Bài viết: 28 

Chương 10: Xạ thủ bí ẩn
Edwood nhìn Huy, vẻ mặt hả hê hơn bao giờ hết, hắn kề con dao vào mặt anh:
- Hiệp sĩ nhà ngươi cũng đẹp trai lắm, thảo nào công chúa lại ưu ái ngươi, vì ngươi mà nàng thất sủng ta, vì ngươi là nàng không nghe ta. Ngươi biết là ta đã rất khó khăn để dụ dỗ nàng không?
"Bụt"
Huy phun nước bọt vào mặt gã Edwood đầy khinh bỉ:
- Ngươi hết thuốc chữa rồi!
Tên bệnh hoạn ấy lập tức biến sắc, hắn nhẹ nhàng lau mớ nước bọt của Huy rồi nhìn Huy đầy phẫn nộ, hắn giơ con dao lên cao:
- Đáng ra là ta cho ngươi sống thêm một chút nữa, nhưng ngươi đã từ chối sự khoang dung của ta, ngươi hãy chết đi..
"Chéo"
Một mũi tên màu xanh từ cửa sổ bay vào cắm thẳng vào tim Edwood, toàn thân hắn trở nên lạnh ngắt, từ vị trí mũi tên bắt đầu xuất hiện những mảng băng xanh biếc. Mảng băng ấy cứ thế mà bao trùm lấy hắn.
Trước mặt Huy giờ chỉ là một khối băng bất động, bên trong là một tên bẩn thỉu và bệnh hoạn nhất mà anh từng thấy.
Ngay sau mũi tên ấy lại thêm một mũi tên khác bắn từ hướng cũ, mũi tên cắm ngay trung tâm của khối băng và khiến nó vỡ thành từng mảnh.
Theo phản xạ Huy nhìn vè phía mũi tên bay tới. Nơi đó là một cái tháp cao của dinh thự, ngay trên đinh tháp là một bóng người to béo, tay cầm cung. Có vẻ như người ấy đã phát hiện ra Huy đang nhìn nên đã vội vàng rút lui.
"Người đó là ai thế nhỉ?", "tại sao lại giúp mình?" trong đầu anh đầy những dấu hỏi. Nhưng giờ đây anh biết rằng mình đã không còn nguy hiểm nữa, anh thở phào rồi nhắm mắt ngủ một giấc.
Trong cơn gần tỉnh, anh cảm nhận được một mùi thương thơm thoang thoảng của hoa, anh thấy rằng mình đang nằm lên cái gì đó rất mềm mại, lạ quá, hôm qua anh nằm trên đất cứng cơ mà. Chợt anh thấy một bàn tay con gái vuốt ve má của mình.
Đến đây thì buột anh phải tỉnh thôi, anh mở căng cả mắt, đối diện mặt anh là gương mặt của một mĩ nhân, với đôi mắt tròn xoe màu xanh ngọc, đôi môi chúm chím hồng hào như búp bê, mái tóc vàng ỏng ả như suối, nàng đội một cái vương miện đầy sang trọng. Mĩ nhân đó không ai khác chính là công chúa Lucy.
Huy biết làm thế là vô lễ, anh không hiểu vì sao mình lại ở trong tình trạng này, nhưng nếu mọi người biết được thì nguy to. Anh vừa định ngồi dậy thì công chúa cản lại:
- Hiệp sĩ cứ nằm đấy, ta cho phép chàng nằm đó.
Giọng công chúa dịu dàng đến mức khiến Huy như muốn tan chảy, anh ngoan ngoãn nghe lời và nằm lên đùi cô.
- Sao công chúa lại có mặt ở đây ạ? - Huy hỏi.
Theo như lời nói của công chúa thì có một anh lính đã bẩm báo mọi chuyện lại với cô, cô vốn không ưa tên này, vì hắn có tài luyện thú nên vua cha rất nể và bắt cô phải kết hôn với hắn. Cô biết mọi việc hắn làm, nhưng do hắn được lòng tin vua cha nên cô không thể làm gì được hắn.
Từ khi vua cha băng hà thì cô luôn né tránh hắn, lúc này tên bệnh hoạn ấy hoành hành, gieo rắc tai họa khắp nơi. Khi nghe tin Huy đang chiến đấu với hắn, cô liền cho người tới yểm trợ.
Huy à một tiếng thể hiện mình đã hiểu, nhưng anh vẫn không hiểu vì sao công chúa lại làm như thế với anh, cô cứu anh và mang anh về là anh đã cảm kích lắm rồi, đằng này có vẻ như đối xử hơi quá với một hiệp sĩ như anh.
Anh cảm thấy việc này là không nên, anh lập tức ngồi dậy bất chấp sự ngăn cản của cô, anh liền quỳ xuống, đặt nắm tay lên ngực thể hiện sự tạ lỗi:
- Thưa công chúa! Xin hãy thứ lỗi cho hạ thần, thần rất biết ơn những ân huệ mà công chúa bang cho, nhưng xin công chúa hãy giữ khoảng cách với một kẻ lắm lem máu của quân địch như thần.
Huy lập tức quay lừng rời đi, công chúa liền níu lấy tay áo anh vẻ mặt vừa mếu máo vừa giận dỗi trông vừa đáng thương mà cũng vừa đáng yêu:
- Đừng gọi ta là công chúa nữa! Ta có tên, ta tên là Lucy, ta là người triệu hồi ngươi, ta muốn làm gì ngươi là quyền của ta.
Huy nhìn cô mà tim muốn nhảy vọt ra ngoài, chỉ là giận dỗi thôi mà nàng cũng rất đáng yêu và quý phái đến thế. Anh quay đầu lại nói giọng đầy nghiêm nghị:
- Lucy! Tôi là người đáp ứng lại lời triệu hồi của ngài, tôi tên Huy, tay kiếm nghiệp dư.
Nghe tới đây thì Lucy bất giác bụm miệng cười:
- Chàng đáng yêu thật đấy! Chàng mạnh như thế mà lại tự nhận mình là tay kiếm nghiệp dư ư! Chàng khiêm tốn quá rồi đấy!
Huy lúc này ngượng chín mặt, anh chỉ biết gãi đầu cười trừ.
Sau trận chiến ác liệt ở dinh thự của công tước Edwood, công chú quyết định ban thưởng cho anh cả vùng đất đấy luôn, không những thế cô còn cho anh cả một rương tiền để làm vốn.
Sau khi tiễn công chúa về thành, Huy quyết định chia một nửa đoàn quân ra, một nửa sẽ ở lại cùng dân làng xây dựng lại nơi này và biến nó trở nên màu mỡ và tốt đẹp hơn. Số còn lại sẽ theo anh tới vương quốc Anim.
Ở một nơi nào đó cách đoàn quân vài dặm. Một chàng thanh niên thừa cân đang ngồi trên một tảng đá to tướng, trên tay anh đang gặm một cái giò heo đút lò thơm lừng, anh nhìn tờ ủy thác nhếch mép cười.
Ngay thoáng chốc, anh gặm sạch cái giò heo, anh đứng dậy vỗ bụng mình vài cái rồi nhảy lên một cái cây cao và vứt bỏ tờ ủy thác. Tờ ủy thác bay trong gió bay tới một nơi nào đó xa xăm dưới ánh bình minh báo hiệu một ngày mới.
*Đây là nội dung trong tờ ủy thác, do nó đã bay mất và vô tình tác giả lụm được nên sẽ đọc cho mọi người nhé:
Mục tiêu: Công tước Edwood
Vị trí: Tòa dinh thự phía bắc Vương Quốc Excalibur
Tiền thưởng: 1000000 tiền vàng
Người yêu cầu: Không đọc được vì chỗ đó bị rách
Người nhận: Minh (Xạ thủ Lang Nhân)
Con dấu hoàn thành ủy thác được đóng ngay góc tờ ủy thác.
- Hiệp sĩ nhà ngươi cũng đẹp trai lắm, thảo nào công chúa lại ưu ái ngươi, vì ngươi mà nàng thất sủng ta, vì ngươi là nàng không nghe ta. Ngươi biết là ta đã rất khó khăn để dụ dỗ nàng không?
"Bụt"
Huy phun nước bọt vào mặt gã Edwood đầy khinh bỉ:
- Ngươi hết thuốc chữa rồi!
Tên bệnh hoạn ấy lập tức biến sắc, hắn nhẹ nhàng lau mớ nước bọt của Huy rồi nhìn Huy đầy phẫn nộ, hắn giơ con dao lên cao:
- Đáng ra là ta cho ngươi sống thêm một chút nữa, nhưng ngươi đã từ chối sự khoang dung của ta, ngươi hãy chết đi..
"Chéo"
Một mũi tên màu xanh từ cửa sổ bay vào cắm thẳng vào tim Edwood, toàn thân hắn trở nên lạnh ngắt, từ vị trí mũi tên bắt đầu xuất hiện những mảng băng xanh biếc. Mảng băng ấy cứ thế mà bao trùm lấy hắn.
Trước mặt Huy giờ chỉ là một khối băng bất động, bên trong là một tên bẩn thỉu và bệnh hoạn nhất mà anh từng thấy.
Ngay sau mũi tên ấy lại thêm một mũi tên khác bắn từ hướng cũ, mũi tên cắm ngay trung tâm của khối băng và khiến nó vỡ thành từng mảnh.
Theo phản xạ Huy nhìn vè phía mũi tên bay tới. Nơi đó là một cái tháp cao của dinh thự, ngay trên đinh tháp là một bóng người to béo, tay cầm cung. Có vẻ như người ấy đã phát hiện ra Huy đang nhìn nên đã vội vàng rút lui.
"Người đó là ai thế nhỉ?", "tại sao lại giúp mình?" trong đầu anh đầy những dấu hỏi. Nhưng giờ đây anh biết rằng mình đã không còn nguy hiểm nữa, anh thở phào rồi nhắm mắt ngủ một giấc.
Trong cơn gần tỉnh, anh cảm nhận được một mùi thương thơm thoang thoảng của hoa, anh thấy rằng mình đang nằm lên cái gì đó rất mềm mại, lạ quá, hôm qua anh nằm trên đất cứng cơ mà. Chợt anh thấy một bàn tay con gái vuốt ve má của mình.
Đến đây thì buột anh phải tỉnh thôi, anh mở căng cả mắt, đối diện mặt anh là gương mặt của một mĩ nhân, với đôi mắt tròn xoe màu xanh ngọc, đôi môi chúm chím hồng hào như búp bê, mái tóc vàng ỏng ả như suối, nàng đội một cái vương miện đầy sang trọng. Mĩ nhân đó không ai khác chính là công chúa Lucy.
Huy biết làm thế là vô lễ, anh không hiểu vì sao mình lại ở trong tình trạng này, nhưng nếu mọi người biết được thì nguy to. Anh vừa định ngồi dậy thì công chúa cản lại:
- Hiệp sĩ cứ nằm đấy, ta cho phép chàng nằm đó.
Giọng công chúa dịu dàng đến mức khiến Huy như muốn tan chảy, anh ngoan ngoãn nghe lời và nằm lên đùi cô.
- Sao công chúa lại có mặt ở đây ạ? - Huy hỏi.
Theo như lời nói của công chúa thì có một anh lính đã bẩm báo mọi chuyện lại với cô, cô vốn không ưa tên này, vì hắn có tài luyện thú nên vua cha rất nể và bắt cô phải kết hôn với hắn. Cô biết mọi việc hắn làm, nhưng do hắn được lòng tin vua cha nên cô không thể làm gì được hắn.
Từ khi vua cha băng hà thì cô luôn né tránh hắn, lúc này tên bệnh hoạn ấy hoành hành, gieo rắc tai họa khắp nơi. Khi nghe tin Huy đang chiến đấu với hắn, cô liền cho người tới yểm trợ.
Huy à một tiếng thể hiện mình đã hiểu, nhưng anh vẫn không hiểu vì sao công chúa lại làm như thế với anh, cô cứu anh và mang anh về là anh đã cảm kích lắm rồi, đằng này có vẻ như đối xử hơi quá với một hiệp sĩ như anh.
Anh cảm thấy việc này là không nên, anh lập tức ngồi dậy bất chấp sự ngăn cản của cô, anh liền quỳ xuống, đặt nắm tay lên ngực thể hiện sự tạ lỗi:
- Thưa công chúa! Xin hãy thứ lỗi cho hạ thần, thần rất biết ơn những ân huệ mà công chúa bang cho, nhưng xin công chúa hãy giữ khoảng cách với một kẻ lắm lem máu của quân địch như thần.
Huy lập tức quay lừng rời đi, công chúa liền níu lấy tay áo anh vẻ mặt vừa mếu máo vừa giận dỗi trông vừa đáng thương mà cũng vừa đáng yêu:
- Đừng gọi ta là công chúa nữa! Ta có tên, ta tên là Lucy, ta là người triệu hồi ngươi, ta muốn làm gì ngươi là quyền của ta.
Huy nhìn cô mà tim muốn nhảy vọt ra ngoài, chỉ là giận dỗi thôi mà nàng cũng rất đáng yêu và quý phái đến thế. Anh quay đầu lại nói giọng đầy nghiêm nghị:
- Lucy! Tôi là người đáp ứng lại lời triệu hồi của ngài, tôi tên Huy, tay kiếm nghiệp dư.
Nghe tới đây thì Lucy bất giác bụm miệng cười:
- Chàng đáng yêu thật đấy! Chàng mạnh như thế mà lại tự nhận mình là tay kiếm nghiệp dư ư! Chàng khiêm tốn quá rồi đấy!
Huy lúc này ngượng chín mặt, anh chỉ biết gãi đầu cười trừ.
Sau trận chiến ác liệt ở dinh thự của công tước Edwood, công chú quyết định ban thưởng cho anh cả vùng đất đấy luôn, không những thế cô còn cho anh cả một rương tiền để làm vốn.
Sau khi tiễn công chúa về thành, Huy quyết định chia một nửa đoàn quân ra, một nửa sẽ ở lại cùng dân làng xây dựng lại nơi này và biến nó trở nên màu mỡ và tốt đẹp hơn. Số còn lại sẽ theo anh tới vương quốc Anim.
Ở một nơi nào đó cách đoàn quân vài dặm. Một chàng thanh niên thừa cân đang ngồi trên một tảng đá to tướng, trên tay anh đang gặm một cái giò heo đút lò thơm lừng, anh nhìn tờ ủy thác nhếch mép cười.
Ngay thoáng chốc, anh gặm sạch cái giò heo, anh đứng dậy vỗ bụng mình vài cái rồi nhảy lên một cái cây cao và vứt bỏ tờ ủy thác. Tờ ủy thác bay trong gió bay tới một nơi nào đó xa xăm dưới ánh bình minh báo hiệu một ngày mới.
*Đây là nội dung trong tờ ủy thác, do nó đã bay mất và vô tình tác giả lụm được nên sẽ đọc cho mọi người nhé:
Mục tiêu: Công tước Edwood
Vị trí: Tòa dinh thự phía bắc Vương Quốc Excalibur
Tiền thưởng: 1000000 tiền vàng
Người yêu cầu: Không đọc được vì chỗ đó bị rách
Người nhận: Minh (Xạ thủ Lang Nhân)
Con dấu hoàn thành ủy thác được đóng ngay góc tờ ủy thác.
Chỉnh sửa cuối: