

Dâng
Đây chùm mong nhớ, khóm yêu đương
Đây nụ mơ mòng đợi ánh sương
Đây lá bâng khuâng run trước gió
Đây em, cành thẹn lẩn cành thương
Tất cả vườn anh rất đợi chờ
Bởi vì em có ngón tay thơ
Đến đây em hái giùm đôi lộc
Kẻo tội lòng anh tủi ước mơ
Bước đẹp em vừa ngụ tới đây
Chim hoa ríu rít, liễu vui vầy
Hãy làm dáng điệu xuân ôm ấp
Ánh sáng ban từ một nét tay.
Xuân Diệu
Nguồn: Xuân Diệu, thơ và đời.
NXB Văn Học

Bài thơ "Dâng" của Xuân Diệu là một thi phẩm đặc sắc, tiêu biểu cho hồn thơ lãng mạn đầy say mê và nồng nhiệt của "ông hoàng thơ tình". Trong tác phẩm này, Xuân Diệu đã mượn giọng điệu tha thiết, cuồng nhiệt để bày tỏ tình yêu, khát vọng sống, khát vọng tận hiến của mình đối với cuộc đời và tình yêu đôi lứa.
Ngay từ nhan đề "Dâng", nhà thơ đã gợi ra hành động trao tặng, dâng hiến trọn vẹn, không giữ lại cho riêng mình. Thơ ông không chỉ là lời tình tự giữa đôi lứa mà còn là tiếng lòng của một con người yêu đời mãnh liệt, khát khao sống hết mình, sống tận hưởng từng khoảnh khắc.
Hình ảnh, ngôn từ trong "Dâng" giàu chất lãng mạn, phóng túng và nhiều cung bậc cảm xúc, vừa dịu dàng, vừa mãnh liệt. Qua đó, người đọc cảm nhận rõ chất thơ "mới mẻ, tươi ròng" mà Xuân Diệu đã góp vào phong trào Thơ Mới, làm nên dấu ấn riêng khó phai.
Có thể nói, "Dâng" là một trong những thi phẩm thể hiện rõ nhất quan niệm nghệ thuật và triết lý sống của Xuân Diệu: sống là để yêu, để tận hưởng, để dâng hiến trọn vẹn cho tình yêu và cuộc đời.
Last edited by a moderator: