Tản Văn Đi Tìm Hạnh Phúc - Minh Dạ

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Minh Dạ, 12 Tháng tư 2022.

  1. Minh Dạ

    Bài viết:
    70
    Tìm hạnh phúc tuổi thanh xuân

    Thanh xuân là gì?

    Người ta thường hay nói, thành xuân là khoảng thời gian đẹp nhất của con người. Nó đẹp đến mức mà con người ta không thể kiềm chế được khao khát muốn quay trở lại cái thời ấy.

    Và cũng có người nói, thanh xuân là để bỏ lỡ. Trong khoảng thời gian tươi đẹp này, con người đã bỏ lỡ vô vàn điều quý giá, vô vàn mong ước mà ai nghĩ lại cũng thấy tiếc nuối.

    Cũng có ý kiến cho rằng, thanh xuân là để hồi tưởng, là nơi chôn cất những kỉ niệm đẹp đẽ mà sau này con người không bao giờ có thể trải qua lần nữa.

    Từ đó, có thể thấy được rằng, thanh xuân chính là khoảng thời gian đẹp và quý giá nhất cuộc đời con người.

    Thế nhưng, đối với tôi, thanh xuân lại không hề tốt đẹp như vậy. Có lẽ đây chỉ là một cái nhìn phiến diện từ phía tôi, tôi biết bản thân mình suy nghĩ tiêu cực, cũng biết bản thân mình chỉ đang cố trốn tránh cuộc sống, hay nói đúng hơn là tôi chỉ đang cố phủ nhận những điều tốt đẹp của cuộc sống.

    Tôi cũng từng thử rất nhiều lần, tôi cố gắng hòa nhập với thế giới xung quanh, nhưng cứ mỗi lần tôi cố gắng, tôi càng cảm thấy bản thân mình như càng thêm thất bại. Đôi khi tôi cảm giác như bản thân mình chỉ là một thứ dư thừa của xã hội, bất cứ nơi nào cũng không có chỗ đặt chân của tôi.

    Hoàn cảnh là thứ tạo nên tính cách của một con người, có lẽ do tôi được sinh ra trong một gia đình không được trọn vẹn mà tạo thành tính cách tự ti như bây giờ. Có vẻ đổ lỗi cho hoàn cảnh là một điều khá ngu ngốc, nhưng mỗi khi tôi bất lực, tôi yếu đuối, tôi căm hận hay chán ghét, tôi đều muốn lấy một thứ gì đó ra để trút giận, để đổ lỗi, để giải tỏa bản thân.

    Mặc dù biết tất cả là do bản thân tôi quá yếu đuối, tôi không đủ khả năng để có thể tự mình cường đại, tự mình đứng lên. Từ khi còn bé, tôi đã là một người yếu đuối.

    Lúc tôi còn bé, tôi được rất nhiều người yêu thương và chăm sóc. Mọi người trong gia đình ai ai cũng chiều chuộng tôi, nâng niu tôi như bảo bối của họ vậy. Ba tôi rất yêu thương tôi, mỗi khi tôi buồn hay tôi khóc ba đều đến dỗ dành tôi. Còn mẹ thì hay mua nhiều quà và đồ ăn vặt cho tôi nữa.

    Lúc ấy, tôi cứ tưởng chừng như tôi là người hạnh phúc nhất thế gian này, nhưng ai ngờ, cái lưỡi dao sắc bén của sự thật đã đâm thủng giấc mộng đẹp nhiều năm này của tôi.

    Vào năm tôi năm tuổi, một trận hỏa hoạn lớn đã cướp đi sinh mạng của nhiều người dân trong thành phố nơi tôi sinh sống, trong đó có mẹ tôi. Bi kịch cuộc đời tôi bắt đầu từ khi đó.

    Sau khi mẹ mất, người nhà bên ngoại của tôi cho rằng đó là lỗi của tôi, tại vì đưa tôi đi mua sắm mà mẹ tôi mới gặp phải tai họa này. Bên nhà họ nội thì cho rằng tôi là sát tinh, kể cả ba tôi, người đã từng yêu thương tôi rất nhiều cũng bỏ mặc tôi. Vào năm tôi học tiểu học, ông ta đã cưới một người vợ khác. Vì người vợ kia không thích tôi ở chung cùng gia đình họ nên tôi được gửi tới bên nhà bác.

    Cuộc sống ở nhà bác của tôi cũng không hề dễ dàng gì, bọn họ bắt tôi phải làm nhiều việc nhà, làm bài tập giúp các em họ của tôi. Để có được một bữa ăn mà tôi phải làm đủ việc, phải chịu sự sỉ nhục, chịu đựng những ánh mắt giễu cợt của những người họ hàng này.

    Đôi lúc, tôi có cảm giác như bản thân mình giống hệt cô bé Lọ Lem trong câu chuyện cổ tích kia. Cô bé ấy cũng phải làm mọi việc nhà như tôi, cũng phải chịu sự bắt nạt của mẹ kế và hai người chị, và cũng sống một cuộc sống khó khăn mà không có tình thương của cha mẹ như tôi.

    Thế nhưng, cô bé Lọ Lem ấy cũng không giống tôi lắm. Cô ấy là một người bao dung, tốt bụng, chăm chỉ làm lụng, không ghen tị với hai người chị, cũng không bao giờ biết oán hận những người bắt nạt cô. Nhưng tôi thì khác, tôi không hề có bản tính bao dung như thần tiên ấy. Tôi là con người. Tôi biết vui, buồn, biết khóc, biết cười, biết giận dữ, ghen tị, biết đau khổ..

    Mỗi khi đi trên đường, tôi nhìn những đứa trẻ được ba mẹ chúng dắt tay, cùng nhau cười đùa, đi dạo, tôi vô cùng ghen tị với chúng. Tôi cũng muốn được ba mẹ yêu thương như vậy. Có lúc, tôi thầm nghĩ, nếu lúc đó mẹ tôi không đưa tôi đi mua sắm thì phải chăng mẹ vẫn sẽ còn sống, và gia đình tôi vẫn đầm ấm như cũ.

    Hoặc mỗi khi tôi bị gia đình nhà bác bắt nạt, những lúc ấy tôi vô cùng căm hận bọn họ. Chỉ cần nhìn cái vẻ mặt đầy sự khinh bỉ, chế giễu, cợt nhả, cười trên nỗi đau của người khác ấy, tôi chỉ muốn vùng dậy mà xé nát cái bản mặt ấy. Tôi hận ba tôi, hận người mẹ kế kia, hận tất cả những người bên gia đình nội, ngoại đã vứt bỏ tôi. Tôi hận tất cả bọn họ, tôi hận cuộc sống này, tôi hận những kẻ đã khiến tôi trở thành như vậy.

    Và tôi càng hận chính bản thân mình, tôi hận mình quá yếu đuối, quá nhát gan nhu nhược, tôi hận bản thân không đủ mạnh mẽ để thoát khỏi cái nơi chẳng khác gì địa ngục này.

    Thế nhưng, tôi biết bản thân mình còn phải sống dựa vào bọn họ, tôi còn rất nhỏ, tôi không thể tự kiếm tiền đi học, nuôi bản thân, nếu không ở cùng bọn họ, có lẽ tôi sẽ bị ném ở cái xó xỉnh nào đó ngoài kia rồi.

    Điều may mắn là ba tôi cho phép tôi được đi học, được đến trường để giao lưu với các bạn học khác. Ông ta nói rằng coi như đây là thứ bồi thường của ông ta với tôi, với điều kiện là tôi cắt đứt quan hệ ba con với ông ta. Tất nhiên là tôi đồng ý. Dù sao thì ở trường cũng hơn so với ở nhà cùng bác.

    Nhưng, khi đến trường, tôi lại chẳng được vui vẻ hơn một chút nào cả. Ở trường, tôi phải chịu đựng những lời nói sắc bén như dao cắt chĩa về phía tôi, những ánh mắt có lực sát thương như hàng nghìn mũi tên đâm xuyên qua người tôi vậy. Nếu không phải vậy thì cũng là những ánh mắt, những thái độ thờ ơ của bạn bè trong lớp, của thầy cô khi biết tôi bị đối xử như vậy. Họ hoàn toàn làm lơ trước hành động bắt nạt tôi của bọn bạn trong lớp.

    Tại sao lại vậy? Chỉ vì tôi là đứa trẻ không cha không mẹ, không được ai yêu thương ư? Hay là bọn họ cảm thấy tôi chính là sát tinh mang lại điều xui xẻo cho bọn họ nên bọn họ định diệt trừ tôi ư? Tôi đã làm gì sai cơ chứ?

    * * *

    Cuộc sống của tôi cứ tiếp diễn như vậy đến khi tôi học cấp ba. Những năm này tôi vẫn luôn phải sống một cách nhẫn nhịn và chịu đựng, ở trường, tôi thường xuyên bị bạn bè ngầm bắt nạt, về nhà, hay nói đúng hơn là nhà của bác, tôi thường phải làm việc nhà cho bọn họ. Từ hai năm trước, khi tôi mới vào lớp mười, ba tôi đã không còn cung cấp tiền học phí cho tôi nữa. Tôi bắt đầu đi làm thêm ở ngoài để kiếm tiền đóng học.

    Kì thật, đôi khi tôi thật sự cảm thấy cuộc sống này chẳng hề có ý nghĩa gì cả, tôi chán ghét nó vô cùng, thậm chí tôi còn có cả ý nghĩa muốn tự sát. Nhưng trong lúc tôi chán nản và tuyệt vọng nhất thì người đó xuất hiện như ánh sáng trong cuộc đời của tôi. Anh ấy cho tôi hạnh phúc, làm thế giới của tôi được mở rộng, khiến bản thân tôi có động lực để sống tiếp. Dần dần, cứ như vậy, tôi phát hiện bản thân có tình cảm với anh, nhưng tôi vẫn giữ kín nó trong lòng.

    Nhờ có anh ấy, ngày tháng mệt nhọc, tăm tối trước đây của tôi như tan biến hết, anh ấy như người dẫn dắt tôi thoát khỏi bóng tối, là ánh sáng mà tôi không thể nào với tới được. Anh ấy là con của một gia đình giàu có, thành tích học tập tốt và được người nhà yêu thương, còn tôi thì chỉ là một đứa bị người ngà vứt bỏ, tôi nghĩ bản thân mình không xứng với anh. Nhưng điều đó không quan trọng, bởi vì tôi sẽ cố gắng không ngừng để có thể xứng đôi và đứng bên cạnh anh một cách quang minh chính đại.

    Tôi luôn cố gắng, nỗ lực không ngừng, và trong kì thi tốt nghiệp cấp ba, tôi đã đạt thành tích cao. Lúc này, tâm trạng tôi vô cùng vui sướng, không phải bởi vì tôi đạt thành tích tốt, mà có lẽ là do tôi đã có thể xứng với anh ấy hơn. Chẳng biết lòng can đảm của tôi đến từ đâu, tôi bỗng nhiên chạy đến chỗ ở của anh ấy, muốn nói ra tình cảm của bản thân với anh ấy đã lâu. Thế nhưng, điều chờ đợi tôi khi đến nơi chính là cặp nam nữ đang ôm nhau cười vui vẻ bên gốc cây.

    Khi nhìn thấy cảnh tượng anh ấy đang ôm một người khác, mà người phụ nữ kia lại chính là đứa con của mẹ kế, cả người tôi như chết lặng, trái tim tôi như bị rỉ máu, lòng tôi như bị hàng ngàn, hàng vạn mũi kim đâm. Tôi đứng im tại chỗ, bên kia, giọng nói của người em kế vang lên: "Có phải là anh thích chị của em không?" Cái giọng nói mềm mại, khiến bất cứ người đàn ông nào cũng có thể mềm lòng được.

    Giây tiếp theo, giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên: "Sao anh có thể thích chị của em được? Anh thậm chí còn không nhớ bộ dáng chị của em trông như thế nào thì làm sao mà thích được!"

    "Thật chứ?" Tiếng nói mềm mại mà trong trẻo vang lên, ngay sau đó là tiếng đáp lại vội vã của người đàn ông: "Đương nhiên là thật!"

    Sau đó bọn họ còn nói gì đó, nhưng tôi không nghe nữa. Tôi thẫn thờ bước đi trên đường, dòng người đưa đẩy chen lấn nhưng chẳng thể ảnh hưởng tới tôi được. Tưởng chừng như bản thân đã tìm được hạnh phúc, nhưng không..

    Tại sao cơ chứ? Chẳng lẽ đây chính là số phận đó ư? Tại sao tôi không thể hạnh phúc? Tại vì tôi không xứng?

    Vừa đi vừa suy nghĩ miên man, nhìn bầu trời hôm nay, ánh mặt trời chói mắt quá, nhưng dường như nó chẳng thể khiến nỗi tuyệt vọng, đau khổ của tôi vơi đi một chút nào. Một lúc sau, tôi không biết từ khi nào đã đi tới chỗ mộ của mẹ. Nhìn tấm bia mộ đã mang theo dấu vết của năm tháng, tôi bỗng dưng bật khóc. Cảm xúc chôn cất dưới đáy lòng tôi nhiều năm qua như nước trào khỏi bờ đê bị vỡ, nó cuồn cuộn nổi lên, như những cơn sóng lớn ở biển khi gặp bão, tôi khóc hết đợt này đến đợt khác, đến khi mà giọng đã khàn, khi nước mắt dường như đã cạn kiệt.

    Với nỗi đau đớn đến tuyệt vọng, tôi giơ tay ra, khẽ chạm nhẹ vào tấm bia mộ, nhìn người phụ nữ cười tươi trong tấm ảnh, nhẹ giọng nỉ non: "Mẹ à, con mệt mỏi lắm rồi, con không thể nào chịu đựng cái cuộc sống này thêm được nữa! Tại sao chứ? Tại sao cuộc sống lại bất công như vậy? Chẳng lẽ là do con không xứng đáng có được hạnh phúc ư?"

    Dừng lại một chút, tôi cố gắng nở một nụ cười miễn cưỡng, nhìn người đang cười tươi trên ảnh, tôi bỗng cầm lọ hoa bằng sứ lên. Choang một tiếng, lọ hoa bị vỡ tan tành thành nhiều mảnh. Tay tôi run run nhặt lấy một mạnh vỡ, như hạ quyết tâm, cứa mạnh một nhát vào cổ tay trái.

    Nhìn dòng máu đỏ tươi chảy xuống ngôi mộ, tôi yếu ớt nói: "Mẹ ơi, con xin lỗi, con làm bẩn nhà của mẹ rồi! Mẹ sẽ tha thứ cho con, đúng chứ? Sau khi suy nghĩ một lúc, con thấy lỗi sai không phải của ai cả, mà là do con. Hạnh phúc không tự tìm đến chúng ta mà phải tự chúng ta đi tìm nó." Tuy rằng cách tìm đến hạnh phúc của con có vẻ hơi khác thường một chút.

    Đau.. Đau quá.. Tôi có thể cảm nhận được máu chảy ra khỏi cơ thể tôi ngày càng nhiều, cả người tôi lảo đảo ngã xuống. Đầu tôi nặng nề choáng váng, cơn đau truyền đến từ cổ tay đan xen cùng nỗi đau từ sâu trong lòng tôi, khiến cả người tôi cảm thấy khó chịu. Thế nhưng, chẳng hiểu sao trong lòng tôi lại có một cỗ vui sướng đến lạ thường, có lẽ là tôi sẽ không còn phải chịu đựng những điều đáng sợ từ cuộc sống nữa.

    Đối với những người khác, việc làm này của tôi có lẽ là một việc làm dại dột, hay là một điều ngu ngốc, hoặc cũng có thể là thấy tôi yếu đuối, không dám đối mặt với những thử thách sóng gió của cuộc đời.

    Nhưng với tôi, đó là giải thoát. Tôi sẽ tìm được hạnh phúc của mình ở thế giới khác, tôi sẽ được gặp lại người mẹ hiền dịu ấy, mẹ sẽ yêu thương tôi, chăm sóc tôi như khi còn bé. Tôi sẽ lại là người hạnh phúc nhất thế gian..

    Khi còn bé, tôi đã đọc một quyển sách. Quyển sách ấy nói về thế giới song song, một thế giới mà có một "tôi" khác đang sinh sống. Quyển sách đó nói, nếu có thể viết những điều bạn mong muốn, người ấy sẽ giúp bạn thực hiện khi bạn chết. Tôi đã từng muốn viết rất nhiều thứ, tôi muốn viết rằng tôi muốn có được thật nhiều bạn bè, tôi muốn được ba mẹ yêu thương, có một gia đình trọn vẹn, tôi muốn trở thành một người mạnh mẽ, để không ai có thể bắt nạt tôi được, tôi muốn trở nên tài giỏi hơn, để không còn ai coi thường tôi nữa, tôi muốn thay đổi bản thân, muốn trở thành một người hòa đồng..

    Tôi muốn rất nhiều thứ, nhưng đến khi đặt bút xuống, tôi lại không biết viết thế nào. Loay hoay mãi một giờ đồng hồ, cuối cùng tôi cũng đặt bút xuống và viết: "Gửi tôi, gửi tôi ở một thế giới song song nào đó, tuy không biết bạn là ai, không biết bạn sống thế nào, thế nhưng, tôi mong bạn, mong bạn có thể hạnh phúc.."

    Hoàn

    12/04/2022

    Tác giả: Minh Dạ
     
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...