Bạn được IvanHei mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.

Rewrite4future

Sống trong đời sống cần có một tấm lòng
2,172 ❤︎ Bài viết: 632 Tìm chủ đề
225 0
Kiếm tiền
Rewrite4future đã kiếm được 2250 đ
dd06a2c939cf95a310da5a02fecbd325.jpg


Dạ Vũ Hận Ca​


Tác giả: Rewrite

Dưới vầng trăng khuyết, một người lữ khách tiều tụy

Ta nâng chén uống cạn trong đêm gió tuyết

Là ai lật lại duyên phận kiếp trước

Động đến thị phi cõi trần thế

Chữ duyên có thể trải qua bao nhiêu kiếp luân hồi

Hàng mi khép lại, khóc cho kiếp hồng nhan chẳng thể quay về.

(Lời ca khúc "Tóc Như Tuyết" - Châu Kiệt Luân)


* * *

Canh ba đêm mười, mưa phủ xuống thành quách từng cơn dài, thấm đẫm vào những viên gạch cũ kỹ của dinh thự, rơi lả tả trên mái ngói cong đen sẫm. Đèn lồng đỏ le lói giữa màn mưa, ánh sáng yếu ớt phản chiếu trên vũng nước đọng trên sân, rồi tan dần vào bóng đêm. Gió lạnh thổi qua hàng cây, lay động từng chiếc lá ướt sũng, những tiếng sột soạt âm u mang lời thì thầm của quỷ thần. Không một bóng người, chỉ có mưa, chỉ có đêm. Chỉ có sự im lặng đè nặng xuống những bức tường cao.

Một bóng đen nhỏ bé xuất hiện trên nóc nhà xa, đứng im giữa cơn mưa tầm tã. Áo đen tuyền bám sát thân hình mảnh khảnh, mặt nạ bạc hình bán nguyệt phản chiếu ánh đèn lờ mờ như vầng trăng tàn trong màn sương. Nàng đứng đó dưới chiếc nón lá, quan sát, đếm nhịp tuần tra của vệ binh, tính toán từng bước đi trong đầu. Tay nàng đặt nhẹ lên cán song kiếm, ngón tay siết chặt rồi buông ra.

Rồi nàng động đậy, phi thân từ mái nhà này sang mái nhà khác, từng giọt mưa bắn tung tóe, khi thân hình lướt qua không trung như yến về tổ giữa trời đông. Chân chạm nhẹ lên đầu ngọn tre, cành tre rung nhè nhẹ, nàng đã bay lên, đáp xuống bức tường cao bên trong. Dùng kiếm đâm vào kẽ gạch, mượn lực bật người lên, vượt qua hàng rào ngoài cùng. Động tác uyển chuyển, không một tiếng động, chỉ có tiếng mưa rơi đều đặn che phủ mọi dấu vết.

Nàng hạ xuống vườn mai, đất ẩm dưới chân. Nàng bước nhẹ, từng bước một, chậm rãi, tai luôn dõi theo mọi tiếng động xung quanh. Những cây mai già cỗi đứng im trong đêm, cành lá đong đưa theo gió, hoa chưa nở nhưng đã đượm mùi hương thoảng nhẹ. Nàng dừng lại giữa vườn, nhìn quanh. Nơi này quen quá. Từng viên đá lát. Từng gốc cây. Từng khóm hoa bên lối đi. Tất cả đều còn đó, thời gian chưa từng trôi qua.

Tim nàng thắt lại.

Một thuở xa xưa, vườn mai này tràn ngập tiếng cười. Cô bé chạy nhảy giữa hàng cây, tóc bay trong gió, nụ cười rạng rỡ của mùa xuân. Cậu bé theo sau, gọi tên cô, "Tuyết Nhi", giọng trong trẻo chưa vẩn đục khói trần. Hai người lớn ngồi uống trà bên hiên, nhìn hai đứa trẻ, cười nhẹ, an yên trong khoảnh khắc mà họ tưởng sẽ mãi mãi.

Nàng lắc đầu, xua tan hình ảnh, bước tiếp.

Nàng vận khinh công, lướt qua hồ sen, chân chạm từng chiếc lá, khẽ làm rơi vài giọt nước. Mặt hồ tĩnh lặng phản chiếu bầu trời đen kịt, không trăng, không sao, chỉ có mưa rơi tạo gợn sóng nhỏ li ti, những vòng tròn ký ức không ngừng lan tỏa rồi tan biến. Nàng nhảy lên bờ bên kia, ẩn mình sau tượng đá rồng khi đội vệ binh đi qua. Họ cầm đuốc, ánh lửa rung rinh trong mưa, bước chân đều đặn trên sàn gỗ ướt, tiếng giày đi từng nhịp, đều đều.

Nàng nín thở, đợi. Khi họ đi xa, nàng phi lên xà ngang, chạy ngược trên đó, nhẹ nhàng, chính xác, đến sân trong.

Còn hai tòa nhà nữa.

Nàng đứng trước hành lang cuối cùng. Phía trước là phòng của người đàn ông mà nàng phải giết, gã Thừa Tướng vong ân phụ nghĩa. Mười năm nàng chờ đợi khoảnh khắc này. Mười năm nàng sống và luyện võ chỉ vì một mục đích duy nhất. Tay nàng run nhẹ khi đặt lên cán kiếm. Không phải vì sợ hãi, mà vì căm hận. Vì nỗi đau đã ăn sâu vào xương tủy, thấm đẫm vào từng hơi thở, từng giấc ngủ, từng khoảnh khắc tỉnh thức suốt mười năm dài của một kiếp người. Vì máu mẹ vẫn còn nóng hổi trên mặt nàng trong những cơn ác mộng đêm đêm, vết máu không bao giờ khô.

Nàng bước vào hành lang.

Một thanh kiếm vụt ra từ bóng tối, ánh sáng lạnh lẽo cắt ngang đường đi như gió đông xé màn đêm. Nàng dừng bước đột ngột, tay rút song kiếm ra, tư thế sẵn sàng nghênh chiến.

"Thích khách."

Giọng nói trầm bổng vang lên, mang theo hơi lạnh của mưa. Một người đàn ông bước ra khỏi bóng tối. Áo trắng ướt mưa. Tóc buộc cao. Mắt sắc bén nhìn thẳng vào mặt nạ của nàng, xuyên thấu qua lớp bạc mỏng ấy, thẳng vào linh hồn đã chết từ lâu.

"Ngươi đến đây tìm cái chết, hay tìm cái gì?"

Nàng không đáp. Im lặng trở thành bức tường giữa hai người, dày hơn cả những bức tường đá xung quanh. Mưa rơi trên sân, tiếng mưa đều đặn, lách tách, đếm ngược những nhịp thở còn lại.

"Ta hỏi ngươi lần cuối." Chàng nhắc lại, kiếm trong tay chàng nhấc cao hơn, tư thế sẵn sàng như hổ chờ vồ mồi. "Ngươi là ai mà dám phạm vào Trầm Hương Các trong đêm mưa này?"

Vẫn không lời đáp. Nàng chỉ đứng đó, song kiếm cầm chặt, ánh kim khí lấp lánh dưới ánh mưa đêm, hai vệt băng giá. Rồi không chút cảnh báo, nàng lao vào, lưỡi kiếm xé toạc không khí.

Chàng không chần chừ, giơ kiếm đỡ. Kiếm va kiếm, tia lửa bắn lên giữa đêm mưa, tiếng kim khí vang vọng trong không gian tĩnh mịch. Nàng nhanh, song kiếm chém liên hoàn từ hai hướng, một chiêu chưa hết đã nối tiếp chiêu khác, không có khe hở, không một chút nương tay.

Chàng lùi ba bước, xoay người, kiếm chém ngang như ánh trăng lưỡi liềm. Nàng cúi đầu, kiếm chàng quét sát mái tóc, một sợi tóc đen rơi xuống sàn ướt. Nàng đáp trả ngay, song kiếm đâm liên tiếp về phía ngực chàng.

Chàng biết thích khách này không phải hạng vừa. Kiếm pháp tinh vi, bước đi huyền ảo, mỗi động tác đều tính toán đến từng ly từng tấc. Chàng dùng hết nội lực, kiếm đỡ từng đòn, lực va chạm làm tay chàng tê dại. Nàng không nói, không hét, chỉ tấn công không ngừng, tựa như sóng cuồn cuộn đánh vào bờ đá. Song kiếm bay múa tạo thành màn kiếm bất khả xâm phạm.

Chàng thoát ra khỏi vòng vây kiếm, lùi về phía trụ cột. Nàng không cho chàng thời gian thở, phi đến, song kiếm chém từ trên xuống, sấm chớp giữa trời. Chàng lăn qua bên phải, kiếm nàng đâm sâu vào trụ gỗ, vỡ ra từng mảnh gỗ bay tứ tung. Nàng rút kiếm ra, quay người, chặn đòn chém của chàng bằng kiếm trái, đồng thời kiếm phải đâm về phía hông chàng, chiêu thức liên hoàn không khe hở.

Chàng bật cao, né qua. Hạ xuống sau lưng nàng, kiếm chém ngang, ý định chặt đứt cột sống. Nàng đã biết trước, xoay người, song kiếm giao thoa đỡ đòn như hai con rồng vấn vương. Lực đẩy cả hai lùi ra. Khoảng cách ba bước. Hai người đứng đối diện, thở gấp, áo ướt đẫm mưa và mồ hôi, hơi nóng bốc lên giữa không khí lạnh.

"Ngươi học kiếm với ai vậy?" Chàng hỏi. "Trong giang hồ này, ta chưa từng thấy kiếm pháp này."

Nàng không đáp, lại lao vào. Lần này quyết liệt hơn, tựa người không còn gì để mất, người đang tìm cái chết giữa kiếm ảnh đao quang. Song kiếm xoay tròn, tạo thành vòng tròn tử thần chứa đầy sát khí. Chàng đỡ đòn đầu, đòn thứ hai, đòn thứ ba. Đòn thứ tư quá nhanh. Kiếm nàng cắt vào vai áo chàng, vải rách, một dòng máu đỏ chảy ra.

Chàng biết không thể coi thường. Chàng dồn nội lực vào kiếm, sử dụng gia truyền kiếm pháp mười tám đời không ngoại truyền. Chiêu Phá Thiên Nhất Kiếm, một đòn thẳng tắp, nhanh, mạnh, tập trung toàn bộ nội lực vào một điểm duy nhất như bão tụ vào mắt gió. Kiếm đâm thẳng về phía nàng, xé toạc không khí.

Nàng né qua bên trái, nhưng không kịp hoàn toàn. Kiếm chàng cắt vào cánh tay phải nàng. Máu túa ra, nhuộm đỏ tay áo đen. Nàng không kêu. Chỉ lùi ba bước, đổi song kiếm sang tay trái cầm chính, tay phải phụ, tư thế có phần lúng túng hơn nhưng vẫn không hề sợ hãi.

Hai người lại lao vào nhau. Sân trở thành chiến trường. Mưa rơi tạo thành lớp màn che cho trận chiến, một mất một còn. Nàng tấn công dữ dội, chàng phản công quyết liệt. Máu rơi xuống đất, nước mưa pha loãng thành màu đỏ, tạo thành dòng chảy nhỏ trên mặt gạch, chảy về hồ sen.

Chàng chém một đòn từ trên xuống, vận công, toàn lực. Nàng đỡ bằng hai kiếm giao thoa. Lực va chạm đẩy nàng quỳ gối, đầu gối chạm sân lạnh. Chàng không ngừng, tiến lên, kiếm đâm thẳng về phía ngực nàng, muốn kết liễu ngay lập tức. Nàng lăn qua bên phải, đứng dậy, nhưng chậm hơn một tí, chỉ một thoáng chậm mà đủ để tử thần túm lấy áo.

Chàng đã đoán trước, xoay người, kiếm quét ngang.

Nàng không thể né. Chỉ có thể dùng song kiếm đỡ, nhưng tư thế không thuận. Lực quá mạnh, nội lực chàng dồn vào một đòn như muốn chẻ đôi núi non. Song kiếm bị cắt làm đôi, bay xa, rơi xuống đất, tiếng kim khí chạm sân gạch vang lên.

Chàng không chần chừ. Kiếm đâm thẳng vào ngực nàng. Nàng không thể né. Không thể đỡ. Chỉ đứng đó, nhìn lưỡi kiếm lao đến, nhìn thẳng vào cái chết mà mình đã tìm kiếm suốt mười năm trời.

Thời gian chậm lại. Kiếm xuyên qua màn mưa, xuyên qua không gian, xuyên qua áo đen, đâm sâu vào ngực nàng. Máu bắn ra, nóng, đỏ. Nàng há miệng, nhưng không kêu. Chỉ nhìn chàng, đôi mắt sau mặt nạ mở to, trong đó có điều gì đó khác hơn hận thù, có gì đó mềm mại hơn.

Chàng nhìn vào đôi mắt nàng, bỗng bàng hoàng nhận ra điều gì. Chàng rút kiếm ra, thật nhanh, cẩn thận, sợ làm đau nàng hơn nữa. Nàng ngã về phía trước. Chàng đỡ lấy, đặt nhẹ nàng xuống sàn ướt. Tay chàng với lên mặt nạ, ngón tay run rẩy, gỡ ra.

Khuôn mặt hiện ra, tái nhợt. Đẹp. Quen thuộc đến xé lòng, đến nghẹt thở, đôi mắt nàng như dao cắt vào tim.

Chàng đứng hình. Tim ngừng đập. Máu đông lại. Cả thế giới vỡ tan thành từng mảnh.

"Không.. Nàng.. Nàng là.."

Đứa trẻ năm xưa, cô bé với nụ cười rạng rỡ bên hồ sen. Người chàng từng hứa bảo vệ suốt đời, hứa bằng chính sinh mệnh này, hứa trời đất làm chứng.

"Không.. Không thể.. Không!"

Chàng ôm nàng, gục xuống, run lẩy bẩy, toàn thân chàng rung động như lá thu giữa cơn gió đông. Nước mắt rơi xuống mặt nàng, pha lẫn với máu, với mưa.

"Muội ơi.. Sao.. Sao lại là muội.."

Nàng mở mắt, nhìn chàng, mỉm cười nhẹ, máu chảy từ khóe miệng, nhuộm đỏ nụ cười cuối cùng.

"Muội đã.. Nhận ra huynh.. Từ chiêu thứ ba.. Nhưng không dám.. Không dám tin.. Không muốn tin đó là huynh.."

Chàng gào lên, tiếng gào xé toạc bầu trời đêm. "Tại sao? Tại sao muội không nói? Tại sao muội không dừng lại? Nếu muội gọi tên huynh một tiếng, dù chỉ một tiếng thôi.."

"Vì muội.. Phải báo thù.." Nàng thở khó khăn, mỗi hơi thở đều là đau đớn xé ruột. "Cho cha mẹ.. Cho cả gia tộc.. Nhưng muội biết.. Muội không thể.. Không thể hạ thủ với huynh.."

"Muội.." Chàng nghẹn ngào, giọng nói vỡ tan. "Huynh không biết.. Huynh thà chết ngàn lần còn hơn đâm kiếm vào muội.."

"Muội biết.." Nàng cười nhẹ, nụ cười đau đớn mà an yên như được giải thoát.

Mười năm trước, cũng một đêm mưa thế này. Tiếng la hét xé toạc giấc ngủ. Cô bé tỉnh dậy, thấy lửa cháy khắp nơi, thấy máu nhuộm đỏ sân, thấy người thân ngã gục. Người mẹ ôm chặt con, chạy qua hành lang, áo rách vải toang, chân không giày: "Con phải sống, phải nhớ, cha bị hại vì tội oan, con nhớ cho mẹ.." Lính mặc áo giáp tràn vào, kiếm trong tay ánh lên dưới ánh lửa. Người mẹ đẩy cô bé xuống giếng cạn, dùng thân che miệng giếng. Từ dưới đó, cô bé nhìn lên. Nhìn thấy kiếm chém xuống. Nhìn thấy máu mẹ rơi, nóng hổi, đỏ thẫm, nhỏ xuống mặt con, thấm vào da, thấm vào tâm hồn. Cô bé không kêu. Không khóc. Chỉ nằm đó, run rẩy nhìn máu mẹ nhỏ từng giọt, từng giọt, đếm từng giọt cho đến khi không còn giọt nào..

"Cha muội.." Chàng nói, giọng khàn khàn, mỗi chữ đều nặng trĩu, gánh trên vai. "Có nội gián báo tin cha muội định tạo phản, âm mưu lật đổ triều đình. Cha huynh.. Không còn lựa chọn.. Phải tuân chỉ. Huynh biết điều này tàn khốc.. Nhưng cha muội.."

"Vậy ra.. Cha muội.." Nàng nhìn chàng, ánh mắt mờ dần như ánh đèn sắp tắt.

"Huynh đã tìm muội khắp nơi, nhưng muội như đã biến mất khỏi trần gian."

Nàng với tay lên, chạm vào dây chuyền ngọc bích trên cổ chàng, món quà mà cô bé tặng cậu bé ngày xưa khi còn nhỏ. Ngón tay run rẩy, lạnh băng khẽ lướt qua mặt ngọc. Nước mắt rơi, nóng hơn cả máu.

"Huynh.. Vẫn giữ.."

"Cố lên.. Huynh sẽ đưa muội đến Thái Y."

"Muộn rồi.." Nàng mỉm cười, nụ cười cay đắng. "Ca ca.. Ôm muội đi, lạnh quá!"

"Tha lỗi cho huynh.." Chàng khóc nức nở, nước mắt rơi không ngừng. "Không.. Muội không được chết."

"Ca.. Đừng khóc." Nàng lắc đầu yếu ớt. "Mười năm sống trong hận thù.. Muội chỉ muốn một giấc ngủ yên."

Một ký ức thoáng qua trong chớp mắt.

Mùa hạ xa xưa, trời nắng, hai đứa trẻ nằm trên bãi cỏ. "Sau này lớn lên huynh sẽ làm gì?" Cô bé hỏi, giọng trong trẻo như suối chảy. Cậu bé cười: "Huynh sẽ lấy muội, huynh sẽ bảo vệ muội mãi mãi!" Cô bé cười rạng rỡ, má ửng hồng. Ánh mặt trời rực rỡ. Tiếng cười đuổi bắt của hai đứa trẻ vang vọng, hoa sen nở đầy ao, mùa hè ngọt ngào dường như không bao giờ tàn.

Nàng nhìn chàng lần cuối, cố gắng khắc sâu khuôn mặt này vào ký ức cuối đời. "Kiếp sau.. Nếu có kiếp sau.. Muội sẽ nguyện cùng huynh."

Tay nàng buông xuống. Chàng ôm chặt nàng, gào lên trời.

"Không! Tuyết Nhi."

Tiếng gào xé toạc đêm mưa. Nhưng không ai đáp, chỉ có mưa.

Mưa rơi mãi.

Rơi mãi.

Rơi mãi.

(Hết)

Nếu thấy tác phẩm hay, bạn có thể ủng hộ tác giả bằng cách đọc các tiểu thuyết sau:


1. Trôi Giữa Biển Mây & Cây Đàn Đã Nín Câm (thể loại: Tâm lý, tình cảm, bạo lực )

2. Trước Lúc Bình Minh (thể loại: Tuổi học trò, thanh xuân)

3. Hẹn Em Ngày Bình Yên (thể loại: Ngôn tình và chiến tranh)

4. Tình Yêu và Bão Tố (thể loại: Trinh thám, hành động, tình cảm)

=> Danh mục các tác phẩm của Rewrite

Tham gia cuộc thi viết cảm nhận để nhận được 100.000 xu => LINK Ở ĐÂY
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back