Ngôn Tình Chờ Đợi Định Mệnh - Kim Nhật Nguyệt

Thảo luận trong 'Hoàn Thành' bắt đầu bởi Kim Nhật Nguyệt, 5 Tháng một 2020.

  1. Kim Nhật Nguyệt My sunshine

    Bài viết:
    57
    Chương 10: Cô là ai?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi Anh được đưa tới Bệnh Viện lớn nhất của thành phố, thì nhanh chóng được đưa vào phòng cấp cứu. Lúc này Vú An và Uyển Uyển cũng vừa đúng lúc đến. Uyển Uyển cùng Vú An ngồi ở trên chiếc ghế dài chờ ở trước cửa phòng cấp cứu. Bác Trương cũng nhanh chóng tới và cả trợ lý của anh cũng tới, vì anh ta biết Boss của mình vội về từ chuyến công tác để được gần bà xã đại nhân, ở công ty ngoài anh trợ lý đặc biệt Hà Lâm này ra thì không ai biết tin anh đã kết hôn cả. Trợ lý Hàn Lâm là một chàng trai trẻ, có năng lực vì thế rất được sự tín nhiệm của Chu Kiến Minh, đồng thời nhờ Chu Kiến Minh là tấm gương sáng và đã giúp đỡ anh rất nhiều nên với trợ lý Lâm mà nói thì Chu Kiến Minh không chỉ là ông chủ mà còn là một người thân, một người bạn.

    Vì vậy khi anh nghe Bác Trương nói ông chủ gặp tai nạn thì anh lập tức tới nhanh như bay, khi Chu Kiến Minh đi công tác vì ở công ty có việc cần anh ta làm nên đã không đưa anh ta đi theo.

    Lúc này, tất cả mọi người đã có mặt ở trước cửa phòng cấp cứu, chiếc đèn trên phòng cấp cứu vẫn sáng và cái ánh sáng kia làm cho mọi người ở đây càng thêm chói mắt và nặng nề. Trong sự hốt hoảng của mọi người thì có sự xuất hiện của một người đó là Tiểu thư Trịnh gia, cô ta không thẹn với lương tâm mà đã vào xem tình hình thế nào. Cô ta không nghĩ mình sẽ làm hại Chu Kiến Minh, chỉ vì sự ngông cuồng, cố chấp của một tiểu thư mà thôi. Tình hình tai nạn hiện tại cảnh sát đang điều tra, nhưng vì Trình gia là một đại gia tộc nên khi nghe cô ta gọi điện thoại về nói tình hình thì họ đã lập tức đưa người tài xế đến đón cô ta làm người thế mạng. Bắt anh ta đến tự thú nhận anh ta chính là người đã lái xe và đâm trúng chiếc xe taxi mà Chu Kiến Minh ngồi. Trịnh gia hứa trong thời gian anh ta đi tù thì Trịnh gia sẽ chăm sóc người nhà của anh ta và cho gia đình anh ta số tiền lớn và cũng sẽ lo cho hai đứa con của anh ta ăn học hết đại học. Với một người làm thuê và đồng lương ít ỏi thì đó cũng là một việc tốt nhưng anh ta không muốn con mình mang tiếng có người ta tù tội, nên anh ta đã từ chối, nhưng Trịnh gia dụ dỗ không được thì dở trò uy hiếp, Bà Trịnh nói: "Nhiệm vụ của cậu là đi đón tiểu thư thì cậu phải đảm bảo an toàn tính mạng cho tiểu thư, tại sao cậu lại để tiểu thư lái xe, chỉ như thế thôi tôi cũng có thể trị tội cậu rồi, cho nên cậu phải chịu trách nhiệm trong chuyện này". Trịnh gia biết, nếu chuyện này không nhanh chóng có người nhận tội, thì khi Chu gia điều tra ra thì nhất định con gái họ sẽ không thể tránh tội. Chu gia là ai chứ, muốn gia thế có gia thế, muốn địa vị có địa vị, muốn tài chính có tài chính, giới chính - thương thì danh tiếng của Chu gia không nhỏ, thế mà lần này con gái họ lại chọc trúng ổ kiến lửa này thì thật là khó toàn mạng. Cho nên họ nhất định phải nhanh chóng tìm người thế mạng cho con gái của họ.

    Tại Bệnh Viện, Lúc này Ba mẹ Chu tới với vẻ mặt lo lắng, làm sao có thể không lo được, Chu Kiến Minh là đứa con trai duy nhất của họ mà, Cha Mẹ nào mà không lo cho con, hơn nữa với ông bà Chu gia thì Chu Kiến Minh chính là bảo bối của họ, cho nên khi anh muốn cưới Uyển Uyển mặt dù không môn đăng hộ đối, nhưng vì thương con nên họ đã chiều theo ý của Chu Kiến Minh mà đồng ý hôn sự của hai người.

    Khi Ba Mẹ Chu tới thấy mọi người đang chờ ở trước phòng cấp cứu và con dâu của họ thì mặt mày tái nhợt nhìn chằm chằm vào cửa phòng cấp cứu mắt xưng đỏ, họ biết cô nhất định rất đau lòng. Mẹ Chu đến bên cạnh Uyển Uyển ngồi xuống nắm tay cô như để an ủi cô cũng là an ủi chính mình. Bà mặt dù chưa tiếp xúc nhiều với người con dâu này, nhưng bà biết cô là một cô gái lương thiện, dịu dàng và chu đáo nên bà rất thích, cô không phải là người lấy con trai bà vì gia cảnh nhà bà, bà biết điều đó thông qua ánh mắt trong sáng và sự ngây thơ của cô.

    Khi đèn phòng cấp cứu tắt sau hơn 10 tiếng cấp cứu, thì lúc này cửa phòng cấp cứu mở ra và có một vị bác sĩ đi ra, mọi người nhanh chóng tới hỏi thăm bác sĩ: "Bác sĩ con trai tôi thế nào Bác sĩ?", Bác sĩ biết mọi người rất lo lắng và ông nhanh chóng đáp: "Hiện tại thì cậu ấy đã qua cơn nguy kịch, ca phẩu thuật khá thành công, chỉ chờ cậu ấy tỉnh lại thì theo dõi tiếp, nhưng vì cú va đập mạnh trúng vào đầu, nên có máu tụ, hiện tại vị trí máu tụ nằm ở vùng nguy hiểm nên không thể phẩu thuật lấy máu tụ đó ra được chỉ có thể dùng trị liệu và thuốc để có thể loại bỏ từ từ mà thôi, cũng có thể máu tụ ấy sẽ tự nhiên tan biến cũng có, cái này thì phải chờ sau khi cậu ấy tỉnh lại thì theo dõi thêm. Nên chúng tôi sẽ chuyển cậu ấy đến phòng chăm sóc đặt biệt để theo dõi. Một tiếng nữa thì mọi người có thể vào thăm nhưng chỉ được vào ba người thôi và nhanh chóng, để cậu ấy nghỉ ngơi, tôi xin phép đi trước". Nói xong vị bác sĩ tóc bạc ấy cũng đi ra ngoài.

    Lúc này, mặt dù anh đã qua cơn nguy kịch nhưng mọi người vẫn chưa thể an tâm được. Ba Chu lên tiếng nói: "Mọi người về đi, để chúng tôi chăm sóc Kiến Minh được rồi", Uyển Uyển nghe Ba Chu nói vậy thì cô hoàn hồn lại sau những lời nói của bác sĩ, cô nói: "Ba à, Ba cho con ở lại chăm sóc anh ấy nhé, Ba Mẹ lát nữa vào thăm anh ấy rồi về nghỉ ngơi đi ạ, Mẹ cũng mệt rồi, sức khỏe của Mẹ không tốt nên Ba cứ yên tâm, con sẽ chăm sóc anh ấy ạ, Ba đưa Mẹ về nghỉ ngơi, có gì con sẽ báo với Ba Mẹ ạ".

    Mẹ Chu khóc nãy giờ nên cũng rất mệt, bà biết Uyển Uyển sẽ chăm sóc tốt cho con trai của bà. Nên bà nói: "Được, vậy lát con ở lại chăm sóc tiểu Minh, ngày mai Ba Mẹ lại tới, con nhớ cũng phải giữ gìn sức khỏe đó, biết không". Cô nghe Mẹ chồng nói vậy thì rất cảm động và tới vòng tay ôm Mẹ chồng và nói: "Mẹ người yên tâm ạ, con sẽ chăm sóc tốt cho anh ấy và chính mình ạ". Một tiếng sau Ba Mẹ Chu vào phòng vô trùng mặt đồ vô trùng xong thì thăm anh một lát, sợ ảnh hưởng đến sự nghỉ ngơi của anh nên họ nhìn anh một lát rồi về ". Đến lượt Uyển Uyển vào thăm, cô cũng thay đồ vô trùng xông thì tới bên giường bệnh của anh, nhìn anh nằm với chi chít những ống tiêm mà trái tim cô thêm vặng thắt, tại sao anh phải gặp chuyện này chứ. Cầu trời cho anh mau khỏi bệnh, cô nắm tay anh và nói:" Ông xã à, anh biết không, anh đã làm em thiếu chút nữa là bay cả trái tim ra ngoài rồi. Anh đừng làm em sợ nữa có được không, anh phải nhanh chóng khỏe trở lại, có như vậy thì anh mới có thể cằn nhằn em được chứ, Ba Mẹ, Vú An, Bác Trương, trợ lý của anh nữa mọi người rất lo lắng cho anh đó, anh biết không, nên anh nhất định phải khỏe trở lại nhanh chóng đó, em chờ anh ".

    Ba ngày sau đó thì tình hình của anh tương đối ổn định nên được đưa đến phòng Vip chứ không ở phòng chăm sóc đặt biệt nữa. Ở phòng Vip này có cả phòng cho người nhà nghỉ rất tiện nghi, nên Uyển Uyển chăm sóc anh cũng tiện hơn. Hàng ngày cô đều ngồi bên cạnh anh nói chuyện với anh, nhắc lại những chuyện mà họ đã trải qua, rồi kể chuyện của cô cho anh nghe, rồi kể chuyện về Ba Mẹ anh, kể chuyện ở trong sách.. Theo hướng dẫn của Bác sĩ cô lau người cho anh và giúp anh mát xa để cơ thể không bị cứng nhắc thì nằm quá lâu.

    Hôm nay là ngày thứ năm mà anh vẫn chưa tỉnh lại, sáng sớm Bác Trương đã đem đồ ăn tới cho cô, và ít đồ dùng mà Vú An đã chuẩn bị cho cô. Cô cảm ơn Bác Trương rồi nói Bác về phụ Vú An chăm lo nhà cữa, vì Cô và Anh đều không có ở nhà, nên nhà cửa chắc rất vắng vẻ. Bác Trương ra về thì cô nói chuyện với Anh một lát rồi cũng gọi điện về cho Ba Mẹ Chu để nói chuyện và báo cáo tình hình của anh đồng thời an ủi Ba Mẹ Chu.

    Lúc này có một cô gái đang đứng trước cửa phòng, trên người mặc bộ đồ hàng hiệu, túi xách hàng hiệu, đi giày cao gót, khuôn mặt trang điểm đậm, đeo kính mát che gần nửa khuôn mặt, Cô đang tính gõ cửa thì cửa đúng lúc mở ra, Uyển Uyển định đi hỏi Y tá lát nữa có thể đưa anh ra ngoài tắm nắng được không, thì vừa mở cửa đã thấy có người đứng trước cửa, cô nhìn lên thì thấy một cô gái xinh đẹp sang trọng đứng đó, cô mở lời trước hỏi:" Cô muốn tìm ai sao ". Tiểu thư Trịnh gia tên Trịnh Kiều Kiều lên tiếng nói:" Tôi tới thăm Kiến Minh, tôi là Trịnh Kiều Kiều ".

    Trịnh Kiều Kiều cái tên này Uyển Uyển chưa nghe bao giờ nhưng họ Trịnh thì, chẳng lẽ là cô gái của Trịnh gia kia sao, là vị hôn thê của anh đã trở về thăm anh khi nghe tin anh bị tai nạn sao.

    Cô mở cửa mời cô ta vào, cô ta nghênh ngang đi vào với giày cao gót đi độp độp trên sàn nhà gạch bóng loáng. Hôm nay cô ta đến đây vì chuyện vụ tai nạn đã giải quyết xong rồi, người tài xế đã chịu tội thay cho cô ta đã được đưa vào tù rồi, nên giờ cô ta có thể tự do mà không sợ gì cả. Cô ta tin Kiến Minh cũng sẽ không biết được chân tướng sự thật đằng sau vụ tai nạn này, nên cô ta đến đây để theo dõi tình hình của anh ta thế nào.

    Cô ta ngồi xuống ghế và quay lại nói với Uyển Uyển:" Anh ấy thế nào rồi, cô là người được thuê để chăm sóc cho anh ấy à, hay cô là Osin trong nhà anh ấy, cô nhớ chăm sóc chu đáo cho anh ấy đó nhé, nhà họ Chu trả tiền thuê cô nên cô cần phải làm hết phận sự của mình đó ", cô ta nói xong thì quay lại nhìn anh, không ngờ anh là một người đẹp trai như vậy, nếu lần đó anh tới buổi xem mắt thì giờ có lẽ cô đã là vợ của anh rồi, Chu phu nhân của tâp đoàn Chu thị danh tiếng rồi, nhưng mình sẽ không từ bỏ cơ hội, đợi anh ta tỉnh lại mình sẽ tìm mọi cách để có được anh ta, một người đàn ông hoàn kim như thế này làm sao mình có thể bỏ qua được chứ, cô ta nói thầm trong lòng.

    Sau khi cô tiểu thư họ Trịnh kia đi rồi, thì Uyển Uyển cảm thấy như mình sắp mất đi thứ gì đó rất quan trọng, cô biết vị tiểu thư kia mới là người mà anh muốn kết hôn, và theo thỏa thuận trong hợp đồng thì khi cô ấy về cũng là lúc anh và cô sẽ tách ra. Cô không còn được làm vợ hờ của anh nữa, nhưng mặt dù biết là như vậy, nhưng sao tim cô đau quá, thời gian qua cô đã quen với việc có anh bên cạnh, được sự chăm sóc của anh và mọi người, cô đã quên mình chỉ là người thay thể và đã đến lúc mình phải tỉnh lại sau giấc mơ tuyệt đẹp kia rồi, đúng là giấc mơ thì cũng chỉ là giấc mơ mà thôi. Lúc cô đang thẫn thờ thì có người gõ cửa, cô ra mở cửa thì có cô y tá hỏi:" Lúc vừa rồi Chị tìm tôi à ". Uyển Uyển trả lời:" À, đúng rồi, tôi muốn hỏi có thể đưa anh ấy ra vườn tắm nắng được không, có thể đỡ anh ấy ngồi xe lăng được không ạ ". Cô Y tá nói để tôi đi hỏi Bác sĩ rồi sẽ báo lại.

    Sau khi được sự đồng ý của Bác sĩ phụ trách, cô đã thành công đẩy xe cho anh ra ngoài công việc trong khuôn viên của bệnh viện để anh tắm nắng và hít thở không khí thiên nhiên, Bác sĩ nói như vậy càng tốt, sẽ giúp ích cho anh nhanh chóng hồi phục. Cô đẩy xe đến cạnh ghế đá dưới tán cây che mát, cô ngồi bên cạnh nắm lấy tay anh và nói:" Ông xã à, anh phải nhanh chóng khỏe lại nhé, hôm nay cô gái Trịnh gia đã đến thăm anh đó, có phải anh rất mong cô ấy về đúng không, người ta cũng rất lo lắng cho anh, cho nên anh phải nhanh chóng tỉnh lại để kết hôn với cô ấy nhé! Lúc đó em sẽ chúc hai người hạnh phúc, em chỉ mong anh được hạnh phúc là em cảm thấy vui rồi ".

    Sau khi đưa anh về lại phòng bệnh, thì cô đỡ anh lên giường nằm xong thì cô đi vào phòng tắm để lấy nước và khăn ra để lau người cho anh, đúng lúc này thì anh từ từ mở măt ra, anh nháy nháy mắt để thích nghi với ánh sáng xung quanh, sau khi mắt đã ổn định thì anh nhìn quanh toàn một màu trẳng chủ đạo, cùng với mùi thuốc sát trùng thì anh biết đây chính là bệnh viện rồi, anh hồi tưởng lại mọi chuyện anh không nhớ gì cả, vì sao mình lại nằm bệnh viện chứ, anh nhớ mình đi công tác, rồi sau đó mình về hình như trên đường đi taxi về thì mình gặp tai nạn. Đúng lúc này thì có người mở cửa đi vào là một cô gái xinh đẹp và không ai khác chính là vị tiểu thư Trịnh gia kia. Khi cô ta mở cửa bước vào thấy anh đã tỉnh thì cô ta hơi sững sờ và cũng sợ là anh nhớ ra gì đó nên cô ta hơi chần chờ không dám bước tới vội, đúng lúc Uyển Uyển bê thau nước từ phòng tắm ra thì thấy.. không cô không nhình lầm đúng không anh đã tỉnh, anh đã tỉnh rồi, cô chạy vội tới bên giường anh nói:" Anh.. anh đã tỉnh rồi may quá, anh tỉnh rồi "niềm vui không thể nào che dấu được trên khuôn mặt nhợt nhạt vì mệt mỏi của cô, nhưng ánh mắt thì sáng ngời vui vẻ. Anh nhìn cô chằm chằm rồi nói:" Cô.. cô là ai "vì anh mới tỉnh lại nên giọng nói hơi rỗng, cô ngơ ngác nhìn anh, đúng lúc này thì cô gái đang đứng ở cửa nãy giờ kia lên tiếng nói:" Cô ấy là Osin được thuê để tới chăm sóc cho anh những lúc em không có ở đây đó anh à ". Lúc này Uyển Uyển quay đầu lại nhìn vị tiểu thư danh giá kia. Cô ta cũng nhìn cô với ánh mắt cảnh cáo, cô biết điều thì ngậm miệng cho tôi, cô osin à.

    Lúc này Uyển Uyển nhớ tới anh đã tỉnh nên cô đã nhấn chuông đầu giường để gọi bác sĩ tới kiểm tra cho anh, sau khi bác sĩ kiểm tra xong thì nói do máu tụ vẫn chưa tan hết nên đã đè lên giây thần kinh trí nhớ, có thể sau khi máu tụ tan thì anh sẽ nhớ lại tất cả.

    Sau khi tiễn bác sĩ đi, thì cô gọi điện thoại về cho Ba Mẹ Chu và cả Vú An, Bác Trương. Tất cả mọi người nhanh chóng có mặt tại phòng bệnh vip của anh, căn phòng rất rộng nhưng nhiều người như vậy cũng trở nên chật hẹp. Điều kỳ lạ là anh nhớ tất cả mọi người nhưng anh không nhớ Uyển Uyển cô, cũng đúng cô chỉ là người thay thế, giờ người thật đã trở về thì anh nhớ cô làm gì nữa chứ, họ sắp đường ai nấy đi, trở thành người xa lạ rồi mà.

    Sau khi mọi người thấy anh tỉnh lại thì rất yên tâm và vui vẻ, lúc này thì Vú anh mới chú ý tới có một người lạ ở đây, còn người đáng lý ra phải đứng đây thì lại đứng ở đằng xa kia để nhìn mọi người. Vú An nói:" Uyển Uyển à, con làm gì đó, còn vị tiểu thư này là.. "Vú An nhìn Trịnh Kiều Kiều hỏi, cô ta nhanh chóng trả lời:" Dạ cháu là Trịnh Kiều Kiều ạ ". Nghe vậy thì Ba Mẹ Chu quay lại và nhìn cô ta. Cô ta thấy ánh nhìn xa lạ của mọi người thì cười ngượng ngùng nói:" Dạ con nghe anh ấy bị tai nạn nên đến thăm anh ấy ạ ". Ba Mẹ Chu vì niềm vui mừng con trai tỉnh lại mà cũng chẳng để ý gì nên ừ một tiếng và nói cảm ơn với cô ta mà thôi.

    Lúc này anh lên tiếng nói:" Ba Mẹ và Vú An, Bác Trương về nghỉ ngơi đi, chắc mọi người cũng mệt mỏi rồi, ở đây con có Osin chăm sóc rồi, mọi người đừng quá lo lắng ". Mọi người nghe anh nói Osin thì đồng loạt quay mặt nhìn anh, Osin ở đâu có Osin ở đây ngoài Vú An và Bác Trương là người giúp việc ra thì còn ai là Osin nữa chứ, mọi người quay nhìn vị tiểu thư kia chẳng lẽ cô ta giả làm osin nhưng bữa giờ Uyển Uyển túc trực bên cạnh con trai nhà họ mà. Trịnh Kiều Kiều thấy mọi người nhìn mình thì biết mọi người hiểu lầm nên chỉ tay về phí Uyển Uyển nói:" Cô ấy chẳng phải là Osin mọi người thuê tới chăm sóc cho anh ấy sao ạ ". Mọi ánh mắt dồn về phía Uyển Uyển đang đứng ở đằng kia nãy giờ không lên tiếng, không biết đang suy nghĩ gì mà vẻ mặt thất thần.

    Mẹ Chu lên tiếng nói:" Cô nói ai là Osin chứ, Uyển Uyển là.. "Mẹ Chu chưa kịp nói hết câu thì Uyển Uyển nhanh chóng cắt đứt lời nói của Mẹ Chu, cô nói:" Dạ mọi người về nghỉ ngơi đi ạ, ở đây có con chăm sóc anh ấy được rồi ạ, chắc mọi người cũng mệt rồi, anh ấy vừa mới tỉnh, chúng ta để anh ấy nghỉ ngơi, rồi hôm khác lại tới thăm được không ạ ".

    Vú An cũng muốn giải thích với cậu chủ nhưng đã bị Uyển Uyển nháy mắt và ý bảo đừng nói, tất cả mọi người ra ngoài nhưng chưa về vội chỉ có vị tiểu thư Trịnh gia kia thì thấy mình như người thừa nên đi trước, và tính kế hoạch để bắt lấy người đàn ông này.

    Uyển Uyển sau khi sắp xếp cho anh xong thì ra ngoài cửa thấy mọi người đang đứng đó thì nói:" Dạ, sao nhà mình chưa về ạ ". Mẹ Chu nói:" Kiến Minh nói cái gì là Osin, có nghĩa là sao, con nói Mẹ nghe rốt cuộc là chuyện gì đi ".

    Uyển Uyển nhìn Ba Mẹ Chu và mọi người nói:" Bác sĩ có kiểm tra qua nói, do máu bầm còn chưa tan hết nên có thể đã ảnh hưởng đến giây thần kinh của anh ấy, nên anh ấy sẽ quên một số chuyện hay một số người, chờ máu bầm tan thì mọi việc sẽ không sao ạ, nên mọi người đừng lo, con sẽ chăm sóc tốt cho anh ấy, nhưng nếu anh ấy không nhớ thì mọi người cũng đừng nói, vì như vậy sẽ vô tình gây áp lực cho anh ấy, như vậy sẽ ảnh hưởng đến việc hồi phục của anh ấy đó ạ ". Mọi người nghe vậy thì đau lòng cho anh và cũng đau lòng cho cô, Mẹ Chu ôm cô nói:" Con dâu ngoan, cảm ơn con đã chăm sóc tốt và chuyện gì cũng lo nghĩ cho con trai của mẹ mà để bản thân mình chịu ủy khuất, nhất định sau này Kiến Minh khỏe lại Mẹ nhất định bắt nó phải bù đắp gấp trăm ngàn lần cho con, nhà họ Chu chúng ta cảm ơn con ".

    Sau khi tiễn mọi người về cô đứng đó nhìn cánh cửa phòng bệnh suy nghĩ, như vậy cũng tốt anh không nhớ chỉ mỗi mình cô mà thôi, có lẽ cô cũng nên rời đi rồi, duyên phận của họ chỉ ngắn ngủi như vậy thôi".

    (Còn tiếp).
     
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng năm 2020
  2. Kim Nhật Nguyệt My sunshine

    Bài viết:
    57
    Chương 11: Uyển Uyển em ở đâu?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau một tháng nằm ở bệnh viện, rốt cục cũng đến ngày anh được xuất viện, mặt dù anh vẫn chưa nhớ được Uyển Uyển, nhưng anh cũng đã bình phục rất tốt, sau khi bác sĩ kiểm tra toàn diện nói: "Cậu có thể về nhà tịnh dưỡng, tuy nhiên vẫn chưa có thể hoạt động gì mạnh, như thế sẽ ảnh hưởng đến các vết thương mới lành, đặc biệt không được để mình quá căng thẳng, vì dây thần kinh trí nhớ của cậu vẫn chưa hồi phục hẳng, tuy máu bầm đã tan hết nhưng việc cậu về nhà sẽ giúp cậu qua hình ảnh quen thuộc mà nhớ lại".

    Sau khi trợ lý của anh làm thủ tục xuất viện xong thì cả nhà cùng nhau trở về, sau bao nhiêu ngày phải nằm trên cái giường bệnh ấy, khiến anh như muốn buồn chết, cũng may luôn có cô gái ấy hàng ngày không ngại mệt nhọc mà đưa anh đi dạo ở ngoài công viên bệnh viện, giúp anh có thể tận hưởng ảnh nắng mặt trời, cũng giúp anh thoải mái tinh thần rất nhiều.

    Nhưng anh luôn canh cánh một điều, trực giác mách bảo cô không phải là một osin nhưng cô không phủ nhận điều đó, còn luôn coi mình là một osin có trách nhiệm với công việc mà thật sự coi anh như một ông chủ để chăm sóc hết chức trách của mình. Anh cảm nhận được sự chăm sóc dịu dàng và ôn nhu của cô cùng với sự nhẫn nại mỗi khi anh vì đau mà làm khó, nhưng cô không hề oán trách mà còn luôn khuyên nhủ và động viên anh, kể chuyện cho anh nghe để anh quên đi cơn đau. Anh nếu nói không cảm động là giả mà anh biết cô không muốn đón nhận sự trả ơn của gia đình anh.

    Hôm nay, mới sáng sớm những giọt sương còn đọng trên lá của cây hoa hồng ở ngoài ban công, Uyển Uyển đã dậy sớm để phụ Vú An làm bữa sáng, cô đã được Vú An dạy cách nấu rất nhiều những món ngon, sau khi nấu xong bữa sáng cô lên nhà để gọi anh dậy ăn sáng. Hôm nay là ngày anh đi tái khám, mặt dù anh được đặc quyền là không cần phải sắp hàng lấy số chờ khám, nhưng cũng nên đến sớm để kiểm tra sớm còn về, vì thời tiết trước thu còn khá oi bức, ở bệnh viện lại đông đúc người sợ làm anh khó chịu, nên tối qua cô đã nói với anh sáng nay đi sớm kiểm tra và anh đã đồng ý. Quả thật không ngoài ý muốn khi cô lên phòng anh thì anh đã dậy và đang mặt đồ áo chỉnh tề, thấy cô lên anh nói: "Chào buổi sáng, em lên gọi anh à, tối qua em nói anh nhớ mà, đừng quá căng thẳng như thế chứ".

    Anh biết cô gái này rất lo lắng cho anh, cô đối với anh không phải là osin mà như vợ chăm chồng vậy, khoan đã cái gì "Vợ chăm chồng", không thể nào nếu cô ấy thật sự là vợ của mình thì thật tốt quá, nhưng trong nhà không ai nói cô ấy là vợ anh cả, ngay cả cô cũng không nói, cô luôn âm thầm chăm sóc anh, ở bên anh như một điều hiển nhiên mà không hề có động tĩnh gì.

    Sau khi ăn sáng xong, trợ lý của anh đã đến và đưa cô cùng anh đến bệnh viện kiểm tra định kỳ. Khi đến bệnh viện cô và anh cùng nhau xuống xe đi vào đại sảnh bệnh viện, còn trợ lý đi thẳng đến nhà để xe. Hai người vào thang máy lên đến tầng 5 là tầng của bác sĩ chữa trị cho anh, họ vào và được bác sĩ nghênh đón, sau đó nhanh chóng trao đổi và đo huyết áp, rồi tiến hành kiểm tra cho anh. Sau khi kiểm tra xong anh cùng cô ngồi trò chuyện cùng bác sĩ một lát, bác sĩ nói: "Kết quả cho thấy cậu hồi phục rất tốt, ngoài cả dự đoán, chắc là được vợ chăm sóc tốt đúng không", bác sĩ vừa nói vừa nhìn hai người một cách ám muội, cô ngại ngùng đỏ mặt, còn anh thì cười hiểu ý bác sĩ nhưng anh cũng không phản bác điều đó, anh còn cầu mong đó là sự thật hơn cả sự thật ấy chứ.

    Hôm nay, anh đi làm và cô cùng Vú An đi siêu thị mua đồ ăn, đúng lúc đi ngang qua quầy đồ áo nam cô thấy có một chiếc áo sơ mi nam thật sự rất đẹp và quan trọng là rất hợp với anh, cô đi vào quầy coi thử và đã quyết định mua về tặng anh. Sau khi tính tiền thì cũng đúng lúc Vú An đi tới và trêu cô: "Con mua tặng cậu chủ à, chắc chắn cậu sẽ rất vui, nhưng sao con không nói với cậu chủ con là vợ của cậu ấy, con không sợ sau này cậu ấy nhớ lại sẽ trách con sao". Cô cụp mắt xuống và miễng cưỡng nở nụ cười nói: "Không sao đâu Vú à, đợi đến khi anh ấy nhớ ra cũng không sao cả, hiện tại giờ chẳng phải rất tốt sao, hơn nữa anh ấy mới khỏi, chúng ta không nên tạo thêm áp lực cho anh ấy, đến khi nhớ ra thì tự nhớ thôi mà". Vú An chỉ biết lắc đầu và đau lòng cho cô, sao lại có cô gái lương thiện như thế này chứ, cũng mong cậu chủ sớm nhớ ra cô chủ, nếu không cậu sẽ rất hối hận.

    Lúc Uyển Uyển đang ngồi trong phòng của mình định không biết nói như thế nào tặng anh chiếc áo, vì bây giờ cô là osin của anh không phải vai trò là vợ anh, nên việc osin mà tặng áo cho ông chủ rất kỳ quái, nhưng cô không muốn nói cho anh biết cô là vợ của anh dù sao mọi người không biết nhưng cô thì không thể không biết, anh và cô chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa mà thôi, mà trong thời gian anh nằm ở bệnh viện cô gái kia người mà sẽ trở thành vợ thật sự của anh đã tới, như vậy thì dù anh có nhớ cô hay không cũng chẳng có ý nghĩa gì cả. Dù gì thì anh cũng sẽ cưới cô gái ấy, nên anh không nhớ cô thì càng tốt cho anh. Đúng lúc này thì tiếng chuông điện thoại vang lên, cô cầm lên và trên màn hình là một dãy số lạ, cô nhấn nút nghe, đầu dây bên kia như không kịp cho cô nói trước: "Chào cô, tôi là Trịnh Kiều Kiều chắc cô còn nhớ tôi chứ, chúng ta có thể gặp nhau không, hẹn cô ở quán cafe Hoàng Gia".

    Khi Uyển Uyển đến quán cafe thì đối phương Trịnh tiểu thư kia đã ngồi ở đó, thấy Uyển Uyển cô ta vẫy tay và nhìn Uyển Uyển từng bước đi tới gần mình. Khi Uyển Uyển ngồi xuống thì cô ta hỏi: "Cô uống gì", phục vụ đi tới và Uyển Uyển nói: "Vui lòng cho tôi ly nước ấm là được rồi". Cô ta cười khểnh và nói với phục vụ: "Cho tôi ly cabochino đặc biệt nhiều sữa ít và ly nước ấm". Sau khi phục vụ đi thì nhanh chóng đem đồ uống đến cho hai người rồi rời đi. Trịnh Kiều Kiều tay dùng muỗn quấy ly cafe vừa nói: "Cô khi nào thì rời khỏi anh ấy, theo tôi được biết thì giờ anh ấy chẳng nhở cô là ai, mà anh ấy cũng không cần cô phải làm osin nữa, cô cứ ở lỳ ở đó như vậy có vẻ không tốt thì phải".

    Uyển Uyển nghe cô nói như vậy thì lòng chợt quặng đau, nhưng cô ta nói đúng, cô ở lại với tư cách gì, anh đã không cần cô chăm sóc nữa rồi, cô cũng nên rời đi trả lại vị trí vốn là của người trước mặt này về đúng vị trí. Uyển Uyển lên tiếng nói: "Trịnh tiểu thư hiểu lầm rồi, đến lúc đi tôi nhất định sẽ đi, tôi không phải là người mặt dày không biết phải trái, nên tiểu thư yên tâm. Cái gì không phải là của mình thì sẽ không thuộc về mình, cho dù có cưỡng cầu cũng không có kết quả, trái chín ép thường không ngọt mà". Vị Trịnh tiểu thư tức điên nhưng sự không khéo của cô ta cố che dấu đi và nói: "Tôi biết thời gian qua đã làm phiền cô rất nhiều, nhưng cô cũng đừng đau lòng, chắc chắn chúng tôi sẽ không bạc đãi cô, chúng tôi sẽ trả cô thù lao xứng đáng với công sức cô đã bỏ ra làm osin cho anh ấy trong thời gian qua, nên cô cứ yên tâm mà ra đi, từ giờ chúng tôi không muốn thấy cô, vì thấy cô là sẽ nhớ lại những ngày anh ấy phải đau đớn trên giường bệnh mà ám ảnh".

    Nữ chính đã nói như vậy thì cô còn biết nói gì đây, anh không nhớ cô, mà người vợ hứa hôn của anh cũng đã trở lại thì sự ra đi của cô là tất yếu thôi. Cô về nhà trong bao nỗi chua sót, có trách thì chỉ trách cô đã không quản được trái tim mình mà đem lòng yêu anh, yêu anh không lối thoát, nhưng cô sẽ thành toàn cho anh, chúc anh hạnh phúc bên người anh yêu.

    Dạo gần đây mặt dù thời gian nghỉ bệnh của anh nên công việc chất chồng như núi, nhưng anh vẫn luôn cố gắng về sớm để ăn cơm tối với cô và anh cảm thấy đây là một thoái quen mà trước khi anh bị thương đã có nhưng anh vẫn không nhớ được có phải là sự thật hay không. Hôm nay anh cũng như thường lệ về nhà dùng cơm tối cùng cô, nhưng hình như hôm nay cô có tâm sự, không giống với mọi ngày cô luôn tươi cười dịu dàng với anh. Nhưng anh cũng không để ý lắm cứ nghĩ chắc không có chuyện gì lớn, sau khi ăn xong anh lên thư phòng làm tiếp công việc còn dở dang. Cô ăn cơm tối xong thì cũng dọn dẹp bàn ăn rồi lên phòng của mình, Trịnh Kiều Kiều nói đúng cô không nên bám riết ở đây nữa, vì anh không nhớ nên không nói trước việc hiệp ước của họ nên chấm dứt để anh được tự do, nhưng cô thì nhớ nên cô sẽ ra đi trong lặng lẽ để anh không phải nhớ lại những chuyện phiền muộn kia. Cô thu sắp đồ đạt của mình, anh mua cho cô rất nhiều đồ, nhưng những thứ đó không thuộc về cô, cũng như cô không thuộc về nơi này, mặt dù nơi đây đã cho cô bao ấm áp và hạnh phúc ngắn ngủi nhưng cô sẽ trân trọng mãi trong cuộc đời mình.

    Sáng hôm sau, anh ăn bữa sáng xong thì đi làm và nói hôm nay vì có tiếp khách nên sẽ không về ăn tối. Anh nhìn cô đang bận rộn trong phòng bếp mà không ra tiễn anh đi làm anh có chút không quen nhưng nghĩ thôi chắc mình nhớ lầm rồi, cô là osin làm sao tiễn ông chủ như vợ tiễn chồng được, haha anh thật là ảo tưởng gì không biết. Lúc Anh đi thì sau đó Vú An cũng đi siêu thị và hỏi cô có muốn đi cùng không thì cô nói: "Dạ Vú đi đi ạ, con có chút việc nên con không đi cùng được, Vú à đừng mua gì quá nặng nhé, nếu nặng quá thì nhớ nói với Bác Trương phụ Vú nhé, còn nữa Vú đừng chỉ biết chăm lo cho gia đình này mà không chịu nghỉ ngơi, Vú và Bác Trương cũng phải thường xuyên nghỉ ngơi và chăm sóc lẫn nhau thật tốt đó". Vú An cười nói: "Con sao thế sao cứ như sắp từ biệt vậy hả, có gì luôn có con ở đây nên chúng ta sẽ biết tự chăm sóc mình mà, con đừng như gà mẹ bảo vệ con như thế" nói xong Vú An còn cười và nói tiếp: "Thôi con lên nghỉ ngơi đi, trông con có vẻ mệt, muốn ăn gì Vú mua về nấu con ăn". Cô cười và nói: "Vú đừng lo cho con, con khỏe mà, chắc tối qua ngủ không đủ giấc thôi, vậy Vú An đi đi kẻo lát nữa sẽ đông người".

    Sau khi Vú An đi thì cô đóng cửa lại và lên phòng của mình lấy hành lý đã sắp sẵng cũng chẳng có gì cô chỉ mang theo những gì mình mang đến, còn những thứ Anh mua cô không đem theo gì cả. Cô đem túi sách ra khỏi căn phòng mà mình đã sống suốt thời gian qua, những kỷ niệm nơi đây, sự ấm áp mà anh mang lại, tình cảm với mọi người trong nhà. Cô để lại bức thư cho anh rồi ra đi. Cô không để lại tờ khế ước, vì dù gì anh cũng không nhớ nên cô không muốn anh phiền lòng.

    Đến khi Vú An đi siêu thị về thì nấu bữa trưa xong nhưng không thấy Uyển Uyển đâu cứ nghĩ cô mệt nên để cô nghỉ thêm rồi dậy ăn trưa sau. Đúng lúc bên nhà lớn gọi điện đến bảo Vú An và Bác Trương sang giúp một tay vì bên đó chuẩn bị đón khách. Thế là Vú An vội đi mà không kịp lên phòng cô. Đến tối khi Anh đi làm về, vì hôm nay tiếp khách nên anh cũng có uống chút rượu từ lần trước tai nạn nên anh vẫn chưa lái xe mà trợ lý đưa đi đón về. Khi thì Bác Trương. Anh vào nhà căn nhà tối đen, thường ngày nếu Anh về muộn cô sẽ ở sofa chờ anh với ánh đèn sáng choan, thế nhưng hôm nay có gì đó tối tăm quá. Anh loạng choạng tới bậc điện căn phòng khách sáng trưng nhưng sao không có một bóng người, cô đâu rồi. Lúc chiều Vú An nói bên nhà lớn có khách nên đã sang đó phụ một tay, vậy còn cô, cô đâu mà nhà tối đen vậy. Anh đi lên lầu đến phòng mình và nhìn sang phòng cô, nhưng anh không tới phòng cô mà đi vào phòng mình tắm rửa cho hết mùi rượu. Anh hơi say nên cũng ngủ luôn.

    Hôm nay, sáng sớm Vú An đã về lúc nào mà đang nấu bữa sáng trong phòng bếp, Anh đi từ phòng mình xuống, ngoài dự đoán không thấy cô cùng Vú An trong bếp như thường ngày. Anh đi tới phòng ăn ngồi xuống bàn ăn và lấy tờ báo ra xem, anh như có như không quan tâm hỏi: "Sao hôm nay Vú không nghỉ thêm, hôm qua chắc rất mệt, để Uyển Uyển nấu thì được mà". Vú An quay đầu lại nói: "Hôm qua tôi thấy con bé không khỏe nhưng sáng nay tôi về cơm nước vẫn còn nguyên, con bé dường như không ăn gì cả". Anh nghe vậy thì không khỏi lo lắng, hôm qua cô không ăn gì sao. Như vậy là ngủ đói cả ngày sao. Anh không nói hai lời đi lên lầu, tới gõ cửa phòng cô, ngoài ý muốn không có người ra mở cửa mà cửa cũng không khóa, anh đẩy cửa bước vào thấy căn phòng ngăn nắp và lạnh lẽo như không có người ở. Anh hoảng hốt gọi tên cô, tìm cô ở nhà tắm, phòng thay đồ đều không có cô, anh chạy đến cửa thì vô tình nhìn thấy trên bàn trang điểm có tờ giấy được đè bởi cây bút rất thẳng thớm. Anh cầm lên đọc mà tim như ngừng đập, tờ giấy rớt xuống anh chạy ngay xuống lầu và hỏi Vú An: "Vú An, Uyển Uyển đâu rồi, cô ấy đâu rồi, Vú có biết cô ấy đi đâu không". Vú An nghe anh nói thì vội quay lại nhìn anh với anh mắt ngạt nhiên và lo lắng bà lắt đầu và ra vườn tìm Bác Trương hỏi ông cũng không thấy cô đâu cả. Mọi người cùng nhau đi tìm, anh lấy điện thoại gọi cho cô nhưng điện thoại là giọng ngọt ngào: "Thuê bao quý khách hiện tại không liên lạc được..". Tim anh như ngừng đập, cảm giác này là sao tại sao lạ như vậy, anh không nghĩ ngợi vừa cầm điện thoại gọi trợ lý tới và vừa gọi về nhà lớn xem cô có tới đó không, nhưng thật đau lòng cô không có tới đó.

    Trợ lý lái xe và anh ngồi ở ghế sau nhìn xung quanh đường nhưng không tìm thấy bóng hình cô. Cảm giác mất đi này khiến anh đau đớn như mất đi thứ gì trân quý nhất. Anh tìm mãi trong vô vọng, tối về anh mệt mỏi nhưng đau lòng là trên hết, cô đi đâu, vì sao đang yên lành cô lại rời đi, cô không cần anh nữa sao: "Uyển Uyển em ở đâu?". Bỗng dưng anh ngưng động tác anh đã nhớ ra rồi, cô Uyển Uyển không phải osin mà cô là.. cô là vợ anh. Anh nhất định phải tìm được cô trở về.

    (Còn tiếp).
     
  3. Kim Nhật Nguyệt My sunshine

    Bài viết:
    57
    Chương 12: Gặp Lại Sau Hai Năm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kể tử ngày Uyển Uyển rời đi, Kiến Minh hàng ngày đi làm và không quên thuê người tìm kiếm cô khắp nơi. Anh từng nói cho dù cô ở chân trời hay góc biển anh cũng nhất quyết tìm được cô trở về và sẽ không bao giờ để cô rời xa anh nữa. Anh sợ cái cảm giác này quá rồi, nó như muốn ăn mòn trái tim anh, ngày ngày nhớ đến cô, luôn nhìn thấy hình ảnh cô trong căn nhà của họ. Anh mong đó không phải là ảo giác, mà sự thật cô đã trở về bên anh như trước kia: "Uyển Uyển em ở đâu hãy về bên anh đi. Anh nhớ em nhiều lắm em biết không".

    Hôm nay, Ba Mẹ của Kiến Minh gọi điện và bảo anh về nhà ăn cơm một chuyến. Anh biết từ ngày Uyển Uyển đi anh cũng không buồn nghĩ ngợi gì đến chuyện chăm sóc cho Ba Mẹ, nên hôm nay anh cũng nên về nhà một chuyến. Hy vọng Ba Mẹ sẽ không trách anh. Xe vừa vào tầng hầm đỗ xe của gia đình thì bác quản gia đã ra đón: "Cậu chủ, cậu về rồi. Ông bà đang chờ cậu trong nhà, cậu mau vào nhà đi". Anh gật đầu chào Bác quản gia rồi cũng đi thẳng vào phòng khách.

    Nhưng ngoài dự đoán của Anh, phòng khách không chỉ có Ba Mẹ anh mà còn có ba người khác trong đó có một người anh biết mặt chính là Trịnh Kiều Kiều và hai người lớn tuổi kia chắc là Ba Mẹ cô ta. Anh tự cảm thấy thật đúng là mình đã nghĩ quá nhiều rồi, cứ nghĩ Ba Mẹ mình sẽ buồn nên về tạ lỗi với họ nào ngờ họ còn có thể tìm người đồng hành cho anh nữa, xem ra chuyến đi này của anh đúng là không vui vẻ rồi.

    Anh đi thẳng tới phòng khách và chào hỏi Ba Mẹ Chu xong thì quay ra chào hỏi hai người khách lớn tuổi kia theo đúng phép lịch sự. Anh nhìn Ba Mẹ mình và nói: "Ba Mẹ con về ăn cơm với Ba Mẹ nhưng hình như nhà mình có khách nên con đi trước, hơn nữa con cũng đang có việc nên không thể ở lâu được, hẹn Ba Mẹ hôm khác con lại về". Anh vừa nói vừa chuẩn bị bước ra cửa thì Ba anh gọi lại và nói: "Con thật không biết lý do vì sao hôm nay ba gọi con về nhà sao. Đã hai năm rồi người con cũng đã cố hết sức để tìm rồi, nhưng không tìm thấy không phải sao, có nghĩa là con và con bé không có duyên, nên con hãy từ bỏ và thử tiếp nhận mối nhân duyên mới đi con". Anh nghe ba nói vậy thì quay ra nhìn ông và nói: "Ba à, cái gì mà không có duyên chứ, chúng con đã là vợ chồng, là vợ chồng đó ba à, chỉ là tạm thời chúng con có chút hiểu lầm, nhưng con tin con nhất định sẽ tìm được cô ấy trở về, đời này kiếp này của con chỉ có Uyển Uyển làm vợ mà thôi. Nên Ba Mẹ đừng bao giờ tốn công vô ích nữa. Con.." Anh đang định nói tiếp thì điện thoại reo lên, anh lấy điện thoại ra nghe, đầu dây bên kia nói: "Cậu Kiến Minh tôi đã tìm thấy cô chủ rồi.." anh ta còn chưa kịp nói thêm gì nữa thì anh đã chạy thẳng ra xe và nói: "Cậu nhanh gửi địa chỉ cho tôi, ngay lập tức tôi sẽ tới đó".

    Ở tại một miền quê, ở giữa cánh đồng bát ngát có một ngôi trường nhỏ và xung quanh ngôi trường là những ngôi nhà nho nhỏ, người dân ở đây gọi đây là làng Chân Đất. Vì người dân quanh năm chỉ có thể chăm chỉ làm việc, chân lấm tay bùn mới đủ sống, cách xa thành thị phồn hoa. Họ sống rất bình yên trong ngôi làng này, mọi thứ dường như là tự cung tự cấp. Chính vì thế mà những công ty thám tử anh thuê tìm kiếm đã rất khó khăn mới tìm được đến nơi đây. Khi Chu Kiến Minh đến nơi trờ cũng đã ngã về chiều, ánh mặt trời đã xuống núi, chỉ còn lại ánh hoàng hôn sau dãy núi xa xa, trông cảnh tượng thật bình yên mà ấm áp. Những người dân từ những thuở ruộng của mình rủ nhau về nhà và đám trẻ trong trường học cũng ùa ra. Theo sau chúng là một cô gái và đó không ai khác chính là Uyển Uyển.

    Uyển Uyển, Uyển Uyển của anh đây rồi, hai năm, đã hai năm không gặp cô không nhớ anh sao, cô có vẻ như sống rất vui vẻ và hạnh phúc, chẳng lẽ nào cô không giống anh, ngày nhớ đêm mong được gặp đối phương sao. Nhưng không sao cả, chỉ cần anh nhớ cô là được rồi, anh biết đời này của anh đã bại trong tay cô rồi, anh chỉ có thể mặt cô soay chuyển mà thôi, nhưng anh cam tâm tình nguyện, anh sẵng lòng để cô nắm giữ. Anh đi từng bước từng bước tới gần bên cô dường như anh cảm thấy cả một vòng trái đất đã nhập lại làm một rồi, có như thế thì anh và cô mãi mãi không rời xa nữa.

    Khi anh cách cô còn hai bước chân thì cô cuối cùng cũng nhìn thấy sự hiện diện của anh, đám trẻ cũng nhìn thấy có một người lạ. Một ông chú đẹp trai nhưng sao cứ nhìn cô giáo của chúng như thế, một đứa trẻ trong số đó nói: "Con chào Chú, chú là ai ạ, chú tìm cô giáo của con phải không ạ, chú không được bắt cóc cô giáo con đâu, con sẽ bảo vệ cô giáo". Anh nhìn lũ trẻ soay quanh mình thì lúc này anh mới dời ánh mắt khỏi cô và nhìn lũ trẻ nói: "Chú không phải người xấu, chú là chồng của cô giáo các con, chú đến đế đón cô giáo các con về nhà. Nhưng chú hứa sẽ thường xuyên đưa cô giáo các con tới thăm các con được chứ. Chú rất nhớ cô giáo các con, chắc các con không nỡ nhìn thấy chú vì nhớ cô giáo các con mà sinh bệnh đó chứ. Chú thật đáng thương đúng không".

    Lũ trẻ nghe anh nói vậy thì hết nhìn anh rồi lại nhìn cô giáo của mình. Chúng không biết phải như thế nào khi thấy cô giáo của mình không nói gì cả, mà ông chú này cũng thật đáng thương quá, chúng phải làm sao đây. Thế là một bé trong số chúng nói: "Chú nói như thế nhưng sao cô giáo con không nói như thế ạ, Cô ơi, chú này là chồng của cô đúng không ạ, giống như ba và mẹ con đúng không ạ. Khi Mẹ con đi về nhà ngoại ba nói ba nhớ mẹ con. Nên chú này cũng giống như ba con phải không cô".

    Lúc này Uyển Uyển mới nhìn đám trẻ và nói: "Các con yên tâm, cô không sao đâu. Các con mau về nhà đi keo ba mẹ lo lắng. Nào chúng ta về thôi".

    Khi cô vừa quay lưng định bước đi thì bàn tay đã bị một bàn tay khác to rộng và ấm áp nắm lấy. Đây là bàn tay của người đàn ông mà cô đã nhớ mong suốt hai năm qua. Nhưng cô phải làm sao có thể tham lam nắm giữ lấy nó đây, vì nó vốn dĩ không thuộc về cô, cô không xứng đáng với anh, hoàn cảnh cô không cho phép. Cô lấy tay gỡ bàn tay đang nắm lấy tay mình ra nhưng nó càng nắm chặt hơn. Anh đã không ngần ngại mà ôm cô từ sau lưng anh nói: "Uyển Uyển, anh xin lỗi, xin lỗi vì đã không nhớ ra em sớm hơn, xin lỗi vì đã để em lo lắng, xin lỗi vì để em đợi anh lâu như vậy, xin lỗi em, anh xin lỗi em vì tất cả, tha thứ cho anh có được không. Xin em hãy về bên anh đừng rời xa anh nữa, anh thật sự không thể chịu nổi thêm nếu phải xa em nữa. Uyển Uyển à, em muốn trách muốn mắng anh thế nào cũng được, nhưng xin em đừng quay lưng với anh, xin em đừng rời xa anh có được không. Hai năm qua anh đã tìm em khắp nơi, em có biết anh đã nhớ em như thế nào không. Uyển Uyển xin em về với anh đi em!".

    Những giọt nước mắt rơi trên má anh và cũng rơi trên má cô. Cô cũng nhớ anh mà, nhưng cô phải làm sao đây, khi cô chỉ là người vợ hờ của anh mà thôi, và sự ra đi của cô đã trả tự do cho anh rồi mà. Họ không còn quan hệ gì nữa cả. Cô đã trả anh về đúng vị trí của mình. Còn cô, cô chỉ là một cô gái bình thường làm sao có thể tham vọng với tới anh chứ.

    Cô quay lại nhìn anh và nói: "Xin chào Anh Chu, tôi nghĩ anh đã hiểu lầm gì rồi. Tôi và anh trước đây chỉ là vợ chồng hờ mà thôi. Anh đã nhớ ra rồi chứ, tôi ra đi là theo đúng như khế ước mà chúng ta đã giao định. Anh quên rồi sao, nếu quên tôi sẽ nhắc anh nhớ.." Cô còn chưa kịp nói xong thì anh đã ôm chầm lấy cô vào lòng mình thật chặt như ôm gì đó trân quý và như sợ mất đi.

    Anh nói: "Uyển Uyển, em biết không. Với anh trước đây anh cứ nghĩ trên đời này sẽ không có tình yêu đích thực, và anh cũng nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ yêu một ai đó sâu đậm, với anh mọi thứ trong cuộc sống đều là một kế hoạch, anh vạch ra và cứ thế mà làm theo. Nhưng từ khi gặp em, ngay lần đầu tiên em lên nhầm xe anh, ngay lần đầu tiên em không biết trời cao đất rộng mà xâm nhập vào thế giới của anh vào cuộc sống của anh. Thì anh biết rằng mình cũng biết yêu một ai đó, biết nhớ mong một ai đó và biết muốn được ở bên cạnh người đó đến hết cuộc đời, và người đó chính là em. Và em giúp anh biết được thế nào là tình yêu và thế nào là yêu một ai đó thật lòng, chân thành và tha thiết. Uyển Uyển anh yêu em, anh yêu em trọn đời trọn kiếp Uyển Uyển à. Nên anh xin em đừng rời xa anh có được không. Anh sai rồi, anh sai vì đã bỏ lỡ em suốt hai năm qua. Anh xin em hãy tha thứ cho anh có được không".

    Lúc này đây thì dù cho sông có cạn, núi có mòn thì cũng sẽ không thể chia cắt được tình cảm của hai người, cô khóc trong hạnh phúc và ôm chầm lấy bờ vai rộng lớn của anh. Và thế là họ đã có một kết thúc viên mãn, hạnh phúc bên nhau đến trọn đời.

    (Hoàn truyện).
     
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...