CHƯƠNG 1: CHUYẾN PHIÊU LƯU NGUY HIỂM (10)
Cao Chí nhận lấy chiếc túi hành lý màu xanh lam của Triệu Phàm Trần, nhẹ giọng nói: "Did với tôi, xe của tôi ở hầm đậu xe."
Cao Chí để cho cô đi bên phải, làm ra hành động bảo vệ cô, chi tiết này, để Triệu Phàm Trần không có suy nghĩ gì nữa. Nhìn lại sự hấp dẫn của thành phố lần đầu tiên cô bước vào. Tất cả những gì cô cảm nhận được là cam xúc đối với Cao Chí, cảm giác này cô đã từng có với Tiết Mãn, có lẽ đây chính là hương vị của tình yêu.
Nhưng Triệu Phàm Trần lập tức hồi tỉnh, cô sẽ không bao giờ có được tình yêu với những chàng trai không cùng thế giới, thượng đế cũng sẽ không cho cô nhiều như vậy, ban thưởng cho cô một người đàn ông quý giá này bên cạnh.
Dọc đường đi, Cao Chí đều hỏi cô trên đường có mệt hay không? Có nhàm chán hay không?
Loại quan tâm này, làm cho Triệu Phàm Trần gần như tan chảy, nhưng cô cũng vừa sợ, Cao Chí chẳng qua chỉ là một người xa lạ nhiệt tình ở thành phố này mà thôi. Cô không có hiểu sâu về anh, cho nên cũng không khỏi có chút tâm lý phòng bị.
Triệu Phàm Trần không được tự nhiên ngồi vào ghế phụ của Porsche. Đây là lần đầu tiên cô ngồi trên chiếc xe sang như vậy. Cảm thấy cả đời mình cũng không thể mua được một chiếc xe sang trọng như vậy. Việc lớn nhất cô có thể làm là trả hết nợ của cha, hoàn thành nhiệm vụ này, cô chết cũng không hối tiếc. Sau này, khi thật sự mua được một chiếc xe sang trọng còn xa hoa hơn thế này, cô cảm thấy ý tưởng này, thật ra thì cũng không sai, chẳng qua là sau đó, xảy ra rất nhiều chuyện, cũng giàu rồi. Hiện tại, cô không có tiền, không biết tương lai sẽ về đâu.
"Anh đưa tôi đi đâu vậy?" Triệu Phàm Trần nghi ngờ hỏi.
"Đưa cô đến nhà chị họ tôi, cô sẽ ở đó trước." Cao Chí vừa khởi động xe vừa nói.
"Đến nhà chị họ anh có thích hợp không?" Triệu Phàm Trần không được tự nhiên hỏi.
"Thiên hạ này không thích hợp đến nhà bất kỳ ai, đến nhà chị họ tôi nhất định thích hợp." Cao Chí chuyên chú cầm tay lái nói.
"Tại sao phải sắp sếp tôi ở cùng với chị? Có thể giúp tôi thuê một căn nhà giá rẻ mà." Triệu Phàm Trần buồn bực nói.
"Nhà chị họ tôi rất lớn, chị ấy ở một mình rất lãng phí. Vã lại, tôi nghĩ hai người đến từ hai thế giới, sẽ không quấy rầy lẫn nhau. Cô vừa mới tới Thâm Quyến, còn không có kiếm được tiền, khi nào kiếm được tiền thì hãy thuê nhà." Cao Chí nói.
Triệu Phàm Trần len lén liếc nhìn gò má Cao Chí, óa ra trên đời này có mỹ nam như vậy. Tiết Mãn đã tàn nhẫn vứt bỏ cô cách đây không lâu, so với anh ta, bất kể phương diện nào, anh ta đều không cùng một bậc. Không thể không cảm thấy Tiết Mãn ngay từ đầu đã vứt bỏ cô ấy một cách không tình cảm, không đáng để khóc lóc gào thét, anh ta không phải là người tốt đẹp duy nhất.
Ảo tưởng.. Sao có thể so sánh Tiết Mãn với một người đàn ông chỉ gặp mặt hai lần? Hơn nữa, Cao Chí sẽ không hứng thú với một cô gái quê mùa như cô.
Lúc này Triệu Phàm Trần hoàn toàn rơi tự ti.
"Sao lại lén nhìn tôi vậy?" Cao Chí nhìn thẳng phía trước, hỏi.
"Không có!" Triệu Phàm Trần vội vàng thu hồi tầm mắt, phủ nhận.
"Tôi dư sức thấy được."
"Coi là vậy đi, tôi nhìn anh, vậy thì thế sao chứ? Việc một người ưa nhìn bị nhìn vài lần là điều đương nhiên.."
"Lý do đầy đủ, nếu như cô muốn, cô cứ quang minh chánh đại mà nhìn."
"..."
Triệu Phàm Trần sắc mặt đỏ ửng, nhìn về dãy nhà cao tầng bên ngoài cửa sổ ô tô. Con đường nhựa rộng rãi, hai bên cây cối tươi tốt, giống như một khu rừng, khiến mọi người tin rằng đây là một thành phố trong rừng, thể hiện vẻ sầm uất, khiến cô ấy cảm thấy mới mẻ, tâm trạng cũng khá lên.
Cao Chí để cho cô đi bên phải, làm ra hành động bảo vệ cô, chi tiết này, để Triệu Phàm Trần không có suy nghĩ gì nữa. Nhìn lại sự hấp dẫn của thành phố lần đầu tiên cô bước vào. Tất cả những gì cô cảm nhận được là cam xúc đối với Cao Chí, cảm giác này cô đã từng có với Tiết Mãn, có lẽ đây chính là hương vị của tình yêu.
Nhưng Triệu Phàm Trần lập tức hồi tỉnh, cô sẽ không bao giờ có được tình yêu với những chàng trai không cùng thế giới, thượng đế cũng sẽ không cho cô nhiều như vậy, ban thưởng cho cô một người đàn ông quý giá này bên cạnh.
Dọc đường đi, Cao Chí đều hỏi cô trên đường có mệt hay không? Có nhàm chán hay không?
Loại quan tâm này, làm cho Triệu Phàm Trần gần như tan chảy, nhưng cô cũng vừa sợ, Cao Chí chẳng qua chỉ là một người xa lạ nhiệt tình ở thành phố này mà thôi. Cô không có hiểu sâu về anh, cho nên cũng không khỏi có chút tâm lý phòng bị.
Triệu Phàm Trần không được tự nhiên ngồi vào ghế phụ của Porsche. Đây là lần đầu tiên cô ngồi trên chiếc xe sang như vậy. Cảm thấy cả đời mình cũng không thể mua được một chiếc xe sang trọng như vậy. Việc lớn nhất cô có thể làm là trả hết nợ của cha, hoàn thành nhiệm vụ này, cô chết cũng không hối tiếc. Sau này, khi thật sự mua được một chiếc xe sang trọng còn xa hoa hơn thế này, cô cảm thấy ý tưởng này, thật ra thì cũng không sai, chẳng qua là sau đó, xảy ra rất nhiều chuyện, cũng giàu rồi. Hiện tại, cô không có tiền, không biết tương lai sẽ về đâu.
"Anh đưa tôi đi đâu vậy?" Triệu Phàm Trần nghi ngờ hỏi.
"Đưa cô đến nhà chị họ tôi, cô sẽ ở đó trước." Cao Chí vừa khởi động xe vừa nói.
"Đến nhà chị họ anh có thích hợp không?" Triệu Phàm Trần không được tự nhiên hỏi.
"Thiên hạ này không thích hợp đến nhà bất kỳ ai, đến nhà chị họ tôi nhất định thích hợp." Cao Chí chuyên chú cầm tay lái nói.
"Tại sao phải sắp sếp tôi ở cùng với chị? Có thể giúp tôi thuê một căn nhà giá rẻ mà." Triệu Phàm Trần buồn bực nói.
"Nhà chị họ tôi rất lớn, chị ấy ở một mình rất lãng phí. Vã lại, tôi nghĩ hai người đến từ hai thế giới, sẽ không quấy rầy lẫn nhau. Cô vừa mới tới Thâm Quyến, còn không có kiếm được tiền, khi nào kiếm được tiền thì hãy thuê nhà." Cao Chí nói.
Triệu Phàm Trần len lén liếc nhìn gò má Cao Chí, óa ra trên đời này có mỹ nam như vậy. Tiết Mãn đã tàn nhẫn vứt bỏ cô cách đây không lâu, so với anh ta, bất kể phương diện nào, anh ta đều không cùng một bậc. Không thể không cảm thấy Tiết Mãn ngay từ đầu đã vứt bỏ cô ấy một cách không tình cảm, không đáng để khóc lóc gào thét, anh ta không phải là người tốt đẹp duy nhất.
Ảo tưởng.. Sao có thể so sánh Tiết Mãn với một người đàn ông chỉ gặp mặt hai lần? Hơn nữa, Cao Chí sẽ không hứng thú với một cô gái quê mùa như cô.
Lúc này Triệu Phàm Trần hoàn toàn rơi tự ti.
"Sao lại lén nhìn tôi vậy?" Cao Chí nhìn thẳng phía trước, hỏi.
"Không có!" Triệu Phàm Trần vội vàng thu hồi tầm mắt, phủ nhận.
"Tôi dư sức thấy được."
"Coi là vậy đi, tôi nhìn anh, vậy thì thế sao chứ? Việc một người ưa nhìn bị nhìn vài lần là điều đương nhiên.."
"Lý do đầy đủ, nếu như cô muốn, cô cứ quang minh chánh đại mà nhìn."
"..."
Triệu Phàm Trần sắc mặt đỏ ửng, nhìn về dãy nhà cao tầng bên ngoài cửa sổ ô tô. Con đường nhựa rộng rãi, hai bên cây cối tươi tốt, giống như một khu rừng, khiến mọi người tin rằng đây là một thành phố trong rừng, thể hiện vẻ sầm uất, khiến cô ấy cảm thấy mới mẻ, tâm trạng cũng khá lên.