Một cốc cà phê chẳng đủ cho những dở dang cùng trăn trở, ngày ngày mình đã giả vờ và cứ tưởng là quên. Nhưng không, mình vẫn nhớ, trong trốn chạy. Cuộc đời này khi nào mới ổn, cho những người ngày đêm khao khát bình yên? Mình chẳng nhớ gì khi vui, và chỉ có nỗi buồn mới đem ai đó vứt về thực tại. Ngày dài khắc hoải, đã qua 4 năm, rồi lại 4 năm, mình cứ sống và rồi vấp phải, những cơn sóng vỗ cuộn trào với khát khao nhấn chìm, đôi ba người dập dềnh nơi bờ cát, chới với và rồi hi vọng, quằn quại.. Ngày mình 20. Đôi chênh vênh, Và sợ sệt Đời mình sẽ đủ, mong san sẻ, những mong manh khát cầu mỗi sớm mai, cho những ai ngày đêm khao khát sống, nơi những vướng bận cồn cào gào lên. Rằng đời mình sẽ êm, và biển sẽ lặng, Khi bình minh lên,