cỗ máy thời gian
Không ai yêu tôi, tôi sẽ yêu bản thân mình
- Credits
- 0
Bài viết: 23 


Chương 10: Cô Thật Có Bản Lĩnh
Cô đứng nói chuyện với những cô gái ở đó một hồi liền nghe ngóng được chút thông tin. Đại khái là mấy người phụ nữ đó ai ai cũng muốn 'tranh sủng', đúng là thời đại trước vua lắm phi tần, mĩ nữ, ngày nay thì quyền đó thuộc về đại gia. Hơn nữa mới đầu cô còn nghĩ anh là đại gia cục súc, chả ai theo nổi, thế mà trong nhà lại chứa cả một ngân hàng mĩ nữ thế này, để ý kĩ mới thấy, ở đây tụ tập đủ hotgirl mạng luôn.
"Cho tôi hỏi là các quý cô ở đây đều là người nổi tiếng trên mạng cả sao? Tôi xem của các cô lâu rồi, đây là lần đầu gặp mặt."
"Phải, Hứa tiên sinh cao quý, đương nhiên sẽ chẳng chọn người tầm thường. Nói chung, cô ở đây dài dòng với chúng tôi làm gì, mau đi đến chỗ các cô hầu yêu thích đi!"
"Chỗ các người hầu yêu thích sao?"
"Phải, không lẽ, cô còn không biết luôn sao? Thật là một nữ hầu ngây thơ, không biết mình đang ở đâu, bọn nữ hầu đến đây vì Hứa tiên sinh, ngoài ra còn là vì muốn gặp các ngôi sao màn ảnh đình đám, các siêu mẫu, ảnh hậu ở khu Lotus, khu này là Orchids."
"Tên gì mà toàn đặt theo hoa cỏ, chẳng nhẽ anh ta thích hoa cỏ đến thế sao?"
"Tôi thấy cô cũng có chút nhan sắc, khá giống Dahlia đó" - một trong số họ lại nói.
"Dahlia? Là ai vậy?" - Cô hỏi với vẻ mặt hoàn toàn không biết gì, như một người từ một hành tinh khác đến, không biết chút gì.
"Ảnh hậu nổi tiếng mà cô cũng không biết sao? Cô đến từ núi à?"
"Nghe có chút quen tai nhưng thật sự không nhớ, hình như nghe ở đâu đó rồi. À, đúng rồi, lần trước ở trụ sở có nghe mọi người nói về cái tên này, hình như là lúc nhận giải Sương Xanh hay sao đó, chắc mình tập trung vào công việc quá nên lạc hậu mất rồi."
"À, tôi nhớ rồi, cảm ơn nhiều!"
"Đã là tì nữ thì nên tuân thủ chút, ta muốn uống nước cam, cô mau đi lấy đi."
"Được, tôi đi liền."
"Mình làm thế này để thu thập tin tức, cố lên, nhất định làm được."
Cô vừa mang cốc nước ra thì liền có một cô gái khác đề nghị:
"Tôi muốn ăn kem."
"Tôi muốn bánh quy."
"Cô nhớ dùng đồ không có calories."
"Trời, kiểu này mình thành bếp trưởng quá. May mà mình nhờ bếp trưởng làm chứ mấy món này bình thường mình chỉ biết ăn thôi, đã làm bao giờ đâu!"
"Bánh ra rồi!"
Cô đem bánh đặt lên bàn không cẩn thận chạm vào khuỷu tay của Lịch Y khiến cô ta tức giận mà tát cô một cái, cô đang cầm khay bánh nên hơi giật mình, nhưng sớm đã định thần lại:
"Cô tát tôi?"
"Thì sao? Cô là một người hầu, nói chuyện cùng chúng tôi đã là may, còn dám nói lại.."
"Chát!"
Tiếng tát của cô thật chói tai, gương mặt xinh đẹp của cô ta in hằn ngón tay cô, cô ta bị tát mạnh tới nỗi mặt bị lệch sang một bên, cả cơ thể gầy ngã xuống yếu ớt, cô cúi xuống nắm lấy cằm cô ta "khập". Cô thật sự tháo khớp hàm của cô ta rồi.
"Nghe cho rõ đây đồ lắm mồm, tôi cho cô một cái tát không phải vì muốn trả lại cái tát hồi nãy của cô đâu, mà là tát vì sự khinh bỉ của tôi đấy, tôi tạm thời tháo cái khớp chó của cô xuống vì nó toàn liên tục sủa bậy, tôi rất đau đầu, không muốn cho cô mấy cái tát nữa, bẩn tay tôi lắm. Tôi làm phước cho cô đó, tháo khớp rồi sẽ không phải đeo rọ mõm nữa! Chó thì nên biết lúc nào nên sủa, lúc nào câm, không thì chỉ có bị đánh cho tới chết mà thôi!"
Tất cả mọi người ở đó đều sợ đến kinh hồn bạt vía, không ai dám làm gì, bỗng có một cô gái hét lên:
"Đồ đàn bà điên!"
"Sao? Cô nói tôi điên?"
Vừa nói, cô vừa tiến đến chỗ cô ta, một tay bóp miệng cô ta, một tay bốc một nắm bánh quy còn nóng nhét vào miệng cô ta
"Ưm.. ư.. m"
"Cô muốn ăn bánh mà, thử ăn bánh của kẻ điên xem, biết đâu lại có độc thì sao!"
Bỗng từ phía sau cô, một bàn tay nắm lấy cổ tay cô, kéo cô đứng lên. Anh đã về, anh xem camera để xem cô có ngoan ngoãn không thì bỗng thấy cô bưng nước cho bọn họ. Không hiểu vì sao mình thấy trong lòng tức giận nhưng anh đã quay về và sự việc anh thấy khác hoàn toàn so với tưởng tượng. Anh vác cô lên vai, mặc cho cô giãy giụa.
"Cô cũng thật bản lĩnh đó, tôi nhìn không ra." Anh thoạt nhiên cười vụng một cái xong nụ cười lại nhanh chóng vụt tắt.
"Cho tôi hỏi là các quý cô ở đây đều là người nổi tiếng trên mạng cả sao? Tôi xem của các cô lâu rồi, đây là lần đầu gặp mặt."
"Phải, Hứa tiên sinh cao quý, đương nhiên sẽ chẳng chọn người tầm thường. Nói chung, cô ở đây dài dòng với chúng tôi làm gì, mau đi đến chỗ các cô hầu yêu thích đi!"
"Chỗ các người hầu yêu thích sao?"
"Phải, không lẽ, cô còn không biết luôn sao? Thật là một nữ hầu ngây thơ, không biết mình đang ở đâu, bọn nữ hầu đến đây vì Hứa tiên sinh, ngoài ra còn là vì muốn gặp các ngôi sao màn ảnh đình đám, các siêu mẫu, ảnh hậu ở khu Lotus, khu này là Orchids."
"Tên gì mà toàn đặt theo hoa cỏ, chẳng nhẽ anh ta thích hoa cỏ đến thế sao?"
"Tôi thấy cô cũng có chút nhan sắc, khá giống Dahlia đó" - một trong số họ lại nói.
"Dahlia? Là ai vậy?" - Cô hỏi với vẻ mặt hoàn toàn không biết gì, như một người từ một hành tinh khác đến, không biết chút gì.
"Ảnh hậu nổi tiếng mà cô cũng không biết sao? Cô đến từ núi à?"
"Nghe có chút quen tai nhưng thật sự không nhớ, hình như nghe ở đâu đó rồi. À, đúng rồi, lần trước ở trụ sở có nghe mọi người nói về cái tên này, hình như là lúc nhận giải Sương Xanh hay sao đó, chắc mình tập trung vào công việc quá nên lạc hậu mất rồi."
"À, tôi nhớ rồi, cảm ơn nhiều!"
"Đã là tì nữ thì nên tuân thủ chút, ta muốn uống nước cam, cô mau đi lấy đi."
"Được, tôi đi liền."
"Mình làm thế này để thu thập tin tức, cố lên, nhất định làm được."
Cô vừa mang cốc nước ra thì liền có một cô gái khác đề nghị:
"Tôi muốn ăn kem."
"Tôi muốn bánh quy."
"Cô nhớ dùng đồ không có calories."
"Trời, kiểu này mình thành bếp trưởng quá. May mà mình nhờ bếp trưởng làm chứ mấy món này bình thường mình chỉ biết ăn thôi, đã làm bao giờ đâu!"
"Bánh ra rồi!"
Cô đem bánh đặt lên bàn không cẩn thận chạm vào khuỷu tay của Lịch Y khiến cô ta tức giận mà tát cô một cái, cô đang cầm khay bánh nên hơi giật mình, nhưng sớm đã định thần lại:
"Cô tát tôi?"
"Thì sao? Cô là một người hầu, nói chuyện cùng chúng tôi đã là may, còn dám nói lại.."
"Chát!"
Tiếng tát của cô thật chói tai, gương mặt xinh đẹp của cô ta in hằn ngón tay cô, cô ta bị tát mạnh tới nỗi mặt bị lệch sang một bên, cả cơ thể gầy ngã xuống yếu ớt, cô cúi xuống nắm lấy cằm cô ta "khập". Cô thật sự tháo khớp hàm của cô ta rồi.
"Nghe cho rõ đây đồ lắm mồm, tôi cho cô một cái tát không phải vì muốn trả lại cái tát hồi nãy của cô đâu, mà là tát vì sự khinh bỉ của tôi đấy, tôi tạm thời tháo cái khớp chó của cô xuống vì nó toàn liên tục sủa bậy, tôi rất đau đầu, không muốn cho cô mấy cái tát nữa, bẩn tay tôi lắm. Tôi làm phước cho cô đó, tháo khớp rồi sẽ không phải đeo rọ mõm nữa! Chó thì nên biết lúc nào nên sủa, lúc nào câm, không thì chỉ có bị đánh cho tới chết mà thôi!"
Tất cả mọi người ở đó đều sợ đến kinh hồn bạt vía, không ai dám làm gì, bỗng có một cô gái hét lên:
"Đồ đàn bà điên!"
"Sao? Cô nói tôi điên?"
Vừa nói, cô vừa tiến đến chỗ cô ta, một tay bóp miệng cô ta, một tay bốc một nắm bánh quy còn nóng nhét vào miệng cô ta
"Ưm.. ư.. m"
"Cô muốn ăn bánh mà, thử ăn bánh của kẻ điên xem, biết đâu lại có độc thì sao!"
Bỗng từ phía sau cô, một bàn tay nắm lấy cổ tay cô, kéo cô đứng lên. Anh đã về, anh xem camera để xem cô có ngoan ngoãn không thì bỗng thấy cô bưng nước cho bọn họ. Không hiểu vì sao mình thấy trong lòng tức giận nhưng anh đã quay về và sự việc anh thấy khác hoàn toàn so với tưởng tượng. Anh vác cô lên vai, mặc cho cô giãy giụa.
"Cô cũng thật bản lĩnh đó, tôi nhìn không ra." Anh thoạt nhiên cười vụng một cái xong nụ cười lại nhanh chóng vụt tắt.
Chỉnh sửa cuối: