

Tháng 10 cuối thu nên chẳng có bài hát nào vui..
Luôn luôn man mác buồn, nhưng mà cũng luôn khiến người ta da diết khó quên!
Tặng các cô gái tháng 10!
Dòng thư xưa, nét bút đã nhạt phai
Chờ chi một người không nhớ ôm thư tay thức suốt đêm dài
Người quên cả lời thề đó để cầm tay một người yêu mới
Đã quên hết những yêu thương ngày mưa rơi
* * *
Giá như là anh chẳng phải gặp em, cô gái ngày mưa của tháng 10
Để nỗi đau chỉ mình tiếp nhận, dù buồn hay vui vẫn ráng cười
Sai lầm nối tiếp là em, phải chăng anh là gã tình hờ
Cố gắng khép mình sau ánh đèn đường, đợi bóng dáng em chỉ mình chờ
Nếu như một lần trọn ôm lấy nhau, thì chắc con tim chẳng thấy đau
Nếu thử một lần nắm chặt tay anh, tình cảm không vùi ở đáy sâu
Anh biết là em giờ vô tâm lắm, chẳng hiểu thương đau người khác mang
Nhiều vị mặn tình duyên lận đận, anh cảm nhận được từng giác quan
Có lẽ yêu thương cho em chưa đủ, anh trong tim em giờ đã bị ràng buộc
Cho anh được biết nỗi buồn đang mang, đến bao giờ nữa thì tàn cuộc
Hạnh phúc đổi màu em rẽ hướng khác, chỉ còn mình anh với đêm
Con tim anh này nó đang rỉ máu, chưa chắc em đã tới xem
Giờ biết tìm đâu cô gái tháng 10, con đường anh bước phủ đầy mưa
Anh muốn trở lại như là lúc đầu, là vài năm trước của ngày xưa
Là đôi mắt biếc anh đã bắt gặp, đánh cắp trái tim anh thương thầm
Là chuỗi ngày dài có em bên cạnh, ngân nga đâu đó tiếng dương cầm
* * *
Nhìn người đã từng hứa sẽ mãi yêu em dù đời bão giông
Hôm nay ở cạnh ai khác trót trao nhau nụ hôn vội vàng
Lòng em dường như đã chết, niềm tin giờ đây mất hết
Lặng lẽ đi, khóc cho tim mình vỡ tan
* * *
Em đến bỏ lại kỷ niệm, bỏ lại tình anh ở chốn cũ
Bỏ lại đây con tim trầy xước, mà từ lúc giờ đã vốn ngủ
Anh chẳng gượng ép gì đâu, vốn dĩ ta không thuộc về nhau
Cũng đừng vướng bận thêm điều gì nữa..
Chúc em hạnh phúc với người kề sau
Anh đã quen thuộc với cảm giác buồn, một mình lang thang nơi lối xưa
Anh giữ lại đây là bóng mây mờ, ngày nào đã từng từ chối mưa
Và anh ghán ghép những mảnh ký ức, vẫn còn đâu đó một chút vương
Thứ xót lại đó là kỷ vật, ngày nào ta tặng nhau lúc thương
Anh là người cũ, có nhớ có thương cũng bằng thừa
Nếu vô tình ta có gặp nhau, anh muốn ôm em lần nữa
Để những muộn phiền kia được xóa bỏ, sẽ chẳng dày vò lẫn nhau
Để những đêm dài anh chẳng còn thức, để nhớ về em tim vẫn đau
Nếu một ngày anh sẽ biến mất, liệu rằng em có buồn không?
Nếu cuối con đường chẳng còn có anh, liệu rằng em có còn trông?
Nếu như đánh đổi tất cả, để bên cạnh em chỉ vài ngày?
Anh sẽ lưu lại những hồi ức đẹp để vẽ về em trong mai đây.
* * *
Nhìn người đã từng hứa sẽ mãi yêu em dù đời bão giông
Hôm nay ở cạnh ai khác trót trao nhau nụ hôn vội vàng
Lòng em dường như đã chết, niềm tin giờ đây mất hết
Lặng lẽ đi, khóc cho tim mình vỡ tan..
Luôn luôn man mác buồn, nhưng mà cũng luôn khiến người ta da diết khó quên!
Tặng các cô gái tháng 10!
Lời bài hát:
Dòng thư xưa, nét bút đã nhạt phai
Chờ chi một người không nhớ ôm thư tay thức suốt đêm dài
Người quên cả lời thề đó để cầm tay một người yêu mới
Đã quên hết những yêu thương ngày mưa rơi
* * *
Giá như là anh chẳng phải gặp em, cô gái ngày mưa của tháng 10
Để nỗi đau chỉ mình tiếp nhận, dù buồn hay vui vẫn ráng cười
Sai lầm nối tiếp là em, phải chăng anh là gã tình hờ
Cố gắng khép mình sau ánh đèn đường, đợi bóng dáng em chỉ mình chờ
Nếu như một lần trọn ôm lấy nhau, thì chắc con tim chẳng thấy đau
Nếu thử một lần nắm chặt tay anh, tình cảm không vùi ở đáy sâu
Anh biết là em giờ vô tâm lắm, chẳng hiểu thương đau người khác mang
Nhiều vị mặn tình duyên lận đận, anh cảm nhận được từng giác quan
Có lẽ yêu thương cho em chưa đủ, anh trong tim em giờ đã bị ràng buộc
Cho anh được biết nỗi buồn đang mang, đến bao giờ nữa thì tàn cuộc
Hạnh phúc đổi màu em rẽ hướng khác, chỉ còn mình anh với đêm
Con tim anh này nó đang rỉ máu, chưa chắc em đã tới xem
Giờ biết tìm đâu cô gái tháng 10, con đường anh bước phủ đầy mưa
Anh muốn trở lại như là lúc đầu, là vài năm trước của ngày xưa
Là đôi mắt biếc anh đã bắt gặp, đánh cắp trái tim anh thương thầm
Là chuỗi ngày dài có em bên cạnh, ngân nga đâu đó tiếng dương cầm
* * *
Nhìn người đã từng hứa sẽ mãi yêu em dù đời bão giông
Hôm nay ở cạnh ai khác trót trao nhau nụ hôn vội vàng
Lòng em dường như đã chết, niềm tin giờ đây mất hết
Lặng lẽ đi, khóc cho tim mình vỡ tan
* * *
Em đến bỏ lại kỷ niệm, bỏ lại tình anh ở chốn cũ
Bỏ lại đây con tim trầy xước, mà từ lúc giờ đã vốn ngủ
Anh chẳng gượng ép gì đâu, vốn dĩ ta không thuộc về nhau
Cũng đừng vướng bận thêm điều gì nữa..
Chúc em hạnh phúc với người kề sau
Anh đã quen thuộc với cảm giác buồn, một mình lang thang nơi lối xưa
Anh giữ lại đây là bóng mây mờ, ngày nào đã từng từ chối mưa
Và anh ghán ghép những mảnh ký ức, vẫn còn đâu đó một chút vương
Thứ xót lại đó là kỷ vật, ngày nào ta tặng nhau lúc thương
Anh là người cũ, có nhớ có thương cũng bằng thừa
Nếu vô tình ta có gặp nhau, anh muốn ôm em lần nữa
Để những muộn phiền kia được xóa bỏ, sẽ chẳng dày vò lẫn nhau
Để những đêm dài anh chẳng còn thức, để nhớ về em tim vẫn đau
Nếu một ngày anh sẽ biến mất, liệu rằng em có buồn không?
Nếu cuối con đường chẳng còn có anh, liệu rằng em có còn trông?
Nếu như đánh đổi tất cả, để bên cạnh em chỉ vài ngày?
Anh sẽ lưu lại những hồi ức đẹp để vẽ về em trong mai đây.
* * *
Nhìn người đã từng hứa sẽ mãi yêu em dù đời bão giông
Hôm nay ở cạnh ai khác trót trao nhau nụ hôn vội vàng
Lòng em dường như đã chết, niềm tin giờ đây mất hết
Lặng lẽ đi, khóc cho tim mình vỡ tan..