

Đào hoa am - Khai văn
Văn Khai là một vị quan nổi tiếng. Cái sự nổi tiếng của ông không bắt nguồn từ việc ông là một quan văn co tài có đức mà bắt nguồn từ chuyện cả đời ông chỉ lấy một thê. Nhưng lạ cái, hai phu thê đã ở với nhau hơn mười năm vẫn chưa có một hài tử nào. Thê tử đã mất ba năm mà ông vẫn chưa lấy thêm một thê, một thiếp nào. Người ta hỏi ông thì ông chỉ sảng khoái mà nói "Thê ta mới tẫn* không lâu, mà ta vốn một lòng với nàng, con cái là chuyện của đợi, đời không cho ta là chuyện của của ta. Việc nhà ta há các ngươi quản." (tẫn: Vợ mất)
Ông sống vào thời thịnh của Vương triều Đại Đường, quant ham hoành hành mà vua vốn không lo chính sự. Huyền Tông suốt ngày đắm mê trong hương tửu, chơi đùa cùng Dương quý phi. Vốn còn chút hi vọng với cái triều đình 'yên ngoài loạn trong' này. Chẳng biết sao, ông nghe danh Lý Bạch, vốn là một hiền tài, bị hãm hại mà bị giam cầm trong khổ nhục.
Loạn trong, loạn ngoài. Hắn nên làm sao, làm quan có chức tránh làm quan, tham quan ngày càng hoành hành. Hắn vẫn đợi, vẫn hi vọng một chút gì ở cái loạn triều này.
Thế là Hạ đại nhân cũng đã đi, cả cái loạn triều giờ còn mỗi tham quan.
"Đồng quy vô tảo vãn,
Dĩnh thủy hữu thanh duyên."
Đọc câu thơ này của Lý Bạch mà ông không khỏi cảm thán. Hạ đại nhân đã đi rồi, ta còn ở lại chốn loạn triều này làm chi. Không lâu sau, ông cũng cáo quan về quê.
Ông giờ đây không còn gì phải vướng bận, bèn mua lại một am đào hoa trên cạnh thác núi. Phong cảnh hữu tình, hữu hảo men say. Ngày đêm trò chuyện cùng đám bạn giang hồ.
* * *
"Gian nhân chất vẫn vọng thế sự,
Bán tĩnh bán mê vô hồi ngôn.
Luận ngôn vô hữu, hoa am ca.
Thế nhân bán nghi bán chữ ngờ.
Vô nhập, nguyện tửu hữu vọng đào,
Từ quan khởi vó, phất vạt phi,
Mặc thế, vô ưu, luận chí hữu."
Thế nhân hỏi hắn còn tâm sự, hắn cười, mà ta nhìn không thấu. "Đời này làm việc vốn không thẹn với lòng, sao ta phải âu lo"
Nhấc ly tửu thơm nồng dưới bóng hoa đào rơi thật yên tĩnh. "Tửu tỉnh hậu nguyệt hạ thính thiện" Nẳm dưới biển hoa mà say giấc, phục y tung bay theo hướng gió. Như vậy đời này còn gì để nuối tiếc.
Thần thoại đao am, ai dám đi xem, dòng văn sử sách có thật lòng, hậu thế chắc đã hiểu ta. Chỉ truyền đời mà lại có vẻ khốn khổ đến thế ư. Ta si cuồng vô ưu trong chen tuur, độc thanh độc tỉnh ai biết nào? Gian nghiêm lẫn lộn, vô luận bất bất phân bỗng nhớ khúc cố ca.
"Vô thẹn, thanh nghiêm vô ưu lo,
Hữu cười vô thấu, bất tri tâm.
Nâng tửu nồng, hoa vô âm vô sắc,
Tửu tỉnh haaun nguyệt hạ thính thiện.
Cuống phong phất tà, hướng cuồng phong,
Hữu cả vô nuối, vô tiếc hận."
Ông sống vào thời thịnh của Vương triều Đại Đường, quant ham hoành hành mà vua vốn không lo chính sự. Huyền Tông suốt ngày đắm mê trong hương tửu, chơi đùa cùng Dương quý phi. Vốn còn chút hi vọng với cái triều đình 'yên ngoài loạn trong' này. Chẳng biết sao, ông nghe danh Lý Bạch, vốn là một hiền tài, bị hãm hại mà bị giam cầm trong khổ nhục.
Loạn trong, loạn ngoài. Hắn nên làm sao, làm quan có chức tránh làm quan, tham quan ngày càng hoành hành. Hắn vẫn đợi, vẫn hi vọng một chút gì ở cái loạn triều này.
Thế là Hạ đại nhân cũng đã đi, cả cái loạn triều giờ còn mỗi tham quan.
"Đồng quy vô tảo vãn,
Dĩnh thủy hữu thanh duyên."
Đọc câu thơ này của Lý Bạch mà ông không khỏi cảm thán. Hạ đại nhân đã đi rồi, ta còn ở lại chốn loạn triều này làm chi. Không lâu sau, ông cũng cáo quan về quê.
Ông giờ đây không còn gì phải vướng bận, bèn mua lại một am đào hoa trên cạnh thác núi. Phong cảnh hữu tình, hữu hảo men say. Ngày đêm trò chuyện cùng đám bạn giang hồ.
* * *
"Gian nhân chất vẫn vọng thế sự,
Bán tĩnh bán mê vô hồi ngôn.
Luận ngôn vô hữu, hoa am ca.
Thế nhân bán nghi bán chữ ngờ.
Vô nhập, nguyện tửu hữu vọng đào,
Từ quan khởi vó, phất vạt phi,
Mặc thế, vô ưu, luận chí hữu."
Thế nhân hỏi hắn còn tâm sự, hắn cười, mà ta nhìn không thấu. "Đời này làm việc vốn không thẹn với lòng, sao ta phải âu lo"
Nhấc ly tửu thơm nồng dưới bóng hoa đào rơi thật yên tĩnh. "Tửu tỉnh hậu nguyệt hạ thính thiện" Nẳm dưới biển hoa mà say giấc, phục y tung bay theo hướng gió. Như vậy đời này còn gì để nuối tiếc.
Thần thoại đao am, ai dám đi xem, dòng văn sử sách có thật lòng, hậu thế chắc đã hiểu ta. Chỉ truyền đời mà lại có vẻ khốn khổ đến thế ư. Ta si cuồng vô ưu trong chen tuur, độc thanh độc tỉnh ai biết nào? Gian nghiêm lẫn lộn, vô luận bất bất phân bỗng nhớ khúc cố ca.
"Vô thẹn, thanh nghiêm vô ưu lo,
Hữu cười vô thấu, bất tri tâm.
Nâng tửu nồng, hoa vô âm vô sắc,
Tửu tỉnh haaun nguyệt hạ thính thiện.
Cuống phong phất tà, hướng cuồng phong,
Hữu cả vô nuối, vô tiếc hận."
Chỉnh sửa cuối: