Tác phẩm: Tìm em – cô gái tháng tư! Tác giả: Hồng Mến Người con gái tôi yêu ngày xưa vẫn thường hay tự giấu những nỗi buồn. Người con gái tôi yêu ngày xưa luôn trao tôi nụ cười và giọng nói ngọt ngào thiết tha. Người con gái tôi yêu ngày xưa - em luôn cố tỏ ra mình thực sự ổn, tỏ ra mạnh mẽ để che đi những cô đơn yếu mềm trong em. Em luôn vui vẻ và chăm sóc mọi người dù trong lòng em đang chằng chịt những thương tổn. Dù biết vậy nhưng tôi chưa một lần chăm sóc cho em. Tôi vô tâm với em ngay cả chính những khi mà lẽ em cần tôi nhất. Tôi hiểu sự yêu thương của con người cũng có mức giới hạn, và khi em đã quá quen bị bỏ mặc với nỗi cô đơn, em đã quá quen quan tâm lo lắng cho tôi trong sự im lặng và vô tâm của tôi, em đã quá quen cô đơn với chính tình yêu tôi dành cho em, em đã chọn cách rời xa tôi để yêu chính mình.. Nhớ lại khi yêu em. Cứ mải mê vui với chính mình, cứ thỏa mãn trong suy nghĩ của mình, tôi tự tin đón nhận tình yêu của em, đón nhận sự quan tâm chăm sóc của em và cho rằng đó là điều đương nhiên. Em không cần tôi nói tôi yêu em, em không cần tôi nói tôi quan tâm em, em không cần một lời xin lỗi sau mỗi lần tôi sai, điều em mong đợi cũng không phải là món quà đắt tiền từ tôi hay những lời lãng mạn nhạt tuếch tôi trao em, điều em mong chỉ là sự quan tâm, chia sẻ của tôi. Sóng xô cuộc đời theo những ham muốn tầm thường. Tôi quên em- người từng nhắn tin động viên, chia sẻ và nhắc nhở tôi suốt một thời gian dài. Quên cả những lời tôi hứa với em khi em đặt hết niềm tin vào điều tôi hứa. Tôi đâu biết dù em có mạnh mẽ đến đâu, em vẫn là phụ nữ. Có gồng mình thật nhiều cũng chỉ là tỏ vẻ cho tôi mà thôi. Khi em đang rất chông chênh, khi em cô đơn, lo sợ, khi em yếu đuối và lạc lõng cần tôi.. tôi quên em. Tôi yên tâm với những quan tâm nhẹ nhàng chân tình từ em, tôi bình thản cho mình cái quyền thờ ơ với những tổn thương nơi em. Rồi ngụy biện một lí do hay giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Đôi lần tôi nói cùng em như thể miền tận tâm, em nhận ra điều tim tôi không nói, vậy mà em vẫn lặng lẽ trao yêu thương. Có những lúc tôi tự hổ thẹn với lòng mình, tôi dối em, tôi chà đạp lên niềm tin của em, tôi làm hoen ố tình yêu em dành cho tôi, dù biết vậy nhưng những điều đơn giản cho em cũng chẳng bao giờ tôi làm được được. Có lẽ đến một ngày với em, tình yêu có hay không cũng không còn quan trọng nữa. Em lặng lẽ xa tôi, tôi không biết lòng em bình yên hay bão giông nhưng những tin nhắn, những quan tâm của em dành cho tôi ít đi. Tôi đã cảm nhận sự quan tâm của em thay đổi nhưng rồi lại đinh linh và tự tin rằng em bận cho công việc thật nhiều, ngoài công việc ra em chỉ có tôi. Vì thế, tôi mải mê trong những mối bận tâm của tôi, tôi đang lo cho khát vọng mục đích cuộc đời tôi, tôi đã vô tâm bỏ lại mình em và cho rằng những quan tâm của em với tôi là điều đương nhiên để tôi có cái quyền bỏ bê và thờ ơ với em.. Tôi đâu biết ở nơi nào đó còn nhiều người quan tâm đến em, nhiều người lặng lẽ dõi theo em và dành cho em một bến đợi ấm nồng. Đến một ngày rong rêu phủ lên người tôi. À không! Sự thành đạt, những cuộc vui, những lần chơi, những hẹn hò vô bổ phủ lên người tôi. Tôi thấy cô đơn lạnh giá, tôi nhớ đến em, tôi thèm cái cảm giác được em nhắn tin quan tâm nhắc nhở hỏi hạn như ngày xưa. Lục lại danh bạ, đến số điện thoại của em tôi cũng không còn nữa. Cuối cùng cũng đến một ngày, tôi đánh mất em trong sự im lặng đầy nhẫn tâm của tôi, còn em mang trong mình những chất chứa suy tư và chân thành sâu lắng. Bởi vì vô tâm nên tôi không hề biết em đã thương tổn đến nhường nào, bởi vì vô tâm nên tôi đã bỏ lỡ tình yêu chân thành em dành trao tôi.. Giờ đây tôi thương em, thương đến quặn lòng vẫn không thế nói cho rõ lòng mình. Bởi đơn giản, với em tôi đã là kẻ xa lạ, là một người dưng em đã từng quen, chẳng chuyện trò như ngày xưa, không lời hỏi thăm, em vẫn vô tư hồn nhiên với cuộc sống của em, còn tôi cất giữ tất cả quá khứ còn yêu và một hiện tại ngậm ngùi tiếc thương. Mùa hoa loa kèn lại nở rộ, tôi nhớ mùa hoa năm, những bông loa kèn trắng muốt kiêu sa trong gió nghiêng nghiêng như dáng em gầy nhẹ nhàng bên tôi. Ngoài bắc mình hoa loa kèn nở trên khắp con đường em đã đi. Tôi ngồi viết cho em, viết cho tình yêu còn dang dở, viết cho cả những ngày dài tôi lạc mất em. Viết cho những tháng ngày nhựa sống của tôi chỉ còn là nỗi nhớ, là kỉ niệm về em- người con gái tôi yêu, viết cho hết thảy những yêu thương và những cô đơn tủi hờn trên bé bỏng vai em. Tháng tư năm nay heo may như ngừng thổi, tháng tư năm nay chẳng có những chiều tôi cùng em rong chơi trên con đê quê mình. Tháng tư năm nay chẳng có cơn mưa về bất chợt để ướt áo em tôi.. Tháng tư - Tôi tìm em giữa mùa hoa nở. Cho tôi yêu em thêm một lần nữa để có thể cùng em thêm yêu những đóa hoa loa kèn trắng muốt tinh khôi. Hồng Mến