Đi Giữa Đời Người Tác giả: Lạc Mỹ Xuyên Thu Thể thơ: Thất ngôn Gió đưa một thoáng vào hồn tôi Đắng cay chua ngọt giữa thói đời Miệng khóc lòng cười còn đâu hiếm Chỉ có tiền tài lẫn cuộc chơi. Nhân nghĩa người đời thường nói đến Lại chẳng bao giờ hiểu hết đâu Danh vọng lụa là ai đeo đuổi Ngoảnh lại mẹ cha đã bạc đầu. Ấp ôm tháng ngày còn nôi trẻ À ơi câu hát vẫn thường nghe Hắt hiu cánh quạt dùng đuôi cọ Mẹ đã ru con mỗi trưa hè. Tiếng võng đong đưa cùng điệu hát Câu lý đưa đò mỗi năm canh Đường chỉ bung đôi ngày lạnh giá Áo ấm đêm đông mẹ giữ dành. Cha già giăng lưới ở ven sông Dạy con nhân nghĩa chẳng phai lòng Khúc khuỷu chông gai cần chi sợ Căng buồm đón gió biển trời xông. Mái che ủ dột cùng giông bão Cha dạy con thơ sống ngẩng đầu Đừng theo danh lợi mà luồn cúi Thẳng ngay thanh thản đến ngày sau. Cánh diều con thả cùng mơ ước Tay mẹ phủ che khoảng chân trời Vấp ngã chùn chân con không ngại Chỉ sợ mai sau thiếu dáng người. Ai ơi câu hát ngày xưa đó Biển trời bao cả lòng mẹ tôi Thái Sơn sao đủ đo ngày tháng Cha nâng con bước giữa đường đời. Phố thị lên đèn lòng người tối Váy quần là lượt quấn thân thôi Cứ thế đua chen vòng danh lợi Ngoảnh lại đã qua mấy xuân thời. Quê nhà nay cũng như thành thị Kẻ khóc người cười lẫn khinh khi Bản ngã hư danh nhìn sao thấu Lạc lối không dung chốn quay về. Người hỏi ta nay sao khác quá Đứng giữa kim tiền đã đổi thay? Ta cười lòng khóc nào ai biết Vùi thân chốn bạc thấu đọa đày. Mai này mộ đắp còn xanh cỏ Rồi thì hiểu được chữ nghĩa nhân Ai tự chỉ mình người trong sạch Tìm gương không sáng dưới mộ phần. Đời người.. đời người.. Cuộc đời của mỗi người đều là một câu chuyện. Có thể là một câu chuyện nhạt nhẽo, cũng có thể là một câu chuyện đầy niềm vui, và đôi khi là một câu chuyện chứa đầy nước mắt và chiêm nghiệm. Tôi là một vị khách, vô tình bước qua đời họ. Tôi trông thấy, tôi thấu cảm, và tôi viết. Viết nên một câu chuyện, câu chuyện về đời người.
Trà Hoa Tác Giả: Lạc Mỹ Xuyên Thu Thể thơ: Lục bát * * * Bước về đèo núi sơn nguyên Thăm qua lối nhỏ điền viên giữa rừng Trà hoa hương ngát thơm lừng Cánh hoa như quạt rũ từng bướm ong. Chân quen thả bước thong dong Hỡi cô váy trắng giữa đồng trà hoa Cánh hoa như ngọc như ngà Hay cô là nắng là hoa giữa đời! Bạch trà tinh khiết buông lơi Tình thương của mẹ chẳng vơi thâm tình Lời yêu như bóng vô hình Người thương tâm cạn vẫn thinh một màu. Hồng trà vị đắng thanh tao Nhạt hồng nhưng vẫn khơi mào ái ân Hoa kia vướng bận dương trần Vương thân như thể xác thân trả trời. Thanh trà khổ lạc nơi nơi Thẳng ngay tựa trúc hương vời thế gian Người tham gặp cảnh lỡ làng Kẻ lành thanh thản vững an cõi lòng. Cô nàng chẳng đặng về không Tay ôm một bó hoa hồng trà thanh Chân nàng gõ nhịp cho nhanh Dâng hoa như tấm chân thành tặng ai.. Vô tình người lại chẳng hay Tình em trao gửi duyên này cho anh Oán thay bỏ mặc không đành Chàng trao một bó trắng thanh hoa trà. Tình đầu đứt đoạn duyên tơ Sông kia một khúc phủ mờ hoa rơi Chân nàng đảo bước chơi vơi Hóa thành sắc trắng giữa đồi trà hoa..
Tháng Năm Tác Giả: Lạc Mỹ Xuyên Thu Thể thơ: Thất ngôn * * * Tháng năm như gọi nắng về chơi Để gió heo may khẽ cất lời Hạ ơi sao mưa còn chưa tới Để phượng năm này đứng chơi vơi. Tháng năm tôi qua nhiều kỉ niệm Chút lạnh thu sang vẫn êm đềm Tôi nghe trang giấy còn đang viết Mà kỳ thi nào đã qua thêm. Tháng năm tôi nhớ một bóng người Ghé lại bên đời tuổi đôi mươi Tôi gọi nơi người là hoài niệm Ngoảnh lại thu sang đã mấy thời. Tháng năm cũng tháng tôi chào đời Mẹ từng đau nặng gánh thân tôi Đến nay chưa tròn mười chín tuổi Tóc mẹ sương mai đã đâm chồi. Tháng năm tôi gửi người chút vội Lang thang khắp nẻo cuối trời xa Dang tay tôi gọi về mơ ước Một tháng năm nào đã đi qua..