P1-chương 9:
Vương Ngọc Tiêu kéo theo Từ Vũ đi thẳng về quán trọ, về đến nơi cũng đã là canh ba. Cô để Từ Vũ đi nghỉ ngơi còn về phần mình cũng nhanh chóng trở về phòng nghỉ ngơi lấy sức đêm mai tiếp tục vào U Minh Cảnh.
* * *
Mặt trời đã lên cao Vương Ngọc Tiêu mới mở mắt thức dậy, cả đêm vận động quá nhiều nên giờ mệt mỏi, nhưng dù sao cũng phải dậy ăn uống một chút.
Xuống dưới lầu Vương Ngọc Tiêu gặp Từ Vũ cùng ba người kia, bọn họ thấy cô đi xuống thì lên tiếng chào hỏi:
- Lão đại, ngươi ngủ có ngon không, ta thấy người còn mệt mỏi nên không đánh thức.
- Ta rất tốt.
Vương Ngọc Tiêu cùng ngồi xuống ăn chung với bọn họ tuy nhiên hình như có gì đó không đúng. Cái tên Vu Ân kia sao hôm nay lại không thấy xuất hiện chứ. Mà cũng chẳng sao, không có hắn có khi lại tốt hơn, đỡ khiến cô tức giận. Chỉ cần hắn trả tiền phòng đầy đủ thì muốn đi đâu cô cũng chẳng quan tâm.
Đợi cô ăn xong Từ Vũ ra hiệu muốn nói chuyện riêng với cô, hai người này to to nhỏ nhỏ khiến ba tên kia thật chỉ biết nhìn nhau ngơ ngác. Không phải vì cô không tin tưởng họ, dù sao làm lãnh đạo bao nhiêu năm nay khả năng nhìn người vẫn là không tệ, tuy nhiên chuyện này vẫn nên giữ kín một chút, càng ít người biết thì càng tốt.
- Lão đại, hình như tối qua tên Vu Ân kia cũng ra ngoài. Nếu ta đoán không nhầm hắn chính là đi U Minh Cảnh, không biết có thu thập được gì không.
- A, vậy sao.
U Minh Cảnh đúng là có sức hút không tệ, đã vào được đến đây nhất định đều là cao thủ. Chính vì nơi đây có rất nhiều kỳ trân dị thảo hơn nữa còn có không ít linh thú ẩn nấp, thật là một nơi lý tưởng. Bảo sao tuy nơi này nguy hiểm trùng trùng nhưng hằng năm vẫn có vô số đoàn người tiến vào bên trong tìm kiếm đồ tốt. Tuy nhiên hắn vẫn hơi thắc mắc U Minh Cảnh tồn tại bao nhiêu năm nay mà nàng thì lại chẳng có bao nhiêu kiến thức về nó, không lẽ nàng là người nơi khác đến đây, rốt cuộc Từ Vũ mang thắc mắc này ra hỏi Vương Ngọc Tiêu.
- Lão đại, ta có lời này muốn hỏi người.
- Muốn hỏi điều gì?
Từ Vũ cũng không dài dòng liền đi thẳng vào vấn đề. Vương Ngọc Tiêu đương nhiên hiểu ý của hắn, tuy nhiên chuyện nàng là một linh hồn từ một thế giới khác xuyên đến đây quả thực là có hơi khó tin. Vậy nên biện pháp tốt nhất bây giờ vẫn là nói mình bị mất trí nhớ.
- Thời gian không lâu trước đây ta đã từng bị trấn động mạnh ở đầu vậy nên mọi thứ về nơi này đều đã quên sạch, nhưng không sao mọi thứ bây giờ cũng không phải là không ổn.
Thật là như vậy sao, vì sao nghe xong lý do này hắn lại cảm thấy có chỗ kỳ lạ, nhưng rốt cuộc kỳ lạ chỗ nào hắn cũng không biết. Có điều dù gì đây cũng là lão đại của hắn, dù nàng có nói gì hắn cũng nhất định tin tưởng.
Đang suy nghĩ miên man, như nhớ ra điều gì đó Từ Vũ mỉm cười nói:
- Lão đại, ở trung tâm thị trấn này có một nơi gọi là Tụ Bảo các, ở đây chuyên buôn bán đấu giá các vật phẩm, từ linh dược đến linh thạch các loại đều không thiếu. Nghe nói phàm là đồ tốt từ U Minh Cảnh đem đến đây đều được bán với giá ngất ngưởng, người có muốn thử một chút?
Đấu giá sao, cũng không tệ. Vương Ngọc Tiêu gật đầu, đưa ra quyết định tối nay vào U Minh Cảnh kiếm vài viên linh thạch, như vậy có thể có tha hồ ngân lượng tiêu xài. Dù sao thì sau một tuần nàng cũng phải chuẩn bị tốt mọi thứ.
Vu Ân thở dài:
- Lão đại à, người tưởng linh thú là thỏ trắng dễ bắt lắm sao. Nếu muốn bắt được nó cần phải đi sâu vào trung tâm mà càng vào sâu U Minh Cảnh càng nhiều nguy hiểm tiềm ẩn. Người bình thường vào đây đều là cao thủ, nếu hôm nào may mắn thì có thể gặp được linh thú, lấy được linh thạch, còn nếu không cũng chỉ có thể tay trắng ra về có khi còn mất mạng.
Vương Ngọc Tiêu liếc hắn không khỏi kiêu ngạo:
- Ngươi nghĩ ta là ai chứ, nếu ta không có thực lực thì đã chẳng phải lão đại của ngươi.
Dạ Tôn phản đối, chủ nhân nhà nó là đang phát bệnh, nhất định phải trị!
Từ Vũ hắn chỉ biết cười trừ, lão đại nhà hắn thực quá bá đạo.
Đang lúc hai người định lên lầu thì cửa phòng Vu Ân khẽ mở. Hắn mặc một thân trang phục màu đen, khuôn mặt nhàn nhạt tiêu sái ung dung. Nhìn thấy cô, đôi môi hắn khẽ kéo khiến khuôn mặt kia càng trở nên tuấn dật như có như không quả thực yêu mị. Vương Ngọc Tiêu cũng lạnh nhạt nhìn hắn một cái, hắn thấy vậy ý cười càng sâu lên tiếng:
- Ngọc Tiêu, ta có việc ra ngoài một chút.
Vương Ngọc Tiêu bĩu môi, biểu tình chán ghét, hắn ra ngoài còn muốn cô cho phép sao, thần kinh!
Hắn nói xong cũng nhanh chóng bước ra ngoài. Như nhớ ra điều gì Vương Ngọc Tiêu dùng ngón tay ngoắc ngoắc ba tên kia, đôi mắt cười âm hiểm. Ba tên này thấy lão đại chúng như vậy, không phải là quá mờ ám a, quay qua nhìn Vu Ân hắn cũng không biết lão đại nhà mình định giở trò gì.
Hai tay khoát trước mặt, Vương Ngọc Tiêu nhìn bọn chúng giao nhiệm vụ:
- Các ngươi có phải muốn nhận ta làm lão đại?
Cả ba tên nghe vậy liền dùng hết sức bình sinh gật đầu cái rụp.
- Rất tốt, vậy bây giờ các ngươi mau bám theo tên Vu Ân kia xem hắn đi đâu, làm gì sau đó về báo lại cho ta. Nhớ là đừng để hắn phát hiện, có biết chưa!
Tuy thắc mắc sao lão đại chúng lại muốn theo dõi tên Vu Ân kia nhưng chúng cũng không dám hỏi nhiều lập tức đi làm nhiệm vụ.
Thấy biểu tình của chúng cô đương nhiên lại rất cao hứng. Tuy họ không có võ công nhưng cũng không phải là vô dụng, đợi từ từ sau này sẽ nghiêm túc đào tạo sau. Phân phó mọi việc xong, Vương Ngọc Tiêu bảo Từ Vũ lên phòng mình định cùng hắn thảo luận xem phải dùng sâm yêu kia thế nào.
Từ Vũ là người trong nghề đương nhiên không thể không điều tra qua vấn đề mà lập tức giải đáp thắc mắc:
- Lão đại, theo ta được biết bây giờ có lẽ phải tìm được vị lão bà tên Thuyết Thi thần y, nghe đồn người này công lực cao thâm, rất nhiều năm trước bà ta mang trong mình một thân tuyệt kỹ dùng khả năng về y dược khuấy đảo cả đại lục, hiện tại hình như bà ta đang ẩn thân trong U Minh Cảnh, tuy nhiên cũng đã lâu rồi chẳng còn mấy ai có thể tìm được tung tích của người nọ nữa.
Dạ Tôn vừa trong tu luyện thức tỉnh nên ban nãy mới bỏ lỡ việc tìm cách bào chế sâm yêu, sau bao nhiêu năm hắn nghe đến cái tên này thực sự là cũng có chút ấn tượng, trăm năm trước ở đại lục này chẳng ai là không biết bà ta. Kim loan đã sống ở nơi này mấy ngàn năm nay chẳng nhẽ lại không biết.
- Hừ, Thuyết Thi Mộ Yên sao!
Dùng thần thức giao tiếp với Dạ Tôn, Vương Ngọc Tiêu không khỏi vui vẻ, nghe kim loan nói vậy có lẽ là hắn biết rõ người này.
- Dạ Tôn, ngươi biết bà ta sao.
- Phải.
- Vậy thì tốt, mau nói ta biết bà ta hiện giờ đang ở chỗ nào.
Hắn do dự một chút cuối cùng cũng nói ra điểm mấu chốt
- Tuy rằng bà ta hiện giờ xác thực là đang ở trong U Minh Cảnh, tuy nhiên.. bà ta dù gì cũng không phải loại người tầm thường, há có thể để cho kẻ khác dễ dàng tìm thấy, nơi bà ta ẩn thân chắc chắn được sử dụng một tầng cấm chế đủ mạnh mẽ, dù sao trước khi trở về quy ẩn bà ta ngoài là một đan dược sư cấp 11 còn là một triệu hoán sư cấp 10.
Vương Ngọc Tiêu thoáng giật mình, vừa là một đan dược sư thiên tài lại vừa là một triệu hoán sư, thực lực như vậy quả nhiên là khiến người đời ghanh tị. Xem ra lần này cho dù bắt được sâm yêu thì đây cũng chỉ là bước đầu khó khăn thực sự vẫn còn nằm ở đằng sau.
Mặc dù vậy nhưng kim loan là thần thú đương nhiên khả năng vẫn hơn hẳn linh thú bình thường, dù không tìm được chính xác vị trí nhưng dựa vào khả năng cảm ứng mạnh mẽ nhất định có thể xác định được phương hướng chính xác.
Vương Ngọc Tiêu nheo mắt suy nghĩ, thực sự là thông tin về Thuyết Thi bà bà quá mơ hồ, nhưng trước mắt thực sự là cũng chỉ còn cách này.
* * *
Mặt trời đã lên cao Vương Ngọc Tiêu mới mở mắt thức dậy, cả đêm vận động quá nhiều nên giờ mệt mỏi, nhưng dù sao cũng phải dậy ăn uống một chút.
Xuống dưới lầu Vương Ngọc Tiêu gặp Từ Vũ cùng ba người kia, bọn họ thấy cô đi xuống thì lên tiếng chào hỏi:
- Lão đại, ngươi ngủ có ngon không, ta thấy người còn mệt mỏi nên không đánh thức.
- Ta rất tốt.
Vương Ngọc Tiêu cùng ngồi xuống ăn chung với bọn họ tuy nhiên hình như có gì đó không đúng. Cái tên Vu Ân kia sao hôm nay lại không thấy xuất hiện chứ. Mà cũng chẳng sao, không có hắn có khi lại tốt hơn, đỡ khiến cô tức giận. Chỉ cần hắn trả tiền phòng đầy đủ thì muốn đi đâu cô cũng chẳng quan tâm.
Đợi cô ăn xong Từ Vũ ra hiệu muốn nói chuyện riêng với cô, hai người này to to nhỏ nhỏ khiến ba tên kia thật chỉ biết nhìn nhau ngơ ngác. Không phải vì cô không tin tưởng họ, dù sao làm lãnh đạo bao nhiêu năm nay khả năng nhìn người vẫn là không tệ, tuy nhiên chuyện này vẫn nên giữ kín một chút, càng ít người biết thì càng tốt.
- Lão đại, hình như tối qua tên Vu Ân kia cũng ra ngoài. Nếu ta đoán không nhầm hắn chính là đi U Minh Cảnh, không biết có thu thập được gì không.
- A, vậy sao.
U Minh Cảnh đúng là có sức hút không tệ, đã vào được đến đây nhất định đều là cao thủ. Chính vì nơi đây có rất nhiều kỳ trân dị thảo hơn nữa còn có không ít linh thú ẩn nấp, thật là một nơi lý tưởng. Bảo sao tuy nơi này nguy hiểm trùng trùng nhưng hằng năm vẫn có vô số đoàn người tiến vào bên trong tìm kiếm đồ tốt. Tuy nhiên hắn vẫn hơi thắc mắc U Minh Cảnh tồn tại bao nhiêu năm nay mà nàng thì lại chẳng có bao nhiêu kiến thức về nó, không lẽ nàng là người nơi khác đến đây, rốt cuộc Từ Vũ mang thắc mắc này ra hỏi Vương Ngọc Tiêu.
- Lão đại, ta có lời này muốn hỏi người.
- Muốn hỏi điều gì?
Từ Vũ cũng không dài dòng liền đi thẳng vào vấn đề. Vương Ngọc Tiêu đương nhiên hiểu ý của hắn, tuy nhiên chuyện nàng là một linh hồn từ một thế giới khác xuyên đến đây quả thực là có hơi khó tin. Vậy nên biện pháp tốt nhất bây giờ vẫn là nói mình bị mất trí nhớ.
- Thời gian không lâu trước đây ta đã từng bị trấn động mạnh ở đầu vậy nên mọi thứ về nơi này đều đã quên sạch, nhưng không sao mọi thứ bây giờ cũng không phải là không ổn.
Thật là như vậy sao, vì sao nghe xong lý do này hắn lại cảm thấy có chỗ kỳ lạ, nhưng rốt cuộc kỳ lạ chỗ nào hắn cũng không biết. Có điều dù gì đây cũng là lão đại của hắn, dù nàng có nói gì hắn cũng nhất định tin tưởng.
Đang suy nghĩ miên man, như nhớ ra điều gì đó Từ Vũ mỉm cười nói:
- Lão đại, ở trung tâm thị trấn này có một nơi gọi là Tụ Bảo các, ở đây chuyên buôn bán đấu giá các vật phẩm, từ linh dược đến linh thạch các loại đều không thiếu. Nghe nói phàm là đồ tốt từ U Minh Cảnh đem đến đây đều được bán với giá ngất ngưởng, người có muốn thử một chút?
Đấu giá sao, cũng không tệ. Vương Ngọc Tiêu gật đầu, đưa ra quyết định tối nay vào U Minh Cảnh kiếm vài viên linh thạch, như vậy có thể có tha hồ ngân lượng tiêu xài. Dù sao thì sau một tuần nàng cũng phải chuẩn bị tốt mọi thứ.
Vu Ân thở dài:
- Lão đại à, người tưởng linh thú là thỏ trắng dễ bắt lắm sao. Nếu muốn bắt được nó cần phải đi sâu vào trung tâm mà càng vào sâu U Minh Cảnh càng nhiều nguy hiểm tiềm ẩn. Người bình thường vào đây đều là cao thủ, nếu hôm nào may mắn thì có thể gặp được linh thú, lấy được linh thạch, còn nếu không cũng chỉ có thể tay trắng ra về có khi còn mất mạng.
Vương Ngọc Tiêu liếc hắn không khỏi kiêu ngạo:
- Ngươi nghĩ ta là ai chứ, nếu ta không có thực lực thì đã chẳng phải lão đại của ngươi.
Dạ Tôn phản đối, chủ nhân nhà nó là đang phát bệnh, nhất định phải trị!
Từ Vũ hắn chỉ biết cười trừ, lão đại nhà hắn thực quá bá đạo.
Đang lúc hai người định lên lầu thì cửa phòng Vu Ân khẽ mở. Hắn mặc một thân trang phục màu đen, khuôn mặt nhàn nhạt tiêu sái ung dung. Nhìn thấy cô, đôi môi hắn khẽ kéo khiến khuôn mặt kia càng trở nên tuấn dật như có như không quả thực yêu mị. Vương Ngọc Tiêu cũng lạnh nhạt nhìn hắn một cái, hắn thấy vậy ý cười càng sâu lên tiếng:
- Ngọc Tiêu, ta có việc ra ngoài một chút.
Vương Ngọc Tiêu bĩu môi, biểu tình chán ghét, hắn ra ngoài còn muốn cô cho phép sao, thần kinh!
Hắn nói xong cũng nhanh chóng bước ra ngoài. Như nhớ ra điều gì Vương Ngọc Tiêu dùng ngón tay ngoắc ngoắc ba tên kia, đôi mắt cười âm hiểm. Ba tên này thấy lão đại chúng như vậy, không phải là quá mờ ám a, quay qua nhìn Vu Ân hắn cũng không biết lão đại nhà mình định giở trò gì.
