Có một lần biển và sóng yêu nhau, Người ta bảo biển là tình đầu của sóng. Sóng dữ dội vỗ bờ cát buổi trưa nóng bỏng, Biển rì rầm hát mãi khúc tình ca. Có một lần sóng nông nổi đi xa, Bao kẻ đến và tỏ tình với biển. Biển sợ rằng sóng không về vĩnh viễn, Nên đành rằng hò hẹn với vầng trăng. Sóng trở về thế là biển ăn năn, Sóng đâu nợ để biển xanh kia vô tội Tình chỉ đẹp khi không còn gian dối Và bỏ đi kể từ đó không về. Biết bao lần em đã kể anh nghe Chuyện tình yêu của chúng mình vốn không đơn giản Anh phiêu lưu còn em thì lẵng mạn Và thời gian hò hẹn cũng mong manh. Sóng bạc đầu từ đó phải không anh? Còn biển kia vẫn xanh màu huyền bí! Không phải đâu em biển kia không chung thuỷ Dẫu bạc đầu sóng vẫn mãi thủy chung. Anh dắt em giữa biển nghìn trùng Nghe dã tràng kể chuyện xưa xa vắng Dẫu không phải tình đầu em trong trắng Chỉ mong anh một lòng với cổ tích biển ngày xưa. Bài thơ buồn quá! Tôi đã đọc bài này nhiều lần và lần nào cũng muốn lên tiếng thanh minh cho "biển". Đâu phải chỉ mình biển có lỗi, biển hò hẹn với vầng trăng khi sóng bỏ đi xa, vậy mà cuối cùng lại phải chịu tiếng không chung thủy. Kẻ phiêu lưu bỏ đi khi trở về lại có quyền định tội và vẫn là người thủy chung. Có bất công quá không?