Tên truyện: Đánh Mất Bản Thân Tác giả: Mít Thể loại: Hiện đại, Tiểu thuyết Văn án: Đây là một câu chuyện có thật kể về Nguyệt - một cô gái nhỏ từ lúc ban đầu nghịch ngợm đáng yêu, nhiệt tình giúp đỡ mọi người xung quanh dần dần biến thành người trầm mặt, ít nói và gần như vô cảm. Điều gì đã khiến cô ấy thay đổi như vậy? Và rồi cô ấy có thể tìm lại bản thân của ngày xưa hay không? Mọi người cùng theo dõi nhé! * Lưu ý: Vì không muốn tiết lộ danh tính thật nên mình sẽ thay đổi tên một số địa danh, tên gọi, cũng như một số đối thoại có thể nói tục trong truyện nên mong mọi người thông cảm. Cuối cùng, đây là lần đầu mình viết truyện cho nên nếu có một số sai sót nào mong mọi người góp ý để mình có thể nhanh nhất sửa đổi. Trân trọng cảm ơn. - Trong truyện có sử dụng một số phương ngữ địa phương theo lời kể của chủ nhân câu truyện. Mình sẽ giải thích trong truyện, nếu có chỗ nào chưa kể ra, còn khó hiểu mong các bạn đọc có thể để lại bình luận mình sẽ giải thích sớm nhất. Cảm ơn. Link thảo luận truyện: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm sáng tác của Mèo Mướp Lười
Chương 1: Bấm để xem Năm 2000, một vùng quê nhỏ thuộc tỉnh Bình Định. - Oa.. oaaa.. - Sinh, sinh rồi. Đưa tao coi. Là trai hay gái? - Giọng một người phụ nữ vang lên. - Là con gái. - Giọng một người phụ nữ trẻ tuổi khác trả lời. - Gái à. Thâu mầy ôm đi để lát thằng Sáu nó dìa rồi thì đưa nó. - Người phụ nữ lên tiến đầu tiên vẻ mặt không vui nói. - Thằng Sáu dìa còn cơm nước chưa biết nào dô, má coi con bé nè nhìn mặt giống thằng Sáu hông. - Người phụ nữ trẻ cười nói. - Ừ nhìn cũng giống thằng Sáu đó. Ôm lát rồi ẵm về để bên mẹ nó. - Nói rồi người phụ nữ bỏ đi không nhìn lại. Người phụ nữ trẻ chỉ biết lắt đầu rồi ôm đưa bé đi qua đi lại trước phòng sinh. Được một lát thì có tiếng bước chân vội vã truyền đến. Từ phía xa có một người đàn ông trẻ tuổi tầm 1m7, làn da đen sạm chạy nhanh đến. Vừa đến nơi liền hỏi: - Chị Năm, vợ em sinh trai hay gái chị. - Là con gái. - Người phụ nữ trẻ trả lời. - Chị để em chăm cháu chị về nghỉ ngơi đi. May mà có anh chị Năm với Má chứ không vợ em không biết làm sao. - Người đàn ông vụn về bế đứa bé mới sinh cười nói. - Có gì đâu. Chị em trong nhà còn cảm ơn gì. Rồi chú mầy về được mấy hôm. - Người phụ nữ trẻ hỏi. - Em về thăm vợ em với con. Đợi được hết tháng rồi em đi làm tiếp chứ không lấy tiền đâu nuôi nẩu. - Người đàn ông trả lời. - Ừ vậy chú mầy coi chăm con lo vợ đi. Chú đi nửa năm nay nhà vợ chú cũng lo suốt. - Người phụ nữ trẻ nói rồi cũng dần dần bước đi. Nhìn người phụ nữ đã đi xa, lúc này người đàn ông mới chú ý đứa trẻ trên tay mình rồi nở nụ cười. - Chào con ba là ba của con. Sau này ba sẽ chăm sóc tốt cho men con con. - Người đàn ông vừa cười vừa nói như đang tuyên thệ rồi dần dần lặng im lại. Và đây là hình ảnh lúc tôi vừa sinh ra, thật yên bình cũng thực ấm áp nhỉ? * * *.. 3 năm sau. Đã 3 năm trôi ngày kể từ ngày tôi được ba mẹ đưa đến thế giới này. Trong 3 năm nay, số lần gặp được ba chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Ba tôi đi làm xa nhà, tôi không biết ở đâu nhưng nghe mẹ bảo là xa lắm. Gia đình tôi sống tại một ngồi làng nhỏ, từ lúc tôi hiểu chuyện thì hay nghe mẹ kể rằng: Vì ông bà nội tôi đông con nên mấy đứa con trai lớn lấy vợ rồi thì cho ít đất ruộng để trồng lúa kiếm ăn còn lại nhà ở thì tự mình kiếm tiền mà mua đất xây nhà cho nên bà phải đi làm xa mới kiếm được nhiều tiền để xây nhà cho tôi có chỗ ở. Ba mẹ phải làm vất vả 3 năm mới mua được miết đất tại giữa dòng sông khô để xây nhà vì đây là miếng đất rẻ nhất cũng như phù hợp điều kiện kinh tế của gia đình tôi lúc bấy giờ. Vì đủ tiền để mua miếng đất này nhiều khi tôi bệnh sốt cao mẹ không dám đưa tôi đi bệnh viện, mẹ chỉ dùng một ít rượu lau người cho tôi hay hái một ít thuốc nam theo lời những người lớn tuổi rồi nấu cho tôi uống để tiết kiệm tiền. Không thì vì tiết kiệm thời gian đi làm cũng như chăm tôi mẹ chỉ ăn một bữa trưa. Nhiều lúc không có chồng ở bên mẹ cảm thấy rất bất lực, trầm cảm sau sinh làm mẹ làm nhiều chuyện gây tổn thương tôi. Như mẹ không cho tôi ăn sữa rồi chính bản thân bình thì bỏ về nhà mẹ đẻ và cứ thế bỏ đói tôi một ngày. May sao bà Chín hàng xóm nghe tiếng tôi khóc ách mới vội vàng chạy qua xem và cứu tôi một mạng không thì hiện tại tôi đã không còn trên đời này rồi. Nhưng cũng vì vậy mai sức khỏe tôi không tốt, cứ hai ngày bệnh nhẹ năm ngày bệnh nặng không thể rời thuốc. Còn mẹ tôi khi về nhà mẹ đẻ thì bị ông ngoại tôi đánh lý do là con gái lấy chồng như bát nước đổ đi với lại có con nhỏ không lo chăm mà về nhà mẹ để ở nguyên ngày làm gì. Thế rồi mẹ tôi bị ông ngoại đánh sợ mới quay về. Lúc mẹ về cũng là lúc mọi người nhìn mẹ bằng ánh mắt trách cứ, trách mẹ vì sao đi không nói, đi mà không mang theo tôi làm tôi đói cả ngày rồi khóc muốn ngất đi không ai lo. Thế là cách giải quyết của mẹ chỉ lo ôm tôi rồi khóc và hứa sẽ không có chuyện như hôm nay nữa. Từ lần đó mẹ không còn bỏ mặt tôi một mình nữa. Mẹ bắt đầu quan tâm tôi hơn, đôi khi ba về mẹ sẽ vui vẻ, nụ cười của mẹ luôn nở trên môi làm tôi rất thích. Nhưng khi ba không ở nhà mẹ nói với tôi nhưng câu nói rất lạ. - Tại sao mầy không phải con trai. Nếu mầy là con trai tao không phải khổ như vầy rồi. - Mẹ ngồi nhìn tôi ngẩn người rồi nói như vậy. Lúc này tôi chưa hiểu vì sao mẹ lại nói như vậy chỉ khó hiểu nhìn mẹ rồi cười. Mẹ cũng nhìn tôi rồi cười. Lúc này không biết trong đầu tôi nghĩ gì nữa, có thể là: Mẹ thật đẹp chăng. Nhưng cũng từ lúc này bắt đầu mẹ dần dần có những biểu hiện lạ, hành động cũng lạ nữa. Mẹ thường hay ở trước mặt tôi nói ba tôi có người đàn bà khác, không cần mẹ cũng không cần tôi - đứa con gái vô dụng không biết làm gì. Không chỉ nói với tôi mẹ còn đi xung quanh nói với mọi người, ai cũng khuyên mẹ đừng nghĩ nhiều, ba tôi không phải người như vậy. Vì được mọi người khuyên nên mẹ cũng đỡ suy nghĩ nhiều phần nào. Nhưng vì di chuyển sự chú ý mẹ bắt đầu làm nhiều hơn, đôi khi cũng dành nhiều thời gian bắt đầu dạy tôi đếm số, làm toán. Lúc này mẹ trong mắt tôi là một người rất lợi hại, cái gì mẹ cũng làm được còn ba thì không, ba chỉ biết kiếm tiền không thương tôi. Cứ như vậy đến năm tôi 4 tuổi ba tôi thường xuyên về nhà hơn. Trước đây cứ nửa năm ba về một lần giờ thì hai ba tháng ba về một lần để thăm tôi và mẹ. Nhưng không vì ba thường về thăm chúng tôi như vậy mẹ đối với ba không nóng không lạnh, lâu lâu cãi nhau còn đánh nhau nữa. Nhiều lần tôi nghe ba mẹ đề ly dị, nhưng ly dị là gì? Mỗi lần nghe từ này ai cũng khuyên ba mẹ tôi bình tĩnh lại, hay suy nghĩ kỹ đi còn có tôi nữa phải làm sao. Mỗi lần như vậy ai cũng nhìn tôi rất lạ, ba nhìn tôi vừa yêu thương vừa bất đắt dĩ, mẹ nhìn tôi vừa buồn vừa không muốn thấy tôi, mọi người xung qua h thì nhìn tôi thương hại. Họ làm tôi sợ hãi, tôi sợ những ánh mắt đó. Sau đó tôi có lên đi hỏi bà Chín ly dị là gì? Sao ba mẹ mỗi lần đều nói rồi lại nhìn tôi tin lặng. - Ly dị là ba mẹ cãi nhau thôi chứ không gì hết nên còn đừng lo. - Bà trả lời tôi. Rồi bà nói tiếp: - Nguyệt nè con có thích em không? - Có ạ. Có em chơi với con vậy ba mẹ không cần lo cho con rồi. - Tôi vui vẻ trả lời bà. - Ừ. Vậy con nói với ba men sinh cho con đứa em đi rồi ba mẹ con không cãi nhau nữa đâu. - Bà nói với tôi. Tôi nghe bà Chín nói vậy thì gửi vẻ chạy đi tìm mẹ mà quên chào bà luôn. Chạy về nhà thì thấy mẹ đang ngồi trên chiếc giường nhỏ hẹp duy nhất trong nhà. Tôi chạy ào vào ôm chần lấy mẹ rồi nói: - Mẹ ơi mẹ đẻ em cho con đi. - Nuôi mình mầy nuôi hông nẩu mà em em gì. - Mẹ gắt lên với tôi. - Nhưng con muốn em, ba mẹ đẻ em cho con đi. Oa.. oaaa. - Tôi cố khóc lớn lên. - Rầu rầu. Mầy nín đi tao đi hỏi ba mầy. - Mẹ rầu rĩ dỗ tôi. Thế là tối đó không biết ba mẹ tôi đã nói chuyện với nhau như thế nào mà hôm sau tôi thấy họ ở chung hòa hợp lại. Đến tối tôi muốn ngủ chung với ba mẹ thì ba tôi không cho, còn bảo rằng: - Bé con lớn rồi giờ phải ngủ riêng. - Con không muốn, con muốn ngủ với mẹ. - Tôi ấm ức nói. - Con ngủ chung với ba mẹ là ba mẹ không đẻ em cho con đâu. Con không muốn em à? - Ba nói với tôi. - Có phải con ngủ một mình là có em hả ba. - Tôi khó hiểu hỏi ba. - Đúng rồi. Con không ngủ riêng sao mà có em. - Ba tôi đương nhiên trả lời. - Vậy con ngủ một mình. Ba mẹ nhanh đẻ em cho con nha. - Tôi do dự một lát nhưng vì em tôi đồng ý rồi. - Được. - Ba tôi đồng ý một cách nhanh chóng không do dự. Rồi sau đó ba chuyển chiếc giường nhỏ cho tôi để tôi ngủ riêng một mình. Nói thật tôi lúc này gan lớn lắm không sợ gì hết nói ngủ một mình là ngủ một mình. Tự dưng thấy mình đúng cảm giống ba ghê he he. Sau đó, nhờ sự tích cực hợp tác của tôi thì đến năm tôi 5 tuổi tôi cũng được như ý nguyện có em. Là một bé gái ba mẹ đặt tên em là Hương. Một đòn nho nhỏ dễ thương ghê, nhìn yêu ghê á.
Chương 2: Bấm để xem Tháng 7 năm 2005, hôm nay là ngày rất quan trọng đối với đứa bé 5 tuổi như tôi. Tôi phải đi học mẫu giáo, được quen với nhiều bạn nhỏ khác. Thật ra nếu tôi không đi học cũng vẫn quen được nhiều bạn mới, bởi vì nhà tôi ngay bên trường mà hi hi. Nhưng mẹ nói với tôi muốn làm chị gái tốt thì phải đi học, tôi lớn rồi phải làm gương cho em. Vì phải làm chị tốt tôi quyết định tôi sẽ đi học. Hôm sau, mẹ đưa tôi đi gặp cô Nga - cô giáo mẫu giáo để làm thủ tục nhập học. Cô Nga rất tốt với tôi, cô dạy tôi viết chữ còn biết làm thơ nữa. Nào là: O tròn như quả trứng gà, ô thì thêm mũ, ơ thì có râu, rồi cô dạy tôi hát, dạy tôi nhảy. Vui nhất là được gặp nhiều bạn nhỏ khác, có bạn ở xóm trên, bạn xóm dưới, còn có các bạn, các anh chị ở xóm giữa của tôi nữa, đi học thật vui quá. Từ ngày tôi đi học mẹ liền thường xuyên dạy tôi viết chữ, lúc đầu mẹ rất có kiên nhẫn dạy tôi nhưng dần dần mẹ sẽ nổi nóng còn đánh tôi. Mẹ bảo: - Sao mầy ngủ như vậy hả? Viết có chữ a không làm không được. Ngu sao mà ngu, không biết sao tao lại sinh ra mày. - Nói rồi mẹ liền ra trước nhà bỏ mặt tôi. Một lát sau mẹ quay lại với cây roi chim chim dài trên tay (cây chim chim chuối dẻ đây là tên gọi của cây ăn quả, quả nhỏ còn sống có màu xanh lá chín có màu vàng ăn rất ngon. Cây nhánh rất dẻo dai đánh rất khó gãy). Nhìn mẹ cầm trên tay cây roi tôi rất sợ giọng tôi run run: - Mẹ.. mẹ con sợ. - Mày sợ cái gì sợ, mầy viết không được biết tay tao. - Mẹ tôi hầm hừ nói. Rồi mẹ ngồi xuống dạy tôi viết. Mỗi lần tôi quên cách ô, quên chữ mẹ liền đánh tôi. Mẹ đánh lên mông, lên lưng, lên chân tay tôi. Đôi khi mẹ còn đánh lên mặt tôi nữa. Tôi đau quá, tôi chỉ biết khóc nhưng khóc dám khóc lớn, chỉ vừa khóc vừa viết bài tập của mình. Cuối cùng tôi cũng viết xong bài tập rồi vui quá, cũng đau quá hức.. hức mẹ không thương tôi. Vừa viết bài xong mẹ liền đứng dậy bỏ đi, vừa đi mẹ vừa nói: - Đồ vô dụng, vô dụng như thằng cha mầy vậy. Viết có một trang chữ a mà không biết viết còn cần người chỉ, ngu như bò. Ngu như bò là gì a? Là giống như mấy con bò nhà bác Bảy sao? Nhưng mà trong xóm tôi sống chỉ có mình nhát bác Bảy có bò a. Bò rất lợi hại nha, bò biết cách ruộng, cao thiệt cao, còn có anh Vũ với anh Nam con bác Bảy hay được ngồi trên lưng bò nữa. Hảo hâm mộ hai anh, bò lợi hại quá. Vậy ra mẹ bảo tôi "ngu như bò" là muốn nói tôi cũng lợi hại như bò sao hihi. Mẹ quay lại rồi, trên tay mẹ cầm chai dầu gió đi bước đến chỗ tôi. Mẹ thoa dầu lên nhưng lần roi trên tay chân, trên mặt tôi, rồi mẹ cởi đồ tôi ra thoa đều dầu lên Mông cùng lưng giúp tôi. Lúc này nhìn mẹ hiền lắm á, mẹ tốt với tôi quá. Mẹ thoa dầu cho tôi xong thì tay mẹ cũng đầy máu. Tôi khó hiểu cầm tay mẹ nhìn trái nhìn phải nghĩ: Mẹ không bị đứt tay nha sao lại có máu nhỉ, khó hiểu quá. Tôi không hiểu nhưng mà cô giáo dặn không hiểu gì thì hỏi người lớn để người lớn giải thích cho. Thế là tôi hỏi mẹ: - Mẹ ơi tay mẹ sao chảy máu vậy mẹ? - Máu của đứa ngu như bò là mầy đó. - Mẹ tức giận nhìn tôi. Máu của tôi á. Nhưng mà tôi có bị đứt tay đâu? Không có mà. Mẹ lừa tôi đúng không? Nhưng chưa đợi tôi hỏi tiếp thì mẹ tôi vẫy tay trước mặt tôi, có gì đó tiến vào mắt tôi. Đau, rất đau, tôi không mở mắt ra được, có phải tôi bị mù rồi không? Tôi khóc lớn lên hỏi mẹ: - Mẹ.. mẹ mắt con đau quá, con bị mù rồi oa.. oaaaa. - Đâu.. coi. Không có gì, dầu văng vô mắt thôi chứ gì. Có dầu vô mắt sau này mắt sáng không sợ đau mắt cận thị. - Mẹ bình tĩnh đáp. - Thiệt.. thiệt ạ. Con không bị mù ạ.. hức.. hức. - Giọng tội nghẹn nghẹn hỏi lại mẹ. - Ừ hông có gì. Trèo lên giường nằm đi tao đi nấu cơm. - Nói rồi mẹ bỏ tôi lại giữa nhà rồi đi nấu cơm. Vậy là sau này mắt tôi sẽ rất rất sáng nè vì hiện tại mắt tôi là tốt nhất lớp mẫu giáo chúng tôi đó. Này không phải tôi tự nhận đâu ai cũng bảo như vậy. Vì mỗi lần ra đồng bắt cua, bắt ốc thì tôi luôn là người nhìn thấy đầu tiên đó. Giờ thì tôi càng lợi hại hơn nữa nè. Nhưng đau mắt với cận thị là sao? Mẹ nói khó hiểu quá. Sau hôm học viết đầy gian khổ ấy thì sau đó cứ có bài tập viết về nhà là tôi lại bị đánh. Nhưng không sao, mẹ nói rồi: Muốn làm chị hai tốt phải học giỏi, phải bị đánh dạ tróc thịt bong thì sau này mới biết thương em, mới biết dạy em học. Mẹ nói tôi đều nhớ nha, nhưng không thể đánh em được, phải thương em, tôi không đánh em đâu hi hi. Thời gian đi học thật vui ghê, cô lúc nào cũng dịu dàng với tôi, cô còn rất kiên nhẫn dạy tôi viết chữ nữa. Mỗi lần tôi không biết viết, viết sai cô sẽ hướng dẫn lại cho tôi viết đúng, cô không có đánh tôi như mẹ. Nhưng tôi thấy rất khó hiểu, không phải mọi người hay nói: Mẹ là cô giáo, cô giáo như mẹ hiền sao? Tôi thấy không đúng gì cả, mẹ sẽ làm cô giáo nhưng cô giáo không giống mẹ a, cô không đánh tôi như mẹ á. Thật khó hiểu quá đi. Cô giáo dạy tôi mỗi sáng thức dậy phải dùng bàn chải đánh răng cho thật sạch, rửa tay bằng sà phòng cho tay không có vi khuẩn để khi ăn chúng sẽ không chui vào bụng nhỏ của tôi. Nhưng, tôi không có bàn chải a, kem đánh răng nữa. Thế là tôi liền hỏi mẹ, mẹ trả lời tôi rằng: - Mua cái đó làm gì tốn tiền, pha chút nước muối rồi lấy tay chà chắc răng được rồi. - Nói rồi mẹ bỏ đi không nhìn tôi nữa. Tôi rất muốn nghe lời cô giáo dặn nhưng tôi không thể làm trái lời mẹ a. Ba nói rồi, tôi là con cả phải biết chăm mẹ chăm em, mẹ bận buôn bán rất mệt không có thời gian lo cho tôi nên tôi phải mẹ lời mẹ dặn, mẹ nói đều đúng. Vậy tôi sẽ làm theo lời mẹ vậy, nước muối mặn quá. Sáng hôm sau lên lớp, cô giáo đúng trước lớp hỏi: - Hôm qua các con đã đánh răng, rửa mặt, rửa tay theo lời cô giáo giảng chưa nào? - Có ạ. - Cả lớp đồng thanh trả lời cô ngoại trừ tôi. Vì tôi không có làm theo lời cô giáo, tôi lo lắng cô giáo không thích tôi vì tôi không ngoan, không nghe lời cô. - Các con giỏi lắm. Các con phải chú ý vệ sinh răng miệng thường xuyên để tránh bị bệnh về đường ruột, đường thức ăn. Các con nhớ chưa. - Cô giáo vui vẻ nói. - Chúng con nhớ rồi ạ. - Mọi người lại đồng thanh trả lời và cũng chỉ có tôi là không dám lên tiếng. Vì tôi dơ, không làm được theo lời cô. - Các con giỏi lắm. Giờ cô dạy các con hát bài hát ông mặt trời nha. - Cô giáo cười nói tiếp - Dạ. - Đồng thanh đáp. * * * 9 giờ sáng cô cho chúng tôi nghỉ ra chơi (sáng 7 giờ 30 vào lớp đến 10 giờ 30 ra về) - Nguyệt ơi, tụi mình chơi đi thăng bằng đi xem ai trụ giỏi hơn. - Đào gọi tôi. * giải thích: Vì ở vùng quê nên trường mẫu giáo không có đầy đủ thiết bị vui chơi. Ở đây chỉ có một phòng học cùng một ít đồ dùng học tập cho trẻ em lớp mẫu giáo thôi ngoài ra không còn gì cả đến cả hàng rào hay cổng trường cũng không có. Trò chơi đi thăng bằng được nhắc đến là do trường xây lên ở bên vách tường có một đường viền rộng khoảng 15cm, dài 2m đủ để trẻ em có thể đứng lên và đi từng bước từng bước di chuyển. Vì trò chơi này có tính nguy hiểm nếu đứng không vững rớt xuống nhẹ thì không sao nặng dễ bị đập đầu vào tường nên không khuyến khích trẻ em chơi. Cảm ơn. Tôi muốn chơi lắm nhưng không được, tôi đói rồi. Sáng nay mẹ dậy trễ không nấu cơm giờ tôi phải về nhà ăn cơm đã, tôi đói lắm rồi. Nghĩ vậy tôi liền nói với Đào: - Mầy chơi với bọn thằng Toàn đi tao về nhà ăn cơm đã, ăn xong rồi tao ra chơi với mầy. - Nói xong tôi liền nhanh chóng chạy vô nhà tìm mẹ. - Làm gì giờ đi học mầy về làm gì. - Mẹ nhìn tôi khó hiểu nói. - Mẹ ơi con đói. - Tôi đáng thương nhìn mẹ. - Đói thì nhịn chứ nhà không có cơm. - Mẹ không nhìn tôi trả lời. - Mẹ ơi con đói lắm mẹ cho con ăn đi. - tôi khóc nói với mẹ. - Khóc khóc khóc, cả ngày biết khóc, tao tốn tiền nuôi mầy cho mầy học mà chưa gì chạy dìa còn nói đói. Không do mầy giờ tao khổ như vầy à. Suốt ngày biết khóc rồi kêu. Nè 100 đó, xuống Chín mua gì ăn đi. Quỷ đòi nợ. - Nói rồi mẹ cho tôi 100 đồng để mua đồ ăn vặt. Nhưng, tôi muốn ăn cơm ăn vặt không no a. Thôi mẹ cho tiền có mua đồ ăn được rồi, chờ trưa mẹ nấu cơm cho tôi ăn thôi. Tôi vội đi sáng bên kia trường (theo hình Tam giác bên phải là nhà tôi, đằng trước là trước mẫu giáo, bên trái là nhà bà Chín hay bán quà vặt) tìm bà Chín mua ô đi ăn. - Bà Chín ơi bà Chín, bà Chín bán con bì ô đi đi bà Chín. - Tôi nhìn vào tủ gỗ chỉ thấy ô đi nên tìm bà Chín để mua. - Đây cầm lấy. Bé Nguyệt giờ này con không đi học à. - Bà Chín đua bì ô sĩ cho tôi rồi hỏi. - Dạ có ạ. Giờ cô cho con ra chơi rồi. Sáng mẹ không cho con ăn cơm, con đói bụng mẹ cho con tiền mua ô si ăn. - Tôi vui vẻ kể với bà Chín. - Dậy hả? Dậy con ăn nhanh đi chứ đói quá lát xỉu bây giờ. - Bà Chín nhìn tôi hiền từ nói. - Dạ. - Tôi trả lời bà rồi nói tiếp: - Bà Chín ơi bà ăn hông? Ăn ngon lắm. - Con ăn đi bà ăn rồi. - Bà Chín nhìn tôi rồi nói. - Dạ vậy thôi con đi chơi với bạn con đây. - Nói rồi tôi nhanh chóng chạy đi không đợi bà trả lời. - Ừ con đi đi. - Bà cười nói theo tôi, xong bà lẩm bẩm gì đó đủ bà nghe: - Thằng Sáu cứ đi miết để con Ánh ở nhà chăm con mà suốt ngày đánh con nhỏ, giờ còn lười tới nổi không cho con nhỏ ăn. Hầy, cứ vầy con nhỏ chết nào hổng hay. - Nói rồi bà lắc đầu rồi vô nhà. Còn tôi giờ này đang vui vẻ bên mấy đứa bạn vừa cười vừa nói, ăn ô si, ngon quá. Mẹ thật tốt, mẹ là cô tiên trong truyện cô hay kể cho tôi nghe nhỉ? Mẹ ơi, con muốn nói con yêu mẹ nhiều lắm á hihi.
Chương 3: Bấm để xem Đã hai tháng trôi qua kể từ ngày tôi bắt đầu đi học. Một buổi tối nọ khi tôi đang nằm cạnh mẹ, mẹ bảo: - Mai mẹ về ngoại có việc, con học về thì vô nội ăn cơm đợi mẹ về. - Nào mẹ mới về. - Tôi hỏi mẹ. - Nào xong rồi về hỏi gì hỏi. Mai học xong rồi về nội ăn cơm biết chưa. Giờ ngủ đi. - Mẹ bắt lên. - Dạ con biết rồi. - Tôi buồn buồn nói. Tôi đã lâu rồi không về ngoại, tôi nhớ ngoại lắm nhưng mẹ nói phải nghe lời a. Thôi đi ngủ thôi buồn ngủ quá. * * * Sáng hôm sau, lúc tôi tỉnh dậy mẹ đã không có ở nhà rồi. Tôi dậy tự dùng nước muối đánh răng, rửa mặt, mặt quần áo đi học. Mọi người thắc mắt sao mẹ tôi yên tâm để tôi ở nhà một mình mà không sợ mất đồ đúng không? Vì nhà tôi có gì để mà sợ mất đâu, nhà thì được trét bằng đất, lợp mái tranh, trong nhà chỉ có vài bộ quần áo, hai chiếc giường cùng một ít dụng cụ nấu ăn thôi còn gì nữa đâu. Thay đồ xong tôi liền ôm cuốn vở nhỏ cùng cây bút chỉ mẹ mua cho tôi để đi học. Hôm nay cũng lạ lắm, cô giáo nói hôm nay cô có việc nhà nên cho chúng tôi về sớm. Vừa đến 8 giờ rưỡi cô đã cho chúng tôi đã về rồi. Tôi vui vẻ về nhà cất vở với bút rồi liền đi về nội tìm các anh con bác Năm chơi. À quên nói, tôi có hai ông nội hai bà nội đó nha, bà nội tôi có một đời chồng nhưng ông mất sớm để lại nội với mấy đứa con phân biệt là: Cô Hai, cô Bốn, bác Năm còn bác Ba thì mất lúc còn nhỏ nghe bà nội bảo do bà sơ sẩy mang thai được 6 tháng không chú ý nên bác mới mất. Lúc đó nhìn nhỏ nhỏ đã thành hình phôi thai chưa được thấy ánh mặt trời đã không còn trên đời nữa, bà nội đau lắm nhưng vẫn phải cố mà sống tiếp vì còn con nữa. Rồi lúc đó ở quê có tập tục trẻ con không được sinh ra đẻ non khi chôn cất không được lập một không thì sẽ quay về quấy phá gia đình không yên. Vì thế nên cũng không thể lập mộ cho bác lúc đó được. Còn ông nội tôi cũng đã có vợ, bà cũng sinh cho ông mấy đứa con phân biệt là: Cô Ba, cô Bốn, bác Nghĩa, cô Sửu, cô Út. Thời này mọi người đều công nhận một chồng hai vợ là chuyện bình thường nên lúc ông nội cưới bà nội tôi không ai nói gì cả. Để phân biệt bà nội tôi với vợ lớn của ông nội chúng tôi hay gọi bà nội lớn còn gọi nội tôi là bà nội nhỏ để dễ phân biệt. Ông nội và bà nội tôi đến với nhau có ba người con trai phân biệt là: Ba tôi (Sáu), chú Tám, chú Chín của tôi. Nói tiếp, nhà tôi cách nhà bà nội nhỏ khoảng 10m không xa lắm. Tôi vui vẻ chạy nhanh về nhà bà nội nhỏ tìm các anh chơi. Nhưng đến nơi tôi thấy nhà nội không có ai hết, cửa đóng kín mít nên tội lại lội quay về nhà. Tôi ngồi trước nhà đợi mẹ về, tôi đói lắm mẹ khi nào mới về a. Không biết qua bao lâu, tôi đợi mẹ đợi tới đau chân, đói bụng tôi quyết định đi tìm mẹ. Mẹ nói mẹ về ngoại, tôi nhớ mẹ đã đưa tôi về ngoại một lần hồi 3 tuổi, tôi nhớ đường đi nha. Thế là tôi nhanh chóng đi lên đường tìm mẹ. Tôi vừa đi vừa nghỉ, lần theo trí nhớ mà đi tìm. Đi được rất lâu rất lâu tôi tới con sông quen thuộc, nơi đây đang có đàn trâu tắm ở dưới. Tôi nhớ mẹ đã đưa tôi qua đây, đi qua con sông này rồi cứ đi thẳng đi thẳng thì tới nhà ngoại. Tôi sắp được gặp mẹ rồi. Thế là tôi kéo thân thể nhỏ bé chưa được nửa mét của tôi lội qua sông, lội qua cát lụn ngập nửa người tôi, rồi đi tới chỗ nước nhìn cạn nhất cũng cao tới cổ của tôi. Tôi cứ thế đi đi rồi bị vấp ngã. Tôi không thở được, khó thở quá, mẹ ơi cứu cứu con huhu. Tôi vùng vẫy trong nước được một lát gần như tắt thở thì bỗng ai đó kéo tôi lên. Là một người đàn ông trẻ, tôi không quen nha. Chú nhìn tôi rồi nói: - Bé, con con cái nhà ai sao lại ở đây. - Chú khó hiểu nhìn tôi. - Con đi về ngoại, mẹ con đi trước rồi, con đi chậm không theo kịp. - Tôi sợ hãi trả lời chú. - Thế con nhớ nhà ngoại con đâu không? Nói chú coi chú biết không chú đưa qua. - Chú thân thiện nói. - Con.. con nhớ. Chú thả con ra, con méc mẹ chú bắt con oa.. oa. - Tôi sợ hãi khóc lớn lên. - Rồi rồi để chú đưa con qua sông rồi tự con đi đi. Nước đây sâu lắm con đi không cẩn thận chết đuối giờ. Tháng trước có đứa bé đâu 10 11 tuổi gì đó tắm sông ở đây mới chết đuối đấy, con cẩn thận ha. - Chú nói rồi đưa tôi qua bên bờ sông. Đứng trên bờ tôi không biết phải đi đâu, tôi quên đường rồi. Nhưng, mẹ từng nói về ngoại thì cứ đi thẳng là được. Thế là tôi cứ đi thẳng đi thẳng tới khi trời tối sầm lại nhưng vẫn chưa tới. Mẹ ơi trời tối rồi mẹ ở đâu vậy mẹ? Con sợ, con đói quá mẹ ơi huhu. Thế là tôi đứng tại đường lớn cạnh con dốc đứng đó khóc, cứ khóc đến tôi mệt mỏi muốn ngủ nhưng tôi chưa tìm được mẹ tôi không dám ngủ hức. Bỗng có giọng nói vang lên: - Bé Nguyệt hả con? Tôi ngước mắt lên nhìn, là cậu Bảy. Cậu tới đón tôi về tìm mẹ sao. Tốt quá. - Cậu Bảy ơi là con nè. - Tôi vui vẻ nói. - Sao con ở đây? Ba mẹ con đâu mà để con đây một mình dẫy? - Cậu Bảy thắc mắt hỏi. - Mẹ con đi mua thuốc rồi, mẹ nói mẹ mua thuốc rồi mẹ về thăm ngoại một lát rồi về nên con tìm mẹ. - Mẹ nói với tôi vậy nha. Mẹ muốn mua thuốc diệt cỏ rồi về ngoại thăm ngoại chơi tối mới về. Tôi nhớ mẹ tối hôm qua nói với tôi vậy đó. - Thôi con về với cậu đi, về nhà ngoại đợi mẹ về rồi đón con cùng về nhà. - Cậu Bảy bế tôi lên rồi đi thẳng xuống con dốc sau lưng tôi. Đi thẳng tới ngôi nhà đầu tiên rồi bước vào. Hóa ra tôi đi đúng đường rồi. Chỉ một chút nước là tới nhà ngoại rồi nè. Nhưng tôi mệt mỏi quá, đi cả ngày rồi chân đau, mắt muốn dính lại luôn rồi. Thế là tôi dần dần chìm vào giấc ngủ khi nào không hay. Ổn quá a, ai khóc vậy? Nghe giống tiếng mẹ quá nha. Nghĩ vậy tôi dần dần mở mắt ra thì thấy bản thân đang nằm trên giường nhà ngoại mẹ tôi ngồi bên cạnh tôi khóc. Tôi khó hiểu, sao mẹ lại khóc a? Ba đánh mẹ sao? Tôi chưa kịp hỏi mẹ đã ôm tôi khóc mắng: - Con quỷ nhỏ ai cho mầy bỏ nhà đi hả? Không phải tao nói đi học ra về nhà nội ăn cơm đợi tao về sao. Ai cho mầy ăn gan hùm mật gấu hay gì mà từ ở Phước Hiệp mầy đi tới An Nhơn hả? Ai dẫn mầy đi? Trời quơi con quỷ nhỏ mầy làm tao kiếm hết ở dưới không thấy, hỏi ai ai cũng không thấy, nội mầy cũng nói mầy không vô. Mầy làm tao lo chết đi được mầy biết không hả? Về còn nói với cậu mầy tao mua thuốc để mầy ở trên đường. May cậu mầy nhờ người nói mấy ở đây không tao tưởng mầy bị người ta bắt cóc rồi. Con ơi là con. - Mẹ vừa nói vừa ôm tôi khóc lớn. - Nhưng mẹ nói mẹ dìa ngoại mua thuốc nha. Cô cho con về sớm con về nội rồi không có ai nên con tìm mẹ hu hu. - Tôi vừa nói vừa ấm ức nói. Rõ ràng mẹ nói vậy mà, tôi có làm theo mẹ nói làm rồi nha. Mẹ không nói nếu không có ai ở nhà nội tôi phải làm sao a. Tôi muốn tìm mẹ mà. - Mầy còn nói hả? Đi, mầy đi về với tao, mầy biết tay tao. - Men giận dữ nói. - Thôi chị Sáu chị đừng làm con bé sợ. Nó nhỏ biết gì đâu. Lỡ lần này lần sau đừng bỏ đứa nhỏ nhà một mình nữa. May sao nó nhớ đường về nhà ngoại chứ. Mà nhỏ mà nhớ đường về cũng gớm lắm á, chị mới dẫn nó về có lần mà nhớ đường về tới đây. Ghê thiệt. - Cậu Bảy nói đỡ cho tôi. - Ghê gì mà ghê. Nó gan trời rầu. Bỏ nhà đi mà không nói ai tiếng nào. Bảy chị đưa nó về chứ ở dưới ai cũng đang tìm nó, lát ông nội nó tới đón chị với nó về. Xem về chị có đánh chết con quỷ nhỏ này không. - Mẹ tôi vẫn giận giữ nói. - Thâu bà bớt bớt lại đi dọa sợ con nhỏ. Anh rể ông đi làm xa nhà không lo được bà lo cho hai đứa nhỏ đàng hoàng, có khó khăn gì tìm ba má chồng bà giúp không được thì về đây tui nuôi mẹ con bà chứ đừng dở chứng để con nhỏ nhà một mình như hôm nay. - Cậu Bảy nói chuyện với mẹ tôi. - Rầu tao biết rầu. Anh rể gì anh rể, ổng đi gái gú ngoài có lo gì ở nhà đâu, con khóc bệnh ổng có về lo được chút nào đâu. Tất cả là tao nè, con này nè. Tao bán từng cái trứng giành tiền chữa bệnh cho con chứ ổng gửi về có đủ phân cho anh em ổng đâu mà lo với không lo. - Mẹ tôi vừa khóc vừa uất giận nói. - Bà nghĩ vớ vẩn, anh Sáu ảnh thật thà ổng nhịn bà, ổng ở ngoài đi làm kiếm tiền có nhiều gửi hết về cho bà rồi bà còn nghĩ ổng vậy. Bà làm vậy ổng buồn ổng bỏ đi biệt luôn bây giờ. - Câu Bảy cũng bực với suy nghĩ của mẹ tôi, không có chứng cứ mà cứ bịa đặt lưng tung như vậy. - Ổng dám. - Mẹ tôi hét lên. Rồi không lên tiếng nữa, cậu cũng lặng im luôn. Nói thật không biết mẹ tôi có nghĩ lung tung không nhưng có người đã ở trước tôi nói về chuyện này. Người đó nói sao nhỉ? A đúng rồi: Ba mầy có bà khác rồi, trẻ đẹp hơn mẹ mầy nhiều, ba mầy sớm muộn gì cũng bỏ mẹ con mấy thâu. Tôi không tin người đó nói đâu. Ba tôi thương tôi lắm đó, mỗi lần ba về ba đều ôm tôi vào lòng dỗ dành tôi đó. Nghe mẹ tôi nói lúc nhỏ tôi sinh được hơn ba tháng mẹ vì mổ ruột thừa nên phải cho tôi dứt sữa sớm, lúc đó nhà nghèo không đủ ăn nên không có sữa bột cho tôi uống thế là ba tôi cho tôi uống nước cơm nguội cho đỡ đói. Mẹ còn hay nói tôi là lúc đó tôi có lúc đói tới nỗi chui vào ngực ba tôi rồi cắn ngực ba tôi mà bú sữa nữa. Nói xa quá rồi, ba tôi thương tối như vậy mà mấy người đó lại nói xấu ba tôi, tất cả bọn họ đều là người xấu, người xấu. Tôi ghét bọn họ, họ ăn hiếp tôi. Lúc này ai cũng không nói chuyện, được một lúc thì bên ngoài có tiếng xe đạp kêu. Là ông nội tới đón chúng tôi về. Tôi tạm biệt ông bà ngoại, các cậu các dì rồi ngồi vào lòng mẹ để ông nội đèo chúng tôi về. Nói về ông nội thì tôi không biết nói sao nữa. Mẹ muốn tôi cách xa ông nội ra vì ông nội tôi nghiện rượu mẹ sợ ông dạy hư tôi, sợ ông làm hại tôi, mẹ làm tôi đừng đến gần ông nội, nếu tới gần bị mẹ biết mẹ sẽ đánh tôi. Nhưng, mẹ ơi ông nội tốt với con lắm mẹ ạ, ông dù hay uống rượu nhưng ông sẽ để dành ít tiền mua bánh mua kẹo cho tôi, mỗi lần mẹ đánh tôi mà gặp được ông nội thì ông sẽ ngăn mẹ lại giúp tôi trốn chạy. Mỗi lần như vậy tôi sẽ bị mẹ đánh nhiều hơn nhưng tôi vẫn thích ông nội nha. Chúng tôi cứ thế im lặng không nói tiếng nào về tới nhà. Ông nội để xe lại rồi cũng vội vàng về nhà mình chắc ông biết mẹ tôi không thích ông. Sau khi ông đi mẹ cũng không đánh tôi, mẹ để tôi ăn cơm rồi tắm cho tôi. Xong hết rồi mẹ ôm tôi lên giường ngủ. Có thể là do trước đó tôi đã ngủ rồi nên giờ tôi không muốn ngủ. Chợt mẹ lên tiếng: - Lo ngủ đi hay muốn bị đánh. Tôi nghe mẹ nói như vậy sợ hãi nhắm mắt lại giả vờ ngủ. Cứ nghĩ tôi sẽ không ngủ được nữa nhưng sau đó tôi đã ngủ mất sâu rồi. Mà sao tôi cảm thấy hơi khó thở, còn nghe được tiếng mẹ khóc nỉ non nữa. Mẹ khóc sao, mẹ khóc vì tôi sao? Mẹ ơi đừng khóc con luôn bên mẹ mà.
Chương 4: Bấm để xem Sáng hôm sau, tôi vừa tỉnh dậy thấy có gì đó lạ lạ. Ai đang ngủ với mẹ tôi kia. Ý ba về. Ba về rồi vui quá. Tôi vội chạy lại lay người ba tôi: - Ba ơi ba. Dậy đi ba ơi. - Ê. Im để ba ngủ. - Mẹ trừng mắt nhìn tôi rồi bảo. Nghe mẹ nói vậy tôi không gọi ba nữa. Hôm nay là chủ nhật, tôi có thể cùng chị Tiền, anh Vũ, anh Nam đi ra đồng nè. Tôi muốn ăn ốc luôn, muốn ăn mắm của mẹ kho, muốn ăn cá rô đồng nướng lắm rồi. Nghĩ vậy tôi liền đi tìm anh chị. - Chị yền ơi chị yền. Mình đi ra đồng đi chị ơi. - Tôi tìm được chị Tiền rồi, còn có các anh ở đó nữa. Vậy là đỡ phải chạy đi tìm nhiều lần nha. (Tôi hơi bị ngọng gọi tên chị Tiền không rõ). - Nguyệt hả. Đợi tao chút tao ăn cơm đã. - Chị Tiền trả lời tôi rồi ăn cơm. Tôi ngồi đợi chị lâu ơi là lâu. Lúc chị xuất hiện lại thì chị đã thay bộ đồ khác rồi. Áo thùng trắng có hoa hồng nhỏ, quần đùi cao qua gối để dễ hoạt động. Nhìn đồ chị mặt thật đẹp. Tôi có nên xin mẹ mua cho tôi một bộ không a. Nhưng không được, mẹ nói rồi nhà không có tiền ăn không thể loạn tiêu tiền mua lùn tung được. Quần áo thì đợi mấy chị họ mặt dư lại thì để cho tôi mặc, mấy chị cho toàn đồ mặc nhìn còn mới lắm đỡ tiền mẹ không cần mua nữa. Ừm vậy thôi không cần mua nữa. Vừa nghĩ xong thì tôi thấy ba tôi đi tới. Tôi đang thắc mắc ba đi đâu thì ba đi tới bụi tre kế bên bẻ một nhánh tre dài rồi bước lại chỗ tôi. Ba đánh tôi. Ba vừa đánh vừa nói: - Đi, mầy đi về nhà cho tao. Giống y chang con mẹ mầy, mầy muốn lật trời à. Đi nhanh lên. - Vừa đi ba vừa đánh tôi. Tôi không chọc giận ba sao ba lại đánh tôi chứ hu hu. Vừa về đến nhà tôi liền chạy xuống gầm giường trốn. Tôi không dám ra. Trước giờ ba chưa đánh tôi, đây là lần đầu tiên ba đánh tôi, chỉ mới đánh mấy cái thôi mà mông tôi đau quá, đau hơn mẹ đánh tôi nhiều lắm. Ba cũng về đến nhà rồi tìm tôi. Vừa thấy thôi dưới giường ba kéo tôi ra rồi nói: - Mầy ra đây, mầy ra đây. Nằm lên giường đây. - Trông ba giận lắm nhưng tôi phải nghe ba nói. Vậy là tôi liền lên giường nằm sấp xuống đợi ba đánh. - Bé. Ai cho mầy gan đi học rồi không về nhà mà đi lung tung hả? - Ba vừa nói dứt câu liền đánh tôi. - Ba ơi con sai rồi ba đừng đánh con ba ơi. Con xin ba hu hu. - Tôi vừa nhỏm người dậy định trốn bà liền đánh tôi thêm hai roi rồi nói tiếp: - Mầy sai chỗ nào? Hừ bé mầy sai chỗ nào? - Con không dám nữa. Đi học dìa con liền về nhà con không đi lung tung nữa. Ba đừng đánh con mà ba. - Tôi khóc lớn nói. - Mầy biết mầy đi vậy rồi bị bắt bóc rồi sao? Mẹ mầy gửi em nhà nội tìm mầy từ sáng tới tối chưa ăn gì. Nhờ người này hỏi người kia tìm mầy mầy biết không hả? Mẹ dặn mầy sao mà mầy đi vậy hả bé. Nói. - Ba quát lên. Tôi vội trả lời ba: - Con có nghe.. nghe men nói.. hức.. nói. Mẹ.. mẹ nói học xong.. học xong về nội ăn cơm.. hức.. ực.. mà con.. con về không có nội. Con tìm.. tìm mẹ. - Ba vừa khóc vừa nói. - Không có nội không biết chờ à. Còn cả gan đi dìa ngoại một mình. Ai dẫn mầy đi. Nói. - Ba lại đánh tôi rồi hỏi. - Không có ai.. phù.. ù.. ai. Con.. con tự đi.. đi hức. - Ba đánh tôi đau quá, tôi sắp chết rồi. - Sau này còn như vậy nữa không hả bé? - Ba lại vừa đánh vừa hỏi tiếp. - Con.. con không dám.. nữa. - Lần này đánh cho nhờ không có lần sau nghe chưa. Lần này đánh 50 roi chọc mầy chừa nhớ suốt đời nghe chưa. Chịu không? - Ba nói với tôi. - Dạ chịu. - Ba đã nói là không sửa được nên chỉ có cách chịu đòn của ba thôi. Thế là tôi bị đánh thêm 50 roi nữa. Đánh xong ba bắt tôi úp mặt vào tường quỳ, quỳ chừng nào ăn cơm trưa thì thôi. Tôi nghe lời làm theo. Chân tôi đau quá có máu chảy ra kìa, tay tôi cũng có nhiều lằn roi nữa đều có máu chảy xuôi xuống. Tôi có bị chảy khô máu chết không. Tôi nhớ có lần mẹ bị đứt tay chỉ cần để vô miệng một lát là hết chảy máu rồi hay tôi cũng làm thử nhỉ. Tôi đang rối rắm thì mẹ đi lại chỗ tôi cầm chai dầu rồi thoa cho tôi. Tôi khóc nhưng không dám khóc lớn, tôi nói nhỏ với mẹ: - Mẹ ơi con đau, mẹ nói ba đừng đánh con nữa. Con sẽ ngoan mà. - Cho mầy chưa, ba ba nữa đi. Để ba mầy trị mầy. Sau này chừa nghe con. - Mẹ vừa thoa vừa nói. - Dạ con không dám nữa. - Tôi trả lời. - Mầy không dám gì không dám. Mỏi thì ngồi lát rồi quỳ tiếp lát ăn cơm. -Mẹ bảo tôi. Nhưng tôi không dám. Ba sẽ đánh tôi, tôi phải nghe lời, tôi không thể ngồi. Tôi quỳ được một lát thì mẹ cũng nấu cơm xong. Ba cho tôi xuống ăn cơm rồi, có phải ba tha thứ tôi rồi không? Ba mẹ ơi con không dám nữa, ba mẹ đừng đánh con nữa được không? Cuối năm 2005, hôm nay mẹ tôi trông vui vẻ lắm, mẹ cho tôi 500 đồng để mua bánh nè. Hôm nay tôi phải thử mua xí muội ăn mới được, nghe chị Tiền bảo cái này ăn ngon lắm. Tôi đang tung tăng định đi mua thì thấy anh Vũ đi ngang qua. Nhìn mặt anh buồn lắm, anh sao ấy ta. Tôi vội vàng chạy tới chỗ anh rồi cười nói: - Anh Vũ ơi anh sao vậy? Anh có chuyện buồn hả? - Ừ anh đang tính mua bi chơi mà hết tiền rồi. - Anh buồn bã trả lời tôi. - Anh cần bao nhiêu dạ. - Tôi nhớ mẹ vừa cho tôi 500 đồng nếu như được tôi sẽ cho anh mượn một ít vậy. - Anh cần 500 á em có không cho anh mượn đi mai anh trả. - Anh Vũ trả lời tôi. - Đây mẹ mới cho em 500 nè, em cho anh mượn nhớ mai trả em nha. - Dù không nỡ nhưng anh Vũ cần thì cho anh mượn đi mai anh trả mà. Tôi vui vẻ nghĩ. - Ừ mai anh trả. Cảm ơn em nha. - Anh Vũ nhanh chóng trả lời tôi. - Dạ anh nhớ mai trả em đó, tiền mẹ cho em đó. - Tôi nhắc lại cho anh Vũ nhớ để mai còn trả tôi. - Rồi rồi anh biết rồi. - Nói xong anh liền vội vàng bỏ đi. * * * Hôm sau, hôm nay nào nhiệt lắm nhe. Trước tôi tụ tập rất nhiều người đang chơi bi, có anh Vũ, anh Nam, Trọng - bạn học của tôi, Nhân - em trai vừa từ trên núi xuống, nghe ba mẹ tôi nói hình như là bà con xa với nhà tôi và còn nhiều người khác nữa. Mọi người đang ở khoảng đất trước nhà tôi chơi. Tôi vui vẻ chạy ra, thấy anh Vũ tôi định hỏi vụ tiền nhưng thấy anh đang chơi vui nên tôi định để khi nào mọi người kết thúc rồi tôi hỏi anh sau vậy. Chúng tôi chơi tới tầm trưa thì được người lớn gọi về nhà ăn cơm, tôi cũng nhớ tới vụ tiền của mình liền nhanh chóng chạy đi tìm anh Vũ. Anh Vũ phía trước kia rồi, tôi vội gọi anh lại: - Anh Vũ ơi anh Vũ, anh đợi em với. - Có chuyện gì vậy Nguyệt. - Anh Vũ hỏi tôi. Dường như anh đã quên chuyện hôm qua anh mượn tiền tôi vậy. Nhưng tôi không quan tâm tôi nhớ là được, anh nói hôm nay anh trả cho tôi rồi nên tôi phải hỏi anh muốn mới được, đây là lần đầu mẹ cho tôi nhiều tiền vậy mà. Thế là tôi trả lời: - Anh Vũ ơi anh trả em 500 đi. Hôm qua anh nói hôm nay anh trả em mà. - Mầy điên à. Tết mầy tìm tao đòi tiền. - Anh Vũ gầm lên chửi tôi. - Em.. em không biết. Nhưng hôm qua anh nói hôm nay trả em mà. - Tôi rưng rưng nhìn anh nói. Tôi không cố ý. Không ai nói với tôi hôm nay là Tết cả. - Gì vậy Vũ? - Giọng mẹ anh Vũ vang lên. - Mẹ con Nguyệt nó tìm con đòi tiền. - Anh Vũ trả lời. - Mầy điên à. Tuổi còn nhỏ muốn tiền điên rồi hay gì mà mùng 1 Tết mầy tìm con tao đòi tiền. Mầy muốn nhà tao quanh năm nợ nần hay gì. Không an hảo tâm. Đi, tao phải tìm hỏi thử mẹ mầy dạy mầy như thế nào mà đi đòi nợ người ta. - Mẹ anh giận giữ bước đến gần tôi vừa chửi vừa nói. - Con không có. Anh Vũ hôm qua nói hôm nay trả tiền con mà. Con không biết hôm nay là tết mà. Hu hu bác thả con ra. - Tôi vừa nói vừa khóc muốn vùng ra nhưng không được. - Mầy còn khóc được hả. Đồ đĩ nhỏ mầy đi theo tao qua gặp mẹ mầy. Đồ mất dạy, suốt ngày đi theo trai đòi tiền. - Mẹ anh Vũ kéo tôi vào nhà tôi rồi chửi ầm lên. - Ánh mầy dạy con cái kiểu gì vậy hả? Tết nhất mừng 1 nó đi theo con tao đòi tiền. Muốn tiền muốn điên rồi hay gì mà tìm con tao. Tao nói mầy biết, mầy coi quản con mầy cho đàng hoàng không tao đánh chết nó. - Tiền gì? Nguyệt mầy lại làm gì hả? Sao mầy tìm thằng Vũ đòi tiền hả? - Mẹ tôi hỏi tôi. - Mẹ.. huhu.. hôm qua men cho con 500. Anh Vũ nói thiếu tiền mua bi nên con cho anh mượn. Anh nói hôm nay anh sẽ trả con nên con đi hỏi anh tiền. Con không biết hôm nay là Tết mà. Con không biết. - Tôi vừa khóc vừa kể cho mẹ nghe. - Đây là con chị mượn tiền con tui nói hôm nay trả nó nghe vậy thì nó đi hỏi thôi làm gì chị làm ầm lên vậy. Với lại nó mới 5 tuổi có biết gì Tết nhất kiêng cữ gì đâu mà chị chửi ầm lên. Sao chị không hỏi con chị kìa. - Mẹ tôi nghe xong liền đáp trả bác gái. - Có 500 làm như lớn lắm đi đòi. Nè 500 trả đó sau này đừng có đòi lưng tung nữa. Còn mầy đi về. Cái thứ gì đi mượn tiền nó chi để mùng 1 nó đi đòi. Năm nay mà nợ nần trong nhà mầy coi chừng tao. Tránh xa con nhỏ xúi quẩy đó cho tao. - Bác gái vừa nắm tai anh Vũ đi nói. - Mẹ, mẹ con biết rồi. Ai biết con quỷ nhỏ này nó đi đòi tiền con mùng 1 đâu. Sau này con không chơi với nó là được. - Anh Vũ lớn tiếng trả lời mẹ mình. Quay lại với tôi, mẹ cũng sầm mặt xuống không nói lời nào rồi cất 500 đi. Nhưng đó là tiền mẹ cho tôi mà. Tội muốn nói gì đó để mẹ đưa lại cho tôi nhưng nhìn mẹ đáng sợ lắm, như muốn đánh tôi vậy. Thôi không nói nữa, nói nữa bị mẹ đánh mất. Thế là tôi mất 500 rồi. Đây cũng là lần đầu tiên tôi bị chửi thậm tệ như vậy. Tôi không sai mà.
Chương 5: Bấm để xem Kể từ đó mẹ không còn cho tôi cầm tiền nữa. Muốn mua gì thì hỏi mẹ để mẹ mua. Nhưng mà hôm nay là Tết sao? Vậy là tôi đã lớn hơn rồi, tôi 6 tuổi rồi có thể giúp mẹ được rồi nè. Tôi có thể giúp mẹ chăm em mỗi khi mẹ đi chợ bán trái cây nè, giúp mẹ quét nhà nè, tôi còn đi bắt ốc, bắt của về cho mẹ đó, còn có thể tranh thủ lúc bắt cua, bắt ốc nhặt xoài rụng của nhà ông Mười bên bờ ruộng nữa. Khi tôi mang ốc, cua, xoài về mẹ đã khen tôi. Đây là lần đầu tiên mẹ khen tôi như vậy, vui quá. Bỗng mẹ tôi nói: - Bé, mợ Ba mầy mới cho mấy bộ đồ chị Hằng mầy mặc rồi nhỏ nó không mặc được để cho mầy trong bao đó, mầy vô xem coi mặc vừa không đi. - Dạ mẹ. - Tôi vui vẻ đáp. Đồ của tôi đa số là đồ của chị Hằng mặc dư lại rồi được mợ Ba tôi. Mẹ tôi hay nói đây là đồ mới để Tết rồi mặc mẹ cũng đỡ tốn tiền mua đồ cho tôi nữa. Vậy là 6 năm qua đồ mới của tôi toàn đến như vậy đó. Nói thật, đồ của chị Hằng đẹp lắm luôn á. Cảm ơn chị Hằng với mợ Ba đã tặng đồ cho con ạ. Tôi vội vàng chạy vào nhà thì thấy trên giường có một nào cám cò (thức ăn chăn nuôi) nằm trên giường. Tôi mở báo ra và lấy ra từng món quần áo một cách nhẹ nhàng. Vì tôi sợ tôi làm dơ đồ, đồ dơ rồi tôi không có quần áo mới để mặc nữa. Trong bao có hai chiếc quần đùi nhỏ, một chiếc quần dài, còn có mấy cái áo lần lắm tôi chưa thấy bao giờ. Áo nhìn rất giống áo thun nhưng mà tại sao lại có hai cái áo thun dính liền a? Mặc như thế nào vậy? Thôi vậy, để lát mẹ xong việc rồi tôi hỏi mẹ. Oa trong bao còn có quần đùi kìa, chiếc quần này kì lắm. Nó xoè ra còn có mấy tầng xếp chồng lên nhau nữa, dưới đáy lại không có đáy. Quần rách rồi tôi phải nhờ mẹ may lại giúp tôi mới được, nhìn chiếc quần này đẹp quá. Tôi mải mê với đống quần áo không chú ý đến em gái tôi_ bé Hương đang bò đến bên thành giường. Lúc em sắp té xuống mẹ cũng đúng lúc vào và thấy được mà bắt tay ôm em lại kịp thời. May quá em không sao. Bỗng mặt tôi đau rát cùng với đó là tiếng mẹ tôi vang lên: - Mầy làm gì vậy con quỷ nhỏ. Không nhìn em mầy nhìn gì vậy hả? May chứ em mầy nó chưa té không từ trên cao rớt xuống chết người mầy biết không hả? U u u không khóc không khóc. Mẹ đây rồi, ngon nha. Đều là chị hai đáng đánh không chăm con u u u. - Mẹ vừa mắng vừa dỗ em. - Con sai rồi. Con xin lỗi mẹ, con không dám vậy nữa, con sẽ chăm em mà mẹ đừng đánh con hức. - Tôi ôm mặt đau khóc lên. - Mầy còn khóc được à. Đồ vô dụng, đòi nợ. Biểu mầy coi em có chút mà mầy coi vậy đó hả? Nuôi mầy tốn cơm tốn gạo không làm được gì. - Mẹ vẫn cứ mắng tôi. Tôi không biết làm gì chỉ biết khóc. Tôi sai rồi, tôi sẽ chăm em thật tốt, tôi không phải quỷ đòi nợ mà, tôi ăn ít lắm chỉ nửa chén cơm thôi mà. Mẹ ơi con không phải. Con sẽ làm theo những gì mẹ nói mà mẹ đừng con nữa mẹ ơi, con sợ lắm. Thay vì vui sướng xem quần áo thì tôi bị mẹ đánh. Đều tại quần áo hết. Làm tôi bị mẹ đánh tôi không mặc chúng nữa huhu. Tôi cứ nghĩ mẹ đánh tôi một cái tát thì chuyện này đã qua rồi. Nhưng không, đợi tới lúc em gái tôi ngủ mẹ kêu tôi nằm lên giường nằm sấp cạnh em đợi mẹ. Mẹ đi đâu vậy nhỉ? Không đợi tôi suy nghĩ lâu mẹ đã quay lại với chiếc roi tre trên tay. Tôi khóc kêu: - Mẹ.. mẹ con biết lỗi rồi mà, mẹ đừng đánh con mà mẹ. - Im. Mầy mà kêu em mầy thức mầy chết với tao. - Nói rồi mẹ đánh tôi. Tôi không dám khóc lớn sợ đánh thức em, đánh thức em mẹ sẽ đánh tôi dữ hơn nữa. Tôi không đau, không đau. Một, hai, ba.. mười bốn, mười lăm. Mẹ đánh tôi mười lăm roi. Tôi đau lắm, tôi sẽ chăm em kĩ hơn không để bị đánh như vậy nữa. Nhưng tôi sẽ không thương nó nữa đâu, toàn tại nó mà tôi bị đánh, tôi ghét nó, ghét nó huhu. Tháng 3 năm 2006, hôm nay lớp bắt đầu đi học lại rồi. Nhìn các bạn nhỏ của tôi ai ai cũng mặt đồ mới hết, còn tôi chỉ có quần đùi với áo thun cũ của anh Nam thôi. Nhưng không sao hết tôi có đồ mới mợ Ba cho mà, ngày mai tôi sẽ mặt nó để cho mọi người xem. - Ê Nguyệt sao tóc mầy ngắn vậy. Không dùng được dây dù cột tốc a. - Thảo hỏi tôi. - Mẹ tao không cho để tóc. Mẹ nói để tóc ngắn như mấy anh dễ gội đầu, không tốn dầu gội. - Tôi vội trả lời. Mà để tóc ngắn nhìn tối giống con trai lắm đó. Có mấy cô chú còn trêu tôi nói tôi nhìn đen thui, cắt tóc ngắn nhìn dơ ơi là dơ. Nhìn tư dạ giống mấy đứa con trai thiệt. Ai ngờ nhìn gần như đứa ở, đồ ăn xin. Nhưng, tôi đã làm mình trông sạch sẽ lắm rồi mà. Tôi có rửa mặt thường xuyên, còn làm theo lời cô giáo dặn đánh răng rửa mặt a. Chỉ là tôi không biết phải tắm như thế nào, mẹ không dạy tôi nha, nhưng tôi có hỏi mấy anh rồi, chỉ cần múc nước đổ lên người năm sáu lần là sạch, là tắm rồi nè. Tôi làm theo rồi, tôi có tắm nha, tôi sạch lắm. - Vậy mầy khác gì con trai đâu. Giống thằng đàn ông á. Vậy tao gọi mầy như bọn thằng Toàn là thằng Nguyệt nhan haha. - Cái Thảo cười phá lên rồi gọi tôi. - Không được gọi tao như vậy. Tao không phải con trai. Mầy gọi vậy tao méc cô giáo đó. - Tôi giận giữ nói. - Haha thằng Nguyệt giận kìa, tụi bây ơi coi thằng Nguyệt giận nè. Đòi méc cô giáo đồ, tao không sợ đâu. Cô giáo không giúp mầy đâu haha. - Thảo lại tiếp tục cười rồi gọi các bạn nhỏ xung quanh. - Hahaha thằng Nguyệt. Mà nhìn nó giống con trai thật. Ai đâu con gái mà để tóc ngắn như nó đâu, còn nghèo nữa hứ quỷ nghèo. - Các bạn nhỏ cứ thế người nói người cười nhìn tôi. Tôi giận giữ nhào lên muốn che lên miệng họ, không muốn họ nói nữa. Bọn họ lại tưởng tôi muốn đánh họ, họ lại cùng nhau đánh tôi. Tôi đau quá, ba mẹ ơi Nguyệt đau quá, cô giáo ơi con đau quá. Rồi tôi khóc lên. - Các con đang làm cái gì đó hả? - Giọng cô giáo nghiệm khắc vang lên. - Con Nguyệt đánh con đó cô. - Thảo chạy lên mức cô giáo. Tôi không có, không có đánh Thảo. - Sao con lại đánh bạn hả Nguyệt, chạy nhanh về kêu mẹ ra đây cô gặp. Mới nhỏ mà học đánh nhau rồi. Tính tình giống ai không biết. - Cô giáo hơi khó chịu nói với tôi. Tôi muốn giải thích nhưng vẫn phải tìm mẹ đến gặp cô đã. Thế là tôi vội chạy về nhà tìm mẹ để mẹ nói chuyện với cô. - Ánh, con bé Nguyệt nay học ai không biết bày đặt đánh bạn trọng lớp, em coi ở nhà nói nói nó chứ không lớn lên ai quản nổi. - Cô giáo vừa thấy mẹ đã nói. Tôi tiến lên muốn giải thích cho mẹ và cô nghe mọi chuyện. Nhưng, chưa kịp để tôi nói gì thì mẹ đã kéo rồi và đánh vào mông tôi. Vừa đánh mẹ vừa mắng: - Con quỷ nhỏ, tao để mày đi học là để mày đi đánh bạn hả? Không học giỏi mà đi học làm du côn à. Đồ quỷ sứ mầy về nhà biết tay tao. - Mẹ cứ thế đánh tôi, rồi quay ra nhìn cô giáo nói: - Cô giáo chuyện này tôi biết rồi để về tôi dạy lại nó. Ở lớp nó không nghe lời cô cứ đánh, đánh không chết là được, không sao hết. - Em nói vậy sao được. Nó còn nhỏ em phải dạy nó chứ cứ đánh nhiều nó nhờn có sợ đâu mà đánh. - Cô giáo cười trả lời mẹ tôi. - Vậy để ba nó đánh. Xem ổng có đánh chết nó không, mới nhỏ mà dậy đó. - Mẹ tôi trả lời. - Thôi để đó trên lớp chị sẽ chú ý hơn rồi về nhà em coi dạy lại con bé. Cũng tới giờ về rồi chị cho bọn nhỏ về đã. Trưa trời trưa trật rồi. - Cô giáo nhìn đồng hồ rồi nói với mẹ tôi. - Dà chị cho tụi nhỏ về đi. Em cũng vô nấu cơm đây. - Mẹ tôi cười nói rồi bước về nhà. Mẹ và cô giáo không đợi tôi giải thích gì hết, tại sao không ai tin tưởng tôi vậy? Tôi thật sự chưa đánh Thảo mà. Mẹ, cô giáo ơi con không có làm mà, hãy tin con đi huhu.
Chương 6: Bấm để xem Trưa hôm đó mẹ đánh tôi một trận trước khi ăn cơm và muốn tôi hứa không bao giờ đánh người nữa. Vì không muốn bị mẹ đánh tôi phải hứa với mẹ, đồng ý với mẹ hôm sau phải xin lỗi Thảo và các bạn khác. Trưa hôm đó, trên bàn cơm tôi chỉ dám chăm chăm ăn cơm trong chén, không dám gắp đồ ăn trước mặt. Dù trước mặt tôi là trứng gà chiên mà tôi thích nhất. Tôi không thể ăn, tôi ăn cơm trắng được rồi, tôi dễ nuôi lắm, không thể để mẹ tồn nhiều tiền nuôi tôi được. Mẹ nói rồi, mẹ phải để dành tiền mua sữa bột cho em, muốn giữ tiền trong người phòng thân khi nhà cần nên tôi phải tiết kiệm, không được ăn quá nhiều. Nhưng tôi muốn ăn, đã 2 tuần rồi tôi chỉ ăn rau thôi đó. Hôm nào mẹ cũng luộc rau muống, rau mồng tơi, cải cho tôi ăn thôi. Chỉ có khi nào có ba ở nhà, ba sẽ đưa rồi cùng đi chèo sõng rà cá. Lúc đó tôi có thể ăn rất nhiều cá, có cá trê, cá lóc (cá quả), cá rô đồng.. còn có tôm mà tôi thích nhất nữa. Nhớ có một lần ba tôi rất cá được con cá ngựa, thân cá dài dài có vảy bạc rất đẹp, ba nói ai ăn cá này sẽ thông minh nên ba để lại cho tôi ăn. Cá rất ngon ngọt nữa, đã lâu rồi tôi chưa được ăn cá, ba đi làm đã hơn tháng rồi, không biết nào ba mới về a. Tôi mải mê suy nghĩ không để ý, lúc nhìn lại trong chén cơm thì thấy có miếng trứng trong chén rồi. Cùng với đó là giọng mẹ vang lên: - Ăn cơm phải ăn đồ ăn chứ sao ăn cơm không dậy. Ăn cơm cũng phải mời mầu rồi đút tận họng mầy mới ăn hay gì? - Men khó chịu nhìn tôi nói. Tôi nhìn trên mâm cơm thấy dĩa trứng đã hết, có thể là miếng trứng trong chén tôi là miếng cuối cùng rồi. Tôi cứ thế nhìn mẹ rồi nhìn trứng trong chén không biết phải làm sao. Thế là mẹ lại trở đầu đứa đánh thật mạnh vào đầu tôi, rồi bảo: - Mầy lo ăn đi nhìn gì mà nhìn. Ăn nhanh tao còn dọn, ăn gì chậm như rùa bò, ăn cả buổi sáng chưa xong chén cơm. Cho mầy ăn học mà ngủ như bò ệ. - Men cứ thế mà bắt đầu mắng tôi. Tôi ấm ức ăn từng miếng từng miếng, tôi cố gắng ăn thật nhanh, chỉ cần tôi ăn nhanh, ăn xong rồi là mẹ sẽ không đánh tôi nữa đúng không? Thế là tôi cứ cố múc từng muỗng cơm cho vào miệng, từng muỗng từng muỗng cho tới khi không đút vào được nữa tôi mới nhai, thật khó chịu. Mẹ nhìn tôi ăn như vậy lại nhịn không được mắng tiếp: - Mầy quỷ chết đói đầu thai hay gì mà ăn đây hả. Hổng biết kiếp trước tao làm gì nghiệt mà đẻ ra mầy nữa. Đưa chén cơm đây cho tao. Há mồm. - Mẹ giật lấy chén cơm trong tay tôi rồi đút cho tôi ăn. Tôi nhanh chóng ăn từng muốn mẹ đút, cố gắng nhai cơm trong miệng thật nhanh để giúp mẹ bớt thời gian hơn, dù cơm rất khô nuốt rất đau nhưng đây là mẹ đút, tôi phải ăn cho hết. Bữa trưa của tôi kết thúc như vậy, xong rồi mẹ còn nói tôi đi ngủ trưa đi rồi có bài tập gì chiều dậy rồi viết. Thế là rồi leo lên giường đi ngủ rồi. Chiều thức dậy tôi khúc biết giờ là mấy giờ nữa, nhà tôi không có cái gì để xem giờ hết. Tôi đi tìm mẹ hỏi thì mẹ nói đâu tầm 2 giờ rồi. 2 giờ rồi là mọi người có thể đi chơi rồi, hôm nay tôi không có bài tập nên chiều nay tôi được đi chơi rồi. Thế là tôi thấy cái áo thun trắng, trên áo có in hình con mèo nhỏ cùng với cái váy xếp ly mà chị Hằng đã cho tôi. Cái váy này trước tôi còn tưởng là quần rách không dám mặt cơ, sau tôi hỏi mẹ mẹ còn bảo tôi ngủ không biết mặt đồ, đó là váy chứ không phải quần nữa. Tôi không biết đâu, đây lần đầu tiên tôi thấy váy a và đây cũng là chiếc vảy đầu tiên của tôi đó. Tôi thấy xong đồ rồi liền đi tìm chị Tiền chơi. Tôi muốn cho chị xem đồ mới chị Hằng cho tôi, tôi không phải là không có đồ mới đâu nha. Vừa đến nhà chị Tiền thì thấy chị với mẹ chị đang ngồi cạnh nhau làm gì đó. Tôi đi lại liền hỏi: - Bà năm với chị Yền làm gì vậy ạ? Bà Năm cắn gì á cho con cắn với. - Bắt chí đó mầy có chí hông? - Chị Tiền trả lời tôi - Cắn mấy con chí trên đầu con bé Tiền chứ gì. Đầu gì chí không. Bé Nguyệt mầy có chí hông, bắt hông để bé Tiền bắt cho. - Bà Năm mẹ chị Tiền trả lời. - Con không có, chí ăn ngon lắm sao bà Năm cắn dạ. - Tôi tò một hỏi. - Đâu tao coi thử đầu mầy có chí không. - Nói rồi bà Năm kéo tôi qua rồi rạch tóc tôi xem. Xem xong rồi nói tiếp: - Ừ đầu mầu sạch không có chí. Tóc ngắn nếu có cũng dễ bắt đâu giống con bé Tiền, đầu chí chí không, trứng cũng quá trời trứng. - Má nói gì đâu không. Giờ nó còn nhỏ không có nay mai có thâu, làm gì ai mà hổng có chí. - Chị Tiền không phục nói. - Thôi thôi có mình mầy là chí nhiều đừng cãi. Bé Nguyệt qua đây chơi có chuyện gì hông? - Bà Năm không muốn tiếp tục câu chuyện nên quay ra hỏi tôi. Thế là tôi liền đứng dậy xoay một vòng cho bà Năm với chị Tiền xem đồ tôi đang mặc. Rồi nói: - Chị con cho con đồ mới nè bà Năm xem có đẹp không? - Ừ đẹp lắm. - Bà Năm nói. - Đẹp gì, nhìn nó như con trai mặc đồ con gái vậy, đã đen còn xấu, mặc đồ cũ mà vui gì đâu. - Chị Tiền cũng nói vào. Tôi nghe vậy buồn lắm nhưng chị nói đúng, tôi đen xấu thật. Thế là tôi đứng dậy chào tạm biệt bà Năm và chị để về nhà, tôi muốn về nhà. Tôi đi được giữ đường thì ở đâu có một mảng bùn to văng lên người tôi. Tôi nhìn lại, là Trọng. Tôi tức giận chất vấn: - Mầy làm gì vậy hả? - Đồ ông đàn bà, mầy mặc xấu lắm không xứng mặc đâu. Mầy ở trần ở truồng là được rầu haha. - Trọng càng rỡ cười tôi. Tôi rất tức giận nhưng không biết nói gì. Thế là tôi bật khóc lên rồi chạy về nhà. Tôi lên giường trùm chăn rồi khóc một mình cả buổi chiều. Khóc mệt tôi ngủ khi nào không hay. Mọi người không ai thích tôi sao, vậy sao còn sinh tôi ra trên đời a, không để tôi như trong lời nói của mẹ chết đuối thì tốt rồi nha. Thật mệt mỏi quá. Không biết tôi ngủ bao lâu ngoài trời đã tối hẳn còn mưa rất to. Hiện tại khuya mẹ lại khắp không thắp đèn dầu để tiết kiệm đèn đây mà. Tôi dựa vào đôi tay một mẫm đi xuống giường tìm mẹ. - Ánh, Ánh mở cửa. - Là giọng của ba, ba về hồi nào vậy? - Đợi chút ra liền. Anh làm gì giờ này mới về? - Mẹ ra mở cánh cửa sụp xệ được làm từ cỏ tranh ra và đón ba tôi vào nhà. - Anh đi về đường đêm mà trời mưa to sợ nhà ba mẹ con anh không yên tâm. - Ba tôi trả lời mẹ. - Lo gì cũng lo bản thân mặc áo mưa về chứ, ước hết rồi. Nhanh nhanh vô nhà tắm nước ấm lên giường nằm chút đi. - Mẹ lo lắng kéo ba vào nhà. Vừa nói mẹ vừa vào nhà châm đèn dầu, rồi cầm đi tìm đồ cho bà có thể tắm rồi thay. Ba vừa thay đồ xong cũng kịp lúc mẹ hâm nóng đồ ăn. Mẹ gọi ba lại ăn cơm, bỗng ba tôi hỏi: - Bé Nguyệt đâu sao không thấy, con bé ăn gì chưa? - Anh ăn đi nó ngủ rồi. Nó đói bữa có chết đói đâu mà. - Mẹ tôi trả lời. - Ánh sao em lại nói vậy. Con còn nhỏ phải ăn đủ bữa chứ. Em vô coi kêu con dậy có gì thì ăn miếng cơm rồi ngủ. Em không nhớ lúc em mổ ruột thừa con nó sao à. Em không thương con hả Ánh. - ba tôi chất vấn mẹ. - Rồi rồi chỉ có nó mới là người nhà ông, để tui đi gọi được chưa. Kìa khỏi cần gọi con quỷ nhỏ dậy rồi kìa. Mầy đi rửa mặt rồi lại đây ăn cơm. - Mẹ trả lời ba vừa lúc nhìn thấy tôi mẹ quát khẽ. - Dạ. - Tôi vui vẻ đi rửa mặt rồi ăn cơm, đây là ba mẹ vẫn quan tâm tôi đó. Tôi đi rửa mặt rồi cùng ăn cơm với ba, cơm nước xong cả nhà định đi ngủ thì lại có tiếng kêu: - Anh Sáu ơi anh Sáu, có nhà hông anh Sáu ơi, mở cửa anh Sáu ơi. - Nghe giọng như chú Trung vậy, sao chú lại gấp gáp gọi ba tôi chị vậy. Chưa đợi tôi hiểu gì ba tôi liền đi mở cửa. Ở cửa đứng một lớn ba nhỏ, người lớn là chú Trung rồi, còn nhỏ tôi chỉ biết Trọng thôi còn hai người kia là ai tôi không quen, tôi chưa thấy họ bao giờ. - Anh Sáu anh giúp tôi trông ba đứa nhỏ cái, nhà tôi nước ngập qua nhà rồi. Giờ tôi về coi chuyển được đồ gì chuyển anh giúp tôi coi mấy đứa nhỏ. Chị Sáu nhà mình còn cơm không? Không thì chị coi có thể nấu giúp cho mấy đứa nhỏ ít cơm ăn được không chị Sáu? Rồi sau tôi đem gạo với tiền trả lại chị. - Chú Trung khuôn mặt buồn rầu nói chuyện với bà tôi rồi quay sang hỏi mẹ tôi. - Để chị đi nấu, mấy đứa nhỏ ăn có nhiều đâu mà đưa gì gạo, tiền. Chú đi đi, không thì chú kêu thím cùng nhau ăn rồi đi chuyển đồ. - Mẹ tôi đồng ý rồi khuyên chú. - Giờ em đi chuyển đồ nhanh chứ hết hết. Chị để giành cơm em với vợ chừng nào xong thì vợ chồng em qua ăn sau. Cảm ơn chị, chị Sáu. - Chú Trung nói rồi đi luôn. Mẹ cũng không nói chuyện nữa mà vội đi nấu cơm, đợi không bao lâu cơm chín mẹ gọi Trọng với anh chị vào ăn cơm. Tôi nhìn họ ăn cơm, vừa ăn vừa khóc. Sao lại khóc vậy, là cơm nóng quá sao? Nhưng tôi không dám hỏi, tôi chỉ im lặng nhìn họ ăn cơm rồi nghe tiếng tiếng ba mẹ thở dài bên tai: - Hầy ông trời đây là muốn chúng tôi chết mới vui lòng sao? - Cùng với câu nói là tiếng mẹ tôi khóc nghẹn ngào. Mẹ đừng khóc a, mưa mát lắm nè, còn có thể ở cùng anh chị nữa sao phải khóc a, khó hiểu ba mẹ quá.
Chương 7: Bấm để xem Hôm sau, khi tôi tỉnh dậy trời vẫn tối om, mưa vẫn cứ rơi tầm tã không ngớt. Tôi khó khăn lên khỏi giường rồi hỏi mẹ: - Mẹ ơi, trời vẫn chưa sáng hả mẹ? - Trời sáng rồi. Dậy đi. Mưa dầy không biết nào mới ngừng nữa. Dậy ăn cơm rồi ngủ tiếp. - Mẹ trả lời tôi. - Trời vẫn còn tối lắm mà mẹ. Chờ trời sáng con còn đi học nữa. - Hai tay tôi cứ dụi mắt mà trả lời mẹ. - Học gì mà học. Trời dầy có ai dạy đâu mà học. Dậy ra ăn cơm rồi làm gì làm, trời này ra ngoài cũng không được. Dậy ăn nhanh tao còn ra coi mấy con gà chứ nó cứ gà rù gà rù kìa. - Mẹ tiếp tục kêu tôi ăn cơm cùng với đó là giọng điệu lo lắng cho đàn gà đang lạnh cóng sau nhà. Tôi ngồi dậy kiếm ly để đánh răng rửa mặt. Nhưng nước trong nhà hết rồi, muốn có nước dùng phải qua nhà bà cố mới được. Nhà bà cố cạnh nhà tôi, bên cạnh có cái giếng nước mọi người thường hay xách nước để sử dụng cho sinh hoạt hằng ngày. Mà nay trời đổ mưa lớn, nước giếng đục ngàu chỉ toàn là đất cát không ai dám dùng vì sợ bị bệnh hay có con gì đó trong nước mà mưa lớn không ai thấy. Còn có người gan lớn, múc nước về nhà nhóm lửa nấu nước là có thể dùng được rồi. Nhưng hiện tại nhà nhà củi lửa đâu có dư mấy đâu mà làm cách đó, chỉ có uống nước lạnh, nước mưa thôi. Nhà tôi lúc này đây chính gặp cảnh khó khăn hết nước dùng rồi. Tôi nghĩ tôi chưa đánh răng nên không ăn cơm. Mẹ nhìn tôi nhiều lần không thấy tôi động bát cơm hay đồ ăn mẹ lại bực. Mẹ cầm lên bát cơm rồi cứ thế mà nhồi nhét từng muỗng cơm vào miệng tôi, không quan tâm tôi có nhai kịp không. Đợi tới khi tôi không chịu nổi nữa liền nôn hết cơm ra bàn rồi bật khóc lớn. Mẹ tức giận hét vào mặt tôi: - Ăn cơm ăn cũng không xong, đang ăn mà mầy nôn mửa dầy ai dám ăn nữa. Mầy thấy con chú mầy ngồi ăn đàng hoàng kia hông, mầy còn phải đợi tao đút mới ăn mà con khóc. Oan lắm hay sao mà khóc. Mầy ăn không, không tao để mầy cho ông mẹ bắt ăn hông cho rồi. - Con.. con ăn. Mẹ đừng kêu ông mẹ bắt con mà. Con ăn mà huhu. - Tôi vừa khóc vừa nói với mẹ, vì tôi rất sợ ông mẹ đưa tôi rời khỏi ba mẹ yêu thương tôi. Thế là tôi cứ thế ngồi ăn cơm với mẹ cùng Trọng và anh chị của Trọng. Mọi người ai cũng im lặng mà ăn cơm của mình. Ăn xong tôi về chiếc giường nhỏ bé của mình để ngủ tiếp thì thấy trên giường ướt sũng. Bỗng ở trên rơi xuống từng hạt từng hạt mưa và vị trí cửa nó chính là trên giường của tôi. Do trời mưa to làm nhà tôi bị thủng lỗ rĩ nước lên giường tôi rồi, giờ tôi phải ngủ ở đâu đây. Đúng rồi, phải nói cho mẹ biết. - Mẹ ơi mẹ nhà mình giông rồi, giường con ướt rồi không ngủ được nữa. - Tôi mếu máo khóc kể với mẹ. - Không được thì ông cái xoang đi hứng nước rồi mầy lên giường tao ngủ chứ khóc gì. Đi đi chỗ khác, để im tao coi mấy con gà coi. - Mẹ tuỳ tay đuổi tôi đi. Tôi nghe mẹ nói xong đi tìm xoang hứng nước rồi ngồi trên chiếc giường của mình thẫn thờ nhìn mưa rơi, không để ý quần áo đã ước khi nào. Tôi cứ thế nhìn nước mưa rồi tự ôm lấy bản thân mình. Mẹ phải lo cho gà không lo cho tôi, tôi lạnh nhưng không biết mặt gì thêm. A có rồi, tôi lấy mền đắp là được rồi, dù nó có ước nhưng mặc vẫn ấm hơn bộ đồ trên người tôi rồi. Quyết định xong tôi liền làm, rồi tôi cứ co ro năm một góc trên giường, dần dần thiếp đi khi nào không hay. Lúc tỉnh dậy trời đã ngừng mưa, trên người tôi quần áo cũng đã được đổi một bộ đồ khô ráo, còn được nằm trong vòng tay mẹ nước chứ, tôi thật hạnh phúc mà. Vui vẻ được một lúc tôi đứng dậy tìm nước uống. Nhưng là tôi làm gì nước nước để uống đâu. Chẳng lẽ tôi phải nhịn uống nước sao? - Nhìn gì đó. - Mẹ tôi hỏi. - Con khác nước. - Tôi đáng thương trả lời mẹ. - Tao mượn bà Chín rồi ở trước đó. Đi uống đi. - Mẹ trả lời. Nghẹ mẹ nói xong tôi liên chạy ra trước nhà tìm nước uống, uống một hớp lớn để giải khác. À, nước vẫn uống ngon như vậy. Đang uống nước thì sau lưng tôi vang lên tiếng nhỏ_ Rắc_ Là gì ấy nhỉ, sao lại kêu tiếng kêu kì quái như vậy, thì ầm một tiếng vang lên. Là nhà tôi, bốn bức tường sụp đổ tôi, nhà tôi sập rồi. Huhu tôi phải ở đâu bây giờ. Đang bàng hoàng thì mẹ tôi từ trong đống sụp đổ cố gắng bò ra, rồi khóc: - Ông trời đây là không muốn cho tôi sống mà, giờ tôi viết ở đâu đây trời ơi là trời. Sao số tui khổ dữ vậy trời. - Tiếng mẹ tuyệt vọng khóc thét lên. Tôi chỉ dám lặng nhìn mẹ rồi từ từ đi lại gần, chưa đợi tôi tới gần thì mẹ đã đẩy tôi ngã trên đất rồi quay mặt đi không nhìn đến. Mẹ cứ khóc như vậy cho đến khi có tia nắng đầu tiên xuất hiện. Giờ đây mọi người đều mở cửa kiểm tra xem nhà mình có bị hư hao gì không. Kiểm tra xong hết rồi thì hỏi xem nhà hàng xóm còn tốt không hay có cần phụ giúp gì không. Giờ đây mọi người mới chú ý đến nhà tôi đã bị sập rồi, muốn tạo lại căn nhà trong thời buổi này cũng khó khăn, không có vật liệu để làm. Cuối cùng thì mọi người đều nhất trí dùng mái hai cây tre chắc chắc chống mái tranh nhà tôi lên để nhà tôi có chỗ ở tạm rồi đợi khi mưa bão qua đi thì hẵng nghĩ tới chuyện xây nhà. Gia đình tôi bắt đầu sống chung với mưa bão, chịu đựng những ngày mưa giột ước hết giường chỉ dám ngồi ôm nhau trong một góc mà ngủ. Tôi thì nằm trong lòng mẹ còn có thể ngủ được đôi chút, còn mẹ vẫn phải ngồi lặng im ôm tôi, bênh tai là tiếng mưa rơi không ngớt, còn sau lưng mẹ đã ước đẫm nước mưa từ khi nào không hay. Cứ thế gia đình tôi cố chịu đựng gần nữa tháng thì cuối cùng cơn bão cũng qua đi. Cảm ơn ông trời đã thương sót chúng con.
Chương 8: Bấm để xem Sau bao ngày mưa bão thì hôm nay cũng đã chính thức kết thúc rồi. Mọi người ai về nhà nấy để sửa sang lại nhà cửa. Nhà tôi cũng vậy, mẹ đem quần áo ước đi giặt còn tôi thì lễ ở đẽo theo ở sau lưng mẹ. Ra tới con mương trước nhà, mẹ tìm chỗ có đất nhô ra để dễ đang ngồi giặt quần áo. Ở đây đã có nhiều người trước rồi, nào là bà cố, bà Chín, bà Năm.. mọi người đều kéo nhau vừa giặt quần áo vừa tâm sự rôm rả, không ai nhắc về cơn bão đã qua. Còn mấy đứa nhóc con chúng tôi thì ngồi nghịch nước kế bên không, không sợ bị người lớn la rầy. Nghịch nước xong thì chúng tôi chuyển sang chơi năm mười với nhau. Ai là người đi bắt thì cứ nhắm mắt úp mặt vào cây trụ trước lớp mẫu giáo rồi đếm đến 100 là được. Còn những bạn còn lại thì thi nhau trốn đi. Nói thật mấy anh có các cách trốn khó mà tìm được mà cũng khó đỡ nữa. Anh Vũ thì vịn hai bên vách tường để leo lên nóc nhà trốn, công nhận trốn như vậy khó tìm thật nhưng tôi lại lo lắng chân anh ấy có trụ nổi không chứ tôi là tôi thấy mỏi chân dùm anh rồi nha, còn dễ bị rách quần nữa, bị rách quần là xấu hổ lắm đấy hi hi. Anh Nam cũng trốn theo cách tương tự anh Vũ chỉ khác ở chỗ anh trốn trên mái hiên che mưa, chỉ cần trèo lên đó và nằm im là được, không sợ ai có thể tìm được anh một cách dễ dàng, mà nếu có mệt mọi thì cũng có thể nằm đó ngủ luôn cũng được. Anh Hảo - anh trai Trọng thì trèo thẳng lên ngọn cây sầu đâu để trốn, anh chỉ cần trèo lên cái vèo là tới ngọn cây rồi, mỗi lần nhìn anh như vậy tôi hâm mộ hết sức, vì tôi chỉ dám trèo lên nhánh cây sầu đâu đầu tiên rồi ngồi đó chứ không dám trèo tiếp nữa. Còn Trọng thì trốn dưới ruộng, vâng mọi người không nghe nhầm đâu chính là dưới ruộng đó ạ. Trên bờ ruộng có một hàng cây bàn chải, chim chim dúi dẻ cao hơn một người trưởng thành, ở giữa còn có một cái miễu thường được dân làng tôi thắp hương hay mỗi lần tới dịp Tết Thanh Mình thì mọi người thường tụ tập tại đậu để nấu ăn, trò chuyện với nhau. Theo vị trí như thế thì việc trốn dưới ruộng thì khó ai nghĩ đến cũng khó tìm ra nữa, chỉ khổ nỗi người trốn lần nào cũng sẽ bị đông lạnh tới phát tím mới bị người tìm ra được. Hầy, mấy anh trốn chi mà kỹ thế không biết. Còn tôi luôn là đứa bị bắt đầu tiên. Tôi không biết chỗ nào để trốn cả, chỉ biết trốn sau trường mẫu giáo, hay tìm mấy bụi rậm để trốn vào, có khi bí quá không có chỗ trốn tôi chạy thẳng về nhà để trốn rồi ngủ quên hồi nào không biết luôn. Mỗi lần như vậy là hôm sau tôi luôn bị mọi người cấm chơi, nếu chơi thì không được chạy về nhà trốn nữa. Thời gian vui chơi của chúng tôi nhanh chóng trôi qua, đến trưa thì lục tục có người lớn gọi về ăn cơm. Nhìn anh chị dần dần đi theo ba mẹ về nhà tôi cảm thấy rất cô đơn, tôi muốn đi theo nhưng không được, vì ở đây là nhà tôi, tôi phải về với mẹ rồi. Thế là tôi vui vẻ đi vô nhà và kể cho mẹ nghe về buổi vui chơi hôm nay của tôi. Mẹ chỉ lắng nghe rồi nghiêm mặt nói: - Chơi sao chơi nhớ làm bài tập đồ đó. Chợ nước rút mầy đi học lại giờ chứ ở đó mà ham chơi đi. Còn nữa mầy coi tránh mấy đứa con trai ra không người ta nói ra nói vào giờ. Đừng có làm xấu mặt tao. - Dạ mẹ. - Tôi mếu máo trả lời mẹ. Sao mẹ lại không cho tôi chơi với các anh chứ. Không sao, tôi sẽ lén mẹ chơi, mẹ sẽ không biết đâu. Chiều hôm đó, bác Năm của tôi chèo xõng ra nhà tôi. Vừa nhìn thấy bác tôi đã reo lên: - Bác Năm ơi bác Năm, bác tìm mẹ con ạ. - Ừ. Bé Nguyệt men con đâu? - Bác Năm cười trả lời tôi. - Mẹ con trong nhà để con kêu mẹ. Mẹ.. mẹ ơi. Bác Năm tìm mẹ nè. Mẹ. - Tôi trả lời bác rồi gọi lớn vào trong nhà. - Nghe rồi. Mầy gọi hồn hay gì kêu lắm vậy hả? - Mẹ tôi bực bội hỏi. Rồi mẹ quay ra nói chuyện với bác Năm không để ý tới tôi nữa. Hóa ra mấy hôm nay mưa bão bà nội sợ nhà tôi không còn gì ăn nên kêu bác Năm đem ít trứng vịt (nhà bác Năm tôi nuôi vịt) cùng ít gạo cho nhà tôi. Nhìn tới trứng tôi không tự giác mà chảy nước miếng, đã lâu lắm rồi tôi chưa được ăn trứng, nhìn ngon quá. Bác Năm đưa xong đồ rồi liền chóng xõng ra về. Thấy bác đi xa mẹ tôi mới nói: - Bà nậu mầy sợ thằng con bã đói nên mới đưa chút đồ như thế này. Chứ bã có thương yêu gì mầy đâu mà nhìn. Suốt ngày cứ nậu nậu, đã không ưa rồi suốt ngày cứ nhắc miết. - Mẹ nhìn tôi nói, xong mẹ lại quay vô nhà không để ý tới tôi. - Mầy nói cái gì? - Ba tôi gắt giọng hỏi mẹ tôi. Không biết ba đã đứng sau lưng tôi từ khi nào mà nhìn mặt ba đỏ lên. Mẹ không trả lời ba mà cứ thế đi vào nhà. Ba đuổi theo sau muốn mẹ nói rõ ràng nhưng mẹ không quan tâm. Rồi chát, ba đưa tay đánh mẹ, đánh mạnh tới nỗi mặt mẹ nghiêng sang một bên. Tôi vội đi lên ôm tay ba nhân ba lại nhưng không được. Ba bắt tôi lên giường rồi kéo mẹ ra ngoài sân. Trong sân đang nằm một cây tre dài rộng bằng ba bốn ngón tay người trưởng thành. Ba cầm lên rồi cứ thế đánh mẹ. Vừa đánh bà vừa bắt mẹ phải xin lỗi nhưng mẹ chỉ khóc rồi chửi bới những lời nói khó nghe. Thế là ba cứ đánh, đánh đến khi chân mẹ chảy máu ba vẫn không dừng lại. Các cô chú nghe tiếng chạy tới can ngăn ba không không thì ba đã đánh chết mẹ tôi rồi. Ba thật đáng sợ, ba không còn là người ba luôn luôn bảo tôi học giỏi không được đánh nhau nữa, ba như một người khác vậy, một người chỉ biết nổi giận rồi đánh ngược không nương tay. Dưới sự khuyên ngăn của mọi người ba tôi cũng dừng tay lại nhưng kể từ đó ba mẹ không còn hòa hợp như trước nữa, rồi ba ngày sau khi nước đã rút hết bà tôi lại mang lên ba lô để đi làm. Khi thấy ba đi lòng tôi cảm thấy rất nhẹ nhõm. Tuy tôi cũng rất không muốn rời xa ba nhưng tôi cũng sợ ba sẽ giống như mấy ngày hôm trước. Thật mâu thuẫn làm sao. Kể từ ngày ba đi mẹ cứ thẫn thờ không vui, mỗi lần không vui mẹ sẽ mắng tôi và mong lúc trước tôi đừng nên sinh ra, đừng nên lúc nào cũng gọi ba khi mà mẹ đã bỏ ba mà về ngoại ở rồi. Tôi là nguyên nhân dẫn đến bao bất hạnh mà hiện tại mẹ gặp phải. Lúc mới cưới vì nhà nội không có đất, không có tiền để xây nhà nên ba mẹ tôi không biết ở đâu. Xong ông ngoại tôi mới thương con cho ba mẹ tôi mảnh đất trước nhà để ba mẹ xây nhà ở lại. Và khi mẹ tôi mang thai tôi, không biết gì nguyên nhân gì mà ba mẹ tôi cãi nhau rồi ba tôi bỏ về nhà nội ở. Và một tháng sau tôi đã được sinh ra trên đời. Ông ngoại nhìn tôi còn nhỏ không thể không có ba nên nhờ cậu tôi đi xe đạp về nội để báo tin cũng như kêu ba về. Lúc này dưới sự khuyên răn của ông ngoại cùng với mẹ tôi bị ông ngoại đánh một trận thì ba mẹ tôi hợp lại với nhau. Có lẽ vì điều này nên mẹ không thích tôi chăng? Khi nào mẹ cảm thấy cuộc sống khổ quá, muốn áp suy sụp mẹ thì mẹ sẽ bảo là do tôi làm hại. Cũng đúng là do tôi thật, mỗi lần như vậy tôi chỉ biết khóc và ngồi nghe mẹ rủa xả áp lực, Như vậy chắc mẹ sẽ nhẹ nhàng hơn mà không phải sao? Hình như trong lúc mưa bão là cho sức khỏe tôi càng không tốt thì phải. Kể từ ngày ba đi cứ hai ngày ba bữa tôi lại bị bệnh. Nghe mẹ nói có hôm tôi sốt cao tới 90 độ C, mẹ không biết tìm ai để giúp đỡ hết. Mẹ phải cõng tôi đi bộ tìm từng nhà từng nhà để nhờ giúp, rồi may sao cuối cùng mẹ cũng tìm được một tiệm thuốc. Mẹ khóc cầu cô Mười - chủ tiệm thuốc cứu tôi, dùng nhiều đợt thuốc chích rồi uống, mẹ còn dùng rượu lâu người cho tôi. Cứ thế một ngày một đêm cuối cùng tôi cũng hạ sốt. Lúc đó mẹ tưởng như mất đi tôi rồi, mẹ lo lắng bên cạnh giường tôi không thể nào chợp mắt được. Lúc tôi tỉnh dậy cũng là lúc mà cảm thấy như sống lại vậy, kể từ đó tôi càng yêu mẹ hơn. Mẹ tôi bị sinh quá nhiều cho tôi rồi, mẹ đã vất vả nhiều mẹ ạ. * Chú thích: - sô= thùng chứa đựng - Bà/ông nậu = bà/ ông nội
Chương 9: Bấm để xem Sau trận sốt cao đó thì cứ cách vài bữa tôi lại ốm đau ở trên giường. Có thầy bói nói mệnh tôi mỏng nếu sống được qua 12 tuổi thì sau này có phúc còn không thì tin theo số trời thôi. Thế là mẹ tôi bắt đầu cầu thần bái Phật cầu phúc cho tôi. Mẹ cũng ít đánh chửi tôi hơn trước và cũng bắt đầu có kiên nhẫn hơn với tôi. Mỗi lần mẹ đánh tôi viết bài sẽ nắm tay tôi từng chữ từng chữ viết lên giấy, khi học bài mẹ sẽ kiên nhẫn đọc diễn từng chữ từng chữ cho tôi dễ hiểu và đọc lại, mẹ còn sẽ làm đồ ăn ngon cho tôi ăn nữa dù mỗi lần mẹ nấu ăn không khét thì cũng bỏ nhiều muối mặn chát luôn. Nhưng không sao, hiện tại mẹ như vậy đã tốt lắm rồi. Sáng hôm nay mẹ đi họp phụ huynh cho tôi, tôi lén đứng ngoài cửa nghe lén mọi người nói chuyện. Tôi nghe thấy cố giáo khen tôi, tôi được rất nhiều hoa hồng nhỏ nhưng về khoảng vệ sinh thì tôi không được tốt, đi học không chải đầu, không đánh răng, người dơ không tắm còn nước mũi tùm lum làm bạn bè không học được nên là tôi không được hoa hồng nhỏ. Nhưng tôi có chải đầu mà, mẹ nói tóc rối thì dùng tay cào cào tóc là được rồi, với lại tóc tôi ngắn nên cũng không cần quan tâm những cái đó làm gì. Đánh rằng tôi có dùng nước muối để súc miệng a, tôi ngậm nước muối trong miệng rồi khò khò xong nhổ ra là sạch rồi, cô nói phải nghe lời người lớn, mẹ nói là tôi nghe vậy a, mỗi lần như vậy tôi còn không cẩn thận uống mấy ngụm nước muối nữa, mặn lắm. Nói chung tôi có làm đúng hết rồi mà. Tôi đứng lặng ở cửa mà nước mắt tôi cứ rơi, bạn bè xung quanh tôi thì cười tôi nói tôi ở dơ, ngủ với heo mới dơ dáy như vậy. Tôi không nói gì chỉ nhìn mẹ. Tôi thấy mẹ cứ gật đầu với cô giáo rồi nói sẽ về quản lại tôi. Rồi mẹ ngồi xuống chỗ ngồi của tôi đối buổi họp kết thúc. Họp phụ huynh xong cũng đã trưa rồi, tôi nghe cô nói đâu đã 9 10 gì rồi nên phải kết thúc để mọi người về nấu cơm nữa. Thế là mọi người ai về nhà nấy. Còn mẹ thì về nấu cơm xong rồi nhìn tôi nói: - Mầy ở dơ thì kệ mầy chứ để cô giáo nói về tới nhà là sao hả. Mầy biết vậy làm tao xấu hổ lắm không mà mầy làm vậy. Hôm sau mầy tắm rửa kì sạch đất ra cho tao. - Dạ mẹ. - Tôi cúi gằm mặt xuống trả lời mẹ. Trưa hôm đó ba mẹ con tôi kết thúc buổi cơm trưa một cách nặng nề. Chiều đến, tôi mang sợi nhỏ của mình đi bắt cua bắt ốc. Hôm trước mẹ có nói mẹ muốn ăn mắm cua tươi, ốc luộc nếu có xoài chín nữa thì càng tốt. Tôi nhớ ruộng nhà bà Hai có rất nhiều cua ốc, kế bên còn có mấy cây xoài nhà ông Mười nữa, biết đâu xoài chín vừa rụng xuống ruộng thì sao. Vừa lúc bắt ốc bắt cua đi xem thử, nếu có thì lấy về cho mẹ đỡ thèm. Thế là tôi mang sô nhỏ của tôi đi ra khỏi nhà. Tới bờ ruộng, tôi xăng ống quần lên rồi từ từ bắt từng con ốc, con cua mà tôi gặp. Ở bên bờ ruộng có nhiều hang, trong hang rất dễ có cua nhưng tôi không dám đào vì sợ có rắn, hôm trước chị Tiền vừa đào ra con rắn nước rồi, còn cắn chị nữa, tôi sợ run người luôn nào dám đào nữa. Cứ bắt ở bên ngoài rồi đi lần hết ruộng đâu chắc cũng được một sô rồi. Cứ thế tôi đi lần xuống đầu bên kia đám ruộng, ở đây có mấy cây xoài tượng đầu quả, xoài sống thì chấm mắm ớt không thì chấm mắm ruốc vừa chưa vừa cay, còn xoài chín thì ngọt đúng chuẩn món ngon quê nhà. Quê tôi chỉ có chuối, đi đủ còn xoài thì đâu khó lắm một xóm được vài cây, ai muốn ăn mà gặp chủ nhà dễ nói chuyện thì có thể xin một hai trái không thì chỉ có bỏ tiền ra mua mới có ăn thôi. Còn bọn trẻ chúng tôi thì được chủ nhà cho phép nhặt trái rụng để ăn, đôi khi trái dập chỉ ăn được một bên, còn may mắn trưa rụng xuống ruộng gặp nước nổi lên còn nguyên thì có thể để giành cho người trong nhà. Vừa đến bờ ruộng thì tôi đã thấy ba trái xoài còn nguyên nổi trên mặt nước rồi, tôi nhanh chóng nhặt bỏ vào thùng của mình, tối nay tôi có xoài ăn với mẹ và em rồi. Đang nhặt thì có một cứu bà tới gần tôi rồi nói: - Mấy trái xoài đó mầy đưa đây cho tao. - Bà là ai vậy? Mấy trái xoài này con để lại cho mẹ với em không đưa bà được. - Tôi không quen người này, tôi kiên quyết không đưa cho bà ấy xoài của tôi. - Á à. Mầy không đưa thì tao làm mẹ mầy đánh mày. - Bà ấy vẻ mặt hung dữ kéo tay tôi nói. - Bà thả con ra. Con không biết bà mà, thả con ra. - Tôi cố giãy ra tay bà ấy nhưng không được. - Đi mầy đi với tao. Tuổi còn nhỏ mà không biết lớn nhỏ gì hết. - Bà ấy nói rồi kéo tôi xềnh xệch về nhà tôi. Đến nơi bà ấy gọi lớn: - Ánh, Ánh mầy ra con mầy nè, nó mất dậy chửi tao nè. Ánh.. Ánh - Ủa thím Ba, con Nguyệt nó làm gì vậy thím? - Mẹ tôi đi ra hỏi. - Tao thấy nó lấy xoài nhà thằng Mười, tao hỏi nó xin một trái có thằng cháu tao. Nó không cho thì thôi đi nó còn chửi tao. Chửi gì mà cha mày, men mày, đồ chó. Mới nhỏ mà mõ hỗn. - Bà ấy tức giận nói với mẹ tôi. Tôi muốn phản bác thì bị mẹ tát cho một cái rồi tức giận hỏi tôi: - Tôi cho mầy ăn học mà mầy học ai côn đồ vậy hả? Cái tốt không học chỉ biết học chửi người, sau này tránh xa đám thằng Vũ ra. Tao thấy mầy chơi với mấy đứa đó mầy coi chừng tao. - Rồi mẹ quay qua cười với bà. Mẹ xin lỗi rồi còn lấy xoài tôi nhặt về cho em đưa bà ấy, đó là xoài tôi để giành cho mẹ và em mà. Mẹ không ăn nhưng em tôi ăn, sao mẹ lại đưa hết chứ hu hu. Sau khi bà đi, tôi đó tôi bị mẹ đánh một trận, không cho tôi học chửi người, không được đi chơi với trai không thì đánh chết. Một thời gian sau đó tôi không dám đi đám ruộng nhà bà Hai để nhặt xoài nữa, mỗi lần đi tôi lại sẽ nhớ về ngày hôm nay bị đánh, bị oan nhưng không dám nói lại. Cứ thế qua được nửa năm thì bà Ba - người cướp xoài của tôi mất, lúc này tôi nói dám đi lại nơi đó. Nhưng dù đi lại, dù nhặt được rất nhiều xoài nhưng tôi không ăn, có thể đây là kiểu giận lẫy của trẻ con nhỉ? Giận những trái xoài hại tôi bị oan, bị đánh chăng?