Hai tay khoát trước mặt, Vương Ngọc Tiêu nhìn bọn chúng giao nhiệm vụ:
- Các ngươi có phải muốn nhận ta làm lão đại?
Cả ba tên nghe vậy liền dùng hết sức bình sinh gật đầu cái rụp.
- Rất tốt, vậy bây giờ các ngươi mau bám theo tên Vu Ân kia xem hắn đi đâu, làm gì sau đó về báo lại cho ta. Nhớ là đừng để hắn phát hiện, có biết chưa!
Tuy thắc mắc sao lão đại chúng lại muốn theo dõi tên Vu Ân kia nhưng chúng cũng không dám hỏi nhiều lập tức đi làm nhiệm vụ.
Thấy biểu tình của chúng cô đương nhiên lại rất cao hứng. Tuy họ không có võ công nhưng cũng không phải là vô dụng, đợi từ từ sau này sẽ nghiêm túc đào tạo sau. Phân phó mọi việc xong, Vương Ngọc Tiêu bảo Từ Vũ lên phòng mình định cùng hắn thảo luận xem phải dùng sâm yêu kia thế nào.
Từ Vũ là người trong nghề đương nhiên không thể không điều tra qua vấn đề mà lập tức giải đáp thắc mắc:
- Lão đại, theo ta được biết bây giờ có lẽ phải tìm được vị lão bà tên Thuyết Thi thần y, nghe đồn người này công lực cao thâm, rất nhiều năm trước bà ta mang trong mình một thân tuyệt kỹ dùng khả năng về y dược khuấy đảo cả đại lục, hiện tại hình như bà ta đang ẩn thân trong U Minh Cảnh, tuy nhiên cũng đã lâu rồi chẳng còn mấy ai có thể tìm được tung tích của người nọ nữa.
Dạ Tôn vừa trong tu luyện thức tỉnh nên ban nãy mới bỏ lỡ việc tìm cách bào chế sâm yêu, sau bao nhiêu năm hắn nghe đến cái tên này thực sự là cũng có chút ấn tượng, trăm năm trước ở đại lục này chẳng ai là không biết bà ta. Kim loan đã sống ở nơi này mấy ngàn năm nay chẳng nhẽ lại không biết.
- Hừ, Thuyết Thi Mộ Yên sao!
Dùng thần thức giao tiếp với Dạ Tôn, Vương Ngọc Tiêu không khỏi vui vẻ, nghe kim loan nói vậy có lẽ là hắn biết rõ người này.
- Dạ Tôn, ngươi biết bà ta sao.
- Phải.
- Vậy thì tốt, mau nói ta biết bà ta hiện giờ đang ở chỗ nào.
Hắn do dự một chút cuối cùng cũng nói ra điểm mấu chốt
- Tuy rằng bà ta hiện giờ xác thực là đang ở trong U Minh Cảnh, tuy nhiên.. bà ta dù gì cũng không phải loại người tầm thường, há có thể để cho kẻ khác dễ dàng tìm thấy, nơi bà ta ẩn thân chắc chắn được sử dụng một tầng cấm chế đủ mạnh mẽ, dù sao trước khi trở về quy ẩn bà ta ngoài là một đan dược sư cấp 11 còn là một triệu hoán sư cấp 10.
Vương Ngọc Tiêu thoáng giật mình, vừa là một đan dược sư thiên tài lại vừa là một triệu hoán sư, thực lực như vậy quả nhiên là khiến người đời ghanh tị. Xem ra lần này cho dù bắt được sâm yêu thì đây cũng chỉ là bước đầu khó khăn thực sự vẫn còn nằm ở đằng sau.
Mặc dù vậy nhưng kim loan là thần thú đương nhiên khả năng vẫn hơn hẳn linh thú bình thường, dù không tìm được chính xác vị trí nhưng dựa vào khả năng cảm ứng mạnh mẽ nhất định có thể xác định được phương hướng chính xác.
Vương Ngọc Tiêu nheo mắt suy nghĩ, thực sự là thông tin về Thuyết Thi bà bà quá mơ hồ, nhưng trước mắt thực sự là cũng chỉ còn cách này.
Chỉnh sửa cuối: