Welcome! You have been invited by Lala Athanasia to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 8 Tìm chủ đề
Chương 239: Hoàng hậu hận (15)

Editor: AnGing

[HIDE-THANKS]
Huyên Quý phi bị đâm trúng che lại sợ hãi một tiếng, chuyện xảy ra quá nhanh, mọi người còn chưa phản ứng kịp, nghe thấy Huyên Quý phi thống khổ rên rỉ, mới nhìn thấy váy của Huyên Quý phi nhiễm đỏ.

"Mau, thái y mau xem cho Quý phi, tận lực giữ lấy long thai." Ninh Thư vội vàng nói với thái y.

Huyên Quý phi ngồi ở ghế trên, làn váy dính máu tươi, sắc mặt Huyên Quý rất trắng, chảy nước mắt, vươn tay với Hoắc Khanh, Hoắc Khanh do dự nắm tay Huyên Quý phi, hiện giờ Quý phi suy yếu bi thiết tuyệt vọng nói với Hoắc Khanh: "Hoàng Thượng, cứu con của chúng ta, cầu người, Hoàng Thượng."

Hoắc Khanh không nói gì, chỉ gật đầu, sắc mặt Huyên Quý phi càng thêm trắng, cho dù có thái y châm cứu vẫn không khiến cho máu ngừng chảy.

Ninh Thư ở bên cạnh nhìn, lắc lắc đầu, cái thai này của Huyên Quý giữ không nổi.

"Hoàng Thượng, Quý phi nương nương vốn dĩ thân mình suy yếu, lại không dương thai tốt, thai tượng bất ổn, bị va đụng mạnh, vi thần vô năng, Quý phi nương nương đã sảythai." Thái y quỳ trên mặt đất dập đầu.

Huyên Quý phi chịu đựng đau nhức nghe được lời này, hôn mê bất tỉnh.

Trên mặt Hoắc Khanh hiện lên thần sắc vui vẻ quỷ dị, nhưng rất nhanh đã biến mất, lạnh mặt nói với thái y: "Tận lực điều dưỡng thân thể Quý phi cho tốt, mặc kệ dùng dược gì, cứ việc dùng, nhất định phải điều dưỡng thân thể Quý phi cho tốt."

"Vi thần nhớ kỹ." Thái y thấy Hoắc Khanh không trách tội, lau mồ hôi lạnh.

"Hoàng Thượng, Ngự Hoa Viên gió lớn, ôm huyên Quý phi hồi tẩm cung đi." Ninh Thư nói với Hoắc Khanh nói.

Trên mặt Hoắc Khanh hơi vi diệu, do dự một chút mới bế lên Quý phi đang ngồi ở ghế trên đi đến tẩm cung.

Ninh Thư nhìn thấy Hoắc Khanh do dự, trong lòng khinh thường vô cùng, bảo ngươi ôm súc sinh ôm thật vui vẻ, bảo ngươi ôm nữ nhân của mình, lại giống có thói ở sạch, đức hạnh.

* Đức hạnh ở đây là ý mỉa mai nhé. Kiểu người không có đức hạnh ấy.

"Vọng, các co nđi về trước." Ninh Thư sai Thanh Trúc đưa hai đứa nhỏ về, Hoắc Thừa Vọng nắm góc áo Ninh Thư góc áo, Ninh Thư hỏi: "Làm sao vậy."

"Mẫu hậu cẩn thận một chút." Hoắc Thừa Vọng lặng lẽ nói với Ninh Thư: "Vừa nãy phụ hoàng cười."

Ninh Thư hơi hơi sửng sốt, hỏi: "Khi nào?" Lực chú ý của nàng đều đặt ở trên người Huyên Quý phi, không chú ý tới biểu tình của Hoắc Khanh.

"Chính là khi thái y nói con của Quý phi nương nương giữ không nổi, nhi thần nhìn thấy khóe miệng phụ hoàng cong một cái." Hoắc Thừa Vọng nhăn khuôn mặt bánh bao, "Mẫu hậu, người phải tin tưởng nhi thần, nhi thần thật sự thấy."

"Mẫu hậu tin tưởng con." Ninh Thư sờ sờ đầu Hoắc Thừa Vọng, "Mau về cùng với Thanh Trúc."

Ninh Thư đuổi theo Hoắc Khanh, nhìn thoáng qua sườn mặt Hoắc Khanh, sườn mặt hắn rất lạnh nhạt, càng có vẻ hình dáng thâm thúy mê người, nhưng trong lòng Ninh Thư lại phát lạnh, ngay thời điểm nữ nhân của mình sảy thai, mà lại cười.

Rất nhanh đã đến tẩm cung của Huyên Quý phi, Hoắc Khanh đặt Huyên Quý phi đang hôn mê lên giường, sau đó nói với thái y: "Trị liệu Quý phi cho tốt."

Hoắc Khanh đứng ở mép giường, nhưng ánh mắt luôn nhìn ra ngoài viện, bước chân hoạt động một chút, nói với Ninh Thư: "Hoàng Hậu, trẫm còn có việc, ngươi trông Quý phi ở nơi này, có chuyện gì sai người bẩm báo cho trẫm."

Ninh Thư không thèm nhìn Hoắc Khanh, cúi đầu nói: "Hoàng Thượng, Quý phi hoạt thai cũng không phải ngoài ý muốn, mà là bị tiểu hồ ly đâm trúng bụng, thần thiếp cảm thấy hẳn là nên cho Quý phi một giao đãi, tiểu hồ ly tàn hại con vua, không nên vòng qua như vậy."

Các phi tử trong điện liếc nhìn nhau một cái, không nói gì, đều nhìn hoắc khanh.

Mặt Hoắc Khanh co rút một chút, vung tay áo nói: "Chuyện này để sau nói."

"Hoàng Thượng." Ninh Thư ngẩng đầu nhìn Hoắc Khanh, "Hoàng Thượng, trong bụng Quý phi cũng con người, con hồ ly kia giết con của người, sao người lại không chủ trì công đạo cho Quý phi và đứa bé, chẳng qua là một con súc sinh, loạn côn đánh chết là được, phạm phải như thế.."

"Ngươi câm miệng." Hoắc khanh nhịn không được ngắt lời Ninh Thư, ngay sau đó phát giác cảm xúc của mình có chút mất khống chế, hạ thấp thanh âm nói: "Chuyện này trẫm sẽ bồi thường cho Quý phi, về phần tiểu hồ ly, chỉ là một con súc sinh cái gì cũng không hiểu, đánh chết nàng con của trẫm có thể trở về sao? Mất con trẫm chẳng lẽ không đau lòng?"

Bồi thường Quý phi, nhưng đầu sỏ gây tội lại không việc gì, lạnh nhạt như vậy, tuy Ninh Thư đã trải qua mấy cái thế giới, lúc này không nhịn được phát lạnh trong lòng, hổ dữ còn không ăn thịt con.

Mà Hoắc Khanh lại muốn cho đứa bé này biến mất, thế thì sẽ không ảnh hưởng đến cảm tình của hắn và tiểu hồ ly, không lãnh khốc vô tình với những nữ nhân khác, giống như là không thể hiện được sự thâm tình với nữ chủ vậy.

Ninh Thư ngăn chặn lệ khí trong lòng, nhàn nhạt nói: "Thần thiếp biết, Hoàng Thượng đi thong thả."

Hoắc Khanh xoay người đi mất, bóng dáng có chút chật vật.

"Hoàng Hậu nương nương, chẳng lẽ cứ tính như vậy?" Phi tử hỏi Ninh Thư.

Ninh Thư vẫy vẫy tay, "Các ngươi cũng trở về đi, không có việc gì thì ở trong cung của mình, đừng đi lung tung."

"Dạ." Các phi tử lui xuống, chỉ là biểu tình của mỗi người đều có vẻ rất u buồn, nếu phía trước có phi tử sảy thai, đương nhiên sẽ vui sướng khi người gặp họa, nhưng mà bây giờ.

Trong lòng mỗi người đều đè nặng một cục đá, mang theo bất an nặng trĩu.

Máu loãng một chậu một chậu bưng ra ngoài, hơn nửa ngày thái y mới ra ngoài, Ninh Thư hỏi: "Quý phi thế nào?"

Thái y lắc đầu, "Thân thể Quý phi nương nương rất yêu, chỉ sợ về sau khó mang thai."

Ninh Thư thở dài một hơi, hoàng cung thật là một nơi làm người tối tăm, Ninh Thư nói: "Tận lực điều dưỡng, mặc kệ dùng thuốc gì cũng được, Hoàng Thượng cũng nói như vậy."

Thái y gật gật đầu.

Ninh Thư đi vào tẩm điện, bên trong mùi máu nồng nặc, Huyên Quý phi tóc rối tung nằm trên giường, mặt trắng như tờ giấy, khí sắc rất kém cỏi, bả vai lộ bên ngoài nhìn rất thon gầy, làm người nhìn tâm sinh thương hại.

Ninh Thư ngồi ở mép giường, cầm khăn lau mồ hôi trên trán Huyên Quý phi, tiểu hồ ly may mắn, có thể được cả đời thâm tình của Hoắc Khanh, nhưng còn những nữ tử trong hậu cung nàu thì sao, đối với họ thì lại tàn nhẫn vô cùng.

Nếu không thích thì đừng tuyển nhiều nữ nhân tiến cung như vậy, nữ nhân xinh đẹp như hoa như vậy gả cho những người khác, có lẽ sẽ hạnh phúc hơn so với bây giờ.

"Hoàng Hậu nương nương, để nô tỳ." Thị nữ bên người Huyên Quý phi nói, Ninh Thư ừ một tiếng, đem khăn cho thị nữ bên người Huyên Quý phi.

"Hoàng Hậu nương nương, trong điện này mùi máu tươi nồng nặc, mời nương nương di giá." Thị nữ nói với Ninh Thư, thị nữ hồng đỏ mắt, cố nén bi thương.

Ninh Thư nhàn nhạt nói: "Không ngại, bổn cung ở đây chờ Quý phi tỉnh lại."

Thanh Trúc đưa hai đứa nhỏ trở về, sau đó lại tới đây, đứng bên cạnh Ninh Thư chờ Quý phi tỉnh lại.

"Thanh Trúc, lấy cho bổn cung chén nước." Ninh Thư cảm giác rất khát.

Buổi tối Huyên Quý phi tỉnh lại, nhìn thấy Ninh Thư canh giữ ở mép giường thì sửng sốt một chút, sau đó cuống quít vuốt bụng mình, khóc lóc hô: "Con của ta, con của ta, con ta.."

Thanh thanh như đỗ quyên đổ máu, bi thương tuyệt vọng.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 8 Tìm chủ đề
Chương 240: Hoàng hậu hận (16)

Editor: AnGing

[HIDE-THANKS]
Huyên Quý phi cực kỳ bi thương, chờ đến khi cảm xúc của Huyên Quý phi ổn định một chút, ninh thư mới an ủi Huyên Quý phi, nhưng lời nói đến trong miệng, lại không biết nên nói như thế nào, chẳng lẽ nói con cái sau này sẽ có, trước không nói thân thể Huyên Quý phi bị thương, rất khó có thai, nói nữa hiện tại Hoắc Khanh đang phải thủ thân như ngọc vì tiểu hồ ly, không vào hậu cung, sao có thể còn có con cái.

Thân thể Huyên Quý rất suy yếu, trải qua một trận tê tâm liệt phế khóc thút thít, thân thể của nàng run rẩy, trên trán đều là mồ hôi lạnh, làm ướt thái dương.

"Hoàng Thượng xử lý con hồ ly kia như thế nào, con ta đã không còn, ta chỉ vừa mới biết đến sựu tồn tại của nó, hắn cứ như vậy biến mất." Huyên Quý phi dùng tay vỗ ngực, rơi lệ đầy mặt.

Đây là nhân vật hi sinh trong vị diện, các nàng điểm xuyết cho sinh hoạt của vai chính, chính là các nàng cũng có máu có thịt tồn tại, bọn họ cũng sẽ thống khổ và bi thương.

Ninh Thư thở dài một hơi, nói: "Thân thể là căn bản, không có thân thể tốt làm sao báo thù."

Huyên Quý phi nhìn Ninh Thư, cuối cùng cười nhạo một tiếng, châm chọc bi thương nói: "Nương nương hiện tại trong lòng hẳn là rất vui vẻ."

"Bổn cung vì sao phải vui vẻ, xảy ra chuyện như vậy, thực sự không phải chuyện đáng giá để vui vẻ." Ninh Thư nhướng nhướng mày kinh ngạc nói.

Huyên Quý phi sầu thảm cười, "Tần thiếp hiện tại không có con, con của Hoàng Hậu nương nương sẽ không có uy hiếp, nương nương, tần thiếp mệt mỏi, tần thiếp muốn nghỉ ngơi."

Ninh Thư đạm mạc nói: "Trước không nói đứa con trong bụng ngươi là nam hay là nữ, cho dù sinh hạ ra cũng chẳng có uy hiếp gì đối với bổn cung, bổn cung là Hoàng Hậu, con của bổn cung là đích trưởng tử, chỉ cần bổn cung không có phạm sai lầm, con của bổn cung không phạm đại sai gì, con của bổn cung chính là người thừa kế thứ nhất, cộng thêm sau lưng bổn cung còn có ở phủ nguyên soái, phủ nguyên soái tay cầm binh phù."

Muốn nói trong tay Tiêu Tiêu nắm con bài tốt như vậy, cư nhiên rơi xuống kết cục tự mình kết thúc, chẳng qua là tình yêu cùng ghen ghét làm người loạn trí, nếu Tiêu Tiêu lý trí một chút tâm tàn nhẫn một chút thì sẽ không rơi xuống nông nỗi như vậy.

Nữ nhân không tàn nhẫn địa vị không có, không phải không có đạo lý.

Muốn trách thì trách Tiêu Tiêu yêu phải một đế vương, không phải mỗi người đều là tiểu hồ ly, có thể làm đế vương lãnh ngạnh biến thành con mèo hiền lành.

Huyên Quý phi bị Ninh Thư nói trắng ra ngây ngẩn cả người, thân thể run rẩy càng lợi hại, yên lặng rơi lệ, so với lúc trước tê tâm liệt phế càng thêm làm người đau lòng, trên mặt mang theo nản lòng thoái chí, hờ hững lại bi thương.

Ninh Thư nói: "Hoàng Thượng hẳn là sẽ cho thái sư phủ một giao đãi, hẳn là sẽ có bồi thường cho ngươi."

Huyên Quý phi là cháu gái của thái sư đã phụ tá qua hai đời quân vương, hiện tại ẩn lui, nhưng ở triều đình vẫn rất có lực ảnh hưởng.

"Bồi thường? Con ta đã không còn, có thể mang con của ta trở về, làm cho con ta sống lại một lần nữa hay sao? Đứa nhỏ này ta đã mong chờ bao nhiêu năm, ta còn chưa cảm giác được sự tồn tại của hắn." Hiện Quý phi khóc lóc, chất vấn Ninh thư.

"Hoàng Hậu nương nương tha tội, nương nương nhà ta là vì quá bi thương, cũng không có mạo phạm ý tứ của Hoàng Hậu nương nương." Thị nữ bên người Huyên Quý phi vội vàng giải thích nói.

Ninh Thư phất phất tay cũng không để ý, bên thị nữ nói với Huyên Quý phi nói: "Nương nương, lúc người còn chưa tỉnh lại, Hoàng Hậu nương nương thay người chù trì công đạo trước mặt hoàng thượng, muốn giết tiểu hồ ly, nhưng Hoàng Thượng cũng không đồng ý."

Huyên Quý phi sửng sốt một chút, ngay sau đó nói: "Tần thiếp cảm tạ Hoàng Hậu nương nương."

"Ngươi và ta đều là nữ nhân, nỗi khổ của ngươi ta có thể hiểu." Ninh Thư nói, "Ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi."

Huyên Quý phi được thị nữ đỡ nằm xuống.

Lúc này, bên ngoài cung uyển vang lên tiếng bước chân, rất vội vàng, một trận sau, Ninh Thư hỏi Thanh Trúc: "Đi ra ngoài nhìn xem đã xảy ra chuyện gì?"

"Dạ." Thanh Trúc đi ra ngoài một lúc, liền tiến vào, đầu tiên là nhìn Huyên Quý phi trên giường một cái, không nói gì.

Huyên Quý phi thanh âm nghẹn ngào mà nói: "Nói đi, chuyện gì, ta bây giờ chẳng qua chỉ là một cái thân tàn chờ chết, còn có gì không tiếp thu được."

"Nương nương." Thanh trúc triều ninh thư nói, "Bên ngoài là Ngự lâm quân."

"Ngự lâm quân? Đã trễ thế này hành tẩu ở trong cung làm cái gì?" Ninh Thư cau mày.

Thanh Trúc nhìn thoáng qua Huyên Quý phi nói: "Nghe nói tiểu hồ ly buổi chiều biến mất, đến bây giờ đều còn chưa thấy, Hoàng Thượng sốt ruột, liền phái người tìm."

"Ha.." Ninh Thư không chút khách khí cười nhạo ra tiếng, Huyên Quý phi túm chặt chăn, khớp xương trắng bệch, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống.

Ninh Thư thật sự cảm thấy Hoắc Khanh trời sinh tính lương bạc đến mức giống như súc sinh, nữ nhân của mình sinh non, còn nơi chốn quan tâm tiểu hồ ly phạm sai lầm.

"Huyên Quý phi, dưỡng tốt thân thể, sau này còn có trò hay để xem, muốn báo thù thì phải dưỡng tốt thân thể. Của mình" Ninh Thư dặn dò huyên Quý phi, "Cho dù bây giờ người thương tâm đến chết, người khác cũng sẽ không để ý."

Ninh Thư đứng lên, cúi người vỗ nhẹ bàn tay lạnh lẽo của Huyên Quý phi, "Đứng dậy đi, ngươi sẽ nhìn thấy thứ ngươi muốn nhìn thấy, chúng ta cùng nhau."

"Cung tiễn nương nương, lời nói hôm nay của Hoàng Hậu nương nương, tần thiếp đều ghi tạc trong lòng." Ánh mắt Huyên Quý phi nhìn Ninh Thư vô cùng kiên định, mang theo lửa nóng, ngọn lửa ủa sự hận thù.

Ninh Thư xoay người ra khỏi tẩm cung của Huyên Quý phi, đi đến Ngự Hoa Viên, nhìn thấy thường thường có Ngự lâm quân đốt đèn lồng, đi qua núi giả, hiển nhiên là đang tìm kiếm tiểu hồ ly.

Ninh Thư cong cong khóe miệng, yêu đến mức không biết phân biệt như thế, về sau sẽ thành toàn cho hai người các ngươi.

"Nương nương, con hồ ly này có phải có yêu thuật gì không, có thể làm Hoàng Thượng thành như vậy." Thanh Trúc cảm thấy rất kỳ lạ.

"Yêu thuật? Có lẽ đi." Ninh Thư ý vị không rõ nói.

Lúc Ninh Thư trở lại tẩm cung, Hoắc Thừa Vọng còn đang chờ nàng, đột nhiên trong lòng Ninh Thư như là được đốt lửa một phen hỏa, ấm áp.

Nàng không xem đứa nhỏ này trở thành con ruột của mình, chỉ là muốn đứa nhỏ này ít chạy lung tung với tiểu hồ ly gây họa khắp nơi như vậy, nhưng cảm tình mà đứa nhỏ này hồi báo nàng là chân thành tha thiết.

"Vọng, đã trễ thế này còn không ngủ được?" Ninh Thư nói với hai đứa nhỏ, "Đi ngủ đi."

Nhìn thấy mẫu hậu của mình đã trở lại, Hoắc Thừa Vọng thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngay sau đó nói: "Bên ngoài luôn có động tĩnh, nhi thần ngủ không được."

Đám người thì có đám người, còn tìm lý do? Ninh Thư xoa xoa trán của Hoắc Thừa Vọng.

"Mẫu hậu, Quý phi nương nương không có việc gì chứ." Hoắc Thừa Vọng hỏi, "Có phải Thừa Vọng không có tiểu đệ đệ tiểu muội muội hay không."

Ninh Thư gật đầu, Hoắc Thừa Vọng có hơi thất vọng, lại hỏi Ninh Thư: "Nhi thần cảm thấy phụ hoàng đã thay đổi, khiến nhi thần không quen biết."

"Tình yêu sẽ thay đổi một người." Ninh Thư uống một ngụm nước, "Không còn sớm, ngủ đi thôi."

"Tình yêu?" Hoắc Thừa Vọng nghi hoặc nhìn Ninh Thư, "Mẫu hậu, người nói cái gì vậy, cái gì tình yêu?"

"Phụ hoàng con bây giờ giống như đứa trẻ lao vào tình yêu." Ninh Thư cười nói, vì thích mà làm ra một ít chuyện không thể tưởng tượng..

Hoắc Thừa Vọng hỏi tiếp: "Phụ hoàng yêu ai?"

"Đi ngủ đi, mẫu hậu cũng mệt mỏi." Ninh Thư không muốn nói chuyện như vậy với Hoắc Thừa Vọng.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 8 Tìm chủ đề
Chương 241: Hoàng hậu hận (17)

Editor: AnGing

[HIDE-THANKS]
Lúc tiểu hồ ly bị thị vệ bắt được, đưa đến trước mặt Hoắc Khanh, trên da lông dính cọng cỏ và tro bụi, xám xịt, khi nhìn thấy Hoắc Khanh thời điểm, rớt nước mắt, làm tim Hoắc Khanh đau nhói.

Vội vàng phủi tro bụi trên người tiểu hồ ly đi, ôm tiểu hồ ly, trầm thấp run rẩy nói: "Em cái vật nhỏ này, em muốn hù chết trẫm."

Tiểu hồ ly bị Hoắc Khanh ôm thoát không được, nhưng trong lòng tức giận, không kêu một tiếng, kẻ lừa đảo, đều là kẻ lừa đảo, đầu óc nàng có bệnh mới có thể tin tưởng một tên hoàng đế.

Tam cung lục viện 72 phi tần, mình là cái gì? Tiểu hồ ly cảm thấy trong lòng rất khó chịu.

"Em vật nhỏ này lại dám tức giận với trẫm, gây ra họa rồi chạy, em đâm Huyên Quý phi sinh non." Hoắc Khanh bất đắc dĩ nói, cau chặt mày, hiển nhiên đang buồn rầu chuyện này.

Trong lòng càng thêm hối hận mình đã lâm hạnh Huyên Quý phi, còn làm nàng có thai, trong lòng Hoắc Khanh có loạicảm giác chột dạ vì phản bội tiểu hồ ly.

Nghe được sinh non, thân thể tiểu hồ ly cứng đờ, sinh non, chẳng qua nàng chỉ không quen nhìnbộ dáng đắc ý dào dạt khi mang thai của Quý phi, chỉ đụng như thế đã sinh non, cũng quá yếu ớt rồi, nữ nhân cổ đại đều ở trong nhà không ra cửa, rất yếu ớt.

Tiểu hồ ly nghĩ như vậy, nhưng trong lòng vẫn rất sợ hãi, hại chết một sinh mệnh chưa kịp ra đời, trong lòng tiểu hồ lyvẫn rất sợ hãi, vội vàng nhìn về phía Hoắc Khanh, cảm thấy là hắn đang nói đùa với mình.

Hoắc khanh thở dài một hơi, vuốt lông tiểu hồ ly, nói: "Là thật, thật sự sinh non, thai tượng của nàng vốn dĩ bất ổn, bị em va phải như vậy nên sinh non, chẳng qua thân thể của nàng ta vốn dĩ đã yếu, em cũng không cần quá tự trách mình."

Tiểu hồ ly lại bắt đầu rơi nước mắt, sao lại như vậy chứ, Hoắc Khanh vội vàng lau nước mắt cho nàng, nói liên thanh: "Chuyện này cũng do trẫm, trẫm không nên lâm hạnh nàng ta, còn làm nàng ta mang thai, trẫm biết trong lòng em tức giận, chuyện này trẫm sẽ xử lý tốt, em không cần lo lắng."

Trong lòng tiểu hồ ly tin tưởng không hề nghi ngờ, Hoắc Khanh là ai, là thiên tử, là người quyền thế nhất trên đời này, Quý phi chẳng qua chỉ là một nữ nhân mà thôi.

Bởi vì phạm vào sai, tiểu hồ ly chột dạ, lập tức vươn đầu lưỡi liếm ngón tay Hoắc Khanh, dùng ánh mắt chân thành tha thiết đáng yêu nhìn hắn.

"Về sau không được chạy loạn nữa đâu đấy, lại chạy không thấy đâu, trẫm sẽ cột em bên người luôn, không cho rời khỏi trẫm một bước." Hoắc Khanh lạnh giọng nói.

Tuy rằng Hoắc Khanh nói nghe đáng sợ vậy, nhưng trong lòng tiểu hồ ly lại vô cùng ngọt ngào, vươn đầu lưỡi liếm môi Hoắc Khanh một chút.

Ánh mắt Hoắc Khanh tối lại, nhìn chằm chằm đầu lưỡi tiểu hồ ly, cuối cùng dời đi ánh mắt nói: "Nhưng chuyện này cần thiết phải cho Quý phi một giao đãi, bằng không Hoàng Hậu và Quý phi đều sẽ không bỏ qua."

Tiểu hồ ly vừa nghe, tức khắc mở to hai mắt nhìn, có phải bà Hoàng Hậu dối trá cực điểm kia sinh non đâu, muốn giao đãi cái gì, những nữ nhân đó chính là không quen nhìn thấy nàng, một người hai người đều muốn giết chết nàng.

Hừ, bề ngoài nhìn mỹ lệ vô cùng, đều là rắn độc cả, sớm muộn gì Hoắc Khanh cũng bị những mỹ nhân bò cạp đó giết chết, ai bảo ngươi háo sắc, làm ngựa giống, để hậu cung nhiều nữ nhân như vậy.

Tiểu hồ ly gật đầu, nàng sẽ không tức giận, nhìn bộ dạng hơi mỏi mệt của Hoắc Khanh, trong lòng tiểu hồ ly lòng hơi mềm, người nam nhân này che chở nàng, cũng sẽ có thời điểm yếu đuối như vậ, ở trước mặt nàng tất cả mọi phòng bị đều bị hòa tan, lộ ra phần mềm mại nhất.

Tiểu hồ ly vươn đầu lưỡi hồng hào liếm liếm khuôn mặt Hoắc Khanh, an ủi hắn, Hoắc Khanh sủng ái nàng, nàng cũng nên đối tốt với hắn.

"Được, em cái vật nhỏ này." Ôm tiểu hồ ly, không để nàng liếm mặt mình nữa, hắn nhẫn rất vất vả, cố tình hồ ly này lại không phát hiện, hình như đặc biệt thích hành động thân mật này.

Thật là vừa đau vừa vui sướng.

Sáng sớm hôm sau, Hoắc Khanh liền hạ chỉ thăng phân vị cho Huyên Quý phi, Huyên Quý phi từ Quý phi thành Hoàng Quý Phi, vị trí như vậy rõ ràng là ép bức Hoàng Hậu, đó là vị trí chỉ sau Hoàng Hậu.

Không riêng gì thăng vị phân mà còn ban thưởng rất nhiều kỳ trân dị bảo, thánh phẩm trân quý bổ dưỡng, đều làm trước khi thượng triều, Ninh Thư biết được tin tức này, trong lòng nghĩ đến Hoắc Khanh vì lấp kín miệng người của phủ thái sư, hắn đã bồi thường, thái sư phủ cũng không dám nói gì.

