Người ta nói con trai tán con gái như vượt một dãy núi, con gái tán con trai như cách một tấm rèm. Phàm là con gái chủ động thì chẳng mấy đứa con trai nào bỏ qua cả. Nói vậy thì mọi người có thể đoán được kết cục của truyện mình viết rồi.
Trường hợp của tác giả thì không những là dãy núi thường mà còn là dãy Himalaya, không phải khó vượt như Everest thì cũng khó ngang phải qua đỉnh K2. Thôi cứ mơ mộng được như Tạ Đồng Nguyên vậy. Mơ sao có một cô vợ mặc váy đẹp, là cô giáo dạy toán, mà lại tên Thảo nữa thì càng tốt. Được vậy thì tác giả sẽ dám buông phím, vui vầy vợ con, Thảo Luận suốt đời.
Chương 3a: T mặt sắt
1 ngày bình thường tại nhà 2 cô gái.
Mai đã dậy từ lâu, đang ngồi vào bàn trang điểm.
Điện thoại của cô rung lên liên tục, tin nhắn, cuộc gọi, zalo, facebook thi nhau hiện thông báo. Si tình cũng có mà dân chơi cũng nhiều.
Nội dung tin nhắn thì muôn hình, muôn vẻ: Cà phê, đi ăn, bài tập, công việc.
Trong đó có cả bài đường thi thất ngôn của Phạm Văn tự sáng tác tặng cô.
Thơ của anh có trăng, có hoa, có rượu bia, có bóng hình, có vạn vật, có truy hoan, cũng có thể xếp vào áng thơ hay được, chỉ tiếc là đã chìm vào trong đống thư từ kia, chẳng biết đâu mà tìm đọc.
Thảo thì đang ngân nga một bản tình ca, tay guitar đệm vòng hợp âm La thứ, Fa, Đô, Sol, chân dậm nhịp 2/4, mắt nhắm tịt chẳng biết trời trăng mây gió gì nữa.
Tính cô vui vẻ suốt ngày, nghịch ngợm hơn cả một chú husky siberian, nhưng lại hay hát về nỗi nhớ, về chia ly.
Khác với Mai hồng nhan họa thủy, Thảo không đẹp như vậy, nhưng bù lại Thảo hết sức dễ thương, người theo đuổi cô cũng không ít, nhưng cô vẫn chưa ưa ai.
Trong dàn reverse harem của cô có gã họ Quách, tên Quang, dân chơi gọi là Quách tài tử, đồng nghiệp gọi là Quang FX500, cũng là giáo viên dạy toán như Thảo.
Sở dĩ gọi vậy là vì dù thế nào gã cũng không chịu đổi sang dùng máy tính FX570, đồng nghiệp hỏi thì gã chỉ bảo là FX570 thiết kế tồi tệ, cần phải bấm SHIFT để tính được tổ hợp nên gã kiên quyết không đổi sang model mới.
Trong lớp dạy thêm của gã, đa phần là nữ sinh cấp ba, em nào cũng khen thầy đẹp trai, viết chữ đẹp, chứng minh chép trên bảng mà như tranh họa đồ.
Nữ sinh mới lớn nhìn vào chỉ thấy núi với mây, hỏi đâu là giả thiết, đâu là kết luận thì em nào, em nấy lắc đầu nguầy nguậy.
Nhiều fangirl là vậy nhưng gã lại thích Thảo, sáng đón, chiều đưa đến mức lớp dạy thêm của gã sĩ số có giảm đi đôi chút nhưng gã vẫn không lấy làm phiền lòng.
Quần áo là lượt, mặt mũi bảnh bao, lông mày nhạt, không râu, không ria, giày da, áo sơ mi, quần vải lúc nào cũng sơ vin chỉnh tề.
Hôm đó là chiều chủ nhật, Thảo nhận được tin nhắn từ Quang FX500:
"Đói quá, cô giáo ăn chưa, đi ăn với Quang nhé?"
Hai lần trước đó thì cô đã từ chối khéo rồi, mà cứ làm vậy mãi ngó không được. Miễn cưỡng cũng nên đi với hắn một lần, dẫu sao cũng là đồng nghiệp.
"Ừ, Thảo cũng chưa ăn, thầy giáo mời Thảo hả?"
Quang nghe vậy, lòng như mở cờ, mừng rối rít. Bữa này mà thành gã dám từ cả việc dùng máy FX500. Cũng không quên bàn lại thời gian, địa điểm với người đẹp.
Cách đó 5 cây số, có một chàng trai mặt vuông đang ngồi quán nước vỉa hè, trên bàn đặt một ly nâu nóng. Ly cà phê đơn giản mà mấy năm sau này anh ít có cơ hội thưởng thức.
Đang ngồi rung đùi, thiền định, nghĩ về giải thuật sinh thơ. Anh vẫn còn ngại vì bài thơ con cóc hôm trước.
Quyết tâm tự mình làm một thơ máy chấm vn khác, không chỉ có kiểm tra niêm luật, sáng tác thơ các thể loại mà thơ sinh ra còn phải có vần, hữu ý, nhà văn đọc vào chẳng biết thơ AI hay thơ Xuân Diệu.
Alan Turing sống lại cũng phải thốt lên kinh ngạc: "Chời ơi, vậy đâu mới là tagore, đâu mới là máy tính đây". Đang suy nghĩ mê man, thì con Asus zenfone C của anh rung lên bần bật.
Trên màn hình nổi lên tên người gọi "T MẶT SẮT". Thanh niên này hơn anh 2 tuổi, da ngăm đen, lúc nào cũng quần ngố, áo 3 lỗ, bảo kê bến bãi ga Nhổn, trẻ tuổi nhưng trong tay trên dưới cũng phải có mấy chục đàn em.
Mình xăm thanh long quấn lấy cánh tay, không sợ trời, không sợ đất nhưng rất nể Tạ Đồng Nguyên. Hai người quen nhau trên diễn đàn
tuts4you.com,
T mặt sắt tuy là dân anh chị nhưng lại rất yêu máy tính, thích phần mềm, đọc mã máy như đọc tiếng mẹ đẻ.
Tài là vậy nhưng T mặt sắt lại vô cùng nể phục khả năng reverse engineering của Nguyên. Đợt này T mặt sắt đang phát triển một sàn giao dịch, rất cần sự tư vấn của Tạ Nguyên nên mới gọi điện hỏi thăm.
"Tạ huynh đệ, nay tôi có việc muốn nhờ, có thể dừng phím, gặp nhau chút không?"
"Được chứ, vậy ta gặp nhau ở đâu, tôi vẫn chưa cơm nước gì, hay là đi ăn"
T mặt sắt đồng ý, Hai người hẹn nhau tại một quán nướng mà hai người đã từng gặp nhau trước đây. Nguyên đến nơi thì đã là 7h30, T mặt sắt đã chờ anh sẵn ở bàn đầu gần cửa ra vào.
Hai người ngồi uống rượu, ăn nướng, rất hợp cạ. Cũng bàn về hệ thống, về bảo mật, về đội ngũ phát triển, về lập kế hoạch dự án. Mãi rồi anh mới đưa mắt nhìn xung quanh.
Anh nhận ra hình bóng quen thuộc đang ngồi uống bia với một thanh niên lạ mặt, trong lòng cảm thấy rất buồn. T mặt sắt khá tinh ý, thấy bạn vậy cũng đoán được cô gái kia là người quen.
Mới hỏi han anh:
"Cô gái đó là thế nào với ông?"
Tạ Nguyên kể sơ qua cho T mặt sắt nghe. Anh vẫn nhớ bàn tay mịn màng, mát như kem, vẫn tưởng là nàng chưa có ai, mà nay lại trùng hợp thấy cô đi ăn với người khác, sắt đá đâu mà không buồn cho được.
T mặt sắt quan sát thử, anh tuy trẻ tuổi, nhưng trải đời, anh bảo:
"Nhìn điệu bộ thế kia, Thảo có vẻ không thích anh chàng kia lắm đâu, ông vẫn có cơ hội" - T mặt sắt nói, Nguyên không trả lời
"Mà, đàn bà là vật ngoài thân, anh em mới là tay chân của mình, thôi uống đi" - T mặt sắt an ủi.
Hai người lại tiếp tục uống, lòng anh vẫn buồn rười rượi. Một lúc sau thì Thảo với bạn trai đi ra, Thảo có hơi lảo đảo, T mặt sắt giờ mới có dịp nhìn kỹ:
"Thanh niên này mắt đong đưa, lờ đờ, to nhỏ không đều, miệng nhọn, môi mỏng, mũi chim ưng, lông mày lộn xộn.
Theo nhân tướng học thì đây thuộc dạng đàn ông lừa tình. Tôi nghĩ cứ nên bám theo xem sao".
Sau đó T mặt sắt, kéo tay Tạ Nguyên dẫn đi. Miệng kêu chủ quán tính vào nợ của anh.
Chương 3b
T mặt sắt, kéo tay Tạ Nguyên lôi đi. Miệng kêu chủ quán tính vào nợ của anh.
T mặt sắt chở Nguyên chạy theo xe Quang. Nguyên thấy thanh niên chở Thảo vào đường vắng, mới tỉnh ra, lúc này lại thấy lo cho cô. Xe phía trước đi chậm lại rồi dừng hẳn. Thảo và Quang xuống xe, hai người nói qua lại gì đó mà Nguyên và T ở xa quá không nghe được. Chỉ thấy thanh niên kia nắm tay Thảo rồi ôm lấy cô, thấy Thảo dùng dằng đẩy được Quang ra. Nhưng thanh niên này cũng chẳng chịu để yên vẫn cứ dấn tới. Bạn nam này không phải thuộc dạng đô con gì, nhưng sức con gái cũng chẳng thể làm gì được. Đúng lúc đấy thì thấy thêm một vòng tay nữa, rắn rỏi xăm thanh long của T mặt sắt ôm lấy Quang, Quang hãi quá mới chịu rời ra. T mặt sắt cho Quang một cái bạt tai, ngã xuống vệ cỏ. Thảo nhìn thấy Nguyên, trào nước mắt, ngồi sụp xuống ôm mặt khóc.
Nguyên an ủi: "Thôi đi theo anh, để anh đưa em về". Thảo ngoan ngoãn nghe theo lời anh trèo lên xe. T mặt sắt nói với theo:
"Nguyên chở Thảo về an toàn nhé. Tôi có bạn trai đây chở về rồi"
Chạy xe được một quãng thì Thảo bảo Nguyên dừng xe cô muốn đi dạo, hóng mát cho khuây khỏa.
Thảo Nguyên bước đi dưới anh trăng, dạo quanh bờ hồ, thong thả quên cả chuyện vừa xảy ra, cũng quên luôn cả việc mai cô phải dạy học, anh phải đến trường.
Trăng hôm nay thật đẹp, Thảo đẹp hơn trăng, Nguyên thì lúc nào cũng đẹp rồi.
Cô và anh dừng lại ở một máy bán nước tự động. Anh cho tờ 20 nghìn vào máy, anh hỏi cô:
"Thảo thích uống gì?"
"Thảo thích cái gì tốt cho sức khỏe. Bí đao hay nha đam đi"
Anh bấm chọn 2 lon bí đao. 2 lon lăn ra, 1 lon bí đao và 1 lon pepsi. Hai người ngầm hiểu với nhau người tiếp theo nhét tiền vào sẽ nhận được lon bí đao của đôi uyên ương này.
Anh đưa cho cô lon bí đao, còn mình thì hạnh phúc với lon pepsi. Ngồi xuống ghế dài gần đó.
Anh nắm lấy tay cô. Cô ngả đầu vào vai anh, thi thoảng ngồi thẳng lên làm một ngụm bí đao, rồi lại ngả đầu vào vai anh.
Nàng kể là nàng thích sách, tiểu thuyết. Nàng thích sách 3 người thầy vĩ đại của robin sharma, bố già, hành trình về phương đông.
Chàng kể về chàng thích truyện ma của Nguyễn Ngọc Ngạn, người khăn trắng. Chàng cũng thích nghe audio Ngôi mộ mới đắp, Hồn về trong gió lắm.
Nàng nghe vậy thì chỉ cười thôi. Ngồi một lúc thì muỗi quá, Thảo kêu Nguyên chở cô về.
Nàng về tắm rửa xong xuôi, ngồi vào bàn viết nhật ký:
"Ngày 4/7 22h09:
Hôm nay là một ngày đáng để ghi lại, buồn vui lẫn lộn.
Lần đầu tiên mình cảm thấy an toàn khi bên cạnh một người con trai mình mới gặp có hai lần và đều thoát qua như gió thoảng mây bay.
Cũng là lần đầu tiên mình nhận ra. Một ng bạn của mình, mình từng rất trân trọng. Lại tệ đến như vậy!
"