Xuyên Không Cuộc Sống Bi Thương Của Nhân Vật Phản Diện - Elaine

Thảo luận trong 'Hoàn Thành' bắt đầu bởi Guinevere Elaine, 30 Tháng mười 2024.

  1. Guinevere Elaine

    Bài viết:
    31
    Chương 100: Phòng làm việc của hắn (phần 4)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lúc thư ký Đỗ gõ cửa phòng làm việc của Phó Nhậm Hiên, âm thanh nhẹ nhàng vang lên. Thư ký Đỗ lặp lại hành động của mình, lần này không còn sự chần chừ. Khi cửa mở, cậu cúi đầu chào một cách lịch sự, sau đó lên tiếng với giọng điềm tĩnh:

    "Phó tổng, có vài việc cần ngài giải quyết ngay bây giờ. Tôi đã sắp xếp mọi thứ xong, nếu ngài có thời gian."

    Giọng nói của thư ký Đỗ không mang chút cảm xúc thừa thãi nào, chỉ đơn giản là thông báo công việc cần xử lý, không hề có vẻ vội vã hay thiếu tôn trọng.

    Phó Nhậm Hiên nghe vậy, hơi nghiêng đầu rồi đưa tay vuốt nhẹ chiếc ghế làm việc, như thể đang cân nhắc. Cuối cùng, hắn đứng dậy, liếc mắt về phía Tôn Yên, không nói gì thêm, chỉ khẽ nhướng mày như ra lệnh cho thư ký Đỗ tiếp tục.

    Thư ký Đỗ không mất nhiều thời gian, cúi chào một lần nữa rồi quay lại rời khỏi phòng, bỏ lại không khí ngột ngạt và đầy căng thẳng trong căn phòng làm việc.

    Phó Nhậm Hiên dừng lại một lúc, ánh mắt hắn vẫn khóa chặt vào Tôn Yên, như thể muốn đảm bảo rằng mỗi lời nói của mình đều đọng lại trong tâm trí cô.

    Phó Nhậm Hiên vuốt nhẹ mặt Tôn Yên, đầu ngón tay lạnh lẽo lướt qua làn da mịn màng, nhưng không có chút dịu dàng nào trong cử chỉ đó. Thay vào đó, nó như một cách khẳng định quyền lực của hắn, như thể nói rằng cô không thể trốn thoát khỏi sự kiểm soát của hắn, dù chỉ là một phút giây.

    "Đừng nghĩ đến chuyện ra khỏi phòng." Phó Nhậm Hiên nói, giọng thấp, đầy đe dọa: "Nếu em rời đi, tôi sẽ khiến em hối hận. Hiểu chưa?"

    Tôn Yên chỉ biết im lặng gật đầu, đôi mắt cô dại đi, không dám phản kháng, không dám mở miệng. Cô như một con rối, bị điều khiển bởi bàn tay của hắn. Nỗi sợ hãi bao trùm khiến cô không thể nghĩ được gì khác ngoài việc vâng lời.

    Phó Nhậm Hiên bước ra ngoài phòng, mang theo một sự tĩnh lặng đáng sợ. Thư ký Đỗ đứng bên ngoài, gật đầu và thông báo rằng Phó Nhậm Hiên có một số công việc cần xử lý. Hắn gật nhẹ và bước ra, để lại Tôn Yên một mình trong căn phòng rộng lớn, cảm giác cô đơn và ngột ngạt càng thêm nặng nề.

    Không có gì xung quanh Tôn Yên ngoài những bức tường vô tri, tiếng trái tim mình đập mạnh mẽ trong lồng ngực, như một lời cảnh báo. Cô ngồi đó, mắt không dám rời khỏi cửa, nhưng lại không dám hành động, không dám chạy trốn. Cảm giác sợ hãi càng lúc càng cuốn lấy cô, như một chiếc vòng siết chặt mà không thể tháo gỡ.

    Cô nàng hoa khôi của công ty, với mái tóc được chải chuốt hoàn hảo và đôi môi tô son đỏ thẫm, ôm chặt xấp tài liệu trong tay, từng bước tự tin tiến đến phòng của Phó tổng. Cô ta đã phải giành giật với các thư ký khác để có được cơ hội quý giá này – được trực tiếp gặp Phó Nhậm Hiên.

    Trong đầu cô nàng hoa khôi đó, viễn cảnh về một cuộc gặp gỡ đặc biệt đã hiện lên, mang theo hy vọng về một sự chú ý đặc biệt từ vị Phó tổng lạnh lùng đầy quyền lực.

    Khi bước vào phòng làm việc của Phó Nhậm Hiên, cảnh tượng trước mắt khiến cô nàng hoa khôi đó bất ngờ. Ngồi trên chiếc ghế CEO là một cô gái có dáng vẻ nhỏ bé, đang co ro và thu mình lại như muốn lẫn vào ghế.

    Tôn Yên trông vừa yếu ớt, vừa cảnh giác, hai chân đặt trên ghế, đôi mắt tròn xoe nhìn cô gái mới đến với một chút sợ hãi.

    Cô hoa khôi nhướng mày, không giấu được vẻ ngạc nhiên và thoáng chút ganh ghét. Tại sao cô gái này lại ở đây? Và tại sao cô ấy lại ngồi trên chiếc ghế mà chỉ Phó Nhậm Hiên mới có quyền chạm vào? Hàng loạt câu hỏi dấy lên trong lòng, nhưng cô nàng hoa khôi đó cố gắng giữ bình tĩnh, khẽ mỉm cười, dù trong ánh mắt không giấu nổi vẻ sắc sảo.

    "Xin lỗi, tôi không biết là có khách ở đây.." Cô nàng hoa khôi đó nói, cố tỏ ra lịch sự, nhưng trong từng lời nói lại mang hàm ý thăm dò, đôi mắt không ngừng quan sát Tôn Yên, như muốn tìm hiểu thân phận của cô.

    Cô nàng hoa khôi kiêu căng mỉm cười đầy tự mãn, khẽ hất tóc rồi giới thiệu:

    "Chào cô, tôi là Lục Vân. Hôm nay tôi có hẹn gặp Phó tổng." Giọng cô ta sắc lạnh, xen lẫn vẻ tự tin đến ngạo mạn. Đôi mắt Lục Vân lướt từ trên xuống dưới, nhìn Tôn Yên với ánh mắt đánh giá đầy khinh thường.

    Sau khi liếc nhìn xung quanh và không thấy Phó Nhậm Hiên đâu, Lục Vân nhướng mày hỏi, giọng điệu đầy vẻ xem thường.

    "Phó tổng đâu rồi? Và.. cô đang ngồi ở đó sao?" Lục Vân cười nhạt, ánh mắt sắc bén dừng lại trên chiếc ghế CEO mà Tôn Yên đang ngồi.

    "Cô có biết đây là ghế của Phó tổng không? Để cô ngồi thế này, chẳng phải là làm dơ nó sao?" Lời nói của Lục Vân chứa đầy sự khinh miệt, từng câu từng chữ đều đả kích.

    Không đợi Tôn Yên phản ứng, Lục Vân đã tiến lên, cầm lấy tay Tôn Yên và kéo mạnh, định kéo cô khỏi chiếc ghế với một động tác đầy dứt khoát. Thân hình nhỏ bé của Tôn Yên không thể chống cự lại, chỉ biết co rúm lại, đôi mắt kinh ngạc và sợ hãi khi đối diện với thái độ dữ dằn của Lục Vân.

    Tôn Yên gắng giữ bình tĩnh, đôi mắt ánh lên vẻ cứng rắn. Khi Lục Vân tiếp tục kéo mạnh, cô cất giọng lạnh lẽo, cảnh cáo:

    "Tôi mà rời khỏi cái ghế này, thì cô sẽ chết đấy."

    Lục Vân nghe vậy liền bật cười khinh miệt, ánh mắt ngạo nghễ: "Cô nghĩ cô là ai mà dám đe dọa tôi?" Không chút do dự, Lục Vân kéo Tôn Yên khỏi ghế, khiến cô ngã xuống sàn. Cú ngã đau đớn làm Tôn Yên nhíu mày, nhưng ánh mắt vẫn sắc lạnh, không hề run sợ.

    Lục Vân đứng trên cao nhìn xuống, nụ cười khinh thường không che giấu: "Một tiểu thư yếu đuối như cô mà cũng dám đe dọa tôi? Đừng quên đây là Phó thị, Phó tổng không rảnh để quan tâm đến một người như cô đâu."

    Cô ta không hề biết rằng, chính vào khoảnh khắc ấy, cửa phòng bật mở, bóng dáng Phó Nhậm Hiên lạnh lùng hiện ra, ánh mắt hắn tối sầm lại khi chứng kiến cảnh tượng trước mắt.

    Phó Nhậm Hiên đứng sững ở cửa, đôi mắt tối sầm, một cơn giận dữ lạnh lẽo dâng lên trong từng hơi thở.

    Cả căn phòng như đóng băng lại dưới ánh mắt sắc như dao của Phó Nhậm Hiên. Lục Vân, đang mải miết khinh thường Tôn Yên, không nhận ra sự hiện diện của hắn cho đến khi một giọng nói lạnh lùng vang lên phía sau:

    "Lục Vân, ai cho cô cái quyền chạm vào người của tôi?"

    Lục Vân giật mình quay lại, đôi mắt mở to, sắc mặt tái đi khi nhận ra Phó Nhậm Hiên đã đứng ngay đó. Bàn tay cô ta buông thõng, cố nở một nụ cười nhưng chỉ hiện lên vẻ lo lắng lộ rõ. Cô ta lắp bắp:

    "Ph.. Phó tổng.. em chỉ nghĩ là.. cô ta.. không nên ngồi ở vị trí của anh.."

    Phó Nhậm Hiên không để cô ta nói hết, hắn bước đến bên Tôn Yên, nhẹ nhàng đỡ cô đứng dậy. Ánh mắt đầy sát khí của hắn chiếu thẳng vào Lục Vân, giọng hắn lạnh như băng:

    "Từ nay về sau, tôi không muốn nhìn thấy cô xuất hiện ở Phó thị nữa. Thu dọn đồ đạc và biến đi ngay."

    Lục Vân hoảng sợ, toàn thân run lên: "Phó tổng.. em.. em không cố ý.. Em xin lỗi, em không biết.."

    Phó Nhậm Hiên không hề dao động, hắn chỉ nghiêng đầu về phía Thư ký Đỗ, ra hiệu. Thư ký Đỗ lập tức bước tới, nắm lấy tay Lục Vân, kéo cô ra khỏi phòng trong khi cô ta còn đang kêu khóc, xin tha.

    Lục Vân tức giận hất tay thư ký Đỗ ra, đôi mắt lấp lánh sự oán hận. Cô ta chỉ thẳng vào mặt Tôn Yên, giọng đầy khinh miệt:

    "Tôn Yên, cô tưởng mình là ai? Đừng quên cô chỉ là một ác nữ của Nguyệt Thành, một kẻ qua tay không biết bao nhiêu đàn ông!"

    Lời nói của Lục Vân sắc bén và cay nghiệt, tràn đầy sự ganh ghét. Cô ta nhìn thẳng vào Phó Nhậm Hiên, thách thức:

    "Nếu Phó tổng thực sự yêu cô ta như thế, thì chứng minh đi! Tôi muốn thấy liệu cô ta có gì hơn những người khác!"

    Phó Nhậm Hiên nghe vậy, nụ cười lạnh lùng hiện lên trên khuôn mặt hắn. Không một lời giải thích hay tranh cãi, hắn cúi xuống, đưa tay nắm lấy gáy Tôn Yên, kéo cô lại gần.

    Bàn tay còn lại của Phó Nhậm Hiên giữ chặt lấy cằm Tôn Yên, ép cô phải ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt hắn.

    Đôi mắt Tôn Yên đầy sợ hãi và bất ngờ, nhưng trước khi cô kịp phản ứng, Phó Nhậm Hiên đã cúi xuống, chiếm lấy môi cô trong một nụ hôn mạnh mẽ, đầy chiếm hữu và không chút do dự.

    Phó Nhậm Hiên hôn Tôn Yên ngay trước mặt Lục Vân và thư ký Đỗ, như một lời khẳng định đầy uy quyền.

    Nụ hôn mạnh bạo khiến Tôn Yên gần như nghẹt thở, nhưng Phó Nhậm Hiên không để cô thoát khỏi vòng tay. Mọi người trong phòng đều lặng người trước hành động này, không ai dám lên tiếng.

    Khi Phó Nhậm Hiên buông Tôn Yên ra, ánh mắt hắn lướt qua Lục Vân, giọng nói trầm thấp nhưng lạnh lùng:

    "Lục Vân, tôi không cần phải chứng minh gì với cô cả. Người tôi chọn chỉ có một."

    Lục Vân tái mặt, đôi mắt hoảng loạn khi nhận ra mình đã tự chuốc lấy rắc rối không thể cứu vãn.
     
    Dương dương minhAnnie Dinh thích bài này.
  2. Guinevere Elaine

    Bài viết:
    31
    Chương 101: Phòng làm việc của hắn (phần 5)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phó Nhậm Hiên cười lạnh, đôi mắt sắc như dao nhìn thẳng vào Lục Vân, giọng nói đều đều nhưng mang theo sự đe dọa đáng sợ:

    "Nếu cô vẫn còn không tin, thì để tôi cho cô thấy rõ hơn.."

    Nói rồi, Phó Nhậm Hiên giữ chặt lấy Tôn Yên, cúi xuống, vùi đầu vào cổ cô, hôn mạnh mẽ và không chút kiềm chế. Hắn hôn cô như thể không có bất cứ ai khác trong phòng, như muốn đánh dấu chủ quyền, tuyên bố rõ ràng rằng Tôn Yên là của hắn.

    Thư ký Đỗ đứng một bên, mặt đỏ bừng, cảm thấy quá đường đột trước cảnh tượng này, cậu lập tức quay người đi để tránh nhìn vào.

    Còn Lục Vân, cô ta tái mét, gương mặt bàng hoàng và không tin nổi vào mắt mình. Cảnh tượng đó quá tàn nhẫn với cô. Không thể chịu đựng thêm nữa, Lục Vân quay đầu bỏ chạy khỏi phòng, trái tim trĩu nặng với nỗi căm tức và tuyệt vọng khi nhận ra Phó Nhậm Hiên chưa từng quan tâm đến cô.

    Trong phòng, bầu không khí trở nên nặng nề và đầy căng thẳng. Phó Nhậm Hiên ngẩng lên, nhìn Tôn Yên vẫn còn run rẩy trong tay hắn, vẻ mặt của hắn lại dịu đi, như muốn nói rằng sẽ không ai có thể thay đổi quyết định của hắn.

    Phó Nhậm Hiên gần như không kiềm chế nổi, hắn bế bổng Tôn Yên lên, đặt cô ngồi lên bàn làm việc rộng lớn của mình. Không chút do dự, hắn cúi xuống, áp đôi môi lên môi cô, từng nụ hôn dồn dập, mãnh liệt và chiếm hữu.

    Cảm giác về sự cuồng nhiệt của Phó Nhậm Hiên khiến Tôn Yên run rẩy, cô đưa tay lên chống cự, quay mặt đi để né tránh.

    "Phó Nhậm Hiên.. đừng mà!"

    Tôn Yên cố vùng vẫy, ánh mắt lộ rõ vẻ sợ hãi và căng thẳng, nhưng Phó Nhậm Hiên vẫn không dừng lại. Hắn giữ chặt tay cô, không cho cô thoát ra, đôi mắt hiện lên sự mê muội đầy cố chấp.

    Tôn Yên cảm thấy trái tim đập loạn nhịp, sự sợ hãi lan tỏa trong từng thớ thịt. Cô muốn thoát khỏi Phó Nhậm Hiên, nhưng bị giam cầm trong vòng tay mạnh mẽ, cô chỉ biết cắn chặt môi, ánh mắt khẩn cầu nhưng vô vọng. Cảm giác bị kìm kẹp giữa sự yếu đuối của mình và sự thống trị tuyệt đối của Phó Nhậm Hiên khiến cô như lạc vào cơn ác mộng không hồi kết.

    Phó Nhậm Hiên cúi xuống thì thầm bên tai Tôn Yên, giọng nói thấp và đầy ý đồ:

    "Tôi muốn được trải nghiệm cảm giác ở bên em ngay tại đây."

    Tôn Yên hoảng sợ, cô lắc đầu, nước mắt rơi lã chã, từng tiếng nấc nghẹn ngào bật lên không thể kìm nén:

    "Không.. không được, Phó Nhậm Hiên, làm ơn.. dừng lại."

    Phó Nhậm Hiên nhìn Tôn Yên, ánh mắt trở nên sắc lạnh hơn khi thấy sự kháng cự của cô, nhưng trong một khoảnh khắc, Tôn Yên đẩy mạnh hắn ra, cố gắng vùng thoát khỏi vòng tay như gọng kìm ấy.

    Nhân cơ hội bất ngờ, Tôn Yên xoay người, cố chạy về phía cửa. Tuy nhiên, từng bước chạy khiến cơn đau ở cổ chân như đâm thẳng vào từng thớ thịt. Chỉ mới vài bước, đôi chân cô chới với, không thể chịu nổi cơn đau, cô ngã xuống sàn.

    Tôn Yên cố gắng đỡ lấy cơ thể, tay run rẩy đặt lên cổ chân đang sưng tấy, vết bầm tím khiến cô không thể đứng lên nổi. Nhìn thấy cô ngã, Phó Nhậm Hiên tiến tới gần, đôi mắt hiện lên vẻ lạnh lẽo pha chút ám ảnh.

    Phó Nhậm Hiên từ từ cúi xuống, ngồi ngang tầm mắt với Tôn Yên. Gương mặt hắn phảng phất nụ cười nhẹ, nhưng trong ánh mắt lại toát lên một sự chiếm hữu đáng sợ. Hắn nhìn cô chăm chú, như thể mọi đường nét trên khuôn mặt Tôn Yên đều được hắn khắc ghi, từng chi tiết không sót một điểm nào. Giọng nói hắn trầm thấp, nhưng lại vang lên như một sợi dây vô hình quấn chặt lấy cô:

    "Tôn Yên, em không thể trốn khỏi tôi được đâu."

    Tôn Yên ngước lên, ánh mắt đầy sợ hãi và bất lực. Nước mắt không ngừng chảy xuống, khuôn mặt cô nhòe đi trong từng giọt lệ, cảm giác tuyệt vọng dâng tràn, như thể cô đang bị cuốn vào một vòng xoáy không có lối thoát.

    Ngồi bệt trên sàn gạch lạnh lẽo, Tôn Yên cảm nhận rõ rệt sự cô độc và yếu đuối của mình trước người đàn ông đầy ám ảnh trước mặt.

    Bàn tay run rẩy của Tôn Yên nắm lấy tay áo của Phó Nhậm Hiên, cầu xin bằng giọng nói nghẹn ngào:

    "Em.. em không muốn ở đây nữa, làm ơn.. đừng bắt em làm những chuyện em không muốn.. em chỉ muốn về nhà."

    Nhưng Phó Nhậm Hiên chỉ mỉm cười, ánh mắt càng trở nên sâu thẳm và bí hiểm. Hắn đưa tay lên, nhẹ nhàng chạm vào mái tóc Tôn Yên, đôi môi mím lại, gằn giọng dịu dàng:

    "Tôn Yên, em không nhận ra sao? Nhà của em.. là ở bên tôi."

    Từng lời nói như khóa chặt mọi hy vọng của Tôn Yên, trong ánh mắt của Phó Nhậm Hiên, cô hiểu rằng cuộc sống của mình đã bị buộc chặt vào người đàn ông này, một cách không thể cưỡng lại.

    Phó Nhậm Hiên siết chặt vòng tay, ép Tôn Yên dựa sát vào cánh cửa kính mát lạnh ở tầng cao nhất của phòng CEO tại Phó Thị.

    Ánh sáng mặt trời của thành phố lấp lánh bên dưới như tô đậm thêm sự riêng tư mà Phó Nhậm Hiên tạo ra giữa hai người. Đôi môi hắn lập tức chiếm lấy môi Tôn Yên, mạnh mẽ và khát khao, như một kẻ đói khát tìm thấy món ăn mà hắn hằng ao ước.

    Nụ hôn của Phó Nhậm Hiên đầy mãnh liệt và chiếm hữu, khiến Tôn Yên không khỏi choáng ngợp và trái tim đập dồn dập.

    Hơi thở nóng rực của Phó Nhậm Hiên phả vào tai Tôn Yên, giọng hắn trầm khàn và đầy đắm say, mỗi từ đều ngọt ngào như mật nhưng lại mang theo chút kiêu ngạo:

    "Tôn Yên, em không biết mình đặc biệt đến nhường nào đâu.. Em là của tôi, chỉ của tôi thôi."

    Những lời Phó Nhậm Hiên thầm thì vang vọng bên tai, khiến khuôn mặt Tôn Yên bừng đỏ, đôi mắt long lanh ánh lên sự xấu hổ và bối rối.

    Cảm giác bị chiếm hữu hoàn toàn trong vòng tay Phó Nhậm Hiên khiến Tôn Yên như bị cuốn vào một cơn sóng cảm xúc, vừa xấu hổ, vừa ngượng ngùng nhưng cũng có chút gì đó không thể phản kháng.

    Phó Nhậm Hiên nhìn sâu vào mắt Tôn Yên, tay khẽ vuốt dọc gương mặt đang đỏ bừng ấy, giọng nói dịu dàng, tiếp tục thì thầm:

    "Từ giờ về sau, không một ai có thể chạm vào em ngoài tôi. Em hiểu không, Tôn Yên?"

    Phó Nhậm Hiên mỉm cười, nụ cười chứa đầy vẻ nguy hiểm và chiếm hữu. Hắn cúi xuống, đôi môi lướt nhẹ qua đôi môi run rẩy của Tôn Yên, rồi bất chợt siết chặt lấy, hôn cô một cách mãnh liệt và cuồng nhiệt.

    Nụ hôn của Phó Nhậm Hiên vừa như một sự đe dọa ngầm, vừa như tuyên bố rõ ràng quyền sở hữu, khiến Tôn Yên không thể nào cưỡng lại.

    Bàn tay mạnh mẽ của Phó Nhậm Hiên giữ chặt lấy chiếc eo nhỏ của Tôn Yên, không cho cô bất kỳ cơ hội nào để lùi lại. Giọng hắn vang lên bên tai, trầm đục và đáng sợ:

    "Dù em có muốn hay không, tôi cũng sẽ giữ em bên cạnh.. mãi mãi."

    Những lời đe dọa ấy như những nhát dao vô hình đâm vào lòng Tôn Yên, khiến nỗi sợ hãi của cô dâng lên cuồn cuộn. Từng câu từng chữ của Phó Nhậm Hiên như đang khắc sâu vào tâm trí cô, trói chặt từng hy vọng yếu ớt của cô về tự do. Nước mắt bắt đầu lăn dài trên gò má, cô không thể kìm được sự sợ hãi nữa, cảm giác tuyệt vọng bao trùm lấy cô.

    "Xin anh.. đừng như vậy.." Tôn Yên nghẹn ngào, giọng nói run rẩy, yếu ớt van xin trong vô vọng.

    Phó Nhậm Hiên chỉ khẽ cười, ánh mắt hắn sáng lên, ánh nhìn đầy chiếm hữu và thích thú khi thấy Tôn Yên hoảng loạn. Hắn lại cúi xuống, lau nước mắt trên má cô, nhưng trong ánh mắt đó không hề có sự xót thương, chỉ là một sự mãn nguyện kỳ quái khi thấy cô bị dồn vào đường cùng:

    "Khóc đi, Tôn Yên.. Càng khóc, em càng khiến tôi không muốn buông em ra."
     
    Dương dương minhAnnie Dinh thích bài này.
  3. Guinevere Elaine

    Bài viết:
    31
    Chương 102: Trốn chạy

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chiều hôm đó, khi đồng hồ vừa điểm giờ tan làm, các nhân viên trong tòa nhà Phó thị vô cùng bất ngờ khi thấy cảnh Phó Nhậm Hiên bế Tôn Yên bước ra từ thang máy riêng dành cho Phó tổng và các cổ đông lớn.

    Gương mặt điển trai của Phó Nhậm Hiên vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng quen thuộc, nhưng đôi mắt lại ánh lên vẻ dịu dàng hiếm thấy khi nhìn cô gái nhỏ đang nằm trong vòng tay mình.

    Phó Nhậm Hiên cẩn thận khoác chiếc áo vest của mình lên người Tôn Yên, che phủ hết mái tóc rối bời và gương mặt nhợt nhạt của cô, như muốn bảo vệ cô khỏi mọi ánh mắt tò mò xung quanh.

    Bước chân của Phó Nhậm Hiên rất nhanh, không để lộ chút do dự nào, hắn đi thẳng ra chiếc xe hơi đang chờ sẵn ở lối vào, không bận tâm đến những ánh mắt ngạc nhiên hay tò mò của nhân viên đang hướng về mình.

    Dường như không ai dám lại gần hay lên tiếng hỏi han điều gì, chỉ đứng yên, nhìn theo bóng dáng quyền lực và đầy uy quyền của Phó Nhậm Hiên.

    Ngay sau khi Phó Nhậm Hiên đi khuất, những tiếng xì xào bắt đầu vang lên khắp văn phòng.

    "Hai người họ ở trong phòng CEO cả ngày trời.. không biết đã làm chuyện gì bên trong?"

    "Trời ạ, nhìn Tôn Yên kìa, trông cô ấy có vẻ mệt mỏi và yếu đuối. Chắc chắn là có chuyện gì đó.."

    "Có ai dám hỏi Phó tổng đâu, nhưng nhìn cách anh ấy bảo vệ cô ấy thì.. không phải là quan hệ bình thường rồi."

    Các nhân viên thì thầm với nhau, những ánh mắt tò mò và nhiều suy đoán bắt đầu lan truyền, nhưng không ai dám nói to hơn.

    Phó Nhậm Hiên vốn là người nổi tiếng khó gần và lạnh lùng, ít ai có thể tiếp cận, nhưng hôm nay thái độ của hắn đối với Tôn Yên lại khiến không ít người phải suy nghĩ..

    Phó Nhậm Hiên bế Tôn Yên về đến Phó gia, đôi tay hắn vẫn giữ chặt lấy cô suốt dọc đường, không cho cô một giây nào rời khỏi vòng tay mình.

    Đặt Tôn Yên xuống giường một cách nhẹ nhàng, Phó Nhậm Hiên kéo tấm chăn lên phủ kín cho cô, ánh mắt có chút dịu dàng hiếm hoi. Nhìn cô gái nhỏ đang nằm trên giường, nét mặt mệt mỏi và yếu đuối, một cảm giác kỳ lạ len lỏi trong lòng hắn, nhưng hắn nhanh chóng gạt bỏ.

    "Em nghỉ ngơi đi." Phó Nhậm Hiên nói, giọng trầm nhưng dứt khoát, như một mệnh lệnh không cho phép từ chối.

    Tôn Yên chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt vẫn còn hoảng loạn và mệt mỏi sau những gì đã trải qua. Cô nhìn theo bóng lưng hắn, vẫn không thể hoàn toàn yên lòng. Dù vậy, cô cũng không có đủ sức để nói thêm gì nữa.

    Phó Nhậm Hiên rời khỏi phòng, cánh cửa khép lại sau lưng hắn. Bước chân của hắn mạnh mẽ và dứt khoát khi đi ra khỏi nhà, hướng thẳng đến chiếc xe đang chờ. Hắn còn công việc cần xử lý ở quán bar mà hắn đang quản lý. Vừa lên xe, hắn đã lấy điện thoại ra, kiểm tra vài tin nhắn và cuộc gọi, ánh mắt trở lại vẻ sắc lạnh và tập trung.

    Nhưng một khoảnh khắc thoáng qua, trong tâm trí hắn, vẫn hiện lên hình ảnh Tôn Yên yếu ớt nằm trên giường, đôi mắt nhìn Phó Nhậm Hiên đầy lo âu và mong manh.

    Tôn Yên gượng dậy, cả cơ thể cô rã rời, nhưng nỗi sợ và sự quyết tâm trốn thoát đã lấn át mọi cảm giác đau đớn, mệt mỏi. Cô không thể chịu đựng cuộc sống bị kiểm soát và ràng buộc bên Phó Nhậm Hiên thêm nữa.

    Cảm giác bị giam cầm và tuyệt vọng dày vò khiến Tôn Yên biết rằng nếu không hành động ngay bây giờ, có lẽ sẽ không bao giờ còn cơ hội nào khác.

    Tôn Yên hít một hơi thật sâu để giữ bình tĩnh và lặng lẽ mở cửa phòng, cẩn thận tránh gây tiếng động. Hành lang im lặng, không một bóng người. Lợi dụng cơ hội này, Tôn Yên nhanh chóng rời khỏi Phó gia, lòng cô chỉ hướng đến một người duy nhất: Trình Kiến Minh.

    Trình Kiến Minh là một người bạn cũ, hơn thế, cậu ta là một đặc vụ ngầm dày dạn kinh nghiệm trong thế giới phức tạp này. Cậu ấy là người duy nhất mà Tôn Yên tin tưởng có thể bảo vệ cô và giúp cô thoát khỏi sự kiềm kẹp của Phó Nhậm Hiên.

    Trong đêm tối, Tôn Yên băng qua từng con đường vắng lặng, trái tim đập thình thịch, cảm giác hồi hộp và lo lắng đan xen, nhưng ánh mắt kiên định không chút do dự. Đến một con phố khuất, Tôn Yên rút điện thoại, tay run rẩy bấm số của Trình Kiến Minh, cầu nguyện rằng cậu ấy sẽ nhận cuộc gọi này.

    "Kiến Minh.. là tôi đây, Tôn Yên. Tôi cần cậu giúp.. làm ơn, tôi không còn nơi nào để đi nữa.." Cô nói khẽ, giọng run run nhưng chứa đầy sự khẩn thiết.

    Bên kia đầu dây, một giọng nói trầm ấm đáp lại, mang đến cho cô chút an tâm:

    "Tôn Yên? Có chuyện gì vậy?"

    Nghe thấy giọng nói quen thuộc, đầy trấn an của Trình Kiến Minh, Tôn Yên như tìm được chiếc phao cứu sinh giữa dòng nước dữ. Cô cố giữ bình tĩnh để không bật khóc ngay trên điện thoại, giọng nói run run nhưng khẩn thiết:

    "Kiến Minh.. tôi không thể ở đây thêm nữa. Phó Nhậm Hiên.. hắn không buông tha cho tôi. Tôi cần cậu giúp."

    Trình Kiến Minh im lặng vài giây, rồi nhanh chóng hỏi lại:

    "Bình tĩnh nào, Tôn Yên. Cô đang ở đâu?"

    Tôn Yên lén nhìn xung quanh, đảm bảo không có ai theo dõi, rồi thì thầm nói địa chỉ gần nhất – một con đường khuất và ít người qua lại. Cô biết rằng bất cứ sơ hở nào lúc này cũng có thể khiến Phó Nhậm Hiên phát hiện.

    "Được rồi, tôi sẽ đến trong vài phút." Trình Kiến Minh đáp lại chắc chắn.

    Nghe những lời ấy, Tôn Yên cảm thấy một tia hi vọng le lói, như ánh sáng cuối đường hầm. Cô ngồi nép mình trong bóng tối, cố nén lo âu khi chờ đợi Trình Kiến Minh đến. Mỗi phút trôi qua như dài hàng giờ, nhưng cô biết rằng lúc này, chỉ cần anh đến, cô sẽ có cơ hội thoát khỏi vòng kìm kẹp đáng sợ ấy.

    Trình Kiến Minh dừng xe trước biệt thự của mình và mở cửa xe, đỡ Tôn Yên ra ngoài. Cô vẫn ngồi co ro trong xe, gương mặt hốc hác, đôi mắt đỏ hoe vì sợ hãi và mệt mỏi. Cô run rẩy ôm lấy đầu mình, cố gắng giữ bình tĩnh trong tình huống hỗn loạn này.

    Trình Kiến Minh nhẹ nhàng dìu Tôn Yên vào nhà, đưa cô ngồi xuống ghế và rót cho cô ly nước. Cầm ly nước ấm trong tay, Tôn Yên cảm thấy chút hơi ấm an ủi trong một ngày đầy khủng hoảng. Trình Kiến Minh nhìn cô, đôi mắt sắc lạnh, như muốn thấu suốt tất cả những gì cô đang che giấu. Cậu ngồi xuống đối diện, giọng nói trầm, thẳng thừng hỏi:

    "Tôn Yên, nữ phụ của tiểu thuyết.. cô là người xuyên không, đúng không?"

    Tôn Yên ngẩng lên, kinh ngạc và hoảng sợ khi nghe thấy câu hỏi của Trình Kiến Minh. Ánh mắt cô lóe lên sự kinh ngạc, rồi đau đớn tràn ngập, như thể cuối cùng cũng không còn gì để giấu giếm. Cô gật đầu, nước mắt không kìm được mà rơi xuống, giọng nghẹn ngào:

    "Đúng.. tôi đã quay ngược lại thời gian nhờ Angle – một tội phạm xuyên không. Tôi đã ký khế ước chơi trò chơi với cô ta.. tất cả chỉ để có cơ hội trở về thế giới thật của mình. Nhưng tôi đã thua.. Và Phó Nhậm Hiên.. thay vì yêu Tôn Nghiên, hắn lại chuyển sự chú ý lên người tôi.."

    Trình Kiến Minh cau mày khi nghe đến tên Angle. Cậu hiểu rõ về Angle – một tội phạm xuyên không nguy hiểm đang bị truy nã gắt gao, sở hữu khả năng thao túng thời gian, khiến việc bắt giữ cô ta trở nên khó khăn hơn bao giờ hết. Đội đặc nhiệm thời-không của họ đã truy lùng Angle từ lâu nhưng chưa thành công.

    "Angle là tội phạm đặc biệt nguy hiểm." Kiến Minh nói: "Cô ta đã lẩn trốn khỏi đội đặc nhiệm chúng tôi nhiều lần nhờ khả năng quay ngược thời gian. Nhưng nếu cô muốn rời khỏi thế giới này, tôi sẽ giúp cô – tôi sẽ đưa cô đến gặp một phù thủy không gian."

    Nghe vậy, Tôn Yên tròn mắt, kinh ngạc lẫn hi vọng:

    "Phù thủy không gian? Thật sự.. có người có thể giúp tôi rời khỏi đây sao?"

    "Đúng vậy." Trình Kiến Minh khẳng định: "Cô ấy có năng lực vượt qua các rào cản thời-không, có thể giúp cô tìm được lối thoát khỏi thế giới này. Nhưng việc đó không hề đơn giản, và nó sẽ đòi hỏi sự can đảm lẫn hy sinh của cô. Cô có chắc chắn muốn thử không?"

    Tôn Yên gật đầu, ánh mắt ánh lên sự quyết tâm. Đây có thể là cơ hội duy nhất để cô thoát khỏi tình cảnh đầy hiểm nguy này, để tìm lại tự do cho bản thân mình.
     
    Dương dương minhAnnie Dinh thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 8 Tháng mười một 2024
  4. Guinevere Elaine

    Bài viết:
    31
    Chương 103: Trốn chạy (phần 2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phó Nhậm Hiên đứng giữa quán bar, ánh đèn mờ nhạt chỉ càng làm nổi bật vẻ lạnh lùng, tàn nhẫn của hắn.

    Phó Nhậm Hiên nắm lấy đầu của một tên giang hồ, mặt mũi đã bầm dập, sưng tím đến mức khó nhận ra. Dưới chân Phó Nhậm Hiên, một vài tên khác nằm bất động, bất tỉnh sau những cú đánh dữ dội của hắn. Không ai trong số chúng còn nguyên vẹn, tất cả đều là bằng chứng cho sự tàn nhẫn không chút khoan nhượng của hắn.

    Phó Nhậm Hiên cúi xuống gần tên giang hồ trong tay, giọng nói của hắn vang lên lạnh lẽo, đe dọa:

    "Nói, ai đã sai khiến tụi bây đến đây quậy phá?"

    Tên giang hồ, run rẩy và sợ hãi, cố ngước lên nhìn gương mặt không cảm xúc của Phó Nhậm Hiên, đôi mắt đỏ rực như lưỡi dao sắc lạnh. Tên đó mở miệng định nói điều gì đó, nhưng lại nghẹn ngào vì đau đớn và kinh hãi. Tên giang hồ biết nếu không nói ra sự thật, mình sẽ không còn cơ hội sống sót.

    "Không.. không phải chúng tôi muốn đến phá phách." Tên giang hồ lắp bắp, thở gấp trong sợ hãi: "Là.. là do người khác.. thuê bọn tôi. Bọn tôi không biết người đó là ai.. chỉ là một người mặc áo đen, đưa tiền cho chúng tôi, rồi bảo phải gây rối ở đây.."

    Phó Nhậm Hiên siết chặt hơn, đôi mắt ánh lên vẻ nguy hiểm, không hề hài lòng với câu trả lời nửa vời này. Giọng hắn càng trở nên sắc bén:

    "Có thật không biết, hay là muốn thử xem giới hạn kiên nhẫn của tao là gì?"

    Tên giang hồ hoảng loạn, cảm nhận rõ cơn đau từ những ngón tay đang siết chặt trên đầu mình, khóc lóc van xin:

    "Tôi.. tôi không dám nói dối đâu! Người đó không để lộ mặt, chỉ xuất hiện một lần rồi đưa tiền cho chúng tôi.. Tôi không biết gì hơn nữa!"

    Phó Nhậm Hiên lạnh lùng buông tên đó ra, để tên đó ngã khuỵu xuống sàn. Không còn hứng thú với những lời khai mơ hồ, nhưng trong lòng hắn đã có nghi ngờ về một thế lực đang âm thầm nhắm vào mình. Nhìn lướt qua những tên giang hồ bất động dưới chân, hắn rời khỏi quán bar, quyết tâm tìm ra kẻ đứng sau vụ việc này.

    Phó Nhậm Hiên quay lưng rời khỏi quán bar, ra lệnh cho đàn em dọn dẹp sạch sẽ đám giang hồ bị đánh bầm dập, không để lại một dấu vết nào. Lần này, hắn không chỉ muốn trừng phạt những kẻ dám đụng đến mình, mà còn muốn gửi một thông điệp rõ ràng đến những thế lực ngầm đang cố tình thách thức hắn. Phó Nhậm Hiên không phải là người dễ bị khiêu khích mà không có hậu quả.

    Khi Phó Nhậm Hiên trở về biệt thự Phó gia, tâm trạng vẫn còn căng thẳng, nhưng khi bước vào phòng ngủ, một cảm giác khác hoàn toàn xuất hiện. Phó Nhậm Hiên nhìn quanh không thấy bóng dáng Tôn Yên đâu, căn phòng vắng lặng khiến hắn cảm thấy có điều gì đó không đúng.

    Phó Nhậm Hiên đứng yên giữa phòng, đôi mắt đen như vực sâu, sắc bén đến mức có thể xuyên thủng bất kỳ ai dám đến gần. Phó Nhậm Hiên dựa lưng vào tường, môi mím chặt, ánh mắt lạnh như băng. Cảm giác lo lắng trỗi dậy trong hắn, nhưng điều đáng sợ hơn là sự giận dữ đang dần lan tỏa trong cơ thể hắn.

    Tôn Yên đã đi đâu? Phó Nhậm Hiên không thể chấp nhận được việc cô rời khỏi hắn mà không một lời giải thích.

    Giây phút đó, sự tàn nhẫn trong Phó Nhậm Hiên như bừng lên. Mọi suy nghĩ về việc buông tha cho Tôn Yên biến mất. Thay vào đó là một quyết tâm máu lạnh.

    Nếu Tôn Yên nghĩ rằng có thể trốn khỏi Phó Nhậm Hiên, thì cô đã sai. Hắn sẽ tìm ra cô, không có gì có thể ngăn cản được hắn. Hắn sẽ khiến mọi kẻ cản đường phải trả giá.

    Phó Nhậm Hiên quay lại, bàn tay nắm chặt thành quyền, giọng nói trầm khàn như gầm gừ qua kẽ răng: "Tôn Yên, em không thể trốn được đâu."

    Phó Nhậm Hiên bước xuống căn phòng tầng hai, hắn không thể chấp nhận việc Tôn Yên đã rời bỏ hắn mà không có một lời giải thích. Những suy nghĩ về cô, những cảnh tượng về việc cô trốn chạy khiến sự giận dữ trong hắn dâng lên không thể kìm chế.

    Phó Nhậm Hiên gọi điện cho thư ký Đỗ, cậu thư ký thân tín của mình, giọng hắn trầm và rõ ràng:

    "Ngay lập tức liên lạc với tất cả các nhóm trong hắc bang. Tìm Tôn Yên cho tôi, không được để cô ấy đi đâu được."

    Thư ký Đỗ ở đầu dây bên kia chỉ kịp đáp một câu ngắn gọn: "Vâng, Phó tổng." Rồi nhanh chóng làm theo lệnh.

    Phó Nhậm Hiên cúp máy, đôi mắt vẫn như băng giá, không có chút cảm xúc. Hắn đi qua các hành lang rộng lớn của biệt thự, bước vào căn phòng cấm của mình. Căn phòng này không ai được phép vào, ngoại trừ chính hắn. Đây là nơi hắn giữ những món đồ quý giá và những kỷ vật của mình, trong đó có một thanh kiếm Katana sắc bén.

    Phó Nhậm Hiên tiến lại gần thanh kiếm, tay đưa lên vuốt ve lưỡi kiếm lạnh giá, ánh mắt chìm trong suy nghĩ. Đôi tay hắn nắm chặt chuôi kiếm, cảm nhận được sức mạnh tiềm ẩn của nó. Cảm giác lạnh lẽo của thanh kiếm làm hắn nhớ lại tất cả những lần hắn phải ra tay trừng phạt kẻ thù. Hắn không ngần ngại giết chết bất kỳ ai dám chống đối hay cản đường mình. Và lần này, nếu Tôn Yên không quay lại, hắn sẽ không để cô thoát.

    Phó Nhậm Hiên hít một hơi dài, tay vẫn giữ chặt thanh kiếm, một nụ cười lạnh lùng xuất hiện trên môi.

    Phó Nhậm Hiên ngồi trong căn phòng tối, ánh sáng mờ nhạt từ màn hình điện thoại chiếu lên khuôn mặt lạnh lẽo của hắn. Màn hình hiển thị một đoạn video từ CCTV mà thư ký Đỗ đã gửi đến. Hắn không rời mắt khỏi màn hình, nhìn chằm chằm vào cảnh tượng Tôn Yên bước lên chiếc xe của một người đàn ông lạ.

    Cảnh tượng ấy khiến những cơn giận dữ trong Phó Nhậm Hiên bùng lên. Tôn Yên, cô gái mà hắn đã luôn coi là thuộc về mình, giờ lại bước lên xe của người khác, không hề một chút do dự. Hắn cảm nhận rõ ràng sự phản bội trong hành động của cô, dù có thể đó chỉ là sự hoảng loạn, nhưng điều đó không làm hắn dịu đi.

    Phó Nhậm Hiên nở một nụ cười lạnh, nụ cười của một người đã mất hết kiên nhẫn. Trong ánh mắt đó là sự tàn nhẫn và quyết tâm không gì có thể cản lại. Hắn nhìn đoạn video lần nữa, rồi từ từ cầm điện thoại lên và nhấn một dãy số.

    Giọng Phó Nhậm Hiên trầm, đầy uy lực khi cất tiếng ra lệnh:

    "Chuẩn bị mọi thứ. Tìm ra người đàn ông này và mang Tôn Yên về đây, không được phép để cô ấy đi mất."

    Phó Nhậm Hiên dừng lại một chút, ánh mắt sắc lạnh như dao, đôi tay siết chặt thanh kiếm Katana trên bàn.

    "Nhớ kỹ, nếu ai cản đường, thì hãy giết ngay lập tức." Phó Nhậm Hiên lạnh lùng nói xong, ngắt điện thoại và quay lưng bước ra ngoài.

    Lúc này, Phó Nhậm Hiên không còn sự kiên nhẫn hay lo lắng nữa. Mọi thứ chỉ có một kết quả duy nhất – Tôn Yên sẽ quay lại với hắn, kẻ nào dám ngáng đường, sẽ phải trả giá.

    Phó Nhậm Hiên nhận được thông tin từ Đỗ Liên ngay lập tức, địa chỉ của Trình Kiến Minh – một người bạn lâu năm của Tôn Yên, hiện đang sống ở khu phố kế bên. Hắn không lãng phí thời gian, ngay lập tức lái xe đến đó.

    Ánh đèn đường mờ ảo phản chiếu trên cửa kính xe khi Phó Nhậm Hiên ngồi trong chiếc xe hơi đen bóng. Phó Nhậm Hiên không nói lời nào, đôi mắt sắc lạnh của hắn hướng thẳng, lòng dâng lên cơn giận dữ không thể tả. Một phần trong hắn cảm thấy căng thẳng, một phần khác lại lạnh lùng, kiên quyết – Tôn Yên không thể trốn chạy mãi được.

    Khi xe dừng lại trước cổng biệt thự của Trình Kiến Minh, Phó Nhậm Hiên bước xuống xe, nhanh chóng đi vào trong, mỗi bước chân đều đầy sự quyết đoán và tàn nhẫn. Cái lạnh của đêm thu như càng làm tăng thêm sự nghiêm nghị trong dáng vẻ của hắn.

    Phó Nhậm Hiên không cần phải gõ cửa, bởi hắn đã có cách để vào, hắn không ngần ngại làm điều đó. Mọi thứ đều diễn ra nhanh chóng, không có sự nhân nhượng hay chờ đợi.

    Phó Nhậm Hiên bước vào trong, ánh mắt lập tức quét khắp căn phòng, tìm kiếm dấu vết của Tôn Yên. Trình Kiến Minh đang ngồi ở một góc phòng, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn, không hề lúng túng hay sợ hãi. Nhưng Phó Nhậm Hiên biết, Trình Kiến Minh cũng không phải kẻ dễ bị khuất phục.

    "Trình Kiến Minh." Phó Nhậm Hiên cất tiếng, giọng nói như dao cắt: "Cậu có biết Tôn Yên đang ở đâu không?"

    Trình Kiến Minh không vội trả lời, cậu chỉ ngồi đó, không hề di chuyển, ánh mắt nhìn thẳng vào Phó Nhậm Hiên, mặc dù biết rõ ràng trong cơn giận của hắn, mọi thứ sẽ không dễ dàng. Nhưng cậu không hề run sợ.

    Phó Nhậm Hiên không nhịn nổi nữa, sự tức giận và sự kiểm soát đã dồn nén bấy lâu giờ như muốn vỡ tung. Hắn nhìn thẳng vào Trình Kiến Minh, giọng nói của hắn, đầy uy quyền và tàn nhẫn, vang lên:

    "Nếu cậu không muốn tất cả phải trả giá vì việc này, thì tốt nhất là cậu nói cho tôi biết Tôn Yên ở đâu."
     
    Dương dương minh thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 8 Tháng mười một 2024
  5. Guinevere Elaine

    Bài viết:
    31
    Chương 104: Trốn chạy (phần 3)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôn Yên trốn trong tủ áo trên tầng hai, hơi thở của cô gần như nghẹn lại trong lồng ngực, mỗi nhịp thở đều cố gắng kìm nén để không phát ra bất kỳ tiếng động nào. Cô cảm nhận được một sự rợn người, một cảm giác mơ hồ nhưng rõ ràng rằng Phó Nhậm Hiên sẽ không dễ dàng buông tha cho cô.

    Phó Nhậm Hiên sẽ không dừng lại cho đến khi tìm thấy Tôn Yên, cô biết điều đó quá rõ. Lúc này, mọi hy vọng của cô chỉ là mong hắn sẽ bỏ cuộc, rằng hắn sẽ không thể tìm ra nơi cô đang ẩn nấp.

    Nhưng ngay khi Tôn Yên thầm cầu nguyện, bên dưới tầng, không gian trở nên yên lặng trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, rồi bỗng chốc vang lên tiếng đấm đá.

    Phó Nhậm Hiên đã đến. Hắn không để bất kỳ ai cản đường mình, Trình Kiến Minh, dù là một người có sức mạnh và kỹ năng, cũng khó có thể đối đầu với hắn.

    Tiếng đấm mạnh vào mặt Trình Kiến Minh khiến cả không gian như vỡ vụn. Một cú đá đầy sức mạnh từ Phó Nhậm Hiên vào bụng Trình Kiến Minh khiến cậu ngã lăn ra đất, không kịp chống cự.

    Phó Nhậm Hiên đứng vững, ánh mắt sắc lạnh nhìn xuống người đối diện. Trình Kiến Minh, dù là người đã nhiều lần đối mặt với những tình huống nguy hiểm, cũng không thể so sánh với sức mạnh vượt trội của hắn. Mỗi đòn đánh của Phó Nhậm Hiên đều mạnh mẽ, như một con thú hoang đang gặm nhấm sự kháng cự yếu ớt của kẻ đối diện.

    Trong khoảnh khắc này, Tôn Yên trong tủ áo không dám thở mạnh, sợ rằng tiếng động dù là nhỏ nhất cũng sẽ khiến hắn phát hiện ra cô. Cô chỉ có thể tự nhủ rằng mình cần phải kiên nhẫn hơn, chờ đợi cho đến khi mọi thứ kết thúc.

    Tôn Yên biết rằng, dù mình trốn ở đâu, Phó Nhậm Hiên sẽ không từ bỏ. Nhưng có lẽ, hy vọng duy nhất của cô lúc này là Trình Kiến Minh sẽ đứng vững đủ lâu để cản lại sự tàn nhẫn của Phó Nhậm Hiên, ít nhất là cho cô thêm thời gian để chạy trốn.

    Phó Nhậm Hiên bước đến gần Trình Kiến Minh, bàn tay nắm chặt thanh kiếm Katana, ánh sáng lạnh lẽo từ lưỡi kiếm phản chiếu lên khuôn mặt hắn, làm cho vẻ tàn nhẫn của hắn càng thêm sắc bén và đáng sợ. Mỗi bước đi của hắn đều đầy uy lực, như thể một con thú hoang đang tiến gần con mồi, không có chút khoan nhượng.

    Trình Kiến Minh dù đang vật lộn với đau đớn, vẫn cố gắng đứng dậy, nhưng sự tàn nhẫn trong ánh mắt Phó Nhậm Hiên khiến anh không thể làm gì khác ngoài sự im lặng.

    Phó Nhậm Hiên đứng ngay trước mặt Trình Kiến Minh, nghiêng đầu, giọng hắn cất lên, trầm đục nhưng đầy đe dọa: "Tôn Yên đang ở đâu?"

    Sau khi nói xong, Phó Nhậm Hiên không một chút do dự, dùng một lực mạnh đâm thanh kiếm vào tay của Trình Kiến Minh. Tiếng kim loại va vào xương và tiếng hét đau đớn của Trình Kiến Minh vang lên, như một tiếng thét xé rách không gian tĩnh lặng.

    Cơn đau dâng tràn khiến Trình Kiến Minh gần như ngã quỵ, nhưng cậu vẫn cố gắng cắn răng chịu đựng, không muốn thể hiện sự yếu đuối trước mặt Phó Nhậm Hiên.

    Tôn Yên đang trốn trong tủ áo, trái tim cô như ngừng đập khi nghe thấy tiếng hét đó. Cô run rẩy, tay ôm chặt lấy thân mình, nước mắt không kiềm chế được chảy ra. Tiếng hét đó như một cú tát mạnh vào lòng cô, khiến cô càng cảm thấy mình đang bị đẩy vào một đường cùng. Sợ hãi tột độ, cô chỉ muốn chạy ra cứu Trình Kiến Minh, nhưng lại sợ mình sẽ bị phát hiện bởi Phó Nhậm Hiên.

    Cảm giác hoảng loạn và bất lực khiến cơ thể cô run lên từng cơn. Tôn Yên biết rằng, nếu cô không làm gì đó, không những Trình Kiến Minh sẽ bị thương nặng mà chính bản thân cô cũng sẽ không thể thoát khỏi sự truy đuổi tàn nhẫn của Phó Nhậm Hiên.

    Phó Nhậm Hiên tiếp tục hăm dọa, đôi mắt hắn như hai hòn than cháy đỏ, không hề có chút thương hại.

    "Trả lời tôi, Kiến Minh. Tôn Yên đang ở đâu?"

    Giọng Phó Nhậm Hiên càng lúc càng lạnh hơn, mỗi lời đều mang theo sự tàn nhẫn không thể lay chuyển.

    Trong bóng tối, Tôn Yên nắm chặt tay mình, cảm nhận được sự tuyệt vọng và nguy hiểm bao trùm. Cô biết rõ, nếu không làm gì đó, lần này Phó Nhậm Hiên sẽ không dừng lại.

    Trình Kiến Minh thều thào, cậu đau đớn rên rỉ khi cơn đau từ vết thương lan rộng khắp cơ thể. Mồ hôi tuôn ra, máu tươi bắt đầu nhuộm đỏ cả tay và áo của cậu. Cậu cắn chặt răng, không muốn để Phó Nhậm Hiên thấy sự yếu đuối của mình, nhưng lời nói của hắn như một lời nguyền hứa hẹn đau đớn vô tận.

    "Không.. không biết.." Trình Kiến Minh gần như không còn sức để nói hết câu, giọng cậu yếu ớt, thậm chí khó khăn.

    Phó Nhậm Hiên nghe thấy câu trả lời, đôi mắt hắn như bùng cháy, căm phẫn và tàn nhẫn. Hắn không có chút kiên nhẫn, không cho cậu bất kỳ cơ hội nào.

    Phó Nhậm Hiên rút thanh kiếm Katana ra một cách tàn nhẫn, máu lập tức phun ra từ vết thương của Trình Kiến Minh. Cậu hét lên một tiếng đau đớn, cảm giác như từng tế bào trong cơ thể mình đang rỉ máu và bị xé nát.

    Phó Nhậm Hiên nhìn cậu, giọng hắn lạnh lùng, không chút thương xót: "Tôi sẽ không giết cậu ngay đâu. Tôi sẽ để cậu sống.. cho đến khi cậu mất hết máu."

    Phó Nhậm Hiên lại đâm thêm một nhát nữa, mỗi cú đâm như một lời tuyên chiến với sự sống và cái chết.

    Máu tiếp tục phun ra từ vết thương, nhuộm đỏ cả không gian. Trình Kiến Minh cố gắng gắng gượng, nhưng thân thể đã quá yếu, ánh mắt dần mờ đi trong cơn đau không thể chịu nổi.

    Phó Nhậm Hiên không hề dừng lại, gương mặt hắn vẫn không có chút cảm xúc, giọng hắn đều đều, như thể đang nói về một công việc đơn giản: "Cứ mỗi 5 giây, tôi sẽ đâm thêm một nhát. Cho đến khi Tôn Yên xuất hiện."

    Tôn Yên trong tủ áo nghe thấy từng tiếng hét, từng lời nói đó. Cô run rẩy, cảm giác đau đớn và tuyệt vọng trào lên trong lòng. Mỗi nhịp thở của cô như gập ghềnh, lo sợ bị phát hiện, nhưng trái tim cô không thể không thắt lại khi nghe thấy sự tàn nhẫn mà Phó Nhậm Hiên dành cho Trình Kiến Minh.

    Tôn Yên biết mình không thể đứng nhìn thêm nữa. Phó Nhậm Hiên sẽ không dừng lại cho đến khi có được câu trả lời, và có lẽ, chỉ có cô mới có thể cứu lấy Trình Kiến Minh.

    Phó Nhậm Hiên đứng trước Trình Kiến Minh, đôi mắt sắc lạnh không rời khỏi cậu. Hắn bắt đầu đếm ngược, từng con số phát ra lạnh lùng, như một bản án dành cho nạn nhân trước mặt.

    "5.. 4.. 3.. 2.. 1." Giọng Phó Nhậm Hiên vang lên.

    Ngay khi số cuối cùng cất lên, thanh kiếm Katana lại đâm mạnh vào tay Trình Kiến Minh. Máu phun ra như một dòng suối đỏ tươi, Trình Kiến Minh không thể kiềm chế được, hét lên trong đau đớn:

    "Aaaaa.. hừ.."

    Trình Kiến Minh cố gắng cắn răng để không phát ra thêm tiếng kêu nào, nhưng sự đau đớn không thể nào chịu đựng được.

    Phó Nhậm Hiên không dừng lại. Hắn tiếp tục đếm ngược, không có chút do dự nào: "5.. 4.. 3.. 2.. 1."

    Lần này, cú đâm mạnh hơn, sắc bén hơn, lại thêm một nhát vào tay Trình Kiến Minh. Máu tiếp tục chảy ra, làm ướt đẫm mặt đất dưới chân cậu. Nhưng Phó Nhậm Hiên vẫn không dừng lại, hắn cứ đếm, từng con số vang lên, từng nhát kiếm đâm vào cơ thể Trình Kiến Minh.

    Tôn Yên trốn ở trong tủ áo, không thể chịu đựng được nữa. Những tiếng hét của Trình Kiến Minh, những lời đe dọa của Phó Nhậm Hiên, tất cả như đang xé rách tâm trí cô. Cô ôm chặt đầu, nước mắt không ngừng rơi xuống, trái tim cô thắt lại từng cơn. Cô không thể đứng nhìn Trình Kiến Minh bị hành hạ như vậy, nhưng lại sợ hãi không dám ra ngoài.

    Tôn Yên cảm thấy nỗi sợ hãi và bất lực dâng lên, không biết phải làm gì. Nếu cô không xuất hiện, Trình Kiến Minh sẽ tiếp tục chịu đựng những đau đớn này. Nhưng nếu cô ra ngoài, Phó Nhậm Hiên sẽ không tha cho cô. Cảm giác tuyệt vọng bao trùm lấy cô, khiến cô không thể suy nghĩ rõ ràng.

    "Cứ tiếp tục đi, Tôn Yên.. Nếu em không xuất hiện, tôi sẽ không dừng lại." Giọng Phó Nhậm Hiên vang lên, như một lời hứa chắc chắn.
     
    Dương dương minh thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 8 Tháng mười một 2024
  6. Guinevere Elaine

    Bài viết:
    31
    Chương 105: Kết thúc rồi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phó Nhậm Hiên rút thanh kiếm Katana ra, máu vẫn tiếp tục phun ra từ vết thương của Trình Kiến Minh. Cậu vẫn cắn răng chịu đựng, nhưng sự đau đớn quá lớn khiến cậu không thể nào giữ vững được sức mạnh.

    Mỗi lần Phó Nhậm Hiên đâm kiếm vào cơ thể cậu, Trình Kiến Minh lại phải chịu thêm một cơn đau tột cùng.

    Phó Nhậm Hiên đứng trước Trình Kiến Minh, ánh mắt như tàn bạo hơn bao giờ hết, và lại bắt đầu đếm ngược. Giọng nói của hắn không có chút cảm xúc, chỉ đầy sự lạnh lùng, như thể đang thực hiện một nhiệm vụ.

    "5.. 4.. 3.. 2.. 1.."

    Khi con số "1" vừa dứt, thanh kiếm lại chuẩn bị đâm xuống cơ thể của Trình Kiến Minh, nhưng đúng vào khoảnh khắc đó, một giọng nói vang lên từ xa, ngắt lời mọi thứ:

    "Dừng lại!"

    "Tôn Yên?"

    Phó Nhậm Hiên quay lại, ánh mắt sắc lạnh, nhưng trước khi hắn có thể phản ứng gì, tiếng khóc của Tôn Yên đã xé không gian. Cô đứng trên cầu, đôi mắt đỏ hoe, đầy tuyệt vọng, từng giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt. Cô khóc lớn, tiếng khóc vang vọng trong không khí, mang theo nỗi đau không thể chịu đựng.

    "Dừng lại đi!"

    Giọng Tôn Yên vang lên như một lời cầu cứu tuyệt vọng, đầy nỗi sợ hãi và đau đớn. Cô không thể nhìn thấy cảnh tượng này thêm nữa. Mỗi nhịp tim đập của cô như muốn vỡ tung ra, từng tiếng khóc như cào xé tâm hồn.

    Phó Nhậm Hiên đứng im, sự tàn nhẫn trong ánh mắt hắn không thay đổi, nhưng lần này, có sự dao động, một chút nghi ngờ. Hắn không ngờ Tôn Yên lại xuất hiện ở đây. Dù vậy, hắn vẫn không buông tay.

    Còn Tôn Yên, cô đứng trên cầu, đôi chân như không còn sức lực. Cô biết rằng nếu cô không dừng hắn lại, nếu cô không làm gì đó, Trình Kiến Minh sẽ không thể sống sót. Nhưng một phần trong cô lại sợ rằng, nếu cô can thiệp, chính mình sẽ là người tiếp theo chịu đau đớn dưới tay Phó Nhậm Hiên.

    Phó Nhậm Hiên ném thanh kiếm xuống đất với một tiếng "cạch" sắc lạnh, ánh mắt của hắn vẫn đầy sự tàn nhẫn, nhưng lúc này, có vẻ như hắn đã quyết định. Sự lạnh lùng trong giọng nói của hắn không hề thay đổi, nhưng trong đôi mắt sâu thẳm, có chút gì đó khó có thể đoán được.

    "Lại đây." Phó Nhậm Hiên ra lệnh một cách ngắn gọn, nhưng đầy uy lực.

    Tôn Yên đứng yên một lúc, mắt vẫn đỏ hoe vì khóc, cơ thể cô run rẩy, dường như không thể kiềm chế được nỗi sợ hãi trong lòng. Những giọt nước mắt vẫn lăn dài trên khuôn mặt, nhưng cô không thể đứng mãi ở đó. Cô biết nếu cô không đi đến, hắn sẽ không bỏ qua.

    Với từng bước chân yếu ớt, Tôn Yên đi về phía Phó Nhậm Hiên, tay vẫn ôm lấy cơ thể mình, đôi mắt không dám nhìn hắn. Cảm giác như từng bước đi ấy là một con đường đau đớn, cô không thể thoát khỏi, không thể trốn tránh. Những tiếng nấc nghẹn ngào vẫn vỡ ra từ trong cổ họng, nhưng cô không thể dừng lại.

    Khi Tôn Yên đến gần, Phó Nhậm Hiên không nói gì, chỉ đơn giản là mở rộng cánh tay, ôm chặt lấy cô. Cánh tay của Phó Nhậm Hiên siết chặt đến mức khiến Tôn Yên không thể thở nổi, nhưng dường như hắn lại tìm thấy sự thỏa mãn nào đó trong sự kiểm soát này. Hắn không cho cô cơ hội phản kháng, và cô cũng không có sức để đẩy hắn ra.

    Giọng Phó Nhậm Hiên thì thầm bên tai Tôn Yên, lạnh lẽo như băng giá, nhưng lại mang theo một sự áp bức mạnh mẽ: "Em đã trốn rồi, nhưng cuối cùng vẫn phải trở về bên tôi."

    Tôn Yên không thể làm gì, nước mắt cô vẫn rơi, nhưng trong sâu thẳm, cô cảm nhận được sự kiệt sức, nỗi tuyệt vọng dâng lên không thể kiểm soát. Cô không còn là người quyết định số phận của chính mình nữa, mà đã hoàn toàn rơi vào tay Phó Nhậm Hiên.

    Trình Kiến Minh dù cơn đau đớn vẫn hành hạ cơ thể, cậu không thể làm ngơ. Máu từ vết thương vẫn không ngừng chảy, nhưng cậu cố gắng nén lại, tay giữ chặt miệng vết thương, nhưng không thể ngăn cản được sự kiệt sức đang dần chiếm lấy mình.

    Tuy nhiên, khi nhìn thấy cảnh Phó Nhậm Hiên ôm Tôn Yên, kéo cô đi như thể cô chỉ là một món đồ, ánh mắt Trình Kiến Minh lóe lên sự giận dữ.

    Tôn Yên ở trong vòng tay Phó Nhậm Hiên, dường như không thể phản kháng, cô như một con thú bị nhốt trong lồng. Ánh mắt của cô lướt qua Trình Kiến Minh, đầy nỗi sợ hãi, nhưng không thể làm gì để cứu lấy bản thân hay cậu ấy.

    Phó Nhậm Hiên nắm chặt tay Tôn Yên, kéo cô đi như một người chiến thắng, không để cô có cơ hội thoát ra. Hắn vẫn lạnh lùng, đôi mắt không rời khỏi cô, như thể cô đã hoàn toàn thuộc về hắn, mọi thứ xung quanh không còn quan trọng nữa.

    Nhưng Trình Kiến Minh không thể đứng im nhìn cảnh tượng này. Cậu gắng gượng đứng dậy, dồn hết sức vào đôi chân yếu ớt, lao về phía Phó Nhậm Hiên. Cậu dùng hết sức để đẩy hắn ra, khiến Phó Nhậm Hiên bị ngã xuống đất. Sự bất ngờ khiến hắn không kịp trở tay, trong khoảnh khắc đó, cả hai người đàn ông bắt đầu vật lộn với nhau.

    Cảnh tượng trở nên hỗn loạn khi họ lăn qua lăn lại trên sàn. Tôn Yên bị va đập và mất thăng bằng, cô té xuống đất, đôi mắt ngấn lệ và đầy hoảng loạn. Cô muốn đứng dậy, nhưng mọi thứ quanh cô đều như sụp đổ, nỗi sợ hãi không cho phép cô làm gì.

    Trong lúc hai người đàn ông chiến đấu, Tôn Yên dù rất muốn giúp đỡ, nhưng lại cảm thấy mình hoàn toàn bất lực. Cô chỉ có thể nhìn họ, lòng đầy đau đớn và hoang mang.

    Khi Phó Nhậm Hiên và Trình Kiến Minh vẫn đang vật lộn với nhau, tình thế ngày càng trở nên căng thẳng.

    Phó Nhậm Hiên với sức mạnh vượt trội, muốn tấn công vào bụng của Trình Kiến Minh, nhưng đúng lúc đó, cậu hét lớn, giọng đầy quyết đoán và tuyệt vọng:

    "Tôn Yên, làm đi!"

    Lời kêu gọi ấy như một lời thôi thúc, một cú đấm vào tâm trí của Tôn Yên. Cô hoảng loạn, trái tim đập mạnh trong lồng ngực, và một làn sóng sợ hãi lại ập đến. Cô nhìn thấy thanh kiếm Katana nằm gần đó, tay cô run rẩy khi nắm lấy nó.

    Mỗi giây trôi qua như một thế kỷ, tôn Yên không biết mình có thể làm gì, nhưng khi nhìn thấy Trình Kiến Minh đang phải chịu đựng đau đớn và Phó Nhậm Hiên không buông tha cho cậu, cô biết mình không còn sự lựa chọn.

    Tôn Yên cầm thanh kiếm lên, tay vẫn run rẩy, trái tim đập loạn nhịp. Cô chạy về phía Phó Nhậm Hiên, ánh mắt lướt qua anh ta đầy sự căm phẫn và tuyệt vọng.

    Một nhát, ngay tim Phó Nhậm Hiên.

    Thanh kiếm cắm sâu vào ngực Phó Nhậm Hiên, máu vọt ra như một dòng suối đỏ tươi, Tôn Yên có thể cảm nhận rõ ràng sự sống đang dần rời khỏi cơ thể hắn.

    Phó Nhậm Hiên không thể tin nổi, hắn ngã xuống đất trong đau đớn, đôi mắt tràn đầy sự phẫn nộ và hối tiếc, nhưng không thể làm gì để thay đổi số phận mình.

    Trình Kiến Minh khi thấy Phó Nhậm Hiên bị đánh gục, lập tức buông tay, không còn giữ chặt hắn nữa. Cậu ngã xuống đất, cơ thể đầy vết thương, nhưng trong mắt vẫn ánh lên sự nhẹ nhõm vì cuối cùng cũng có thể cứu được Tôn Yên. Cả ba người đều nằm xuống đất trong một không gian đầy hỗn loạn và máu.

    Tôn Yên đứng đó, tay vẫn cầm thanh kiếm, ánh mắt đờ đẫn, trong lòng đầy hỗn loạn. Cô không thể tin vào chính mình, nhưng giờ đây, cô đã buộc phải làm những điều mà trước đây cô không bao giờ nghĩ tới.

    Tôn Yên đứng đó, nhìn thanh kiếm rơi khỏi tay, tiếng kim loại chạm đất vang lên một cách lạnh lẽo. Cô quỳ xuống, cơ thể run rẩy như bị sức nặng của chính quyết định của mình đè bẹp. Nước mắt không ngừng tuôn rơi, từng giọt chảy xuống gò má, mang theo nỗi đau không thể diễn tả thành lời.

    Khi Tôn Yên nhìn thấy Phó Nhậm Hiên nằm bất động trên đất, những cảm xúc hỗn loạn trong lòng càng thêm nghẹt thở. Cô đã làm gì? Cô đã chọn con đường này, nhưng nó chẳng hề nhẹ nhàng. Dù có giải thoát được một người, nhưng cô lại không thể giải thoát chính mình khỏi nỗi đau đớn, sự hoang mang không ngừng đè nén tâm trí.

    Kết thúc rồi..

    Tôn Yên thầm nghĩ, dù là kết thúc cho một cơn ác mộng, nhưng đó cũng là kết thúc cho tất cả những hy vọng của cô về sự tự do.

    Tôn Yên quỳ trên mặt đất, tay vẫn run rẩy vươn về phía thanh kiếm nằm lăn lóc trước mặt, nhưng cô không còn sức lực để nhấc nó lên. Cô cảm nhận được sự tĩnh lặng bao quanh, không còn âm thanh của cuộc vật lộn hay tiếng la hét. Chỉ còn lại không gian tĩnh mịch, đầy rẫy những vết thương và những nỗi đau không thể xóa nhòa.

    "Đã kết thúc rồi.." Tôn Yên thều thào trong nước mắt, lòng trống rỗng như vừa mất đi tất cả.
     
    Dương dương minh thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 8 Tháng mười một 2024
  7. Guinevere Elaine

    Bài viết:
    31
    Chương 106: Trở về từ địa ngục

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Không gian xung quanh Tôn Yên dường như bao trùm bởi một màn đêm u ám, lạnh lẽo, chỉ có mùi máu tanh nồng nặc tràn ngập không khí. Mọi thứ xung quanh cô đều mờ mịt và đầy ám ảnh. Cảm giác nghẹt thở, sự tĩnh lặng trong không gian như khiến mọi tiếng động xung quanh cô trở nên vỡ vụn, giống như một cơn ác mộng không có lối thoát.

    Đột nhiên, một ánh sáng nhợt nhạt lóe lên trong không gian tối tăm, một bản khế ước hiện ra trước mắt Tôn Yên, như một lời mời gọi không thể từ chối. Tôn Yên nhìn về phía đó, trái tim cô đập mạnh trong lồng ngực. Và rồi, một bóng người bước ra từ bóng tối - Angle.

    Angle xuất hiện với một nụ cười quái dị trên khuôn mặt, nụ cười chứa đựng sự vui mừng không thể tả. Khuôn mặt của Angle gần như giống hệt Tôn Nghiên, khiến cho Tôn Yên không khỏi cảm thấy rùng mình. Nhưng cô ta không phải là Tôn Nghiên, mà là một sinh vật khác, một thứ gì đó đen tối hơn nhiều.

    "A.. Nam chính chết rồi. Không ngờ cô lại giết hắn." Angle cười khúc khích, đôi mắt đầy sự thích thú: "Thế thì trò chơi kết thúc rồi, thật là chán mà.."

    Những lời nói của Angle như một lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào lòng Tôn Yên. Cô không còn biết phải làm gì nữa. Phó Nhậm Hiên đã chết, cô thì chẳng còn gì để mất. Nhưng nỗi giận dữ và cảm giác bị lừa dối khiến cô không thể ngồi yên.

    Tôn Yên nắm chặt thanh kiếm Katana còn sót lại, bàn tay run rẩy nhưng đầy quyết tâm, cô chỉa nó vào Angle, ánh mắt đầy thù hận.

    Angle chỉ nhìn Tôn Yên một cách thờ ơ, không mảy may lo sợ: "Nếu cô giết tôi thì thời gian sẽ quay lại nữa đấy." Cô ta nói, đôi môi cong lên nụ cười ma quái: "Cô nghĩ mình có thể thoát khỏi trò chơi này sao?"

    Câu nói của Angle chưa dứt, cô ta lập tức di chuyển nhanh như một bóng ma, lật Phó Nhậm Hiên lại. Dường như cô ta có thể điều khiển mọi thứ trong không gian này, sự sống và cái chết đều nằm trong tay cô ta. Angle không hề do dự, bàn tay sắt nhọn của cô ta đâm thẳng vào ngực của Phó Nhậm Hiên, xé nát cơ thể hắn. Cô ta lấy trái tim hắn ra, nhìn nó một lúc rồi cắn một miếng như thể đó là một món ăn ngon.

    Tôn Yên đứng đó, mắt mở to, tay vẫn cầm thanh kiếm, nhưng những hình ảnh trước mắt khiến cô như muốn ngã quỵ. Cô không thể tin vào những gì đang xảy ra, nỗi kinh hoàng dâng lên như một cơn sóng cuốn trôi tất cả sự tỉnh táo.

    Tôn Yên bỏ thanh kiếm xuống, tay cô run rẩy không ngừng. Một cảm giác buồn nôn ập đến, cô nôn khan, cơ thể yếu ớt không còn sức đứng vững. Tất cả mọi thứ trở nên mờ nhạt, không rõ ràng, chỉ còn lại bóng tối bao trùm.

    Angle liếm khoé môi, ánh mắt đắc thắng như thể mọi thứ đã nằm trong tay cô ta từ lâu. Cô ta nhìn Tôn Yên với một nụ cười lạnh lẽo, đầy châm biếm.

    "Mục đích đã hoàn thành." Angle nói, giọng điệu đầy kiêu ngạo: "Tôi sẽ cho cô quay về thế giới thực như đã hứa.. nhưng thế giới này sẽ sụp đổ ngay lập tức."

    Câu nói của Angle như một lời nguyền, làm không gian xung quanh Tôn Yên biến mất dần. Cô cảm nhận được một sức mạnh vô hình đang ép chặt lấy mình, làm không gian trở nên méo mó, vặn vẹo. Những vòng tròn bóng tối bắt đầu xuất hiện, từ từ hình thành từ trong không khí, tạo thành những xoáy đen cuồn cuộn, tỏa ra khắp mọi hướng.

    Mỗi khi một vòng tròn bóng tối xuất hiện, nó như nuốt chửng mọi thứ, khiến không gian quanh cô dần dần biến mất hoàn toàn. Cây cối, bầu trời, mặt đất.. tất cả đều bị hút vào bóng tối, giống như chúng không bao giờ tồn tại. Tôn Yên đứng giữa sự hủy diệt, cảm giác như mình đang bị kéo vào một hố sâu, không có lối thoát.

    Tôn Yên nhìn thấy những hình ảnh nhạt dần đi, tất cả mọi thứ đều đang biến mất, cô chẳng thể làm gì ngoài việc đứng im, đôi mắt mở lớn đầy sự hoang mang. Cảm giác mất mát và sợ hãi tột cùng tràn ngập tâm trí cô. Mỗi vòng xoáy đen xoay vần lại gần, khiến cô cảm thấy như mình đang chìm dần vào vực thẳm của sự hủy diệt, nơi không có ánh sáng, chỉ còn lại bóng tối vĩnh hằng.

    "Tôi sẽ để cô quay về, nhưng.." Angle cười quái dị: "Cô sẽ không bao giờ có thể thay đổi được gì nữa."

    Bóng tối ngày càng lan rộng, Tôn Yên cảm nhận được một sức mạnh nào đó đang kéo cô vào giữa lòng của nó. Mọi thứ dường như đã kết thúc, như một sự sắp đặt không thể thay đổi, không thể phản kháng. Cô chỉ có thể nhìn mọi thứ biến mất trước mắt mình, không thể làm gì để cứu lấy bản thân hay thế giới này.

    * * *

    Tôn Yên từ từ mở mắt, ngay lập tức cảm nhận được một cơn đau nhức xuyên qua cơ thể. Cô hít một hơi sâu, nhưng không khí trong phổi như bị ép chặt, một cảm giác khô rát bao trùm. Cô nhìn xung quanh, mắt vẫn mờ mịt trước khi từ từ lấy lại sự rõ ràng.

    Tôn Yên đang ở trong bệnh viện.

    Cảm giác lạnh lẽo của ống oxy gắn trên mũi và sự mờ mịt của căn phòng khiến cô cảm thấy lạ lẫm, nhưng không kịp suy nghĩ thêm, cơn đau nhói từ khắp cơ thể làm cô phải cắn răng chịu đựng. Cô nhìn xuống, nhận ra mình đang nằm trên một chiếc giường bệnh, xung quanh là những chiếc máy móc với ánh đèn nhấp nháy, một mùi khử trùng nồng nặc khiến cô cảm thấy buồn nôn.

    Tôn Yên cố gắng cử động, nhưng từng cơn đau lại khiến cô phải ngừng lại. Cô không biết mình đã ở đây bao lâu, cũng không rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng những ký ức hỗn loạn từ những phút cuối trong thế giới đó lại ùa về trong đầu. Phó Nhậm Hiên, sự hủy diệt, những vòng tròn bóng tối..

    "Đã xảy ra chuyện gì?"

    Tôn Yên thều thào trong đau đớn, mắt vẫn ngấn nước, không thể hiểu nổi mọi thứ đang xảy ra.

    Một cánh cửa phòng bệnh mở ra, một người bước vào. Cô không kịp nhìn rõ khuôn mặt, nhưng giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên:

    "Tôn Yên, em tỉnh rồi."

    Tôn Yên ngước mắt lên, và trong khoảnh khắc đó, cô thấy một ánh sáng le lói, như một tia hy vọng mới trong bóng tối vô tận.

    Một vị bác sĩ bước vào phòng, dáng người cao ráo, gương mặt anh ta khá điển trai với những nét nghiêm túc nhưng ấm áp. Anh ta tiến lại gần giường bệnh và bắt đầu kiểm tra cho Tôn Yên, từ từ tháo bỏ các thiết bị y tế và điều chỉnh ống oxy cho cô.

    Tôn Yên vẫn cảm thấy choáng váng và đau nhức, nhưng cô cố gắng gượng để hỏi:

    "Chuyện gì đã xảy ra với tôi? Tại sao tôi lại ở đây?"

    Bác sĩ nhẹ nhàng nhìn Tôn Yên, cố gắng làm cô cảm thấy thoải mái:

    "Cô bị tai nạn khá nặng. May mắn là chúng tôi đã kịp thời đưa cô vào viện, nhưng cô đã bất tỉnh trong hai tuần qua. Vết thương không quá nghiêm trọng, nhưng cần thời gian để hồi phục."

    Tôn Yên nhìn anh ta, trong lòng vẫn còn trống rỗng và đầy lo lắng. Một cơn sóng nhớ về những sự kiện trước đó ùa đến trong tâm trí cô, đặc biệt là hình ảnh của Phó Nhậm Hiên. Cô vội vàng hỏi, đôi mắt mở to đầy hy vọng:

    "Vậy.. anh có biết Phó Nhậm Hiên không?"

    Bác sĩ ngơ ngác nhìn Tôn Yên, như thể tên này chẳng có chút ý nghĩa nào với anh ta. Anh ta lắc đầu nhẹ nhàng và trả lời:

    "Không, tôi không biết ai là Phó Nhậm Hiên. Cô có thể đã gặp một người tên đó trước khi vào viện, nhưng ở đây chúng tôi không có thông tin về người này."

    Tôn Yên cảm thấy một sự hụt hẫng trong lòng. Cô không thể nhớ rõ ràng mọi thứ, nhưng hình bóng của Phó Nhậm Hiên vẫn như ám ảnh trong tâm trí cô. Tại sao hắn ta lại không đến tìm cô? Tại sao không có ai tìm kiếm cô trong suốt hai tuần qua?

    Trong đầu Tôn Yên chỉ còn những câu hỏi không lời đáp, và cảm giác lạc lõng, như thể mình đã bị bỏ rơi trong một thế giới mà cô không thể nào hiểu nổi.
     
    Dương dương minh thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 8 Tháng mười một 2024
  8. Guinevere Elaine

    Bài viết:
    31
    Chương 107: Trở về từ địa ngục (phần 2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôn Yên cố gắng ngồi dậy, nhưng cơn đau từ đôi chân bị bó bột khiến cô phải nén lại. Cô cắn chặt môi, cảm giác như trái tim mình bị bóp nghẹt. Nhìn bác sĩ với ánh mắt đầy lo lắng, cô hỏi, giọng khẽ run:

    "Gia đình tôi.. họ đâu rồi?"

    Vị bác sĩ im lặng một lúc, đôi mắt trầm ngâm đầy thương cảm. Anh hít một hơi sâu, cố gắng nói một cách nhẹ nhàng nhất, nhưng từng từ anh nói ra như dao cắt vào lòng Tôn Yên.

    "Họ.. không qua khỏi trong vụ tai nạn đó. Chúng tôi đã cố gắng liên lạc với bất kỳ người thân nào khác, nhưng.. cô không còn ai khác đến thăm."

    Thế giới của Tôn Yên như vỡ vụn trong khoảnh khắc đó. Nước mắt cô trào ra không kiểm soát, trái tim nhức nhối với nỗi đau không thể diễn tả. Mọi thứ trước mắt dần trở nên mờ nhạt, chỉ còn lại sự trống rỗng và cô độc bao trùm.

    Bác sĩ nhẹ nhàng nắm lấy tay Tôn Yên, truyền cho cô một chút ấm áp trong khoảnh khắc đau buồn ấy. Anh dịu dàng nhìn cô, ánh mắt chứa đựng sự cảm thông sâu sắc:

    "Đừng lo lắng, tôi là Hàn Thuần Phong, trưởng khoa của bệnh viện này. Từ giờ tôi sẽ chăm sóc cho cô, chúng tôi sẽ làm mọi điều có thể để cô hồi phục tốt nhất. Nếu cần gì, cô cứ gọi tôi."

    Giọng nói trầm ấm của Hàn Thuần Phong mang lại cho Tôn Yên chút an ủi giữa cơn giông bão trong lòng. Cô nhìn vào ánh mắt kiên định của vị bác sĩ trẻ, cảm thấy như tìm được một điểm tựa nhỏ bé để bám víu.

    Sáu tháng sau vụ tai nạn, Tôn Yên vẫn miệt mài với những buổi vật lý trị liệu, tập từng bước với sự hỗ trợ của các dụng cụ y tế. Đôi chân cô đã mạnh lên phần nào, nhưng vẫn chưa thể đi lại như trước.

    Những ngày này, Hàn Thuần Phong luôn bên cạnh, giúp đỡ và động viên Tôn Yên trong từng khoảnh khắc khó khăn. Sự quan tâm chân thành của anh đã dần nảy nở thành một tình yêu yên bình, là điểm tựa để cô vượt qua nỗi đau và sự mất mát.

    Một buổi chiều muộn trong phòng trị liệu, sau khi hoàn thành bài tập, Tôn Yên ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cửa sổ, ngắm ánh hoàng hôn đang đổ xuống qua tấm kính. Hàn Thuần Phong bước đến bên cạnh, đưa cho cô chai nước.

    "Cố gắng lắm rồi, em giỏi lắm." Hàn Thuần Phong nói, nở nụ cười ấm áp.

    Tôn Yên mỉm cười yếu ớt, tay run run mở nắp chai nước: "Nhờ có anh em mới vượt qua được từng ngày thế này. Không có anh chắc em không trụ nổi."

    Hàn Thuần Phong ngồi xuống cạnh Tôn Yên, nắm lấy bàn tay gầy guộc, ánh mắt kiên định: "Anh đã nói rồi mà, anh sẽ ở đây vì em. Dù có khó khăn thế nào, chúng ta cũng cùng nhau vượt qua."

    Tôn Yên nhìn Hàn Thuần Phong, đôi mắt long lanh: "Anh không phiền sao? Có lẽ.. em chẳng bao giờ có thể đi lại bình thường nữa."

    Hàn Thuần Phong lắc đầu, đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc Tôn Yên: "Em vẫn là Tôn Yên anh yêu quý, dù thế nào đi nữa. Anh không quan trọng việc em có đi lại bình thường được hay không, anh chỉ cần em ở đây, khỏe mạnh và hạnh phúc."

    Tôn Yên lặng đi, cảm nhận từng lời Hàn Thuần Phong nói như liều thuốc xoa dịu nỗi đau của mình: "Thuần Phong, em không biết phải làm sao để cảm ơn anh."

    Hàn Thuần Phong cười nhẹ, đôi mắt sáng lên trong ánh chiều tà: "Vậy thì lấy lại sức đi, để chúng ta còn có thể đi du lịch cùng nhau, thăm những nơi em thích. Và.."

    "Và gì ạ?" Tôn Yên mỉm cười hỏi, ánh mắt lấp lánh.

    "Và để anh có thể chính thức nói với em điều mà anh muốn nói từ lâu." Hàn Thuần Phong cúi xuống gần Tôn Yên, ánh mắt tràn đầy yêu thương: "Tôn Yên, anh yêu em. Em có sẵn sàng bước tiếp con đường này với anh không?"

    Tôn Yên nhìn sâu vào mắt Hàn Thuần Phong, cảm nhận được sự chân thành không gì lay chuyển. Cô nhẹ nhàng gật đầu, nước mắt lấp lánh nơi khóe mắt: "Em sẵn sàng."

    Hai người nhìn nhau, im lặng trong giây lát, để rồi cùng nắm lấy tay nhau, cảm nhận sự an ủi và hạnh phúc lan tỏa.

    Hàn Thuần Phong vòng tay ôm lấy Tôn Yên, kéo cô vào lòng một cách mạnh mẽ. Cô hơi bất ngờ khi cảm nhận nụ hôn của anh đột nhiên trở nên dữ dội hơn, không còn chỉ là những cái chạm nhẹ nhàng như thường lệ.

    Tôn Yên khẽ run lên, trái tim đập nhanh khi cảm giác ấy bất chợt gợi nhớ đến những gì cô từng trải qua với Phó Nhậm Hiên.

    Nhận thấy Tôn Yên cứng đờ, Hàn Thuần Phong ngừng lại, ánh mắt nhìn cô tràn đầy lo lắng. Anh chạm nhẹ vào khuôn mặt cô, giọng nói trầm ấm:

    "Anh xin lỗi.. có lẽ anh hơi vội. Anh không muốn làm em thấy khó xử."

    Tôn Yên lắc đầu, ánh mắt chợt thoáng buồn: "Không, không phải lỗi của anh.. chỉ là.. em có những ký ức mà em muốn quên đi."

    Hàn Thuần Phong gật đầu, nhìn Tôn Yên với sự cảm thông sâu sắc: "Anh hiểu mà, Tôn Yên. Chúng ta có thể tiến từng bước chậm rãi. Anh không muốn em phải chịu bất kỳ áp lực nào. Chỉ cần em biết rằng anh ở đây, bên cạnh em."

    Tôn Yên mỉm cười yếu ớt, lòng như nhẹ nhõm phần nào khi nhận ra Hàn Thuần Phong luôn thấu hiểu và kiên nhẫn.

    Ánh mắt Hàn Thuần Phong chợt tối lại, như thể một suy nghĩ sâu xa nào đó vừa lướt qua tâm trí anh. Sự ấm áp và dịu dàng trong ánh mắt anh thoáng chốc bị thay thế bởi một cái nhìn lạnh lùng, sắc bén. Anh buông tay Tôn Yên ra, giọng nói chậm rãi nhưng có phần xa cách:

    "Tôn Yên, em nên nghỉ ngơi đi. Đừng lo nghĩ quá nhiều, sức khỏe của em vẫn là quan trọng nhất."

    Tôn Yên hơi ngạc nhiên trước sự thay đổi đột ngột của Hàn Thuần Phong, nhưng cô chỉ gật đầu, không nói gì thêm.

    Hàn Thuần Phong đứng dậy, nhìn Tôn Yên một lần nữa, rồi quay lưng rời khỏi phòng. Bước chân anh đều đặn nhưng dứt khoát.

    Khi Hàn Thuần Phong bước vào phòng làm việc của mình, anh đóng cửa lại, khoác lên mình một vẻ trầm tư khó đoán. Ánh mắt anh dõi ra ngoài cửa sổ, sâu thẳm và lạnh lùng, như thể đang suy tính điều gì đó bí ẩn.

    Angle ngồi trên bàn khách đối diện bàn làm việc của Hàn Thuần Phong, chân đung đưa qua lại đầy hờ hững. Gương mặt cô nở một nụ cười tinh nghịch, đôi mắt lấp lánh tia chế giễu:

    "Vậy nếu Tôn Yên biết anh sẵn sàng trả giá để đến thế giới này, cô ấy sẽ nghĩ thế nào đây?"

    Hàn Thuần Phong tựa lưng vào tường, ánh mắt lạnh lùng, sắc bén như lưỡi dao, phát ra sự tàn nhẫn đáng sợ. Anh đáp không chút do dự:

    "Tôi đã nói rồi. Tôi sẽ mãi mãi ở bên cạnh Yên Yên. Dù phải đánh đổi cả mạng sống, tôi cũng sẽ không hối tiếc."

    Angle bật cười khẽ, nhún vai, gương mặt mang vẻ châm biếm: "Thật cảm động đấy. Nhưng.. trái tim của anh chẳng ngon lành chút nào đâu, nhạt nhẽo đến phát ngán."

    Angle đưa lưỡi liếm khóe môi như thể không thỏa mãn với "món ăn" mình vừa thưởng thức.

    Hàn Thuần Phong nhếch môi cười lạnh, không nao núng: "Vậy cô định làm gì tiếp theo? Còn tên cớm đó thì sao?"

    "Trình Kiến Minh à?" Angle làm vẻ ngẫm nghĩ rồi nhún vai, nói một cách thờ ơ: "Tôi giết hắn rồi. Bây giờ thì phải đi giúp đỡ những 'quái vật' như anh chứ nhỉ?"

    Hàn Thuần Phong mỉm cười lạnh nhạt, giọng đầy mỉa mai: "Cô cũng là một 'quái vật' chẳng khác gì chúng tôi cả."

    Angle khẽ cười, đôi mắt ánh lên tia ma mãnh: "Ở thế giới này, anh chỉ là một bác sĩ tầm thường thôi. Ở bên kia, anh là CEO của Phó Thị, quyền lực trong tay. Anh không tiếc sao?"

    Hàn Thuần Phong quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt nhẹ nhàng khi dõi về phía căn phòng đối diện, nơi Tôn Yên đang ngồi trên giường, vô tình lướt điện thoại. Đôi mắt anh trở nên dịu dàng hơn, tràn đầy tình cảm:

    "Chỉ cần có thể ở bên Yên Yên, mọi thứ khác đều không quan trọng."

    Angle thở dài, nhảy khỏi bàn, vươn vai như một đứa trẻ buồn chán với trò chơi mà mình đã phá phách xong:

    "Thế giới này không thuộc quyền kiểm soát của tôi đâu nhé. Tôi chỉ có thể nhúng tay vào thế giới tiểu thuyết thôi. Tốt nhất là đừng gặp Phù Thủy Không Gian. Bà ta mà tìm ra, sẽ lôi anh về chỗ cũ ngay lập tức."

    Hàn Thuần Phong cười lạnh, ánh mắt tối lại đầy kiên định: "Thế thì giết bà ta. Ai dám cản đường tôi, tôi sẽ không ngần ngại."

    Angle quay đầu lại, nhoẻn cười thích thú và đầy thách thức: "Muốn làm gì thì làm. Dù sao thì tôi cũng chẳng bận tâm nữa. Chúc anh vui vẻ tình yêu của mình."

    Angle vẫy tay rồi lướt đi trong bóng tối, để lại Hàn Thuần Phong đứng đó, ánh mắt không rời khỏi bóng lưng cô cho đến khi cô biến mất hoàn toàn.

    Khi chỉ còn lại sự tĩnh lặng, Hàn Thuần Phong tiến về phía cửa sổ. Anh nhìn vào căn phòng đối diện, nơi Tôn Yên đang ngồi, bóng dáng mỏng manh của cô hằn sâu trong trái tim anh.

    "Chỉ cần có em, Tôn Yên, anh sẵn sàng đánh đổi tất cả."

    Hàn Thuần Phong thì thầm, ánh mắt chứa đựng tình yêu sâu sắc xen lẫn một sự điên cuồng khó che giấu.

    Hết
     
    Dương dương minh thích bài này.
    Last edited by a moderator: 8 Tháng mười một 2024
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...