngân Tô thì cô nghe thấy giọng mình vang lên: "Lề mề quá, nhanh lên, tôi không có cả ngày để lãng phí ở đây với cô."

    Người phụ nữ mang thai định chỉnh lại đồ đạc, nghe vậy liền bỏ qua, đi thẳng về phía cô: "Anh có thể giúp tôi cầm một chút được không, tôi thấy khó chịu quá.."

    "Không tự làm được à, có chút đồ mà cũng phải nhờ tôi cầm, thật là.. nhanh lên, tôi còn nhiều việc phải làm."

    Ngân Tô nói xong liền bước ra khỏi cửa, khi ra ngoài mới có thể kiểm soát cơ thể mình để nhìn lại phía sau.

    Người phụ nữ mang thai đứng đó, thất vọng và bất lực, cuối cùng hít một hơi, cầm đồ đi ra.

    Ngân Tô không thể kiểm soát cơ thể mình, tầm nhìn cũng bị hạn chế, chỉ có thể nghe thấy những lời phàn nàn và mắng mỏ của "cô" để hiểu được một số nội dung.

    Thân phận này là chồng của người phụ nữ mang thai, hôm nay cô ấy không khỏe, đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ yêu cầu cô ấy nhập viện ngay.

    Hiện tại họ đang chuẩn bị làm thủ tục nhập viện.

    Khi làm thủ tục nhập viện, vì vấn đề chi phí, "cô" lại mắng người phụ nữ một trận, cuối cùng mới sắp xếp được vào phòng bệnh.

    "Hàng ngày chỉ biết tiêu tiền, tôi kiếm tiền không vất vả sao? Chưa đến lúc sinh mà đã phải vào viện, cô quý giá lắm à! Cái bụng của cô cũng không biết tranh thủ, toàn sinh con gái, nếu sinh được con trai thì tôi còn thấy đáng.."

    Người phụ nữ ngồi bên giường tự thu dọn đồ đạc, đối mặt với những lời mắng mỏ của "chồng" như một ông lớn ngồi bên cạnh, cô không dám phản kháng, chỉ lặng lẽ rơi nước mắt.

    Ngân Tô: "..."

    Không thể kiểm soát được cái miệng này.

    May mà cô không nói nhiều, có lẽ thấy người phụ nữ đã ổn định, liền vung tay áo bỏ đi, không quan tâm người phụ nữ có cần ai ở bên cạnh hay không.

    Ngân Tô bước ra khỏi cửa phòng bệnh, nhưng cảnh tượng vẫn là trong phòng bệnh.

    Bụng của người phụ nữ đã xẹp xuống, cô nằm trên giường bệnh với khuôn mặt tái nhợt, cả người gầy đi trông thấy.

    Thời gian có lẽ đã trôi qua một lúc.

    "Còn nằm đó à." Ngân Tô bước đến giường bệnh, giọng nói đầy khó chịu: "Dậy đi, xuất viện rồi."

    Người phụ nữ mang thai yếu ớt nói: "Bác sĩ bảo tôi còn phải nằm viện.."

    "Nằm viện gì nữa? Cô có tiền không? Cô biết đã tiêu bao nhiêu tiền trong thời gian này không? Nằm viện một ngày là tốn tiền, nhà chúng ta có mỏ vàng cho cô phá à? Dậy nhanh lên, tôi còn nhiều việc, đừng làm mất thời gian của tôi."

    Người phụ nữ dường như biết không thể nói lý với "chồng", cuối cùng vẫn cố gắng ngồi dậy.

    "Chồng" đứng nhìn suốt, không hề có ý định giúp đỡ.

    Khi người phụ nữ thu dọn xong, loạng choạng cầm theo nhiều túi đồ, đi theo sau "chồng" ra ngoài, Ngân Tô nhận ra không có đứa trẻ nào.

    Nếu đến sinh con, xuất viện chắc chắn phải mang theo đứa trẻ.

    Bây giờ cả hai đều không bế đứa trẻ, liệu đứa trẻ có sống sót không?

    Giữa chừng bị bỏ qua, Ngân Tô cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể tiếp tục xem.

    Ra khỏi cửa phòng bệnh, cảnh tượng trước mắt Ngân Tô lại thay đổi, vẫn là hành lang bệnh viện, bên cạnh vẫn là người phụ nữ mang thai. Nhưng cơthể cô ấy gầy yếu hơn trước, mặt mày nhợt nhạt, quần áo rộng thùng thình.

    "Bác sĩ nói cơ thể tôi bây giờ không thích hợp để mang thai nữa.. Nếu thực sự sinh đứa bé này, có thể tôi sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng."

    Người phụ nữ xoa bụng, ánh mắt đờ đẫn, có chút thương cảm và không nỡ, nhưng nhiều hơn là sự bất lực.

    Cô nhìn Ngân Tô, nghẹn ngào nói: "Chúng ta bỏ đứa bé này đi."

    Ngân Tô đột nhiên đưa tay, nắm lấy vai người phụ nữ, giọng nói hiếm khi không khó chịu, "Mẹ tôi đã nhờ người xem bói, đứa bé này chắc chắn là con trai. Ngoan nào, chúng ta sinh đứa bé này xong sẽ không sinh nữa, chỉ cần là con trai, sau này cô sẽ là công thần của gia đình chúng ta, tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho cô và đứa bé."

    "Nhưng mà.."

    "Được rồi, được rồi, trước đây cô không nói muốn ăn cá chua cay sao? Tôi đưa cô đi ăn nhé."

    Người phụ nữ mang thai nhiều lần muốn nói, nhưng đều bị ngắt lời một cách vô tình, không cho cô ấy cơhội nói.

    Mẹ chồng của người phụ nữ không biết đã nhờ ai xem bói, nhưng chồng cô ấy tin chắc rằng đứa bé là con trai, nên mỗi lần xuất hiện, thái độ đối với cô ấy không quá tệ.

    Nhưng tình trạng của người phụ nữ ngày càng tệ hơn.

    Bụng cô ấy ngày càng to, trong khi cơ thể gầy gò, khiến người ta nhìn vào cũng thấy kinh hãi.

    Bụng của cô ấy ngày càng lớn, nhưng do tình trạng sức khỏe, cô ấy đã phải nhập viện nhiều lần.

    Khi còn hơn một tháng nữa mới đến ngày dự sinh, cô ấy lại phải nhập viện.

    Lần này, "chồng" không nói những lời khó nghe, ngược lại còn rất tích cực, như thể mong đứa bé trong bụng sẽ ra ngay lập tức.

    Ngân Tô còn thấy chậu cây xanh được đặt trên bậu cửa sổ bên cạnh giường bệnh của người phụ nữ, trong đất mọc lên một mầm xanh nhỏ.

    Ngân Tô muốn đưa tay lấy, nhưng không thể cử động được.

    Ngân Tô: "..."

    Cảnh tượng liên tục thay đổi, Ngân Tô nhìn mầm xanh trong chậu cây lớn dần, đến khi người phụ nữ sinh con, nó đã cao bằng bàn tay người lớn.

    Hình dáng của nó đã gần giống với cây trong phòng phẫu thuật, chỉ là chưa nở hoa.

    Ngân Tô nhận thấy xung quanh cây dần dần xuất hiện nhiều oán khí, ngày càng nhiều hơn.

    Người phụ nữ gần đến ngày dự sinh, tình trạng càng tệ hơn, mỗi ngày cô ấy đều nhìn chằm chằm vào cây, không biết đang nghĩ gì.

    Rồi đến ngày sinh, cô ấy được đẩy vào phòng phẫu thuật.

    Ngân Tô bị buộc phải chờ bên ngoài phòng phẫu thuật, trước mắt bỗng hiện lên hình ảnh một thi thể được phủ vải trắng.

    Người phụ nữ đã chết.

    Chết trên bàn mổ.

    Đứa trẻ cũng không sống sót.. hoặc có thể nói đứa trẻ đã chết từ lâu, cô ấy mang thai một thai chết lưu, nhưng không hiểu sao lại không phát hiện ra.

    Ngân Tô nhìn thi thể, cảm thấy lạnh sống lưng, đôi tay không kiểm soát được mà bóp chặt cổ mình.

    "Hi hi hi.."

    Oán khí từ cơ thể người phụ nữ mang thai thoát ra, bao quanh cô, tiếng cười trong trẻo của trẻ con vang lên từ khắp nơi.
     
  2. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 692: Bệnh viện Anh Lan (50)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngân Tô nhận thấy mình đã lấy lại được một phần kiểm soát cơ thể, có thể ngăn tay mình khỏi bóp cổ.

    "Hi hi hi.."

    "Xì xì xì!"

    Ánh đèn trên đầu nhấp nháy.

    Tấm vải trắng phủ trên người phụ nữ mang thai trước mặt cô, dưới ánh đèn nhấp nháy, nhuốm đầy máu tươi.

    Máu chảy ra từ giường nơi người phụ nữ nằm, tiếng cười của trẻ con vang lên bên tai cô, hơi lạnh lướt qua tai.

    "Ba ơi, đến chơi với con đi, ba không yêu con sao? Đến chơi với con đi.. đến đây nào, ba ơi, con đợi ba nhé." Giọng nói trẻ con vang lên bên tai cô, đầy mê hoặc.

    Ngân Tô đảo mắt, không thèm để ý đến giọng nói đó.

    Cô ép tay xuống hoàn toàn, dần dần lấy lại một phần kiểm soát cơ thể, rút ống thép ra và đâm mạnh vào vai phải.

    Oán khí bám trên vai cô tan ra, phát ra những tiếng thét chói tai.

    "Ba sao có thể làm tổn thương chúng con!"

    "Ghét ba ghét ba! Ba chết đi!"

    Cơ thể Ngân Tô vẫn còn cứng đờ, rất muốn vứt ống thép đi và tiếp tục bóp cổ mình cho đến chết.

    Những oán khí tụ lại thành từng đám, bắt đầu lao vào cô.

    Dù mỗi lần đều bị ống thép chém đôi và phát ra những tiếng thét chói tai, nhưng điều này dường nhưkích thích chúng, khiến chúng càng lao vào Ngân Tô mạnh mẽ hơn.

    Ban đầu, cơ thể Ngân Tô còn cứng đờ, luôn muốn tự làm hại mình, nhưng khi cô vung ống thép nhiều lần, cảm giác cứng đờ biến mất, cơ thể dần trở lại dưới sự kiểm soát của cô.

    "Xoẹt!"

    Giường bệnh chứa thi thể người phụ nữ mang thai bị oán khí đẩy trượt đến tường, oán khí tan ra, từ nhiều hướng lao về phía người cầm ống thép.

    Giết hắn!

    Giết hắn!

    Hắn đáng chết!

    "A a a!"

    Oán khí phát ra vô số tiếng kêu, tất cả đều rất non nớt, chồng lên nhau, khiến người ta có cảm giác nhưkẻ xấu đang bắt nạt trẻ con.

    Nhưng chúng không hề nản lòng, sau khi bị đánh tan lại nhanh chóng hồi phục.

    Giết hắn giết hắn-

    "A a a!"

    Những oán khí này càng chiến đấu càng hăng, quyết tâm giết chết Ngân Tô.

    Chúng lao lên, bị chém bay, kêu thét rồi tan ra, sau đó lại tụ lại và tiếp tục lao lên..

    Oán khí xung quanh ngày càng ít, tiếng kêu thét cũng giảm dần, dường như đã biến mất.

    "Bốp!"

    Khi Ngân Tô một lần nữa đánh tan oán khí, tất cả oán khí hóa thành một đám trắng đập vào thi thể người phụ nữ mang thai, nó bò dậy, không còn hung hăng, miệng nhỏ mếu máo, ngay lập tức phát ra tiếng khóc chói tai: "Oa oa oa oa.."

    Ngân Tô: "?"

    Ngân Tô cảm thấy đám trắng này trông quen quen, rất giống.. đứa bé mà Đại Lăng bắt được.

    Nó càng khóc càng đau lòng, càng khóc càng to, trông như một đứa trẻ tội nghiệp bị bắt nạt.

    Ngân Tô dùng ống thép gõ vào thanh chắn giường bệnh, đe dọa: "Đừng khóc nữa, khóc nữa tôi giết đấy."

    Đám trắng nhìn ống thép gần kề, nấc lên một tiếng, mếu máo ngừng khóc.

    "Biết nói không?" Đám trắng trông trắng trẻo mũm mĩm, nhưng rất nhỏ, nhỏ hơn cả trẻ sơ sinh, "Biết nói thì chít một tiếng."

    Vừa rồi những oán khí kia đều biết nói, chắc chắn đứa nhỏ này cũng biết nói.

    "Chít."

    Ngân Tô hài lòng gật đầu: "Rất tốt. Trẻ ngoan mới có kẹo ăn. Nói cho ta biết, ngươi từ đâu đến?"

    Đám trắng mũm mĩm dùng tay béo ú của mình gãi gãi chân, Ngân Tô không hiểu ý nó, chưa kịp lên tiếng thì ánh sáng trước mắt bỗng nhấp nháy.

    Vô số hình ảnh lướt qua trước mắt cô.

    * * *

    * * *

    Đứa trẻ mà người phụ nữ mang thai sinh ra lần trước không sống sót, chồng cô ấy không quan tâm, để bệnh viện xử lý luôn.

    Người phụ nữ cầu xin bác sĩ đưa xác đứa trẻ cho cô ấy.

    Cô ấy xử lý đơn giản xác đứa trẻ, chôn vào chậu cây và trồng một hạt giống vào đó.

    Có lẽ cô ấy muốn đứa trẻ có thể ở bên mình theo cách này, mỗi ngày cô ấy tưới nước, hy vọng nó sẽ nhanh chóng nảy mầm và lớn lên.

    Nhưng hạt giống mãi không có động tĩnh gì.

    Dù vậy, người phụ nữ vẫn ngày ngày tưới nước. Cuộc sống ở nhà của cô ấy cũng không dễ dàng, bị chồng ghét bỏ, bị mẹ chồng đánh mắng, hạt giống dần dần nhiễm oán khí.

    Sau đó, người phụ nữ lại mang thai, mỗi lần đến bệnh viện về, dường như cô ấy mang theo một ít oán khí từ bệnh viện về, hạt giống hấp thụ những oán khí này và ngày càng lớn lên.

    Cho đến khi người phụ nữ nhập viện, cô ấy cũng mang theo nó.

    Vào bệnh viện, nó bắt đầu điên cuồng hấp thụ oán khí trong bệnh viện, nhanh chóng nảy mầm.

    Trong bụng người phụ nữ là một thai chết lưu, nhưng bệnh viện không phát hiện ra, cũng là vì nó. Vì nó biết nếu phát hiện đứa trẻ là thai chết lưu, người phụ nữ sẽ càng khổ hơn, thậm chí có thể chết.

    Đáng tiếc, cuối cùng người phụ nữ vẫn chết.

    Khi bác sĩ thông báo cho chồng cô ấy đến xem, nó dùng sức mạnh tích lũy trước đó để dọa chết chồng cô ấy.

    Sau đó, nó được để lại bệnh viện, do bác sĩ Tôn lúc đó còn là bác sĩ bình thường chăm sóc.

    Nó hấp thụ nhiều oán khí trong bệnh viện, phần lớn từ các bé gái, những bé gái không hiểu tại sao mình không được yêu thương, bị bỏ rơi, tại sao mọi người đều thích bé trai, liệu nếu chúng là bé trai thì có được yêu thương không, có bị bỏ rơi không.

    Dưới sự nuôi dưỡng của những oán khí này, nó ngày càng mạnh mẽ, mạnh đến mức có thể ảnh hưởng đến bác sĩ Tôn.

    Vì vậy, nó cố ý để bác sĩ Tôn phát hiện ra cây mà nó ký sinh có khả năng đặc biệt.

    Bác sĩ Tôn dưới ảnh hưởng của nó, bắt đầu nghiên cứu chuyển đổi giới tính, nó muốn biến những bé trai được yêu thương thành bé gái, chỉ cần trên thế giới không còn bé trai, thì các bé gái sẽ được yêu thương và trân trọng.

    Cuối cùng, bác sĩ Tôn chỉ là một con rối.

    Hơn nữa, lý tưởng của con quái vật này cũng khá.. vĩ đại?

    Hình ảnh trước mắt Ngân Tô biến mất, tối sầm lại trong chốc lát, rồi cô nghe thấy giọng nói lo lắng của Ô Bất Kinh.

    Cô vẫn đứng trong phòng phẫu thuật, trước mặt là cây khổng lồ, ánh sáng mờ ảo khiến nó có vẻ đẹp kỳ quái.

    "Cô Tô, cô Tô.."

    Giọng Ô Bất Kinh vang lên từ xa, Ngân Tô nhìn về phía anh, thấy anh bị rễ cây quấn chặt, trông nhưxác ướp.

    "Cô Tô, cô Tô.." Ô Bất Kinh thấy Ngân Tô cuối cùng cũng nhìn về phía mình, "Làm tôi sợ chết khiếp.."

    Ngân Tô nhìn rễ cây quấn quanh mình, từ sau lưng cô vài sợi tóc vươn ra, nhanh chóng xé toạc những rễ cây đó.

    Ngân Tô đá văng những rễ cây vướng víu dưới chân, tiến đến giải cứu Ô Bất Kinh: "Đứa bé đâu rồi?"

    "Chạy mất rồi.." Ô Bất Kinh cảm thấy mình không trông chừng được đứa bé, rất áy náy: "Sau khi những rễ cây xuất hiện, cô đột nhiên không cử động được, rồi nó tấn công tôi và.. chạy mất."

    Ngân Tô nhìn quanh, thấy cả phòng phẫu thuật bị rễ cây chiếm đóng.

    Đứa bé đó chắc chắn là hiện thân của oán khí.

    "Không sao, chạy thì chạy." Ngân Tô cầm ống théptiến về phía cây khổng lồ, "Chạy được thầy chùa không chạy được chùa."
     
  3. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 693: Bệnh viện Anh Lan (51)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngân Tô tiến gần cây, rễ cây lập tức uốn éo vươn về phía cô, ngăn cản cô tiếp cận.

    Quái tóc từ chân Ngân Tô bò ra, quấn chặt những rễ cây, mạnh mẽ xé toạc chúng, đen trắng đan xen.

    Ngân Tô vung tay đẩy những rễ cây vướng víu, nhảy vào bên trong tủ kính, vung ống thép chém vào cây.

    "Đồ điên, dừng lại!"

    Đứa bé đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, giơ tay ném một đám rễ cây về phía Ngân Tô.

    Những rễ cây giống như những con sâu trắng đang uốn éo, lao thẳng vào Ngân Tô, khiến người ta rùng mình.

    Quái tóc hiểu chuyện, đứng chắn trước mặt Ngân Tô, nuốt chửng những rễ cây đó.

    Ngân Tô nhìn đứa bé ngồi trên lá cây, khóe miệng nhếch lên: "Ồ, không phải ngươi chạy rồi sao? Sao lại quay lại, luyến tiếc ta à?"

    "Ai luyến tiếc ngươi." Đứa bé bực bội, mặt mày u ám đe dọa Ngân Tô: "Ngươi chém nó, các ngươi sẽ mãi mãi bị kẹt ở đây."

    "Không sao, ta thích ở bên ngươi, dù sao ta cũng rất thích ngươi." Ngân Tô nói rồi tiếp tục chém.

    Đứa bé tức giận đứng dậy, "Dừng lại, đồ điên!"

    "Keng!"

    Ống thép chém vào thân cây, phát ra âm thanh kim loại va chạm, ống thép chỉ để lại một vết hằn trên thân cây.

    Ngân Tô nhướng mày, vung tay bị chấn động, rồi tiếp tục vung ống thép.

    Đứa bé trên lá cây trợn tròn mắt, nhảy lên chửi rủa: "Ngươi bị điên à.. @#*#¥#%.."

    Giọng nói trẻ con toàn là những lời chửi rủa thô tục, không từ nào lặp lại, khiến Ô Bất Kinh kinh ngạc.

    Đứa bé này có phải đã trải qua quá nhiều chuyện không?

    Ngân Tô hì hục chặt cây, đứa bé ngồi trên đó chửi rủa đến bay bọt mép.

    Thấy Ngân Tô không có ý định dừng lại, rễ cây cũng không làm gì được cô, đứa bé từ lá cây nhảy xuống, như con bò tót lao vào Ngân Tô.

    Ngân Tô giơ tay chặn đầu đứa bé, nhưng ngay khi đứa bé va vào, cả cơ thể nó lập tức hóa thành một đám oán khí.

    Ngân Tô chỉ cảm thấy nhiệt độ xung quanh giảm đi vài độ, oán khí xuyên qua cô, biến thành lưỡi dao sau lưng và đâm xuống.

    Chết đi chết đi chết đi-

    "Keng!"

    "Keng keng!"

    Lưỡi dao oán khí va vào ống thép, phát ra tiếng "keng" rồi tan thành vô số oán khí nhỏ, như những viên đạn bắn ra tứ phía, tiếng va chạm vang lên liên tục.

    Ô Bất Kinh ôm đầu chạy trốn, phát hiện phòng phẫu thuật ở giữa bị cách ly là an toàn, liền cầm một chiếc ghế làm lá chắn, lao thẳng vào đó.

    Khi Ô Bất Kinh lao vào phòng phẫu thuật, chiếc ghế trên tay anh đầy lỗ do oán khí bắn ra.

    Anh vội vứt ghế đi, kiểm tra cơ thể mình, vai và chân có nhiều vết thương, bị oán khí bám vào, máu chảy ra đều màu đen.

    Lúc này Ô Bất Kinh mới cảm thấy đau, oán khí bắt đầu xâm nhập vào cơ thể, đầu anh bắt đầu choáng váng, sợ hãi vội vàng tự chữa trị.

    Không biết có phải vì đứa bé là trùm cuối hay không, Ô Bất Kinh phải dùng hai lần kỹ năng mới khiến máu chảy ra từ vết thương chuyển sang màu đỏ.

    Ô Bất Kinh nuốt nước bọt, sau khi cầm máu vết thương liền bỏ qua, đứng dậy nhìn về phía Ngân Tô.

    "Keng keng keng!"

    Oán khí va vào kính, Ô Bất Kinh theo phản xạ trốn sau bàn mổ, phát hiện kính vẫn nguyên vẹn, liền vội vàng đứng dậy.

    Ô Bất Kinh nhìn về phía Ngân Tô, chỉ thấy oán khí bay lượn và cây kỳ quái đang đung đưa trong oán khí.

    Ô Bất Kinh khó khăn lắm mới nhìn thấy bóng dáng Ngân Tô, muốn ném cho cô một phép chữa trị, nhưng phát hiện kỹ năng không hiệu quả.

    Kính này oán khí không phá được, kỹ năng của anh không xuyên qua được cũng là điều bình thường..

    Phòng phẫu thuật chỉ có một cửa, và cửa đó đối diện với cửa chính của phòng phẫu thuật, ngược lại với vị trí của cô Tô lúc này.

    Anh phải làm sao để ném kỹ năng cho cô Tô đây!

    Ô Bất Kinh hít một hơi, di chuyển đến cửa, ở đây oán khí rất ít, chỉ cần cẩn thận một chút thì không quá nguy hiểm. Anh bám vào cửa, dùng cửa làm lá chắn, thò đầu ra nhìn.

    Anh chờ đợi thời cơ thích hợp, nắm bắt khoảnh khắc ngắn ngủi đó.

    * * *Không uổng công anh khổ luyện kỹ năng ném.

    Anh Ngụy nói đúng, một người chữa trị giỏi có thể hỗ trợ đồng đội trong bất kỳ điều kiện khắc nghiệt nào!

    * * *

    * * *

    Trên mặt Ngân Tô có vài vết thương do oán khí gây ra, nhưng máu chưa kịp chảy ra đã được cầm lại, oán khí bám trên đó cũng bị loại bỏ ngay sau đó.

    Ngân Tô liếc nhìn xung quanh, khắp nơi đều đầy oán khí dày đặc, cô không thấy Ô Bất Kinh trốn ở đâu.

    Nhưng vẫn có thể ném kỹ năng, vậy chắc là an toàn.

    Ngân Tô tập trung đối phó với oán khí, chúng lao vào cô với đầy ác ý và hung tợn, muốn giết chết cô.

    Oán khí phân tán không có hình dạng, không thể chạm vào hay bắt được.

    Nhưng ống thép có kỹ năng nuốt chửng có thể nuốt chửng oán khí. Vì vậy, Ngân Tô vung ống thép xuyên qua oán khí, oán khí xung quanh cô nhanh chóng bị nuốt chửng phần lớn.

    Oán khí dày đặc như vậy, chỉ đứng giữa cũng đủ khiến người ta bị cái lạnh rợn người làm tê liệt tứ chi, suy nghĩ chậm chạp, và nhanh chóng bị oán khí ảnh hưởng, trở thành con rối của nó.

    Nhưng Ngân Tô di chuyển trong oán khí, ngoài sắc mặt hơi kém hơn trước, không có gì bất thường.

    Đứa bé không hiểu tại sao người phụ nữ này lại khó đối phó như vậy, nhìn thấy oán khí bị ống thép của cô nuốt chửng ngày càng nhiều.. đó đều là sức mạnh của nó!

    Cô ta phải chết!

    Phải chết!

    Đứa bé nghiến răng, gom hết oán khí xung quanh, tạo thành một con quái vật khổng lồ hình người, gào thét lao về phía Ngân Tô.

    Ngân Tô thấy việc nuốt chửng oán khí phân tán quá chậm, đối mặt với con quái vật hình người không lùi bước, ngược lại còn cười quái dị tiến lên.

    Đứa bé thấy thái độ của Ngân Tô, trong lòng chợt có dự cảm không lành.

    Nhưng đã lao đến đây rồi, không thể rút lui, đành phải cắn răng lao tới.

    "Bùm!"

    * * *

    * * *

    Ô Bất Kinh cảm thấy cả tòa nhà rung chuyển, bám vào khung cửa nhìn vào trung tâm trận chiến.

    Trước con quái vật khổng lồ hình người do oán khí tạo thành xuất hiện một xoáy nước, nuốt chửng vô số oán khí.

    Anh nghe thấy tiếng hét của đứa bé.

    Rất nhanh, tiếng hét chuyển thành tiếng chửi rủa.

    Sau đó, tiếng chửi rủa biến thành tiếng van xin.

    Nhưng đối tượng mà đứa bé van xin là một người sắt đá, không hề động lòng, cho đến khi nuốt chửng hết oán khí cuối cùng.

    Đứa bé "bịch" một tiếng rơi từ không trung xuống, đập vào lá cây khổng lồ, lăn vài vòng rồi rơi xuống đất.

    Ngân Tô túm lấy cổ áo nó, nhấc lên như nhấc một con gà con.

    Đứa bé lơ lửng, đôi chân ngắn đạp trong không khí, cơ thể mờ dần muốn chạy trốn.

    Ngân Tô ôm nó vào lòng, giữ chặt tay nó, cười dịu dàng như một bà mẹ: "Ngươi thấy không, sau tất cả, ngươi vẫn rơi vào tay ta, có đáng không?"

    Đứa bé mất hết sức mạnh, trở lại hình dạng ban đầu khi bị bắt, không còn sức tấn công, ngoan ngoãn dễ thương, yếu ớt vô cùng.

    Nhưng.. đứa bé phun phì phì nước bọt.

    Ngân Tô: "..."

    Khâu miệng lại thôi.
     
  4. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 694: Bệnh viện Anh Lan (52)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dưới sự đe dọa khâu miệng của Ngân Tô, đứa bé cuối cùng cũng ngoan ngoãn.

    Ngân Tô bắt đầu hỏi: "Ngươi vừa nói chặt cây này thì sẽ mãi mãi không rời khỏi đây là sao?"

    Đứa bé giọng buồn bã nói: "Chúng ta là một thể, ta là khát vọng của họ, họ là hiện thân của ta, giết ta.."

    Khóe miệng đứa bé lại nhếch lên một cách quái dị: "Họ cũng phải chết. Con đã chết, làm sao mẹ có thể là một người mẹ tốt, tất nhiên không thể rời đi."

    "Chỉ có những đứa trẻ trong phòng chăm sóc đặc biệt mới là một thể với ngươi đúng không?"

    Khóe miệng đứa bé dần dần hạ xuống, không tình nguyện trả lời: "Đúng vậy, họ là những cô bé thực sự, thực sự đáng được yêu thương."

    Đứa bé ngừng vài giây, "Chỉ có những người mẹ yêu con và được con yêu thương mới có thể đưa đứa trẻ được chữa lành ra viện, bắt đầu cuộc sống mới."

    Chỉ có những đứa trẻ trong phòng chăm sóc đặc biệt mới là những đứa trẻ đúng.

    Tăng thiện cảm với những đứa trẻ khác không có tác dụng.

    Nhưng hiện tại còn hơn chục người chơi sống sót, trong khi chỉ có tám đứa trẻ.

    Chỉ cần người chơi chết, đứa trẻ có thể chọn mẹ mới.. người chơi sẽ phải tự giết lẫn nhau.

    Chìa khóa để vượt qua của cô ấy và người chơi có lẽ không giống nhau..

    Vậy của cô ấy là gì?

    Ánh mắt Ngân Tô lại rơi vào đứa bé.

    "Ngươi.. ngươi làm gì?" Đứa bé khoanh tay, cảnh giác nhìn Ngân Tô: "Ngươi hỏi gì ta cũng trả lời rồi!"

    "Không sao, thấy ngươi dễ thương." Ngân Tô xoa đầu đứa bé, ánh mắt liếc qua cây phía sau nó.

    Là bác sĩ, làm sao có thể để những thứ trái với quy luật tự nhiên tồn tại.. quả nhiên cần cô chỉnh đốn nơi này!

    Đứa bé: "..."

    Ngươi thấy đầu ta dễ thương muốn cắt xuống à?

    * * *

    * * *

    Ngân Tô tìm được một thẻ nhận dạng trong phòng phẫu thuật, có thẻ này thì không sợ không vào được nữa.

    Ngân Tô dẫn Ô Bất Kinh rời khỏi phòng phẫu thuật, xuống tầng hai: "Đi bế con ngươi ra."

    "Hả? Có thể.. bế ra?"

    "Cũng không ai nói không thể." Ngân Tô nói: "Em bé nên ở bên mẹ mọi lúc mọi nơi."

    Bây giờ bệnh viện do cô quyết định, cô nói được là được.

    "..."

    Được thôi.

    Ô Bất Kinh lẻn vào phòng bệnh bế đứa trẻ ra, có lẽ vì Ngân Tô đứng canh ở cửa nên không có chuyện gì xảy ra.

    Ô Bất Kinh bế đứa trẻ ra ngoài, "Cô Tô, đứa trẻ của Giản Kỳ Hoa đã gần như một đứa trẻ bình thường rồi."

    Đứa trẻ trong lòng Ô Bất Kinh cũng có chút thay đổi, nhưng không bằng đứa trẻ của Giản Kỳ Hoa.

    Ngân Tô lặp lại lời đứa bé: "Chỉ có những người mẹ yêu con và được con yêu thương mới có thể đưa đứa trẻ được chữa lành ra viện."

    Được chữa lành.

    Những đứa trẻ trong phòng chăm sóc đặc biệt cần được chữa lành.

    Ô Bất Kinh hiểu ra: "Vậy là cần phải biến đứa trẻ thành một đứa bé bình thường?"

    Ngân Tô không nói gì, coi như đồng ý.

    Cô nhìn vào phòng chăm sóc đặc biệt, đẩy cửa bước vào, bế hai đứa trẻ của Giản Kỳ Hoa và Mạnh Văn Sơn ra ngoài.

    "Cô Tô, cô mang chúng ra làm gì?"

    "Ngươi không nói họ có vấn đề sao?" Ngân Tô nói một cách hợp lý: "Vậy thì bắt chúng trước."

    Con của họ chưa chết, dù họ có giết người chơi khác cũng không thể có được đứa trẻ mới.

    Ô Bất Kinh kinh ngạc, có thể làm vậy sao?

    Ngân Tô bảo Ô Bất Kinh ở lại tòa nhà trẻ sơ sinh, không cần quay lại khu nội trú.

    Ô Bất Kinh mừng rỡ không phải quay lại, bám sát đại lão mới sống sót được.

    Nhưng anh lại lo lắng cho những đồng đội tạm thời của mình.

    Ngày mai gặp họ, anh sẽ cho họ thêm một ít thuốc tự chế..

    * * *

    * * *

    Ngày hôm sau.

    Chỉ còn mười một người chơi đến tòa nhà trẻ sơsinh.

    Tối qua Phùng Phán và Hạ Kỳ chết.

    Đinh Nguyên Khôn trong phòng chăm sóc đặc biệt chết, trống một chỗ, nhưng tối qua chỉ có hai đứa trẻ mất tích, đều là của NPC.

    Người chơi không thể làm hại con mình, nên họ không thể đổi con, trong khi NPC trước đây không vào phòng chăm sóc đặc biệt lại đến cướp con.

    Những người chơi khác rõ ràng đã biết đứa trẻ trong phòng chăm sóc đặc biệt mới là quan trọng nhất.

    Bây giờ đứa trẻ trong phòng chăm sóc đặc biệt cũng bắt đầu biến mất.. không chỉ vậy, NPC còn bắt đầu cướp.

    Họ muốn vào phòng chăm sóc đặc biệt càng khó hơn.

    "Làm sao bây giờ? Con không mất tích, không thể vào phòng chăm sóc đặc biệt."

    "Và những đứa trẻ trong phòng thường ngày càng lớn.."

    Trẻ càng lớn, lượng ăn càng nhiều, hôm nay có lẽ lại phải thăm nom ba lần, liệu họ có thể chịu đựng nổi không cũng là vấn đề.

    Họ phải tìm cách, chuyển vào phòng chăm sóc đặc biệt!

    "Không thể làm hại con mình, vậy có thể đổi nhau không?" Có người đề xuất ý tưởng đổi con để làm hại.

    Ý tưởng này chưa kịp thực hiện thì nghe thấy tiếng nói từ xa: "Con của Giản Kỳ Hoa hình như mất tích rồi.."

    "Cái gì?"

    "Trẻ trong phòng chăm sóc đặc biệt cũng sẽ biến mất sao?"

    Giản Kỳ Hoa lúc này đứng trước chiếc giường trống của đứa trẻ, sắc mặt cực kỳ tệ.

    Mạnh Văn Sơn cũng gặp tình cảnh tương tự, cau mày, rõ ràng không hiểu tại sao.

    Lúc này, Giản Kỳ Hoa đột nhiên quay lại, nhìn những người khác trong phòng, rút ra một con dao lớn từ sau lưng.

    Những người khác lập tức cảnh giác, báo động trong lòng vang lên.

    "Giản Kỳ Hoa, Mạnh Văn Sơn." Một y tá xuất hiện ở cửa, mặt không biểu cảm gọi họ: "Bác sĩ Tô mời."

    Bác sĩ Tô? Tô Thường Thiện?

    Hôm nay cô ấy không xuất hiện, là y tá đón họ ở cửa, khi họ hỏi y tá cô ấy đâu, y tá nói hiện tại tòa nhà trẻ sơ sinh chỉ có bác sĩ Tô, cô ấy rất bận.

    Y tá đó tuy có chút không hài lòng nhưng cũng không nói gì.

    Con họ mất tích, chắc chắn có liên quan đến cô ấy!

    * * *

    * * *

    Giản Kỳ Hoa và Mạnh Văn Sơn bị đưa đến trước cửa văn phòng, y tá chỉ vào Mạnh Văn Sơn: "Anh đợi ở đây." Sau đó quay đầu nhìn Giản Kỳ Hoa: "Anh vào đi."

    Giản Kỳ Hoa đẩy cửa bước vào, ánh mắt không thiện cảm quét qua toàn bộ văn phòng.

    Văn phòng trống rỗng, không có ai.

    "Tô Thường Thiện?"

    Không ai trả lời.

    "Tô Thường Thiện, cô gọi tôi đến đây, lại trốn không gặp là sao?"

    "Tô Thường Thiện!"

    Không ai trả lời, Giản Kỳ Hoa bắt đầu lục tung văn phòng như đang kiểm tra nhà.

    * * *

    * * *

    Bên ngoài văn phòng, Mạnh Văn Sơn và y tá đứng trong hành lang, anh nhìn y tá, "Bác sĩ Tô tìm tôi có việc gì không?"

    Y tá không hề chớp mắt.

    Mạnh Văn Sơn cảm thấy y tá này có chút khác biệt so với y tá trước đó, vừa định hỏi tiếp thì y tá đột nhiên quay đầu nhìn anh: "Mời đi theo tôi."

    Mạnh Văn Sơn cau mày, nhưng y tá đã đi về phía trước.

    Anh nhìn cánh cửa văn phòng đóng chặt, cuối cùng cũng đi theo y tá.

    Y tá dẫn anh đến trước một văn phòng khác, ra hiệu cho anh vào, bất kể Mạnh Văn Sơn hỏi gì, y tá đều im lặng.

    Đứa trẻ rất có thể đang ở trong tay Tô Thường Thiện, điều này có lẽ không tính là mất tích, nên không thể cướp con của người khác.

    Mạnh Văn Sơn cuối cùng chỉ có thể đẩy cửa bước vào.
     
  5. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 695: Bệnh viện Anh Lan (53)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tĩnh lặng-

    Trước mắt Giản Kỳ Hoa là một màu đen kịt, tai không nghe thấy gì, tứ chi bị thứ gì đó trói chặt, không thể cử động.

    Giản Kỳ Hoa chỉ nhớ mình đã lục tung văn phòng, không gọi được Tô Thường Thiện ra, khi chuẩn bị ra ngoài thì trước mắt bỗng tối sầm.

    Rồi..

    Rồi anh ở đây.

    Ngón tay Giản Kỳ Hoa vẫn có thể cử động, anh thử mò mẫm xung quanh, xem vũ khí của mình còn không.

    Rõ ràng người trói anh rất chuyên nghiệp, xung quanh không có gì có thể sử dụng, không chỉ vậy, càng cử động, thứ trói anh càng chặt.. như thể nó là sinh vật sống.

    Giản Kỳ Hoa lấy ra một món đồ.

    Nhưng vừa lấy ra, có thứ gì đó từ bên cạnh vươn tới, cuốn lấy món đồ, tốc độ nhanh đến mức không kịp phản ứng.

    Giản Kỳ Hoa nghe thấy món đồ rơi xuống đất, lăn xa.

    Nhược điểm lớn nhất của món đồ là nó phải có vật mang.

    Dù cách sử dụng đơn giản, giữa chừng không cần vật mang, nhưng lúc đầu phải cầm trên tay..

    Giản Kỳ Hoa tiếp tục lấy dao ra, thử xem có thể cắt đứt thứ trói mình không, nhưng kết quả cũng vậy, chưa kịp cắt, dao đã bị đánh bay.

    Thứ trói anh quả nhiên là sinh vật sống..

    Đáng ghét!

    "Xào xạc.."

    Giản Kỳ Hoa không nhìn thấy gì, nhưng miệng không bị bịt, tai nghe thấy bên cạnh có động tĩnh, giọng không thiện cảm gọi: "Tô Thường Thiện?"

    "Giản Kỳ Hoa?" Một giọng khác đáp lại.

    "Mạnh Văn Sơn." Giản Kỳ Hoa nhận ra giọng nói đó, "Anh cũng bị trói ở đây à?"

    Mạnh Văn Sơn: "Ừ. Anh có thể cởi dây trói không?"

    "Không, thứ này như sinh vật sống." Giản Kỳ Hoa lạnh lùng nói: "Càng cử động càng chặt."

    Mạnh Văn Sơn có lẽ không tin, bên kia xào xạc một hồi, cuối cùng xác nhận lời Giản Kỳ Hoa nói, bực bội lên tiếng: "Tô Thường Thiện bắt chúng ta đến đây làm gì?"

    Giản Kỳ Hoa làm sao biết người phụ nữ đó muốn làm gì..

    Quá trình Mạnh Văn Sơn đến đây cũng tương tự, anh bị đưa vào một văn phòng khác, vừa vào được vài bước thì mất ý thức.

    "Cô ấy chắc đã dùng thứ gì đó.." Mạnh Văn Sơn nói: "Kỹ năng thiên phú của anh còn dùng được không?"

    Giản Kỳ Hoa: "Tôi không có kỹ năng thiên phú."

    "..."

    Trong trò chơi có nhiều người không có kỹ năng thiên phú, nhưng ngay cả người chơi bình thường, nếu có được một món đồ lợi hại, cũng không thua kém những người chơi có kỹ năng thiên phú.

    Mạnh Văn Sơn: "Kỹ năng của tôi không có sức tấn công lớn.. để tôi thử dùng đồ."

    Mạnh Văn Sơn chưa kịp lấy đồ ra thì nghe thấy tiếng cửa kêu kẽo kẹt bên trái, có lẽ là cửa mở, tiếp theo là tiếng bước chân đi vào.

    Giản Kỳ Hoa dù không nhìn thấy nhưng vẫn quay đầu về phía có tiếng động, giọng không thiện cảm hỏi: "Tô Thường Thiện, cô bắt chúng tôi đến đây làm gì?"

    Người vào không che giấu, trả lời ngay: "Không có gì lớn, chỉ muốn hỏi hai người vài câu."

    Mạnh Văn Sơn dường như không biết nói gì: "Bác sĩ Tô, hỏi vài câu cần phải làm thế này sao?"

    Ngân Tô thở dài: "Chẳng phải sợ các anh không hợp tác sao, đề phòng thôi."

    Đề phòng..

    Thế này gọi là đề phòng sao?

    Rõ ràng là có ý đồ xấu!

    Giản Kỳ Hoa cười lạnh một tiếng, Mạnh Văn Sơn tính tình tốt hơn Giản Kỳ Hoa, dù trong lòng cũng không hài lòng nhưng vẫn theo lời Ngân Tô hỏi: "Không biết bác sĩ Tô muốn hỏi gì? Nếu là manh mối của phó bản, bác sĩ Tô không cần phải làm vậy, tôi có thể chia sẻ những gì tôi biết."

    "Cậu nghĩ tôi rảnh rỗi đến mức bắt các cậu chỉ để lấy manh mối sao?" Ngân Tô cười.

    Giản Kỳ Hoa giọng đã có lửa giận: "Không phải vì phó bản thì vì cái gì? Tôi có thù với cô à?"

    "Có lẽ có."

    "Có lẽ?" Giản Kỳ Hoa tức đến bật cười.

    Giản Kỳ Hoa không nghe thấy Ngân Tô trả lời, ngược lại nghe thấy tiếng kéo ghế, sau đó không còn nghe thấy động tĩnh của Mạnh Văn Sơn.

    "Cô làm gì Mạnh Văn Sơn rồi?" Giản Kỳ Hoa không nghe thấy tiếng bước chân, không biết Ngân Tô ở đâu, chỉ có thể "nhìn" về phía cô phát ra tiếng cuối cùng.

    "Anh lo cho anh ta vậy sao?" Giọng nói đột ngột vang lên từ phía sau, khiến Giản Kỳ Hoa giật mình.

    Cô ta đi ra sau lưng anh từ lúc nào?

    Giản Kỳ Hoa không lo cho Mạnh Văn Sơn, anh muốn biết người phụ nữ này rốt cuộc muốn làm gì..

    "Giản tiên sinh trông có vẻ thông minh, chắc đã đoán ra thân phận của tôi rồi chứ?"

    Giản Kỳ Hoa thực sự đã đoán ra, dù sao "ống thépmàu hồng" được tiết lộ trên diễn đàn rất đặc trưng, cộng thêm biểu hiện của cô ấy trong phó bản tử vong này.

    Hơn nữa..

    Giản Kỳ Hoa nghĩ đến điều gì đó, nhíu mày, rồi lại nghĩ cô ấy không định giết những người biết thân phận của mình chứ?

    Giản Kỳ Hoa tin rằng không chỉ mình anh đoán ra, chỉ cần ai quan tâm đến tin tức về cô ấy, thấy ống thép màu hồng đó, ít nhiều cũng sẽ nghi ngờ.

    Nhiều người như vậy, cô ấy không thể giết hết được chứ?

    Dù có giết, khi phó bản kết thúc, người chơi chết trở về thế giới thực, nếu may mắn vẫn có thời gian gửi tin nhắn.

    "Cô định giết tôi?"

    Ngân Tô: "Giản tiên sinh nói quá rồi, tôi không giết bừa đồng đội đâu."

    Giản Kỳ Hoa mất kiên nhẫn: "Vậy cô rốt cuộc muốn làm gì?"

    Ngân Tô vỗ vai Giản Kỳ Hoa, "Đừng căng thẳng, không có gì lớn, tôi chỉ muốn biết, có phải anh đã gửi lời mời phó bản này cho 50815081 không."

    "Lời mời phó bản?" Giản Kỳ Hoa ngạc nhiên: "Tại sao tôi phải gửi lời mời phó bản cho 5081? Tôi không quen biết anh ta, tôi bị điên à?"

    50815081.. mã số này có vẻ quen, nhưng anh chắc chắn không phải người chơi nào anh quen biết.

    Anh có thừa điểm đến mức gửi lời mời phó bản cho người không quen biết sao?

    Đạo cụ tổ đội và lời mời là những thứ có điểm cũng không mua được!

    "Vậy không phải anh rồi?"

    "Không phải."

    "..."

    Giản Kỳ Hoa đột nhiên không nghe thấy tiếng gì nữa.

    Như thể người đứng sau lưng anh vừa biến mất.

    Trong môi trường yên tĩnh kỳ lạ, Giản Kỳ Hoa cảm thấy rất khó chịu, "Tô Thường Thiện? Tô Thường Thiện? Đừng nghĩ rằng cô là 0101 thì tôi sợ cô.. cô không nói gì là sao? Tô Thường Thiện!"

    * * *

    * * *

    Ngân Tô không để ý đến tiếng la hét của Giản Kỳ Hoa, lúc này cô đã đứng trong không gian bị tóc ngăn cách, Mạnh Văn Sơn bị trói ở vị trí trung tâm.

    Dưới đất có hai món đồ, có lẽ Mạnh Văn Sơn muốn dùng đồ để tự cứu mình, nhưng không ngờ vừa lấy ra đã bị quái tóc đánh bay.

    Anh không nghe thấy tiếng của Giản Kỳ Hoa, cũng không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào khác, không biết đã xảy ra chuyện gì, trong lòng có chút hoảng sợ.

    Người nước ngoài kia, 0681, nhìn đã không bình thường, ai biết 0101 có giống 0681, là một kẻ điên không?

    "Mạnh tiên sinh, tôi có một câu hỏi muốn hỏi anh."

    Mạnh Văn Sơn cố gắng giữ bình tĩnh, giữ thái độ lịch sự: "Bác sĩ Tô cứ hỏi."

    "Có phải anh đã gửi lời mời phó bản này cho 50815081 không?"

    "Lời mời phó bản?" Mạnh Văn Sơn ngạc nhiên trong chốc lát, rồi nhanh chóng nói: "Bác sĩ Tô có lẽ đã hiểu lầm, tôi chưa từng gửi lời mời phó bản cho ai.. hơn nữa, đạo cụ mời tổ đội rất hiếm."
     
  6. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 696: Bệnh viện Anh Lan (54)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giản Kỳ Hoa đoán được cô ấy là ai, Mạnh Văn Sơn tự nhiên cũng đoán ra.

    Anh bị nghi ngờ vì có người gửi lời mời đến mã số 50815081, mã số này anh nhớ rõ, đã xuất hiện hai lần trong các bản tin toàn cầu cùng với mã số 0101.

    50815081 được mời vào phó bản này.. là người chơi tên Ô Bất Kinh sao?

    Chỉ có anh ta và cô ấy là gần gũi nhất.

    Vậy nên vì lý do này mà bắt anh ta và Giản Kỳ Hoa? Nghi ngờ anh ta và Giản Kỳ Hoa?

    Nhưng tại sao lại nghi ngờ anh ấy?

    Mạnh Văn Sơn không hiểu, anh ta và Ô Bất Kinhcũng không tiếp xúc nhiều. Người gần gũi với Ô Bất Kinh rõ ràng là dì Lương và cô gái tên Tôn Hướng Tuyết.

    Nhưng gửi lời mời vào phó bản cho người mà cô ấy có thể quen biết, lại là phó bản tử vong.. chỉ có phó bản tử vong mới phát sóng mã số người chơi vượt qua, người gửi lời mời muốn xác định điều gì đó hay muốn thông qua người chơi mà cô ấy quen biết để kéo cô ấy vào phó bản, muốn cô ấy chết?

    "Vậy không phải là anh Mạnh rồi."

    "Cô đã hỏi Giản Kỳ Hoa chưa?" Mạnh Văn Sơn nói: "Vậy cũng không phải là anh ta chứ?"

    "Đúng vậy, vậy phải làm sao đây."

    "..."

    Nếu không phải thì là nghi ngờ sai rồi! Chẳng lẽ côcòn muốn đổ tội này lên đầu chúng tôi sao?

    Mạnh Văn Sơn sợ vị đại lão này không tìm ra được người thật sự mà giết bừa, anh ta chân thành nói: "Bác sĩ Tô, tôi có thể đảm bảo, tôi chưa từng gửi bất kỳ lời mời nào đến mã số 50815081. Nếu cô không tin, có thể dùng dụng cụ kiểm tra nói dối, tôi sẽ hợp tác."

    * * *

    * * *

    Ngân Tô bước ra khỏi phòng, Ô Bất Kinh ngồi trên ghế bên ngoài, thấy cô ra liền bế đứa trẻ đứng dậy, "Cô Tô, hỏi được chưa?"

    Ngân Tô lắc đầu.

    Giản Kỳ Hoa và Mạnh Văn Sơn đều không nói dối.

    "Vậy.. vậy là tôi nhầm sao?" Ô Bất Kinh hơi hoảng, đại lão trực tiếp bắt hai người mà vẫn chưa tìm ra người mời thực sự, hỏng rồi!

    "Bây giờ phải làm sao đây?" Ô Bất Kinh nghĩ đến vẻ hung dữ của Giản Kỳ Hoa thì hơi sợ.

    Ngân Tô ngồi xuống ghế bên cạnh suy nghĩ, không để ý đến Ô Bất Kinh đang lo lắng.

    Ô Bất Kinh đi qua đi lại trước mặt Ngân Tô, cô xoa trán rồi kéo anh ngồi xuống ghế: "Anh bị tăng động à? Đừng có động!"

    "..."

    Anh sợ người bên trong ra chém anh mà!

    "Họ không nói dối cũng không có nghĩa là họ nói thật." Ngân Tô dường như đã nghĩ ra cách, lấy ra một chai nhỏ chứa chất lỏng màu đen xanh: "Có lẽ là do trí nhớ có vấn đề?"

    Trong phó bản thì nên ít nghi ngờ bản thân, có vấn đề chắc chắn là người khác.

    Ô Bất Kinh: "?"

    Không phải đại lão, cô không nghi ngờ thật sự là vấn đề của tôi sao?

    Huhu..

    Đại lão yêu tôi!

    Ngân Tô để Ô Bất Kinh đang cảm động ở lại, rồi vào phòng lần nữa.

    Giản Kỳ Hoa nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại, lạnh lùng nói: "Tô Thường Thiện, cô định trói tôi đến bao giờ?"

    Ngân Tô bước tới, nắm cằm Giản Kỳ Hoa và đổ nửa chai thuốc vào miệng anh ta.

    Giản Kỳ Hoa không biết Ngân Tô cho mình uống gì, theo phản xạ đóng miệng lại nhưng sức cô quá mạnh nên không thể đóng được.

    Chất lỏng mát lạnh không mùi lan tỏa trong miệng.

    Ngân Tô thấy một khung thông báo trò chơi hiện ra trước mặt.

    [Khôi phục ký ức hoặc Xóa ký ức]

    Xóa ký ức?

    Ngân Tô nhìn chằm chằm vào những chữ đó vài giây, cuối cùng chọn khôi phục ký ức.

    "Họ Tô, cô cho tôi uống cái gì vậy?" Giản Kỳ Hoa cảm thấy miệng mát lạnh, chất lỏng đã trôi xuống cổ họng.

    Nhưng anh ta không cảm thấy cơ thể có bất kỳ khó chịu nào.

    Ngân Tô không trả lời, chỉ nhìn vào khung thông báo trò chơi trước mặt.

    [Đang tìm kiếm..]

    Khung thông báo vẫn chưa biến mất.

    Khoảng một phút sau, khung thông báo có nội dung mới.

    [Phát hiện ký ức bị ẩn, có khôi phục không? ]

    [Có.]

    Khung thông báo biến mất, một hình ảnh toàn cảnh xuất hiện trong không gian.

    Wow! Có thể xem trực tiếp luôn à?

    Hình ảnh nhấp nháy nhanh chóng, sắc mặt Giản Kỳ Hoa dần trở nên khó coi, dường như đang chịu đựng điều gì đó.

    Hình ảnh nhấp nháy một lúc rồi dừng lại, bắt đầu phát ở tốc độ bình thường.

    Góc nhìn có lẽ là của Giản Kỳ Hoa, ký ức bị ẩn không nhiều, hình ảnh rời rạc, nhiều đoạn không đầu không đuôi, không hiểu đang làm gì.

    Giản Kỳ Hoa có vẻ thuộc một tổ chức nào đó..

    Anh ta làm những việc không thể công khai trong tổ chức.

    Có một hình ảnh xuất hiện nhiều lần, đó là một ngôi nhà màu đen, Giản Kỳ Hoa ra vào nhiều lần nhưng không có hình ảnh bên trong ngôi nhà.

    Khi Giản Kỳ Hoa bước ra khỏi ngôi nhà màu đen, Ngân Tô thấy một người phụ nữ ngồi trên xe lăn bên cạnh anh ta.

    Thẩm Đông Thanh.

    Người của tổ chức Ác Mộng Giáng Lâm.

    Hình ảnh chỉ thoáng qua, sau đó là một căn phòng rất tối, ánh mắt của Giản Kỳ Hoa di chuyển, nhìn vào bóng người đứng trong bóng tối.

    Bóng người chỉ có một đường viền, giọng nói lạ vang lên: "Dù không chắc sẽ gặp, nhưng để phòng ngừa, tôi sẽ phong tỏa một phần ký ức của anh, phó bảnsẽ được cài vào ký ức mới, có thể tránh được dụng cụ kiểm tra nói dối."

    Hình ảnh toàn cảnh dần tan biến trong không gian.

    Ký ức bị phong tỏa của Giản Kỳ Hoa đều liên quan đến Ác Mộng Giáng Lâm và việc mời Ô Bất Kinh vào phó bản.

    Điều mà đối phương thực sự muốn giấu chỉ là 'Ác Mộng Giáng Lâm'.

    Giản Kỳ Hoa rõ ràng đã khôi phục ký ức, mặt lạnh lùng không nói gì.

    "Lại là Ác Mộng Giáng Lâm.. Ác Mộng Giáng Lâm." Tổ chức này xuất hiện nhiều lần khiến Ngân Tô rất tò mò: "Các người tìm tôi để làm gì?"

    Giản Kỳ Hoa cười lạnh: "Không biết."

    Ngân Tô chỉ có thể thấy ký ức bị giấu của Giản Kỳ Hoa, không thấy được các ký ức khác, nên không biết Giản Kỳ Hoa thật sự không biết hay đang giả vờ.

    Ngân Tô cũng không quan tâm: "Các người muốn tìm tôi, cứ kéo tôi vào phó bản là được, tôi đâu có từ chối, sao phải làm phức tạp thế? Không thấy phiền à?"

    Giản Kỳ Hoa: "Tôi chỉ làm theo lệnh."

    Ngân Tô đi qua đi lại vài vòng, nghĩ ra một khả năng: "Hay là các người không muốn gặp tôi trong phó bản, mà muốn bắt tôi ngoài đời thực."

    Người chơi trong đời thực chỉ có thể sử dụng kỹ năng thiên phú, nên có lẽ họ nghĩ rằng cô dễ đối phó hơn ngoài đời thực?

    Giản Kỳ Hoa: "Tôi không rõ những chuyện này."

    "Nhiệm vụ của anh là gì?"

    "Quan sát 0101."

    "Chỉ vậy thôi?"

    "Ừ."

    "Người đứng đầu Ác Mộng Giáng Lâm là ai?"

    "Không biết."

    "Ai là người phong tỏa ký ức của anh?"

    "Không quen, tôi chỉ làm theo chỉ dẫn đến nơi được chỉ định để nhận nhiệm vụ."

    "Ngôi nhà màu đen đó ở đâu?"

    "Nó không có vị trí cố định, nó di chuyển, nếu nó không xuất hiện thì không ai tìm thấy được."

    Giản Kỳ Hoa trả lời mọi câu hỏi nhưng đều là những câu trả lời vô ích.

    Ngân Tô hỏi mãi mà không có thông tin hữu ích nào, cô không muốn hỏi thêm nữa, "Vậy phiền anh chuyển lời đến tổ chức của anh, muốn gặp tôi thì cứ mời tôi vào phó bản, tôi rất sẵn lòng gặp họ."

    Các bạn nhớ like và đăng nhập lại ủng hộ cho mình nhé~~
     
  7. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 697: Bệnh viện Anh Lan (55)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngân Tô trực tiếp giải quyết Giản Kỳ Hoa, dù sao việc truyền tin chỉ mất vài phút, Ngân Tô không tin anh ta không có chút may mắn nào trong vài phút đó.

    [Kỹ năng 'Cường hóa' đã được hấp thụ thành công]

    [Bạn có quyền sử dụng 'Cường hóa' trong 6 giờ.]

    [05: 59: 59]

    Ngân Tô đại khái hiểu tại sao Giản Kỳ Hoa ban đầu lại muốn giết người, kỹ năng này sẽ được cường hóa theo thời gian, nhưng để kích hoạt kỹ năng này cần phải giết người.

    Và phải là người chơi, NPC thì không được.

    Điều này cũng tương đương với việc hiến tế.

    * * *

    * * *

    Ô Bất Kinh ngồi ngoài cửa như ngồi trên đống lửa, cứ ba giây lại nhìn vào cánh cửa đóng chặt, sao đại lão vẫn chưa ra..

    "Cạch!"

    "Cô Tô." Ô Bất Kinh bật dậy ngay lập tức, nhưng người bước ra không phải là Ngân Tô mà là Mạnh Văn Sơn.

    Mạnh Văn Sơn bế con mình, hành động của Ô Bất Kinh quá lớn, rõ ràng làm anh ta giật mình, sau khi nhìn rõ người, anh ta lịch sự gật đầu: "Anh Ô."

    Ô Bất Kinh cười gượng và lo lắng nhìn vào trong phòng.

    Mạnh Văn Sơn không dừng lại lâu, chào Ô Bất Kinhrồi rời đi.

    Ô Bất Kinh ngạc nhiên, đi rồi sao?

    Lúc này Ngân Tô mới bước ra từ trong phòng, trong tay còn bế một đứa trẻ khác.

    Ô Bất Kinh không thấy Giản Kỳ Hoa, không nhịn được hỏi: "Cô Tô, Giản Kỳ Hoa đâu?"

    Ngân Tô nhẹ nhàng trả lời, như nói về thời tiết: "Chết rồi."

    "..."

    Ô Bất Kinh ngạc nhiên một lúc rồi lắp bắp: "Là anh ta mời tôi sao?"

    "Ừ."

    Ô Bất Kinh vẫn không hiểu: "Tại sao? Tôi có gì đáng để anh ta mời chứ? Chẳng lẽ anh ta biết kỹ năng của tôi.."

    Nếu là vì kỹ năng, lời mời này có phải hơi độc ác không?

    Mọi người đều biết, ngoài đại lão ra chỉ có một người chơi vượt qua phó bản tử vong, người đó còn là một người chơi kỳ cựu.. Mời anh ta vào phó bản tử vong, chẳng phải muốn lấy mạng anh ta sao?

    Hay là..

    Ô Bất Kinh nhìn Ngân Tô, đầu óc đột nhiên sáng ra một chút.

    "Sao nhìn tôi?"

    Ô Bất Kinh chớp chớp mắt, "Vậy Mạnh Văn Sơn.. cứ để anh ta đi vậy sao?"

    Ngân Tô ngạc nhiên: "Không ngờ anh lại có ý định giết người mạnh như vậy."

    Ô Bất Kinh lắc đầu liên tục, anh ta không có ý đó, ý anh ta là liệu đối phương có nói lung tung không.

    "Đừng lo, anh ta không nhớ gì đâu."

    "Hả.. sao?"

    Ô Bất Kinh không dám hỏi tại sao Mạnh Văn Sơn lại không nhớ gì, chỉ ngơ ngác đi theo Ngân Tô lên tầng hai.

    Vừa lên tới nơi, họ nghe thấy tiếng hét thảm thiết.

    Trịnh Huân đang chạy trốn trong hành lang, người đuổi theo anh ta không ai khác chính là đứa con của anh ta.

    Lúc này đứa bé đã lớn khoảng một tuổi rưỡi, mũm mĩm nhưng rất linh hoạt, không chỉ chạy nhảy mà còn leo tường và trần nhà.

    Cô bé liên tục tấn công Trịnh Huân, tạo ra những vết thương trên người anh ta.

    Trịnh Huân rõ ràng không dám tấn công cô bé, vì nếu tấn công đứa trẻ, cơ thể anh ta sẽ đau đớn. Lúc này anh ta chỉ có thể né tránh và chỉ dám dùng các dụng cụ phòng thủ.

    Có vài người chơi đứng ở cửa nhìn nhưng không ai giúp đỡ.

    Lúc này, Dư Bách Sơ từ phòng chăm sóc đặc biệt bước ra, một tay ôm đứa trẻ, một tay tạo ra cơn bão, tách đứa trẻ và Trịnh Huân ra.

    Cao Hạo Nguyệt và Thiên Niệm thấy Dư Bách Sơ ra ngoài cũng đi theo giúp đỡ.

    "Chị Bách Sơ, giết nó có thể nguy hiểm.."

    "Phải thử thôi, nếu đứa trẻ không biến mất, dù trong phòng chăm sóc đặc biệt có nhiều trẻ hơn, các em cũng không thể đổi vào phòng chăm sóc đặc biệt." Dư Bách Sơ nói: "Để chị giết."

    Họ phải thử xem việc giết đứa trẻ có nguy hiểm gì không.

    "Để em tự làm." Cao Hạo Nguyệt thả nhện ra, không để Dư Chị Bách Sơu nguy hiểm này.

    Dư Bách Sơ cũng không nhất thiết phải tự mình làm, chỉ nhắc nhở Cao Hạo Nguyệt: "Thử trước, nếu có vấn đề thì dừng ngay."

    "Ừ."

    Dư Bách Sơ đứng bên cạnh điều khiển gió, giữ đứa trẻ ở một chỗ, không cho nó chạy lung tung, Cao Hạo Nguyệt điều khiển nhện tấn công thử đứa trẻ.

    * * *

    * * *

    Tôn Hướng Tuyết di chuyển đến cửa phòng chăm sóc đặc biệt, nói chuyện với dì Lương: "Dì Lương, đứa trẻ trong tay bác sĩ Tô là của Giản Kỳ Hoa phải không?"

    Dì Lương: "Ừ."

    "Giản Kỳ Hoa chưa quay lại." Vừa rồi Mạnh Văn Sơn đã quay lại, hỏi anh ta tại sao Giản Kỳ Hoa chưa quay lại, anh ta nói không biết, anh ta và Giản Kỳ Hoa gặp bác sĩ Tô riêng lẻ.

    "Dì nghĩ Giản Kỳ Hoa.."

    Có thể đã chết rồi.

    Dì Lương cũng không chắc, nhưng Giản Kỳ Hoa vẫn chưa xuất hiện, đứa trẻ vẫn đang được bác sĩ Tô bế, có lẽ là..

    Giản Kỳ Hoa đã chết, đứa trẻ đó không còn mẹ nữa.

    Dì Lương nói: "Quan sát Dư Bách Sơ và mọi người, nếu giết đứa trẻ không có vấn đề gì, dì sẽ giúp con giết đứa trẻ, sau đó con lập tức đi tìm bác sĩ Tô để lấy đứa trẻ đó."

    Tôn Hướng Tuyết cảm thấy dì Lương đã giúp mình rất nhiều trong phó bản này, do dự nói: "Dì Lương, có thể sẽ có nguy hiểm tiềm ẩn, dì không cần mạo hiểm vì con."

    "Làm gì trong phó bản mà không nguy hiểm?" Dì Lương không để ý: "Hơn nữa, con cũng không tìm được ai khác giúp con giết đâu."

    "..."

    Đúng là đau lòng.

    Mặc dù còn có Ô Bất Kinh, nhưng ngoài khả năng phòng thủ, anh ta thực sự không có nhiều sức chiến đấu, cô nghi ngờ anh ta không thể đối phó với đứa trẻ này.

    Quan trọng hơn, Ô Bất Kinh rõ ràng thích ở bên bác sĩ Tô hơn.. Tất nhiên, nếu là cô, cô cũng rất vui khi được ở bên đại lão.

    Thật ghen tị với Ô Bất Kinh vì biết cách nắm bắt cơhội.

    Nhưng thuốc mà Ô Bất Kinh đưa cho họ..

    Có vẻ rất hiệu quả.

    Dì Lương tối qua uống thuốc của Ô Bất Kinh mới an toàn trở về..

    * * *

    * * *

    Cao Hạo Nguyệt ban đầu tấn công thử, khi nhện để lại vết thương trên người đứa trẻ mà cô không cảm thấy bất kỳ khó chịu nào, cô tăng cường độ tấn công.

    Sức tấn công của đứa trẻ trông mạnh mẽ, nhưng đó là khi người chơi không thể phản công.

    Lúc này người chơi có thể phản công, việc đối phó trở nên dễ dàng hơn.

    Khi nhện của Cao Hạo Nguyệt giải quyết đứa trẻ, cơthể cô không có bất kỳ dấu hiệu bất thường nào, xung quanh cũng không xuất hiện NPC.

    Giết đứa trẻ của người khác không có vấn đề gì!

    Dư Bách Sơ lập tức bước đến bên Cao Hạo Nguyệt, lấy đứa trẻ từ tay cô, đứa trẻ dường như cảm nhận được nguy hiểm, phát ra tiếng kêu chói tai không giống người, lao vào cắn Dư Bách Sơ.

    Dư Bách Sơ bóp cổ đứa trẻ, nói với Cao Hạo Nguyệt: "Hạo Nguyệt, đi tìm bác sĩ Tô để lấy đứa trẻ đó."

    Cao Hạo Nguyệt lập tức chạy về phía Ngân Tô.

    Cùng lúc đó, Tôn Hướng Tuyết đã di chuyển đến vị trí gần Ngân Tô hơn và cũng lao về phía Ngân Tô.

    Cao Hạo Nguyệt ngạc nhiên, vội vàng tăng tốc.

    Nhưng Tôn Hướng Tuyết ở gần Ngân Tô hơn, tốc độ của cô ấy cũng không chậm, Cao Hạo Nguyệt vẫn chậm một bước.

    Dư Bách Sơ thấy vậy, vội vàng thả tay khỏi đứa trẻ sắp bị bóp chết.

    "Bác sĩ Tô, đứa trẻ này có thể cho tôi không?"

    "Được chứ." Ngân Tô đồng ý ngay, cô là bác sĩ, không thể chăm sóc những đứa trẻ này, tất nhiên phải tìm cho chúng một người mẹ hiền từ.

    Tôn Hướng Tuyết nhìn về phía dì Dì Lương Lương cũng đợi đến khi Tôn Hướng Tuyết đến trước mặt Ngân Tô mới ra tay.

    Tôn Hướng Tuyết lập tức nhận đứa trẻ từ tay Ngân Tô, toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong vài giây, Cao Hạo Nguyệt chạy đến thì đã muộn.
     
  8. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 698: Bệnh viện Anh Lan (56)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôn Hướng Tuyết nhìn Cao Hạo Nguyệt, khẽ nói: "Xin lỗi."

    Trong phó bản, sự cạnh tranh giữa các người chơi rất khốc liệt, để sống sót, mọi đạo đức đều có thể bị đạp dưới chân.

    Không tranh giành chỉ có chết.

    Cao Hạo Nguyệt mặt mày khó coi, vì cô ấy đã làm lợi cho người khác, ai mà vui được.

    Nhưng tình huống này không thể tránh được, vấn đề mà họ nghĩ ra, người khác cũng có thể nghĩ ra, chỉ là họ thử trước, cho người khác tham khảo.

    Cao Hạo Nguyệt mặt mày khó coi nhưng không ra tay, lùi về bên cạnh Dư Bách Sơ.

    Dư Bách Sơ chưa giết đứa trẻ, nên tạm thời cô ấy vẫn còn đứa trẻ.

    Dư Bách Sơ an ủi cô: "Không sao, trong phòng bệnh còn một NPC, chúng ta sẽ tìm cơ hội giết cô ta."

    "Nhưng còn Thiên Niệm." Cao Hạo Nguyệt nhìn Thiên Niệm bên cạnh: "Vẫn thiếu một người."

    Họ phải giải quyết thêm một người chơi nữa mới có thêm một đứa trẻ.

    Dư Bách Sơ im lặng một lúc, rồi nhanh chóng quyết định: "Giết Khâu Cảnh."

    Họ không có mâu thuẫn với những người chơi khác, nên sẽ nhắm vào người chơi có mâu thuẫn.

    * * *

    * * *

    Thời gian thăm bệnh kết thúc, Ngân Tô kéo xác NPC xuống lầu, tiễn họ ra ngoài. Y tá của khu nội trú kiểm tra xác, nhưng phát hiện vẫn thiếu người, lạnh lùng hỏi Ngân Tô về người thiếu.

    Ngân Tô lấy lý do đứa trẻ có vấn đề, nên mẹ của chúng phải ở lại chăm sóc để đuổi y tá đi - chủ yếu là nếu không đi sẽ bị xử lý.

    Y tá của khu nội trú bên cạnh đầy oán hận nhưng cuối cùng vẫn rời đi.

    Ô Bất Kinh cứ thế danh chính ngôn thuận ở lại tòa nhà sơ sinh.

    Trên đường về, Dư Bách Sơ trao đổi với đồng đội: "Có thể nhờ bác sĩ Tô cho chúng ta ở lại tòa nhà sơsinh, như vậy vừa có thể chăm sóc trẻ, vừa tránh được nguy hiểm ở khu nội trú."

    Ban đêm ở khu nội trú ngày càng nguy hiểm.

    Không chỉ có con của mình xuất hiện, mà còn có quái vật mở cửa..

    Thân phận bác sĩ có thể giúp người chơi rất nhiều - nhưng với điều kiện là bác sĩ phải sống sót và có đủ quyền lực.

    Nếu không tự bảo vệ được mình, bác sĩ cũng không thể giúp đỡ nhiều.

    "Chúng ta không quen cô ấy lắm, liệu cô ấy có đồng ý không?"

    "Dùng điểm tích lũy." Dư Bách Sơ nói: "Cô ấy trước đây đã đồng ý giao dịch điểm tích lũy, nên chắc sẽ không từ chối. Dù sao trong phó bản này không thể ra ngoài, tích lũy điểm cũng vô ích, bây giờ là dùng điểm để mua mạng sống."

    Dư Bách Sơ đã nói với họ rằng Tô Thường Thiện có thể là 0101.

    0101 có thể vượt qua phó bản tử vong, chỉ cần họ nắm bắt cơ hội, cũng có thể sống sót rời khỏi đây.

    Hai người nhìn nhau, đồng ý với lời của Dư Bách Sơ.

    "Vậy chờ đến giờ thăm buổi trưa thử xem?"

    Không chỉ Dư Bách Sơ có ý nghĩ này, những người chơi khác cũng nghĩ đến điều này.

    Nhưng Khâu Cảnh thì không lạc quan như vậy, trước đây cô ấy đã từ chối giao dịch thức ăn với anh ta, bây giờ chắc chắn cũng sẽ không giúp anh ta.

    * * *

    * * *

    Buổi trưa thăm bệnh, Dư Bách Sơ ngay lập tức tìm Ngân Tô để nói về việc cho họ ở lại tòa nhà sơ sinh. Việc này không khó với Ngân Tô, lại còn có điểm tích lũy, nên cô đồng ý ngay.

    Khâu Cảnh dù biết hy vọng không nhiều nhưng vẫn không từ bỏ, muốn thử một lần.

    Kết quả không có gì bất ngờ, Ngân Tô từ chối thẳng thừng.

    Khâu Cảnh nhìn Ngân Tô với ánh mắt u ám.

    Ngân Tô mỉm cười nhẹ, nhưng lời nói lại đầy đe dọa: "Sao vậy, anh muốn đi cùng Giản Kỳ Hoa à?"

    Giản Kỳ Hoa..

    Ba chữ này khiến đồng tử của Khâu Cảnh co lại, người phụ nữ phản chiếu trong mắt anh ta, nụ cười trở nên âm u và đáng sợ.

    Cô ta thực sự đã giết Giản Kỳ Hoa!

    Khâu Cảnh không nhận được sự giúp đỡ của Ngân Tô, cũng không có thức ăn mới, mặt mày u ám đi về phòng bệnh.

    Trịnh Huân do dự một chút, không đi theo Khâu Cảnh.

    "Trịnh Huân?" Khâu Cảnh thấy Trịnh Huân định đi về phía Ngân Tô, liền hét lên, trút hết cơn giận: "Anh muốn chết à?"

    Trịnh Huân hơi sợ Khâu Cảnh, mấp máy môi, dường như mong đợi Ngân Tô nói gì đó, nhưng cô chỉ mỉm cười nhìn anh ta, không nói gì thêm.

    Khâu Cảnh quay lại kéo Trịnh Huân đi, mắng xối xả: "Anh định làm gì? Trước đây anh theo tôi, anh nghĩ họ sẽ chấp nhận anh sao? Đừng mơ nữa!"

    Trịnh Huân cảm thấy lạnh lẽo trong lòng.

    Lúc đó anh chỉ nghĩ rằng theo Khâu Cảnh có cơ hội thắng lớn hơn, cộng thêm sự 'chiêu mộ' mạnh mẽ của Khâu Cảnh, anh chọn theo Khâu Cảnh.

    Ai ngờ sau này lại như thế này..

    * * *

    * * *

    Buổi trưa thăm bệnh, Dư Bách Sơ đã giải quyết NPC trong phòng chăm sóc đặc biệt, Cao Hạo Nguyệt thay vào đó, tiếp theo là Khâu Cảnh.

    Nhưng Khâu Cảnh không dễ đối phó..

    Khâu Cảnh có kỹ năng thiên phú và nhiều đạo cụ, họ phải nghĩ ra một kế hoạch chu đáo, nên chưa vội ra tay với Khâu Cảnh.

    Trong thời gian này, họ còn phải chăm sóc những đứa trẻ.

    Dì Lương không biết từ đâu có được manh mối, nói rằng những quái vật nhỏ này phải trở lại hình dạng bình thường.

    "Yaya.."

    "Yaya yaya.."

    Cao Hạo Nguyệt giữ tay quái vật nhỏ đang sờ loạn trên mặt mình, quái vật nhỏ này không lớn lên nhưnhững đứa trẻ khác trong phòng bệnh, nhưng các đường nét và màu da của chúng đã có sự thay đổi rõ rệt.

    "Giản Kỳ Hoa đã cho đứa trẻ ăn gì.." Dư Bách Sơnhìn về phía Tôn Hướng Tuyết, đứa trẻ trong tay cô ấy đã gần như trở lại hình dạng em bé bình thường.

    Đó là đứa trẻ phục hồi tốt nhất trong số tất cả các quái vật nhỏ.

    Giản Kỳ Hoa trong phòng bệnh không làm gì đặc biệt, chỉ là thứ anh ta cho đứa trẻ ăn khác biệt.

    Cao Hạo Nguyệt: "Có phải là máu không?"

    Dư Bách Sơ lắc đầu: "Mặc dù trông giống sữa pha máu, nhưng tôi nghĩ không phải máu, không đơn giản như vậy."

    Giản Kỳ Hoa có lẽ đã nhận được 'đạo cụ phó bản' ở nơi nào đó mà họ không biết.

    Ngoài ra, giết NPC dường như làm những đứa trẻ này vui vẻ, cũng giúp chúng phục hồi nhanh hơn.

    Nhưng bây giờ rất khó để thấy y tá trong tòa nhà sơsinh, nếu có thấy cũng là ở bên cạnh Ngân Tô, những y tá đó nghe lời cô ấy, không thể giết họ được, đúng không?

    Với sự bảo vệ của bác sĩ Tô, người chơi có thể ở lại đây, nhưng họ không dám làm như Ô Bất Kinh, luôn bế đứa trẻ. Họ sợ bị dụ dỗ trở thành thức ăn cho những sinh vật nhỏ này.. Ô Bất Kinh có thể luôn bế đứa trẻ, chắc là nhờ bác sĩ Tô giúp đỡ?

    Dù sao họ cũng có thời gian để tìm kiếm manh mối mới trong tòa nhà sơ sinh.

    * * *

    * * *

    Thời gian trôi nhanh đến tối, Khâu Cảnh một mình từ khu nội trú đi qua, không thấy bóng dáng Trịnh Huân.

    Mọi người trong lòng chợt lo lắng, Trịnh Huân chết rồi sao?

    Khâu Cảnh không còn vẻ u ám như lúc đi, ánh mắt nhìn họ có chút đắc ý, anh ta cũng không lo lắng về thức ăn cho đứa trẻ, ngược lại tự tin bước vào phòng chăm sóc đặc biệt.

    Sau khi vào, Khâu Cảnh che giấu, dùng chăn của em bé để che đậy, không ai thấy anh ta cho em bé ăn gì.

    Nhưng..

    Trong vòng một giờ tiếp theo, tốc độ phục hồi của đứa trẻ của Khâu Cảnh rõ ràng nhanh hơn hẳn.

    Khâu Cảnh có lẽ cũng biết tình cảnh của mình, thông minh không gây sự với người chơi khác, hết giờ liền chạy ngay.

    Tối nay có nhiều NPC chết, hiện tại chỉ còn lại 10 NPC, những đứa trẻ trong phòng bệnh thường ngày càng không hài lòng.

    Thiên Niệm nói rằng ảo giác của cô ấy ngày càng nghiêm trọng, đứa trẻ trong tay cô ấy ngày càng giống một con quái vật.
     
  9. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 699: Bệnh viện Anh Lan (57)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Trịnh Huân chắc chắn đã chết." Thiên Niệm cười lạnh: "Không biết có phải anh ta dùng cái chết của Trịnh Huân để đổi lấy quy tắc mới, lấy được manh mối giúp đứa trẻ phục hồi nhanh không."

    "Chị Bách Sơ, bây giờ phải làm sao?" Hiện tại chỉ còn chín người chơi, chỉ có Thiên Niệm chưa được vào phòng chăm sóc đặc biệt.

    Dư Bách Sơ nhíu mày, nhanh chóng nói: "Tạm thời ở lại đây, lát nữa đi tìm Khâu Cảnh ở khu nội trú. Các em nhớ lại xem, ở khu nội trú có manh mối nào bị bỏ sót không."

    * * *

    * * *

    Ở phía bên kia, dì Lương, Tôn Hướng Tuyết và Ô Bất Kinh cũng đang thảo luận.

    Ô Bất Kinh dù có chỗ dựa nhưng chỗ dựa không giải quyết vấn đề của đứa trẻ, nên anh ta vẫn phải tự tìm cách.

    Hơn nữa, anh ta không thể lúc nào cũng dựa vào đại lão, sẽ bị đại lão chán ghét!

    Ô Bất Kinh chia thuốc mới tích lũy được cho dì Lương và Tôn Hướng Tuyết, nhược điểm của thứ này là sẽ mất tác dụng, không dùng thì lãng phí.

    Nhưng với tốc độ của anh ta, ngoài việc tốn một chút thuốc thông thường mua được, những thứ khác không phải vấn đề lớn - ra ngoài phải nghiên cứu thuốc thay thế thông thường.

    Dì Lương và Tôn Hướng Tuyết biết tác dụng của thuốc, không từ chối.

    Dì Lương nói: "Có vẻ như cách giúp đứa trẻ phục hồi nhanh vẫn nằm ở khu nội trú."

    "Manh mối ở khu nội trú không nhiều, chúng ta chắc không bỏ sót gì.." Tôn Hướng Tuyết cẩn thận nhớ lại manh mối.

    Tầng sáu khu nội trú thực ra không có nhiều manh mối, chỉ để người chơi biết rằng bé gái là bên bị bỏ rơi, nhắc nhở người chơi về manh mối 'tình mẫu tử'.

    Ba người thì thầm một lúc, Tôn Hướng Tuyết đột nhiên nói: "Những viên thuốc đó, màu xanh có thể khiến người ta tiết sữa nhưng gây ảo giác, màu đỏ là thuốc an toàn không có tác dụng phụ, nhưng màu trắng thì sao?"

    "Tôi đã kiểm tra manh mối này, không phát hiện gì." Vì những người chơi trong phòng chăm sóc đặc biệt không có viên thuốc màu trắng, sau đó dì Lương cũng luôn tìm kiếm manh mối liên quan, nhưng không có kết quả.

    Dì Lương tiếp tục: "Người chơi đã uống viên thuốc màu trắng chắc không ít, nhưng dường như không có tình huống nào liên quan đến viên thuốc màu trắng."

    Các manh mối khác mọi người đều trao đổi hoặc mua bằng điểm tích lũy, nên nếu thực sự có manh mối về viên thuốc, chắc chắn sẽ được truyền ra.

    Tôn Hướng Tuyết lục lọi trên người, cô đã cất những viên thuốc đó.. Lạ thật, sao không thấy?

    "Không thấy nữa?"

    "Ừ.."

    Lần trước cô còn thấy chúng.

    Nhưng sau khi họ phát hiện vấn đề về viên thuốc, đột nhiên chúng biến mất..

    Điều này rõ ràng là có vấn đề mà?

    "Cũng có thể do quy tắc mới xuất hiện, nên viên thuốc mới biến mất." Dì Lương nói: "Tối nay đi khu nội trú."

    Khu nội trú chắc chắn còn viên thuốc.

    Tôn Hướng Tuyết thở dài: "Ở khu nội trú tìm cách vào tòa nhà sơ sinh, giờ ở tòa nhà sơ sinh lại phải tìm cách vào khu nội trú."

    Khu nội trú ban đêm nguy hiểm, tòa nhà sơ sinh cũng không an toàn, những quái vật trộm trẻ chắc chắn vẫn còn, nên ở đâu cũng nguy hiểm như nhau.

    Chỉ là có bác sĩ Tô ở đây, dường như khiến nơi này an toàn hơn một chút.

    * * *

    * * *

    Ngân Tô chiếm dụng phòng phẫu thuật, vài y tá đứng bên cạnh như quản gia, thực sự làm mọi thứ cho cô.

    Phòng phẫu thuật dường như là khu vực 'an toàn', những quái vật trộm trẻ lang thang không đến đây, nên Ngân Tô rất yên tĩnh ở đây.

    Ngân Tô nằm trên một chiếc ghế bập bênh không hề phù hợp với phòng phẫu thuật, nhìn vào cây thực vật trong tủ kính vỡ.

    Nó vẫn như hôm qua, không có nhiều thay đổi, chất lỏng trong hoa phát ra ánh sáng mờ mờ, khiến cả phòng phẫu thuật trở nên u ám.

    Bây giờ đã qua nửa đêm, hết hôm nay, 8 giờ sáng mai là thời gian kết thúc phó bản.

    Ngân Tô vuốt ve thanh thép trong tay, ánh sáng mờ chiếu lên má cô, nụ cười của cô trông thật kỳ quái: "Đừng lo, sắp được ăn no rồi."

    Hy vọng người chơi cố gắng, lấy được chìa khóa vượt qua trước khi phó bản kết thúc.

    Cây thực vật dường như cảm nhận được ác ý của Ngân Tô, lá và hoa khẽ rung rinh.

    "Bùm!"

    "Á! Chuyện gì vậy!" Ô Bất Kinh, người bị dì Lương và Tôn Hướng Tuyết bỏ lại, giật mình nhảy lên vì tiếng động, "Động đất à?"

    Ngân Tô cảm nhận được rung động, qua cánh cửa dày của phòng phẫu thuật, âm thanh có chút trầm đục, như có thứ gì đó phát nổ.

    Ngân Tô cầm thanh thép đứng dậy, bước ra khỏi phòng phẫu thuật, Ô Bất Kinh vội ôm đứa trẻ theo sau, hai người đi đến cửa sổ hành lang.

    Góc đông nam của khu nội trú bùng lên ngọn lửa, dường như do một loại đạo cụ hoặc kỹ năng thiên phú gây ra, dù cách xa và qua một lớp kính, vẫn cảm nhận được sức nóng.

    Ô Bất Kinh nhíu mày, lo lắng nhìn ngọn lửa lớn.

    Dì Lương và Tôn Hướng Tuyết không gặp chuyện gì chứ?

    Liệu thuốc anh ta cung cấp có quá ít không..

    Khoảng cách quá xa, Ngân Tô cũng không muốn ra ngoài, không thể xem trực tiếp, cô nhìn vài giây rồi quay lại phòng phẫu thuật, tiếp tục ngắm hoa cỏ.

    Ô Bất Kinh không dám ở lại hành lang một mình.

    * * *

    * * *

    "Dì Lương!"

    Tôn Hướng Tuyết kéo dì Lương ra khỏi đống đổ nát, kéo dì vào một căn phòng, hơi nóng từ khe cửa không ngừng tràn vào, nhanh chóng làm cả căn phòng trở nên ngột ngạt.

    Tôn Hướng Tuyết lấy thuốc của Ô Bất Kinh ra, đổ vào miệng dì Lương.

    Sau ba liều thuốc, dì Lương mới có phản ứng.

    "Khụ khụ.."

    "Dì Dì Lương sao rồi?"

    "Vẫn ổn.." Dì Lương cảm thấy cơ thể đang hồi phục, nhìn quanh: "Cửa sổ."

    Căn phòng này quá nóng!

    Dưới cửa đã thấy lửa cháy lan tới, khói bụi từ khe cửa tràn vào, phải nhanh chóng rời khỏi đây.

    Tôn Hướng Tuyết lập tức đứng dậy kiểm tra cửa sổ, loay hoay một lúc mới mở được cửa sổ, cô ném dây thừng từ cổ tay xuống, sau đó dìu dì Lương qua.

    Dì Lương hỏi: "Thuốc đâu?"

    Tôn Hướng Tuyết vỗ vào túi áo: "Ở đây."

    Dì Lương thở phào: "Vậy thì tốt, không thì tối nay coi như công cốc."

    Họ đến đây để tìm thuốc, nhưng không ngờ lại gặp Dư Bách Sơ và Khâu Cảnh đánh nhau.

    Họ vốn có thể rời đi an toàn, nhưng tiếng động từ phía Dư Bách Sơ và Khâu Cảnh đã thu hút quái vật..

    Dì Lương nắm dây thừng trèo xuống, Tôn Hướng Tuyết cũng leo lên bậu cửa sổ, nhìn xuống, họ đang ở tầng ba, dì Lương đã gần đến tầng hai, chỉ cần..

    "Rầm!"

    Một bóng đen từ tầng hai lao ra, trong mảnh vỡ kính văng tung tóe, Tôn Hướng Tuyết thấy bóng đen đó tóm lấy dì Lương.

    "Mau quay lại tòa nhà sơ sinh.."

    Lời của dì Lương chưa kịp dứt, bóng đen đã kéo dì bay một vòng trong không trung, rồi 'rầm' một tiếng, đâm vào hành lang tầng hai.

    "Dì Lương!"

    Tôn Hướng Tuyết lập tức nắm dây thừng trèo xuống.

    Nhưng khi cô đến chỗ dì Lương biến mất và nhìn vào hành lang, chỉ thấy đầy mảnh kính vỡ, không còn ai ở đó.

    Phải làm sao đây..

    Có nên đi cứu dì Lương không?

    "Rít!"

    Tôn Hướng Tuyết ngẩng đầu nhìn lên, ở tầng bốn, một cái đầu đen thui thò ra, đôi mắt phát ra ánh sáng xanh kỳ dị trong đêm.

    Nó nhìn chằm chằm vào Tôn Hướng Tuyết, cười khúc khích quái dị rồi thò người ra khỏi cửa sổ, bò về phía cô.
     
  10. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 700: Bệnh viện Anh Lan (58)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngân Tô mở cửa tòa nhà sơ sinh, ánh sáng từ bên ngoài tràn vào, cùng lúc đó một người đầy máu ngã vào trong.

    Ngân Tô lùi lại ba bước để tránh người đầy máu ngã vào mình. Cô cúi xuống nhìn một lúc, nhận ra khuôn mặt đầy máu đó là ai.

    "Ô Bất Kinh."

    "Cô Tô." Ô Bất Kinh ôm đứa trẻ chạy ra, phản ứng rất nhanh: "Chuyện gì vậy!"

    Ô Bất Kinh nhìn thấy người đầy máu trên sàn, lập tức dừng lại.

    "Cô ấy.. cô ấy.."

    "Xem còn sống không." Ngân Tô ra lệnh cho Ô Bất Kinh.

    "Ồ ồ ồ.."

    Có đại lão đứng bên cạnh, Ô Bất Kinh rất tự tin, kiểm tra hơi thở của người đầy máu, xác định còn sống, vừa kéo người vào trong vừa nói: "Còn sống."

    Người đầy máu tuy còn thở nhưng đã rơi vào hôn mê sâu, không thể tỉnh lại, vết thương trên người toát ra hơi lạnh chết chóc.

    Nếu không chữa trị, cô ấy cũng không cầm cự được lâu..

    Ô Bất Kinh nhìn Ngân Tô, hỏi ý kiến: "Đại lão có cứu không?"

    "Tôi không cứu." Ngân Tô lạnh lùng khoanh tay, không động đậy.

    Ô Bất Kinh không thấy thái độ của Ngân Tô có gì sai, trong phó bản không ai nợ ai, nếu có người muốn giúp đỡ, đó cũng phải vì lợi ích.

    Hơn nữa.. đại lão làm gì cũng đúng!

    ".. Vậy tôi cứu nhé?"

    Ngân Tô thản nhiên: "Anh là người tự do và độc lập, muốn làm gì là việc của anh, hỏi tôi làm gì?"

    Ô Bất Kinh biết Ngân Tô sẽ không cho mình lời khuyên, anh cúi xuống nhìn Tôn Hướng Tuyết đang hôn mê.

    Tôn Hướng Tuyết trước đây đã giúp anh nhiều..

    Dù sao cô ấy cũng đang hôn mê, không biết mình dùng gì để cứu cô ấy đâu nhỉ?

    "Vậy tôi cứu nhé?" Ô Bất Kinh còn cố nói với Ngân Tô một tiếng.

    Ngân Tô không để ý đến anh, quay người đi thẳng.

    "..."

    Ô Bất Kinh lo lắng người chơi khác xuất hiện, không dám chần chừ, bắt đầu chữa trị cho Tôn Hướng Tuyết.

    Tôn Hướng Tuyết bị thương quá nặng, Ô Bất Kinh phải mất khá nhiều thời gian để chữa trị, đến khi xong, mặt anh ta cũng tái nhợt.

    Tuy nhiên, tình trạng của Tôn Hướng Tuyết đã cải thiện nhiều, cô bắt đầu có dấu hiệu tỉnh lại.

    Tôn Hướng Tuyết bật dậy, "Dì Lương!"

    Ánh sáng xung quanh rực rỡ, không có quái vật, cũng không có dì Lương, chỉ có Ô Bất Kinh mặt tái nhợt, có vẻ bị cô làm cho hoảng sợ.

    Ô Bất Kinh ôm chặt đứa trẻ, nuốt nước bọt hỏi: "Dì Lương sao rồi?"

    Họ rời đi cùng nhau, sao chỉ có Tôn Hướng Tuyết quay lại? Dì Lương đâu?

    Tôn Hướng Tuyết đầu vẫn còn đau, cô đưa tay ôm đầu, giọng khàn khàn: "Tôi.. tôi về đây bằng cách nào?"

    "Tôi không biết, khi tôi thấy cô, cô đã nằm ở cửa." Ô Bất Kinh chỉ về phía cửa, vẫn còn thấy vết máu trên sàn.

    Tôn Hướng Tuyết đầu đau nhói, một lúc sau mới dịu lại, ký ức hỗn loạn dần trở nên rõ ràng.

    Lúc đó, con quái vật lao vào cô, kéo cô vào hành lang tầng hai. Tôn Hướng Tuyết biết khu nội trú có quái vật, những vết cắn trên người chơi chết ở khu nội trú trước đó không phải do NPC bình thường gây ra.

    Nhưng tối qua là lần đầu tiên Tôn Hướng Tuyết thấy những quái vật đó.

    Những quái vật đó trông giống quái vật nhỏ trong phòng chăm sóc đặc biệt, nhưng lại khác, nhìn chung rất ghê tởm.

    Chủ yếu là chúng rất mạnh, đối phó với một con còn có cơ hội chạy, ai ngờ sau khi bị kéo vào tầng hai, lại xuất hiện thêm hai con quái vật nữa.

    Ba con quái vật tấn công cô từ ba phía, khi cô sắp không chịu nổi thì dì Lương đột nhiên xuất hiện..

    Sau đó mọi thứ trở nên hỗn loạn hơn, cô không nhớ rõ làm sao mình về được đây.

    Ô Bất Kinh: "Vậy dì Lương.."

    Tôn Hướng Tuyết không trả lời câu hỏi này, nhưng Ô Bất Kinh trong lòng đã có câu trả lời.

    Dì Lương đã chết.

    Tôn Hướng Tuyết lục lọi trong bộ quần áo dính máu, lấy ra một lọ thuốc: "Thuốc viên."

    Tìm những viên thuốc này không dễ, trước đó họ phát hiện lọ thuốc của y tá không có nhãn, khi tìm thấy, tất cả các viên thuốc trong lọ đều màu trắng.

    Chỉ có y tá mới phân biệt được thuốc đúng, nhưng nếu làm phiền y tá vào ban đêm, sẽ bị tiêm thuốc an thần, người chơi sẽ chết ngay lập tức.

    May mắn là cuối cùng họ đã tìm ra cách khác, quá trình tuy nguy hiểm và phức tạp, nhưng cuối cùng đã lấy được viên thuốc trắng đúng.

    Tôn Hướng Tuyết đã bình tĩnh lại, chia thuốc cho Ô Bất Kinh, cô thử đứng dậy, dù toàn thân đầy máu nhưng cảm thấy vết thương không nghiêm trọng lắm: "Sao tôi cảm thấy vết thương không nặng, anh đã làm gì?"

    "Tôi chỉ cho cô uống một ít thuốc." Ô Bất Kinh nói.

    "Thuốc cấp độ nào?"

    "Chỉ là loại thuốc tôi đã đưa cho các cô thôi.."

    Ô Bất Kinh khăng khăng rằng anh chỉ dùng thuốc tự chế thông thường, Tôn Hướng Tuyết dù cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng không nhớ rõ mình đã về đây như thế nào, nên không chắc chắn chuyện gì đã xảy ra sau đó.

    Ngoài cửa, Dư Bách Sơ và Cao Hạo Nguyệt dìu nhau đi tới, trên người họ ngoài máu còn có dấu vết bị cháy.

    Tôn Hướng Tuyết đành tạm gác lại vấn đề này, nhìn Dư Bách Sơ và Cao Hạo Nguyệt.

    "Các chị giết Khâu Cảnh rồi à?" Tôn Hướng Tuyết, người bị ảnh hưởng tối qua, chủ động hỏi.

    Dư Bách Sơ lắc đầu: "Gần như."

    Họ định giết Khâu Cảnh để đổi lấy một suất vào phòng chăm sóc đặc biệt, ai ngờ cuối cùng lại là đồng đội của mình chết.

    Tâm trạng của Dư Bách Sơ khá tệ.

    Tôn Hướng Tuyết không hỏi thêm gì, chuẩn bị bước vào trong thì nghe Dư Bách Sơ hỏi: "Tối qua các cô tìm thấy gì ở khu nội trú?"

    Dư Bách Sơ chủ động nói: "Dù tôi không giết được Khâu Cảnh, nhưng tôi đã biết manh mối về thuốc viên, các cô tối qua đi tìm thuốc viên phải không?"

    Họ đến khu nội trú để giết Khâu Cảnh và cướp đứa trẻ.

    Nhưng Tôn Hướng Tuyết và dì Lương không cần rời khỏi tòa nhà sơ sinh, nhưng họ vẫn rời đi, chứng tỏ họ có việc khác cần làm.

    Hiện tại điều họ muốn biết nhất là làm sao để đứa trẻ phục hồi nhanh chóng.

    Tôn Hướng Tuyết: "Ừ."

    "Vậy các cô tìm thấy chưa?"

    Tôn Hướng Tuyết không trả lời, Dư Bách Sơ chủ động nói: "Có thể giao dịch bằng điểm tích lũy, chỉ còn lại một ngày cuối cùng, mọi người giúp đỡ nhau mới có thể sống sót đến cuối cùng."

    0101 thực sự đã cung cấp cho họ một chút tiện lợi, nhưng chỉ có vậy.

    Cô ấy sẽ không giúp họ vượt qua..

    Vì vậy cuối cùng họ vẫn phải tự dựa vào chính mình.

    Tôn Hướng Tuyết có lẽ bị câu cuối của Dư Bách Sơthuyết phục, đồng ý giao dịch.

    * * *

    * * *

    Nửa giờ sau, y tá của khu nội trú đưa Khâu Cảnh và những NPC mẹ còn lại đến.

    Hiện tại nhóm người chơi cộng với Ngân Tô còn lại tám người.

    Dư Bách Sơ và Cao Hạo Nguyệt vẫn là một đội hai người, còn lại Khâu Cảnh đơn độc.

    Cùng với hai người chơi luôn hành động một mình là Kỷ Cẩm và Mạnh Văn Sơn.

    Cuối cùng là Ô Bất Kinh và Tôn Hướng Tuyết.

    Khâu Cảnh và Dư Bách Sơ gặp nhau như kẻ thù, nhưng Ngân Tô xuất hiện kịp thời, không để xảy ra xung đột.
     
Trả lời qua Facebook
Loading...