

Cơn bão qua đi
Tác giả: Navanov
Thể loại: Thơ tự do
Cuộc thi nét bút tuổi xanh
Chủ đề: Tình người
Thể loại: Thơ tự do
Cuộc thi nét bút tuổi xanh
Chủ đề: Tình người

(Nguồn ảnh: Internet)
Trong những tháng ngày đau thương bởi cơn bão Yagi, được trải lòng cũng là một cách để tâm tình nhẹ nhàng hơn. Khả năng của mình thật có hạn nhưng ít nhiều nơi đây sẽ lưu trữ những điều năm 2024 đã xảy đến, trong đó có cả những điều mình đã tận mắt chứng kiến.
"Alo, khu chị ổn không?",
Cuộc gọi đến từ đầu bên kia đất nước.
"Chị vẫn ổn, cứ cách ngày sẽ gọi điện báo tin an."
* * *
Bên kia cửa kính là gió, là dông;
Là tán cây quăng quật;
Là mái nhà run lên từng chập;
Là dáng ai siêu vẹo, chiếc xe đạp oằn mình;
Là tấm áo mưa rách từng mảnh lớn,
Chẳng nỡ bỏ ra bởi gió mưa rét lạnh.
Là bởi ngàn mảnh đời chẳng ai biết trước.
* * *
Cơn bão qua đi để lại gì?
Hết rồi chăng, đã đến lúc trở lại dựng xây?
Nào ngờ đâu có những cơn đau chỉ mới bắt đầu.
Từng trang tin tức lòng người quặn thắt.
Nơi ấy đau, hai chữ "sập rồi" cả văn phòng nghe xong chết lặng.
Nơi ấy đau, hai chữ "sạt rồi" cả nước bi thương.
Nơi ấy đau, hai chữ "lụt rồi" người thân ơi, không sóng sao biết có bình an?
* * *
Nhưng rồi, nhất định, ngày mai sẽ đến.
* * *
"Cô mau lên xe cháu, gió lớn cô ơi."
Hẳn cô đã an toàn?
Hỡi người phụ nữ run rẩy ướt mưa ngày hôm đó.
* * *
"Cô ơi, nhà cháu có phòng, cô sang sơ tán."
Mười hai giờ đêm nghe loa phường phát,
Bên kia đê lòng nôn nao quặn thắt.
Dòng sông nuôi nấng bãi bồi,
Đang dâng lên nhấn chìm vùng đất từng được ban tặng phù sa.
* * *
"Chị này tôi có bếp ga, sang đây cơm nóng."
Tình làng nghĩa xóm ấm nồng.
Cha mẹ nơi xa cực khổ vẫn có thể có lúc được cười vui.
Một chút an.
* * *
Chợt nhận ra
Điều đến cũng đến rồi
Việc bây giờ là đứng dậy thôi!
* * *
Bác cháu mình giúp các chú dọn cây.
Người góp của, người góp sức.
Khắp miền tổ quốc, chung một tấm lòng.
Rồi cây sẽ lại xanh.
Rồi nhà sẽ lại lành.
Rồi con trẻ sẽ lại cười và người già sẽ lại được thảnh thơi.
Là bởi, luôn có ngày mai.
Mình thật sự không biết khi nào thì những đau thương này sẽ thật sự chấm dứt. Nhưng cố gắng mạnh mẽ và tích cực là cách mà mọi người đang cùng nhau để vượt qua. Rồi sẽ ổn thôi, bởi luôn có ngày mai.
"Alo, khu chị ổn không?",
Cuộc gọi đến từ đầu bên kia đất nước.
"Chị vẫn ổn, cứ cách ngày sẽ gọi điện báo tin an."
* * *
Bên kia cửa kính là gió, là dông;
Là tán cây quăng quật;
Là mái nhà run lên từng chập;
Là dáng ai siêu vẹo, chiếc xe đạp oằn mình;
Là tấm áo mưa rách từng mảnh lớn,
Chẳng nỡ bỏ ra bởi gió mưa rét lạnh.
Là bởi ngàn mảnh đời chẳng ai biết trước.
* * *
Cơn bão qua đi để lại gì?
Hết rồi chăng, đã đến lúc trở lại dựng xây?
Nào ngờ đâu có những cơn đau chỉ mới bắt đầu.
Từng trang tin tức lòng người quặn thắt.
Nơi ấy đau, hai chữ "sập rồi" cả văn phòng nghe xong chết lặng.
Nơi ấy đau, hai chữ "sạt rồi" cả nước bi thương.
Nơi ấy đau, hai chữ "lụt rồi" người thân ơi, không sóng sao biết có bình an?
* * *
Nhưng rồi, nhất định, ngày mai sẽ đến.
* * *
"Cô mau lên xe cháu, gió lớn cô ơi."
Hẳn cô đã an toàn?
Hỡi người phụ nữ run rẩy ướt mưa ngày hôm đó.
* * *
"Cô ơi, nhà cháu có phòng, cô sang sơ tán."
Mười hai giờ đêm nghe loa phường phát,
Bên kia đê lòng nôn nao quặn thắt.
Dòng sông nuôi nấng bãi bồi,
Đang dâng lên nhấn chìm vùng đất từng được ban tặng phù sa.
* * *
"Chị này tôi có bếp ga, sang đây cơm nóng."
Tình làng nghĩa xóm ấm nồng.
Cha mẹ nơi xa cực khổ vẫn có thể có lúc được cười vui.
Một chút an.
* * *
Chợt nhận ra
Điều đến cũng đến rồi
Việc bây giờ là đứng dậy thôi!
* * *
Bác cháu mình giúp các chú dọn cây.
Người góp của, người góp sức.
Khắp miền tổ quốc, chung một tấm lòng.
Rồi cây sẽ lại xanh.
Rồi nhà sẽ lại lành.
Rồi con trẻ sẽ lại cười và người già sẽ lại được thảnh thơi.
Là bởi, luôn có ngày mai.
Mình thật sự không biết khi nào thì những đau thương này sẽ thật sự chấm dứt. Nhưng cố gắng mạnh mẽ và tích cực là cách mà mọi người đang cùng nhau để vượt qua. Rồi sẽ ổn thôi, bởi luôn có ngày mai.