Năm giờ sáng. Tokyo chưa thực sự thức giấc, nhưng cũng chẳng bao giờ ngủ say. Thứ ánh sáng nhờ nhờ, màu xám tro đặc trưng của những buổi bình minh bị kẹt giữa những khối bê tông chọc trời, bắt đầu len lỏi qua khe hở của tấm rèm cửa sổ nhà bếp. Nắng sớm chiếu xiên qua rèm, làm lộ ra những hạt bụi lơ lửng. Chúng trôi nổi trong tĩnh lặng, giống như những vi sinh vật đang bơi trong một bể cá cạn nước.
Trong căn bếp chật hẹp, âm thanh duy nhất hiện hữu là tiếng rì rầm đơn điệu phát ra từ chiếc tủ lạnh cũ kỹ kê ở góc tường. Đó là một nhịp điệu kiên nhẫn, tẻ nhạt, nhưng bền bỉ, giống như nhịp đập của một trái tim cơ khí già nua đang cố gắng duy trì sự sống cho những thực phẩm đông lạnh bên trong. Itsuki đứng bất động trước bàn ăn, lắng nghe cái âm thanh ấy, cảm thấy nó vang vọng một cách kỳ lạ trong lồng ngực rỗng tuếch của mình.
Trên mặt bàn, nằm trơ trọi giữa khoảng không nhập nhoạng, là một tờ giấy A4 trắng muốt. Itsuki nhìn nó chằm chằm. Những dòng chữ Kanji đen nhánh, sắc nét, ngay ngắn đến mức vô cảm, nổi bật trên nền giấy trắng. Anh đã điền đầy đủ mọi thông tin: Tên, chức vụ, bộ phận, và lý do nghỉ việc. Dòng lý do được viết ngắn gọn: "Hoàn cảnh gia đình".
Ngón tay anh vân vê thân cây bút máy màu đen, món quà kỷ niệm 5 năm làm việc mà trưởng phòng đã long trọng trao tặng anh trong một buổi tiệc cuối năm ồn ào. Lớp sơn mài trên thân bút vẫn còn bóng loáng, lạnh ngắt dưới đầu ngón tay anh. Itsuki hít một hơi thật sâu, giữ luồng khí lạnh lẽo của buổi sáng trong phổi một vài giây, rồi từ từ thở ra. Anh cúi xuống, đặt ngòi bút lên dòng kẻ cuối cùng dành cho chữ ký.
Ngòi bút dừng lại trên mặt giấy một phần mười giây. Các đốt ngón tay của Itsuki siết quá chặt thân bút, dù nét chữ anh viết ra sau đó vẫn thẳng tắp và dứt khoát: Morisawa Itsuki.
Tiếng nắp bút đóng lại vang lên tách một cái, đanh gọn và sắc lạnh, cắt đứt sự tĩnh lặng của căn phòng. Âm thanh ấy giống như tiếng một chiếc còng tay vừa được tháo mở, hay là tiếng một cánh cửa ngục tối vừa sập xuống sau lưng? Itsuki không chắc. Anh chỉ biết rằng, khoảnh khắc âm thanh đó tắt lịm, mười năm tuổi trẻ, mười năm phấn đấu để leo lên vị trí kỹ sư trưởng của một tập đoàn công nghệ hàng đầu, đã chính thức trở thành quá khứ.
Anh đặt cây bút xuống cạnh tờ đơn. Ngay bên cạnh đó là một vật thể khác: Tấm thẻ nhân viên. Tấm thẻ nhựa đã hơi ố vàng ở mép, nơi ngón tay cái của anh thường xuyên chạm vào mỗi khi quẹt cửa ra vào suốt một thập kỷ qua. Anh cầm nó lên, cảm nhận trọng lượng nhẹ bẫng của miếng nhựa chỉ nặng chừng 50 gram này. Thật kỳ lạ, anh tự hỏi, tại sao một vật thể nhẹ đến thế lại có thể chứa đựng sức nặng khó buông bỏ?
Trong ảnh, một Itsuki trẻ hơn, tóc cắt ngắn, ánh mắt đầy tham vọng và tự tin nhìn thẳng vào ống kính. Itsuki của hiện tại nhìn Itsuki trong ảnh. Một cuộc đối thoại câm lặng giữa hai bản thể bị ngăn cách bởi mười năm thời gian. Anh rút chiếc khăn tay từ túi quần, lau nhẹ lớp bụi mờ phủ trên mặt tấm ảnh, động tác chậm rãi và tỉ mỉ như đang lau mặt cho một người bạn cũ vừa qua đời.
Itsuki cẩn thận cuộn dây đeo lại, xếp nếp từng đoạn dây màu xanh lam, kẹp gọn gàng phía sau tấm thẻ, rồi nhét nó vào túi áo ngực bên trái, nơi gần trái tim nhất. Anh cất nó đi, không phải để lưu luyến, mà để chôn cất. Hôm nay, anh sẽ không dùng nó để mở bất kỳ cánh cửa tự động nào nữa. Hôm nay, anh phải mở một cánh cửa khác, khó khăn hơn gấp bội.
Itsuki ngước mắt lên. Tầm nhìn của anh chạm vào một vật thể thứ ba trên bàn: Khung ảnh cưới. Trong ảnh, anh và Thanh Trúc đang đứng dưới tán hoa anh đào ở công viên Ueno, cười rạng rỡ. Khi đó, Trúc mặc một chiếc váy trắng đơn giản, tay cầm bó hoa đồng nội, mắt lấp lánh như chứa cả bầu trời mùa xuân. Một tấm ảnh khác, cô đang cắn dở một chiếc bánh mì kẹp thịt, khóe miệng dính chút sốt, trông vừa buồn cười vừa đáng yêu. Nhưng bây giờ, một vết nứt dài chạy chéo qua mặt kính khung ảnh, chia cắt nụ cười của hai người làm đôi. Đó là hậu quả của trận động đất tháng trước, khi chiếc khung ảnh rơi từ trên kệ xuống. Itsuki đã không thay kính mới, có lẽ vì bận. Anh để nguyên vết nứt ấy.
Anh đưa ngón tay cái, nơi có vết chai sần do cầm chuột máy tính quá nhiều, quệt đi một hạt bụi nằm ngay trên vết nứt sắc nhọn. Dưới vết nứt, nụ cười của Trúc vẫn vẹn nguyên, được bảo vệ bởi chính lớp kính vỡ. Itsuki cảm nhận sự mâu thuẫn gay gắt giữa hai vật thể đang nằm cạnh nhau trên bàn: Một bên là tờ đơn thôi việc, dấu chấm hết cho sự nghiệp; một bên là bức ảnh cưới vỡ, lời nhắc nhở về trách nhiệm của người chồng.
Anh quay đầu nhìn ra ban công. Ở đó, chậu cây hương thảo anh mua tặng Trúc ba tháng trước đã héo khô, lá rụng đầy gốc. Anh đã quên tưới nước cho nó suốt cả tuần nay. Sự sống trong căn nhà này đang mòn mỏi đi từng ngày, giống như cái cây ấy, giống như Trúc.
Itsuki quay lưng lại với chiếc bàn ăn, bỏ lại sau lưng tờ đơn và quá khứ. Anh bước về phía hành lang tối om dẫn vào phòng ngủ.
Căn phòng ngủ chìm trong bóng tối dày đặc, rèm cửa được kéo kín mít để ngăn chặn bất kỳ tia sáng nào có thể làm phiền người đang nằm trên giường. Không khí trong phòng đặc quánh, phảng phất mùi cồn y tế, mùi dầu gió và một chút mùi ẩm mốc của những ngày mưa dầm dề chưa kịp hong khô. Itsuki bước đi rón rén, tiếng bước chân trần của anh bị thảm sàn nuốt chửng. Anh bước đi rón rén trên thảm. Sự tĩnh lặng trong phòng mỏng manh đến mức anh sợ tiếng nhịp tim của mình sẽ làm vỡ nó.
Trên giường, Thanh Trúc nằm co quắp. Trong ánh sáng lờ mờ hắt vào từ khe cửa phòng khách, Trúc hiện ra như một nét vẽ phác thảo mờ nhạt trên tấm ga giường trắng toát. Cô gầy rộc. Mái tóc đen dài, từng là niềm tự hào của cô, giờ đây rối bời và xơ xác, xõa tung trên gối như những rễ cây khô héo tách rời khỏi đất mẹ. Cô nằm lọt thỏm giữa những lớp chăn dày. Chỉ có khuôn mặt gầy guộc lộ ra, trắng xanh và mỏng manh như một tờ giấy thấm nước.
Itsuki tiến lại gần, ngồi xuống mép giường. Chiếc nệm lún xuống nhẹ nhàng dưới sức nặng của anh. Trúc không phản ứng. Cô vẫn chìm trong giấc ngủ chập chờn, hay đúng hơn là trạng thái hôn mê của tâm trí để trốn tránh thực tại. Itsuki đưa tay ra. Anh dùng mu bàn tay, nơi có làn da nhạy cảm nhất, để áp nhẹ lên trán vợ.
Lạnh.
Cái lạnh từ trán cô truyền sang tay anh, chạy dọc theo cánh tay và găm thẳng vào tim. Dù nhiệt độ phòng đang ở mức 26 độ C, người Trúc vẫn toát ra cái lạnh của một nhánh cây mùa đông thiếu nắng. Itsuki giữ tay ở đó một lúc lâu, nín thở để lắng nghe nhịp thở của cô. Hơi thở của Trúc mỏng manh, đứt quãng, giống như tiếng gió rít qua khe cửa hẹp. Anh cố gắng điều chỉnh nhịp thở của mình chậm lại, đồng bộ với nhịp thở của cô, như thể muốn truyền thêm dưỡng khí cho cô qua sự kết nối vô hình ấy.
Anh so sánh hình ảnh người vợ tàn tạ hiện tại với cô gái tràn đầy sức sống cầm chiếc bánh mì ở công viên Ueno trong bức ảnh ngoài kia. Sự đối lập tàn nhẫn ấy khiến dạ dày anh quặn thắt lại. Nỗi sợ hãi mất đi cô vĩnh viễn dâng lên trong cổ họng, đắng ngắt như vị thuốc.
Trúc khẽ rùng mình trong giấc ngủ. Đôi lông mày thanh tú nhíu lại, hai bàn tay vô thức quờ quạng tìm kiếm thứ gì đó trong khoảng không. Cô đang gặp ác mộng? Hay cô đang tìm kiếm một điểm tựa giữa đại dương hoảng loạn trong tâm trí? Itsuki vội vàng đưa bàn tay to lớn, chai sạn của mình ra, nắm lấy bàn tay gầy guộc của cô. Anh bao bọc lấy những ngón tay lạnh ngắt ấy, siết nhẹ, truyền hơi ấm từ cơ thể mình sang cho cô.
"Anh ở đây." Anh thì thầm, âm thanh nhỏ đến mức gần như tan biến ngay khi vừa thốt ra. "Anh ở đây."
Bàn tay Trúc dần thả lỏng trong tay anh. Cô không tỉnh dậy, nhưng nhịp thở dường như đã đều hơn một chút. Itsuki nhìn xuống bàn tay vợ. Dưới ánh sáng yếu ớt, anh nhận thấy móng tay cô đã dài ra, kẽ móng tay có chút cáu bẩn. Đã bao lâu rồi cô không tự chăm sóc bản thân? Một tuần? Hai tuần? Từ khi cơn trầm cảm và sự suy nhược nuốt chửng lấy cô, khái niệm về thời gian và vệ sinh cá nhân dường như đã bị xóa sổ khỏi tâm trí cô.
Itsuki nhẹ nhàng đặt tay cô xuống, đứng dậy đi ra ngoài và quay lại với một bộ bấm móng tay. Anh ngồi xuống sàn nhà, nâng bàn tay trái của Trúc lên, đặt vào lòng mình. Anh bắt đầu cắt móng tay cho vợ.
Tách.
Tiếng kìm cắt móng tay vang lên, đanh gọn và nhỏ bé trong căn phòng tĩnh mịch. Itsuki làm việc này với sự tập trung cao độ của một người thợ kim hoàn đang chế tác viên ngọc quý giá nhất. Anh cẩn thận cắt từng milimet móng thừa, uốn lượn theo đường cong tự nhiên của đầu ngón tay, sợ rằng chỉ một chút sơ sẩy sẽ làm xước làn da mỏng manh của cô.
Tách. Tách.
Âm thanh đều đều ấy trở thành một nhịp điệu, một thứ đồng hồ đếm ngược thời gian trong không gian ngưng đọng này. Itsuki dũa lại những cạnh sắc, thổi nhẹ những vụn móng tay rơi trên ga giường. Anh làm sạch từng kẽ móng tay, lau chúng bằng khăn ẩm. Hành động chăm sóc thể xác này là ngôn ngữ
tình yêu duy nhất anh có thể nói lúc này. Anh chỉ có thể dùng sự chăm sóc tỉ mỉ này để gửi một tín hiệu đến tiềm thức của cô: Em vẫn được yêu thương. Em vẫn sạch sẽ. Em vẫn là vợ anh.
Trúc khẽ cựa mình. Đôi mắt cô hé mở một chút, đục ngầu và vô định. Cô nhìn trân trân lên trần nhà, rồi ánh mắt chậm chạp di chuyển xuống người đàn ông đang cúi đầu cắt móng tay cho mình. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, một tia sáng yếu ớt của sự nhận biết lóe lên trong mắt cô, rồi nhanh chóng tắt lịm, nhường chỗ cho sự trống rỗng quen thuộc. Nhưng Itsuki đã nhìn thấy tia sáng ấy. Nó đủ để anh bấu víu vào hy vọng. Anh ngẩng lên, mỉm cười với cô, một nụ cười gượng gạo nhưng chứa đựng sự kiên định vô hạn.
"Sạch rồi." Anh nói, giọng khàn khàn. "Giờ thì ăn sáng nhé."
Itsuki vào bếp, bưng ra một bát cháo nóng hổi. Có thịt xay, có cá với giá đỗ. Anh nhìn những cọng giá đỗ trắng muốt, mọng nước nổi trên mặt cháo. Chúng là những sinh mệnh kỳ diệu, có thể nảy mầm và vươn lên mạnh mẽ ngay cả trong bóng tối, chỉ cần một chút nước. Chúng giống như hoàn cảnh của vợ chồng anh lúc này: Bị vây hãm bởi bóng tối của bệnh tật, nhưng vẫn cố gắng duy trì sự sống từ những điều giản đơn nhất.
Itsuki thổi nguội từng thìa cháo, đưa đến miệng Trúc.
"Há miệng ra nào."
Anh dỗ dành như dỗ một đứa trẻ. Trúc mím chặt môi. Cô quay mặt đi, né tránh thìa cháo. Sự từ chối ăn uống là cơ chế tự hủy hoại đặc trưng của căn bệnh này. Cô muốn buông xuôi. Cô cảm thấy mình là gánh nặng.
"Trúc." Giọng Itsuki nghiêm lại, nhưng vẫn giữ sự dịu dàng. "Em phải ăn. Ăn để còn về Việt Nam."
Hai chữ "Việt Nam" rơi vào không gian tĩnh lặng như hai hòn sỏi ném xuống mặt hồ phẳng lặng, tạo ra những vòng sóng lan tỏa. Cơ thể Trúc cứng lại. Ánh mắt cô khẽ chớp. Từ sâu thẳm trong ký ức bị phong tỏa, hình ảnh của quê hương, những cánh đồng lúa, ngôi nhà sàn, nụ cười của mẹ, tiếng suối chảy róc rách, dường như vừa được đánh thức. "Việt Nam" không chỉ là một địa danh, đó là một lời hứa về sự giải thoát, một chiếc phao cứu sinh mà Itsuki vừa ném ra cho cô giữa biển khơi tuyệt vọng.
Cô từ từ quay đầu lại. Ánh mắt cô chạm vào bát cháo, rồi nhìn lên khuôn mặt hốc hác của chồng. Cô nhìn thấy sự mệt mỏi trong quầng mắt thâm quầng của anh, nhưng cũng nhìn thấy ngọn lửa quyết tâm đang cháy trong đó. Trúc hé miệng, một chút thôi, đủ để đầu thìa cháo lách vào. Itsuki cẩn thận đút thìa cháo vào miệng cô. Trúc nuốt xuống một cách khó nhọc. Vị ngọt thanh của giá đỗ và vị ấm nóng của cháo lan tỏa trong khoang miệng, đánh thức vị giác đã ngủ quên. Cô ăn thìa thứ hai. Rồi thìa thứ ba. Itsuki cảm thấy một tảng đá ngàn cân vừa được nhấc khỏi lồng ngực mình.
Anh tiếp tục đút cho cô, từng thìa một, kiên nhẫn và trân trọng. Mỗi thìa cháo cô nuốt xuống là một chiến thắng nhỏ bé trước căn bệnh trầm cảm. Anh củng cố niềm tin rằng quyết định điên rồ của mình, từ bỏ tất cả để đưa cô về Việt Nam, là đúng đắn. Ở đây, giữa những khối bê tông lạnh lẽo này, cô sẽ chết mòn. Về đó, cô có thể sống.
Khi bát cháo đã vơi đi gần hết, một âm thanh chát chúa đột ngột vang lên, phá vỡ bầu không khí yên bình mong manh.
Rè.. Rè.. Rè..
Chiếc điện thoại của Itsuki để trên bàn trang điểm rung lên bần bật trên mặt kính. Tiếng rung cộng hưởng với mặt kính tạo ra âm thanh gai người, dồn dập và hung hãn. Màn hình sáng rực lên, hiện ra cái tên: "Trưởng phòng". Cả người Trúc co rúm lại. Cô đánh rơi thìa cháo xuống bát, hai tay ôm chặt lấy đầu, mắt mở to hoảng loạn. Tiếng chuông điện thoại đối với cô không phải là tín hiệu liên lạc, mà là tiếng còi báo động, là âm thanh của áp lực, của sự trách móc, của thế giới tàn nhẫn bên ngoài đang đòi nợ, đang phán xét sự yếu đuối của cô.
Itsuki nhìn màn hình điện thoại đang nhấp nháy điên cuồng. Anh nhìn cái tên của vị sếp quyền lực, người đã từng nâng đỡ anh, và cũng là người đại diện cho hệ thống xã hội Nhật Bản nghiêm khắc mà anh đang phục vụ. Trong tâm trí anh, tiếng quát tháo về deadline, tiếng gõ bàn phím điên cuồng, và những đêm tăng ca không ngủ ở văn phòng đột ngột dội về. Anh nhìn sang vợ. Trúc đang run lẩy bẩy, co ro trong góc giường như một con thú bị thương đang bị thợ săn dồn vào đường cùng.
Trong khoảnh khắc đó, Itsuki nhận ra mình không thể đứng hai chân trên hai con thuyền được nữa. Anh không thể vừa là người nhân viên mẫn cán trả lời điện thoại sếp, vừa là người chồng bảo vệ vợ khỏi những nỗi sợ hãi vô hình. Anh phải chọn. Và anh đã chọn từ lúc đặt bút ký vào tờ đơn kia.
Itsuki đặt bát cháo xuống. Anh đứng dậy, bước nhanh về phía chiếc điện thoại. Itsuki cầm chiếc điện thoại lên, ngón tay cái ấn mạnh vào nút nguồn bên cạnh sườn máy. Anh giữ chặt. Màn hình hiện lên dòng chữ "Slide to power off". Anh trượt ngón tay dứt khoát.
Màn hình tối đen. Tiếng rung tắt lịm.
Nhưng thế vẫn chưa đủ. Sự kết nối vô hình vẫn còn đó. Itsuki lật mặt sau điện thoại, dùng móng tay cạy khe sim. Khay sim bật ra với một tiếng tách nhỏ, nghe giống hệt tiếng nắp bút lúc nãy. Anh rút chiếc sim bé xíu, con chip điện tử kết nối anh với mạng lưới xã hội, công việc, trách nhiệm, và cả những kỳ vọng của người khác, ra khỏi máy. Miếng sim rơi xuống mặt bàn gỗ, nảy lên một cái rồi nằm im lìm như một con bọ chết.
Anh đã "đốt thuyền". Không còn đường lui. Không còn những cuộc gọi giải thích, không còn những email xin lỗi, không còn sự níu kéo. Kể từ giây phút này, Morisawa Itsuki, Kỹ sư, đã chết. Chỉ còn lại Morisawa Itsuki, Người chồng của Thanh Trúc.
Căn phòng trở lại sự im lặng vốn có, nhưng lần này là sự im lặng của tự do, không phải sự im lặng của sợ hãi. Itsuki quay lại giường. Anh thấy Trúc vẫn đang nhìn mình, vẻ hoảng sợ đã giảm bớt, thay vào đó là sự ngỡ ngàng. Cô hiểu anh vừa làm gì. Cô hiểu anh vừa hy sinh điều gì vì cô.
Itsuki không nói gì. Anh đi đến tấm lịch treo tường. Cây bút dạ đỏ nằm trên kệ. Anh cầm bút lên, khoanh một vòng tròn đỏ chót vào ngày kia. Ngày 28. Ngày bay. Anh nhìn sang góc phòng, nơi hai chiếc vali lớn đã được đóng gói sẵn sàng từ đêm qua, đứng lù lù trong bóng tối như hai tảng đá bia mộ cho cuộc sống cũ, và cũng là hai cánh cửa dẫn đến cuộc đời mới.
Itsuki quay lại, nắm chặt lấy bàn tay vẫn còn run rẩy của Trúc. Anh nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt kiên định và rực lửa.
"Chúng ta sẽ đi." Anh nói, từng từ chắc nịch như đóng đinh vào không gian. "Về nơi có nắng."
Trúc nhìn anh, rồi nhìn xuống bàn tay đang được anh nắm chặt. Một giọt nước mắt lăn dài trên má cô, rơi xuống mu bàn tay anh, nóng hổi.
Ngoài cửa sổ, mặt trời bắt đầu lên cao, nhưng ánh sáng của nó vẫn chưa thể xuyên qua lớp rèm dày. Chỉ có trong căn phòng này, trong ánh sáng nhờ nhờ của buổi bình minh, hai chiếc vali đứng lù lù ở góc phòng. Itsuki nhìn chúng, rồi nhìn bàn tay đang nắm chặt của hai người.
Xa xa, tiếng tàu điện chuyến đầu tiên trong ngày bắt đầu vọng lại, rầm rập chạy trên đường ray, chở hàng triệu con người đi vào guồng quay của xã hội. Nhưng chuyến tàu đó không còn dành cho họ nữa. Họ đã có một lộ trình riêng.
[Hết chương 1]