

Daily Story 1: Quán Nước Của U
- Dạo này bố có hay điện cho con không?
- Không ạ!
- Dạo này bố bận lắm, chắc đi làm suốt nên không có thời gian. Thế đứa đầu nhà con là trai hay gái?
- Gái.
..
U hỏi thanh niên đi 1 chiếc giày lười màu xám cũ, đeo kính cận, mái tóc rậm cùng hàng mi dày và sậm đen. Đôi mắt hơi nhăn lại sau mỗi câu hỏi của U và trả lời vô cùng chóng, dứt và cộc. Chắc là khách quen. Quán im lặng. Thiết nghĩ cuộc sống gia đình sao phải tẻ nhạt và vô cảm như vậy? Gia đình tôi, ừ thì nhà dạo này cũng lắm chuyện thật đấy, có khó khăn nhiều đấy, nhưng cứ 2 đến 3 hôm là bố lại gọi điện hỏi thăm một lần. Mặc dù đầu tôi đã to bằng cái nồi cơm điện nhưng lúc nào bố cũng dặn đi dặn lại the thé lên từ đầu dây bên kia "Ăn uống cho đầy đủ vào, ăn ngoài ít thôi", "Nắng nôi này uống vừa nước đá với đồ lạnh thôi đấy", "Mưa bão này đi đứng tránh mấy cái cống ra khéo mà bị trôi xuống không ai cứu vớt được đâu".. vân vân và mây mây. Cứ 8h mỗi tối bố lại điện rồi dặn dò vậy.
Quán bún lại vang lên tiếng kéo cắt từng miếng thịt gà, U nghỉ tay rồi lôi điện thoại ra bấm bấm gì đó. Phải chăng là muốn điện về hỏi thăm con cháu ở quê, hay chỉ giản đơn là lôi ảnh các cháu ra ngắm.
Cuộc sống, đừng để khi mất đi ta mới biết quý trọng..