VÀ Bấm để xem Và.. Và từ ấy nắng vàng thôi chiếu rọi Nửa hồn đời phiêu bạt nhẹ về đâu Khi gió cuốn những muộn phiền gay gắt Ta hỏi ta còn mấy giọt ưu sầu.. * * * Và từ ấy giọt mưa rơi vội vã Nửa vầng mây khép lại giữa cung đàn Còn uất hận men giọt đời chua chát Mĩm miệng cười giữa thế sự trái ngang.. * * * Và từ ấy bụi thôi vương vạt áo Con đường xưa như phủ áng mây buồn Đâu chờ đợi những ái ân vô nghĩa Chuyện của đời cứ thế nhẹ nhàng buông.. * * * Và từ ấy.. * * *và từ ấy mơ ngàn mơ đất phật Vạt lụa đời vắt một nữa bờ vai Tha thiết chi nhận hết những ưu hoài Tình xếp lại đời sang trang giấy mới.. * * * Bạch Cẩn Huyền
MẢNH GHÉP THẾ GIAN Bấm để xem => Nửa triền dốc tỉnh đồi mê Xua mây ngắm gió mua trăng bán tình Người đi kẻ ở lặng thinh Hay ta nhặt lá ghép hình thế gian? <= * * * * * *Nếu ghép được thế gian màu nhiệm Ta cần gì suy nghĩ chuyện hôm nay Mấy ai sống trọn đời này Mấy người không để lỡ thời xuân xanh? * * *
CÓ NHỮNG NGÀY Bấm để xem Có những ngày cảm xúc chợt đi hoang Như ngỏ vắng thôi không người chờ đợi Tôi lê bước trên đường dài tăm tối Mượn vần thơ xua đi hết nỗi niềm * * * Có những ngày có muốn cũng chẳng yên Như sóng biển cuộn tròn theo từng đợt Va vào đá rồi vỡ tung không ngớt Như đường đời cứ mãi mãi lờ trôi * * * Có những ngày tôi chẳng muốn lôi thôi Mà trăm việc cứ đổ ào như thế Theo từng lớp chéo chồng nhau ngất nghểu Xua phận người vào mảng trống chông chênh * * * Có những ngày tôi chỉ muốn mình ên Vui với sách với từng trang chữ đẹp Mà lắm khi họ bảo tôi nên dẹp Sống như ý họ cầu.. Mặc tôi có được vui.. * * * Bạch Cẩn Huyền
TIỄN EM Bấm để xem Trời cuối thu chiếc lá mỏng héo tàn Lòng tôi cũng miên man từ hôm ấy Che cay đắng thì ra đau đến vậy Đành ngậm ngùi tay vẫy tạm biệt em * * * Ngồi xe hoa đừng để mắt ướt nhèm Bao yêu dấu từ nay đem ghìm lại Cười lên nhé làm cô dâu đẹp mãi Và dẫu rằng chú rễ chẳng phải anh. * * * Bạch Cẩn Huyền
ĐÒ XƯA Bấm để xem Có những chiều ngồi ngắm ánh hoàng hôn Qua khung cửa nơi đồi xanh bát ngát Từng cơn gió xua niềm đau rất nhạt Thoảng qua đồi rồi lại sẽ tàn phai * * * Còn nhớ không ngày tháng đã miệt mài Cùng vun vén để hoàn thành ước nguyện Nhưng tan vỡ thuyền xưa giờ lỡ chuyến Em theo chồng bỏ lại bến đò xưa. * * * Bạch Cẩn Huyền
CHÊNH VÊNH Bấm để xem Có đôi lúc cảm thấy thật chông chênh Đường xa tắp biết khi nào đến đích Thoảng heo may sương mù giăng mù mịt Nẻo đi về còn vắng bạn song đôi * * * Thắm vạt mưa vai áo nhẹ bồi hồi Trời còn khóc huống chi đời nhỏ bé Trên chuyến tàu một phận người cô lẻ Giang tay mình vun vén những chồi non * * * Trớ trêu thay nghịch cảnh khiến xói mòn Bao mơ ước lấp vùi vào cát biển Ngăn lại bước trên tầm cao xa tiến Đẩy con người vào muôn nẻo trái ngang * * * Nhưng tồn tại đâu để sống vội vàng Cho nên ta phải kiên cường đi tiếp Khóc lên đi rồi gạt phăng nợ nghiệp Lại oai hùng đi hết quãng đường xa.. * * *
CÓ ĐƯỢC KHÔNG? Bấm để xem Mệt mỏi rồi có được phép khóc không? Sao nhiều thế ly tan sầu đến vậy Chuyện cuộc đời phải chăng là thế đấy Nên từng người quay gót bước rời đi.. * * * Mỏi gối rồi có được phép dừng không? Khi tất cả lãng quên câu tình nghĩa Tranh giành nhau đến cuối chiều sắc tía Xuống mồ hoang chưa thôi cuộc tranh giành.. * * * Chán chường rồi có được phép vứt không? Những đắng cay mà người người quăng ném Rồi nhìn nhau những ánh nhìn sắc lẹm Chỉ cơ hồ đợi róc thịt lẫn nhau.. * * * Muốn cười rồi có được phép cười không? Những bất công mà ta không san phẳng Mơ một đời an nhiên và tĩnh lặng Tránh bùn lầy bước vào cõi an nhiên.. * * * Bạch Cẩn Huyền
TÂM SỰ Bấm để xem Đời còn muôn vất vả Tiếng khóc chẳng thành lời Nhìn mây bay nhộn nhạo Niềm thương nhớ chẳng vơi * * * Con bướm tìm mật ngọt Chú ong hút nhụy hoa Tôi một mình tĩnh lặng Mắt chợt ướt nhạt nhòa * * * Ước mơ nào phủ bụi Mộng đẹp vội tan mau Hỏi xem là định mệnh Sao lại khiến úa nhàu * * * Cúi đầu nâng chén rượu Cạn cùng bạn tâm giao Một người ba nấm mộ Ai cạn chén rượu đào? * * * Bạch Cẩn Huyền
THẾ SỰ Bấm để xem Ngàn dặm bôn ba tóc thêm sợi bạc Ngoảnh đầu nhìn lại cũng đã già đi Nước chảy qua sông chẳng đọng vết tì Chim bay đỉnh núi không lưu dấu vết * * * Chưa cuối con đường sao tâm dám mệt Chưa xong trách nhiệm sao dám lung lay Năm năm tháng tháng khắc khắc ngày ngày Chân càng bước tới lại càng đắng cay. * * * Bạch Cẩn Huyền
ĐỘC ẨM Bấm để xem Độc ẩm mình ta với phím đàn Rượu nồng cay miệng lệ man man Đem tâm ấp ủ hương cùng vị Đợi đến trời đông thưởng gió nhàn.. * * * Hỏi người như bụi phương vô định Tìm thấy hay không "giọt tâm can"? Nương theo mây trắng về chốn cũ Ngắm ánh hoàng hôn giữa núi ngàn.. * * * Nay chỉ mình ta gảy phím đàn Tơ lòng rũ xuống nhạt man man Rượu kia nồng lắm hương cùng vị Gió động mà sao chẳng an nhàn.. * * * Nhân thế bao la đời vô định Gợn lòng bảo bọc "giọt tâm can" Chờ ngày chấm hết về chốn cũ An nhiên tĩnh lặng giữa bạc ngàn.. * * * Bạch Cẩn Huyền