Chú Bé Rắc Rối - Nguyễn Nhật Ánh

Thảo luận trong 'Văn Học' bắt đầu bởi An Nam, 13 Tháng chín 2021.

  1. An Nam

    Bài viết:
    185
    Chương 10

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 10

    Suốt buổi chiều, tôi cứ nôn nao trong bụng, nửa muốn kể cho nhỏ Ái nghe kế hoạch của tôi và An để khoe khoang cái "tinh thần lành mạnh" của mình, nửa sợ nó nói ra cho ai biết thì hỏng chuyện. Nghĩ lợi nghĩ hại một hồi, tôi đành bấm bụng làm thinh.

    Nhưng tôi không tài nào ngồi yên được một chỗ. Với tâm trạng hồi hộp, tôi cứ đi tới đi lui trong nhà, trong bụng thầm mong cho trời chóng tối lại vừa muốn buổi chiều kéo dài lê thê không bao giờ dứt..

    Buổi tối, ngồi vào bàn ăn và qua loa hai chén cơm, bụng tôi đã thấy no.

    Thấy tôi buông đũa sớm, má tôi ngạc nhiên:

    - Sao bữa nay con ăn ít vậy?

    - Tự nhiên con thấy no.

    Má tôi nhìn tôi dò hỏi:

    - Hồi chiều ăn bậy cái gì rồi phải không?

    - Con có ăn gì đâu!

    Nói xong, tôi vội vàng rời bàn đi uống nước, sợ ngồi lại đối đáp một hồi mọi chuyện lộ ra hết.

    Trong khi cả nhà còn ngồi ăn cơm, tôi đi lấy giàn ná thun và bao sỏi nhét vào túi quần. Xong, tôi xuống dưới nhà tìm con dao nhỏ bằng i-nốc má tôi vẫn để trên giàn bếp. Tôi lận nó vào thắt lưng, bên ngoài có vạt áo che khuất, có trời mới phát hiện ra được. Trang bị xong "vũ khí", tôi tính chuồn ngay. Nhưng nhìn lên đồng hồ, thấy mới có bảy giờ rưỡi, tôi đành phải nán lại.

    Trong lúc đó, nhỏ Ái từ nhà dưới đi lên. Nó vừa phụ rửa chén với má tôi. Thấy tôi đứng xớ rớ trước nhà, nó quệt hai tay vô ống quần, hỏi:

    - Anh định làm gì đó?

    Tôi giật mình:

    - Tao có định làm gì đâu!

    - Vậy anh giảng bài giùm em đi!

    Tôi nhăn mặt:

    - Bài gì?

    - Toán!

    - Mày giải không được hả?

    - Giải không được em mới nhờ anh chứ!

    Tôi khoát tay:

    - Phải tự làm cho quen chứ cái gì cũng nhờ người khác chừng nào mày mới khá lên nổi.

    Nó lắc mái tóc:

    - Hôm đó em nghỉ nên không hiểu bài.

    Tôi lại gắt:

    - Học hành gì mà nghỉ hoài.

    - Em ốm chứ bộ!

    Đang thấp thỏm vì sợ trễ giờ, thấy nó có lý do chính đáng để nhờ cậy, tôi càng nổi sùng:

    - Ốm, ốm! Lúc nào cũng ốm!

    Thấy tôi càu nhàu, nhỏ Ái quay mặt đi:

    - Anh không muốn giảng thì thôi.

    Biết nó lẫy, tôi cũng hơi thương thương, bèn nói:

    - Thôi để mai anh giảng cho.

    - Chứ bây giờ anh làm gì?

    - Anh phải đi đằng này chút xíu.

    Nói xong, tôi chạy vù ra đường, sợ nó hỏi lôi thôi. Đúng là nó hỏi lôi thôi thật. Ra tới cổng, tôi còn nghe nó nói:

    - Giờ này mà anh còn đi đâu?

    Vừa ra khỏi cổng, tôi gặp ngay thằng An. Chẳng biết nó tới từ lúc nào.

    - Mày tới hồi nào sớm vậy? - Tôi hỏi.

    - Mới tới.

    An đáp và chạm khẽ vào tay tôi, giục:

    - Đi!

    Tự dưng tôi bỗng trù trừ:

    - Chưa tới tám giờ mà.

    - Thì tám giờ hay tám giờ kém mười lăm thì ăn nhằm gì! Bộ mày sợ rồi hả?

    Thấy nó nói trúng tim đen, tôi đỏ bừng mặt. May mà trời tối nên An không nhìn thấy. Nhưng cũng có thể nó đã đoán ra.

    Tôi chép miệng:

    - Đâu có.

    Nó kéo tay tôi:

    - Không có thì đi!

    Thế là tôi bước theo An. Hai đứa lầm lũi đi về phía lò thịt. Trời có trăng nên không tối lắm. Thỉnh thoảng vẫn có người đi ngang nhưng điều đó koong làm cho khung cảng bớt lặng lẽ một chút nào. Những bụi cây đằng sau và bên hông lò thịt in trên nền trời trắng nhờ những bóng đen âm u, ma quái, nhìn muốn rởn tóc gáy. Nhớ đến những câu chuyện người ta thường đồn đãi về lò thịt rùng rợn này, chân tay tôi bỗng dưng bước không muốn nổi. Tôi níu chặt tay An khiến nó quay lại:

    - Bình tĩnh đi! Không có gì đáng sợ đâu!

    Nó nói y như đi guốc trong bụng tôi.

    Tôi ấp úng:

    - Tao không sợ nhưng cũng hơi.. ơn ớn.

    - Ơn ớn mẹ gì! Đi với tao mày đừng lo.

    Vừa nói nó vừa bóp tay tôi như muốn san sẻ cho tôi sự bạo dạn của nó. Tôi hơi tỉnh tỉnh được một chút, bất thần tôi sực nhớ ra một chuyện liền kêu lên:

    - Chết rồi!

    An hốt hoảng:

    - Gì vậy?

    - Tao quên đi tiểu.

    An "hừ" một tiếng:

    - Có vậy thôi mà cũng nói! Tè vô bụi cây kia kìa!

    Tôi thở dài:

    - Tao quên là quên đi tiểu vô bịch ni-lông kìa!

    An hiểu ra, nó cười khí:

    - Lo gì! Tao có đem phòng hờ cho mày một bịch "vũ khí" đây nè!

    Nó móc túi lấy ra một bịch ni-lông nằng nặc dúi vào tay tôi. Tôi hất ra:

    - Thôi, thôi, mày giữ đi! Dơ thấy mồ!

    - Có phải nước tiểu đâu mà dơ!

    Tôi tròn mắt:

    - Ủa, chứ cái gì?

    An tỉnh bơ:

    Nước lạnh.

    Tôi xịu mặt:

    - Mày lúc nào cũng giỡn được! Tao về đây!

    An hoảng hồn nắm chặt tay tôi:

    - Đừng, đừng!

    Tôi vùng vằng:

    - Chứ không có "vũ khí" lấy gì trị "nó"?

    - Mày có đem dao theo đó không?

    - Có.

    - Vậy là được rồi!

    - "Nó" đâu có sợ dao?

    - Sao lại không sợ! Mày cứ yên chí, nếu "nó" xuất hiện, mày cứ việc chuồn. Để tao chiến đấu cho!

    An lôi tôi đi. Tôi không đòi về nữa nhưng để cho yên tâm, tôi lặng lẽ rút dao ra cầm tay.

    Lò thịt đã ở ngay trước mắt, sừng sững, bất động đầy đe dọa. An kéo tôi vào một lùm cây rậm rạp cạnh lò thịt. Tôi định lên tiếng hỏi nhưng An "suỵt" khẽ, ra dấu yên lặng. Hai đứa ngồi chồm hỗm trong bụi cây, mặt quay về hướng cửa hông lò thịt, im lìm quan sát.

    An một tay cần dao một tay cầm đèn pin, ngồi yên không nhúc nhích, lù lù như một con báo rình mồi. Còn tôi thì như con chồn đèn, mắt láo liên dáo lác, tim đập thình thình trong ngực như trống lân. Thời gian lặng lẽ trôi qua. Chốc chốc, tôi lại giật bắn người bì những tiếng sột soạt ở gần đâu đây vọng lại. Tôi không làm sao xua được ý nghĩ đó là những bước chân của "nó". "Nó" đang rình rập sau lưng hai đứa tôi với nụ cười hung ác và bí hiểm trên môi. Và bất thần, "nó" sẽ tóm gáy hai đứa tôi và thế là.. tiêu đời. Bị ám ảnh bởi ý nghĩ kinh khiếp đó, thỉnh thoảnh tôi lại quay đầu dòm ra sau, cảnh giác.

    Thình lình, An thúc cùi chỏ vào sườn tôi một cái đau điếng. Tôi mở to mắt nhìn ra phía trước và bỗng nghe một luồng điện chạy dọc sống lưng. Cái bóng mờ phía trước lại xuất hiện. Từ trong lò thịt, "nó" đi ra, lại đi về phía bụi cây hai đứa tôi đang nấp.

    Thoạt đầu tôi định quan sát xem "nó" có chân hay không. Nếu không có chân thì "nó" đích thị là ma. Nhưng nỗi sợ hãi khiến tôi nhắm tịt mắt lại, trong bụng cứ lo ngay ngáy về chuyện thiếu bịch "vũ khí phòng thân".

    Lâu thật lâu, không thấy động tĩnh gì, tôi mới dám mở mắt ra. Cái bóng khi nãy đã biến đi đằng nào. Tôi liếc An. Nó vẫn ngồi bất động mắt chăm chú nhìn về phía trước, mặt đầy vẻ căng thẳng.

    Không nín được, tôi hỏi thầm vào tai nó:

    - "Nó" đâu rồi?

    An cũng trả lời thầm:

    - Đi rồi.

    - Đi đâu?

    - Tao không biết.

    - "Nó" không thấy tụi mình hả?

    - Không! Nó đi ngang trước mặt mình khoảng năm mét.

    Tôi lại hỏi:

    - "Nó" có chân không?

    An không hiểu ý tôi:

    - Chân gì?

    - Chân chứ chân gì! "Nó" đi bằng chân hay bay là trên mặt đất?

    - Đi bằng chân chứ..

    Đang nói, An bỗng thắc mắc:

    - Bộ từ nãy đến giờ mày không thấy gì sao?

    - Không! - Tôi trả lời với vẻ ngượng ngập - Tao nhắm tịt mắt lại.

    An "hừ" khẽ trong miệng.

    - Bây giờ mình chui ra chứ! - Tôi nói.

    - Chờ cho nó đi xa đã.

    Hai đứa lại ngồi im, chờ đợi. Bây giờ tôi đã bớt sợ. "Nó" đi sát rạt bên cạnh mà không phát hiện ra hai đứa tôi nấp ở đây chứng tỏ "nó" cũng chẳng ghê gớm gì. Vả lại, theo lời An mô tả thì có lẽ "nó" là người ta thật. Mà người ta thì dù sao cũng không đáng sợ bằng ma.

    Một lát sau, An kêu tôi:

    - Ra đi!

    Hai đứa lồm cồm chui ra khỏi bụi. An đi trước, tôi đi sau, hai đứa lom khom đi lại chỗ cái bóng xuất hiện khi nãy. An bấm đèn pin rọi trên mặt đất. Nó kêu khẽ:

    - Có dấu chân sờ sờ ra đây nè!

    Quả thật, những lằn ngang của đế dép hằn rõ lên mặt đất. Tôi lẩm bẩm:

    - Vậy là người ta thật.

    - Thì tao đã bảo là người ta mà! - An nói - Bây giờ tụi mình vô lò thịt đi!

    - Vô làm gì?

    - Xem thử có gì ở trỏng.

    Tôi chột dạ:

    - Rủi có gì thì sao?

    - Có gì là có gì? Tên khi nãy đi rồi kia mà!

    - Biết đâu còn ai nấp trong đó.

    An khoát tay:

    - Chắc không có đâu! Vả lại mình đi hai đứa, lại có dao mà sợ gì!

    Nó nói nghe cũng xuôi tai. Hơn nữa, tôi cũng háo hức muốn khám phá sự bí ẩn của lò thịt, nơi đang cất giấu những sự kiện kì lạ, kích thích trí tò mò của tôi.

    Thế là bất chấp những nguy hiểm vô hình, hai đứa tôi rón rén đặt chân qua ngưỡng cửa lò thịt. Mặc dù chuyện ma quái đã không còn ám ảnh tôi, nhưng khung cảnh điêu tàn, hoang vắng cộng thêm mùi thuốc mốc meo của lò thịt bỏ hoang vẫn khiến tôi cảm thấy rờn rợn thế nào. Tim tôi lúc nãy đã trở lại bình thường bây giờ lại đập rộn lên.

    An quét đèn pin khắp bốn bức tường loang lổ. Những hầm lò, những bệ mổ nham nhở rêu ngồi thù lù dọc tường và hai góc nhà toát lên vẻ gớm ghiếc và thu địch.

    Nhưng ngoài dáng vẻ đe dọa thâm trầm, lò thịt chẳng có gì khả nghi. Tuy vậy hai đứa tôi vẫn lặng lẽ đi nép vào nhau, thận trọng dò dẫm từng bước một.

    Sau khi lia đèn pin dọc tường không thấy gì, An rọi xuống nền nhà. Gọi là nền nhưng thật ra nó giống một khu vườn lát gạch hơn. Cỏ dại thi nhau chui lên từ những chỗ giáp mí giữa các viên gạch bể, càng ngày càng um tùm, rậm rạp như muốn che khuất cái nền nhà xỉn màu, loang lổ những vệt rêu lưu cữu.

    Đang di chuyển, đột nhiên An đứng lại. Ánh đèn pin trên tay nó rọi tới rọi lui trên bốn viên gạch ở góc nhà.

    Tôi nhìn theo ánh đèn và nhận ngay ra sự khác lạ. Các đám rêu trên những viên gạch này hằn rõ những vết xước như có vật gì chạm phải. Cỏ dại mọc ra từ các kẽ hở của những viên gạch này cũng tỏ vẻ bất thường. Một số cọng cỏ bị dập, một số khác thì bị gãy ngang.

    An thì thầm:

    - Mày thấy gì chưa Nghi?

    Tôi đáp khẽ:

    - Thấy rồi.

    - Lạ quá ha mày?

    - Ừ.

    Sau một hồi im lặng, An hỏi tôi:

    - Mày đoán ra điều gì chưa?

    Tôi bối rối:

    - Chắc đây là cái hầm bí mật!

    Không ngờ An gật đầu:

    - Tao cũng nghĩ vậy. Bây giờ tao rọi đèn, mày nạy thử một viên gạch lên coi!

    Thế là An đứng bên cạnh soi đèn, còn tôi chân ngồi chân quỳ, hai tay hí hoáy nạy viên gạch lên.

    Phải thú thật là tôi vô cùng thích thú và phấn khởi tron khi hì hục khui hầm bí mật. Nhớ đến những câu chuyện kỳ thú trong "Nghìn lẻ một đêm", tôi tưởng tượng dưới căn hầm tôi đang "khai quật" đầy ắp những đồng tiền vàng óng ánh, những chuỗi kim cương, ngọc bích lấp lánh trăm nghìn màu sắc khác nhau.

    - Được rồi.

    Tôi mừng rỡ thốt lên khi viên gạch bắt đầu nhúc nhích dưới tay tôi bà sắp sửa bị bẩy lên.

    Ngay lúc đó, thình lình một tiếng "cạch" vang lên và tôi thấy đầu mình tê điếng. Trước khi chìm vào hôn mê, tôi biết rằng mình đã bị tấn công từ phía sau.
     
  2. An Nam

    Bài viết:
    185
    Chương 11

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 11

    Tôi tỉnh dậy giữa bóng tối đen kịt. Tôi phải nhấp nháy mắt hai, ba lần để biết đích xác tôi không nằm mơ. Cùng với bóng tôi là một sự im lặng đầy chết chóc. Nỗi kinh hoàng nhanh chóng lan tràn khắp cơ thể tôi. Ngực tôi tức thở như bị đá đè, còn ruột gan thì quặn thắt lại vì sợ. Tôi há miệng tính kêu lên nhưng phát hiện ra miệng mình bị nhét đầy giẻ. Tiếng kêu của tôi biến thành tiếng ú ớ nghèn nghẹn trong cổ họng..

    Cùng lúc, tôi nhận ra hai tay tôi bị trói chặt vào người. Cả hai chân cũng vậy.

    Tôi cố sức vùng vẫy nhưng chẳng ăn thua gì. Tôi đành phải ở trong tư thế nửa nằm nửa ngồi như cũ. Mùi đất ẩm và gắt xộc vào mũi khiến tôi muốn nôn mửa.

    Dần dần, tôi trấn tĩnh lại và cố đoán xem mình đang ở đâu. Dù sao tôi cũng không thể nhớ ngay được mọi chuyện, nhất là cái cảm giác đau buốt sau ót làm tôi không tài nào tập trung được, những ý nghĩ lúc nào cũng chực rời ra.

    Rõ ràng tôi bị ai đó đánh vào đầu khi tôi đang loay hoay nạy viên gạch dưới nền nhà trong lò thịt. Tên hung thủ là ai? Chắc là một tên đồng bọn với tên đã đi ra ngoài. Hắn nấp ở một xó xỉnh nào đó trong lò thịt nhưng tôi và An lại không phát hiện được. Hắn âm thầm theo dõi hai đứa tôi và khi thấy bí mật của chúng có nguy cơ bị lộ, hắn đã ra tay hành động.

    Như vậy hẳn đây là một băng cướp hoặc trộm cắp và lò thịt chính là sào huyệt của bọn chúng. Cũng có thể đây là một ổ gián điệp của địch cũng nên. Đang nghĩ ngợi miên man, tôi bỗng giật bắn khi nhớ đến An. Chẳng biết số phận của nó hiện nay ra sao. Khi nãy, lăn qua lăn lại mấy vòng trong "nhà giam", tôi biết rằng chỉ có một mình tôi bị nhốt ở đây. Còn An chẳng biết bị giam giữ ở đâu.

    Tôi chợt nghe nhói trong tim khi nghĩ rằng có thể An đã bị giết chết. Chuyện đó rất có khả năng xảy ra. Bởi An không phải là đứa yếu bóng vía như tôi. Nó bạo dạn, lại to con, gặp bọn cướp, có khi nó vung dao chống cự lại không chừng. Và vì vậy có thể nó đã bị sát hại. Nghĩ đến đó, mặc dù không thể khóc thành tiếng, những giọt nước mắt đã ứa ra nóng bỏng trên đôi má tôi. Tôi nhớ lại những kỷ niệm giữa hai đứa trong thời gian qua, những kỷ niệm vui buồn lẫn lộn. Tôi bỗng thấy thương An vô hạn và tôi tự trách mình đã không tận tình giúp đỡ An trong học tập. Nhưng hối hận thì đã muộn. Có thể An chẳng còn trên cõi đời này nữa.

    Nhưng biết đâu An còn sống. Biết đâu nó đã chạy thoát khỏi tên khốn kiếp kia. Niềm hi vọng như một tia chớp lóe lên trong óc tôi. Nhưng rồi tia chớp đó vụt tắt ngấm. Bởi vì nếu An chạy thoát mà tôi vẫn còn bị giam giữ ở đây thì hai đứa cũng không gặp lại nhau được.

    Tôi lan man nghĩ đến số phận mình. Nếu bọn kia không quay lại thả tôi ra, nếu bọn chúng vô tình hoặc cố ý quên sự có mặt của tôi ở đây hẳn tôi sẽ chết, chết dần chết mòn vì sợ hãi, vì bóng tối, vì thiếu dưỡng khí hoặc vì đói khát. Tôi chợt kinh hoàng với ý nghĩ đen tối đó. Lần đầu tiên tôi ý thức được tình cảnh nguy kịch của mình. Tôi cố trấn tĩnh suy nghĩ cách thoát thân nhưng vẫn không tài nào tìm ra một mưu kế sáng sủa trong khi đó ruột gan tôi cứ co thắt lại từng chặp.

    Đột nhiên tôi lắng tai nghe. Hình như có tiếng rì rầm phát ra từ trên đầu tôi. Tiếng rì rầm thoạt đầu văng vẳng từ xa, về sau lại gần, rõ dần và tôi nhận ra tiếng hai người đang nói chuyện. Rõ ràng là có hai người đi về phía tôi bị nhốt, học vừa đi vừa trò chuyện. Tiếng trò chuyện mỗi lúc một gay gắt. Tôi giật mình khi nhận ra giọng nói của An. Hóa ra nó còn sống. Và đích thị nó đang tìm cách cứu tôi. Nó nói với người kia:

    - Anh thả bạn em ra đi!

    - Không được! - Tiếng người kia đụng đục, tôi nghe quen quen nhưng chưa nhận ra ai.

    - Anh nhốt như vậy nó ngạt thở chết sao?

    - Nó không chết đâu mà lo! - Giọng người kia vẫn lạnh lẽo.

    Im lặng một lát.

    - Anh ác lắm! - Giọng An ấm ức.

    - Kệ tao.

    - Anh định nhốt nó đến bao giờ?

    - Lát nữa tao đi, mày xuống thả nó ra.

    Tôi chợt nhận ra giọng người đang nói chuyện với An và tôi như không tin vào chính tai mình. Đó là anh Dự. Điều đó thật là quá sức tưởng tượng của tôi. Hóa ra anh ở trong băng của bọn kia và có lẽ chính anh là người đã nện vào đầu tôi. Hèn gì trước đây anh tỏ ra không hài lòng về chuyện thằng An vào "thám hiểm" trong lò thịt.

    Tiếng anh Dự lại vang lên:

    - Gặp thằng Nghi, mày không được hó hé nghe chưa!

    - Không hó hé gì là sao?

    - Mày đừng có giả vờ! Mày phải nói là sau khi nó bị đánh, mày hoảng hồn chạy ra ngoài. Chờ một tiếng đồng hồ sau thấy êm êm, mày mới vào cứu nó. Và mày chẳng gặp một ai hết.

    Tiếng An lầm bầm:

    - Đồ nói láo!

    - Mày bảo ai nói láo? - Giọng anh Dự hằm hè.

    - Anh chứ ai! - An gầm lên.

    Tôi tưởng anh Dự sẽ đánh An. Nhưng giọng anh cố kiềm chế:

    - Kệ tao.

    Dường như bây giờ anh cảm thấy không còn uy quyền trước mặt An nữa.

    Giọng An vẫn chua chát:

    - Anh nói láo đủ thứ!

    Anh Dự im lặng.

    - Tổ hợp nhựa của anh đây hả? - An chì chiết.

    Anh Dự vẫn không trả lời.

    An thút thít khóc. Nó khóc với vẻ tức tối:

    - Em về méc má cho coi!

    Giọng anh Dự rít lên:

    - Mày mà hở chuyện ra với ai là tao "thịt" mày liền!

    - Em thách anh đó!

    - Đừng có thách! Khôn hồn thì câm mồm! - Giọng anh Dự đầy vẻ đe dọa.

    - Anh thả bạn em ra đi! - An lại năn nỉ.

    - Thì tao đã bảo là lát nữa.

    - Nhưng mà nó chết mất.

    Anh Dự gằn giọng:

    - Chết sao được mà chết!

    - Khi nãy anh đánh nó một cú mạnh quá trời! - Giọng An có vẻ trách móc.

    Anh Dự khịt mũi:

    - Tao đánh nhẹ nhẹ thôi.

    Đang nói, tự nhiên giọng anh Dự đâm ra hốt hoảng:

    - Mày nghe thấy gì không?

    Anh Dự hỏi An nhưng tôi cũng dỏng tai lên nghe ngóng. Nhưng tôi chẳng nghe thấy gì. Bây giờ thì tôi đã biết tôi bị nhốt dưới căn hầm do chính tôi và An phát hiện khi nãy. Căn hầm bị cách với bên ngoài bằng một lớp đất nên những tiếng động từ xa khó mà vọng tới.

    Tôi nghe tiếng An.

    - Hình như mọi người đi tìm tụi em.

    Giọng anh Dự rõ ràng thiếu bình tĩnh:

    - Người ta sắp tới đây rồi đó. Tao với mày chuồn lẹ lên.

    An trù trừ:

    - Nhưng còn bạn em?

    Anh Dự gắt:

    - Thì cứ để nó đấy! Khi nào người ta rút đi, mày quay lại lôi nó lên!

    - Không được! Nó chết mất!

    - Tao đã bảo..

    An ngắt lời:

    - Không bảo gì hết! Anh đi đi, em ở lại đây.

    - Mày ở lại làm gì? Rủi mọi người bắt gặp thì sao?

    - Không sao cả! Em bảo là em với Nghi đi chơi. Tới đây tự nhiên Nghi biến mất. Thế là em đi tìm.

    - Mày nói vậy ai mà tin được. Rồi mày định chỉ căn hầm này cho người ta cứu nó ra chắc?

    - Chứ sao nữa!

    Tiếng anh Dự rít qua kẽ răng:

    - Không được! Không thể để lộ căn hầm của tụi tao được!

    - Giọng An bướng bỉnh:

    - Kệ anh.

    - Thế thì tao nhốt cả mày luôn.

    - Tôi thách anh!

    - Khỏi thách!

    Anh Dự vừa nói xong, tôi nghe một tiếng "huỵch". Có lẽ anh vật An xuống đất. Tưởng anh nói chơi ai dè anh làm thật.

    Nghe ầm ầm trên đầu, đất cát rơi rào rào khắp người, tôi biết hai anh em đang vật lộn, vùng vẫy tứ chiến phía trên. Hình như An đang chống cự kịch liệt. Tôi hồi hộp theo dõi trận đấu bằng tai, trong bụng thầm mong An thắng.

    Thình lình, anh Dự la lên:

    - Tao bẻ răng mày giờ, đồ chó!

    Đang thấp thỏm, tôi cũng đâm tức cười. Chắc An đang giở đòn "cẩu xực" để sát thương đối thủ.

    - Anh mới là đồ chó! - Tiếng An gầm gừ.

    Liền đó, tôi nghe một tiếng "bốp" và sau đó tiếng An im bặt. Có lẽ nó đã bị nhét giẻ vào mồm, hệt như tôi.

    Tiếng vùng vẫy yếu dần, yếu dần. Tôi hiểu là An đã bị khống chế.

    Nắp hầm trên đầu tôi bắt đầu rục rịch. Tiếng các viên gạch bị xê dịch. Ánh đèn pin nháng lên khiến tôi vội vàng nhắm mắt lại.

    Rồi một thân người rơi phịch xuống bên cạnh tôi. Thế là An cũng cùng chung một số phận như mình, tôi buồn bã nghĩ thầm.

    Trước khi đậy nắp hầm lại, anh Dự nói vọng xuống:

    - Tạm thời mày ở đó với bạn mày, lát nữa tao trở lại.

    Phải thú thật là thấy An bị nhốt, tôi vừa buồn lại vừa vui, mặc dù tôi biết như vậy là không đúng. Nhưng rõ ràng từ khi có nó ở bên cạnh, tôi cảm thấy nỗi sợ hãi và lo lắng giảm đi rất nhiều, dù nó cũng đang bị trói gô lại như tôi. Căn hầm lạnh lẽo tự nhiên ấm áp hẳn lên.

    Không thể trò chuyện hay sờ soạng gì được, tôi lăn người đụng An một cái thay cho lời "chào hỏi". Đáp lại, An đụng tôi hai, ba cái liền, tỏ vẻ mừng rỡ. Tôi biết nó mừng vì tôi còn sống, chưa có "ngạt thở chết" như nó vẫn lo.

    Nhưng hai đứa tôi chẳng trao đổi được gì ngoài chuyện "đụng" nhau. "Đụng" qua "đụng" lại tôi hồi cũng chán, hai đứa bèn ngồi yên, thấp thỏm chờ đợi.

    Lúc này, chúng tôi đã nghe những tiếng rầm rì phía trên. Hẳn là mọi người đã vào trong lò thịt.

    - An ơi! Con ở đâu!

    - Nghi ơi Nghi!

    Chúng tôi nghe văng vẳng những tiếng kêu. Hình như đó là tiếng của má An và má tôi. Tôi nghe nhói trong ngực, không biết làm sao đáp lại những tiếng kêu thảm thiết kia. Giờ này có lẽ đã khuya lắm. Nếu không, mọi người chẳng cất công đi tìm như vậy.

    Chợt có tiếng nói ngay trên đầu chúng tôi:

    - Chẳng hiểu hai thằng nhỏ biến đi đâu. Rõ ràng có người thấy tụi nó đi về hướng lò thịt mà.

    Tôi nhận ra đó là tiếng bác Pha, tổ trưởng tổ dân phố. Có tiếng ba tôi đáp:

    - Lúc tám giờ tôi đã không thấy nó đâu. Bây giờ là mười hai giờ hơn rồi. Chẳng biết chuyện gì đã xảy ra với tụi nó! Khổ thật.

    Tiếng hai người nhỏ dần rồi không nghe thấy nữa. Họ đã rời đi chỗ khác. Tôi cảm thấy một nỗi tuyệt vọng pha lẫn hờn giận dâng lên trong lòng. Đã đứng ngay trên nắp hầm mà không chú ý gì hết! Tôi nghĩ thầm, với tất cả cay đắng và ấm ức.

    An "đụng" nhẹ vào người tôi như để chia sẻ sự không may đó.

    Thình lình có tiếng kêu phát ra ngay phía trên:

    - Ôi, xem mấy viên gạch kìa!

    Tôi mừng rỡ nhận ra tiếng chú Thuần, thợ hớt tóc ở kế nhà tôi. Có lẽ chú phát hiện ra những dấu vết mà tôi và An đã thấy. Có tiếng chân rậm rịch của nhiều người đổ xô lại.

    Tiếng bác Pha reo lên:

    - Ừa hén! Nạy thử lên coi!

    Tiếng lịch kịch nổi lên.

    Tôi ngước mắt lên, nín thở theo dõi.

    Một lát sau nắp hầm đã được mở ra. Ba, bốn vệt đèn pin quét xuống hầm. Cùng lúc là những tiếng reo:

    - Hai đứa nhỏ đây nè!

    Một luồng sáng dừng ngay trên mặt tôi khiến tôi chớp mắt hai, ba cái.

    Chú Thuần mừng rỡ:

    - Còn sống! Còn sống!

    Và chú nhảy ngay xuống hầm bế hai đứa tôi lên. Giẻ trong miệng tôi và An được lôi ra. Những sợi dây trói quanh người nhanh chóng được cắt đứt. Má tôi ôm chầm lấy tôi, lo âu hỏi:

    - Sao vậy con? Ai nhốt tụi con vậy?

    Tôi lưỡng lự một thoáng rồi lắc đầu liếc sang An:

    - Con không biết!

    Đằng kia, má thằng An cũng đang hỏi nó rối rít. Nhưng cũng như tôi, An giấu nhẹm mọi chuyện. Nó nói:

    - Tụi con đi ngang qua đây, thấy trong lò thịt có bóng người, liền bước vào xem thử ai đang làm gì. Không dè bước qua khỏi cửa, tụi con bị vật xuống, nhét giẻ vào miệng và bị trói lại, nhốt xuống hầm. Tối quá, tụi con chẳng biết ai vô ai!

    Lúc nãy, hai con dao và cây đèn pin của tụi tôi đã bị anh Dự lấy đi nên không ai nghi ngờ gì lời kể của thằng An.

    Sau khi đưa hai đứa tôi ra khỏi hầm, chú Thuần còn leo xuống đó dò xét một lần nữa. Khi trở lên, chú chép miệng:

    - Chẳng có gì ngoài cái lỗ thông hơi!

    Mọi người còn đi lục dạo khắp các ngõ ngách trong lò thịt một hồi nữa mới chịu rút.

    Trên đường về, ba tôi nói:

    - Chắc đây là sào huyệt của bọn làm ăn phi pháp.

    Bác Pha gật gù:

    - Có thể là nơi bọn chúng giấu "hàng". Ngày mai tôi sẽ báo công an.

    Trong khi mọi người đang trao đổi thì tôi lẽo đẽo theo sau như một tên tội phạm, không dám hó hé một tiếng.
     
  3. An Nam

    Bài viết:
    185
    Chương 12 (hết)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 12

    Sau câu chuyện tày trời đó, tôi bị ba má tôi "nạo" một trận nên thân.

    Ba tôi nói:

    - Lần sau muốn làm gì con phải xin phép đàng hoàng! Không có đi đứng lung tung như vậy nữa!

    Má tôi chép miệng:

    - Con thật là dại dột! Nếu thấy trong lò thịt có gì khả nghi con phải báo cho người lớn chứ ai đời lại xông vào trong đó đêm hôm như vậy..

    Tôi chỉ biết ngồi cúi đầu im lặng.

    Cũng may là tôi giấu biến cục u trên đầu. Nếu má tôi biết chẳng hiểu là sự thể còn xoay ra đến đâu nữa. Chỉ có nhỏ Ái là chẳng lên án tôi. Nó chỉ trách:

    - Vậy mà bữa đó anh giấu em!

    - Tao sợ mày méc má.

    Nó ngẫm nghĩ một hồi rồi thừa nhận:

    - Ừ, nếu lúc đó em biết, em đã méc má rồi.

    Tôi cao giọng:

    - Thấy chưa! Tao không nói cho mày biết là đúng.

    Nhưng nhỏ Ái phớt lờ chuyện đó, nó tò mò hỏi:

    - Bộ anh hết sợ ma rồi hả?

    Tôi ưỡn ngực:

    - Tao sợ ma hồi nào!

    Nó cười hí hí:

    - Anh nói dóc!

    Tôi quay mặt đi:

    - Mày không tin thì thôi! Tao không nói chuyện với mày nữa!

    Nó níu tay tôi:

    - Thì bây giờ em tin. Anh kể chuyện cho em nghe đi!

    Tôi làm mặt lạnh:

    - Chuyện gì đâu mà kể!

    - Chuyện anh với anh An vô lò thịt đó.

    Tôi nhún vai:

    - Thì cũng giống như hằng ngày đi vô lớp học vậy thôi!

    - Xì! Nói vậy mà cũng nói!

    Thấy nó vùng vằng, tôi cười làm lành:

    - Thôi để tao kể đầu đuôi cho mày nghe!

    Thế là tôi hào hứng kể lại kỳ công của tôi và An, một phần vì nhỏ Ái muốn nghe, một phần tôi cũng muốn khoe khoang sự dũng cảm của mình. Tất nhiên trong khi tường thuật lại mọi diễn biến, tôi không quên thêm mắm thêm muối cho cuộc phiêu lưu của mình thêm ly kỳ, rùng rợn.

    Nhỏ Ái ngồi há hốc mồm ra nghe, mắt ánh lên sự hồi hộp pha lẫn thán phục. Thấy vậy, tôi ngứa miệng ba hoa:

    - Thấy tao và An bước vào, ba bốn tên cướp xông lại..

    - Làm gì tới ba, bốn tên lận!

    - Ừ, đông lắm.

    - Rồi tụi anh bỏ chạy hả?

    Tôi vung tay:

    - Sức mấy mà chạy! Tao liền rút con dao ra đâm lia lịa.

    - Dao đâu mà đâm?

    - Tao đem theo chứ đâu! Con dao i-nốc đó!

    Nhỏ Ái "à" một tiếng:

    - Hèn gì sáng nay má tìm con dao gọt khoai mà không thấy!

    Tự nhiên nó xen vào khiến tôi xụi lơ:

    - Mày đừng có méc má nghe!

    Nhỏ Ái tỏ vẻ hiểu biết:

    - Em không có méc đâu! Anh kể tiếp đi! Rồi sao nữa?

    Thấy nó hứa hẹn ngon lành, tôi bình tĩnh ba hoa tiếp:

    - Một tên bị tao đâm bị thương, tên khác xông lại từ phía sau đâm vô gáy tao.

    Nhỏ Ái ôm mặt:

    - Eo ôi, ghê quá!

    Tôi phì cười:

    - Có gì đâu mà ghê! Nghe tiếng gió rít bên tai, tao liền ngã sấp người xuống, hai tay chống đất lấy thế còn hai chân tung ngược lại phía sau. Thế là "păng", con dao trên tay tên kia bị tao đá văng mất tiêu.

    Nhỏ Ái vỗ tay:

    - Trời ơi, anh giỏi quá! Cứ y như trong phim vậy!

    Tôi tặc lưỡi:

    - Thì nhờ tao xem phim nhiều nên mới đánh ác vậy đó chứ!

    - Rồi sao nữa? - Nó lại giục.

    Không kịp nghĩ ngợi, tôi bịa luôn:

    - Thấy vậy, lại một tên nữa chạy lại cứu bồ, nó phang cây sắt lên đầu tao.

    Nhỏ Ái chen ngang:

    - Anh lại ngã sấp người xuống, hai tay chống đất..

    Tôi vội vã xua tay:

    - Không, không! Ai lại giở mửng cũ, nó biết hết.

    - Chứ anh làm sao?

    Chưa nghĩ được miếng đòn nào, tôi lúng túng:

    - Tao chẳng làm sao hết. Tao đưa đầu chịu trận!

    Nhỏ Ái lại nhăn mặt sợ hãi:

    - Rồi có sao không?

    Tôi cười:

    - Chẳng sao cả! Nó đánh trúng đầu tao một cái "bốp", cây gậy gãy đôi!

    - Xạo!

    - Thật mà! Tại tao gồng đầu lên.

    Nhỏ Ái vẫn không tin:

    - Gậy sắt mà gãy?

    Tôi ấp úng:

    - Tao nói lộn! Gậy gỗ!

    Nó khăng khăng:

    - Gậy gỗ cũng không gãy!

    Tôi đành thở dài:

    - Hình như là gỗ.. mục!

    Nó cười hích hích:

    - Anh chỉ giỏi bịa!

    - Bịa thì thôi!

    Nói xong, tôi bỏ đi.

    Nhỏ Ái hoảng hồn, nó năn nỉ rối rít:

    - Thôi, thôi, anh không bịa!

    Nhưng mặc nó, tôi vẫn không ngồi lại.

    Tôi sợ ngồi lại bịa một hồi, "bể mánh" hết trọi.

    Bà tôi thì rầy tôi là không chịu nghe lời bà. Bà bảo tôi không nên đi ra khỏi nhà vào ban đêm mà tôi cứ đi. Bà nhìn vấn đề này theo kiểu của bà:

    - Đích thị là cháu bị ma giấu!

    Tôi cãi:

    - Không phải đâu bà ơi!

    Bà tôi vẫn quả quyết:

    - Ma giấu đó cháu! Ma nó hay giấu người trong lùm trong bụi rồi nhét đất nhét lá vô miệng. Xưa nay người ta bị hoài!

    - Nhưng ở đây là nhét giẻ!

    - Giẻ cũng vậy thôi! Gặp gì nó nhét nấy!

    Tôi buồn cười trong bụng, nhưng không nói ra. Tôi tìm cách bắt bẻ bà:

    - Nhưng nó còn trói cả tay chân cháu lại. Ma thì đâu có trói người?

    Bà tôi nhìn lên trần nhà:

    - Để bà nhớ coi! Hình như thỉnh thoảng nó vẫn.. trói.

    Tôi nhìn bà bằng ánh mắt láu lỉnh:

    - Cháu vật nhau với nó nữa bà ạ. Cháu còn kéo tuột lưng quần của nó nữa.

    - Này, này, - Bà tôi la lên - Cháu đừng có ăn nói báng bổ như vậy chứ! Nó vặn cổ cháu bây giờ!

    Tôi cười khúc khích:

    - Cháu chẳng sợ! Bạn cháu còn cắn cả vào đùi của nó nữa. Nó la trời ầm ĩ.

    Bà tôi lắc đầu nguầy ngậy:

    - Cháu đừng có nói vậy, không nên!

    Tôi tiếp tục ghẹo bà:

    - Thật mà! Đau quá, nó kêu: "Tao bẻ răng mà giờ, đồ chó!" Cháu nghe rõ ràng.

    Bà tôi bắt đầu ngao ngán:

    - Cháu ăn nói lung tung quá! Đời nào ma lại kêu như vậy!

    Tôi cười:

    - Nhưng đây đâu phải là ma! Đây là bọn cướp kia mà!

    Bà tôi một mực khăng khăng:

    - Không phải đâu! Ma đấy cháu!

    - Chỉ có bà bảo là ma, còn tất thảy mọi người đều bảo là bọn cướp.

    - Thì cháu đi mà nói chuyện với mọi người! Nhưng nếu có là bọn cướp đi nữa thì cháu cũng không nên đi đêm ngang qua lò thịt như vậy!

    Bà tôi nói giọng giận dỗi. Lần đầu tiên tôi thấy bà ở trong tình trạng như vậy. Có lẽ cũng vì đây là lần đầu tiên tôi tỏ ra không tin những câu chuyện thần bí của bà. Riêng tôi, tôi cũng hiểu rằng sẽ không bao giờ tôi còn chịu ảnh hưởng bởi những niềm tin huyền hoặc đó nữa.

    Tất nhiên, tôi hoàn toàn có thể thuyết phục bà thay đổi ý kiến về câu chuyện xảy ra ở lò thịt. Tôi biết cuối cùng bà sẽ thở dài "tao nói là nói vậy" nếu tôi tiết lộ sự có mặt của anh Dự trong câu chuyện này. Nhưng vì An, vì tình bạn giữa tôi với nó mà tôi cứ băn khoăn hoài về việc nên hay không nên tố cáo anh Dự với mọi người. Tôi định bụng sẽ nói chuyện với An xem thử ý kiến nó thế nào. Sáng nay thấy mặt nó lầm lầm lì lì như đưa đám, tôi chả tiện mở miệng.

    Nhưng lầm lì là về phần An, còn đám bạn trong lớp thì lại rất đỗi xôn xao về cuộc mạo hiểm của hai đứa tôi.

    Thoạt đầu tụi nó bu quanh thằng An dò hỏi. Nhưng tồi thấy thằng An mặt mày băng giá, tụi nó dạt hết, chạy qua tôi. Thế là tôi trở thành trung tâm của cuộc "phỏng vấn".

    Được vây quanh bởi những đôi mắt tò mò và háo hức, tự nhiên tôi thấy mình quan trọng hẳn lên. Thật chỉ thếu cái mi-crô và ống kính của máy quay phim nữa thôi!

    Nếu là bình thường, tôi không bao giờ bỏ qua một cơ hội như thế để tha hồ bốc phét. Nhưng lúc này nhìn vẻ mặt của An, biết nó đang rầu rĩ tôi chẳng có chút hào hứng nào để ba hoa.

    Tôi trả lời nhấm nhẳn khiến tụi bạn phát cáu.

    Thằng Quyền cà khịa:

    - Mày mắc chứng cà lăm hồi nào vậy?

    Tôi không thèm đáp. Nó lại khiêu khích:

    - Hay là mày sợ bọn cướp trả thù?

    Tôi cười khẩy:

    - Tao cóc sợ! Nếu sợ tao đã không vào lò thịt!

    Thằng Phước thắc mắc:

    - Vậy sao mày không chịu kể?

    - Tao không thích thế thôi!

    Nói xong, tôi lảng đi chỗ khác.

    Hưng nhí theo tôi tò tò. Nó trách móc, vẻ tiếc rẻ:

    - Sao bữa đó mày không rủ tao đi với?

    - Mày nhát gan thấy mồ!

    Nó phản ứng:

    - Tao mà nhát? Hôm trước tao chẳng đi với tụi mày tới lò thịt là gì!

    Tôi bình luận:

    - Đi ban ngày khác xa với đi ban đêm.

    Nó hùng hổ:

    - Ban nào tao cũng đi hết.

    - Thôi được, lần sau đi nữa tao sẽ rủ mày đi!

    Để rứt ra khỏi Hưng nhí, tôi đành phải hứa với nó như vậy, mặc dù tôi biết cái "lần sau" đó sẽ không bao giờ xảy ra.

    Nhưng Hưng nhí có vẻ khoái chí lắm, nó sáng mắt len:

    - Nhớ nghe!

    - Ừ.

    Tôi đi tìm thằng An muốn mỏi con mắt. Tôi mới thấy nó thấp thoáng đâu đây, bây giờ nó biến đi đâu mất tiêu.

    Mãi một hồi lâu, tôi mới tìm thấy mó ngồi thu lu ngoài vỉa hè sau lưng lớp học. Mặt nó buồn xo, tôi thận trọng hỏi:

    - Có chuyện gì vậy mày?

    Nó không nhìn tôi:

    - Anh Dự bị bắt rồi!

    Tôi bàng hoàng:

    - Ảnh bị bắt hồi nào?

    - Sáng nay, lúc năm giờ.

    - Bộ "người ta" biết rồi hả?

    Nó hắng giọng:

    - Mày hỏi buồn cười. Không biết sao bắt?

    Thấy bị hớ, tôi ngồi im re. Nó nói tiếp:

    - Công an theo dõi lâu rồi. Nguyên "băng" bị tóm, cả thảy bốn tên.

    Tôi định hỏi An về những hoạt động cụ thể của "băng" anh Dự nhưng lại ngại ngùng không dám mở miệng.

    An đi guốc trong bụng tôi, nó vừa nói vừa nhăn mặt:

    - Theo công an, đây là một "băng" trộm cướp chuyên nghiệp, hoạt động lâu rồi Vụ đánh cắp mấy chục cái đồng hồ tại trung tâm thương nghiệp quận cách đây một tháng là do "băng" này tổ chức. Còn căn hầm ở lò thịt là nơi giấu hàng trước khi đem tiêu thụ.

    Tôi nhìn An bằng ánh mắt thông cảm như muốc chia sẻ nỗi bất hạnh của nó. Nó nói những điều vừa rồi với một vẻ ghê tởm không giấu diếm, vừa cay đắng, vừa phẫn uất, nghe thật nhức nhối, xót xa. Có lẽ nó đau khổ ghê lắm, nhất là từ trước nay nó vẫn coi anh Dự như một mẫu người đáng noi theo. Bây giờ cái thần tượng ấy bị sụp đổ thảm hại khiến nó bị hụt hẫng, chới với đến tội nghiệp.

    Tôi đặt tay lên vai An, bùi ngùi hỏi:

    - Trước đây má mày biết chuyện đó không?

    - Đến sáng nay má tao mới biết. Bả khóc quá trời!

    Tôi lại ngồi im, mặc dù trong thâm tâm tôi rất muốn động viên, an ủi An vài lời. Nói điều gì cho có ý nghĩa trong lúc này thật là khó. Con người có tính cách khôi hài, ưa pha trò như An một khi đã buồn bã thì thật không dễ gì vực dậy. Thường ngày tôi với nó vẫn trò chuyện, vui đùa một cách tự nhiên sao bây giờ cái "tự nhiên" đó trốn đi đâu mất.

    Hai đứa ngồi lặng lẽ bên nhau cho đến khi có tiếng trống vào lớp. Nhưng từ lúc đó, cái không khí nặng nề đeo bám tôi và An trong suốt buổi học cho đến tận lúc ra về.

    Ngày hôm sau, An không đi học.

    Trưa đó, tôi định chạy qua nhà nó nhưng ăn cơm xong, ba tôi chở tôi đi thăm cô Sáu tôi đang ốm đến tối mịt mới về.

    Qua ngày hôm sau nữa, An vẫn không tới trường. Sáng sớm vô lớp không thấy nó, tôi đã nghi. Nhưng tôi cố nghĩ là nó đến trễ. Hết mười lăm phút ôn bài đầu giờ, vẫn không thấy nó xuất hiện, tôi biết chắc là nó lại nghỉ học.

    Không biết chuyện gì đã xảy ra với An, lòng tôi như lửa đốt. Tôi ngồi học mà người cứ nhấp nha nhấp nhổm.

    Giờ ra chơi, Nhuận hỏi tôi:

    - Sao thằng An nghỉ học vậy?

    - Tao không biết.

    - Chiều mày ghé nó thử coi!

    - Ừ, tao cũng định như vậy.

    Buổi chiều, khoảng một giờ, tôi qua nhà An. Nó ở nhà một mình. Mà nó bán hàng ngoài chợ, buổi trưa ăn cơm luôn ngoài đó.

    An đang lui cui bên chậu cá vàng, thấy tôi tới, nó ngước mắt lên nhìn nhưng không nói gì.

    Tôi bước lại gần:

    - Mày mới mua chậu cá hả?

    - Ừ.

    Tôi ngắm nghía mấy con cá một hồi rồi nhận xét:

    - Không có cá ông tiên. Cá ông tiên sống dai lắm!

    - Cá ông tiên đen thùi lùi, tao không thích.

    Tôi lại góp ý:

    - Mày kiếm rong bỏ vào làm nhà cho cá ở.

    - Ừ, lát chiều tao chạy đi xin.

    An thò tay tính bắt mấy con cá nhưng vì nước đầy nó mò hoài vẫn không bắt đượcl

    - Mày bắt chúng chi vậy? - Tôi hỏi.

    - Tao thay nước.

    - Sao mày không đổ nước ra trước?

    - Bắt vầy vui hơn.

    Cuối cùng, nó cũng tóm được mấy con cá quỷ quái kia.

    Đã mấy lần tôi định hỏi An về chuyện nghỉ học nhưng thấy nó muốn lờ, tôi đâm ra ngần ngại.

    - Sao mày không mua cá lia thia về nuôi?

    Tôi hỏi một câu chẳng ăn nhập gì với ý nghĩ trong đầu.

    An không đáp, nó lặng lẽ đổ nước vào chậu.

    Tôi lại nói:

    - Lúc trước mày thích chơi cá đá lắm mà!

    - Bây giờ tao hết thích rồi.

    Nó nói với giọng trầm trầm.

    Mấy phút trôi qua, hai đứa chẳng nói thêm với nhau một lời nào. Để xua tan đi bầu không khí ảm đạm, tôi rủ nó:

    - Lát nữa tụi mình đi đá bóng đi!

    An lắc đầu:

    - Tao không đi đâu!

    Tôi liếc nó:

    - Mày ốm hả?

    Nó lại lắc đầu.

    Tôi quyết định đi thẳng vào vấn đề:

    - Vậy sao mấy hôm nay mày không đi học?

    Nó nói gọn lỏn:

    - Tao nghỉ luôn.

    Tôi bàng hoàng cả người:

    - Mày nói chơi hay nói thiệt đó?

    - Nói thiệt!

    - Thôi đi! Đừng có điên!

    Nó nhếch môi:

    - Điên gì! Thích thì nghỉ thế thôi!

    - Má mày không nói gì sao?

    - Tao đi học hay ở nhà, má tao chẳng bao giờ để ý.

    - Nhưng tại sao lại phải nghỉ học?

    Thoạt đầu An không muốn nói, nhưng sau một thoáng đắn đo, nó thú thật:

    - Tao xấu hổ với tụi bạn trong trường.

    Tôi hiểu ra:

    - Chuyện anh Dự bị bắt chứ gì?

    - Ừ.

    - Nhưng mà đâu có ai biết!

    An buồn bã:

    - Trước sau gì mọi người cũng biết.

    Tự nhiên tôi thấy thương An vô cùng. Nghĩ đến hoàn cảnh tệ hại mà nó rơi vào, nghĩ đến nỗi buồn chán nó đang mang trong lòng, tôi nghe cay xè nơi mắt.

    Thấy mắt tôi đo đỏ, An gắt:

    - Việc gì mày phải khóc!

    Tôi nổi cáu vặc lại:

    - Chứ việc gì mày phải nghỉ học! Chuyện anh Dự có liên can gì đến mày?

    - Sao lại không liên can?

    - Ảnh làm bậy chứ mày đâu có làm bậy!

    - Nhưng tao là em ảnh.

    - Em thì em chứ! Ai làm nấy chịu!

    An nói trổng trổng như tự nói với mình:

    - Em kẻ cắp!

    Giọng nó rầu rầu, nghe như một tiếng than.

    Suốt buổi chiều, tôi quanh quẩn bên An và tìm mọi cách thuyết phục nó thay đổi ý kiến nhưng chẳng ăn thua gì. Nó cứ một mực đòi nghỉ học. Trước thái độ quyết liệt của nó, cho đến lúc ra về, lòng tôi vẫn còn giận dỗi.

    Cuối cùng, không biết làm sao, tôi đành "xin ý kiến" của ba tôi.

    Ba tôi rất đỗi ngạc nhiên khi nghe tôi thuật lại mọi chuyện:

    - Hóa ra kẻ nhốt tụi con là anh của An?

    Tôi gật đầu.

    Ba tôi xoa cằm:

    - Con báo với ban chỉ huy Đội để các bạn tìm cách động viên An.

    Tôi lắc đầu:

    - Không được đâu, ba! An rất ngại bạn bè biết chuyện này.

    Ba tôi nhíu mày:

    - Hay là con báo với giáo viên chủ nhiệm!

    Có lẽ không có cách nào khác! Tôi nghĩ bụng. Thực ra, tôi đã nghĩ đến chuyện gặp cô Nga nhưng trong bụng còn trù trừ vì tôi sợ cô "hỏi thăm" chuyện tôi với An bỏ học đi đá bóng bữa trước.

    Nhưng khi gặp tôi, cô không nhắc gì đến chuyện đó. Sau khi nghe tôi nói, cô hỏi:

    - Em đã nói chuyện này với bạn nào trong lớp chưa?

    - Dạ chưa.

    Cô gật đầu:

    - Ừ, em giữ kín như vậy là tốt. Chiều nay cô sẽ ghé nhà An. Theo cô, chẳng việc gì An phải bỏ học.

    Chiều đó, tôi cùng cô Nga đến nhà An. Nhưng nó đi vắng. Nhà đóng cửa im ỉm.

    - Chiều mai, cô và em ghé lại nhà An lẫn nữa!

    Khi chia tay, cô Nga bảo tôi như vậy.

    Nhưng tôi và cô Nga chưa kịp ghé thì sáng hôm sau nó đã lò dò tới lớp.

    Tôi bùi ngùi nhìn chiếc cặp sách trên tay nó:

    - Mày đem sách đi trả hả?

    Nó lắc đầu:

    - Tao đi học!

    Gương mặt thoáng vẻ tươi tỉnh của nó làm tôi ngạc nhiên:

    - Bộ anh Dự được tha về rồi hả?

    An nhún vai:

    - Còn khuya!

    Tôi không nén được sự tò mò:

    - Vậy tại sao mày lại..

    Đang nói, chợt nhận ra sự vụng về trong câu hỏi của mình tôi liền im bặt.

    Nhưng An chẳng để ý đến chuyện đó. Nó mỉm cười không đáp. Dường như nó muốn giấu tôi sự bí mật của nó. Tuy nhiên tôi chẳng lấy thể làm buồn. Hễ nó đi học lại là tôi vui rồi.

    Mãi đến khi vào lớp, tôi mới biết nguyên nhân khiến An thay đổi quyết định khi thằng Quyền quay xuống khoe:

    - Tối hôm qua, tao thấy anh mày trên ti-vi!

    Thoạt nghe, tôi giật thót.

    Nhưng Hưng nhí đã kịp bổ sung:

    - Anh nó là "người tốt việc tốt" đó!

    - Ai chẳng biết là "người tốt việc tốt"! Anh nó là kiện tướng lao động của thanh niên xung phong!

    Thằng An ngồi nghe, mặt đỏ lên một cách ngượng ngập.

    Hóa ra anh Vĩnh nó đã "cứu" nó. Niềm tự hào về ông anh này ít ra cũng giảm nhẹ được nỗi hổ thẹn về ông anh kia. Tôi mừng cho An. Dù sao nỗi đau của nó cũng xoa dịu. Chỉ có điều trớ trêu là anh Vĩnh của nó, người anh mà trước đây đối với nó "có cũng như không", không bao giờ ngờ được những việc làm của mình lại có "giá trị thuyết phục" đối với em của mình như vậy, điều mà tôi năn nỉ đến gãy lưỡi cũng không xong.

    Trưa đó, tôi đưa An về tới tận nhà nó.

    Dọc đường, chúng tôi chẳng trò chuyện gì nhiều nhưng nhìn vẻ mặt bình tĩnh của An, tôi biết rằng sóng gió đã qua đi.

    Trước khi chia tay, An đột ngột bảo tôi:

    - Chiều mai mày ghé qua học với tao!

    Tôi trố mắt:

    - Ngày mai đâu phải thứ năm!

    An cười:

    - Thì cần gì phải thứ năm!

    Bây giờ tao muốn học để đuổi kịp bạn bè!

    Tôi nheo mắt:

    - Mày không xạo đấy chứ!

    An đáp vẻ quả quyết:

    - Tất nhiên.

    Thật ra tôi hỏi chọc nó chơi chứ trong thâm tâm tôi biết lần này An nói thật. Qua những chuyện vừa rồi, những suy nghĩ của An bắt đầu thay đổi. Điều đó đối với tôi hoàn toàn dễ hiểu.

    Và tôi tin rằng một khi An đã chịu học, nó sẽ không thua kém bất cứ ai. Càng nghĩ tôi càng mừng cho An.

    Tôi cũng mừng cho tôi nữa.

    Bây giờ tôi có thể đi ngang lò thịt mà không hề sợ hãi. Như ngay lúc này đây, một mình tôi trên đường về nhà.

    Thành phố Hồ Chí Minh 1998

    Nguyễn Nhật Ánh

    Hết
     
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...