Bạn được Mộ Tiểu Ái mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
429 ❤︎ Bài viết: 502 Tìm chủ đề

Mệt thì nghỉ ngơi và buông thả cho tâm hồn nhẹ nhõm


(Lời bình cho bài thơ: "Mệt chưa?" của tác giả Đơn)

I. Mở đầu: Khi câu hỏi vang lên trong chính tâm hồn mình


Có lẽ bất kỳ ai trong chúng ta, vào một khoảnh khắc nào đó, đã từng lặng lẽ tự hỏi bản thân một câu giản dị: "Mệt chưa?". Câu hỏi ấy nghe tưởng chừng đơn sơ, nhưng thực ra chất chứa trong nó cả một khoảng trời suy tư, một không gian nội tâm đầy giằng xé giữa "tiếp tục cố gắng" và "cho phép mình dừng lại". Bài thơ "Mệt chưa?" của tác giả Đơn ra đời từ khoảnh khắc ấy – một khoảnh khắc đời thường mà lại mang nặng tính triết lý nhân sinh.

Bằng giọng điệu thủ thỉ, nhẹ nhàng như một lời tự nhủ, bài thơ không cầu kỳ hình tượng, không cố gắng phô diễn nghệ thuật trau chuốt, nhưng chính sự mộc mạc và gần gũi ấy lại tạo nên sức lay động. Bởi lẽ, thơ ca đôi khi không cần nhiều tầng ẩn dụ để trở thành cái gương phản chiếu tâm hồn người đọc. Thơ ca, quan trọng nhất, là đánh thức cảm xúc thật, khơi gợi những điều đã ngủ yên trong lòng mỗi người.

Đọc bài thơ: "Mệt chưa?", ta thấy lòng mình dịu xuống. Không còn sự xô bồ, gấp gáp của công việc, không còn những áp lực cơm áo gạo tiền, không còn cả sự ganh đua thường nhật. Thay vào đó, ta nghe thấy tiếng gọi của sự nghỉ ngơi, của buông bỏ, của dừng lại – ba hành động tưởng đơn giản nhưng trong thực tế lại vô cùng khó khăn, bởi chúng đòi hỏi sự can đảm.​

II. Giải mã từng tầng ý nghĩa trong bài thơ


1. Điệp khúc "Mệt chưa?" – câu hỏi lặp đi lặp lại như nhịp thở​


Câu hỏi "Mệt chưa?" xuất hiện ba lần, mở đầu cho ba khổ thơ chính. Đây là một thủ pháp nghệ thuật lặp có chủ ý. Nó giống như một điệp khúc ngân nga, vừa như tự hỏi, vừa như nhắn gửi.

Lần thứ nhất, "Mệt thì nghỉ ngơi, đừng cố sức" : Câu trả lời nghiêng về phương diện thể chất, khuyên ta dừng lại để nạp năng lượng.

Lần thứ hai, "Mệt thì buông bỏ, đừng cố chấp" : Câu trả lời hướng về tâm lý, nhắc ta học cách thả lỏng, không ràng buộc bản thân vào những điều vô nghĩa.

Lần thứ ba, "Mệt thì dừng lại, đừng kêu ca" : Đây là một sự chín chắn, vừa là hành động tự vệ, vừa là một cách chấp nhận để tái khởi động bản thân.

Như vậy, điệp khúc "Mệt chưa?" không chỉ là một câu hỏi, mà là nhịp ba của đời sống – một vòng tuần hoàn từ thể xác đến tinh thần, từ buông bỏ đến tự chữa lành.​

2. Hình ảnh thơ: Giản dị mà thấm đẫm triết lý​


"Tìm một chỗ nào đó tựa lưng / Nạp chút năng lượng tích cực": Hình ảnh này gợi đến những khoảng không gian bình yên mà mỗi người có thể chọn để làm nơi nghỉ chân – một chiếc ghế trong quán cà phê, một góc công viên, hay đơn giản là chiếc giường thân thuộc. Thông điệp ở đây là: Ta có quyền cho phép bản thân ngừng chạy để lấy lại sức mạnh.

"Tập sống thong thả, uống trà, ngắm hoa": Đời sống hiện đại khiến con người quen với tốc độ, quen với vội vã. Nhưng thơ nhắc ta rằng, sống chậm không phải là lười biếng; sống chậm là một cách tận hưởng, một cách giữ gìn bản sắc cá nhân trong dòng chảy ồn ào.

"Cuộc đời giống như một bông hoa / Cần một dòng nước mát": Đây là hình ảnh so sánh mang tính khái quát cao. Con người cũng như một bông hoa – dù đẹp đẽ đến đâu cũng cần dưỡng chất để duy trì. "Dòng nước mát" không chỉ là thức ăn hay giấc ngủ, mà còn là tình thương, sự thấu hiểu, và cả những khoảng lặng.​

3. Tứ thơ: Từ nghỉ → buông → dừng → thương lấy chính mình​


Bài thơ triển khai tứ theo lối tiệm tiến:

Bắt đầu từ "nghỉ ngơi" (hành động cơ bản nhất).

Tiến đến "buông bỏ" (một lựa chọn tâm lý khó khăn hơn).

Rồi đến "dừng lại" (một quyết định mang tính bản lĩnh).

Và cuối cùng kết bằng lời khẳng định: "Không ai thương ta bằng chính ta".

Đây là một hành trình nội tâm: Từ sự mệt mỏi đến sự chữa lành, từ sự lệ thuộc đến sự tự chủ.​

III. Ý nghĩa nhân sinh: Bài học về tự yêu thương mình


1. Xã hội hiện đại và áp lực "không được mệt"​


Trong thời đại ngày nay, người ta thường bị cuốn vào vòng xoáy công việc và trách nhiệm. Dường như xã hội vô hình đặt ra một quy luật: mệt cũng phải cố, buồn cũng phải cười, yếu đuối cũng phải che giấu. Chính điều ấy khiến ta quên mất rằng, con người vốn hữu hạn.

Bài thơ của Đơn, vì thế, như một lời phản biện nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ: "Mệt thì nghỉ, mệt thì buông, mệt thì dừng."

2. Học cách buông bỏ để nhẹ nhõm​


Buông bỏ không có nghĩa là từ bỏ trách nhiệm. Buông bỏ là biết phân biệt đâu là điều cần nắm giữ, đâu là điều nên để đi. Người biết buông bỏ chính là người biết chọn lọc, biết giữ lại những giá trị thật sự nuôi dưỡng tâm hồn.​

3. Thương lấy chính mình – cốt lõi của tự do nội tâm​


Kết thúc bài thơ là một chân lý giản dị: "Không ai thương ta bằng chính ta."

Đây không phải là lời kêu gọi ích kỷ. Ngược lại, nó là nền tảng để ta biết thương người khác. Khi ta không còn khắt khe với bản thân, ta sẽ có dư năng lượng để yêu thương và sẻ chia.​

IV. Liên hệ và mở rộng


1. Liên hệ với triết lý phương Đông​


Trong Phật giáo, có một khái niệm là "vô thường" – mọi thứ đều thay đổi. Khi ta mệt, đó cũng là một trạng thái tạm thời. Thay vì gồng mình chống lại, ta có thể thả lỏng, thấu hiểu chính mình, rồi sau đó lại bước tiếp. Đây chính là sự hòa điệu với tự nhiên.​

2. Liên hệ với văn học Việt Nam​


Ta có thể nhớ đến ca dao:​

"Ai ơi chớ vội cười nhau

Có làm thì mới biết lao mới nhọc."​

Người xưa hiểu rõ giá trị của lao động nhưng đồng thời cũng trân trọng sự nghỉ ngơi. Bài thơ của Đơn, theo cách hiện đại, tiếp nối mạch suy tư ấy.​

3. Liên hệ với đời sống thực tế​


Trong công việc, một người biết nghỉ ngơi hợp lý sẽ làm việc hiệu quả hơn một người cố gắng kiệt sức. Trong tình cảm, một người biết buông bỏ khi không còn tương hợp sẽ tìm thấy hạnh phúc mới, thay vì trói buộc mình trong đau khổ.​

V. Nghệ thuật: Sức mạnh của sự giản dị


Bài thơ không có nhiều phép tu từ phức tạp, không dùng vần điệu chặt chẽ. Đây là thơ tự do – hình thức phù hợp nhất để chuyển tải cảm xúc thật. Chính sự đơn giản ấy giúp người đọc không bị phân tâm bởi hình thức, mà tập trung vào nội dung: Lời khuyên chân thành.

Cấu trúc lặp lại tạo nhịp điệu, làm cho bài thơ giống như một bản nhạc thiền, ngân nga và vỗ về.​

VI. Kết luận: Bài thơ như một nốt lặng giữa cuộc sống ồn ào


Khi gấp lại bài thơ: "Mệt chưa?", ta không chỉ đọc xong một tác phẩm ngắn gọn, mà còn vừa trải qua một hành trình suy tư. Bài thơ giống như một nốt lặng giữa bản nhạc ồn ào của đời sống, giúp ta nhận ra:

Ta có quyền nghỉ ngơi.

Ta có quyền buông bỏ.

Ta có quyền dừng lại.

Và quan trọng nhất, ta có trách nhiệm thương lấy chính mình.

Trong một thế giới luôn thúc ép con người phải chạy, thơ của Đơn lại dịu dàng nhắc ta: "Mệt thì nghỉ ngơi và buông thả cho tâm hồn nhẹ nhõm."

Toàn văn bài thơ như sau:

Mệt chưa?

Tác giả: Đơn

Thể loại: Tự do

Bất chợt bật lên trong đầu tôi câu hỏi: "Mệt chưa?" và một ý thơ nhẹ nhàng hiện ra, ngồi xuống và gõ bàn phím. Bạn có từng tự hỏi mình như thế chưa? Và bạn sẽ làm gì? Có làm giống tôi không?

Mệt chưa?

Mệt thì nghỉ ngơi, đừng cố sức

Cho mình một cơ hội

Tìm một chỗ nào đó tựa lưng

Nạp chút năng lượng tích cực.

Mệt chưa?

Mệt thì buông bỏ, đừng cố chấp

Cho mình một lý do

Tách khỏi dòng đời tấp nập

Tập sống thong thả, uống trà, ngắm hoa.

Mệt chưa?

Mệt thì dừng lại, đừng kêu ca

Cuộc đời giống như một bông hoa

Cần một dòng nước mát

Để giữ mình tươi mãi

Giữa ánh nắng chan hòa.

* * *

Mệt thì nghỉ

Mệt thì buông

Mệt thì dừng

Không ai thương ta bằng chính ta.

Đơn
 
429 ❤︎ Bài viết: 502 Tìm chủ đề

Mệt thì nghỉ ngơi và buông thả cho tâm hồn nhẹ nhõm


(Lời bình cho bài thơ: "Mệt chưa?" của tác giả Đơn)

I. Mở đầu: Khi câu hỏi vang lên trong chính tâm hồn mình


Có lẽ bất kỳ ai trong chúng ta, vào một khoảnh khắc nào đó, đã từng lặng lẽ tự hỏi bản thân một câu giản dị: "Mệt chưa?". Câu hỏi ấy nghe tưởng chừng đơn sơ, nhưng thực ra chất chứa trong nó cả một khoảng trời suy tư, một không gian nội tâm đầy giằng xé giữa "tiếp tục cố gắng" và "cho phép mình dừng lại". Bài thơ "Mệt chưa?" của tác giả Đơn ra đời từ khoảnh khắc ấy – một khoảnh khắc đời thường mà lại mang nặng tính triết lý nhân sinh.

Bằng giọng điệu thủ thỉ, nhẹ nhàng như một lời tự nhủ, bài thơ không cầu kỳ hình tượng, không cố gắng phô diễn nghệ thuật trau chuốt, nhưng chính sự mộc mạc và gần gũi ấy lại tạo nên sức lay động. Bởi lẽ, thơ ca đôi khi không cần nhiều tầng ẩn dụ để trở thành cái gương phản chiếu tâm hồn người đọc. Thơ ca, quan trọng nhất, là đánh thức cảm xúc thật, khơi gợi những điều đã ngủ yên trong lòng mỗi người.

Đọc bài thơ: "Mệt chưa?", ta thấy lòng mình dịu xuống. Không còn sự xô bồ, gấp gáp của công việc, không còn những áp lực cơm áo gạo tiền, không còn cả sự ganh đua thường nhật. Thay vào đó, ta nghe thấy tiếng gọi của sự nghỉ ngơi, của buông bỏ, của dừng lại – ba hành động tưởng đơn giản nhưng trong thực tế lại vô cùng khó khăn, bởi chúng đòi hỏi sự can đảm.​

II. Giải mã từng tầng ý nghĩa trong bài thơ


1. Điệp khúc "Mệt chưa?" – câu hỏi lặp đi lặp lại như nhịp thở​


Câu hỏi "Mệt chưa?" xuất hiện ba lần, mở đầu cho ba khổ thơ chính. Đây là một thủ pháp nghệ thuật lặp có chủ ý. Nó giống như một điệp khúc ngân nga, vừa như tự hỏi, vừa như nhắn gửi.

Lần thứ nhất, "Mệt thì nghỉ ngơi, đừng cố sức" : Câu trả lời nghiêng về phương diện thể chất, khuyên ta dừng lại để nạp năng lượng.

Lần thứ hai, "Mệt thì buông bỏ, đừng cố chấp" : Câu trả lời hướng về tâm lý, nhắc ta học cách thả lỏng, không ràng buộc bản thân vào những điều vô nghĩa.

Lần thứ ba, "Mệt thì dừng lại, đừng kêu ca" : Đây là một sự chín chắn, vừa là hành động tự vệ, vừa là một cách chấp nhận để tái khởi động bản thân.

Như vậy, điệp khúc "Mệt chưa?" không chỉ là một câu hỏi, mà là nhịp ba của đời sống – một vòng tuần hoàn từ thể xác đến tinh thần, từ buông bỏ đến tự chữa lành.​

2. Hình ảnh thơ: Giản dị mà thấm đẫm triết lý​


"Tìm một chỗ nào đó tựa lưng / Nạp chút năng lượng tích cực": Hình ảnh này gợi đến những khoảng không gian bình yên mà mỗi người có thể chọn để làm nơi nghỉ chân – một chiếc ghế trong quán cà phê, một góc công viên, hay đơn giản là chiếc giường thân thuộc. Thông điệp ở đây là: Ta có quyền cho phép bản thân ngừng chạy để lấy lại sức mạnh.

"Tập sống thong thả, uống trà, ngắm hoa": Đời sống hiện đại khiến con người quen với tốc độ, quen với vội vã. Nhưng thơ nhắc ta rằng, sống chậm không phải là lười biếng; sống chậm là một cách tận hưởng, một cách giữ gìn bản sắc cá nhân trong dòng chảy ồn ào.

"Cuộc đời giống như một bông hoa / Cần một dòng nước mát": Đây là hình ảnh so sánh mang tính khái quát cao. Con người cũng như một bông hoa – dù đẹp đẽ đến đâu cũng cần dưỡng chất để duy trì. "Dòng nước mát" không chỉ là thức ăn hay giấc ngủ, mà còn là tình thương, sự thấu hiểu, và cả những khoảng lặng.​

3. Tứ thơ: Từ nghỉ → buông → dừng → thương lấy chính mình​


Bài thơ triển khai tứ theo lối tiệm tiến:

Bắt đầu từ "nghỉ ngơi" (hành động cơ bản nhất).

Tiến đến "buông bỏ" (một lựa chọn tâm lý khó khăn hơn).

Rồi đến "dừng lại" (một quyết định mang tính bản lĩnh).

Và cuối cùng kết bằng lời khẳng định: "Không ai thương ta bằng chính ta".

Đây là một hành trình nội tâm: Từ sự mệt mỏi đến sự chữa lành, từ sự lệ thuộc đến sự tự chủ.​

III. Ý nghĩa nhân sinh: Bài học về tự yêu thương mình


1. Xã hội hiện đại và áp lực "không được mệt"​


Trong thời đại ngày nay, người ta thường bị cuốn vào vòng xoáy công việc và trách nhiệm. Dường như xã hội vô hình đặt ra một quy luật: mệt cũng phải cố, buồn cũng phải cười, yếu đuối cũng phải che giấu. Chính điều ấy khiến ta quên mất rằng, con người vốn hữu hạn.

Bài thơ của Đơn, vì thế, như một lời phản biện nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ: "Mệt thì nghỉ, mệt thì buông, mệt thì dừng."

2. Học cách buông bỏ để nhẹ nhõm​


Buông bỏ không có nghĩa là từ bỏ trách nhiệm. Buông bỏ là biết phân biệt đâu là điều cần nắm giữ, đâu là điều nên để đi. Người biết buông bỏ chính là người biết chọn lọc, biết giữ lại những giá trị thật sự nuôi dưỡng tâm hồn.​

3. Thương lấy chính mình – cốt lõi của tự do nội tâm​


Kết thúc bài thơ là một chân lý giản dị: "Không ai thương ta bằng chính ta."

Đây không phải là lời kêu gọi ích kỷ. Ngược lại, nó là nền tảng để ta biết thương người khác. Khi ta không còn khắt khe với bản thân, ta sẽ có dư năng lượng để yêu thương và sẻ chia.​

IV. Liên hệ và mở rộng


1. Liên hệ với triết lý phương Đông​


Trong Phật giáo, có một khái niệm là "vô thường" – mọi thứ đều thay đổi. Khi ta mệt, đó cũng là một trạng thái tạm thời. Thay vì gồng mình chống lại, ta có thể thả lỏng, thấu hiểu chính mình, rồi sau đó lại bước tiếp. Đây chính là sự hòa điệu với tự nhiên.​

2. Liên hệ với văn học Việt Nam​


Ta có thể nhớ đến ca dao:​

"Ai ơi chớ vội cười nhau

Có làm thì mới biết lao mới nhọc."​

Người xưa hiểu rõ giá trị của lao động nhưng đồng thời cũng trân trọng sự nghỉ ngơi. Bài thơ của Đơn, theo cách hiện đại, tiếp nối mạch suy tư ấy.​

3. Liên hệ với đời sống thực tế​


Trong công việc, một người biết nghỉ ngơi hợp lý sẽ làm việc hiệu quả hơn một người cố gắng kiệt sức. Trong tình cảm, một người biết buông bỏ khi không còn tương hợp sẽ tìm thấy hạnh phúc mới, thay vì trói buộc mình trong đau khổ.​

V. Nghệ thuật: Sức mạnh của sự giản dị


Bài thơ không có nhiều phép tu từ phức tạp, không dùng vần điệu chặt chẽ. Đây là thơ tự do – hình thức phù hợp nhất để chuyển tải cảm xúc thật. Chính sự đơn giản ấy giúp người đọc không bị phân tâm bởi hình thức, mà tập trung vào nội dung: Lời khuyên chân thành.

Cấu trúc lặp lại tạo nhịp điệu, làm cho bài thơ giống như một bản nhạc thiền, ngân nga và vỗ về.​

VI. Kết luận: Bài thơ như một nốt lặng giữa cuộc sống ồn ào


Khi gấp lại bài thơ: "Mệt chưa?", ta không chỉ đọc xong một tác phẩm ngắn gọn, mà còn vừa trải qua một hành trình suy tư. Bài thơ giống như một nốt lặng giữa bản nhạc ồn ào của đời sống, giúp ta nhận ra:

Ta có quyền nghỉ ngơi.

Ta có quyền buông bỏ.

Ta có quyền dừng lại.

Và quan trọng nhất, ta có trách nhiệm thương lấy chính mình.

Trong một thế giới luôn thúc ép con người phải chạy, thơ của Đơn lại dịu dàng nhắc ta: "Mệt thì nghỉ ngơi và buông thả cho tâm hồn nhẹ nhõm."

Toàn văn bài thơ như sau:

Mệt chưa?

Tác giả: Đơn

Thể loại: Tự do

Bất chợt bật lên trong đầu tôi câu hỏi: "Mệt chưa?" và một ý thơ nhẹ nhàng hiện ra, ngồi xuống và gõ bàn phím. Bạn có từng tự hỏi mình như thế chưa? Và bạn sẽ làm gì? Có làm giống tôi không?

Mệt chưa?

Mệt thì nghỉ ngơi, đừng cố sức

Cho mình một cơ hội

Tìm một chỗ nào đó tựa lưng

Nạp chút năng lượng tích cực.

Mệt chưa?

Mệt thì buông bỏ, đừng cố chấp

Cho mình một lý do

Tách khỏi dòng đời tấp nập

Tập sống thong thả, uống trà, ngắm hoa.

Mệt chưa?

Mệt thì dừng lại, đừng kêu ca

Cuộc đời giống như một bông hoa

Cần một dòng nước mát

Để giữ mình tươi mãi

Giữa ánh nắng chan hòa.

* * *

Mệt thì nghỉ

Mệt thì buông

Mệt thì dừng

Không ai thương ta bằng chính ta.

Đơn

"Tiệm tiến" (từ Hán Việt 漸進) có nghĩa là:​

Tiệm = dần dần, từng bước một.​

Tiến = tiến lên, phát triển.​

Vậy "tiệm tiến" là quá trình phát triển từ từ, từng bước, có trật tự, không đột ngột.

Ví dụ:​

Học ngoại ngữ theo cách tiệm tiến nghĩa là hôm nay học vài từ, ngày mai học thêm, dần dần sẽ giỏi – chứ không thể "nhồi" một lần mà giỏi ngay.​

Trong bài thơ "Mệt chưa?", mình nói tứ thơ đi theo hướng tiệm tiến: Từ nghỉ → buông → dừng → tự thương mình. Nghĩa là các ý không bung ra một lúc mà được triển khai từng bước một, nhẹ nhàng nâng cấp.​
 
429 ❤︎ Bài viết: 502 Tìm chủ đề

Bình luận bài thơ "không bước lên sân khấu, mãi chỉ là khán giả" của tác giả Đơn – khúc tráng ca của hành động và khát vọng tỏa sáng


Mở đầu: Từ nỗi trăn trở muôn đời đến lời hiệu triệu của thời đại

Trong đời sống hiện đại, chúng ta thường xuyên đứng trước những lựa chọn: Hoặc là mạnh dạn dấn thân, hành động, thử thách bản thân, hoặc là do dự, e ngại, và rồi lặng lẽ đứng ngoài cuộc chơi. Trong hoàn cảnh ấy, thơ ca, ngoài chức năng biểu đạt cảm xúc, còn mang giá trị định hướng, cổ vũ tinh thần con người. Bài thơ "Không bước lên sân khấu, mãi chỉ là khán giả" của tác giả Đơn là một ví dụ điển hình cho dòng thơ mang tính khích lệ, gieo niềm tin và thôi thúc hành động.

Trong dòng chảy vô tận của văn học, có những tác phẩm chinh phục độc giả bằng sự cầu kỳ, hoa mỹ trong ngôn từ, bằng những cấu trúc phức tạp và những tầng ý nghĩa ẩn sâu. Lại có những tác phẩm, tựa như một dòng suối trong vắt, giản dị mà thấm sâu, trực diện mà mạnh mẽ, khơi dậy những nguồn năng lượng tiềm ẩn nhất trong tâm hồn con người. "Không bước lên sân khấu, mãi chỉ là khán giả" của tác giả Đơn chính là một tác phẩm như vậy. Ra đời trong bối cảnh của một thế giới hiện đại đầy cơ hội nhưng cũng không ít thách thức, bài thơ tự do này, với ngôn từ mộc mạc và hình ảnh giàu sức gợi, đã vượt qua khuôn khổ của một tác phẩm thơ ca đơn thuần để trở thành một lời hiệu triệu, một tuyên ngôn mạnh mẽ về giá trị của hành động, lòng dũng cảm và khát vọng khẳng định bản thân.

Tác phẩm ngắn gọn, dung dị, nhưng chứa đựng một thông điệp lớn: Nếu không bước lên "sân khấu" của cuộc đời, con người sẽ mãi chỉ là khán giả, là kẻ đứng ngoài chứng kiến thành công của người khác. Đọc bài thơ, ta thấy thấp thoáng hình ảnh chính mình: Đã bao lần ta ngần ngại, chần chừ, để rồi cơ hội vụt trôi qua? Bằng những câu thơ tự do, tác giả đã gửi gắm một triết lý sâu xa: Cuộc sống chỉ có ý nghĩa khi ta dám hành động, dám tỏa sáng.

Bài thơ không chỉ là một lời khuyên, mà là một sự thức tỉnh. Nó chạm đến một nỗi trăn trở cố hữu của con người: Sự giằng xé giữa ước mơ và nỗi sợ, giữa khát khao được thể hiện và tâm lý an phận, ngại va chạm. Tác giả Đơn, qua những vần thơ ngắn gọn, đã dựng nên một trục đối lập kinh điển nhưng chưa bao giờ cũ: Giữa "sân khấu" và "hàng ghế khán giả", giữa "người tham gia" và "kẻ quan sát", giữa "tỏa sáng" và "chìm khuất". Bằng cách đó, bài thơ không chỉ là tiếng lòng của một cá nhân, mà còn là tấm gương phản chiếu tâm thế của cả một thế hệ, đặc biệt là những người trẻ đang đứng trước ngưỡng cửa cuộc đời, mang trong mình hoài bão lớn lao nhưng còn đang do dự, phân vân. Bài phân tích dưới đây sẽ đi sâu vào việc giải mã những tầng ý nghĩa của bài thơ, từ hình tượng nghệ thuật trung tâm, cấu trúc và ngôn từ, đến thông điệp triết lý sâu sắc và giá trị mang tính thời đại của nó.

Phần 1: Giải mã nhan đề và cặp hình tượng trung tâm: "Sân khấu" và "Khán giả" – Ẩn dụ về hai thái cực của cuộc đời

Nhan đề và cũng là câu đề từ của bài thơ - "Không bước lên sân khấu, mãi chỉ là khán giả" - đã tự nó là một thông điệp hoàn chỉnh. Nó súc tích, đanh thép như một chân lý, một định đề không cần chứng minh. Tác giả đã khéo léo sử dụng một hình ảnh vô cùng quen thuộc trong đời sống nghệ thuật để ẩn dụ cho một quy luật lớn lao của cuộc đời.

1.1. Hình tượng "Sân khấu" : Không gian của cơ hội, hành động và sự thể hiện

"Sân khấu" trong bài thơ không chỉ là một không gian vật lý với ánh đèn, phông màn và những tràng pháo tay. Nó được nâng lên thành một biểu tượng đa tầng nghĩa, đại diện cho mọi "đấu trường" của cuộc sống.

Sân khấu là cơ hội:

Đó có thể là một dự án quan trọng trong công việc, một cuộc thi tài năng, một cơ hội khởi nghiệp, một mối quan hệ cần sự chủ động, hay đơn giản là một khoảnh khắc cần bạn cất lên tiếng nói của riêng mình. "Sân khấu" hiện ra với tất cả sự lộng lẫy, hấp dẫn: "Sân khấu rộng mênh mông / Lung linh sắc lụa là". Sự "rộng mênh mông" gợi ra vô vàn tiềm năng, sự không giới hạn của những gì con người có thể đạt được. Sự "lung linh sắc lụa là" tượng trưng cho vinh quang, thành quả, sự công nhận và những phần thưởng ngọt ngào dành cho người chiến thắng, người dám thể hiện. Sân khấu ấy luôn ở đó, mời gọi, quyến rũ, nhưng nó không tự tìm đến ai. Nó đòi hỏi một hành động dứt khoát: "Bước lên".

Sân khấu là không gian của hành động và sáng tạo:

Sân khấu là nơi người ta không nói suông. Đó là nơi diễn viên phải diễn, ca sĩ phải hát, vũ công phải nhảy. Tương tự, trong cuộc đời, "sân khấu" là nơi những ý tưởng phải được hiện thực hóa, tài năng phải được bộc lộ qua sản phẩm, kế hoạch phải được triển khai bằng hành động cụ thể. Nó đối lập hoàn toàn với việc chỉ ngồi một chỗ và suy tưởng. Câu đề từ "Tài giỏi đến đâu, nếu không hành động thì chỉ có thể đứng nhìn thành công của kẻ khác" đã nói rõ bản chất này. Tài năng, trí tuệ chỉ là tiềm năng, là "vốn liếng" trong kho. Chỉ khi được mang ra "sân khấu" cuộc đời để "biểu diễn", nó mới thực sự tạo ra giá trị.

Sân khấu là nơi của sự dũng cảm và chấp nhận rủi ro:

Bước lên sân khấu đồng nghĩa với việc chấp nhận sự phán xét. Bạn có thể nhận được những tràng pháo tay, nhưng cũng có thể đối mặt với sự im lặng, lời chê bai, hay thậm chí là thất bại. Ánh đèn sân khấu vừa là ánh hào quang, vừa là ánh sáng rọi chiếu mọi khuyết điểm. Vì vậy, hành động "bước lên" không chỉ là một hành động vật lý, mà còn là một bước nhảy vọt về tâm lý, đòi hỏi lòng can đảm phi thường để vượt qua nỗi sợ bị đánh giá, sợ thất bại, sợ mình không đủ tốt.

1.2. Hình tượng "Khán giả" : Bi kịch của sự thụ động và nuối tiếc

Đối lập với "sân khấu" là hình ảnh "khán giả". Nếu "sân khấu" là chủ thể, là hành động, thì "khán giả" là khách thể, là sự thụ động.

Khán giả là sự an toàn trong giới hạn:

Vị trí của khán giả có sự an toàn của nó. Người khán giả không phải đối mặt với áp lực của sự thể hiện, không có nguy cơ thất bại. Họ có thể thoải mái bình luận, phán xét, khen chê màn trình diễn của người khác mà không phải chịu bất kỳ trách nhiệm nào. Trong cuộc sống, đây là tâm lý của những người không dám dấn thân, luôn chọn con đường dễ dàng, quen thuộc, sợ thay đổi và ngại va chạm.

Khán giả là sự thụ động và đứng ngoài cuộc:

Người khán giả chỉ có thể "nhìn". Họ chứng kiến thành công của người khác, lắng nghe câu chuyện của người khác, sống trong trải nghiệm của người khác. Họ là người tiêu thụ, không phải người sáng tạo. Trong đời thực, đó là những người luôn nói "giá như", "nếu như", những người có vô vàn ý tưởng nhưng không bao giờ bắt tay vào làm, những người chứng kiến bạn bè, đồng nghiệp lần lượt gặt hái thành công trong khi bản thân vẫn dậm chân tại chỗ. "Mãi chỉ là khán giả" – hai từ "mãi chỉ là" nhấn mạnh một cách đau đớn về một trạng thái bị đóng khung, một giới hạn không thể vượt qua nếu không có sự thay đổi từ bên trong.

Khán giả là hiện thân của sự nuối tiếc:

Có lẽ bi kịch lớn nhất của người khán giả không phải là họ không có tài năng, mà là họ đã để tài năng của mình ngủ yên. Họ có thể cũng có những ước mơ, cũng nhìn thấy những cơ hội "lung linh sắc lụa là" trên sân khấu, nhưng nỗi sợ đã níu chân họ lại. Để rồi khi tấm màn sân khấu cuộc đời dần khép lại, thứ còn lại trong họ là sự nuối tiếc khôn nguôi về những gì mình đã có thể làm nhưng lại không bao giờ làm.

Cặp ẩn dụ "sân khấu - khán giả" chính là xương sống, là linh hồn của bài thơ. Nó tạo ra một sự lựa chọn mang tính định mệnh, buộc mỗi người đọc phải tự vấn: "Ta đang đứng ở đâu trong vở kịch cuộc đời mình? Trên sân khấu, hay dưới hàng ghế khán giả?".

Phần 2: Phân tích chiều sâu nghệ thuật: Cấu trúc tiến triển và ngôn từ khơi gợi

Bài thơ được cấu trúc thành bốn khổ thơ ngắn, mỗi khổ là một bước tiến triển trong mạch lập luận và cảm xúc, dẫn dắt người đọc từ việc nhận thức vấn đề đến việc tìm ra giải pháp và sức mạnh nội tại.

2.1. Cấu trúc lập luận theo lối quy nạp và mở rộng

Khổ 1: Giới thiệu vấn đề qua hình ảnh cụ thể.

Sân khấu rộng mênh mông

Lung linh sắc lụa là

Nếu không bước lên đó

Mãi chỉ là khán giả.​

Khổ thơ mở đầu bằng một hình ảnh trực quan, cụ thể và đầy hấp dẫn: Sân khấu. Tác giả vẽ ra một viễn cảnh đẹp đẽ để khơi gợi khát khao, sau đó ngay lập tức đặt ra điều kiện và hậu quả bằng cấu trúc "Nếu không.. Mãi chỉ là..". Đây là cách đặt vấn đề trực diện, rõ ràng, không vòng vo, tạo ấn tượng mạnh mẽ ngay từ đầu.

Khổ 2: Mở rộng từ hình ảnh ra quy luật cuộc đời.

Cuộc đời vốn bao la

Biết bao là mơ ước

Nếu không nhanh chân bước

Mãi tụt lại phía sau.​

Từ "sân khấu", tác giả chuyển sang một khái niệm trừu tượng và lớn lao hơn: "Cuộc đời". Sự tương đồng được tạo ra một cách tự nhiên: "Sân khấu rộng mênh mông" tương ứng với "cuộc đời vốn bao la", và "sắc lụa là" tương ứng với "biết bao là mơ ước". Cấu trúc "Nếu không.. Mãi.." được lặp lại nhưng với một sắc thái cấp bách hơn: "Nhanh chân bước", và hậu quả cũng tàn khốc hơn: "Tụt lại phía sau". Cuộc đời không chỉ là một vở kịch để xem, mà là một cuộc đua mà ở đó, sự chần chừ đồng nghĩa với thất bại.

Khổ 3: Đi sâu vào những rào cản nội tâm và kêu gọi hành động tức thì.

Đừng lo sợ, âu sầu

Chớ do dự, phân vân

Thời gian không chờ đợi

Nắm giữ ngay mặt trời.​

Nếu hai khổ đầu chỉ ra "cái gì" (vấn đề) và "tại sao" (hậu quả), thì khổ ba chuyển sang "làm thế nào". Tác giả chỉ ra đích danh những kẻ thù nội tại lớn nhất của hành động: "Lo sợ, âu sầu, do dự, phân vân". Điệp từ "Đừng", "Chớ" mang tính chất của một mệnh lệnh, một lời khuyên nhủ tha thiết, thúc giục. Lý do cho sự cấp bách này được nêu rõ: "Thời gian không chờ đợi" - một lời nhắc nhở về tính hữu hạn của đời người và sự quý giá của từng khoảnh khắc. Câu thơ "Nắm giữ ngay mặt trời" là một hình ảnh đầy chất thơ và táo bạo. "Mặt trời" là biểu tượng của năng lượng, của đỉnh cao, của vinh quang và cơ hội lớn nhất. "Nắm giữ ngay" thể hiện một thái độ chủ động, quyết liệt, không chờ đợi cơ hội đến mà phải tự mình giành lấy.

Khổ 4: Khẳng định ý chí vượt khó và viễn cảnh thành công.

Đừng ngại ngùng bóng tối,

Đừng sợ hãi gian nan.

Ngày mai ra biển lớn

Tỏa sáng giữa nhân gian!​

Khổ cuối là một lời động viên và cũng là một lời hứa hẹn. "Bóng tối" và "gian nan" là những hình ảnh ẩn dụ cho khó khăn, thử thách, thất bại trên con đường hành động. Lời khuyên "Đừng ngại ngùng", "Đừng sợ hãi" tiếp tục củng cố tinh thần cho người đọc. Hai câu thơ cuối cùng mở ra một tương lai rực rỡ, một phần thưởng xứng đáng cho lòng dũng cảm. "Biển lớn" là hình ảnh tương phản với sự nhỏ bé, tù túng của "hàng ghế khán giả", nó tượng trưng cho một thế giới rộng lớn, cho những cơ hội vĩ đại. Và đích đến cuối cùng, ý nghĩa cao nhất của việc bước lên sân khấu chính là để "Tỏa sáng giữa nhân gian" - để khẳng định giá trị bản thân, để cống hiến và để lại dấu ấn của mình trong cuộc đời.

2.2. Nghệ thuật sử dụng ngôn từ: Giản dị nhưng giàu sức nặng

Sức mạnh của bài thơ không nằm ở những từ ngữ cao siêu, mà ở sự lựa chọn và kết hợp từ ngữ một cách tinh tế, tạo ra hiệu quả biểu đạt cao.

Thể thơ tự do:

Việc không bị gò bó bởi niêm luật, vần điệu cứng nhắc giúp cho lời thơ trở nên tự nhiên, gần gũi như một lời tâm sự, một lời khích lệ chân thành. Nhịp thơ nhanh, dứt khoát cũng góp phần tạo nên âm hưởng thúc giục, mạnh mẽ.

Ngôn từ trực diện, giàu tính khẩu hiệu:

Các cụm từ như "mãi chỉ là", "mãi tụt lại", "đừng lo sợ", "chớ do dự", "nắm giữ ngay" có sức tác động trực tiếp vào nhận thức người đọc. Chúng dễ nhớ, dễ thuộc, và có khả năng trở thành phương châm sống.

Sử dụng hiệu quả các hình ảnh biểu tượng:

"Sân khấu", "khán giả", "mặt trời", "bóng tối", "biển lớn" đều là những hình ảnh mang tính phổ quát, có sức gợi lớn. Chúng giúp cho những triết lý trừu tượng trở nên cụ thể, sinh động và dễ cảm nhận.

Điệp cấu trúc:

Việc lặp lại các cấu trúc "Nếu không.. Mãi.." hay "Đừng.." tạo ra một nhịp điệu cho bài thơ, đồng thời nhấn mạnh một cách mạnh mẽ thông điệp cốt lõi, khắc sâu vào tâm trí người đọc.

Phần 3: Thông điệp triết lý và giá trị truyền cảm hứng

Vượt lên trên một bài thơ thông thường, "Không bước lên sân khấu, mãi chỉ là khán giả" hàm chứa những thông điệp triết lý nhân sinh sâu sắc, đặc biệt có giá trị trong xã hội hiện đại.

3.1. Một tuyên ngôn của chủ nghĩa hành động (Activism) và tinh thần dấn thân

Bài thơ là lời cổ vũ mạnh mẽ cho triết lý "hành động tạo ra con người". Nó khẳng định rằng giá trị của một cá nhân không nằm ở những gì họ suy nghĩ, những gì họ tiềm năng sở hữu, mà nằm ở những gì họ làm. Trong một thế giới mà thông tin và lý thuyết có thể dễ dàng tiếp cận, sự khác biệt giữa người thành công và người thất bại thường chỉ nằm ở một chữ: "LÀM". Bài thơ thúc giục chúng ta hãy biến những "mơ ước" thành những "bước chân", biến tiềm năng thành hành động, bởi lẽ "Thời gian không chờ đợi". Tinh thần dấn thân, dám nghĩ dám làm, dám chấp nhận thử thách để theo đuổi đam mê là chìa khóa để mở cánh cửa thành công và sống một cuộc đời trọn vẹn.

3.2. Lời hiệu triệu vượt qua nỗi sợ hãi – Kẻ thù lớn nhất của thành công

Tác giả Đơn đã rất tinh tế khi dành hẳn hai khổ thơ (khổ 3 và 4) để nói về việc đối mặt và vượt qua những rào cản tâm lý. "Lo sợ, âu sầu, do dự, phân vân, ngại ngùng, sợ hãi" – tất cả đều là những trạng thái cảm xúc tiêu cực kìm hãm con người trong vùng an toàn. Bài thơ chỉ ra rằng, kẻ thù lớn nhất không phải là những khó khăn bên ngoài ( "gian nan", "bóng tối"), mà chính là sự yếu đuối từ bên trong. Bước đầu tiên và khó khăn nhất để lên sân khấu chính là chiến thắng nỗi sợ trong chính mình. Khi đã có đủ dũng khí để đối mặt với những cảm xúc tiêu cực đó, con người sẽ có đủ sức mạnh để đương đầu với mọi thử thách bên ngoài.

3.3. Khát vọng được "tỏa sáng" : Nhu cầu khẳng định giá trị bản thân

Đích đến cuối cùng mà bài thơ vẽ ra không chỉ là thành công vật chất, mà là một trạng thái ý nghĩa hơn: "Tỏa sáng giữa nhân gian". Đây là nhu cầu sâu thẳm của con người: Được là chính mình, được công nhận, được đóng góp giá trị cho cộng đồng và để lại một di sản, dù lớn hay nhỏ. "Tỏa sáng" không có nghĩa là phải trở thành người nổi tiếng nhất, mà là sống hết mình với đam mê, phát huy tối đa tiềm năng của bản thân để tạo ra ảnh hưởng tích cực. Đó là ánh sáng của trí tuệ, của lòng nhân ái, của tài năng và của sự cống hiến. Bài thơ đã khơi dậy khát vọng chính đáng này, nhắc nhở mỗi người rằng họ đều có khả năng để "tỏa sáng" theo cách riêng của mình, miễn là họ dám bước lên "sân khấu" của riêng họ.

Phần 4: Sức sống của bài thơ trong bối cảnh xã hội đương đại

Sự giản dị và thông điệp phổ quát đã giúp bài thơ có một sức sống mạnh mẽ, đặc biệt phù hợp với tâm thế của con người trong thế kỷ 21.

Liều thuốc cho "Hội chứng kẻ mạo danh" (Impostor Syndrome) và tâm lý sợ thất bại:

Trong một xã hội cạnh tranh, nhiều người, đặc biệt là người trẻ, thường cảm thấy mình không đủ giỏi, không đủ xứng đáng. Họ sợ thất bại và sợ bị phán xét, dẫn đến việc không dám thử sức với những cơ hội mới. Bài thơ như một lời động viên trực tiếp, rằng "Đừng lo sợ", "Đừng ngại ngùng", hãy cứ mạnh dạn bước lên, bởi thất bại trong hành động còn giá trị hơn là sự an toàn trong thụ động.

Lời cảnh tỉnh trong thời đại số và mạng xã hội:

Mạng xã hội đã biến thế giới thành một sân khấu khổng lồ, nhưng đồng thời cũng tạo ra một thế hệ "khán giả" đông đảo hơn bao giờ hết. Người ta dành hàng giờ mỗi ngày để lướt xem cuộc sống của người khác, ngưỡng mộ thành công của người khác, và đôi khi rơi vào cảm giác tự ti, so sánh. Bài thơ là một lời cảnh tỉnh mạnh mẽ: Hãy ngừng làm khán giả cho cuộc đời của người khác và bắt đầu làm đạo diễn, diễn viên chính cho cuộc đời của chính mình. Hãy biến thời gian tiêu thụ nội dung thành thời gian tạo ra giá trị.

Kim chỉ nam cho tinh thần khởi nghiệp và sáng tạo:

Tinh thần "bước lên sân khấu" chính là cốt lõi của tinh thần khởi nghiệp. Đó là sự dũng cảm từ bỏ một vị trí an toàn (khán giả) để tạo ra một sân khấu của riêng mình, chấp nhận rủi ro để theo đuổi một ý tưởng, một đam mê. Bài thơ là nguồn cảm hứng vô tận cho những ai đang ấp ủ hoài bão kinh doanh, sáng tạo nghệ thuật hay theo đuổi bất kỳ con đường riêng nào.

Kết luận

"Không bước lên sân khấu, mãi chỉ là khán giả" của tác giả Đơn là một viên ngọc quý trong thơ ca hiện đại. Bằng sự kết hợp giữa hình thức giản dị và nội dung sâu sắc, bài thơ đã thành công trong việc truyền tải một thông điệp mang tính phổ quát và vĩnh cửu: Giá trị của cuộc sống nằm ở sự dấn thân và hành động. Tác phẩm không chỉ dừng lại ở việc miêu tả một lựa chọn, mà còn là một lời thôi thúc, một nguồn động lực mạnh mẽ, khơi dậy lòng can đảm và khát vọng trong mỗi người đọc.

Nó nhắc nhở chúng ta rằng, mỗi người sinh ra đều có một sân khấu của riêng mình, đó là cuộc đời, là sự nghiệp, là những mối quan hệ và những ước mơ. Sân khấu ấy có thể rộng lớn hay khiêm tốn, nhưng nó luôn chờ đợi chúng ta bước lên để cất lên tiếng hát của riêng mình, để nhảy điệu vũ của riêng mình. Lựa chọn đứng dưới hàng ghế khán giả, vỗ tay cho thành công của người khác và nuối tiếc về những gì mình chưa làm, hay dũng cảm bước lên sân khấu, chấp nhận mọi thử thách để được "Tỏa sáng giữa nhân gian", hoàn toàn phụ thuộc vào mỗi chúng ta. Và bài thơ của tác giả Đơn, bằng ngôn từ chân thành và mạnh mẽ nhất, đã chỉ cho chúng ta con đường để chọn vế thứ hai. Đó là giá trị nhân văn và sức sống mãnh liệt của một tác phẩm nghệ thuật chân chính.

Toàn văn bài thơ như sau​

Không bước lên sân khấu, mãi chỉ là khán giả

Tác giả: Đơn

Thể loại thơ: 5 chữ, dài - Nhiều khổ


Sân khấu rộng thế nào, không bước lên thì mãi mãi chỉ là khán giả. Tài giỏi đến đâu, nếu không hành động thì chỉ có thể đứng nhìn thành công của kẻ khác.

Sân khấu rộng mênh mông

Lung linh sắc lụa là

Nếu không bước lên đó

Mãi chỉ là khán giả.

* * *

Cuộc đời vốn bao la

Biết bao là mơ ước

Nếu không nhanh chân bước

Mãi tụt lại phía sau.

* * *

Đừng lo sợ, âu sầu

Chớ do dự, phân vân

Thời gian không chờ đợi

Nắm giữ ngay mặt trời

* * *

Đừng ngại ngùng bóng tối,

Đừng sợ hãi gian nan.

Ngày mai ra biển lớn

Tỏa sáng giữa nhân gian!

Đơn
 
429 ❤︎ Bài viết: 502 Tìm chủ đề
Bình luận về bài thơ một mình vẫn ổn của huy thọ

Trong đời sống hiện đại hôm nay, khi guồng quay của công việc và các mối quan hệ xã hội ngày càng chặt chẽ, con người dễ bị cuốn đi trong những bận rộn thường nhật. Càng sống giữa đô thị rộng lớn, ta lại càng có nguy cơ rơi vào cảm giác cô đơn, thiếu vắng sự sẻ chia. Nhưng thay vì buông xuôi, nhiều người đã lựa chọn một thái độ khác: Đối diện, chấp nhận và học cách sống tích cực ngay cả trong nỗi cô đơn. Thơ ca trở thành một kênh bộc lộ và đồng hành cùng tâm hồn trong hành trình ấy.

Thơ ca vốn dĩ là tiếng nói chân thành nhất của tâm hồn con người, là sự kết tinh cảm xúc được thăng hoa qua ngôn từ. Trong cuộc sống hiện đại đầy bộn bề, con người càng lúc càng dễ rơi vào cảm giác cô đơn, lạc lõng. Giữa nhịp sống gấp gáp ấy, nhiều người tìm đến thơ không phải để "phơi bày" nỗi đau, mà để tự nhủ, tự an ủi và tự chữa lành.

Bài thơ Một mình vẫn ổn của tác giả Huy Thọ chính là một tác phẩm như vậy. Với lời thơ giản dị, gần gũi, không cầu kỳ bóng bẩy, tác giả đã gợi ra cả một không gian đời sống quen thuộc: Phố phường, quán nước, ly trà đá, buổi bình minh.. Tất cả những chi tiết ấy vừa cụ thể, vừa gợi hình ảnh thân quen, nhưng cũng đồng thời mở ra những khoảng trống để người đọc soi chiếu vào chính mình.

Điểm đáng chú ý hơn cả là giọng điệu của bài thơ: Không quá bi lụy, không than vãn, mà là sự nhẹ nhàng tự sự, như một lời thì thầm thủ thỉ với chính bản thân. Người viết vừa trải lòng, vừa dặn dò mình: "Ừ, một mình vẫn ổn". Trong cái cô đơn không thiếu vắng bóng dáng con người, lại hiện lên một bản lĩnh, một sự kiêu hãnh thầm lặng của cá nhân trước cuộc đời.

Bài thơ gồm bốn khổ, mỗi khổ bốn câu, được viết theo thể thơ tự do, nhịp ngắt tự nhiên. Chính hình thức này tạo cho tác phẩm sự mềm mại, dễ thấm, như một dòng suy tư đang tuôn chảy.

Bài thơ Một mình vẫn ổn của Huy Thọ là một minh chứng tiêu biểu. Không dùng ngôn từ hoa mỹ, không phô diễn cảm xúc kịch tính, tác giả nhẹ nhàng gieo vào lòng người đọc một niềm tin: Dù cô đơn, ta vẫn có thể tự thương mình, tự sống đẹp, và tin tưởng vào ngày mai. Đó là bản lĩnh của con người trong xã hội hiện đại. Bình luận về tác phẩm, ta sẽ thấy được giá trị thẩm mỹ, nhân văn cũng như sự đồng điệu mà nó gợi ra trong trái tim độc giả.

1. Khái quát về tác phẩm

Bài thơ gồm bốn khổ, mỗi khổ bốn câu, viết theo lối thơ tự do. Cấu trúc tác phẩm đi từ sự miêu tả tâm trạng (khổ 1, 2), đến sự tự an ủi (khổ 3), rồi mở ra một lời nhắn nhủ, định hướng sống (khổ 4). Mạch cảm xúc vận động tự nhiên, như dòng suy nghĩ tuôn chảy trong tâm hồn.

Điểm đặc biệt là cách tác giả sử dụng những hình ảnh rất đời thường: Phố phường, quán nước, ly trà đá, bình minh, tô môi hồng.. Những chi tiết quen thuộc ấy khiến người đọc dễ dàng soi chiếu chính mình vào từng câu thơ. Thơ không xa vời, không trừu tượng, mà chính là cuộc sống hàng ngày được chiếu rọi bằng một lăng kính tinh tế.

2. Phân tích chi tiết từng khổ thơ

A) Khổ thơ thứ nhất

Có những ngày lòng chỉ muốn lang thang

Dạo phố phường, ngồi một hàng nước lạ

Tự gọi cho mình một ly trà đá

Ngồi nhâm nhi, ngắm vội vã dòng đời

Khổ thơ mở đầu đã gợi ra một tâm trạng phổ biến của người trẻ trong xã hội đô thị: Đôi khi chỉ muốn lang thang, để mặc cho đôi chân dẫn lối. Hình ảnh "dạo phố phường, ngồi một hàng nước lạ" là một lựa chọn thú vị. Tại sao lại là "hàng nước lạ" chứ không phải quán quen? Bởi lẽ, khi tâm trạng muốn thoát khỏi nhịp sống thường ngày, con người sẽ tìm đến một không gian xa lạ, nơi không ai quen biết, để được tự do với chính mình.

Chi tiết "ly trà đá" càng làm tăng tính chân thực và gần gũi. Trà đá vốn là thứ nước uống bình dân, gắn liền với đời sống thường nhật của người Việt, nhất là ở đô thị. Ở đây, nó không chỉ là đồ uống, mà còn trở thành biểu tượng cho sự giản dị, cho nhu cầu được ngồi lại, nhâm nhi, ngẫm ngợi.

Câu cuối "Ngồi nhâm nhi, ngắm vội vã dòng đời" là một sự đối sánh tinh tế. Giữa cái "nhâm nhi" thong thả của nhân vật trữ tình và cái "vội vã" của dòng người nơi phố phường, ta cảm nhận rõ sự tách biệt. Nhân vật trữ tình như một kẻ đứng ngoài quan sát, lặng lẽ nhìn dòng chảy hối hả của xã hội. Đây chính là điểm khởi đầu cho trạng thái cô đơn, nhưng không phải là cô đơn tiêu cực; nó giống như sự dừng lại để chiêm nghiệm.

B) Khổ thơ thứ hai

Có những lần chỉ muốn được rong chơi

Buông bỏ hết những bon chen, được mất

Thành phố rộng mà lòng người thì chật

Chẳng ai cho tôi thấy cảm giác yên bình

Khổ thơ này mở rộng thêm ý nghĩa từ khổ đầu. Nếu trước đó chỉ là mong muốn "lang thang", thì nay đã trở thành mong muốn "rong chơi" – một sự tự do nhiều hơn, thoát khỏi sự ràng buộc. Hình ảnh "buông bỏ hết những bon chen, được mất" là tiếng thở dài về nhịp sống thực dụng, nơi con người luôn bị chi phối bởi vật chất, danh vọng.

Đặc biệt, câu thơ "Thành phố rộng mà lòng người thì chật" là một câu thơ giàu sức khái quát và gợi hình tượng mạnh mẽ. Đó là nghịch lý của đời sống đô thị hiện đại: Không gian vật chất thì mở rộng, phồn hoa, nhưng không gian tâm hồn con người thì co hẹp, thiếu sự sẻ chia. Người ta có thể sống chen chúc bên nhau, nhưng lại xa cách về tình cảm, ít khi thực sự quan tâm đến nhau.

Câu kết "Chẳng ai cho tôi thấy cảm giác yên bình" là sự xác nhận rõ rệt hơn về nỗi trống trải. Nhân vật trữ tình tìm kiếm sự bình yên trong một thành phố rộng lớn, nhưng càng tìm lại càng thấy thiếu vắng. Nỗi cô đơn ở đây không chỉ do hoàn cảnh, mà còn do sự lạnh lẽo, thờ ơ của các mối quan hệ xã hội.

C) Khổ thơ thứ ba

Có đôi lần thức giấc đón bình minh

Rồi tự nhủ: Ừ, một mình vẫn ổn

Ai cũng loay hoay trong cuộc đời bận rộn

Chẳng dư thời gian, ta phải tự thương mình

Nếu hai khổ trên còn là nỗi buồn, thì đến khổ này, ta thấy một sự chuyển biến về tâm thế. Hình ảnh "thức giấc đón bình minh" là một ẩn dụ cho sự khởi đầu mới, cho ánh sáng và niềm tin. Bình minh vừa là hiện thực (buổi sáng mỗi ngày), vừa là biểu tượng (ánh sáng nội tâm).

Điểm nhấn nằm ở câu thứ hai: "Rồi tự nhủ: Ừ, một mình vẫn ổn". Đây là câu thơ chủ đề, cũng là tên bài thơ. Sự "tự nhủ" này cho thấy nhân vật trữ tình đã học được cách đối thoại với chính mình, tự trao cho mình lời động viên. Không còn là sự than vãn, mà là thái độ tự tin, tự an ủi.

Hai câu cuối đặt bài thơ trong một bối cảnh xã hội rộng lớn: "Ai cũng loay hoay trong cuộc đời bận rộn / Chẳng dư thời gian, ta phải tự thương mình". Con người hiện đại ai cũng có bộn bề riêng, nên khó có thể dành trọn vẹn sự quan tâm cho người khác. Chính vì vậy, mỗi cá nhân cần học cách "tự thương mình", nghĩa là chăm sóc cho bản thân, giữ cho mình sự bình an, thay vì chờ đợi sự chăm sóc từ bên ngoài. Đây là một quan niệm sống rất thực tế, tích cực, đặc biệt trong bối cảnh xã hội ngày nay.

D) Khổ thơ thứ tư

Cứ mỉm cười, cứ trang điểm thật xinh

Tô môi hồng rồi dịu dàng xuống phố

Ai cũng sẽ tìm được cho mình bến đỗ

Đừng vì cô đơn mà yêu vội một người

Khổ cuối là lời khuyên nhắn gửi, hướng đến hành động cụ thể. Sống tích cực không chỉ ở suy nghĩ, mà còn ở cách ta hiện diện trước cuộc đời. "Mỉm cười", "trang điểm thật xinh", "tô môi hồng" là những hành động nhỏ nhưng mang lại năng lượng tích cực, giúp ta mạnh mẽ và rạng rỡ hơn.

Câu "Ai cũng sẽ tìm được cho mình bến đỗ" khẳng định niềm tin vào tình yêu và hạnh phúc. Nhưng đi kèm đó là một lời cảnh tỉnh: "Đừng vì cô đơn mà yêu vội một người". Đây là bài học quý giá cho người trẻ: Tình yêu cần xuất phát từ sự thấu hiểu, đồng điệu, chứ không thể là giải pháp tạm bợ cho nỗi cô đơn.

3. Giá trị nghệ thuật trong bài thơ

Ngôn ngữ giản dị, gần gũi: Không có những từ ngữ cầu kỳ, xa hoa, bài thơ sử dụng ngôn ngữ đời thường: Ly trà đá, hàng nước, trang điểm, tô môi hồng.. Chính sự giản dị này khiến tác phẩm dễ đi vào lòng người, ai đọc cũng thấy bóng dáng mình trong đó.​

Hình ảnh giàu gợi tả: Hình ảnh phố phường, dòng đời vội vã, thành phố rộng – lòng người chật, bình minh, bến đỗ.. Đều mang tính ẩn dụ, biểu tượng, giúp bài thơ vượt khỏi mức độ tự sự cá nhân, trở thành tiếng nói chung.​

Giọng điệu nhẹ nhàng, thủ thỉ: Bài thơ không ồn ào, không kêu gào, mà như một lời tâm sự, tự nhủ. Chính giọng điệu này tạo nên sức lan tỏa, khiến người đọc cảm thấy được sẻ chia.​

Kết cấu logic: Bốn khổ thơ liên kết mạch lạc, từ tâm trạng buồn cô đơn (khổ 1–2) → sự tự an ủi (khổ 3) → lời khuyên, niềm tin (khổ 4). Đây là hành trình cảm xúc hợp lý, có chiều sâu.​

4. Giá trị nhân sinh

Bài thơ gửi gắm một triết lý sống: Cô đơn không phải điều đáng sợ, điều quan trọng là cách ta đối diện. Khi biết yêu thương bản thân, sống tích cực, thì "một mình" vẫn có thể "ổn". Đây là lời nhắn nhủ mang tính chữa lành cho thế hệ trẻ – những người dễ rơi vào cảm giác trống rỗng giữa nhịp sống hiện đại.

Bên cạnh đó, bài thơ cũng phê phán lối sống vội vã, thực dụng khiến con người xa cách nhau. Đồng thời, nó khẳng định niềm tin: Tình yêu, hạnh phúc đích thực sẽ đến, miễn là ta kiên nhẫn và chân thành.

5. Liên hệ văn học Việt Nam và thế giới

Nếu nhìn rộng ra, ta thấy hình ảnh nhân vật trữ tình "một mình" đã từng xuất hiện nhiều trong văn chương. Xuân Diệu từng viết: "Tình không tuổi và xuân không ngày tháng / Cả trời xanh, không có bóng ai" – một nỗi cô đơn lãng mạn. Nguyễn Bính cũng từng than thở trong thơ về sự lẻ loi, lạc lõng của kẻ xa quê.

Ở phương Tây, các nhà thơ hiện đại cũng nhiều lần khai thác chủ đề cô đơn: Từ Rainer Maria Rilke với những suy tư nội tâm, đến các nhà thơ nữ hiện đại Mỹ nhấn mạnh việc tự chăm sóc bản thân.

Điểm riêng của Huy Thọ là giọng điệu không bi lụy. Thơ anh gần gũi, thực tế, hướng con người đến một lối sống tích cực.

Trên bình diện rộng, ta có thể thấy bài thơ đồng điệu với tư tưởng "yêu bản thân" (self-love) đang được đề cao trong xã hội toàn cầu. Nhiều tác phẩm văn học, nghệ thuật phương Tây cũng hướng con người đến việc chăm sóc bản thân, sống lành mạnh, thay vì phụ thuộc vào người khác.

6. Kết luận

Bài thơ: "Một mình vẫn ổn" của Huy Thọ là một bài thơ ngắn gọn nhưng chứa đựng thông điệp sâu sắc. Qua những hình ảnh giản dị, lời thơ nhẹ nhàng, tác giả đã chạm đến tâm hồn người đọc bằng một thông điệp nhân văn: Hãy yêu thương và trân trọng bản thân, hãy mạnh mẽ trước cô đơn, hãy tin vào tương lai.

Trong nhịp sống hối hả hôm nay, có lẽ ai trong chúng ta cũng đôi lần bắt gặp chính mình trong những câu thơ này. Và khi khép lại bài thơ, dư âm còn lại chính là một niềm an ủi: "Ừ, một mình vẫn ổn".

Tác phẩm không chỉ là sự trải lòng của tác giả, mà còn là tiếng nói chung của cả một thế hệ đang loay hoay giữa thành phố rộng lớn. Đọc bài thơ, mỗi người có thể tìm thấy một chút bóng dáng của mình, và hơn hết, tìm thấy một nguồn động viên để bước tiếp trên hành trình đời sống.​

Toàn văn bài thơ như sau:

Một mình vẫn ổn​


Có những ngày lòng chỉ muốn lang thang

Dạo phố phường, ngồi một hàng nước lạ

Tự gọi cho mình một ly trà đá

Ngồi nhâm nhi, ngắm vội vã dòng đời

* * *

Có những lần chỉ muốn được rong chơi

Buông bỏ hết những bon chen, được mất

Thành phố rộng mà lòng người thì chật

Chẳng ai cho tôi thấy cảm giác yên bình

* * *

Có đôi lần thức giấc đón bình minh

Rồi tự nhủ: Ừ, một mình vẫn ổn

Ai cũng loay hoay trong cuộc đời bận rộn

Chẳng dư thời gian, ta phải tự thương mình

* * *

Cứ mỉm cười, cứ trang điểm thật xinh

Tô môi hồng rồi dịu dàng xuống phố

Ai cũng sẽ tìm được cho mình bến đỗ

Đừng vì cô đơn mà yêu vội một người

Huy Thọ​
 
429 ❤︎ Bài viết: 502 Tìm chủ đề

cho dù như thế nào, hãy dốc hết sức mình và kiên trì đến cùng​


I. Mở đầu: Cuộc đời – một hành trình đầy nghịch lý​


Trong cuộc sống, không ai trong chúng ta có thể chọn sẵn cho mình con đường trải hoa hồng, cũng không ai có thể trốn tránh mọi bão tố. Bước đi giữa cõi đời, mỗi con người đều ít nhiều nếm trải sự bất công, sự lạnh nhạt, sự đố kị, thậm chí cả sự phản bội. Nhưng chính từ những điều tưởng như phủ định đó, ta lại tìm thấy một khẳng định vĩnh hằng: chỉ cần kiên trì, chỉ cần giữ lòng tin và dốc hết sức mình, con người mới có thể bước đến thành công và ý nghĩa đích thực của đời sống.

Bài viết "Cho dù như thế nào" không phải là một áng văn chương cầu kỳ, cũng không cần đến những thủ pháp tu từ bóng bẩy. Nó giản dị như một lời nhắn gửi, như một "kim chỉ nam" để con người đối diện với nghịch cảnh. Từng câu, từng đoạn được cấu trúc theo lối đối lập: "Người đời thế này – xin hãy thế kia", "Khi gặp sự ấy – xin hãy làm thế này". Chính sự đối lập ấy đã tạo nên nhịp điệu mạnh mẽ, thôi thúc, giống như tiếng trống thúc quân trong những giờ phút quyết định.

Thông điệp lớn nhất, kết tinh sau tất cả những biến động, là câu nói:

"Cho dù như thế nào, hãy dốc hết sức mình và kiên trì đến cùng!"

Đây không chỉ là một lời khuyên. Nó là một triết lý sống, là một bản lĩnh tinh thần, là sức mạnh giúp ta tồn tại giữa một thế giới không ngừng thử thách.​

II. Sống trong bất công nhưng vẫn giữ lòng nhân ái​


"Người đời đối với bạn là vô tình, là không công bằng như thế

Xin hãy cứ yêu thương họ, cho dù họ đối với bạn ra sao."​

Đây là lời mở đầu và cũng là nguyên tắc nền tảng. Cuộc đời vốn dĩ không công bằng. Có người sinh ra đã giàu sang, kẻ khác lại nghèo khó; có người tài năng được trọng dụng, kẻ khác bị bỏ rơi; có người làm điều ác lại hưởng lợi, kẻ làm điều thiện lại chịu thiệt thòi. Nhưng nếu chỉ vì bất công mà ta oán hận, thì bản thân ta sẽ biến thành kẻ tù nhân của hận thù.

Ngược lại, khi ta giữ được tình thương, ta sẽ giải thoát chính mình. Lòng nhân ái không làm thế giới bớt khắc nghiệt ngay lập tức, nhưng nó khiến ta không bị cuốn trôi. Như ánh sáng của một ngọn đèn dầu, có thể nhỏ bé giữa gió bão, nhưng vẫn giữ được bản chất là "ánh sáng", không hóa thành bóng tối.

Tư tưởng này có sự tương đồng với lời răn của nhiều bậc hiền triết. Chúa Giê-su từng dạy: "Hãy yêu kẻ thù ngươi, cầu nguyện cho kẻ bắt bớ ngươi." Đức Phật cũng dạy: "Lấy oán báo oán, oán kia chồng chất; lấy đức báo oán, oán kia tiêu tan."

Người bình thường sẽ nghĩ: "Ai làm ta đau, ta phải trả lại." Nhưng người có bản lĩnh tinh thần sẽ chọn: "Ai làm ta đau, ta vẫn yêu thương, vì ta không muốn biến mình thành phiên bản méo mó của họ." Và đó chính là bước đầu tiên để kiên trì sống đúng với bản thân.​

III. Bị phán xét, vẫn dũng cảm bước đi​


"Khi bạn công thành danh toại, người khác bình phẩm bạn nhờ may mắn

Xin hãy cứ dũng cảm đi về phía trước, cho dù bị bình phẩm thế nào."​

Sự thành công, kỳ lạ thay, không chỉ mang đến niềm vui mà còn kéo theo vô số lời gièm pha. Người đời thường dễ chấp nhận một kẻ thất bại hơn là một người thành công. Kẻ thất bại không đe dọa ai, còn kẻ thành công khiến người khác soi chiếu chính sự bất lực của mình. Và thế là, thành công trở thành chiếc gương làm lộ ra lòng đố kị.

Trong bối cảnh ấy, dũng cảm đi về phía trước là điều tối cần. Nếu ta dừng lại để đối đáp từng lời dị nghị, ta sẽ kiệt sức. Nếu ta sợ hãi mà rút lui, ta sẽ tự chôn vùi giấc mơ. Chỉ khi ta lặng lẽ bước đi, ta mới biến thành công thành minh chứng, chứ không phải lời biện minh.

Thomas Edison từng bị chê là kẻ "không biết học hành". Albert Einstein từng bị giáo viên đánh giá "không thể thành tài". Nhưng nếu họ dừng lại vì lời phán xét ấy, thế giới đã không có bóng đèn, không có thuyết tương đối.

Bởi thế, dũng cảm chính là tấm khiên che chở lý tưởng. Dũng cảm không có nghĩa là không sợ hãi, mà là biết sợ nhưng vẫn đi tiếp.​

IV. Thành công đi kèm với đố kị – lý tưởng là kim chỉ nam​


"Khi bạn có được sự thành công, thì lại tạo nên kẻ thù và gây ra sự đố kị

Xin hãy kiên trì lý tưởng của bạn, cho dù bị đả kích ra sao."​

Sự đố kị là một phần của xã hội. Người có nhiều ánh sáng, tất yếu sẽ tạo ra nhiều bóng tối vây quanh. Nhưng điều quan trọng không phải là ánh mắt người đời, mà là ánh sáng nội tâm.

Lý tưởng là kim chỉ nam. Có lý tưởng, ta biết mình đi đâu. Không lý tưởng, ta sẽ bị cuốn theo thị phi. Nhà cách mạng Nguyễn Ái Quốc từng viết: "Không có gì quý hơn độc lập, tự do." Đó là lý tưởng giúp Người kiên trì suốt ba mươi năm bôn ba hải ngoại. Martin Luther King Jr. Từng tuyên bố: "I have a dream." Giấc mơ ấy đã khiến ông trở thành biểu tượng chống phân biệt chủng tộc, dù bị đe dọa, thậm chí bị ám sát.

Thành công có thể tạo ra kẻ thù. Nhưng lý tưởng sẽ tạo ra lịch sử. Và lịch sử luôn thuộc về những ai kiên trì đến cùng.​

V. Thiện là căn cốt, dù không ai ghi nhận​


"Hành thiện giúp đỡ người, cho dù chẳng ai thèm cảm ơn bạn

Lòng tràn đầy tình thương, cho dù bao nhiêu người chê cười bạn."​

Thiện vốn không cần khán giả. Thiện, khi mong cầu lời cảm ơn, đã trở thành một giao dịch. Còn thiện thực sự là hành động xuất phát từ bản tâm, từ sự đồng cảm với nỗi khổ của người khác.

Có khi, ta giúp ai đó mà họ không hề biết ơn, thậm chí quay lưng. Nhưng sự giúp đỡ ấy vẫn có giá trị. Nó giống như gieo hạt xuống lòng đất: Dù ai có nhìn thấy hay không, mùa sau cây vẫn nảy mầm.

Trong Truyện Kiều, Nguyễn Du từng viết:​

"Thiện căn ở tại lòng ta

Chữ tâm kia mới bằng ba chữ tài."

Và cũng chính "tâm" là thứ giúp con người đứng vững trước bao sóng gió. Ai chê cười, mặc họ. Vì tiếng cười kia chỉ là âm vang thoáng qua, còn lòng thiện lương là kho báu bất diệt.​

VI. Thất bại, ngã xuống, nhưng không được bỏ cuộc​


"Ngã xuống đứng dậy, lại thêm lần kinh nghiệm

Chỉ có khi nào bạn bỏ cuộc, thì mới gọi là thất bại."​

Đây là đoạn quan trọng nhất. Thất bại thực sự không phải là ngã xuống, mà là từ chối đứng lên. Thất bại là sự đầu hàng.

Edison từng nói: "Tôi không thất bại, tôi chỉ tìm ra 10.000 cách không hoạt động." Chính thái độ ấy đã biến thất bại thành nền tảng của thành công.

Trong thể thao, Michael Jordan – huyền thoại bóng rổ – từng bỏ lỡ hơn 9.000 cú ném, thua gần 300 trận. Nhưng ông cũng nói: "Chính vì thất bại mà tôi mới thành công."

Thất bại dạy ta bài học mà chiến thắng không bao giờ cho. Thất bại rèn ý chí, mài sắc nghị lực, và khiến thành công cuối cùng trở nên đáng giá hơn gấp bội.

Bởi thế, bài viết nhắc nhở: Ngã xuống bao lần cũng được, miễn là ta không bỏ cuộc.​

VII. Thân thể có thể tổn thương, nhưng trái tim phải vẹn toàn​


"Cho dù vết thương hằng lên vết thương, thân thể không nơi nào lành lặn

Bạn lúc nào cũng giữ được một trái tim khoẻ mạnh và vẹn toàn."​

Đây là một triết lý về sức mạnh tinh thần. Cơ thể con người hữu hạn, sẽ già, sẽ bệnh, sẽ mỏi mệt. Nhưng trái tim – biểu tượng của niềm tin, của hy vọng – có thể bất diệt nếu ta biết giữ gìn.

Victor Frankl, một bác sĩ tâm thần người Áo, từng trải qua địa ngục trại tập trung Đức Quốc xã. Ông viết trong cuốn "Đi tìm lẽ sống": "Người ta có thể lấy đi tất cả của bạn, trừ một thứ: Tự do chọn thái độ sống của mình."

Thân xác có thể bị xiềng xích, nhưng tinh thần thì không ai giam cầm nổi. Khi trái tim còn giữ lửa, con người còn có thể bước tiếp.​

VIII. Niềm tin, hy vọng và tình thương – ngọn lửa bất diệt​


"Bóng tối bao phủ đến đâu cũng không che được ánh sáng của một ngọn lửa

Hãy để niềm tin, hy vọng, tình thương, mãi mãi tồn tại trong bạn."​

Cuộc đời có thể nhiều bóng tối. Nhưng bóng tối không bao giờ tiêu diệt được ánh sáng. Ngọn lửa, dù nhỏ, chỉ cần kiên trì cháy, sẽ có ngày lan tỏa.

Niềm tin là điểm tựa, hy vọng là con đường, tình thương là ngọn lửa sưởi ấm. Ba yếu tố này hợp thành tam giác bất diệt giúp con người vượt mọi phong ba.​

Khi ta còn tin – ta còn đi.

Khi ta còn hy vọng – ta còn sức mạnh.

Khi ta còn tình thương – ta còn ý nghĩa để sống.

IX. Kết: Cho dù như thế nào..​


Cuối cùng, bài viết kết lại bằng hai lời nhắc nhở:​

"Cho dù như thế nào hãy dốc hết sức mình!

Cho dù như thế nào hãy kiên trì đến cùng!"

Đó là mệnh lệnh của trái tim, cũng là châm ngôn của những con người không đầu hàng. Đời người hữu hạn, nhưng ý chí có thể trở thành vô hạn. Mỗi bước đi, nếu dốc hết sức, ta sẽ không hối tiếc. Mỗi giấc mơ, nếu kiên trì, ta sẽ thấy giá trị, dù thành hay bại.

Thông điệp ấy không chỉ là lời khuyên, mà là một nguyên tắc sống:

Không để hận thù biến ta thành kẻ ác.

Không để lời gièm pha chặn bước tiến của ta.

Không để thất bại xóa bỏ giấc mơ.

Không để thương tích làm gục trái tim.

Đó là bản lĩnh, là khí phách, là ngọn lửa bất diệt mà con người cần mang theo trong hành trình hữu hạn của mình.

Và như thế, từ một bài văn ngắn, ta có thể rút ra cả một triết lý sống lớn:​

"Cho dù như thế nào, hãy dốc hết sức mình và kiên trì đến cùng!"

Toàn văn bài thơ như sau:​

cho dù như thế nào

Người đời đối với bạn là vô tình, là không công bằng như thế

Xin hãy cứ yêu thương họ, cho dù họ đối với bạn ra sao

Khi bạn công thành danh toại, người khác bình phẩm bạn nhờ may mắn

Xin hãy cứ dũng cảm đi về phía trước, cho dù bị bình phẩm thế nào

Khi bạn có được sự thành công, thì lại tạo nên kẻ thù và gây ra sự đố kị

Xin hãy kiên trì lý tưởng của bạn, cho dù bị đả kích ra sao

Thành khẩn không lừa dối, cho dù bộc lộ khuyết điểm của bản thân

Hành thiện giúp đỡ người, cho dù chẳng ai thèm cảm ơn bạn

Lòng tràn đầy tình thương, cho dù bao nhiêu người chê cười bạn

Nếu họ tin tưởng điều đó là không có thể

Xin hãy chứng minh cho họ thấy, cho dù khó khăn đến thế nào

Ngã xuống đứng dậy, lại thêm lần kinh nghiệm

Chỉ có khi nào bạn bỏ cuộc, thì mới gọi là thất bại

Cho dù vết thương hằng lên vết thương, thân thể không nơi nào lành lặn

Bạn lúc nào cũng giữ được một trái tim khoẻ mạnh và vẹn toàn

Bóng tối bao phủ đến đâu cũng không che được ánh sáng của một ngọn lửa

Hãy để niềm tin, hy vọng, tình thương, mãi mãi tồn tại trong bạn

Đó chính là nguyên tắc sống của đời sống vĩnh hằng

Cho dù như thế nào hãy dốc hết sức mình!

Cho dù như thế nào hãy kiên trì đến cùng!

Do SoNguyet sưu tầm​
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back