Chương 2: Nữ Tôn Quốc (1)
- "Ấy tướng quân tướng quân!" Nữ hán tử mặc bộ giáp chạy về phía Trương Binh Ca. Bộ dạng hưng phấn ngưỡng mộ nhìn cô. "Tướng quân ngài đi đâu vậy, chúng ta tìm ngài mãi." Không đợi cô trả lời y lại nói tiếp, "Tướng quân tướng quân, ngài biết không, bây giờ trong quân lính ta ai ai cũng sùng bái người a, tướng quân ngài thật hảo soái a! Vua Vung Quốc mà ngài cũng giết được thật lợi hại, trong chốc lát đã lật đổ thế cờ, oa oa Vương Châu thật ngưỡng mộ, tướng quân võ công người học ở đâu vậy có thể dạy ta không? Người biết không lúc.."
- "Được rồi!" Cô không chịu được khóe miệng giật giật, trực tiếp ngắt lời Vương Châu. "Ngươi nói ngươi tên Vương Châu?" Mắt lạnh nhạt nhìn nữ hán tử trước mặt.
Vương Châu ngớ ra nhìn chăm chăm Cố Thành Nam, ngây ra giây lát rồi nói: "Tướng quân đúng vậy, tên ta là Vương Châu a, nhưng chẳng phải ngài biết rõ rồi sao?"
Cô không trả lời hỏi ngược lại y "Ngươi hết việc làm rồi sao?"
- "A không không, thuộc hạ còn việc còn việc mà haha!" Nói xong không đợi Trương Binh Ca mở miệng đuổi, y lấy tốc độ nhanh chóng chạy mất dạng.
" "
Trương Binh Ca quay đầu lại đi tiếp được một đoạn đường rồi lại ngớ ra" Phủ tướng quân ở đâu vậy? "
Vừa lúc một binh lính đi qua bị cô bắt lại run run hỏi cô" Cố.. Cố.. tướng quân ngài có chuyện gì ạ? "Rồi chớp đôi mắt tội nghiệp nhìn cô.
BinhCa:" "Ta đáng sợ vậy sao, không phải Vương gì đó mới bảo ai ai cũng sùng bái ta mà (thực ra thì xách người ta lên như xách gà thì ai chả sợ)
-" Phủ tướng quân ở chỗ nào? "
-" Dạ.. dạ hướng kia.. kia ạ! "Hu hu tướng quân đáng sợ quá!
À hướng kia, được rồi. Nói thầm xong rồi thả người rồi thong dong đi tiếp.
Còn người thì" Ai u đau quá! "Nát mông ta rồi huhu. Tướng quân thật cường hãn a, nước mắt lưng tròng vừa đứng lên nhìn hướng Trương Binh Ca đi" Nha kì lạ, tướng quân sao lại hỏi phủ tướng quân ở đâu chứ.. "
Phủ tương quân.
Ồ không tệ. Ưm người thực thối. Cô nhăn mày nhìn lại bộ dạng mình.
Đúng lúc này một người phụ nhân khuân mặt đôn hậu đi ra nhìn thấy cô:" Ấy tướng quân, ngài về rồi, ây trời bộ dạng.. ài tướng quân mau mau tẩy rửa mau! "Nói xong chạy lại dìu cô vào phủ bộ dạng lo lắng.
Cô nhìn người phụ nhân rồi mặc kệ tùy người dẫn cô vào. Sau khi tẩy rửa sạch sẽ rồi cô ngước mắt đánh giá xung quanh. Vương quản gia nhìn thấy cô ngó ngang ngó dọc thì hiếu kì:" Tiểu thư, người nhìn gì vậy? Có gì không thích hợp sao? "
-" Không có gì, ta đói rồi! "Đưa đôi mắt đạm bạc nhìn người trước mặt.
Vương quản gia nghi hoặc nhìn Trương Binh Ca, hình như tiểu thư có hơi khác nhưng rồi cũng vứt sau đầu nói" Được được tiểu thư, ngài đợi chút ta sẽ đem thức ăn lên ngay ha! "
Cô nhìn bóng lưng Vương quản gia vừa rồi, nhìn bộ dáng coi bộ rất lo lắng cho thân thể này.
" Binh Ca! "
" Hở? Ngươi gọi ta? "
" Đúng vậy, tìm thấy mảnh pha lê rồi! "
" Ở đâu? "
" Trịnh gia trang ngọn núi phía đông! "
" Được rồi! "
Một lúc sau đồ ăn được mang đến, Trương Binh Ca lao vô ăn ngấu nghiến khiến cho Vương quản gia và hạ nhân một trận chua sót nói" Tiểu thư, ăn từ từ thôi kẻo mắc nghẹn! "Vừa mới dứt lời cô thực sự mắc nghẹn ho sặc sụa.
-" Ai từ từ thôi, ta đã nói rồi mà! "Nói rồi lại thở dài đợi cô bình ổn lại rồi nói tiếp" Ai tiểu thư tội nghệp của ta, chinh chiến sa trường quả thực vất vả như vậy cơm ăn cũng không đủ.. "Vừa nói nước mắt nước mũi giàn giụa thi nhau rơi xuống.
Trương Binh Ca không kiên nhẫn ngắt lời" Được rồi, ngươi càng nói ta càng sặc đấy! "Nói xong cúi đầu cặm cụi ăn.
Vương quản gia nghẹn lời ngừng khóc nhìn cô.
Ừm thức ăn nhân gian thực ngon, khác với đồ ăn hệ thống cung cấp. Ừm đúng là khác một trời một vực. Khi ăn xong không nhịn được cảm thán một câu" Thực ngon nha! "
Hạ nhân bên cạnh cười tủm tỉm nói" Thức là do đích thân Vương quản gia làm ra đó thưa tướng quân. "
Cô ồ một tiếng rồi quay sang nhìn người phụ nhân lắm mồm ban nãy nói:" Ngươi là Vương quản gia? "
Vương quản gia a một tiếng rồi nghi hoặc nhìn cô:" Tiểu thư, ngài sao vậy? Ta chính là Vương quản gia, ngài biết rõ rồi mà sao lại hỏi ta? "Tiểu thư thật khác mọi ngày nha, từ lúc vào phủ đã khác. Thường thì dù có mệt thế nào cũng không cho người khác chạm vào mình, ánh mắt nhìn người thường rất ấm áp chứ không đạm bạc lạnh lẽo như vậy, còn nữa, lúc ăn cơm dù có đói cỡ nào thì cũng rất bình tĩnh ăn, ngẫm lại thì thực quái. Ánh mắt nhìn cô càng thêm quái dị, không phải bị thương ở đâu rồi chứ? Chốc lát nhiều ánh mắt bốn phương tám hướng nhìn về phía cô.
Trương Binh Ca bình tĩnh nhìn mọi người rồi nói:" Đang đánh nhau thì bị đập trúng sọ não nên mất trí nhớ! "
Mọi người:"? Sọ.. não? "
Trương Binh Ca:" "nhầm rồi. Tại học nhiều kiến thức hiện đại quá.
-" À là bị thương trúng đầu nên ta đã quên hết mọi chuyện rồi! "Nói xong vẫn bình tĩnh nhìn mọi người như là lời nói vừa rồi không hề tồn tại.
Mọi người giờ đã hiểu ra, rối rít muốn xem vết thương thì bị coi chặn lại.
-" Vương quản gia! "
-" A tiểu thư sao vậy? "
-" Không sao, đi chẩn bị cho ta chút y phục và ngân lượng đi! "
Vương quản gia ngạc nhiên nhìn Trương Binh Ca:" Tiểu thư người cần làm gì, người nên dưỡng thương chút đã, những thứ đó ta sẽ chuẩn bị sau! "
-" Không cần, ta cần đi gấp! "
-" Ấy ấy, ngài còn đi đâu? Hiện giờ thành Vân Châu đã an toàn rồi, ngài nên dưỡng thương cho tốt, chuẩn bị quay lại kinh thành rồi còn thành thân với Ngọc Chúc công tử chứ. Ngọc Chúc công tử đã đợi rất lâu a! "
Cô nhíu mày nhìn vương quản gia," Ngọc Chúc là ai? "
Vương quản gia giật mình nói:" Ấy chết, ta quên ngài mất trí nhớ! "Ừm nên thừa cơ lúc này nói tốt cho Ngọc Chúc công tử mới được." Haha tiểu thư, Ngọc Chúc công tử là vị hôn phu do hoàng thượng ban hôn cho ngài đó. Vị công tử đó nha xinh đẹp thánh khiết, hiền dịu, thông minh, được mạnh danh là mĩ nam đẹp nhất kinh thành nha, còn blablablabla "
" Được rồi! "Xô nhíu mày nhìn Vương quản gia. Bất chợt âm thanh lạnh lẽo của hệ thống vang lên:
" Binh Ca, Ngọc Chúc chính là nhiệm vụ thứ hai của cô! "
Lại nữa, cô nhăn mày" Thế nào? "
" Đối sử tốt với y! "
Lúc này mày cô mới dãn ra:" Đơn giản thôi! "
Sau khi cùng hệ thống trao đổi cô nhìn Vương quản gia nói:" Cứ đi chuẩn bị đi, vết thương của ta đã khỏi, ngươi về kinh thành trước nói với Ngọc Chúc ta sẽ sớm trở về, cứ đợi ta. "
Vương quản gia còn muốn nói gì nữa thì Trương Binh Ca đã ngắt lời nói:" Đi đi chuẩn bị mau!"
Vương quản gia không biết làm sao đành tuân theo mệnh lệnh chuẩn bị đồ cho cô.