Ninh Thư dùng xong đồ ăn sáng liền đi thăm Huyên Quý phi, không đúng, bây giờ là Huyên Hoàng Quý Phi.

Đi vào trong điện, Ninh Thư liền nhìn thấy có cung nữ đang sửa sang lại đồ vật Hoắc Khanh sai người đưa lại đây, tẩm điện, Huyên Quý phi đang ngồi trên giường, uống thuốc.

Huyên Quý phi biểu tình đạm mạc, đối với những kỳ trân dị bảo đó không có cảm giác gì, đối với việc mình trở thành Hoàng Quý Phi, trên mặt cũng không có vui mừng, nhìn thấy Ninh Thư tới, cung kính hành lễ với Ninh Thư: "Tần thiếp thỉnh an nương nương."

"Tốt xấu gì cũng đã thăng phân vị cho ngươi." Ninh Thư nói.

Huyên Hoàng Quý Phi không nói gì, một hơi uống cạn thuốc, nhìn Ninh Thư hỏi: "Hoàng Hậu nương nương, tần thiếp có thể tin tưởng người sao?"

"Dĩ nhiên là có thể." Ninh Thư gật đầu.

Ngay sau đó Huyên Hoàng Quý Phi lắc đầu, "Người và Hoàng Thượng phu thê nguyên phối, mà tần thiếp tuy rằng địa vị cao, nói đến cùng chẳng qua cũng chỉ là một cái thiếp."

"Thân nhất mà xa nhất cũng là vợ chồng, Hoàng Quý Phi chẳng lẽ ngươi cảm thấy bổn cung và Hoàng Thượng chính là phu thê tương thân tương ái?" Ninh Thư nhàn nhạt nói, "Bổn cung không khác gì các ngươi, ởtrong lòng Hoàng Thượng không khác nhau, ở trong lòng Hoàng Thượng chính là phi tử hậu cung chất phác cứng nhắc." Không hoạt bát đáng yêu như tiểu hồ ly.

Hoắc Khanh không có tình cảm phu thê với nguyên chủ, giữa Hoắc Khanh và Tiêu Tiêu chỉ có sự kết hợp của lợi ích, cuối cùng cũng bởi vì ích lợi mà sụp đổ.

"Tần thiếp không rõ lời này của Hoàng Hậu nương nương là có ý tứ gì?" Huyên Hoàng Quý Phi hỏi Ninh Thư.

Chỉ sợ Huyên Hoàng Quý Phi không biết, bây giờ Hoắc Khanh thích một con súc sinh còn chưa biến thành hình người.

Sau khi thăm Huyên Hoàng Quý Phi, Ninh Thư trở về, có một số việc muốn từ từ tới, tiểu hồ ly kiêu ngạo như vậy, chẳng qua là có sự sủng ái của Hoắc Khanh, nếu không có Hoắc Khanh, tiểu hồ ly chỉ là một con súc sinh ngay cả vận mệnh của chính mình cũng không thể nắm giữ, nếu ở bãi săn không gặp được Hoắc Khanh, mà là những người khác, đã sớm bị bắn chết, biến thành tấm da trên người nữ nhân.

Hoắc Khanh chính là thứ tiểu hồ ly dựa vào, bàn tay vàng lớn.

Ninh Thư đi tới cửa, nghĩ đi sang nhìn Hoắc Thừa Vọng, đẩy cửa đi vào, liền nhìn thấy tiểu hồ ly vốn nên ở ngự thư phòng ngốc lại đang ở cạnh Hoắc Thừa Vọng.

Tiểu hồ ly đứng ở ghế trên trừng mắt nhìn Hoắc Thừa Vọng, Hoắc Thừa Vọng mím chặt môi, trừng mắt nhìn tiểu hồ ly.

Ninh thư thấy một màn như vậy, trong lòng cả kinh, chẳng lẽ Hoắc Thừa Vọng vẫn còn chơi đùa cùng tiểu hồ ly sao?

"Mẫu hậu." Nhìn thấy Ninh Thư vào, Hoắc Thừa Vọng vội vàng đi đến trước mặt Ninh Thư, Ninh Thư nhìn thoáng qua tiểu hồ ly, hỏi Hoắc Thừa Vọng: "Thừa Vọng, con làm gì vậy?"

"Nhi thần đang luyện chữ" Hoắc Thừa Vọng nói.

Tiểu hồ ly nhìn thấy hai người nói chuyện, không để ý tới mình, tức khắc cảm thấy rất xấu hổ, hừ, sớm biết vậy nàng đã không tới.

P/s: Con hồ ly giả nhân giả nghĩa, người hiện đại mà không biết phụ nữ mang thai ba tháng đầu rất dễ sinh non à? Lấy cớ để che đậy thôi.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 8 Tìm chủ đề
Chương 242: Hoàng hậu hận (18)

Editor: AnGing

[HIDE-THANKS]
Tiểu hồ ly vốn là không nghĩ tới nơi này của Hoàng Hậu, tiểu hồ ly không thích Hoàng Hậugiả nhân giả nghĩa một chút nào, bề ngoài đoan trang hiền huệ, lại là một nữ nhân lòng dạ hiểm độc, bằng không sao nữ nhân trong hậu cung này cũng chỉ có nàng có hài tử, còn những nữ nhân khác sao lại không có hài tử.

Trước khi tiểu hồ ly xuyên qua đã xem không ít tiểu thuyết, cảm thấy Hoàng Hậu nhất định đã cho những nữ nhân khác uống thuốc tuyệt dục.

Cún con chết tiểu hồ ly rất áy náy, dù sao nàng vẫn rất thích tiểu shota trắng mũm mĩm Hoắc Thừa Vọng, có loại cảm giác trêu Hoắc Khanh phiên bản nhỏ, rất đáng yêu.

Hôm nay lại đây là định xin lỗi Hoắc Thừa Vọng, nhưng Hoắc Thừa Vọng giống như không muốn gặp nàng, sau đó Hoàng Hậu lại tới nữa, trong lòng tiểu hồ ly không thoải mái một chút nào.

Lúc trước Hoắc Thừa Vọng rất thích nàng, bây giờ lại không để ý tới nàng, tiểu hồ ly nhảy xuống từ trên bàn, chạy trốn không ảnh.

Ninh Thư nhướng nhướng mày, hỏi: "Tiểu hồ ly tới tìm con chơi?"

"Cô cô, con hồ ly này thật là lợi hại, nó có thể viết chữ." Tiêu Thanh Dương cầm tuyên chỉ đưa cho Ninh Thư, Ninh Thư vừa thấy, mặt trên dùng móng vuốt xiêu xiêu vẹo vẹo viết ba chữ 'thực xin lỗi', miễn bàn xấu bao nhiêu.

"Xác thật rất thông minh, không thông minh phụ hoàng cũng sẽ không sủng ái nàng như vậy." Ninh Thư đem giấy Tuyên Thành ném đi, không để ý lắm nói.

Hoắc Thừa Vọng nâng đầu nhìn Ninh Thư, "Mẫu hậu, vì sao phụ hoàng lại thích một con hồ ly, cũng không thích nhi thần, nhi thần chán ghét hồ ly, nàng hại chết cũn con của nhi thần, nhi thần là nhi tử của phụ hoàng, phụ hoàng vì sao không thích nhi thần."

Ách, ách.. đọt nhiên Ninh Thư đột không biết nên trả lời Hoắc Thừa Vọng như thế nào, chẳng lẽ nói cho Hoắc Thừa Vọng rằng, con không phải đứa con của người phụ nữ mà phụ hoàng âu yếm sinh, tự nhiên sẽ không thích, phỏng chừng có thể cào chảy máu trái tim nhỏ của Hoắc Thừa Vọng.

Ninh Thư ngồi xổm xuống, tay đặt trên vai Hoắc Thừa Vọng, nhìn đôi mắt đen lúng liếng của Hoắc Thừa Vọng, nghiêm túc nói: "Vọng, mẫu hậu đã nói rồi, phụ hoàng con là đế vương, không cần khát vọng cảm tình của đế vương."

"Thanh Dương, đến phòng ăn bưng điểm tâm lại đây." Ninh Thư đuổi khéo Tiêu Thanh Dương, Tiêu Thanh Dương lập tức đi tìm ăn.

Ninh Thư ngồi lên ghế trên với Hoắc Thừa Vọng, Ninh Thư hỏi Hoắc Thừa Vọng: "Vọng, con cảm thấy làm đế vương, quan trọng nhất chính là cái gì?"

"Nhi thần không biết." Hoắc Thừa Vọng nhìn Ninh Thư, đôi mắt sáng lấp lánh.

Ninh Thư cười lại hỏi: "Vọng, con cảm thấy đế vương nên là thế nào, tam cung lục viện? Hô mưa gọi gió?"

"Đế vương hẳn là vạn dân triều bái." Hoắc Thừa Vọng nói.

Ninh Thư nhéo nhéo gương mặt của Hoắc Thừa Vọng, nói: "Đúng, đế vương phải được vạn dân triều bái, làm đế vương quan trọng nhất chính là trách nhiệm, bá tánh cung cấp nuôi dưỡng toàn bộ hoàng tộc, mà trách nhiệm của đế vương chính là để thiên hạ bá tánh sống tốt."

Hoắc Thừa Vọng cái hiểu cái không gật gật đầu, Ninh Thư biết Hoắc Thừa Vọng không thể hiểu được những đạo lý lớn đó, hỏi Hoắc Thừa Vọng: "Vọng muốn trở thành đế vương không? Một đế vương vạn dân triều bái ca tụng?"

"Muốn, nhi thần muốn trở thành hoàng đế, nhi thần muốn thay thế phụ hoàng trở thành đế vương, nhi thần phải bảo vệ mẫu hậu, bảo hộ đồ mà mình để ý." Hoắc Thừa Vọng nắm chặt tay, sắc mặt đỏ bừng.

"Làm đế vương, không thể có đồ quá thích và để ý được, mà hiện tại phụ hoàng của con chính là quá thích đồ vật nào đó, làm hắn đánh mất cảnh giác và bình tĩnh cơ bản." Ninh Thư nhìn Hoắc Thừa Vọng hỏi: "Con cảm thấy hiện tại phụ hoàng con là thế nào."

Hoắc Thừa Vọng cắn cắn môi, cuối cùng nhỏ giọng nói: "Có hơi giống hôn quân."

Ninh Thư ừ một tiếng, nói sang chuyện khác: "Về sau trong phòng thả kẹp bắt chuột, tiểu hồ ly thường xuyên chạy khắp nơi, nói không chừng lời vừa rồi chúng ta nói tiểu hồ ly đều nghe thấy."

Ninh Thư chọc đầu Hoắc Thừa Vọng, "Tự mình nghĩ cách, lăn lộn tiểu hồ ly, làm nàng không có cách nào cáo trạng với phụ hoàng con, làm nàng có khổ nói không nên lời, Vọng, tự mình nghĩ cách báo thù cho cún con."

"Nhi thần nhớ kỹ." Hoắc Thừa Vọng gật gật đầu, ánh mắt nặng nề.

Buổi tối, Hoắc Khanh đến cung của Huyên Quý phi, lúc này tiểu hồ ly cũng không tức giận, ngoan ngoãn ở ngự thư phòng chờ Hoắc Khanh trở về, tiểu hồ ly biết thân thể Huyên Hoàng Quý Phi không có cách nào thị tẩm, liền rất hào phóng để Hoắc Khanh đi.

Nói Huyên Quý phi hiện tại thành Huyên Hoàng Quý Phi, tiểu hồ ly hoài nghi đối phương có phải biết con của mình giữ không nổi, sau đó lại đổ lên trên đầu nàng, nàng chỉ nhẹ nhàng đụng phải một chút, mà đã sinh non.

Lòng dạ đàn bà hậu cung thật ác độc.

Hoắc Khanh đến trong cung của Huyên Quý phi ngồi một lúc rồi đi, lúc đi nói hai câu ấm lòng quan tâm với Huyên Hoàng Quý Phi.

Huyên Hoàng Quý Phi từ đầu tới đuôi đều là một khuôn mặt đạm mạc, Hoắc Khanh cũng không thèm để ý, chỉ cho là Huyên Hoàng Quý Phi quá thương tâm, hơn nữa bởi vì tiểu hồ ly, Hoắc Khanh cũng cho rằng mình đã bồi thường cho nàng, cho Hoàng Quý Phi thân phận tôn quý.

Huyên Hoàng Quý Phi nhìn bóng dáng Hoắc Khanh, cắn chặt môi, tay nắm chặt chăn, thân thể run rẩy.

"Nương nương, nên uống thuốc." Thị nữ bưng dược tiến vào.

Huyên Hoàng Quý Phi lạnh mặt, một hơi uống hết thuốc, phẫn nộ ném chén không xuống đất, bành một tiếng nổ vang, mảnh nhỏ văng ra.

Súc sinh đáng chết!

Hoắc Khanh từ trong cùng của Huyên Hoàng Quý Phi ra lại đến cung của Ninh Thư, Ninh Thư vừa thấy Hoắc Khanh đến có hơi kinh ngạc, không khanh khanh ta ta với tiểu hồ ly, tới nơi này làm cái gì.

* Khanh: Cách gọi vợ ngày xưa.

"Thần thiếp thỉnh an Hoàng Thượng." Ninh Thư cúi người hành lễ, trên mặt tươi cười, giống như rất vui vẻ vì Hoắc Khanh đã đến.

Hoắc Khanh nhìn thấy nụ cười trên mặt Ninh Thư, trong lòng tức khắc liền có chút rùng mình, có hơi hối hận khi tới, hồ nhi biết hắn tới nơi này lại tức giận.

"Ngươi làm Hoàng Hậu, chuyện của hậu cung yêu cầu chăm sóc nhiều một chút, Hoàng Quý Phi mới vừa sinh non, chăm sóc nhiều hơn một chút." Hoắc Khanh nói hai câu, sau đó tìm lý do nói có tấu chương phải phê duyệt sau đó liền cút.

Ninh Thư suýt chút nữa phun vào khuôn mặt của Hoắc Khanh, thật đúng là chưa từng có gặp qua nam nhân ghê tởm như vậy, thật xem lão nương trở thành bà quản gia, sau đó các ngươi khanh khanh ta ta, sống tiêu dao tự tại, đem nữ nhân sinh non đẩy cho nàng, quả thực.

Nàng có thể hành thích vua hay không.

Hoắc Khanh trở lại ngự thư phòng, nhìn thấy tiểu hồ ly đang chờ mình, trong lòng Hoắc Khanh ấm áp, cảm giác ở trong hoàng cung lạnh lẽo này cũng chỉ có hồ nhi là đặc biệt, cho sinh mạng cô quạnh của hắn một chút sắc thái.

Hoắc Khanh cam tâm tình nguyện sủng ái tiểu hồ ly, đem tất cả đồ vật đều đặt trước mặt tiểu hồ ly.

Hoắc Khanh ôm lấy tiểu hồ ly, để nàng đối mặt với mình, lẩm bẩm tự nói, "Nếu em là người thì thật tốt a."

Tiểu hồ ly vươn đầu lưỡi liếm liếm gương mặt Hoắc Kanh, nàng cũng muốn mình là người a, nhưng đại thần xuyên qua khiến cho mình xuyên thành hồ ly, nàng không hề muốn thân hình hồ ly một chút nào a.

"Hồ nhi, trẫm nhất định sẽ nghĩ cách." Hoắc Khanh kiên định nói.

Tiểu hồ ly trong lúc nhất thời không rõ lời này của Hoắc Khanh là có ý tứ gì, vẫn kiên định mà liếm gương mặt của Hoắc Khanh, làn da thật sự rất trơn mịn, liếm có loại cảm giác ăn thạch trái cây.

Vị tốt quá, đặc biệt là môi, nếu hiện tại nàng là người, đã sớm ăn người này đến xương đều không còn, đáng thương cho một cái sắc nữ như nàng, chỉ có thể nhìn.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 8 Tìm chủ đề
Chương 243: Hoàng hậu hận (19)

Editor: AnGing

[HIDE-THANKS]
Ninh Thư ngồi bên cạnh xem Hoắc Thừa Vọng đọc sách, Ninh Thư cũng không bắt Hoắc Thừa Vọng đọc tứ thư ngũ kinh hay gì cả, Hoắc Thừa Vọng lại không giống những người hủ nho thi đậu công danh, còn không bằng đọc binh pháp Tôn Tử, học tập ngự hạ chi đạo.

Ninh Thư vốn định tìm cho Hoắc Thừa Vọng một lão sư, nhưng nghĩ đến Hoắc Khanh còn đang phòng bị nàng và phủ nguyên soái, tạm thời từ bỏ trước.

Thanh Trúc đi vào nhỏ giọng nói bên tai Ninh Thư: "Nương nương, phủ nguyên soái truyền đến tin tức, nguyên soái phát hiện có người thả đò vật không nên có ở phủ nguyên soái, nguyên soái đã hủy đồ vật đi rồi, nhưng không có rút dây động rừng, nguyên soái nói rằng nương nương hãy cẩn thận một chút, đừng để lộ ra dấu vết trước mặt Hoàng Thượng."

Ninh Thư gật gật đầu, bảo Hoắc Thừa Vọng không cần đọc sách nữa, ra ngoài đi dạo với Tiêu Thanh Dương.

Hoắc Thừa Vọng và Tiêu Thanh Dương cười hớn hở rồi đi, Ninh Thư nhìn mặt mày hớn hở của hai đứa nhỏ này, nhịn không được nhướng nhướng mày.

"Nương nương, nguyên soái nói Hoàng Thượng đang tìm kiếm đạo sĩ, tìm người nước ngoài." Thanh Trúc nói, "Nguyên soái hoài nghi Hoàng Thượng bây giờ muốn ăn đan dược."

Ninh Thư tức khắc lắc đầu, hiện tại Hoắc Khanh còn rất trẻ, căn bản sẽ không ăn đan dược dưỡng sinh, Hoắc Khanh long tinh hổ mãnh, căn bản không cần ăn đan dược tiêu hao quá mức tinh lực, đế vương cổ đại ham thích ăn đan dược, là bởi vì muốn vào lúc lớn tuổi vẫn còn có thể lâm hạnh phi tử.

Vì cái gì đột nhiên tìm đạo sĩ, Ninh Thư đảo mắt, ngay sau đó nghĩ tới một chuyện, đó chính là tiểu hồ ly.

Dựa theo cốt truyện đẩy mạnh, hiện tại tiểu hồ ly hẳn đã nên biến ảo thành hình người, nhưng Ninh Thư vừa tiến vào vị diện này, đã làm hỏng giao châu có thể biến hồ ly thành người rồi.

Tiểu hồ ly không có được thứ này, tự nhiên không thể biến ảo thành người, hiện tại Hoắc Khanh không chịu được, muốn tìm cao nhân đắc đạo nghĩ cách khiến tiểu hồ ly biến ảo thành người.

Xem ra cốt truyện vẫn vội vàng đi đến phía trước, tiểu hồ ly chú định là sẽ biến ảo thành người, nam nữ chính không có cách nào ooxx a, không có thân thể giao lưu thì sao có thể tính đến chuyện tình yêu.

"Nói cho tổ phụ, không cần phải xen vào chuyện đạo sĩ này." Ninh Thư nhàn nhạt nói, Hoắc Khanh thích lăn lộn thế nào thì để cho hắn lăn lộn đi.

Nhưng việc Hoắc Khanh mời đạo sĩ vẫn rước lấy một ít phê bình, trong triều đình có không ít đại thần khuyên Hoắc Khanh không nên trầm vào đạo thuật nước ngoài này, nhưng Hoắc Khanh cũng không để ý đến.

Chỉ cần có thể khiến cho hồ nhi biến ảo thành người, bất luận đại giới gì hắn đều có thể trả giá, Hoắc Khanh rất muốn nhìn bộ dạng khi biến thành người của hồ nhi, hẳn là mỹ lệ hoạt bát, đối lập hoàn toàn với nữ tử hậu cung, dù sao tính nàng cũng đáng yêu như vậy.

Tiểu hồ ly không biết khổ tâm của Hoắc Khanh, mỗi ngày chuyển động trong hậu cung như cũ, Hoắc Khanh cũng không nói cho nàng, đến lúc đó cho nàng một kinh hỉ.

Nhưng gần nhất tiểu hồ ly cảm thấy thực xui xẻo, cảm giác có người chỉnh nàng, đang đi thì một thùng phân đổ lên người nàng, cả chiếc thùng đều gắn vào người nàng, chờ đến khi nàng vất vả lật thùng nước ra, kết quả chung quanh không có một ai.

Tiểu hồ ly tức khắc cảm thấy tủi thân vô cùng, mang theo hương vị trên người đi tìm Hoắc Khanh, tiểu hồ ly vô cùng ủy khuất trực tiếp nhảy lên người Hoắc Khanh, còn cố ý cọ cọ lên người Hoắc Khanh.

Hoắc Khanh chịu đựng tanh tưởi, cũng không ghét bỏ tiểu hồ ly, một người một hồ đi tắm uyên ương.

Tiểu hồ ly thấy Hoắc Khanh như vậy, trong lòng ngọt ngào, cảm thấy Hoắc Khanh mới là người đối xử tốt nhất với nàng trên thế giới này.

Một lần phát sinh chuyện như vậy thì không trách, nhưng là chuyện như vậy không dứt, tiểu hồ ly tủi thân khóc lóc với Hoắc Khanh, Hoắc Khanh nổi giận đùng đùng nói muốn tra là ai, dám đối xử với hồ nhi của hắn như vậy.

Ninh Thư biết chuyện này, vội vàng bảo hai tiểu tử dừng tay, cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng bị bắt được.

Hoắc Thừa Vọng thần thanh khí sảng, mỗi bước đi đều như đạp gió.

Ninh Thư tương đối chú ý là khi tiểu hồ ly biến ảo thành người, chờ đến khi tiểu hồ ly bị biến ảo thành người, toàn bộ nữ nhân trong hậu cung này sẽ hoàn toàn bị vứt bỏ.

Từ đó về sau trong lòng Hoắc Khanh cũng chỉ có tiểu hồ ly.

Ninh Thư sai Thanh Trúc nhắn cho phủ nguyên soái, bảo bọn họ cẩn thận một chút.

Hoắc Khanh lại hồi lâu không có tới hậu cung, đôi mắt nữ nhân hậu cung nhìn chằm chằm vào phương hướng của ngự thư phòng cũng mù luôn rồi, nhưng là vẫn không mong được bóng dáng của Hoắc Khanh.

Trong lúc đó đã xảy ra một chuyện lớn, đó chính là Lâm mỹ nhân lúc trước bị tiểu hồ ly hủy dung, bị Hoắc Khanh biếm nhập dịch đình, trải qua bao kế hoạch bắt được tiểu hồ ly, một đao thọc vào bụng hồ ly.

Lúc Hoắc Khanh tìm được tiểu hồ ly, đúng là lúc Lâm mỹ nhân điên cuồng dùng dao nhỏ thọc tiểu hồ ly, tiểu hồ ly đau đến mứcgào rống, cả người đều là máu tươi.

Hoắc Khanh như bị tuột xích, trực tiếp rút ra đao của thị vệ bổ đầu của Lâm mỹ nhân xuống, đầu của Lâm mỹ nhân lăn rất xa, vết sẹo trên mặt dữ tợn vô cùng, Hoắc Khanh ôm cả tiểu hồ ly cả người là máu sai ngự y và đạo sĩ cứu mạng.

"Ô ô ô.." Tiểu hồ ly kêu Hoắc Khanh, tiểu hồ ly cảm giác mình sắp chết, đau muốn chết.

Hoắc Khanh chảy nước mắt, kinh hoảng mà nói: "Em sẽ không có việc gì, em sẽ không có việc gì, trẫm không cho phép em xảy ra chuyện."

Ninh Thư nhìn bộ dạng suy sút điên cuồng của Hoắc Khanh, cả người đều run rẩy, giống như mất đi toàn bộ thế giới, hốt hoảng, cười lạnh nhạt.

Hoàng Quý Phi sắc mặt tái nhợt đứng bên cạnh Ninh Thư, tuy rằng trải qua điều trị tỉ mỉ, nhưng thân thể của Huyên Hoàng Quý Phi vẫn rất yếu ớt, làm cho người ta cảm giác một trận gió là có thể thổi đi, cằm nhọn đi rất nhiều.

Huyên Hoàng Quý Phi nhìn đến Hoắc Khanh bộc lộ cảm xúc, như hận không thể hủy diệt thế giới, rất kinh ngạc.

"Chúng ta trở về đi, Hoàng Thượng sẽ không để chúng ta ngốc tại nơi này." Ninh Thư đứng ở cửa ngự thư phòng, nhìn cửa phòng đóng chặt, xoay người đi mất.

Huyên Hoàng Quý Phi cắn cắn môi, đi theo Ninh Thư, Ninh Thư liếc mắt nhìn Huyên Hoàng Quý Phi vẻ mặt tái nhợt, nói: "Chuyện này là ngươi làm?"

"Tần thiếp không biết nương nương nói cái gì nữa?" trên gương mặt tái nhợt của Huyên Hoàng Quý Philộ ra nụ cười, trong suốt hư vô.

"Chuyện này không có quan hệ gì với tần thiếp cả, đây là Lâm mỹ nhân làm." Huyên Hoàng Quý Phi nhàn nhạt nói.

Ninh Thư không nói gì, chuyện này ai làm trong lòng đều hiểu rõ, ít nhất hiện tại tâm tình của Ninh Thư là vui sướng khi người gặp họa, chỉ có hai chữ, xứng đáng.

Tiểu hồ ly bị thương rất nghiêm trọng, ngự y trực tiếp nói không cứu được với Hoắc Khanh, Hoắc Khanh vừa nghe lập tức ôm ngực phun ra một búng máu.

Làm thái y sợ tới mức run bần bật, Hoắc Khanh trực tiếp sai thị vệ chém thái y đã nói tiểu hồ ly không cứu được, mặc kệ thái y xin tha như thế nào đều không thay đổi được vận mệnh của mình.

Có vết xe đổ, cái thái y khác đều chỉ nơm nớp lo sợ cầm máu cho tiểu hồ ly, không dám nói lời nào.

Lúc này, một đạo sĩ ra tới, nói với Hoắc Khanh hiện tại đúng là thời điểm tốt nhất biến tiểu hồ ly thành người, hơn nữa cứ kéo dài như vậy, tiểu hồ ly cũng sống không nổi nữa.

Hoắc Khanh lập tức sai đạo sĩ làm, vô luận như thế nào cũng phải giữ được mạng của tiểu hồ ly.

Hoắc Khanh thống khổ bứt tóc mình, nhìn tiểu hồ ly sắp chết trên giường, hận không thể thay hồ ly chịu đựng, đau thấu nội tâm, tình thâm sâu nặng, hiện tại Hoắc Khanh phát hiện mình thật sự yêu tiểu hồ ly, hơn nữa không có nàng thì không thể, những người khác đều không thể thay thế.

Nghĩ đến tiểu hồ ly khả năng sẽ rời khỏi mình, Hoắc Khanh hận không thể chôn toàn bộ người trong hậu cung theo tiểu hồ ly, tiện nhân Lâm mỹ nhân kia chết quá thoải mái, hắn vốn nên tra tấn nàng đến chết mới đúng.
[/HIDE-THANKS]
 

Những người đang xem chủ đề này

Back