Bài viết: 31 

Chương 90: Vòng lặp thứ ba
"Vậy thì tôi sẽ giết cô." Tôn Yên đáp lại, giọng nói cứng rắn: "Cô có thể quay ngược thời gian 100 lần, nhưng tôi sẽ nhớ ra và giết cô 100 lần, cho đến khi cô cạn kiệt nguồn năng lượng. Cô thấy sao?"
Tôn Nghiên cảm thấy thú vị, nụ cười nở trên môi: "Thế thì tôi đề nghị, tôi sẽ làm cho mọi thứ trở lại theo nguyên tác và để Tôn Yên chạy thoát ngay từ đầu chương 1. Chị thấy sao?" Giọng nói của cô ta mang theo sự châm chọc.
Tôn Yên lắc đầu, không thể chấp nhận: "Đưa tôi về thế giới thật đi." Cô khẩn cầu, cảm giác tuyệt vọng dâng lên trong lòng.
"Thật đáng tiếc." Tôn Nghiên nói, vẻ mặt của cô ta thể hiện sự đắc ý: "Tôi đã quay về thời gian 2 lần liên tiếp rồi. Ai bảo chị giết tôi làm gì? Tôi còn phải viết lại ký ức của chị, nên tôi không đủ sức mạnh để đưa chị về, chỉ có thể thực hiện vòng lặp thứ 3 thôi."
"Cô đang cố chơi đùa với tôi đúng không?" Tôn Yên cảm thấy nỗi lo sợ dâng trào, từng lời nói của Tôn Nghiên như một nhát dao đâm vào trái tim cô: "Cô không thể làm như vậy. Tôi sẽ tìm cách khác!"
"Ôi, Tôn Yên." Tôn Nghiên nói, giọng điệu chế nhạo: "Chị nên biết, tôi luôn có những con bài bất ngờ trong tay. Chị có thể chiến đấu hết mình, nhưng cuối cùng, chị vẫn chỉ là con búp bê trong trò chơi của tôi."
Tôn Yên cảm thấy sự tuyệt vọng bao trùm, nhưng bên trong cô bừng lên một ngọn lửa không chịu khuất phục: "Tôi sẽ không bao giờ là búp bê của cô." Cô thét lên, quyết tâm không để mình bị thao túng thêm nữa: "Cho dù phải giết cô nhiều lần, tôi cũng sẽ tìm ra cách để thoát khỏi nơi này!"
Tôn Nghiên cười khúc khích, như thể sự kiên cường của Tôn Yên chỉ là một trò đùa vui: "Thú vị đấy, chị yêu. Chúng ta sẽ xem ai sẽ là người chiến thắng cuối cùng trong trò chơi này."
Tôn Nghiên búng tay, một bản khế ước xuất hiện giữa không gian tĩnh lặng, giấy trắng tinh khôi ánh lên trong ánh đèn.
"Hãy dùng máu mình ký tên vào đây đi. Đây sẽ là khế ước giữa chúng ta. Tôi sẽ không đụng gì đến các nhân vật trong đây. Luật chơi rất đơn giản: Mọi thứ sẽ quay lại chương đầu tiên của tiểu thuyết. Phó Nhậm Hiên sẽ yêu Tôn Nghiên, còn cô - sẽ xuyên vào Tôn Yên như cũ. Nhưng cô có thể thay đổi kết cục chém đầu của mình. Cô có thể làm mọi cách để thoát thân."
Tôn Yên nhìn bản khế ước, cảm giác căng thẳng trong lòng: "Còn điều gì nữa không?"
"Kết quả của trò chơi sẽ là: Nếu cô bị hắn giam giữ hoặc hắn yêu cô, cô sẽ phải ở lại với hắn mãi mãi." Tôn Nghiên nói, ánh mắt lấp lánh như thể đang chơi một trò chơi thú vị: "Nếu cô có thể thoát khỏi hắn, khiến hắn giam giữ Tôn Nghiên, thì cô sẽ quay trở lại thế giới thật. Chơi không?"
Cảm giác bất an dâng lên trong lòng Tôn Yên. Đây có phải là cơ hội để cô thoát khỏi cơn ác mộng này không? Nhưng nếu không cẩn thận, cô có thể rơi vào bẫy của Tôn Nghiên.
Tôn Nghiên khẳng định, nụ cười của cô ta đầy ẩn ý: "Hãy xem đây như một trò chơi, nơi mà số phận của cả hai đều có thể thay đổi."
"Tôi không tin cô." Tôn Yên nói, giọng điệu lạnh lùng: "Nhưng tôi cũng không còn lựa chọn nào khác."
Tôn Yên cắn môi, cảm giác nghẹt thở dâng lên: "Nếu tôi chơi, tôi sẽ có cơ hội thoát khỏi nơi này. Nhưng nếu không, tôi sẽ mãi mãi là tù nhân của hắn sao?"
Tôn Yên lặng lẽ lắng nghe, cảm giác như thời gian ngừng trôi khi Tôn Nghiên tiếp tục giải thích.
"Khế ước này đương nhiên có điều kiện." Cô ta nói, ánh mắt sáng lên với sự tự mãn: "Tôi sẽ không thao túng bất kỳ ai. Tôi sẽ trở thành người quan sát. Cô yên tâm, nếu tôi nuốt lời, tôi sẽ chết và cô sẽ được quay về nhà."
Tôn Yên hỏi, giọng điệu chứa đựng sự nghi ngờ: "Cô không có ý định lừa dối tôi chứ?"
"Không, không." Tôn Nghiên cười, nhưng nụ cười đó lại mang theo sự lạnh lùng: "Khế ước này sẽ có tác dụng đến khi Tôn Nghiên mang thai con của Phó Nhậm Hiên. Ngay lập tức, cô sẽ được trở về thế giới thật."
"Tất cả phụ thuộc vào cô." Tôn Nghiên đáp, ánh mắt như một con mèo đang nhìn mồi: "Cô có thể thay đổi số phận của mình, làm cho mọi thứ khác đi. Nếu cô muốn thoát khỏi hắn, cô sẽ phải khiến hắn giam giữ Tôn Nghiên. Nhưng cô phải khôn ngoan, nếu không, cô sẽ mãi mãi là tù nhân của hắn."
Cảm giác tuyệt vọng dâng lên trong lòng Tôn Yên. "Tôi sẽ làm mọi cách để trở về, tôi không thể sống trong thế giới này thêm nữa."
Tôn Nghiên nói, đôi mắt lấp lánh: "Trò chơi bắt đầu ngay bây giờ. Cô phải sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách. Và đừng quên, tôi sẽ ở đây, quan sát từng bước đi của cô."
Tôn Yên hít một hơi sâu, cảm giác như cuộc chiến sinh tử đang bắt đầu. Cô không thể để mình thất bại, vì sự sống còn của mình và cơ hội trở về nhà đang nằm trong tay cô.
Tôn Yên hít một hơi sâu, cảm giác như cuộc chiến sinh tử đang bắt đầu. Cô không thể để mình thất bại, vì sự sống còn của mình và cơ hội trở về nhà đang nằm trong tay cô. Cô nhìn bản khế ước ma quái trước mặt, lòng tràn đầy quyết tâm.
Cắn ngón tay, một giọt máu đỏ thẫm chảy ra. Tôn Yên dán chặt mắt vào bản khế ước, rồi từ từ ký tên mình lên đó. Mỗi nét chữ như một lời thề hứa, một cam kết cho cuộc sống và tương lai của mình.
Tôn Nghiên cũng làm giống Tôn Yên, cắt ngón tay và để giọt máu của mình rơi lên bản khế ước. Ngay lập tức, bản khế ước phát ra ánh sáng đỏ rực rỡ, như một dấu hiệu của sự gắn kết giữa hai người. Ánh sáng mạnh mẽ chiếu sáng căn phòng tối tăm, tạo ra một bầu không khí huyền bí và ngột ngạt.
Tôn Nghiên nói, nụ cười trên môi chứa đựng sự thỏa mãn: "Bây giờ, trò chơi đã chính thức bắt đầu. Cô đã tự do, nhưng cũng đồng nghĩa với việc cô sẽ phải đối mặt với mọi thử thách trong tương lai."
Cảm giác hồi hộp và lo lắng dâng lên trong lòng Tôn Yên. Cô hiểu rằng bản khế ước này không chỉ là một lời hứa, mà còn là một con dao hai lưỡi. Một phần trong cô hy vọng sẽ tìm được lối thoát, nhưng phần còn lại lại sợ hãi về những gì đang chờ đợi phía trước.
"Nhớ kỹ." Tôn Nghiên nói, ánh mắt sắc bén như dao: "Mọi quyết định của cô sẽ ảnh hưởng đến số phận của cả hai. Hãy chơi một cách thông minh."
Tôn Yên gật đầu, tâm trạng đầy căng thẳng nhưng cũng đầy quyết tâm. Cô đã ký tên vào bản khế ước, và giờ đây, mọi thứ đã thay đổi. Cô sẽ không cho phép mình trở thành con búp bê trong tay Phó Nhậm Hiên thêm một lần nào nữa.
Tôn Nghiên nở nụ cười ma quái, một vẻ đẹp tỏa ra sự bí ẩn và tàn nhẫn. Cô đưa tay lên búng một cái, âm thanh "Tách" vang lên như một tín hiệu.
Tôn Yên cảm thấy mọi thứ xung quanh như đang ngừng lại. Những giọt nước đang rơi xuống bồn tắm, những âm thanh của căn phòng, tất cả đều im bặt, như thể thời gian đã tạm dừng.
Sau đó, không gian xung quanh bắt đầu tua ngược lại, những giọt nước từ từ bay lên, trở về bề mặt của bồn tắm. Cảm giác quay cuồng xộc thẳng vào tâm trí Tôn Yên, nhưng cô không thể làm gì ngoài việc chờ đợi.
Một trang sách kỳ lạ mở ra trước mặt, ánh sáng chói lòa phát ra từ trang sách như gọi mời Tôn Yên tiến vào.
"Vòng lặp thứ 3 - bắt đầu."
Tôn Nghiên thì thầm, giọng nói của cô hòa quyện với âm thanh của thời gian đang quay ngược lại.
Những ký ức, những sự kiện của cuộc sống trước đó lần lượt hiện lên trong tâm trí Tôn Yên. Cô cảm thấy mình như một nhân vật trong cuốn tiểu thuyết không có hồi kết.
Tôn Nghiên cảm thấy thú vị, nụ cười nở trên môi: "Thế thì tôi đề nghị, tôi sẽ làm cho mọi thứ trở lại theo nguyên tác và để Tôn Yên chạy thoát ngay từ đầu chương 1. Chị thấy sao?" Giọng nói của cô ta mang theo sự châm chọc.
Tôn Yên lắc đầu, không thể chấp nhận: "Đưa tôi về thế giới thật đi." Cô khẩn cầu, cảm giác tuyệt vọng dâng lên trong lòng.
"Thật đáng tiếc." Tôn Nghiên nói, vẻ mặt của cô ta thể hiện sự đắc ý: "Tôi đã quay về thời gian 2 lần liên tiếp rồi. Ai bảo chị giết tôi làm gì? Tôi còn phải viết lại ký ức của chị, nên tôi không đủ sức mạnh để đưa chị về, chỉ có thể thực hiện vòng lặp thứ 3 thôi."
"Cô đang cố chơi đùa với tôi đúng không?" Tôn Yên cảm thấy nỗi lo sợ dâng trào, từng lời nói của Tôn Nghiên như một nhát dao đâm vào trái tim cô: "Cô không thể làm như vậy. Tôi sẽ tìm cách khác!"
"Ôi, Tôn Yên." Tôn Nghiên nói, giọng điệu chế nhạo: "Chị nên biết, tôi luôn có những con bài bất ngờ trong tay. Chị có thể chiến đấu hết mình, nhưng cuối cùng, chị vẫn chỉ là con búp bê trong trò chơi của tôi."
Tôn Yên cảm thấy sự tuyệt vọng bao trùm, nhưng bên trong cô bừng lên một ngọn lửa không chịu khuất phục: "Tôi sẽ không bao giờ là búp bê của cô." Cô thét lên, quyết tâm không để mình bị thao túng thêm nữa: "Cho dù phải giết cô nhiều lần, tôi cũng sẽ tìm ra cách để thoát khỏi nơi này!"
Tôn Nghiên cười khúc khích, như thể sự kiên cường của Tôn Yên chỉ là một trò đùa vui: "Thú vị đấy, chị yêu. Chúng ta sẽ xem ai sẽ là người chiến thắng cuối cùng trong trò chơi này."
Tôn Nghiên búng tay, một bản khế ước xuất hiện giữa không gian tĩnh lặng, giấy trắng tinh khôi ánh lên trong ánh đèn.
"Hãy dùng máu mình ký tên vào đây đi. Đây sẽ là khế ước giữa chúng ta. Tôi sẽ không đụng gì đến các nhân vật trong đây. Luật chơi rất đơn giản: Mọi thứ sẽ quay lại chương đầu tiên của tiểu thuyết. Phó Nhậm Hiên sẽ yêu Tôn Nghiên, còn cô - sẽ xuyên vào Tôn Yên như cũ. Nhưng cô có thể thay đổi kết cục chém đầu của mình. Cô có thể làm mọi cách để thoát thân."
Tôn Yên nhìn bản khế ước, cảm giác căng thẳng trong lòng: "Còn điều gì nữa không?"
"Kết quả của trò chơi sẽ là: Nếu cô bị hắn giam giữ hoặc hắn yêu cô, cô sẽ phải ở lại với hắn mãi mãi." Tôn Nghiên nói, ánh mắt lấp lánh như thể đang chơi một trò chơi thú vị: "Nếu cô có thể thoát khỏi hắn, khiến hắn giam giữ Tôn Nghiên, thì cô sẽ quay trở lại thế giới thật. Chơi không?"
Cảm giác bất an dâng lên trong lòng Tôn Yên. Đây có phải là cơ hội để cô thoát khỏi cơn ác mộng này không? Nhưng nếu không cẩn thận, cô có thể rơi vào bẫy của Tôn Nghiên.
Tôn Nghiên khẳng định, nụ cười của cô ta đầy ẩn ý: "Hãy xem đây như một trò chơi, nơi mà số phận của cả hai đều có thể thay đổi."
"Tôi không tin cô." Tôn Yên nói, giọng điệu lạnh lùng: "Nhưng tôi cũng không còn lựa chọn nào khác."
Tôn Yên cắn môi, cảm giác nghẹt thở dâng lên: "Nếu tôi chơi, tôi sẽ có cơ hội thoát khỏi nơi này. Nhưng nếu không, tôi sẽ mãi mãi là tù nhân của hắn sao?"
Tôn Yên lặng lẽ lắng nghe, cảm giác như thời gian ngừng trôi khi Tôn Nghiên tiếp tục giải thích.
"Khế ước này đương nhiên có điều kiện." Cô ta nói, ánh mắt sáng lên với sự tự mãn: "Tôi sẽ không thao túng bất kỳ ai. Tôi sẽ trở thành người quan sát. Cô yên tâm, nếu tôi nuốt lời, tôi sẽ chết và cô sẽ được quay về nhà."
Tôn Yên hỏi, giọng điệu chứa đựng sự nghi ngờ: "Cô không có ý định lừa dối tôi chứ?"
"Không, không." Tôn Nghiên cười, nhưng nụ cười đó lại mang theo sự lạnh lùng: "Khế ước này sẽ có tác dụng đến khi Tôn Nghiên mang thai con của Phó Nhậm Hiên. Ngay lập tức, cô sẽ được trở về thế giới thật."
"Tất cả phụ thuộc vào cô." Tôn Nghiên đáp, ánh mắt như một con mèo đang nhìn mồi: "Cô có thể thay đổi số phận của mình, làm cho mọi thứ khác đi. Nếu cô muốn thoát khỏi hắn, cô sẽ phải khiến hắn giam giữ Tôn Nghiên. Nhưng cô phải khôn ngoan, nếu không, cô sẽ mãi mãi là tù nhân của hắn."
Cảm giác tuyệt vọng dâng lên trong lòng Tôn Yên. "Tôi sẽ làm mọi cách để trở về, tôi không thể sống trong thế giới này thêm nữa."
Tôn Nghiên nói, đôi mắt lấp lánh: "Trò chơi bắt đầu ngay bây giờ. Cô phải sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách. Và đừng quên, tôi sẽ ở đây, quan sát từng bước đi của cô."
Tôn Yên hít một hơi sâu, cảm giác như cuộc chiến sinh tử đang bắt đầu. Cô không thể để mình thất bại, vì sự sống còn của mình và cơ hội trở về nhà đang nằm trong tay cô.
Tôn Yên hít một hơi sâu, cảm giác như cuộc chiến sinh tử đang bắt đầu. Cô không thể để mình thất bại, vì sự sống còn của mình và cơ hội trở về nhà đang nằm trong tay cô. Cô nhìn bản khế ước ma quái trước mặt, lòng tràn đầy quyết tâm.
Cắn ngón tay, một giọt máu đỏ thẫm chảy ra. Tôn Yên dán chặt mắt vào bản khế ước, rồi từ từ ký tên mình lên đó. Mỗi nét chữ như một lời thề hứa, một cam kết cho cuộc sống và tương lai của mình.
Tôn Nghiên cũng làm giống Tôn Yên, cắt ngón tay và để giọt máu của mình rơi lên bản khế ước. Ngay lập tức, bản khế ước phát ra ánh sáng đỏ rực rỡ, như một dấu hiệu của sự gắn kết giữa hai người. Ánh sáng mạnh mẽ chiếu sáng căn phòng tối tăm, tạo ra một bầu không khí huyền bí và ngột ngạt.
Tôn Nghiên nói, nụ cười trên môi chứa đựng sự thỏa mãn: "Bây giờ, trò chơi đã chính thức bắt đầu. Cô đã tự do, nhưng cũng đồng nghĩa với việc cô sẽ phải đối mặt với mọi thử thách trong tương lai."
Cảm giác hồi hộp và lo lắng dâng lên trong lòng Tôn Yên. Cô hiểu rằng bản khế ước này không chỉ là một lời hứa, mà còn là một con dao hai lưỡi. Một phần trong cô hy vọng sẽ tìm được lối thoát, nhưng phần còn lại lại sợ hãi về những gì đang chờ đợi phía trước.
"Nhớ kỹ." Tôn Nghiên nói, ánh mắt sắc bén như dao: "Mọi quyết định của cô sẽ ảnh hưởng đến số phận của cả hai. Hãy chơi một cách thông minh."
Tôn Yên gật đầu, tâm trạng đầy căng thẳng nhưng cũng đầy quyết tâm. Cô đã ký tên vào bản khế ước, và giờ đây, mọi thứ đã thay đổi. Cô sẽ không cho phép mình trở thành con búp bê trong tay Phó Nhậm Hiên thêm một lần nào nữa.
Tôn Nghiên nở nụ cười ma quái, một vẻ đẹp tỏa ra sự bí ẩn và tàn nhẫn. Cô đưa tay lên búng một cái, âm thanh "Tách" vang lên như một tín hiệu.
Tôn Yên cảm thấy mọi thứ xung quanh như đang ngừng lại. Những giọt nước đang rơi xuống bồn tắm, những âm thanh của căn phòng, tất cả đều im bặt, như thể thời gian đã tạm dừng.
Sau đó, không gian xung quanh bắt đầu tua ngược lại, những giọt nước từ từ bay lên, trở về bề mặt của bồn tắm. Cảm giác quay cuồng xộc thẳng vào tâm trí Tôn Yên, nhưng cô không thể làm gì ngoài việc chờ đợi.
Một trang sách kỳ lạ mở ra trước mặt, ánh sáng chói lòa phát ra từ trang sách như gọi mời Tôn Yên tiến vào.
"Vòng lặp thứ 3 - bắt đầu."
Tôn Nghiên thì thầm, giọng nói của cô hòa quyện với âm thanh của thời gian đang quay ngược lại.
Những ký ức, những sự kiện của cuộc sống trước đó lần lượt hiện lên trong tâm trí Tôn Yên. Cô cảm thấy mình như một nhân vật trong cuốn tiểu thuyết không có hồi kết.
Chỉnh sửa cuối: