Chương 10: Người ta yêu, thích đào

Tử Yên chưa bao giờ thấy việc đi vào giấc ngủ lại khó khăn như lúc này. Chẳng phải nàng không muốn ngủ mà là nàng không tài nào khiến bản thân buồn ngủ, cộng thêm Tiêu Vương hắn cứ ngồi sát bên giường nhìn nàng không chớp mắt. Cái nhìn ấy thật lạnh, lẫn một chút mâu thuẫn đâm chiêu, hòa cùng với một tia dịu nhẹ hiếm có.. Phải nói đúng hơn là ánh mắt của hắn nhìn nàng chứa đựng rất nhiều thứ cảm xúc phức tạp khó hiểu.
Để tránh đi cặp nhãn băng của hắn, Tử Yên xoay người nằm xích vô tường cho dễ ngủ, nhưng vẫn không sao ngủ được, lại cố gắng nhắm chặt mắt, an tĩnh nằm, chả thèm để ý đến cái tên đang không ngừng nhìn nàng kia.
Yên tĩnh tới nỗi có thể nghe được cả hơi thở lạnh lẽo, những cử chỉ nhỏ của đối phương, khiến trái tim tưởng chừng như không còn biết rung động của nàng lại chẳng an phận loạn nhịp. Không hiểu sao nàng lại cảm thấy nong nóng trong người.
Đây cũng chả phải lần đầu tiên nàng ở riêng với nam tử. Nàng còn nhớ, có năm sư phụ giao nhiệm vụ cho nàng đi cùng người phái Tiêu Dao - một phái sỡ hữu nhiều nam đồ đệ. Trong lần đi ấy thì chỉ có nàng duy nhất là thân nữ nhi còn lại tất cả đều là nam nhân. Chuyện này cũng sẽ không là gì to tát nếu không có sự góp mặt của bạch cữu vĩ hồ chẳng biết từ đâu tới.
Hôm trên đường trở về báo cáo hoàn tất nhiệm vụ cùng đám người của Tiêu Dao phái buộc phải qua một khu rừng của quỷ yêu, nơi sinh sống của lũ yêu tinh cấp thấp. Bước đầu vào khu rừng rất thuận lợi chả có gì nguy hiểm xảy ra cả, thậm chí nàng đã chắc chắn vui mừng nghĩ sẽ về sớm thôi, sắp được đoàn tụ với cái giường thân yêu rồi.
Ai ngờ cái suy nghĩ của nàng sinh sôi chưa được bao lâu, bỗng xuất hiện một con cữu vĩ trắng muốt với một bộ mặt không thân thiện tí nào. Nó điên tiết đuổi theo nàng và những người của Tiêu Dao phái. Nàng và đám người tuy mang danh là kẻ tu tiên nhưng luyện thuật thì chưa đến nơi đến chốn. Thế đấy, thượng sách tốt nhất là chạy, thân ai nấy lo. Nàng chạy mãi, chạy mãi rồi mới chợt phát hiện ra là mình bị lạc. Xui xẻo hơn hết trời đã tối và đột ngột đỗ mưa to, nàng không còn cách nào khác đành chốn tạm vào một cái hang. Trong hang tối đen như mực vậy mà lại có một người toàn thân hắc bào, khuôn mặt lắm lem bởi máu thịt, đang nằm trên nền đất quằng quoại, có vẻ như người đó đang chiệu một cơn đau khủng khiếp lắm.
"Ta có thể tá túc tạm ở đây không?"
Tử Yên lễ độ hỏi.
Người toàn thân máu thịt đó không nói gì chỉ lết thân thể vào phía trong như đang bảo đồng ý.
Tử Yên cũng không khách sáo mà trực tiếp ngồi kế người đó, e ngại hỏi:
"Không biết ngươi là nam hay nữ?"
Người đó cũng không đáp trả, khoảng một lúc rất lâu sao, giọng nam khảng đặc nhưng không hề khó nghe vang lên:
"Ta là nam.."
"Nhà của ngươi ở đâu?"
Tử Yên bâng quơ hỏi.
"Ta không có nhà."
Nam tử đáp không một chút hỉ nộ.
"Ngươi đi với ta đi, chỗ ở của ta rất rộng, ngươi thấy sao?"
Tử Yên thật lòng nói.
Nàng cũng không hiểu tại sao nàng khi ấy lại đề nghị cấp cho hắn chỗ ở. Có phải hay không nàng đang thương hại hắn chăng? Chính nàng cũng không biết, có lẽ chỉ là nàng bất chợt muốn làm người tốt thôi.
Đó là toàn bộ quá trình nàng gặp người nam tử đó, một người kì lạ và khó gần. Tiêu Vương làm nàng nhớ đến hắn.
Thật hồ đồ! Tử Yên tự sỉ nhục bản thân quá ngu ngốc lại đi so sánh Tiêu Vương với nam tử vô danh đó. Hai người này chả có điểm gì giống nhau.
Nàng ôm đầu bức tóc coi như là trừng phạt bản thân. Vì đã suy nghĩ vớ vẩn nhảm nhí.
"Ngươi đang làm gì? Không thấy đau?"
Tiêu Vương truy vấn hỏi đồng thời tay hắn kéo nàng ngồi dậy để dừng cái hành động hại mình của nàng.
"À không có gì. Ta cảm thấy khó ngủ.."
Tử Yên mệt mỏi nói.
Tiêu Vương ngồi dậy đi đến bên bàn, mở nắp lô hương trên bàn ra hắn bỏ vào một loại bột, sau đó hắn lại quay về ngồi chỗ cũ.
"Ngươi bỏ gì vào trong lô hương?"
Tử Yên nhìn lô hương kì quặc hỏi.
"Ta bỏ hương cho ngươi dễ ngủ."
Tiêu Vương đáp.
"Đa tạ."
Tử Yên hàm ơn cười nói.
Nàng lại nằm xuống giường, Tiêu Vương cũng không nhìn chằm chằm nàng nữa mà đi ra phía cửa xổ cách xa giường nàng nằm.
Mùi hương thoang thoảng của đào từ trong lô hương hòa nguyện khắp gian phòng.
"Tại sao là mùi đào?"
Tử Yên thắc mắc hỏi.
"Người ta yêu thích đào."
Một câu trả lời ngắn gọn mà súc tích dễ hiểu mang nhiều hàm ý.
Người ngươi yêu thích đào thì không có nghĩa là ta cũng thích đào. Tiêu Vương ngươi cớ gì lại đốt hương đào lên. Tiêu Vương ngươi phải chăng là đang xem thường người cô đơn lẽ bóng như ta.
Khoang! Khoang đã có cái gì sai sai.
"Ngươi vừa nói gì?"
"Ta thích mùi đào."
"Tại sao."
"Người ta yêu thích mùi đào."
"..."
Tử Yên.
Ta thật bội phục người khiến cho Tiêu Vương hắn yêu. Cực kỳ bội phục, quá vĩ đại, ta mà may mắn gặp được ái nhân của hắn, ta sẽ khấu đầu trước sự tài năng của người ấy một trăm cái à không là một trăm vạn nghìn cái.. xin hứa với trời ta sẽ sùng bái người ấy hơn cả sư phụ ta..
Để tránh đi cặp nhãn băng của hắn, Tử Yên xoay người nằm xích vô tường cho dễ ngủ, nhưng vẫn không sao ngủ được, lại cố gắng nhắm chặt mắt, an tĩnh nằm, chả thèm để ý đến cái tên đang không ngừng nhìn nàng kia.
Yên tĩnh tới nỗi có thể nghe được cả hơi thở lạnh lẽo, những cử chỉ nhỏ của đối phương, khiến trái tim tưởng chừng như không còn biết rung động của nàng lại chẳng an phận loạn nhịp. Không hiểu sao nàng lại cảm thấy nong nóng trong người.
Đây cũng chả phải lần đầu tiên nàng ở riêng với nam tử. Nàng còn nhớ, có năm sư phụ giao nhiệm vụ cho nàng đi cùng người phái Tiêu Dao - một phái sỡ hữu nhiều nam đồ đệ. Trong lần đi ấy thì chỉ có nàng duy nhất là thân nữ nhi còn lại tất cả đều là nam nhân. Chuyện này cũng sẽ không là gì to tát nếu không có sự góp mặt của bạch cữu vĩ hồ chẳng biết từ đâu tới.
Hôm trên đường trở về báo cáo hoàn tất nhiệm vụ cùng đám người của Tiêu Dao phái buộc phải qua một khu rừng của quỷ yêu, nơi sinh sống của lũ yêu tinh cấp thấp. Bước đầu vào khu rừng rất thuận lợi chả có gì nguy hiểm xảy ra cả, thậm chí nàng đã chắc chắn vui mừng nghĩ sẽ về sớm thôi, sắp được đoàn tụ với cái giường thân yêu rồi.
Ai ngờ cái suy nghĩ của nàng sinh sôi chưa được bao lâu, bỗng xuất hiện một con cữu vĩ trắng muốt với một bộ mặt không thân thiện tí nào. Nó điên tiết đuổi theo nàng và những người của Tiêu Dao phái. Nàng và đám người tuy mang danh là kẻ tu tiên nhưng luyện thuật thì chưa đến nơi đến chốn. Thế đấy, thượng sách tốt nhất là chạy, thân ai nấy lo. Nàng chạy mãi, chạy mãi rồi mới chợt phát hiện ra là mình bị lạc. Xui xẻo hơn hết trời đã tối và đột ngột đỗ mưa to, nàng không còn cách nào khác đành chốn tạm vào một cái hang. Trong hang tối đen như mực vậy mà lại có một người toàn thân hắc bào, khuôn mặt lắm lem bởi máu thịt, đang nằm trên nền đất quằng quoại, có vẻ như người đó đang chiệu một cơn đau khủng khiếp lắm.
"Ta có thể tá túc tạm ở đây không?"
Tử Yên lễ độ hỏi.
Người toàn thân máu thịt đó không nói gì chỉ lết thân thể vào phía trong như đang bảo đồng ý.
Tử Yên cũng không khách sáo mà trực tiếp ngồi kế người đó, e ngại hỏi:
"Không biết ngươi là nam hay nữ?"
Người đó cũng không đáp trả, khoảng một lúc rất lâu sao, giọng nam khảng đặc nhưng không hề khó nghe vang lên:
"Ta là nam.."
"Nhà của ngươi ở đâu?"
Tử Yên bâng quơ hỏi.
"Ta không có nhà."
Nam tử đáp không một chút hỉ nộ.
"Ngươi đi với ta đi, chỗ ở của ta rất rộng, ngươi thấy sao?"
Tử Yên thật lòng nói.
Nàng cũng không hiểu tại sao nàng khi ấy lại đề nghị cấp cho hắn chỗ ở. Có phải hay không nàng đang thương hại hắn chăng? Chính nàng cũng không biết, có lẽ chỉ là nàng bất chợt muốn làm người tốt thôi.
Đó là toàn bộ quá trình nàng gặp người nam tử đó, một người kì lạ và khó gần. Tiêu Vương làm nàng nhớ đến hắn.
Thật hồ đồ! Tử Yên tự sỉ nhục bản thân quá ngu ngốc lại đi so sánh Tiêu Vương với nam tử vô danh đó. Hai người này chả có điểm gì giống nhau.
Nàng ôm đầu bức tóc coi như là trừng phạt bản thân. Vì đã suy nghĩ vớ vẩn nhảm nhí.
"Ngươi đang làm gì? Không thấy đau?"
Tiêu Vương truy vấn hỏi đồng thời tay hắn kéo nàng ngồi dậy để dừng cái hành động hại mình của nàng.
"À không có gì. Ta cảm thấy khó ngủ.."
Tử Yên mệt mỏi nói.
Tiêu Vương ngồi dậy đi đến bên bàn, mở nắp lô hương trên bàn ra hắn bỏ vào một loại bột, sau đó hắn lại quay về ngồi chỗ cũ.
"Ngươi bỏ gì vào trong lô hương?"
Tử Yên nhìn lô hương kì quặc hỏi.
"Ta bỏ hương cho ngươi dễ ngủ."
Tiêu Vương đáp.
"Đa tạ."
Tử Yên hàm ơn cười nói.
Nàng lại nằm xuống giường, Tiêu Vương cũng không nhìn chằm chằm nàng nữa mà đi ra phía cửa xổ cách xa giường nàng nằm.
Mùi hương thoang thoảng của đào từ trong lô hương hòa nguyện khắp gian phòng.
"Tại sao là mùi đào?"
Tử Yên thắc mắc hỏi.
"Người ta yêu thích đào."
Một câu trả lời ngắn gọn mà súc tích dễ hiểu mang nhiều hàm ý.
Người ngươi yêu thích đào thì không có nghĩa là ta cũng thích đào. Tiêu Vương ngươi cớ gì lại đốt hương đào lên. Tiêu Vương ngươi phải chăng là đang xem thường người cô đơn lẽ bóng như ta.
Khoang! Khoang đã có cái gì sai sai.
"Ngươi vừa nói gì?"
"Ta thích mùi đào."
"Tại sao."
"Người ta yêu thích mùi đào."
"..."
Tử Yên.
Ta thật bội phục người khiến cho Tiêu Vương hắn yêu. Cực kỳ bội phục, quá vĩ đại, ta mà may mắn gặp được ái nhân của hắn, ta sẽ khấu đầu trước sự tài năng của người ấy một trăm cái à không là một trăm vạn nghìn cái.. xin hứa với trời ta sẽ sùng bái người ấy hơn cả sư phụ ta..
Chỉnh sửa cuối: