Hiện Đại [Convert] Mùa Xuân Ba Bốn Bông Hoa - Vị Vãn Hướng

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi lucmai, 10 Tháng tám 2021.

  1. lucmai

    Bài viết:
    0
    CHƯƠNG 1: CHUYẾN PHIÊU LƯU NGUY HIỂM (10)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cao Chí nhận lấy chiếc túi hành lý màu xanh lam của Triệu Phàm Trần, nhẹ giọng nói: "Did với tôi, xe của tôi ở hầm đậu xe."

    Cao Chí để cho cô đi bên phải, làm ra hành động bảo vệ cô, chi tiết này, để Triệu Phàm Trần không có suy nghĩ gì nữa. Nhìn lại sự hấp dẫn của thành phố lần đầu tiên cô bước vào. Tất cả những gì cô cảm nhận được là cam xúc đối với Cao Chí, cảm giác này cô đã từng có với Tiết Mãn, có lẽ đây chính là hương vị của tình yêu.

    Nhưng Triệu Phàm Trần lập tức hồi tỉnh, cô sẽ không bao giờ có được tình yêu với những chàng trai không cùng thế giới, thượng đế cũng sẽ không cho cô nhiều như vậy, ban thưởng cho cô một người đàn ông quý giá này bên cạnh.

    Dọc đường đi, Cao Chí đều hỏi cô trên đường có mệt hay không? Có nhàm chán hay không?

    Loại quan tâm này, làm cho Triệu Phàm Trần gần như tan chảy, nhưng cô cũng vừa sợ, Cao Chí chẳng qua chỉ là một người xa lạ nhiệt tình ở thành phố này mà thôi. Cô không có hiểu sâu về anh, cho nên cũng không khỏi có chút tâm lý phòng bị.

    Triệu Phàm Trần không được tự nhiên ngồi vào ghế phụ của Porsche. Đây là lần đầu tiên cô ngồi trên chiếc xe sang như vậy. Cảm thấy cả đời mình cũng không thể mua được một chiếc xe sang trọng như vậy. Việc lớn nhất cô có thể làm là trả hết nợ của cha, hoàn thành nhiệm vụ này, cô chết cũng không hối tiếc. Sau này, khi thật sự mua được một chiếc xe sang trọng còn xa hoa hơn thế này, cô cảm thấy ý tưởng này, thật ra thì cũng không sai, chẳng qua là sau đó, xảy ra rất nhiều chuyện, cũng giàu rồi. Hiện tại, cô không có tiền, không biết tương lai sẽ về đâu.

    "Anh đưa tôi đi đâu vậy?" Triệu Phàm Trần nghi ngờ hỏi.

    "Đưa cô đến nhà chị họ tôi, cô sẽ ở đó trước." Cao Chí vừa khởi động xe vừa nói.

    "Đến nhà chị họ anh có thích hợp không?" Triệu Phàm Trần không được tự nhiên hỏi.

    "Thiên hạ này không thích hợp đến nhà bất kỳ ai, đến nhà chị họ tôi nhất định thích hợp." Cao Chí chuyên chú cầm tay lái nói.

    "Tại sao phải sắp sếp tôi ở cùng với chị? Có thể giúp tôi thuê một căn nhà giá rẻ mà." Triệu Phàm Trần buồn bực nói.

    "Nhà chị họ tôi rất lớn, chị ấy ở một mình rất lãng phí. Vã lại, tôi nghĩ hai người đến từ hai thế giới, sẽ không quấy rầy lẫn nhau. Cô vừa mới tới Thâm Quyến, còn không có kiếm được tiền, khi nào kiếm được tiền thì hãy thuê nhà." Cao Chí nói.

    Triệu Phàm Trần len lén liếc nhìn gò má Cao Chí, óa ra trên đời này có mỹ nam như vậy. Tiết Mãn đã tàn nhẫn vứt bỏ cô cách đây không lâu, so với anh ta, bất kể phương diện nào, anh ta đều không cùng một bậc. Không thể không cảm thấy Tiết Mãn ngay từ đầu đã vứt bỏ cô ấy một cách không tình cảm, không đáng để khóc lóc gào thét, anh ta không phải là người tốt đẹp duy nhất.

    Ảo tưởng.. Sao có thể so sánh Tiết Mãn với một người đàn ông chỉ gặp mặt hai lần? Hơn nữa, Cao Chí sẽ không hứng thú với một cô gái quê mùa như cô.

    Lúc này Triệu Phàm Trần hoàn toàn rơi tự ti.

    "Sao lại lén nhìn tôi vậy?" Cao Chí nhìn thẳng phía trước, hỏi.

    "Không có!" Triệu Phàm Trần vội vàng thu hồi tầm mắt, phủ nhận.

    "Tôi dư sức thấy được."

    "Coi là vậy đi, tôi nhìn anh, vậy thì thế sao chứ? Việc một người ưa nhìn bị nhìn vài lần là điều đương nhiên.."

    "Lý do đầy đủ, nếu như cô muốn, cô cứ quang minh chánh đại mà nhìn."

    "..."

    Triệu Phàm Trần sắc mặt đỏ ửng, nhìn về dãy nhà cao tầng bên ngoài cửa sổ ô tô. Con đường nhựa rộng rãi, hai bên cây cối tươi tốt, giống như một khu rừng, khiến mọi người tin rằng đây là một thành phố trong rừng, thể hiện vẻ sầm uất, khiến cô ấy cảm thấy mới mẻ, tâm trạng cũng khá lên.
     
  2. lucmai

    Bài viết:
    0
    CHƯƠNG 1: CHUYẾN PHIÊU LƯU NGUY HIỂM (11)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Nếu như cô cảm thấy tòa thành thị này cũng đẹp mắt," Cao Chí luôn có thể nhìn thấu tâm tư nàng, nói, "Ngày mai tôi đưa cô đi vòng vo một chút, cô sẽ thấy có rất nhiều cái mới mẽ." Sau đó anh thuận tay đỡ vô lăng rẽ vào một góc, rẽ sang một con đường phụ, và lái dần về phía một con đường rợp bóng cây.

    Có một ngôi nhà bốn tầng trên con đường rợp bóng cây, Cao Chí đem xe lái vào cổng, vào hầm đậu xe sang trọng, ý vị này nhà giá cả không rẻ, nói rõ người ở chỗ này rất là giàu có.

    Cô chạy nạn vậy tới Thâm Quyến mưu cầu sinh tồn, cô nghĩ tới có thể sẽ ngủ hố cầu, hoặc là ở phía dưới cầu vượt, nằm mơ không từng nghĩ đến, cô thứ nhất là sẽ vào ở nhà như vậy để sinh sống. Loại may mắn này, để cho cô tựa như trong giấc mộng. Coi như là mộng, cũng là Cao Chí giúp cô, không khỏi đối với hắn một trận cảm kích.

    Tóm lại, cô mới tới Thâm Quyến, bởi vì Cao Chí, cô bước vào đều là sầm uất cùng sáng lạng. Khiến cô nhất thời nghĩ rằng, sau khi cô trải qua những khổ nạn, phần đời còn lại của cô đều là ngon ngọt. Cũng chính là, khổ lắm tất đến ngày sung sướng. Quả thật, tiếp theo, cô đã có một giai đoạn may mắn, tiền bạc, tình yêu và hôn nhân, giống như Thượng đế vô tình làm đổ hủ đầy mật ngọt, toàn bộ tạt vào trên người cô, chờ Thượng đế bừng tỉnh, bởi vì tức giận mình thất thủ, đem hủ mật hung hăng đập bể ở trên người cô, để cho cô lần nữa trải qua nỗi thất vọng và sự vô thường của cuộc đời.. So với bây giờ càng làm trái tim cô đau hơn. Tuy nhiên, linh hồn của cô đã được tái sinh và tràn đầy năng lượng hơn bao giờ hết

    Cao Chí đậu xe xong, từ cóp sau cầm hành lý ra, dẫn cô đi chờ thang máy, nói: "Chúng ta cất xong hành lý, nghỉ ngơi một chút, tôi mang cô mua trước mấy bộ quần áo, sau đó sẽ đi ăn cơm."

    Triệu Phàm Trần nói: "Tôi có quần áo mặc, tại sao phải cho tôi mua quần áo?"

    Cao Chí nói: "Cô mới bước vào nơi làm việc, mặc quần áo đẹp là một sự tôn trọng nghề nghiệp."

    Triệu Phàm Trần kéo quần áo mình, nói: "Chẳng lẽ quần áo tôi rất khó nhìn?"

    Cao Chí nói: "Tôi rất thích cô mặc đơn giản như vậy, nhưng không thích hợp với công việc."

    Triệu Phàm Trần mặt có chút đỏ, "An bài chỗ ở tốt như vậy, mua quần áo loại chuyện này cũng thay tôi cân nhắc đến, cái này làm cho tôi hết sức áy náy. Nhưng.. Nhưng đồng thời tôi lại rất vui khi gặp được người tốt như anh."

    Lúc này, cửa thang máy mở ra, trong thang máy không có ai. Cao Chí đỡ cửa thang máy, để cho Triệu Phàm Trần vào, sau đó vào cửa nhấn số 4, nói: "Ai bảo cô là cùng quê với cha tôi chứ.."

    Triệu Phàm Trần nói: "Anh đối với đồng hương thật là quá tốt! Để cho tôi có chút sợ hãi."

    Cao Chí nói: "Tôi không phải là đối với tất cả đồng hương cũng tốt như vậy, ước chừng bởi vì em là Triệu Phàm Trần, hơn nữa còn là lớn lên cái bộ dáng này đích Triệu Phàm Trần, lần sau về quê, tôi muốn bái kiến mẹ em, cảm ơn bà đã sanh em thành bây giờ."

    Trời ơi.. Cao Chí thẳng thừng biểu lộ, để cho Triệu Phàm Trần không biết làm sao.

    Triệu Phàm Trần xấu hổ đổi chủ đề, hỏi: "Tôi như vậy tùy tiện vào ở nhà chị họ, có phải là rất bất tiện không."

    Cao Chí nói: "Chị ấy trời sanh thích sống một mình, nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt đàn ông, nhưng vẫn đối với người em tôi đây luôn luôn dung túng, cho tôi mặt mũi."

    Lúc này, cửa thang máy mở ra, giọi vào mi mắt Triệu Phàm Trần là một cánh cửa gỗ cổ kính, rất là trang nhã, thể hiện sự giàu có và năng lực của chủ nhà, không khỏi dâng lên một loại có khoảng cách kính ý. Loại giàu có này tựa hồ đối với cô xa không với tới. Cô đi tới nơi thành phố xa lạ này, vì kiếm tiền trả nợ, không có lý tưởng gì lộng lẫy để được ngưỡng mộ và một ngày nào đó, có thể mua được một căn nhà ở nơi đắt đỏ này.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...