Đinh Nhạc Phong đưa Lưu Vũ Văn đến phòng y tế, hộ sĩ đo nhiệt độ cơ thể cho anh một lúc lâu. "Cậu ấy nhiệt độ cơ thể bình thường mà, không sao cả!" Hộ sĩ nói với Đinh Nhạc Phong.
"Vậy sao tay cậu ấy nóng thế, em thấy sắp 80 độ rồi ấy chứ." Đinh Nhạc Phong nghi hoặc hỏi.
"Em sờ lại xem, rất bình thường, có thể là cậu ấy ngày hôm qua quá mệt mỏi, em để cậu ấy nghỉ ngơi ở đây một lúc đi." Hộ sĩ trả lời.
Đinh Nhạc Phong sờ sờ xác thật không có việc gì, từ trong túi của Lưu Vũ Văn lấy chứng minh thư ra đi mua hộ vé tàu hỏa ngày mai. Khi Đinh Nhạc Phong trở về Lưu Vũ Văn đã tỉnh, còn đang ăn cái gì đó, Đinh Nhạc Phong kể lại mọi chuyện cho Lưu Vũ Văn, anh chỉ gật đầu nói: "Không có việc gì, chắc là quá mệt thôi, ngày mai tôi đến Tây An gặp cô Tưởng luôn."
Lưu Vũ Văn mượn điện thoại của Đinh Nhạc Phong gọi cho Ngữ Cầm, chuyện này làm Ngữ Cầm lo đến suýt chút nữa thì khóc.
Ngày hôm sau Lưu Vũ Văn đúng giờ tới ga tàu hỏa. Sau khi Lưu Vũ Văn lên tàu, tìm mãi mới thấy chỗ nằm của mình. Bởi vì đây là lần đầu tiên anh mua vé giường nằm, đi tìm đúng là có chút cố hết sức, tìm khắp các buồng, tựa như một con ưng, không, là liệp ưng. Giường số 14, cuối cùng cũng tìm được vị trí của mình, Đinh Nhạc Phong mua cho Lưu Vũ Văn vé giường trên, vốn muốn mua giường dưới, nhưng đã bị người khác mua sạch từ mấy ngày trước rồi. Bất quá đối với Lưu Vũ Văn mà nói, có thể nằm giường nằm đã là vô cùng vui mừng rồi.
Khi Lưu Vũ Văn đi vào buồng, năm vị hành khách khác đã nằm ở trên giường làm việc của mình rồi. Lưu Vũ Văn để gọn hành lý vào chỗ xong, bắt đầu quan sát kỹ lưỡng những người khác ở cùng buồng với mình. Ngủ giường dưới anh chính là một người đàn ông nhìn có vẻ rất phong độ, tây trang giày da, dáng vẻ nhẹ nhàng, chuyên chú xem sách; giường giữa chính là một người phụ nữ, khoảng 40 tuổi, thoạt nhìn khá thân thiện, khuôn mặt hiền từ như Bồ Tát; ba người đối diện hình như còn hơi nhỏ, chắc là học sinh tới phương nam du lịch rồi.
Lưu Vũ Văn nghĩ trong lòng: Người đàn ông ngủ dưới mình có thể là một người thành công đức cao vọng trọng, mình phải giao lưu nhiều một chút, tăng trưởng kiến thức của bản thân.
Lưu Vũ Văn lấy ra từ trong túi đặc sản quê nhà mà Đinh Nhạc Phong mua cho anh, thực khách khí chia cho mọi người.
"Cảm ơn, tôi không cần." Người đàn ông xa lạ kia từ chối.
"Cho em thêm một ít nữa được không?"
Nhóc con đối diện thực khẩn cầu nhìn Lưu Vũ Văn.
"Ừm, thấy ngon thì ăn nhiều vào, cho em hết." Lưu Vũ Văn duỗi tay đưa sang.
"Chú em là người ở đâu?" Người đàn ông xa lạ kia đột nhiên buông quyển sách trên tay xuống.
"Người địa phương, anh đang đọc sách gì đó, tập trung tinh thần vậy?" Lưu Vũ Văn tức khắc nâng cao tinh thần.
"Đọc bừa thôi, một quyển sách phong thuỷ.."
"Đại ca, ngài là thầy phong thuỷ?" Lưu Vũ Văn tò mò hỏi.
"Các vị hành khách chú ý, xin hãy cẩn thận bảo quản đồ đạc giá trị của bản thân, nếu phát hiện phần tử khả nghi xin hãy lập tức liên hệ với nhân viên công tác đoàn tàu." Người đàn ông kia vẫn chưa trả lời anh thì thông báo đột nhiên vang lên.
"Đây là có chuyện gì, nhắc nhở kì lạ thế." Một cậu nhóc đối diện nói.
"Các vị chú ý, trên tàu xuất hiện một nhóm ăn trộm, nhân số ước chừng 3-4 người, mọi người nếu phát hiện điều gì khác lạ xin hãy lập tức báo lại, tôi ở ngay trong phòng làm việc của đoàn tàu." Bên cạnh có một vị nhân viên công tác đến các buồng truyền đạt tin tức.
"Hắn gióng trống khua chiêng như vậy thì làm sao mà bắt được trộm?" Thằng nhóc đối diện kia lại tiếp một câu.
"Hắn đang dùng cách này để hù dọa bọn trộm, ăn trộm vốn dĩ chính là chuột chạy qua đường, lăn lộn như vậy, bọn họ đêm nay xác định vững chắc không dám ra gây chuyện đâu." Người đàn ông kia nói.
"Thế tại sao không bắt trộm, lặng lẽ bắt được chẳng phải là càng tốt?" một người đàn ông khác ở đối diện cũng gia nhập nói chuyện.
"Đây có thể là bởi vì cảnh sát còn chưa thăm dò rõ ràng đối phương, bọn trộm ở trong tối, với cả hành khách lại nhiều, rất khó tìm ra được, đến lúc đó.." Người đàn ông xa lạ hơi ngừng lại.
"Cái gì?"
"Đến lúc đó khiến cho quần chúng khủng hoảng, vậy sẽ gây ra chuyện lớn." Hắn bổ sung nói.
Mọi người đều dường như lĩnh ngộ gật gật đầu. Chỉ có Lưu Vũ Văn nhìn chằm chằm phía trước, lẳng lặng mà tự hỏi, giống như thực tức giận.
"Tuyệt đối không thể để kế hoạch của bọn trộm thực hiện được, nông dân ra ngoài làm công chịu khổ chịu nhọc, kiếm ít tiền không thể cứ như vậy mà bị mấy thằng khốn đó trộm đi được." Lưu Vũ Văn không biết đang nói với ai.
"Vậy làm sao bây giờ, cậu lại không phải cảnh sát, chẳng lẽ cậu còn hỗ trợ phá án?"
"Không nhất định chỉ cảnh sát mới có thể quản chuyện này, tôi thân là con nhà nông, biết rõ bọn họ lao khổ, chuyện này tôi nhất định quản." Lưu Vũ Văn nói.
"Người anh em có cần trợ giúp gì không?" Thanh niên ngủ ở đối diện lúc đầu vẫn chưa nói câu nào, bây giờ thâm trầm nói.
"Đêm nay bọn trộm cắp kia nhất định sẽ ra tay trước với những người già yếu bệnh tật hoặc những người chỉ đi một mình." Lưu Vũ Văn nói.
"Rồi sao nữa?"
"Chúng ta chơi lạt mềm buộc chặt đi." Lưu Vũ Văn hưng phấn nói.
"Nói kỹ càng tỉ mỉ chút, em cũng tham gia." Lại một nhóc ở đối diện chủ động tham gia.
"Chúng ta.." Lưu Vũ Văn nói nhỏ.
"Được!" "Cứ như vậy." Đội đột kích lâm thời này hăng hái trả lời.
"Mọi người phải chú ý an toàn, nếu đúng như cậu đoán, nhất định phải báo cảnh sát trước." Người đàn ông xa lạ lo lắng nói.
"Chuyện có ý nghĩa như vậy, tôi cũng muốn tham gia." Lại một anh chàng đối diện cũng vui vẻ tham gia vào tổ chức bắt trộm.
Hết thảy đều như kế hoạch của bọn họ, mỗi người tiến hành nhiệm vụ của mình. Nhiệm vụ của Lưu Vũ Văn chính là cầm một đống đồ quý giá gom góp lại, chậm rãi đi qua đi lại các toa tàu, tìm kiếm người giống kẻ trộm, lúc này đây anh chính là hùng ưng thật sự, mà săn bắt cũng là một mối nguy hiểm. Kẻ trộm có vẻ mặt khác người bình thường, bọn họ luôn nhìn đông nhìn tây, hơn nữa sẽ làm bộ không quen biết nhau rồi phối hợp gây án, căn cứ vào đặc thù trên, đám người Lưu Vũ Văn phong tỏa mục tiêu ở khoang thứ 11. Lưu Vũ Văn tìm một chỗ ngồi ở gần bọn họ, cố giả bộ ngủ rồi, nhưng đã lâu mà không có động tĩnh.
"Khả năng chưa đủ làm bọn trộm chú ý." Lưu Vũ Văn nghĩ. Nhìn thấy xe nhỏ bán đồ ăn từ bên cạnh đi qua, Lưu Vũ Văn cố ý nói to: "Anh gì ơi, cho tôi mua chai nước."
"Cậu có hay tiền lẻ không?" Người bán nước rong thấy anh đưa một tờ tiền to liền hỏi.
"Tiền mặt trong ví tôi tất cả đều là một trăm tròn." Nói xong liền cầm lấy ví tiền cho người bán nước xem. Lưu Vũ Văn thông qua khe hở nhìn về hướng mấy người khả nghi kia, bọn họ thật đúng là dị thường mà ngó Lưu Vũ Văn vài lần.
Lưu Vũ Văn cảm thấy hấp dẫn, lại giả vờ buồn ngủ nhắm mắt.
"Sao vẫn chưa qua đây nhỉ?" Lưu Vũ Văn đang nghĩ trong lòng, đột nhiên có mấy cảnh sát chạy tới, rất chuyên nghiệp mà bắt lấy một ông già bên trái cùng thai phụ ở đối diện Lưu Vũ Văn.
"Vũ Văn, cậu không sao chứ? Chúng tôi đã gọi cảnh sát tới." Ba vị đồng bọn chạy tới nói.
"Chàng trai, lần này thật đúng là nhờ có cậu, sự gan dạ sáng suốt và mưu trí của cậu làm tôi rất kính nể." Đồng chí cảnh sát chào nghiêm nói với Lưu Vũ Văn.
Lưu Vũ Văn lúc này còn chưa hiểu gì, rốt cuộc là như thế nào mà mấy người bên cạnh này nhìn như thiện lương lại thành ăn trộm, mà mấy người hiềm nghi mình vẫn luôn đề phòng lại không chút động tĩnh, điều duy nhất làm anh tin tưởng chính là tang vật lấy ra từ trên người ông già kia thế nhưng lại có ví tiền của mình. Thật là quá lợi hại, xã hội thâm sâu, nhân loại ngụy trang, bây giờ Lưu Vũ Văn đột nhiên cảm thấy đáng sợ. May mà đồng bạn phát hiện ăn trộm, không thì sinh hoạt phí của mình, còn cả tiền của mấy đồng bạn bỏ vào nữa, Lưu Vũ Văn thật đúng là bất lực.
"Chàng trai, tôi đại diện những người mất của cảm ơn các vị." Cảnh sát nói.
Bốn người kinh hồn chưa định trở lại buồng của mình.
"Vũ Văn!" Người đàn ông xa lạ lập tức giơ ngón tay cái lên với mọi người.
"Này cậu, về sau đừng nóng nảy như vậy, làm việc phải chú ý an toàn, quý trọng tính mạng của mình." Bà chị giường giữa rất hòa thuận nói.
"Cậu tốt nhất đừng đi xa, có phải cảm thấy trên lưng bỗng dưng hơi nặng không." Người đàn ông xa lạ rất có thâm ý nói với Lưu Vũ Văn.
Lưu Vũ Văn còn đang trầm mê trong vui sướng bắt được trộm, cũng không để ý anh ta nói gì.
Bà chị giường giữa lấy đồ ăn của mình ra, bày đầy một bàn, kêu mọi người xuống dưới ăn nói chuyện phiếm cùng nhau.
"Không rượu không được, thức ăn mỹ vị như vậy!" Người đàn ông xa lạ đề nghị.
Ăn uống nói chuyện xong, hai người bất tri bất giác bò lên giường ngủ, tiếng ngáy vang lên có thể chứng minh lần này Lưu Vũ Văn ngủ thật rồi.