Cô đơn Tác giả: LT Cô đơn là tĩnh hay động nhỉ? Cô đơn có hình hài không? Em ôm lấy cơ thể của chính mình, chốc chốc lại dùng năm ngón tay nhỏ bé cào lên da, cào vào mặt. Thật ra em không nên như vậy, em biết chứ, nhưng có lẽ đây là cách duy nhất em có thể làm để ép bản thân thôi đặt những câu hỏi như thế. Em cô đơn lắm, cô đơn tựa cây cỏ, cô đơn tựa rừng sâu; em cảm thấy cõi lòng mình cô đơn như thế gian ngàn năm nay vẫn cứ trôi dạt một mình giữa vũ trụ này. Nghĩ như thế thì em đâu cô đơn một mình. Không biết những kẻ cô đơn đang ở cái xó xỉnh quái quỷ nào đó trong thành phố này, trên đất nước này, họ có cô đơn như em? Nếu biết chúng ta đều cô đơn như nhau, liệu những kẻ cô đơn có bớt cô đơn hơn không? Em lại ôm chặt cơ thể mình, năm ngón tay em cứ.. Em nằm nhoài ra. Mùa này năm trước, có khi là trước nữa, hoặc xa hơn nữa rồi, em đang lênh đênh trên con phà nhỏ không tên. Mùa mưa, mùa nắng rát, mùa mà người người tấp nập lại qua. Khúc sông chảy qua vùng này không dài cũng không ngắn, ngày thường chui ra mà chịu hít cho đầy lồng ngực thì rõ cái mùi tanh, ngày mưa thì nồng nặc. Cái mùi này không làm rợn đầu óc. Mùi tanh này lẫn vào vỏ sắt, bong tróc lớp sơn con phà mà làm loang lổ ra những mảng gỉ nâu lởm cởm, tanh, tanh ra trò! Cái mùi này ngấm vào em, em ngấm vào sóng, một phần đời em trôi theo những chuyến dọc ngang khắp các bờ sông. Em nhớ tiếng nổ máy phình phịch, mùi diesel xộc lên tản khắp thân con phà cũ nát, quấn lấy một vòng đời, một chu kì, một lần nữa ì ạch chạy ngược dòng nước vàng dập dềnh. Em có thể hình dung được sự trở mình của con sông, những bến bờ mười năm ăn nằm với trời nước. Em hình dung nó vì nó cũng là đời em, một cái gì đó đời lắm, trôi tuột đi không trở lại nơi miền kí ức. Thật tăm tối, thật u hoài, thi thoảng lại nổi lên những tiếng động khe khẽ: Phà chạy, phà rít lên từng tiếng, giọng ai kia náo loạn hò hét, ai cười đùa, những con người đầy môi nói những lời tanh tưởi như chính dòng nước trôi. Nhường ấy những âm thanh chen chúc nhau dội lại thế mà lại khẽ quá, khìn khịt, khàn đặc rồi im bặt đi rồi. Hình ảnh về con phà đỏ xanh đặm thứ mùi sắt gỉ ấy vậy mà loãng dần, loãng cả mùi, loãng đâu đó khỏi đời em. Môi em mặn chát, mặn nước mắt, mặn một cơn mơ trống rỗng rệu rạc. Mùa nào, năm nào, nơi đất trời nào, em nhớ có những đứa trẻ đồng niên. Chúng ta chạy lên đồi nhặt những nhánh củi khô, những cành cây cháy đen sét đánh. Rừng keo cao vút. Đất kêu rồm rộp. Chúng ta chạy lên tận đỉnh đồi hẵng trọc, đứng bên đây hét toáng tới mái nhà xập xệ đằng xa, lưng chừng, chông chênh như thế. Bầu trời hình tròn, cao lắm. Chúng ta đưa tay lên, nhướn người, những đôi mắt nhỏ nhìn nhau, nhìn trời. Tay che mắt - tay che trời. Chúng ta cười, cười cái gì không biết? Chúng ta nói, nói điều gì chẳng hay? Tiếng thét gió bay, tiếng cười tắt ngấm, lưu lạc, xa vời. Em còn nhớ mình đứng đó, năm nào, tháng nào, lăn từ trên cao như diều tắt gió, liệng xuống đổ nghiêng đồng ruộng, nghiêng lúa chân đồi. Một năm mưa duy nhất, một ngày duy nhất, một đời duy nhất. Em lội mưa. Mưa rền rĩ rồi xối xả, mưa trút xuống, mưa bục mây. Mưa kéo sấm về đây. Mưa như ghét em, thù hằn đời em. Mưa xối đi, mưa tát trời tát đất. Mưa vả con phà, vả ngã đồi keo. Mưa đang đánh trận, đánh đời em. Đời nơi đây chết, đời nơi đây hết, đời lưu vong. Anh à anh biết không, trái tim em còn những dập dềnh bến nước. Anh à, anh hay chăng, bàn tay em còn xước cả trời xa. Nhưng những con sóng dần thưa, màu loãng mất; cả bầu trời thôi cao, chìm xuống thấp. Ai quấn lấy thân em mà đen đặc, nghèn nghẹt? Ai cướp đôi mắt em.. Em đã từng yêu một cái gì đó ở quá khứ, yêu đến đắm đuối, mê muội. Thế mà giờ em chỉ nhớ tên gọi của nó. Đêm qua đêm, đứng ngay mép bóng đen đổ ra từ chính đời mình, em không còn hình dung được niềm yêu ấy. Nó có hình dạng không? Nó có kích thước không? Thể tích của nó đến đâu? Nó lỏng, đặc quánh hay rắn lại? Niềm yêu, ôi! Nó là gì? Là gì? Nó lăn lông lốc, chảy ồng ộc, nó bước lững thững rồi nó trôi tuột. Niềm yêu biến mất! Biến mất rồi, đâu thấy nữa. Đi đâu đấy? Bỏ lại em? Niềm yêu kia là thứ khốn nạn, nó bỏ em đi như mẹ bỏ con thơ, như người nữ bỏ tình nhân, như kẻ lòng điên bỏ bút. Em ngồi đây nặng như khí. Là lồng ngực này phồng lên chứa tấn khí hay vai em bị tấn khí ấn trì xuống thế? Khí choán đầy phổi, nặng trên đầu, đục một lỗ thông, em khỏi thở. Cô đơn là tĩnh hay động nhỉ? - Hết -