Chương 30. Cốt truyện nát rồi!
"Cậu có thấy lạ quá không?" Tô Mộc ngồi trước đống lửa, kế bên là Lâm Tử đang ăn thịt nướng do Giang Chi Thời nướng.
"Lạ ở đâu?" Lâm Tử ăn ngon lành không bận tâm lắm hỏi ngược lại.
"Là cuốn tiểu thuyết đó đó." Cậu thì thầm với Lâm Tử.
Lâm Tử ngừng lại suy tư, cậu nhíu mày nhớ lại cốt truyện, đúng là trước đó đã từng nghi ngờ nhưng cậu cũng chỉ nghĩ do tuyến Tô Vinh đi như vậy thôi, dù sao muốn làm phản diện thì muốn làm phản diện ở phần đầu cũng cần thuộc hạ, lấy đồ lên cấp, tăng sức mạnh để cho nhân vật chính một viên hạch não vừa to vừa sáng lấp lánh. Trực tiếp làm nhân vật chính tăng lên một cấp.
Nhưng giờ nhìn lại cũng không phải, bởi vì hiện tại họ đi theo nhân vật chính - Giang Chi Thần đấy, ủa, hình như cậu có quên gì không ta. Lại nhìn qua Giang Chi Thời, rồi lại nhìn qua hai anh em họ Giang còn lại người ăn người nướng cho người kia ăn. À, cậu đánh hai tay lại với nhau, rồi lủm luôn miếng thịt còn lại trên xiên.
"Sao thế?" Giang Chi Thời quay qua hỏi, suy tư rồi còn vỗ tay, Lâm Tử nghĩ ra gì rồi à? Nãy anh cũng nghe hai người này nói chuyện.
"Ừm." Cánh bướm đập hơi bị lớn, miệng cậu chỉ thúi chứ không tệ như hai người nào đó, mắt đưa qua nhìn Giang Chi Thần đang nướng thịt và Tô Mộc ngồi ngay ngốc ở đó ăn thịt nướng Tô Mộc nướng. Thật sự, cái chuyện đi ra khỏi cốt truyện này cậu thấy cũng bình thường, dù sao cũng đã coi nhiều tiểu thuyết và bản thân xuyên qua vốn đã khiến mọi chuyện khác trước rồi.
Nhưng.. Khi so với tang thi thường thích ăn thịt người, thịt thú, miễn là sống là thích ăn, nhất là loại máu me tươi mới còn có sức mạnh ẩn chứa như dị năng giả chính là loại thịch hạng nhất của tang thi. Giờ đây lại có một con tang thi ăn đồ nướng, không chín không vui, không phi lý sao, không sợ bị tiêu chảy trúng thực à? Đã vậy còn không ai để ý nữa chứ.
Ghi thì nhiều chứ thật ra dòng suy nghĩ của Lâm Tử xoẹt qua chút rồi thôi, liền đáp lại: "Chút rồi nói." Mấy chuyện như này thì tốt nhất vẫn là không nên nói ra, nói ra có khi khiến "con cưng của trời" sinh lòng nghi ngờ rồi khiến thế giới sụp đổ không chừng, người ta đọc nhiều tiểu thuyết cũng không phải chỉ để không.
* * * Sau khi ăn tối xong --------
Mọi người dập lửa rồi nhanh chóng dọn dẹp trở về mấy căn phòng đã được dọn dẹp trước đó. Dù sao chỉ một đêm thôi nên họ cũng không làm gì nhiều, lót đại rồi nằm thôi. Mấy căn to nhất thì nằm ở trong làng rồi, họ lại chỉ có thể nằm ở phía ngoài xa hơn, một căn thì không đủ đành chọn hai căn gần nhau, tuy nhỏ nhưng ít nhiều gì cũng đủ cho hai ba người đàn ông nằm chung trong một phòng. Giang Nhất, Giang Nhị, Giang Tam, Giang Chi Thần và Giang Chi Tú một căn. Còn lại đương nhiên căn kế bên.
Mỗi bên chỉ cử một người đi ra canh chừng, dù sao cũng có lợi khí là tang thi cấp hai như Tô Vinh cũng không lo lắng bị đánh úp, ít nhất cũng có thể chuẩn bị kịp. Lâm Tử người vốn không hợp với xe nay chạy cả ngày trời đã sớm mệt, nếu không phải có dị năng cơ thể được cải tạo qua trở nên tốt hơn không thì cậu đã xỉu từ lâu, không thể trách cậu được, cơ thể này vốn chỉ là một pháo hôi vô cùng nhỏ bé sao có thể được tác giả ưu ái cho khỏe mạnh chứ, không ăn chơi hại thể đã hay lắm rồi.
Giờ cũng chỉ có thể ráng nhấc mắt lên nói những gì suy đoán cho hai người còn lại xong rồi cũng gục vào lòng Giang Chi Thời, tìm chỗ nào thoải mái ngủ luôn.
"Vậy là giờ mình đã xui còn xui thêm?" Không biết lúc trước chọn đi theo nhân vật chính có phải lựa chọn đúng không. Tuy miệng Lâm Tử không được hên cho lắm nhưng dù sao cũng chỉ là một trong những nhân tố dẫn đến họ bị đuổi giết một đường thôi, ngoài ra còn có thể chất thu hút tai họa kia của nhân vật chính đấy, tuy một đường kinh nghiệm tăng đầy nhưng tần suất quái thú xuất hiện vẫn quá nhiều. Này chỉ mới là hai ngày thôi đấy.
Nhưng Lâm Tử nói, cậu, hắn và Tô Mộc đều kích hoạt dị năng, vốn đã khác với truyện, giờ họ lại dẫn theo tang thi và nhân vật chính vốn không nên ở đây lại đang đi trên tuyến đường vốn là của nhân vật chính còn lại của tiểu thuyết. Mọi chuyện giờ nói chung đã bị họ phá cho không còn gì nên cốt truyện cũng không đáng tin nữa, mấy thứ như bàn tay vàng của nhân vật chính cũng không biết có thay đổi gì không.
Thở dài, vốn định lên đường tới thành phố B để gặp anh trai, không ngờ ổng lại trực tiếp chạy tới đây chắc chắn không chỉ vì trước đó hắn và Lâm Tử nói chuyện này cho anh biết. Ngẫm lại thái độ chủ nhân cơ thể này đối với anh trai mình, lắc đầu, có được lại không biết trân trọng, lại nhớ tới người nhà ở thế giới cũ của mình, tay ôm chặt người Lâm Tử hơn lại hôn một cái lên đầu cậu.
Tô Mộc thấy vậy liếc mắt xem thường, vốn đang lo lắng không biết họ nên làm gì tiếp đã bị đút mấy muỗng cơm chó, nhờ vậy tâm trạng nóng nảy cũng không còn, có lẽ vì một người bình thường như mình dạo này đồ sát quá nhiều rồi đi?
Thở dài lần thứ n: "Cái đó.. cậu thấy thế nào?" Chính là bàn tay vàng khác của nhân vật chính - cây ăn thịt người. Trời biết vì sao nam chính hệ lôi lại có thể điều khiển nó, nói chung chắc có liên quan tới không gian nhưng cũng không quan trọng. Quan trọng là hiện tại cái cây đó đang ở đây, phải biết nó cũng góp phần cho công cuộc nâng cao thực lực nhân vật chính lên một khoảng lớn, và có nó cũng như có thể đi dạo vào rừng như chỗ không người. Thực vật biến dị còn nguy hiểm hơn thú biến dị và thú tang thi, bởi vì thực vật có thể ngụy trang. Nếu có thể có cây ăn thịt người đó họ sẽ an toàn hơn.
"Lạ ở đâu?" Lâm Tử ăn ngon lành không bận tâm lắm hỏi ngược lại.
"Là cuốn tiểu thuyết đó đó." Cậu thì thầm với Lâm Tử.
Lâm Tử ngừng lại suy tư, cậu nhíu mày nhớ lại cốt truyện, đúng là trước đó đã từng nghi ngờ nhưng cậu cũng chỉ nghĩ do tuyến Tô Vinh đi như vậy thôi, dù sao muốn làm phản diện thì muốn làm phản diện ở phần đầu cũng cần thuộc hạ, lấy đồ lên cấp, tăng sức mạnh để cho nhân vật chính một viên hạch não vừa to vừa sáng lấp lánh. Trực tiếp làm nhân vật chính tăng lên một cấp.
Nhưng giờ nhìn lại cũng không phải, bởi vì hiện tại họ đi theo nhân vật chính - Giang Chi Thần đấy, ủa, hình như cậu có quên gì không ta. Lại nhìn qua Giang Chi Thời, rồi lại nhìn qua hai anh em họ Giang còn lại người ăn người nướng cho người kia ăn. À, cậu đánh hai tay lại với nhau, rồi lủm luôn miếng thịt còn lại trên xiên.
"Sao thế?" Giang Chi Thời quay qua hỏi, suy tư rồi còn vỗ tay, Lâm Tử nghĩ ra gì rồi à? Nãy anh cũng nghe hai người này nói chuyện.
"Ừm." Cánh bướm đập hơi bị lớn, miệng cậu chỉ thúi chứ không tệ như hai người nào đó, mắt đưa qua nhìn Giang Chi Thần đang nướng thịt và Tô Mộc ngồi ngay ngốc ở đó ăn thịt nướng Tô Mộc nướng. Thật sự, cái chuyện đi ra khỏi cốt truyện này cậu thấy cũng bình thường, dù sao cũng đã coi nhiều tiểu thuyết và bản thân xuyên qua vốn đã khiến mọi chuyện khác trước rồi.
Nhưng.. Khi so với tang thi thường thích ăn thịt người, thịt thú, miễn là sống là thích ăn, nhất là loại máu me tươi mới còn có sức mạnh ẩn chứa như dị năng giả chính là loại thịch hạng nhất của tang thi. Giờ đây lại có một con tang thi ăn đồ nướng, không chín không vui, không phi lý sao, không sợ bị tiêu chảy trúng thực à? Đã vậy còn không ai để ý nữa chứ.
Ghi thì nhiều chứ thật ra dòng suy nghĩ của Lâm Tử xoẹt qua chút rồi thôi, liền đáp lại: "Chút rồi nói." Mấy chuyện như này thì tốt nhất vẫn là không nên nói ra, nói ra có khi khiến "con cưng của trời" sinh lòng nghi ngờ rồi khiến thế giới sụp đổ không chừng, người ta đọc nhiều tiểu thuyết cũng không phải chỉ để không.
* * * Sau khi ăn tối xong --------
Mọi người dập lửa rồi nhanh chóng dọn dẹp trở về mấy căn phòng đã được dọn dẹp trước đó. Dù sao chỉ một đêm thôi nên họ cũng không làm gì nhiều, lót đại rồi nằm thôi. Mấy căn to nhất thì nằm ở trong làng rồi, họ lại chỉ có thể nằm ở phía ngoài xa hơn, một căn thì không đủ đành chọn hai căn gần nhau, tuy nhỏ nhưng ít nhiều gì cũng đủ cho hai ba người đàn ông nằm chung trong một phòng. Giang Nhất, Giang Nhị, Giang Tam, Giang Chi Thần và Giang Chi Tú một căn. Còn lại đương nhiên căn kế bên.
Mỗi bên chỉ cử một người đi ra canh chừng, dù sao cũng có lợi khí là tang thi cấp hai như Tô Vinh cũng không lo lắng bị đánh úp, ít nhất cũng có thể chuẩn bị kịp. Lâm Tử người vốn không hợp với xe nay chạy cả ngày trời đã sớm mệt, nếu không phải có dị năng cơ thể được cải tạo qua trở nên tốt hơn không thì cậu đã xỉu từ lâu, không thể trách cậu được, cơ thể này vốn chỉ là một pháo hôi vô cùng nhỏ bé sao có thể được tác giả ưu ái cho khỏe mạnh chứ, không ăn chơi hại thể đã hay lắm rồi.
Giờ cũng chỉ có thể ráng nhấc mắt lên nói những gì suy đoán cho hai người còn lại xong rồi cũng gục vào lòng Giang Chi Thời, tìm chỗ nào thoải mái ngủ luôn.
"Vậy là giờ mình đã xui còn xui thêm?" Không biết lúc trước chọn đi theo nhân vật chính có phải lựa chọn đúng không. Tuy miệng Lâm Tử không được hên cho lắm nhưng dù sao cũng chỉ là một trong những nhân tố dẫn đến họ bị đuổi giết một đường thôi, ngoài ra còn có thể chất thu hút tai họa kia của nhân vật chính đấy, tuy một đường kinh nghiệm tăng đầy nhưng tần suất quái thú xuất hiện vẫn quá nhiều. Này chỉ mới là hai ngày thôi đấy.
Nhưng Lâm Tử nói, cậu, hắn và Tô Mộc đều kích hoạt dị năng, vốn đã khác với truyện, giờ họ lại dẫn theo tang thi và nhân vật chính vốn không nên ở đây lại đang đi trên tuyến đường vốn là của nhân vật chính còn lại của tiểu thuyết. Mọi chuyện giờ nói chung đã bị họ phá cho không còn gì nên cốt truyện cũng không đáng tin nữa, mấy thứ như bàn tay vàng của nhân vật chính cũng không biết có thay đổi gì không.
Thở dài, vốn định lên đường tới thành phố B để gặp anh trai, không ngờ ổng lại trực tiếp chạy tới đây chắc chắn không chỉ vì trước đó hắn và Lâm Tử nói chuyện này cho anh biết. Ngẫm lại thái độ chủ nhân cơ thể này đối với anh trai mình, lắc đầu, có được lại không biết trân trọng, lại nhớ tới người nhà ở thế giới cũ của mình, tay ôm chặt người Lâm Tử hơn lại hôn một cái lên đầu cậu.
Tô Mộc thấy vậy liếc mắt xem thường, vốn đang lo lắng không biết họ nên làm gì tiếp đã bị đút mấy muỗng cơm chó, nhờ vậy tâm trạng nóng nảy cũng không còn, có lẽ vì một người bình thường như mình dạo này đồ sát quá nhiều rồi đi?
Thở dài lần thứ n: "Cái đó.. cậu thấy thế nào?" Chính là bàn tay vàng khác của nhân vật chính - cây ăn thịt người. Trời biết vì sao nam chính hệ lôi lại có thể điều khiển nó, nói chung chắc có liên quan tới không gian nhưng cũng không quan trọng. Quan trọng là hiện tại cái cây đó đang ở đây, phải biết nó cũng góp phần cho công cuộc nâng cao thực lực nhân vật chính lên một khoảng lớn, và có nó cũng như có thể đi dạo vào rừng như chỗ không người. Thực vật biến dị còn nguy hiểm hơn thú biến dị và thú tang thi, bởi vì thực vật có thể ngụy trang. Nếu có thể có cây ăn thịt người đó họ sẽ an toàn hơn.
Chỉnh sửa cuối: