Chap 20
[HIDE-THANKS]Sau khi trở về doanh trại, thay quần áo và ăn tối xong, Cedric cho gọi Ansgar.
Ansgar đã chuẩn bị trà và mang vào lều của Cedric.
"Hôm nay ngài đi đâu vậy?"
Ansgar không biết Cedric đã ở đâu.
Tuy nhiên, vào buổi sáng, anh đã thấy Cedric hốc hác vì thiếu ngủ và căng thẳng, nhưng bây giờ khi trở về thậm chí còn có một nụ cười nhỏ.
Cedric hỏi Ansgar khi anh uống trà,
"Ngươi có biết gì về gia đình của Tử tước Fischer?"
"Tại sao ngài lại muốn biết về gia đình Fischer?"
Thật bất thường đối với Ansgar khi trả lời một câu hỏi từ Cedric về một chủ đề khác.
Cedric nhìn anh một cách kỳ lạ. Sau đó, Ansgar bình tĩnh trả lời.
"Gia đình Fischer sụp đổ từ 18 năm trước. Tử tước và phu nhân của ông ấy đã tự sát bằng cách tự hạ độc mình, và người thân của họ, bao gồm cả con cái họ. Nó hầu như đã bị phá hủy.
" Gì chứ? "
Cedric trở nên ngạc nhiên và đặt tách trà xuống.
Anh thay đổi tư thế ngồi, cảm thấy thật khó chịu khi ngồi trên ghế.
Sau đó Ansgar tiếp tục nói,
" Vào thời điểm tất cả mọi thứ bị hủy diệt, Tử tước phu nhân Fischer là cung nữ của Hoàng thượng. Bà ấy cũng là một người bạn thời thơ ấu của Hoàng hậu. Nhưng vì địa vị thấp của mình nên bà ấy đã không thể trở thành người phụ nữ đứng đầu hậu cung, nhưng lại là người đáng tin cậy nhất của Hoàng thượng.
"Vậy thì, tại sao bà ấy lại tự tử?"
"Bà ấy phải chịu trách nhiệm về cái chết của hai hoàng tử. Bởi vì bà ấy là người phụ trách chăm sóc họ."
Cedric nuốt nước bọt.
Anh không suy nghĩ quá sâu sắc về nó cho đến khi anh trở về.
Mặc dù anh cảm thấy hẳn phải có một số lý do để Artizea đưa ra yêu cầu này, anh đã nghĩ rằng sau khi gặp Tử tước Fischer và mua viên ngọc, đó sẽ là kết thúc của nó.
"Không phải là một trong những hoàng tử chết vì bệnh đậu mùa sao?"
"Đúng là như vậy. Nhưng cần có một ai đó phải chịu trách nhiệm. Công chúa là người đầu tiên chết, và một năm sau, cả hai hoàng tử đã chết. Sau đó, như ngài biết đó, những tin đồn bắt đầu lan truyền rằng đó là một lời nguyền..
" Ta biết điều đó. "
Mặc dù đây là một sự cố đã xảy ra trong thời thơ ấu nhưng Cedric vẫn còn nhớ nó bởi vì tại thời điểm đó gia đình anh được phục vị.
" Hoàng thượng đã buộc bà ấy tự tử sao? "
" Tôi không nghĩ vậy. Nhưng hẳn là phải có một thế lực đứng sau chuyện này. "
Ansgar nói.
" Mọi người đều biết rằng Hoàng hậu đã rất tức giận Hoàng đế vì những gì đã xảy ra. "
" Ý ngươi có nghĩa là Hoàng hậu đã rất tức giận khi mất con, đó là lý do mà Hoàng đế giữ bà ấy ở trong tầm kiểm soát của mình vì sợ rằng bà ấy sẽ gây ra một mối đe dọa? Và không lâu sau đó, gia đình của Hoàng hậu cũng qua đời. "
" Không có bằng chứng nào chứng minh rằng là hoàng đế đã làm những chuyện đó. Đấy chỉ là một tin đồn được lan truyền tại thời điểm đó.
Ansgar tiếp tục.
"Nhưng có một lời chỉ trích khắc nghiệt rằng ai đó phải chịu trách nhiệm. Nhưng không ai có thể khiến Hoàng đế phải chịu trách nhiệm và cũng không thể tấn công Hoàng hậu trực tiếp. Vì vậy, có lẽ để bảo vệ quyền lực của mình mà Nữ tử tước Fischer đã được cho cơ hội sống sót."
"Nhưng thật lạ là cả gia đình đã phân tán và biến mất, mặc dù không có tội ác nào được chứng minh."
"Vâng, cũng có những nghi ngờ khác."
Đó có thể là một vụ giết người.
Hoặc nó có thể là một cốt truyện lớn hơn mà Cedric có thể tưởng tượng.
Sau khi gặp Marcus Hanson hôm nay, Cedric không thể không thở dài.
Anh tự hỏi liệu đây có phải là lý do tại sao Hoàng đế đã ân xá cho Miraila.
Với cái chết của tất cả những đứa con hoàng hậu, hoàng đế đã mất đi những người kế vị chính thống của mình.
Ông ta chỉ còn những đứa con bất hợp pháp. Mẹ của hai cô con gái của ông thì có địa vị quá thấp. Và rồi có Lawrence, người mà Hoàng đế yêu thương nhiều hơn bất kỳ ai khác.
Sự ra đi của những đứa con có thể khiến ông cảm thấy cô đơn và chán nản, vì thế ông ta lại dựa vào Miraila một lần nữa.
"Có khả năng tìm thấy một hậu duệ của gia đình Fischer không?"
Cedric hỏi, ngả trên ghế của mình một lần nữa và những ngón tay của anh đan lại với nhau. Ansgar do dự.
"Tôi không thể nói chắc chắn, nhưng chúng ta có thể thử."
"Ta nghĩ rằng chúng ta có thể hỏi xung quanh."
"Có lẽ đây là những gì Artizea muốn mình làm" Cedric nghĩ.
Ansgar sau đó tuyên bố,
"Nhiệm vụ của tôi là phục vụ ngài, nhưng tại sao ngài lại tìm hiểu về gia đình Fischer?"
"Ta nghe nói rằng vật gia truyền của Tử tước Fischer là một viên ngọc quý được gọi là trái tim của Thánh nữ Olga."
"Đúng. Đúng rồi."
"Ta cần nó. Nhưng với tình trạng hiện tại của gia đình Fisher, ta không biết khi nào sẽ có được nó."
Cedric thở dài.
Anh đã hứa với Artizea rằng sẽ trao trái tim của Thánh nữ Olga cho cô tại cuộc gặp mặt tiếp theo của họ, nhưng bây giờ anh không biết khi nào mới có thể gặp cô một lần nữa.
Anh nhận ra rằng anh đã mong chờ cuộc gặp mặt tiếp theo. Lúc này, anh lại thở dài.
"Ngươi hãy đi tìm nó, đó là một viên ngọc quý."
"Bằng cách nào chứ?"
"Mười tám năm đã trôi qua. Rất có khả năng nó hiện tại nó đang dược bán trên thị trường. Ngoài ra, còn có tin đồn rằng hầu hết tài sản của gia đình Fischer đã được bán lại để có tiền chạy trốn."
"Ta biết."
Ngay khi Cedic đứng dậy khỏi ghế, Ansgar cười.
"Đã là nửa đêm rồi, đừng bảo là ngài định đi đến các cửa hàng trang sức ở thủ đô vào giờ này nhé?"
"Dĩ nhiên là không."
Cedric lại ngồi xuống một lần nữa.
Ansgar mỉm cười và lấy tách trà không của Cedric.
"Nhân tiện thì Ansgar này."
Cedric hỏi.
"Làm thế nào mà ta có thể dùng quầ áo như một món quà để tặng cho một người phụ nữ?"
Tuy nhiên, Ansgar không thể không cười một chút.
Cedric nói chắc chắn.
"Không phải chuyện như những gì ngươi đang tưởng tượng đâu."
"Tôi hiểu."
"Thực sự không có gì."
"Vâng vâng."
Bất chấp câu trả lời của Ansgar thì Cedric vẫn cảm thấy xấu hổ.
* * *
Sau ngày hôm đó, dinh thự Hầu tước Rosan bị bao bọc trùm bởi một bầu không khí tối tăm.
Miraila đã phá hủy phòng của mình, đánh người giúp việc và làm ồn ào suốt đêm đến nỗi bà ta mệt lử và không còn chút sức lực nào để đi ra ngoài vào ngày hôm sau và nằm lì trên giường cả ngày.
Nhiệt độ cơ thể của bà ta đã tăng lên, và đã bị viêm họng vì la hét quá to.
Artizea đã ở bên cạnh chăm sóc bà ta như một cô con gái ngoan ngoãn.
Sau đó, Miraila nói với giọng khàn khàn,
"Bây giờ mày đã trưởng thành, mày có muốn giả vờ rằng đêm qua mày đã không nhận thấy mẹ mày đã tức giận không?"
"Chuyện không phải là như thế. Anh đã cho gọi con và chúng con đã nói chuyện một lúc lâu."
Artizea trả lời ngoan ngoãn.
"Con sẽ không bao giờ nhắm mắt làm ngơ trước tình trạng của mẹ."
"Đúng rồi. Khi tao già đi, người duy nhất tao sẽ có thể tin tưởng sẽ là con gái của tao."
Miraila ôm artizea với một nụ cười như đôi khi bà ấy vẫn làm khi ở trong một tâm trạng tốt.
"Nếu cảm thấy không khoẻ, tại sao mẹ không đi nghỉ với Hoàng thượng tại cung điện riêng?"
"Cung điện riêng?"
"Dạo này thời tiết rất nóng vì thế đây là thời điểm thích hợp để đi nghỉ mát ở cung điện riêng của mẹ, với lại nó cũng ở gần biển nữa"
Đôi mắt của Miraila lấp lánh.
"Chúng ta nên đi nghỉ mát cùng nhau. Mày có nghĩ rằng Lawrence sẽ có thời gian không?"
"Nếu anh trai con bận, tốt hơn hết là mẹ và Hoàng thượng nên đi một mình. Có như vậy thì chuyến đi sẽ thân mật hơn."
Tuy nhiên, những lòi này dường như đã cải thiện tâm trạng của Miraila, và bà ấy cười khúc khích ngay cả khi đau họng.
Hoàng đế vui vẻ chấp nhận yêu cầu của Miraila.
Chuyến đi đã được tổ chức và các kế hoạch được thực hiện với tốc độ nhanh chưa từng có.
Artizea nghĩ rằng Hoàng đế làm điều này để kéo dài thêm thời gian, và cô đã đúng.
Tại thời điểm này, Hoàng đế có lẽ đang dự tính về việc có nên cho phép tổ chức nghi lễ mừng chiến thắng của Quân đội phương Tây hay không.
Ông đã trì hoãn vấn đề của quân đội phương Tây trong một thời gian dài. Ông ta đã từ chối nó và đưa một cái cớ khác, nhưng nếu ông ta đồng ý vì lợi ích của Lawrence thì nó sẽ hơi xấu hổ. Bây giờ Cedric đã vào thủ đô, ông ta không còn có lí do để trì hoãn quyết định của mình thêm nữa.
Trong tình huống này, yêu cầu của Miraila là một lý do hoàn hảo để trì hoãn thời gian.
Hoàng đế sẽ dành vài tuần tới để quan sát thái độ của Cedric trước khi đưa ra quyết định.
Mặc dù điều này sẽ cho phép ông ta tiếp tục trì hoãn quyết định của mình, ông ta có thể bị chỉ trích vì bỏ bê trách nhiệm của mình.
Mặt khác, nếu những yêu cầu được đề xuất không được đáp ứng, những lời chỉ trích sẽ nhắm vào Hoàng đế.
Trong mọi trường hợp, dư luận sẽ được hướng theo hướng đó.
Đây cũng là một điều tốt cho Artizea và Cedric. Artizea bây giờ đã có một vài tuần để làm những gì cô muốn.
Và vào buổi chiều của ngày đầu tiên.
Ba xe tải chở đầy đồ đến nhà chính. Vô số hàng may mặc, người giả (ma-nơ-canh) và hộp trang sức đang được dỡ xuống.
Bill tròn xoe mắt vì ngạc nhiên. Điều này không phải là bất thường. Nó luôn luôn xảy ra khi Miraila mua quần áo.
Tuy nhiên, bây giờ Miraila không có ở đây.
Emily, chủ sở hữu của một cửa hàng nổi tiếng, mỉm cười vui vẻ với Bill khi cô bước ra khỏi xe ngựa.
Cô là người thợ may đã tạo ra những chiếc váy phong cách, độc quyền và đắt tiền nhất ở thủ đô.
Và Miraila là một khách hàng thường xuyên của cô.
"Xin chào, ông quản gia."
"Điều gì mang cô đến nơi này? Quý bà đã đi nghỉ mát cùng với Hoàng thượng ở cung điện riêng rồi. Tôi nghĩ cô biết điều đó, Emily."
"Tôi không ở đây hôm nay để gặp phu nhân, mà là con gái của bà ấy."
"Ý cô là cô Artizea?"
"Đúng. Đại công tước Evron đã gửi tôi đến. Ồ, nhân tiện, những lúc tôi nhìn thấy cô ấy, tôi đã nhận thấy trang phục của cô ấy hơi cũ, và tôi luôn hối hận vì không thể làm bất cứ điều gì để khiến cô ấy trông đẹp hơn, chỉ với điều đó cô ấy sẽ xinh đẹp như mẹ cô ấy. Tuy nhiên, hôm nay tôi ở đây để tút tát lại vẻ đẹp của cô ấy, ngài ấy nói với tôi rằng tôi có thể làm bất cứ điều gì tôi muốn."
Emily cười to.
Cô biết rất rõ tình hình của Artizea.
Ngay cả khi, đó chỉ là một sự thay đổi thời tiết, Miraila đã mua hàng chục bộ quần áo.
Có một số thứ Hoàng đế đã cho bà ấy, nhưng cũng có nhiều thứ bà ấy tự mua. Từ những bộ đồ dát vàng bạc đắt nhất. Cô đã mua các vật liệu quý giá nhất trong toàn bộ đế chế, và cô phải dùng tất cả các mẫu thiết kế mới để đáp ứng nhu cầu của bà ta.
Nhưng trong các món hàng mà Miraila mua, Emily chưa bao giờ thấy bà ta mua cho Artizea dù chỉ là 1 dải ruy băng.
Với một con mắt tinh tường, Emily đã nhận thấy rằng giá của một chiếc váy mà Artizea mặc chỉ tương đương với một trong những chiếc khăn của Miraila.
Những chiếc váy đó có lẽ không phù hợp với cô ấy, bởi vì ở tuổi cô ấy đã không còn phát triển nhiều nữa.
Đôi mắt của Bill vẫn tròn xoe vì kinh ngạc.[/HIDE-THANKS]
Ansgar đã chuẩn bị trà và mang vào lều của Cedric.
"Hôm nay ngài đi đâu vậy?"
Ansgar không biết Cedric đã ở đâu.
Tuy nhiên, vào buổi sáng, anh đã thấy Cedric hốc hác vì thiếu ngủ và căng thẳng, nhưng bây giờ khi trở về thậm chí còn có một nụ cười nhỏ.
Cedric hỏi Ansgar khi anh uống trà,
"Ngươi có biết gì về gia đình của Tử tước Fischer?"
"Tại sao ngài lại muốn biết về gia đình Fischer?"
Thật bất thường đối với Ansgar khi trả lời một câu hỏi từ Cedric về một chủ đề khác.
Cedric nhìn anh một cách kỳ lạ. Sau đó, Ansgar bình tĩnh trả lời.
"Gia đình Fischer sụp đổ từ 18 năm trước. Tử tước và phu nhân của ông ấy đã tự sát bằng cách tự hạ độc mình, và người thân của họ, bao gồm cả con cái họ. Nó hầu như đã bị phá hủy.
" Gì chứ? "
Cedric trở nên ngạc nhiên và đặt tách trà xuống.
Anh thay đổi tư thế ngồi, cảm thấy thật khó chịu khi ngồi trên ghế.
Sau đó Ansgar tiếp tục nói,
" Vào thời điểm tất cả mọi thứ bị hủy diệt, Tử tước phu nhân Fischer là cung nữ của Hoàng thượng. Bà ấy cũng là một người bạn thời thơ ấu của Hoàng hậu. Nhưng vì địa vị thấp của mình nên bà ấy đã không thể trở thành người phụ nữ đứng đầu hậu cung, nhưng lại là người đáng tin cậy nhất của Hoàng thượng.
"Vậy thì, tại sao bà ấy lại tự tử?"
"Bà ấy phải chịu trách nhiệm về cái chết của hai hoàng tử. Bởi vì bà ấy là người phụ trách chăm sóc họ."
Cedric nuốt nước bọt.
Anh không suy nghĩ quá sâu sắc về nó cho đến khi anh trở về.
Mặc dù anh cảm thấy hẳn phải có một số lý do để Artizea đưa ra yêu cầu này, anh đã nghĩ rằng sau khi gặp Tử tước Fischer và mua viên ngọc, đó sẽ là kết thúc của nó.
"Không phải là một trong những hoàng tử chết vì bệnh đậu mùa sao?"
"Đúng là như vậy. Nhưng cần có một ai đó phải chịu trách nhiệm. Công chúa là người đầu tiên chết, và một năm sau, cả hai hoàng tử đã chết. Sau đó, như ngài biết đó, những tin đồn bắt đầu lan truyền rằng đó là một lời nguyền..
" Ta biết điều đó. "
Mặc dù đây là một sự cố đã xảy ra trong thời thơ ấu nhưng Cedric vẫn còn nhớ nó bởi vì tại thời điểm đó gia đình anh được phục vị.
" Hoàng thượng đã buộc bà ấy tự tử sao? "
" Tôi không nghĩ vậy. Nhưng hẳn là phải có một thế lực đứng sau chuyện này. "
Ansgar nói.
" Mọi người đều biết rằng Hoàng hậu đã rất tức giận Hoàng đế vì những gì đã xảy ra. "
" Ý ngươi có nghĩa là Hoàng hậu đã rất tức giận khi mất con, đó là lý do mà Hoàng đế giữ bà ấy ở trong tầm kiểm soát của mình vì sợ rằng bà ấy sẽ gây ra một mối đe dọa? Và không lâu sau đó, gia đình của Hoàng hậu cũng qua đời. "
" Không có bằng chứng nào chứng minh rằng là hoàng đế đã làm những chuyện đó. Đấy chỉ là một tin đồn được lan truyền tại thời điểm đó.
Ansgar tiếp tục.
"Nhưng có một lời chỉ trích khắc nghiệt rằng ai đó phải chịu trách nhiệm. Nhưng không ai có thể khiến Hoàng đế phải chịu trách nhiệm và cũng không thể tấn công Hoàng hậu trực tiếp. Vì vậy, có lẽ để bảo vệ quyền lực của mình mà Nữ tử tước Fischer đã được cho cơ hội sống sót."
"Nhưng thật lạ là cả gia đình đã phân tán và biến mất, mặc dù không có tội ác nào được chứng minh."
"Vâng, cũng có những nghi ngờ khác."
Đó có thể là một vụ giết người.
Hoặc nó có thể là một cốt truyện lớn hơn mà Cedric có thể tưởng tượng.
Sau khi gặp Marcus Hanson hôm nay, Cedric không thể không thở dài.
Anh tự hỏi liệu đây có phải là lý do tại sao Hoàng đế đã ân xá cho Miraila.
Với cái chết của tất cả những đứa con hoàng hậu, hoàng đế đã mất đi những người kế vị chính thống của mình.
Ông ta chỉ còn những đứa con bất hợp pháp. Mẹ của hai cô con gái của ông thì có địa vị quá thấp. Và rồi có Lawrence, người mà Hoàng đế yêu thương nhiều hơn bất kỳ ai khác.
Sự ra đi của những đứa con có thể khiến ông cảm thấy cô đơn và chán nản, vì thế ông ta lại dựa vào Miraila một lần nữa.
"Có khả năng tìm thấy một hậu duệ của gia đình Fischer không?"
Cedric hỏi, ngả trên ghế của mình một lần nữa và những ngón tay của anh đan lại với nhau. Ansgar do dự.
"Tôi không thể nói chắc chắn, nhưng chúng ta có thể thử."
"Ta nghĩ rằng chúng ta có thể hỏi xung quanh."
"Có lẽ đây là những gì Artizea muốn mình làm" Cedric nghĩ.
Ansgar sau đó tuyên bố,
"Nhiệm vụ của tôi là phục vụ ngài, nhưng tại sao ngài lại tìm hiểu về gia đình Fischer?"
"Ta nghe nói rằng vật gia truyền của Tử tước Fischer là một viên ngọc quý được gọi là trái tim của Thánh nữ Olga."
"Đúng. Đúng rồi."
"Ta cần nó. Nhưng với tình trạng hiện tại của gia đình Fisher, ta không biết khi nào sẽ có được nó."
Cedric thở dài.
Anh đã hứa với Artizea rằng sẽ trao trái tim của Thánh nữ Olga cho cô tại cuộc gặp mặt tiếp theo của họ, nhưng bây giờ anh không biết khi nào mới có thể gặp cô một lần nữa.
Anh nhận ra rằng anh đã mong chờ cuộc gặp mặt tiếp theo. Lúc này, anh lại thở dài.
"Ngươi hãy đi tìm nó, đó là một viên ngọc quý."
"Bằng cách nào chứ?"
"Mười tám năm đã trôi qua. Rất có khả năng nó hiện tại nó đang dược bán trên thị trường. Ngoài ra, còn có tin đồn rằng hầu hết tài sản của gia đình Fischer đã được bán lại để có tiền chạy trốn."
"Ta biết."
Ngay khi Cedic đứng dậy khỏi ghế, Ansgar cười.
"Đã là nửa đêm rồi, đừng bảo là ngài định đi đến các cửa hàng trang sức ở thủ đô vào giờ này nhé?"
"Dĩ nhiên là không."
Cedric lại ngồi xuống một lần nữa.
Ansgar mỉm cười và lấy tách trà không của Cedric.
"Nhân tiện thì Ansgar này."
Cedric hỏi.
"Làm thế nào mà ta có thể dùng quầ áo như một món quà để tặng cho một người phụ nữ?"
Tuy nhiên, Ansgar không thể không cười một chút.
Cedric nói chắc chắn.
"Không phải chuyện như những gì ngươi đang tưởng tượng đâu."
"Tôi hiểu."
"Thực sự không có gì."
"Vâng vâng."
Bất chấp câu trả lời của Ansgar thì Cedric vẫn cảm thấy xấu hổ.
* * *
Sau ngày hôm đó, dinh thự Hầu tước Rosan bị bao bọc trùm bởi một bầu không khí tối tăm.
Miraila đã phá hủy phòng của mình, đánh người giúp việc và làm ồn ào suốt đêm đến nỗi bà ta mệt lử và không còn chút sức lực nào để đi ra ngoài vào ngày hôm sau và nằm lì trên giường cả ngày.
Nhiệt độ cơ thể của bà ta đã tăng lên, và đã bị viêm họng vì la hét quá to.
Artizea đã ở bên cạnh chăm sóc bà ta như một cô con gái ngoan ngoãn.
Sau đó, Miraila nói với giọng khàn khàn,
"Bây giờ mày đã trưởng thành, mày có muốn giả vờ rằng đêm qua mày đã không nhận thấy mẹ mày đã tức giận không?"
"Chuyện không phải là như thế. Anh đã cho gọi con và chúng con đã nói chuyện một lúc lâu."
Artizea trả lời ngoan ngoãn.
"Con sẽ không bao giờ nhắm mắt làm ngơ trước tình trạng của mẹ."
"Đúng rồi. Khi tao già đi, người duy nhất tao sẽ có thể tin tưởng sẽ là con gái của tao."
Miraila ôm artizea với một nụ cười như đôi khi bà ấy vẫn làm khi ở trong một tâm trạng tốt.
"Nếu cảm thấy không khoẻ, tại sao mẹ không đi nghỉ với Hoàng thượng tại cung điện riêng?"
"Cung điện riêng?"
"Dạo này thời tiết rất nóng vì thế đây là thời điểm thích hợp để đi nghỉ mát ở cung điện riêng của mẹ, với lại nó cũng ở gần biển nữa"
Đôi mắt của Miraila lấp lánh.
"Chúng ta nên đi nghỉ mát cùng nhau. Mày có nghĩ rằng Lawrence sẽ có thời gian không?"
"Nếu anh trai con bận, tốt hơn hết là mẹ và Hoàng thượng nên đi một mình. Có như vậy thì chuyến đi sẽ thân mật hơn."
Tuy nhiên, những lòi này dường như đã cải thiện tâm trạng của Miraila, và bà ấy cười khúc khích ngay cả khi đau họng.
Hoàng đế vui vẻ chấp nhận yêu cầu của Miraila.
Chuyến đi đã được tổ chức và các kế hoạch được thực hiện với tốc độ nhanh chưa từng có.
Artizea nghĩ rằng Hoàng đế làm điều này để kéo dài thêm thời gian, và cô đã đúng.
Tại thời điểm này, Hoàng đế có lẽ đang dự tính về việc có nên cho phép tổ chức nghi lễ mừng chiến thắng của Quân đội phương Tây hay không.
Ông đã trì hoãn vấn đề của quân đội phương Tây trong một thời gian dài. Ông ta đã từ chối nó và đưa một cái cớ khác, nhưng nếu ông ta đồng ý vì lợi ích của Lawrence thì nó sẽ hơi xấu hổ. Bây giờ Cedric đã vào thủ đô, ông ta không còn có lí do để trì hoãn quyết định của mình thêm nữa.
Trong tình huống này, yêu cầu của Miraila là một lý do hoàn hảo để trì hoãn thời gian.
Hoàng đế sẽ dành vài tuần tới để quan sát thái độ của Cedric trước khi đưa ra quyết định.
Mặc dù điều này sẽ cho phép ông ta tiếp tục trì hoãn quyết định của mình, ông ta có thể bị chỉ trích vì bỏ bê trách nhiệm của mình.
Mặt khác, nếu những yêu cầu được đề xuất không được đáp ứng, những lời chỉ trích sẽ nhắm vào Hoàng đế.
Trong mọi trường hợp, dư luận sẽ được hướng theo hướng đó.
Đây cũng là một điều tốt cho Artizea và Cedric. Artizea bây giờ đã có một vài tuần để làm những gì cô muốn.
Và vào buổi chiều của ngày đầu tiên.
Ba xe tải chở đầy đồ đến nhà chính. Vô số hàng may mặc, người giả (ma-nơ-canh) và hộp trang sức đang được dỡ xuống.
Bill tròn xoe mắt vì ngạc nhiên. Điều này không phải là bất thường. Nó luôn luôn xảy ra khi Miraila mua quần áo.
Tuy nhiên, bây giờ Miraila không có ở đây.
Emily, chủ sở hữu của một cửa hàng nổi tiếng, mỉm cười vui vẻ với Bill khi cô bước ra khỏi xe ngựa.
Cô là người thợ may đã tạo ra những chiếc váy phong cách, độc quyền và đắt tiền nhất ở thủ đô.
Và Miraila là một khách hàng thường xuyên của cô.
"Xin chào, ông quản gia."
"Điều gì mang cô đến nơi này? Quý bà đã đi nghỉ mát cùng với Hoàng thượng ở cung điện riêng rồi. Tôi nghĩ cô biết điều đó, Emily."
"Tôi không ở đây hôm nay để gặp phu nhân, mà là con gái của bà ấy."
"Ý cô là cô Artizea?"
"Đúng. Đại công tước Evron đã gửi tôi đến. Ồ, nhân tiện, những lúc tôi nhìn thấy cô ấy, tôi đã nhận thấy trang phục của cô ấy hơi cũ, và tôi luôn hối hận vì không thể làm bất cứ điều gì để khiến cô ấy trông đẹp hơn, chỉ với điều đó cô ấy sẽ xinh đẹp như mẹ cô ấy. Tuy nhiên, hôm nay tôi ở đây để tút tát lại vẻ đẹp của cô ấy, ngài ấy nói với tôi rằng tôi có thể làm bất cứ điều gì tôi muốn."
Emily cười to.
Cô biết rất rõ tình hình của Artizea.
Ngay cả khi, đó chỉ là một sự thay đổi thời tiết, Miraila đã mua hàng chục bộ quần áo.
Có một số thứ Hoàng đế đã cho bà ấy, nhưng cũng có nhiều thứ bà ấy tự mua. Từ những bộ đồ dát vàng bạc đắt nhất. Cô đã mua các vật liệu quý giá nhất trong toàn bộ đế chế, và cô phải dùng tất cả các mẫu thiết kế mới để đáp ứng nhu cầu của bà ta.
Nhưng trong các món hàng mà Miraila mua, Emily chưa bao giờ thấy bà ta mua cho Artizea dù chỉ là 1 dải ruy băng.
Với một con mắt tinh tường, Emily đã nhận thấy rằng giá của một chiếc váy mà Artizea mặc chỉ tương đương với một trong những chiếc khăn của Miraila.
Những chiếc váy đó có lẽ không phù hợp với cô ấy, bởi vì ở tuổi cô ấy đã không còn phát triển nhiều nữa.
Đôi mắt của Bill vẫn tròn xoe vì kinh ngạc.[/HIDE-THANKS]