- Xu
- 104,339


- Kiếm tiền
- Rewrite4future đã kiếm được 1510 đ

Chờ Chết
Tác giả: Rewrite
Đây là những lời tự sự của một ông già chờ chết.
Lấy cảm hứng từ văn phong của László Krasznahorkai.
* * *
Ở tuổi tám mươi, tôi khá ổn, tôi ngồi đây, trên chiếc ghế mây này, nhìn hoàng hôn buông xuống sau rặng núi Pù Luông lần thứ không biết bao nhiêu, tự hỏi liệu ngày mai tôi còn ngồi ở đây nữa không, hay cũng chẳng quan trọng, chiếc ghế đung đưa nhẹ theo nhịp gió chiều, tiếng kẽo kẹt đều đặn, và tôi thích tiếng đó, nó làm tôi cảm thấy mình vẫn còn chuyển động, vẫn còn sống, dù thực chất tôi chỉ đang ngồi yên và để gió đẩy tôi qua lại, hoàng hôn ở Pù Luông đẹp đến mê hồn, ai cũng nói vậy, những dải mây hồng, những tia sáng cuối cùng vẽ lên núi non những đường nét mềm mại, nhưng tôi đã nhìn cảnh này quá nhiều lần, đến nỗi cái đẹp không còn lay động được gì trong lòng tôi nữa, nó chỉ là một lời nhắc nhở: Một ngày khác sắp kết thúc, một ngày khác tôi vẫn còn sống, hoặc đúng hơn, một ngày khác tôi vẫn chưa chết.
Căn biệt thự này tôi xây để "hưởng già", từ ngữ thanh lịch cho việc chờ chết, hai tầng, kiến trúc hiện đại pha chút truyền thống, tường trắng mái ngói nâu, tôi có ban công rộng này nhìn ra núi non, cảnh đẹp mê hồn, nhưng làm gì được khi người ngồi nhìn đã chết trong lòng, trong căn biệt thự có hai người: Ông La, dọn dẹp, chăm cây, bảo vệ, và bà Hoa, nấu ăn, kiêm y tá, họ chăm sóc tôi chu đáo, nhưng tôi biết rõ họ chỉ vì tiền, số tiền tôi trả rất hậu, đủ để họ lo cho con cái đi học, xây nhà, tôi tự cười bản thân một cách đắng cay: Sự sống của tôi lại là phúc lành cho người khác, nếu tôi chết, họ sẽ mất việc, vậy nên, theo một cách nào đó, càng sống lâu, tôi càng hữu ích, nhưng đó là loại hữu ích buồn cười và vô nghĩa nhất.
Tôi liếc nhìn chiếc điện thoại di động nằm bên cạnh trên bàn nhỏ, màn hình sáng, volume bật tối đa, tôi không muốn bỏ lỡ bất kỳ cuộc gọi nào, dù tôi biết không ai sẽ gọi, mỗi bữa tối, bà Hoa nấu cơm cho hai người dù tôi ăn một mình, tôi không bao giờ bảo bà nấu ít hơn, cái bát cơm thừa ngồi đó như bóng ma của những người đã rời đi, hoàng hôn giờ đã qua nửa chặng đường xuống, ánh vàng cam đã pha chút xám, phai nhòa, mờ dần, và tôi tự hỏi, liệu ngày mai hoàng hôn có đẹp như hôm nay không, liệu ngày mai tôi còn ngồi ở đây hay không, hay cũng chẳng quan trọng, vì dù tôi ở đây hay không, hoàng hôn vẫn cứ tắt, đúng như cuộc đời vẫn cứ trôi, mà tôi.. Tôi chỉ là một người ngồi nhìn.
Tôi nhắm mắt lại một chút, tiếng ghế mây vẫn kẽo kẹt, gió vẫn thổi, nhưng trong lòng tôi, một câu hỏi bắt đầu bò lên, âm ỉ, không thể gạt đi: Vậy tất cả để làm gì, tôi nghĩ về các con, tôi đã kiếm tiền vì chúng, tôi nói với bản thân như vậy, nhưng giờ nghĩ lại, có phải tôi đã kiếm tiền vì chúng, hay tôi chỉ dùng chúng làm lý do để kiếm tiền, sau khi vợ tôi chết, một tai nạn đột ngột, tôi ở lại với ba đứa con nhỏ, tôi đau đớn, nhưng phải gắng sống tiếp, thời bao cấp khó khăn, tôi tái hôn với một người phụ nữ góa phụ, không phải vì tình yêu mà vì cần một người mẹ cho các con, nhưng các con ghẻ lạnh với mẹ kế, gia đình luôn chìm trong căng thẳng, tôi cố gắng hết sức, nhưng không thể hàn gắn, rồi tôi bắt đầu trốn, trốn vào công việc, trốn vào việc kiếm tiền.
Khi thời kỳ mở cửa đến, tôi thành lập công ty thuốc, nhập thuốc bán lại cho phòng khám, bệnh viện, tiền về nhanh, tôi giàu lên nhanh chóng, tôi nghĩ, nếu tôi có tiền, tôi có thể cho con cái mọi thứ: Nhà đẹp, trường tốt, quần áo mới, tôi nghĩ tiền sẽ đủ, nhưng mỗi lần về nhà, tôi thấy con cái nhìn tôi bằng ánh mắt xa lạ, như nhìn một người quen, không phải người thân, tôi nhớ có lần con gái, lúc đó con mới tám tuổi, chạy đến ôm tôi, nói "Con nhớ ba", tôi vỗ vỗ đầu con, rồi nói "Ba phải đi họp", rồi tôi đi, giờ tôi không nhớ nổi khuôn mặt con lúc đó như thế nào, tôi nói với bản thân: Chúng sẽ hiểu khi chúng lớn lên, chúng sẽ biết rằng ba đã làm việc vất vả vì chúng, nhưng chúng không hiểu, hoặc có lẽ chúng hiểu quá rõ, chúng hiểu rằng cha chúng chọn tiền thay vì chúng.
Tôi lại liếc nhìn chiếc điện thoại, vẫn im lặng, không ai gọi, và tôi biết, không phải vì chúng bận, mà vì chúng không muốn, hoàng hôn đã tắt hơn một nửa, bóng tối bắt đầu bò lên ban công, và tôi ngồi đây, trong bóng tối đó, nghĩ về những đứa con tôi đã đánh mất, tôi đánh mất chúng từ khi nào, có lẽ từ lúc chúng còn nhỏ, nhưng cú đánh cuối cùng, cú đánh khiến cầu nối cuối cùng đứt gãy, là khi tôi ly hôn lần hai, khi tôi phải ngồi trong phòng tòa, nghe các con tranh cãi về tiền, ở tuổi sáu mươi lăm, sau ba mươi năm sống chung không tình yêu, tôi ly hôn với bà vợ hai, không ai khóc, không ai tiếc, chỉ còn lại việc chia tài sản, các con tranh cãi dữ dội về khoản tiền tôi chia cho bà ấy, "Ba cho bà ấy quá nhiều! Đó là tài sản của gia đình chúng ta!" con trai cả hét lên, mặt đỏ gay, con gái thứ hai thuê luật sư riêng, họ đưa nhau ra tòa, tôi ngồi đó, trong phòng tòa, dưới ánh đèn trắng chói, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của các con, chúng không nhìn tôi như cha mà như một nguồn tiền đang bị chia nhỏ, và tôi ngồi đó, trong phòng tòa, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của các con, và nhận ra mình đã thất bại hoàn toàn, tôi đã dạy chúng chạy theo tiền, tôi đã cho chúng thấy tiền là quan trọng nhất, vậy tại sao giờ tôi lại tức giận khi chúng chỉ làm những gì tôi đã dạy, tôi không thể trách chúng, tôi chỉ có thể trách bản thân mình, người đã tạo ra chúng thành những con người như vậy.
Số tiền đó, số tiền chúng đang tranh giành, tôi kiếm được từ đâu, từ những viên thuốc, đã nâng giá, tôi bán cho bệnh viện, qua mối quan hệ, những cuộc đấu thầu được dàn xếp, từ giá nhà cắt cổ cho người muốn có chỗ ở thành phố, tôi đã không mặt cái áo cựu chiến binh ngày đi đám tang Tuấn, thứ thật đáng tự hào, mặc lên bộ com lê doanh nhân màu đen, và tôi còn tự hào về nó, tôi nhớ đến đám tang của Tuấn, người đồng đội thời chiến tranh, ông ấy nghèo, con ông ấy cũng nghèo, nhưng tôi thấy con ông ấy khóc thật, ôm quan tài, không chịu buông, tôi đứng đó, trong bộ com lê đắt tiền, và đố kỵ một người đàn ông đã chết, hoàng hôn chỉ còn một vệt sáng mỏng manh trên đỉnh núi, sợi chỉ sắp đứt, và tôi biết, khi sợi chỉ đó đứt, tôi sẽ phải đối diện với bóng tối hoàn toàn.
Tôi cầm chiếc điện thoại lên, tay tôi run nhẹ, không phải vì già yếu, mà vì sợ, sợ cái kết quả tôi đã biết trước nhưng vẫn cứ hy vọng lần này sẽ khác, tôi nhấn gọi con trai cả, tên "Minh" hiện lên màn hình, bên cạnh là một bức ảnh cũ, con trai tôi lúc còn nhỏ, cười toe toét, bức ảnh đó giờ đã hơn bốn mươi năm tuổi, tôi không có ảnh mới của con, con không cho tôi chụp, tiếng chuông đổ: Một tiếng, tôi đợi, hai tiếng, tim tôi đập nhanh, ba tiếng, tôi nghĩ, có lẽ con đang bận, đang họp, đang lái xe, bốn tiếng, hoặc có lẽ con đang tắm, năm tiếng, hoặc con để điện thoại ở phòng khác, sáu tiếng, "Thuê bao bạn gọi hiện không liên lạc được. Vui lòng để lại tin nhắn sau tiếng bíp..", tôi cúp máy, không, không phải không liên lạc được, tôi biết con đang cầm điện thoại, nhìn tên "Ba" hiện lên, và quyết định không nhấc máy, tôi biết vì tôi đã từng làm vậy với những người tôi không muốn nói chuyện, có lẽ con thật sự đang bận, có lẽ.
Tôi gọi con gái, cùng một kịch bản: Một, hai, ba, bốn, năm, sáu tiếng chuông, máy trả lời, tôi cúp, không để lại tin nhắn, nói gì bây giờ, "Con ơi, ba xin lỗi", "Con ơi, ba nhớ con", những lời đó đã quá muộn, quá muộn cả chục năm, tôi gọi con trai thứ hai, lần này chỉ ba tiếng chuông, rồi bíp, tiếng bấm từ chối cuộc gọi, con đã bấm nút "Không muốn nghe", đây còn tệ hơn để máy đổ đến hết, ít nhất như vậy tôi còn có thể tự lừa dối rằng con đang bận, nhưng bấm từ chối có nghĩa là con đang cầm điện thoại, thấy tên "Ba", và chủ động bấm nút "Không muốn nghe", con không đợi đến tiếng chuông thứ tư, con bấm ngay.
Tôi đặt điện thoại xuống, nhìn nó như nhìn một thi thể, chiếc điện thoại đắt tiền này, tôi có thể mua một trăm chiếc như thế, nhưng tôi không thể mua được một câu "Con nghe, ba", tôi không thể mua được một cuộc trò chuyện, tôi không thể mua được một giây phút con cái dành cho tôi, tiền mua được mọi thứ, người ta nói, nhưng người ta nói sai, tiền không mua được điều duy nhất tôi cần bây giờ: Một ai đó nghe máy khi tôi gọi, tôi đặt chiếc điện thoại xuống bàn, nó nằm đó, màn hình tắt dần, tia sáng cuối cùng của hoàng hôn cũng đang tắt dần, và tôi biết, khi ánh sáng đó tắt hẳn, tôi sẽ không còn gì để bám víu nữa.
Và rồi, tia ánh cuối cùng biến mất, hoàng hôn đã tắt, hoàn toàn, không còn một vệt sáng nào, bóng tối bắt đầu bao trùm, không ồn ào, không kịch tính, chỉ lặng lẽ, chậm rãi, không thể cưỡng lại, và trong khoảnh khắc đó, khi ánh sáng cuối cùng chết đi, tôi nhận ra.. Tôi còn nhớ khuôn mặt anh ta, người lính Ngụy đầu tiên tôi giết trong trận Buôn Mê Thuột, anh ta đang giơ tay lên, đôi mắt kinh hoàng, miệng hé mở muốn nói "xin đừng bắn", nhưng tôi vẫn bóp cò, tôi thấy anh ta ngã xuống, máu văng lên quần áo tôi, tôi bảo mình đó là chiến tranh, đó là mệnh lệnh, đó là để bảo vệ lý tưởng, nhưng sự thật là, từ giây phút đó, tôi đã biết mình có thể giết người vô tội và tìm cách biện minh, đó là lần đầu tiên tôi ghê tởm đôi tay mình, rồi sau chiến tranh, khi thời kỳ mở cửa đến, tôi lại giết, không phải bằng súng mà bằng thuốc giá cao, bằng những căn hộ được thổi giá, mà công ty của tôi đã bán, tôi biết rõ những gì tôi đang làm, những bệnh nhân uống thuốc của tôi, những gia đình vay nợ để mua nhà của tôi, nhưng tôi bảo mình: "Mọi người đều làm vậy, đó là quy luật thị trường, là cuộc sống, là tiền, là tiền, tiền", tôi đã vứt bỏ lòng tự trọng của một thằng lính chiến, trở thành kẻ tham lam, chó thật.
Tôi nhớ, trong cái hầm tối ấy, khi bom Mỹ rơi, mùi đất ẩm, tiếng bom xa xa, mẹ ôm chặt tôi vào lòng, thì thầm "Không sao đâu con, mẹ ở đây", năm bao nhiêu nhỉ, 65 à, hay 67, chẳng quan trọng, trong hầm đó, nghèo đói, nguy hiểm, bom đạn, nhưng tôi cảm thấy an toàn, vì có mẹ ôm tôi, bây giờ, trong căn biệt thự này, không có bom, không có địch, không có nguy hiểm gì, nhưng không có ai ôm tôi, không có ai thì thầm "không sao đâu", tôi đã đánh đổi cái ôm của mẹ, của vợ, của con cái, để lấy cái gì, để lấy căn biệt thự này, để lấy những con số trong sổ ngân hàng, thật là một thương vụ tồi tệ, và khi tia ánh hoàng hôn cuối cùng biến mất, tôi nhận ra, không, không phải chợt nhận ra, mà là cuối cùng cũng chấp nhận điều tôi đã biết từ lâu, rằng tôi đã đánh mất cả cuộc đời mình, không phải vì chiến tranh, không phải vì nghèo khó, không phải vì hoàn cảnh, mà vì chính tôi đã chọn đánh mất, tôi đã chọn tiền thay vì tình yêu, đã chọn thành công thay vì gia đình, đã chọn sống lâu bằng cách bơm vào người mình những thứ thuốc đắt tiền, thay vì sống có ý nghĩa, và giờ đây, với tất cả số tiền kếch xù, với căn biệt thự này, với di chúc từ thiện để mua lại lương tâm, tôi vẫn không thể mua lại được một giây phút nào, không thể gọi lại được tiếng "Ba" của con cái khi chúng còn nhỏ, không thể ôm lại được vợ đầu một lần cuối, không thể xin lỗi người lính Ngụy mà tôi đã giết, không thể nhìn thấy các cháu lớn lên, không thể chết như những đồng đội của tôi, chết với nụ cười vì biết mình đã sống trọn vẹn, tôi chỉ có thể chết như thế này: Ngồi trên chiếc ghế mây, trong cô đơn tuyệt đối, với một núi tiền vô dụng và một biển hối hận không đáy, và điều kinh khủng nhất không phải là tôi sắp chết, mà là tôi sợ chết, tôi sợ cái khoảnh khắc cuối cùng khi tôi phải đối diện với sự trống rỗng hoàn toàn của cuộc đời mình, khi không còn có thể tự lừa dối bản thân rằng ngày mai sẽ tốt hơn, khi không còn có thể hy vọng con cái sẽ tha thứ, khi tất cả những gì còn lại chỉ là một câu hỏi vô đáp: "Vậy tất cả để làm gì?" Ôi, tôi có, thật là nhiều tiền, hay thật.
Hoàng hôn tắt, bao lâu, có thể năm phút, có thể một giờ, tôi vẫn đang ngồi đó, hoặc có thể tôi đã không còn ngồi nữa, bóng tối bao trùm hoàn toàn, không còn một vệt sáng nào từ hoàng hôn, chỉ có đêm, đêm đen, lạnh lẽo, im lặng, và tôi ngồi trong đêm đó, bất động, ranh giới giữa sống và chết không còn rõ ràng nữa, từ trong nhà, tôi nghe thấy tiếng bát đũa leng keng, bà Hoa đang dọn bàn ăn tối, tiếng đó xa xôi, từ một thế giới khác, một thế giới của người sống, còn tôi, tôi không biết mình còn thuộc về thế giới đó nữa không, không ai ra ban công kiểm tra tôi, bà Hoa không, ông La không, có lẽ họ nghĩ tôi đã vào trong, hoặc có lẽ họ không nghĩ gì cả, công việc của họ là nấu cơm, dọn dẹp, đóng cổng, không phải kiểm tra xem ông chủ còn thở hay không.
Lá thư cho các con vẫn nằm trên bàn làm việc trong phòng, chưa gửi, sẽ không bao giờ gửi, di chúc từ thiện đã làm xong, tất cả tài sản cho quỹ học bổng con em cựu chiến binh, các con tôi sẽ không được gì, nhưng chúng cũng chẳng cần, chúng đã giàu rồi, giàu bằng tiền tôi cho, nghèo bằng tình cảm tôi không cho, chiếc ghế mây đã ngừng đưa, gió đã im, mọi chuyển động dừng lại, tôi ngồi yên, hoàn toàn yên, và không biết mình có đang thở không, có lẽ có, có lẽ không, cũng không quan trọng, tám mươi rồi, vậy là đủ, không còn câu hỏi "Vậy tất cả để làm gì?" vang lên trong đầu nữa, vì câu hỏi đó đã được trả lời: Không có câu trả lời, và đó chính là câu trả lời, hoàng hôn dần tắt, chiếc ghế mây ngừng đưa. Ông Quân vẫn ngồi trên ghế, bất động.
(hết)
Nếu thấy tác phẩm hay, bạn có thể ủng hộ tác giả bằng cách đọc các tiểu thuyết sau:
1. Trước Lúc Bình Minh (thể loại: Tuổi học trò, thanh xuân)
2. Hẹn Em Ngày Bình Yên (thể loại: Ngôn tình và chiến tranh)
3. Tình Yêu và Bão Tố (thể loại: Trinh thám, hành động, tình cảm)
=> danh mục các tác phẩm của rewrite
Tham gia cuộc thi viết cảm nhận để nhận được 100.000 xu => LINK Ở ĐÂY
Chỉnh sửa cuối: