Ngngoclan

chăm chỉ nỗ lực sớm muộn cũng thành công
1,169 ❤︎ Bài viết: 136 Tìm chủ đề
26 0
Kiếm tiền
Ngngoclan đã kiếm được 260 đ
Đừng Làm Bạn Nữa

54950212327_83e26c392f_o.png


Link truyện



Tác giả: Rewrite



Thể loại: Ngôn tình, tuổi học trò, thanh xuân

Khi đọc "Đừng Làm Bạn Nữa", tớ có cảm giác như mình vừa xem lại một thước phim tuổi trẻ mềm mại đến mức chỉ cần chạm nhẹ là tim đã nhói lên. Truyện không quá cầu kỳ về kết cấu, cũng chẳng cần những cú twist kịch tính; nhưng chính sự giản dị, đời thường và chân thật ấy lại khiến tớ day dứt mãi sau khi khép lại câu chuyện. Câu chuyện mười năm thanh xuân của Quỳnh và Trung được gói trong những cơn mưa, những con phố Hà Nội, những lần đón đưa và cả những lời thổ lộ lỡ buột ra trong trạng thái nửa tỉnh nửa say. Và tớ nghĩ, cái đẹp nhất của tác phẩm không nằm ở tình yêu đậm đà, mà ở quãng đường cả hai cùng lớn lên, âm thầm, bền bỉ và ngọt ngào như cơn mưa xuân rơi rất khẽ.

Tình bạn khác giới

Điểm khiến tớ thích tác phẩm này là nó chạm vào một mô-típ khá quen thuộc: "Bạn thân khác giới, một bên lỡ thích trước, một bên mãi ngây thơ." Nhưng cách tác giả triển khai không bị nhàm, bởi từng chi tiết đều được đặt đúng chỗ, đúng cảm xúc. Hình ảnh chiếc xe đạp xanh chở Quỳnh dưới mưa trên phố Nguyễn Thái Học không chỉ là cảnh mở đầu, mà là motif xuyên suốt, như một nhịp đập lặp đi lặp lại trong câu chuyện. Và câu hát "Ai đi theo em mấy lần phố mưa.." mà Quỳnh nghêu ngao cũng là lời tiên tri cho cả mối quan hệ kéo dài hơn một thập kỷ ấy.

Trung thích Quỳnh, điều đó tớ nhìn thấy ngay từ đầu, qua chiếc áo mưa cậu chuẩn bị cho cô, qua nụ cười khẽ cong khóe môi, và qua cả sự nhẫn nại gần như vô điều kiện mà Trung luôn dành cho Quỳnh. Nhưng điều khiến tớ đồng cảm nhất là cách Trung giấu cảm xúc của cậu, không ồn ào, không bi lụy, chỉ là một sự dịu dàng cố gắng không tạo áp lực lên người mình thương. Đọc đến đoạn cậu tự hỏi "Sao mỗi lần chở Quỳnh, mình lại thấy vui thế này?", tớ đã hiểu ngay đây là kiểu thích thầm không cần đáp trả, chỉ cần được ở bên là đủ. Chắc hẳn ai từng trải qua thời tuổi trẻ sẽ thấy mình đâu đó trong những nhịp tim ấy.

Học cách trưởng thành và tìm lại chính mình

Tớ thích cách tác phẩm mô tả sự trưởng thành của cả hai nhân vật. Không chỉ đơn thuần là cho họ lớn lên về tuổi, mà còn khiến họ trải qua những đổ vỡ, lựa chọn và hai năm xa nhau để tự trả lời câu hỏi: "Đâu mới là người thật sự quan trọng?"

Thông qua mối tình ngắn ngủi giữa Quỳnh và Đức, tác giả miêu tả chính xác cho bạn đọc thấy rõ sự đối lập giữa thứ tình yêu "vừa chạm đã cháy" và thứ tình cảm "ủ ấm suốt bao năm." Đức là tuổi trẻ bồng bột, hào nhoáng, dễ say đắm nhưng cũng dễ tan vỡ. Trung là tuổi trẻ âm ỉ như than hồng, càng lâu càng nóng, càng lặng càng sâu. Khi Đức trách móc Quỳnh, mong muốn cô làm theo những gì cậu muốn, giọng nói sắc lạnh của cậu ta như một cú tát đầy chiếm biếm vào sự kỳ vọng sai lầm của những cô gái từng cố thay đổi bản thân chỉ để phù hợp với ai đó. Từ đó ta có thể nhận ra những chiết lý chân thành và tìm lại chính mình qua hình ảnh của Quỳnh. Bản thân tớ rất thích cách Quỳnh đứng dậy khỏi mối quan hệ độc hại ấy, cô không yếu đuối, không níu kéo, mà kiên quyết: "Tôi không cần một người ép tôi phải thay đổi chính mình." Đó là khoảnh khắc cô trưởng thành thật sự, nhận ra bản thân mình là ai và bản thân mình cần điều gì.

Trong khi đó, Trung lại đang bước qua những ngày lặng lẽ gặm nhấm nỗi đau đơn phương. Cậu yêu Quỳnh, nhưng luôn đứng ngoài cuộc đời cô như một người luôn chờ đợi. Cho đến khi có bạn gái mới là Hà. Tuy nhiên những mâu thuẫn xung quanh chiếc khăn tay Quỳnh tặng cậu lại cho thấy Trung chưa từng quên được tình cảm của mình dành cho Quỳnh. Mặc dù nhân vật chính trong tác phẩm là Trung và Quỳnh nhưng tớ vẫn thấy thương cho Hà, nhưng cũng không thể trách được ai. Bởi tình cảm là thứ khó nói lên ai đúng ai sai, ai công bằng ai bất công, có những người mới bước vào trái tim ta, và có những người ở đó từ trước khi ta kịp nhận ra. Nhưng có lẽ cũng chính từ mối tình ngắn đó lại khiến Trung nhìn nhận rõ hơn tình cảm và trưởng thành, thay vì tự lừa dối chính mình cậu dần học được cách thành thật đối mặt với những cảm xúc của bản thân.

Khoảnh khắc đẹp nhất truyện

Nếu chọn một phân đoạn khiến tớ nhớ mãi, thì đó là đêm Trung cõng Quỳnh trên phố Nguyễn Thái Học sau buổi lễ tốt nghiệp. Mưa rơi nhè nhẹ, ánh đèn đường nhòe mờ, hai người đã lớn, nhưng cảnh tượng ấy lại gợi đúng cảm xúc mười năm trước. Quỳnh giả vờ say, Trung tưởng cô không nghe thấy và lỡ nói:

"Quỳnh, tớ thích cậu từ lâu lắm rồi.. Giá mà cậu không chỉ là bạn.."

Tớ đọc câu ấy mà nhói như ai bóp tim. Đó là nỗi lòng chôn giấu suốt cả thập kỷ, và lại chỉ dám thổ lộ trong một khoảnh khắc tưởng rằng người kia không tỉnh táo. Cảnh này không kịch tính, không hô hào, nhưng lại đẹp một cách nghẹn ngào, giống như tình yêu âm thầm mà nhiều người từng giữ trong lòng suốt tuổi trẻ.

Tớ cũng rất thích sự tinh tế của tác giả khi để Quỳnh "giả vờ say." Cô nghe hết, hiểu hết, nhưng lại không dám đối diện ngay. Cái sợ ấy, cái sợ sẽ mất đi mối quan hệ thân thiết nhất trong đời, ai mà chẳng từng có?

Lời hồi đáp cho mười năm chờ đợi

Ngày Trung trở về sau hai năm du học là đoạn tớ đọc mà mỉm cười mãi. Không còn mưa, không còn sự mập mờ hay im lặng. Chỉ có Quỳnh chạy đến, ôm Trung thật chặt giữa sân bay đông người. Và nụ hôn bất ngờ ấy, thứ mà Trung chờ suốt mười năm chính là lời khẳng định mạnh mẽ nhất:

"Đừng làm bạn nữa, nhé?"

Câu nói ấy như một chiếc chìa khóa mở ra cánh cửa tươi đẹp mà cả hai đã tìm kiếm suốt cả hành trình dài đằng đẵng: Từ đôi bạn cùng đạp xe trong mưa, đến những lần hiểu lầm, chia ly, trưởng thành và cuối cùng chọn nhau. Tớ thấy cái kết này rất đẹp, rất vừa vặn. Không lên gân, không cố kéo nước mắt, mà đơn giản như cách người ta tự nhiên thừa nhận: À, hóa ra chúng ta vẫn đứng đợi nhau suốt bao năm.

"Đừng Làm Bạn Nữa" không phải một câu chuyện quá mới, nhưng lại là một câu chuyện rất chân thật, rất "đời," rất dễ khiến người ta nhớ đến thanh xuân của chính mình. Tớ thích cách tác giả không tô vẽ quá mức, không biến nhân vật thành thiên thần hay kẻ xấu, mà để họ sống đúng nghĩa với tất cả sự vụng về, ngây dại, sai lầm và cả những cảm xúc thầm lặng mà ai cũng từng trải qua.

Khép lại câu chuyện, ta chợt nhận ra một điều: Tình yêu đẹp nhất đôi khi không phải là thứ bắt đầu bằng lời tỏ tình nồng cháy, mà là thứ lớn lên từng chút một, qua những bữa sáng nóng hổi, những cơn mưa dài, những buổi học nhóm, và những lần cõng nhau về nhà. Tình yêu ấy không cần phải tuyên bố mỗi ngày, nó chỉ cần một câu duy nhất sau mười năm chờ đợi:

"Đừng làm bạn nữa."
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back