Tiểu Thuyết Chiếc Bóng - Võ Trường Phong

Thảo luận trong 'Hoàn Thành' bắt đầu bởi Võ Trường Phong, 14 Tháng một 2021.

  1. Võ Trường Phong

    Bài viết:
    19
    Chương 10: Ấy đừng.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cô ta đi được nửa đường thì đứng lại như đang chờ ai, đoán là cô ta không biết chợ ở đâu nên đợi tôi. Từ nhà tôi đi xuống, ba phút thì tới một con hẻm nhỏ để vào chợ. Hẻm 69. Là đường vào nhà ngoại tôi, nhưng chỉ cần đi hơn chục mét là tới chợ chứ vẫn còn xa mới tới nhà ngoại tôi. Tôi không nói gì hết, chỉ đi thẳng tới để cô ta đi theo. Tôi rẽ vào hẻm, vừa đi gần đến chợ thì cô ta kêu.

    - Này biến thái!

    - Đã nói tôi có tên! Không kêu tên mà lại kêu thế, có quá chừng người ở đây họ tưởng thật thì sao! - Nghe cô ta vẫn gọi mình như thế nên tôi bực, liền quay đầu lại nói.

    - Rõ ràng là tên biến thái mà muốn tôi gọi bằng tên à! Tôi vẫn gọi là biến thái đấy!

    Cô ta vẫn cứ mặt lỳ mà kêu tôi biến thái. Chẳng ưa nỗi cô ta.

    - Thế kêu thằng này có gì không? Muốn bán chó hả?

    - Ai bán nó tên độc ác kia! - Cô ta ôm chặt con Ri. Khó hiểu là cô ta vẫn ẫm con Ri đó theo bên mình. Biết là cô ta không nỡ xa nó, nhưng đi chợ cũng đâu xa nhà lắm đâu. Tự nhiên ẫm chó theo làm gì chứ, ẫm nó vậy thì sao mà có thể lựa rau củ quả, lạ lùng! Lúc đi Phan Thiết sắm đồ, cô ta để nó ở đâu?

    - Tôi thấy lạ khi đi chợ mà cô đem theo nó, nên hỏi chơi thôi.

    - Muốn mang theo gì thì kệ tôi, ai cho hỏi như thế! - Cô ta tức giận.

    - Rầu rầu, sợ cô rầu! Thế kêu tôi có gì?

    - Có quán phở, ăn không?

    - Ờ có! – Tôi gật đầu.

    - Vậy thì vào ăn! – Cô ta đang định đi vào thì tôi kêu mua về không ăn ở đây. Cô ta cũng đồng ý. Hai đứa ghé vào quán mỳ quảng. Cô chủ quán thấy bọn tôi cãi nhau nãy giờ, khi hai đứa tôi vào thì lại che miệng cười rồi hỏi hai đứa ăn gì?

    - Biến thái kia ăn gì? - Cô ta nhìn qua tôi mà hỏi.

    - Tôi mì quảng không bỏ đồ cay!

    - Cô ơi! Bán cho con hai bị mì quảng. Một bị đừng bỏ ớt và mỡ, còn bị kia đừng cay.

    - Rồi! – Cô chủ quán trả lời.

    - Cô cứ để đó nha, con đi chợ xong qua lại lấy! Hết bao nhiêu tiền vậy cô?

    Cô ta cũng mua về nên hỏi và trả tiền. Khi thanh toán xong, cô ta đi theo tôi ra khỏi quán, nhưng tự dưng cô ta liền chạy vào lại nói gì đó với cô chủ quán rồi mới trở lại đi theo tôi tới chợ. Dì của tôi, là em ruột thứ chín của mẹ, hiện đang làm việc ở nhà tôi. Dì từ trong ngoại đi ra đây thì ra gặp hai đứa tôi. Cô ta thấy Dì liền giao tiền cho Dì, nhờ Dì đi mua thịt cá, rau củ, cà hành tiêu các thứ giùm mình. Còn cô ta mua bột gạo, bột ngô, thịt băm nhỏ. Cô ta đi tìm và hỏi mua lục phủ ngũ tạng của cừu hay dê gì đó, nhưng không có. Ở chỗ này đâu ai bán mấy thứ đó, hình như cô ta mua cho cô ta, chứ không phải mua đồ về cho cả nhà ăn. Cả nhà đâu ai ăn được mấy thứ đó đâu.

    Mua xong dì mang đồ về trước, mấy món của cô ta thì cô ta xách riêng. Quay lại quán lấy hai bịch mì quảng về. Về đến nhà, cô ta đặt con Ri xuống rồi dặn nó là Ri em ở đây chơi một lát nha, nói xong cô ta đến bếp, lấy những món đồ vừa mua ra chế biến. Cô ta có dặn nhưng chắc con Ri đó nó không chịu nghe, nó cứ chạy quanh chân cô ta như đang vui mừng chuyện gì đó. Nhìn cục bông này chạy loanh quanh, trông cũng rất vui mắt.

    Ri! Em ra chỗ khác chơi đi. Cô ta nói thế nhưng con Ri đó vẫn cứ ôm chân cô ta mà vẫy đuôi. Ri hư quá! Nếu không đi chơi thì ngồi im để chị còn nấu cho em ăn. Em phá như thế, chị cho nhịn luôn đấy! Như hiểu ý, con Ri ngồi xuống, nó đưa chiếc mũi bé tí vào chân của cô ta, tỏ ý biết lỗi. Đấy! Phải ngoan như vậy chị mới thương chứ. Khen con Ri xong, cô ta lại tiếp tục công việc.

    Nấu cho nó ăn? Tôi tự hỏi. Thấy hơi lạ nên tôi lấy điện thoại của mình ra, lên mạng xem thêm thông tin về giống chó Phốc sóc này. Thức ăn của nó là những món cô ta mới mua về. Nếu ăn không đúng cách là nó sẽ bệnh bla blu. Đọc một hồi thì tôi chỉ biết than trời! Cách chăm sóc nó khổ thế không biết, từ ăn uống cho đến tắm rửa. Cái con phó quản lý này sung sướng đây, ăn uống toàn đồ sang còn hơn cả người. Chỉ có gia đình khá giả như cô ta mới nuôi nổi nó, chứ ai đâu mà kham nỗi mấy loài chó này. À mà nó nhỏ xíu thế này, chắc ăn cũng đâu được bao nhiêu..

    Tôi vừa ngồi chăm chú xem thông tin, vừa đổ phở ra tô rồi ăn. Giờ thì tôi mới để ý. Sao mì cay thế này! Nói là không bỏ ớt rồi mà sao lại bỏ, chời ơi bà chủ quán!

    - Có nhiêu đó mà cũng ồn ào, đàn ông con trai gì đâu mà không biết ăn cay hahaha. - Khi thấy tôi nổi nóng mà la lớn, thì cô ta liền nói vào.

    - Dạ thưa cô, tôi đang bệnh. Cái thằng dạ dày, nó không có thích đồ cay hay chua!

    - Vậy thì kêu thằng dạ dày đó, nói nó chuyển đồ ăn cho thằng khác xử lý đi. Chứ la lối làm gì, ồn ào quá! – Cô ta cười như không quan tâm chuyện bệnh của tôi, thật là muốn điên máu! Tôi chợt nhớ lại, hành động cô ta lúc đó rất kỳ lạ khi mua mì cho mình.

    - Tôi biết rồi! - Tôi chợt nhận ra.

    - Biết gì? – Cô ta liền hỏi.

    - Là cô. Thì ra là cô, kêu chị chủ quán bỏ ớt vào bịch mì của tôi đúng không! - Cô ta tưởng tôi không biết sao, khi tự dưng lúc đó cô ta có vào lại nói gì đó với chị chủ quán. Bị phát hiện nên cô ta giả lơ đổi cách nói.

    - Làm gì có!

    - Lúc nãy cười gian chứng tỏ là cô. Còn giả điên à!

    - Có khi cô chủ quán nghe đâu đây có kẻ biến thái. Nên cô ấy bỏ ớt vào để trả thù giúp các chị em phụ nữ.

    - Có cô trả thù tôi thì đúng hơn! – Thì ra cô ta đang muốn trả thù tôi chuyện vợ, và chuyện bán chó đây mà.

    - Đừng có vu khống à. Cô chủ quán cổ cũng là con gái mà, nên biến thái là kẻ thù của tất cả phụ nữ.

    Cô ta lại còn tuyên bố kẻ thù nữa chứ. Chắc tôi điên quá! Kiểu này làm sao tôi hết bệnh khi toàn bị làm bực mình thế này.

    - Được rồi!

    - Ông tính làm gì đó?

    - Tôi sẽ cho cô biết tay.

    - Đừng hòng giỡ trò biến thái với tôi! - Nghe tôi tuyên bố lại thì cô ta liền chạy vào phòng, chắc lấy cái chảo ra. Cứ để cô ta vào lấy. Sẵn điện thoại đang để trên bàn, tôi bật điện thoại mở một cái video trên YouTube lên. Trong lúc video đang được tải, tôi nhấn âm lượng lên hết cỡ. Vừa bật loa thì giọng nói trong video bắt đầu phát ra và to dần.

    Không cần phải ra ngoài hàng, bạn cũng có ngay món ngon dễ làm với thịt chó hấp cho bữa cơm gia đình rồi, rất đơn giản nhưng rất hấp dẫn phải không. Nguyên liệu chuẩn bị: Thịt chó thui: Một kí

    Riềng: Một trăm gram

    Mẻ: Năm mươi gram

    Mắm tôm: Hai mươi gram

    Muối, tiêu, mì chính, sả, ớt tươi, chanh, các loại rau thơm, nghệ...

    Vừa mới ra khỏi phòng, cô ta nghe ngay đến cái đoạn thịt chó. Cô ta hốt hoảng liền chạy thật nhanh đến mà ôm lấy con Ri. Vừa ẫm nó lên, cô ta đang cầm cái chảo vơ vơ cố thủ.

    - Ông không được đụng tới con Ri của tôi! Không được ăn thịt nó! - Cô ta sợ sệt mặt tái mét. Tôi vẫn bình thản nói.

    - Nó chắc cũng đủ một ký!

    - Ông... Ông mà dám đụng vào nó thì tôi liều mạng đập chết ông - Cô ta như muốn khóc.

    - T.. ô.. i s.. ẽ - Cô ta ứ ứ chuẩn bị òa khóc.

    - Ấy tôi chỉ đùa thôi, cô đừng tưởng thật.

    - Đừng có khóc, tôi sợ nước mắt!


    [​IMG]

     
    Nguyễn Ngọc NguyênPhan Kim Tiên thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng một 2021
  2. Võ Trường Phong

    Bài viết:
    19
    Chương 11: Không được! "Bạn thân" của tôi.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cô ta bình tĩnh lại một chút, nhưng hai mắt của cô ta đã ướt mép.

    - Đùa? Đòi làm thịt con Ri của tôi mà đùa! - Cô ta lớn tiếng.

    - Ai nói tôi muốn làm thịt nó?

    - Mở video xem cách nấu thế kia, mà nói là không muốn làm thịt nó hả!

    - Tôi mở lên nghe chơi không được à?

    Hú hồn, may là cô ta bình tĩnh lại. Lỡ cô ta mà có khóc thêm nữa chắc chả biết đường mà dỗ. Chơi bị tôi chơi lại vậy mà đã khóc rồi, đúng thật phiền phức! Cô ta dụi nước mắt lấy điện thoại ra đòi gọi điện cho mẹ tôi, tôi kêu gọi bả làm cái gì chứ.

    - Cho cô biết chuyện... tên biến thái muốn làm thịt con Ri của tôi!

    - Đã nói ai đòi làm thịt con chó của cô, tôi mở video lên nghe chứ có làm thịt nó đâu.

    Cô ta vẫn cứ mặc tôi nói, lấy điện thoại ra mà gọi cho mẹ tôi. Hồi gọi cho mẹ, bả lâu mới bắt máy, nhưng cô ta gọi thì bả bắt máy liền.

    - Alô.. hic... Cô ơi... Con bị con cô thịt...

    Gì thế? Này này này ai thịt cô! Đầu dây bên kia chắc phải hết hồn.

    - Dạ dạ không phải! Hic... Mà là... Phó quản lý của con, hic... Cậu ta muốn làm thịt nó - Cô ta nói lại.

    - Cậu ta mở, video trên điện thoại...

    Không biết mẹ tôi nói gì với cô ta. Nhưng chắc một điều là bả biết cô ta đang khóc! Nói một hồi, cô ta cầm cái chảo đưa về phía tôi.

    - Đưa điện thoại đây cho tôi!

    -?

    - Đưa điện thoại ngay cho tôi!

    - Mắc mớ gì tôi đưa điện thoại cho cô?

    - Cô kêu tôi tịch thu điện thoại! Nhanh bỏ điện thoại vào chảo!

    - Sao lại tịch thu điện thoại của tôi chứ. Tôi không đưa!

    Thấy tôi vẫn không chịu đưa điện thoại, cô ta bật loa ngoài điện thoại lên. Giọng của mẹ tôi phát ra bự chảng kêu đưa điện thoại cho nhỏ quản lý nhanh, nhưng tôi vẫn không muốn đưa.

    - Chỉ mở cái video lên, muốn trả thù một tí thôi mà! Nhỏ đó kêu bà chủ quán bỏ ớt vào mì của con, làm sao con ăn trong khi con đang bệnh.

    - Thì mày đi mua bịch mì mới về mà ăn. Có nhiêu đó mà cũng làm cho nó khóc thế hả. Với lại tịch thu điện thoại, để mày nghe lời nhỏ quản lý. Khi nó còn giữ điện thoại của mày, thì mày không còn làm gì được nó. Tịch thu cho mày khỏi cắm đầu bấm cả ngày nữa! Tao thấy mày chả chịu nghe lời nó!

    Bả định cho cô ta làm mẹ luôn hay sao thế, sao lại bắt tôi phải nghe lời. Thật là bất công cho tôi quá! Thấy tôi trả lời chậm thì bả hét lớn. Tôi đành móc điện thoại ra tức tối bỏ vào cái chảo cho cô ta, nhưng cô ta vẫn đòi thêm những thứ liên quan như dây sạc, tai nghe hay gì đó tịch thu luôn!

    - Tịch thu luôn mấy cái đó làm gì chứ!

    - Kệ tôi, giờ có đưa hay không!

    Một mình chẳng thể chống lại được họ, tôi đành ngậm ngùi đưa hết. Đối xử thật bất công, bạn thân của tôi, cuộc sống của tôi sẽ ra sao khi không có nó bên cạnh đây trời!

    Còn dám làm ảnh hưởng tinh thần tôi hay làm gì con Ri của tôi, thì coi chừng cái điện thoại này ra đi đấy! Cô tả cảnh cáo tôi thêm. Nhìn mặt cô ta lộ vẻ sung sướng khi trả đũa được, và nắm trong tay đứa bạn thân của tôi. Kiểu này đến phiên cô ta khủng bố tinh thần của tôi rồi. Thế là xong đời của tôi, tự mình hại mình đã vậy được họ hỗ trợ hại thêm. Mà nhanh thật. Cô ta vừa mới khóc đây mà đã vui vẻ trở lại ngay sau đó rồi. Cô ta đi đến bếp, tiếp tục nấu đồ rồi cho con Ri ăn. Cô ta vui, còn tôi thì buồn thiu đi ra trước nhà ngồi xuống tựa lưng vào ghế. Tôi đưa hồn mình theo chiều gió. Cây và lá được gió thổi đung đưa qua lại, mà cứ như tụi nó đang cố trêu tức tôi vậy. Không có nhạc nghe những lúc buồn, không game để chơi những lúc rãnh rỗi, không cập nhật tin tức công nghệ... Tinh thần suy sụp!

    Đứng dậy tìm cái gì ăn rồi uống thuốc đã, bụng đói nãy giờ suy sụp thì được gì ở đây, chỉ thấy bụng nó cồn cào thêm thôi. Tôi đứng dậy mà đi lấy gói mì tôm, đang đi ra sau để chế mì ăn thì nghe thấy giọng của nhỏ cháu nói không ngừng. Nhỏ cháu này là con chồng trước của chị Dung. Nó mười tuổi nhưng rất lì lợm, và cũng nói nhiều làm tôi khó chịu nên tôi chẳng ưa gì. Nó thường gọi tôi là Cậu Ba. Nhìn thấy tôi thì nó hỏi.

    - Cậu ba! Chị này là ai thế?

    - Người ngoài hành tinh xâm chiếm Trái đất! - Như người vô hồn, tôi trả lời.

    - Tên kia! Ai là người ngoài hành tinh? Muốn vĩnh biệt cái điện thoại đó à! - Cô ta tức mình. Không phải người ngoài hành tinh thì mắc mớ gì lại xuất hiện xâm chiếm tự do, tiền tiêu, điện thoại của tôi? Tôi đành im lìm.

    - Vậy chị là ai thế? Chị ở nhà bà "quại" của con à? - Nó xưng mẹ tôi la bà ngoại.

    - Ừ, chị ở đây! Chị làm quản lý cho quại em!

    - Vậy ạ!

    - Ừ! Mà em là con của chị Dung à?

    - Dạ! Nhưng mà em không biết quản lý là làm gì vậy chị?

    - Quản lý khách sạn này, tiền này... Và nhiều lắm!

    - Nãy chị nói vĩnh biệt điện thoại là sao? Quản lý có thể phá huỷ mọi thứ, kể cả cái điện thoại hả. Nghe sao giống như mấy bà Phù thủy ghê!

    Phụt... Hahahaha. Tôi đang chế mì gói thì bật cười.

    - Tên biến thái kia cười cái gì! Muốn phải không!

    - Ơ hay. Tôi vui thì tôi cười thôi!

    Tự nhiên cười mà cũng bị dọa.

    - Không phải Phù thủy đâu, chị tịch thu cái điện thoại của tên biến thái này! - Cô ta chỉ tôi.

    - Điện thoại của Cậu Ba! Chị có thể lấy được điện thoại của Cậu Ba luôn à? Cậu Ba không bao giờ cho em đụng đến điện thoại của cậu vậy mà chị có thể. Vậy là làm quản lý thì đến Cậu Ba cũng phải sợ!

    - Đúng rồi em! Giờ em muốn chạm vào điện thoại này không? Lát chị và em cùng phá nó một tí nha.

    Gì! Không được, cô ta muốn làm gì đứa bạn thân của tôi đây? Tôi liếc mắt nhìn nhỏ cháu.

    - Nhưng em sợ Cậu Ba...

    - Em đừng lo, có chị ở đây mà!



    [​IMG]

     
    Nguyễn Ngọc NguyênPhan Kim Tiên thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng một 2021
  3. Võ Trường Phong

    Bài viết:
    19
    Chương 12: Cô ta thích và trái banh tennis.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giữ được bạn thân của tôi nên mới tự tin nói thế, có giỏi trả lại tôi xem cô còn tự tin nữa không! Tôi bưng tô mì tôm xuống cái bàn nhỏ màu gỗ đen, kéo ghế nhựa nhỏ lại rồi ngồi xuống ăn mì. Cô ta cũng đổ mì ra ngồi ăn, nhưng ngồi ở cái bàn gỗ lớn bên kia. Nhỏ cháu theo ngồi chung với cô ta và ăn mấy cái bánh do cô ta cho, có lẽ cô ta đã dụ thêm nhỏ cháu làm đồng minh rồi.

    - Cậu Ba! Ông quại có ở trong phòng không? - Nhỏ cháu hỏi ông ba tôi. Tôi cứ cắm cúi ăn, cũng vì chuyện buồn bực do bị thu cái điện thoại, nên tôi không nghe nhỏ cháu gọi đang mình. Nó gọi lớn tôi mới giật mình.

    - Cháu hỏi mà không trả lời, đúng là cái tên vô tâm! Có nhỏ cháu dễ thương vậy mà.. Lát để nó hành hạ điện thoại cho biết mặt!

    - Hạy tôi đang ăn, ai nghe nó hỏi gì chứ!

    - Chồn hỏi cậu Ba, là ông quại có ở trong phòng không? - Nhỏ cháu hỏi lại. Biệt danh của nhỏ cháu là Chồn.

    - Không! – Tôi trả lời rồi tiếp tục ăn.

    - Ông quại đi nhậu chưa về à?

    - Ờ..

    Ba tôi suốt ngày đi vào Phan Thiết. Ổng nhậu với đám bạn cùng với cái con bồ nhí của ổng, có khi về nhà có khi không. Ổng làm gì kệ ổng, tôi chẳng quan tâm mấy chuyện đó cho lắm.

    - Ông ngoại là..


    - Dạ là chồng của bà quại đấy chị.

    - À! Mà em tên Chồn hả?

    - Dạ! Ở trường em tên Thảo, ở nhà em tên Chồn. Tên này lúc nhỏ ông wại đặt cho em. Cả nhà ai cũng gọi em là Chồn hết, em không thích cái tên đó chút nào

    - Vậy chị gọi em là Thảo nha!

    - Dạ! Ăn nhanh nhanh đi chị, em nôn ghê muốn đụng điện thoại của cậu Ba quá!

    - Chị ăn gần xong rồi, em đợi tí.

    Khi cô ta đã ăn xong, cô ta cùng nhỏ cháu đi ra phía trước khách sạn. Thật bất lực khi họ chuẩn bị tra tấn chiếc smartphone của mình, mà tôi lại không làm được gì để cứu nó hết. Đã vậy không cài mật khẩu cho nó nữa chứ.

    - A. A. A.. Ôi trời ơi..

    Là tiếng la của nhỏ cháu, smartphone của tôi bị họ làm rớt hư rồi hả! Tôi liền chạy ngay vào quầy lễ tân. Tôi đưa mắt nhìn, tìm cái điện thoại của mình nó rớt chỗ nào.

    - Con chó dễ thương quá! Chó của chị hả, nó tên gì vậy chị?

    - Em ấy tên Ri. – Thấy nhỏ cháu đang ngồi nựng con Ri, còn cô ta thì đang cầm cái smartphone của tôi trên tay. Khi thấy tôi hốt hoảng chạy vào, cô ta đưa mắt nhìn mà không biết chuyện gì. Có con chó không mà nhỏ cháu la lên làm tôi hết hồn! Chắc chừng vài ngày nữa tôi sẽ chết mất, vì lên cơn đau tim. Thuốc đâu rồi uống thuốc cái đã! Ăn xong nên phải uống thuốc nhanh thôi, bọn họ làm mình căng thẳng quá!

    Uống thuốc xong. Tôi quay lại quầy lễ tân đi ra ngồi xuống chiếc ghế đá ở phía trước khách sạn, để xem xem hai người họ định làm gì cái điện thoại của mình. Có khách nước ngoài ở trên phòng đi xuống đứng ngay quầy lễ tân, những vị khách đó xuống nói chuyện với cô ta. Dịch sơ sơ là những người khách này họ muốn ở thêm hai ngày nữa mới trả phòng. Nên yêu cầu thanh toán tiền phòng trước, để họ có thể lấy lại passport, hộ chiếu của mình.

    Cô ta nói chuyện tiếng Anh như gió. Để thêm hiệu ứng âm thanh cho hấp dẫn: Vù vù vù. Với cách nói chuyện và hành động, như đưa hộ chiếu nhận trả tiền hay ghi hóa đơn thôi cũng trông rất chuyên nghiệp. Sau khi thanh toán, hai bên cảm ơn qua lại xong xuôi thì mấy người khách kia đi ra ngoài chắc đi ăn sáng hay gì đó. Chào khách xong, cô ta liền đứng mở cuốn sổ to ra xem, tính tính lại số tiền rồi chép chép vào sổ. Vậy ra cô ta vừa làm quản lý, vừa kiêm luôn lễ tân và kế toán! Chẳng lẽ đây là con nhà người ta trong truyền thuyết mà mẹ tôi thường hát cho nghe?

    Lúc nãy định khám phá điện thoại của tôi, do có khách nên bây giờ cô ta và nhỏ cháu mới bắt đầu đụng đến nó. Nhỏ cháu nói một tràn: "Bấm vào game để em chơi đi chị! Chụp hình đi chị! Mở phim hoạt hình xem đi chị! Mở nhạc nghe đi chị!" Cô ta với nhỏ cháu ngồi mò nhấn, vuốt vuốt màn hình qua qua lại được một hồi lâu. Cô ta lấy cái tai phone tịch thu của tôi cắm vào điện thoại, mỗi người đeo một cái tai mà nghe. Nhìn cô ta và nhỏ cháu bấm điện thoại tỉnh bơ, cứ như điện thoại đó là của họ. Thật may là trong điện thoại của tôi không có thông tin hay hình ảnh nhạy cảm nào, như là ảnh tự sướng hay gì đó nên không lo. Tôi chỉ sợ họ phá game thôi. Chứ xóa game thì cũng không sao cả, vì tôi có tài khoản đồng bộ nên chỉ cần đăng nhập lại là vẫn chơi bình thường.

    - Nhạc gì dỡ quá! Điện thoại cậu Ba chán phèo, không có gì để chơi hết. Thôi em đi chơi với con Ri đây! - Nhỏ cháu bỏ tai nghe ra, rồi ẫm con Ri đi mất.

    Như nhỏ cháu vừa nói, thì cả nhà chả ai thích nghe nhạc của tôi cả. Khi lúc đó tôi nằm mở loa ngoài để nghe, thì bị họ chê là nhạc tào lao. Nên giờ tôi chỉ toàn nghe bằng tai phone thôi, để không cho ai nghe thấy nó nữa. Tôi cứ tưởng cô ta cũng sẽ bỏ tai nghe kia ra như nhỏ cháu luôn chứ, zè đâu cô ta lại lấy cái tai nghe của nhỏ cháu vừa nghe. Cô ta nhét nó lên lỗ tai còn lại của mình, mà đứng nghe rất lâu. Chẳng lẽ cô ta thích nghe nó?

    - Biến thái nhìn cái gì hả? - Cô ta gỡ tai phone ra.

    - Ai nhìn cô.

    - Rõ ràng nãy giờ hai mắt cứ nhìn chằm chằm tôi. Vậy mà bảo là ông không nhìn à!

    - Tôi nhìn hai cái tượng Phật đang cười vui vẻ kia. Chứ ai nhìn cô. - Tôi chỉ hai cái tượng Phật Di Lặc bằng đá, được đặt ở bên gốc trên quầy lễ tân.

    - Đừng có nguỵ biện. Hai cái tượng đó có gì mà nhìn. - Cô ta nhìn hai cái tượng Phật mà nói.

    - Có chứ sao không. Nó rất hay là đằng khác. - Tôi nói.

    - Hay cái gì? – Cô ta không hiểu.

    - Thì hay ở đây là thấy mỗi ông trên tay cầm một cục vàng, miệng thì lúc nào cũng cười teo toét. Đã còn vậy ngồi chéo chân, nhìn trong thật là thoải mái. Nhìn rất giống.. - Nói đến đó tôi dừng lại.

    - Giống gì chứ? – Cô ta hỏi.

    - Ai mà biết!

    - Đang nói móc tôi đó hả!

    Ừ công nhận, tôi diễn tả cũng giống cô ta thật! Đứa bạn thân của tôi, tôi xem nó cứ như cục vàng, vậy mà nó lại bị cô ta tịch thu mất. Có được cục vàng của tôi trên tay rồi cô ta liền vui sướng, lại còn thoải mái mà đem nó ra dùng nữa chứ. Tôi không trả lời, khi thấy ẩn ý đó rất giống tôi đang nói cô ta.

    - Này trả lời đi chứ. Nói móc tôi có phải không!

    - Này tên biến thái kia!

    Tôi cười mép, không trả lời lại, tôi cứ để như vậy cho cô ta tức chơi.

    - Cười cái gì. Vậy đúng là đang móc tôi.. Này đứng lại tôi nói chuyện!

    - Này.. Đi đâu đó cái tên biến thái kia!

    Mặc kệ cô ta mắng chửi mình ở đằng sau, tôi đã đứng dậy và đi ra sau nhà. Điện thoại của mình chắc không làm sao đâu, thấy cô ta cũng nhẹ nhàng với nó chắc không sao nên tôi đi ra sau nhà. Trêu cô ta tức vậy cũng đủ rồi, giờ ra đây không có gì để chơi, đã vậy bệnh này không thể tập tạ nặng được. Không có gì làm, tôi đi lấy trái banh tennis ra bóp để tập cơ bàn tay. Tôi đứng đưa trái banh lên phía trước ngực, vừa nhìn trái banh vừa bóp bóp bóp, đứng nghĩ về chuyện cô ta có thể nghe được nhạc của mình. Được một hồi bỗng cô ta đi ra đây, tưởng cô ta ra tìm tôi tính sổ chứ nhưng khi vừa thấy tôi tự nhiên liền che ngực lại.

    - Làm cái gì thế hả tên biến thái kia?

    - Làm cái gì? – Khi tôi vừa hỏi lại, là cô ta đã tấp vào phòng cầm cái chảo.

    - Lại còn giả vờ nữa à? Chuyện lúc nãy tui chưa tính sổ là may rồi đấy. Vậy mà giờ còn dám.. Có ý định đen tối với tôi phải không! Tên biến thái dâm dê bệnh hoạn!

    - Cô bị điên à! Tôi làm gì cô mà chửi tôi như thế chứ!

    - Không làm gì sao? Không làm gì mà bóp bóp trái banh với bộ mặt biến thái thế kia ư.

    Tôi chau mày, nhìn xuống trái banh tennis trên tay mà mình đang bóp.

    - Chả hiểu cô nỗi. – Tôi lắc đầu.

    - Hiểu gì chứ.

    - Người tâm hồn cực kì trong sáng như tôi, đứng bóp trái banh thì không sao..

    - Đứng bóp trái banh với vẻ mặt biến thái thế kia mà bảo là cực kì trong sáng. – Cô ta chen ngang.

    - Tâm hồn toàn đen tối như cô, chỉ toàn xuất hiện làm cho sự việc khác đi, xong lại đem nó đi chửi người khác!

    - Tôi làm sự việc khác đi lúc nào. Rõ ràng người đen tối là ông, tôi đen tối lúc nào chứ! - Cô ta vẫn cố bác bỏ.

    - Vậy trong khi tôi đang bóp trái banh tập cơ tay, thì cô lại nghĩ tôi đang bóp cái thứ khác. Như vậy là cô trong sáng đấy hả? – Tôi cố nhấn mạnh câu đầu.

    Cô ta đang định tranh cãi tiếp. Nhưng khi vừa nghe tôi nói là đang tập thể dục thì cô ta hết đường nói nữa, mặt cô ta bắt đầu đỏ lên. Cô ta lật đật bỏ đi mất tiêu.
     
    Nguyễn Ngọc NguyênPhan Kim Tiên thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 20 Tháng một 2021
  4. Võ Trường Phong

    Bài viết:
    19
    Chương 13: Chỉ cần lời ngọt là cô ta đã đổ!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dù cô có thích nghe nhạc của tôi nhưng tôi cũng không ưa cô, khi cô toàn nghĩ xấu tôi như thế! Sợ và nể trí tưởng tượng phong phú của cô ta quá! Tôi tên Phong còn không có bạn hay ai tên Phú, để cùng tưởng tượng phong phú nữa đây. Chẳng lẽ từ cái sự việc không mong muốn của tôi tại trạm xe buýt, đã làm cho trí tưởng tượng của cô ta bay cao và bay xa thế này?

    Cũng được một tháng. Kể từ cái ngày cô ta xuất hiện làm thay đổi cuộc sống của tôi. Không! Đúng hơn là phá hoại cuộc sống của tôi! Sáng nào lúc tôi đang ngủ ngon, thì cô ta ngày nào cũng dùng tiếng sủa nhức tai của con Ri để đánh thức tôi. Cô ta làm như thế chỉ vì để kêu tôi dậy đi chợ với cô ta, hay đó là cách cô ta muốn trả thù lại tôi về vụ trái banh tennis. Dù bị quê không biết bao nhiêu lần rồi, mà cô ta lúc nào cũng nghĩ xấu và tưởng tượng những thứ không đâu như vụ trái banh tennis đó. Nên thường xuyên có chuyện gây ức chế cho tôi. Dù cô ta có thích nghe nhạc của tôi, nhưng tôi cũng không ưa cô ta khi cô ta toàn nghĩ xấu tôi như thế! Giờ tôi và cô ta cứ như chó với mèo vậy. Cứ hể gặp mặt nhau được một lát thì một tí cũng phải có chuyện gì đó để gây.

    Bệnh của tôi không thấy dấu hiệu nhẹ bớt, mà cũng chẳng thấy nặng thêm. Cũng muốn đứng dậy khởi nghĩa, nhưng do cô ta đang nắm giữ điện thoại của tôi nên đành chịu. Ở đây được cả tháng rồi mà chả biết cô ta tên gì, thôi cứ gọi là "Cô ta".

    Khi bị tịch thu cái điện thoại smartphone, thì tôi đã có một thứ khác để nghe nhạc và đọc tin tức thay thế. Đó là cái máy PC, máy tính bàn ở trong quầy lễ tân. Vì tôi rành máy tính, nên cô ta bắt tôi vào đó để trình báo xuất nhập cảnh qua mạng, hay dễ hiểu hơn là trình báo khách đang tạm trú tại khách sạn, gửi cho bên công an giùm cô ta. Cô ta cứ lấy cái điện thoại ra mà dọa tôi khi tôi không chịu trình báo giúp cô ta, dù cho tôi không muốn làm nhưng cũng bị cô ta ép phải làm.

    Lúc ngồi máy tính bàn để trình báo, muốn chơi game mà chơi bằng máy tính bàn mệt nên tôi chả chơi. Chỉ dành vài tiếng đồng hồ lên tìm nhạc để nghe, và đọc mớ tin tức công nghệ thôi. Sáng hôm nay cũng vậy, tôi dành vài tiếng ngồi đó đọc tin tức và nghe nhạc thì nghe có tiếng xe máy chạy vào khách sạn. Tôi nhìn ra xem, thấy có hai người khách Việt đậu xe ở bãi. Là hai thanh niên trẻ tầm hai mươi hai mốt tuổi, chắc là họ tới thuê phòng. Cô ta cũng ở quầy lễ tân cùng tôi, cô ta đứng tiếp.

    - Ô chào! Cô lễ tân ở đây xinh thế! - Một trong hai người đó khen.

    - Dạ cảm ơn anh! - Hai má cô ta ửng đỏ.

    - Tụi anh muốn thuê phòng!

    - Dạ hai anh muốn ở phòng một giường, hay hai giường ạ? - Cô ta hỏi.

    - Tụi anh ở hai giường!

    - Dạ, giá hai giường là ba trăm nghìn một đêm. Mấy anh ở bao nhiêu đêm ạ?

    Họ không định trả giá mà nói ngay là ở khoảng chín hay mười đêm gì đấy, cô ta mời xem phòng mà họ lại nói nhìn cô lễ tân xinh thế này, không cần xem cũng biết phòng đẹp rồi. Tôi đang ngồi đọc tin tức mà nổi hết da gà. Hai thanh niên đó đang tán cô ta ư, tán gái nó phải sến thế này à! Nhìn cách của thanh niên đó đứng tán cô ta, làm tôi nhớ đến tôi lúc trước nó sến như thế nào. Nhưng tôi sến với một kiểu khác! Có ý định đấm vào mặt mình cho hết nhục khi lại nghĩ đến chuyện sến hồi trước, nhưng hên là tôi kiềm chế lại được. Nhìn mặt cô ta ửng đỏ hơn.

    - Hai anh có ở không ạ?

    - Ở đây có người đẹp nên tụi anh ở!

    - Hi. Dạ vậy, cho em xin hai giấy chứng minh nhân dân của hai anh ạ! - Cô ta cười duyên.

    - Một cái được không em? Mà tụi anh không đem chứng minh nhân dân theo rồi, chỉ có bằng lái xe thôi! Có giữ được không?

    - Dạ được, không sao cả!

    - Vậy bằng lái của anh đây. Anh thích em rồi đó!

    Phụt... Tôi nghe mà muốn phì cười, tự nhiên cô ta quay qua chỗ tôi ngồi vừa che mũi lại vừa lớn tiếng mắng.

    - Tên biến thái mất lịch sự kia, dám đánh rắm trước mặt khách và con gái thế hả!

    - Cô điên à! Tôi đang buồn cười, đánh rắm lúc nào chứ! - Tôi nổi nóng.

    - Tôi mới nghe tiếng đánh bom xong, mà còn dám chối à! Đúng là biến thái vô văn hóa!

    - Cô..

    Tôi đang chuẩn bị nói thì tên thanh niên kia chen ngang nói vào là hắn cũng có nghe. Mấy người này định làm tôi tức điên à! Tiếng phụt từ miệng mình phát ra, nó giống tiếng rắm lắm sao? Tôi thử lại thì công nhận nó giống thật, hết giải thích được.

    - Mà cậu ta là ai thế? Là bạn trai à? - Hai tên nhìn nhau một lát rồi nói.

    - Dạ không, không đâu! - Cô ta lắc đầu.

    - Cũng phải, cách nói chuyện đâu giống bạn trai! Dám làm chuyện mất lịch sự trước mặt người xinh thế này, thì còn ra cái gì nữa! - Hai tên thanh niên nhìn tôi lắc đầu chê. Tên đó nói xấu trước mặt mình luôn à! Chả lẽ đẩn cho hai tên này mỗi tên một đấm. Mà tôi lại không biết đánh nhau, đã vậy họ là khách nên đành kiềm chế! Tên đó biết tôi cười hắn, vì lúc nãy tôi có nói đang buồn cười nên tên đó mới có ý lăng mạ tôi.

    - Chìa khóa phòng của hai anh đây!

    - Phòng mấy vậy em?

    - Dạ phòng hai lẻ tư trên tầng một!

    Cô ta đưa chìa khóa cho hai tên đó. Hai tên đó nhận chìa khóa xong lật đật đi lên lầu, bầu không khí cũng trở nên im ắng lại. Không biết nãy giờ nói chuyện ồn ào, có làm phiền khách ở phòng không nhỉ? Cô ta nhìn tôi bằng cặp mắt khinh bỉ vì hành động lúc nãy của tôi. Nãn quá! Giờ ăn trưa nên ra sau nhà ăn cơm. Ở nhà chỉ có dì, tôi và cô ta nhưng tôi chẳng bao giờ ăn chung. Tôi thường bới cơm, đồ ăn riêng rồi qua cái bàn nhỏ màu gỗ đen ngồi ở đó mà ăn, ngồi ăn chung với cô ta sao nuốt cơm nỗi. Dì tôi hỏi cô ta.

    - Hai đứa lại cãi nhau nữa à? Dì thấy lúc nào hai đứa cũng cãi nhau nhưng thấy rất thân mà ta. Nào là đi chợ chung, làm việc cũng chung... Bởi lẽ nó phải lên đây ăn chung chứ!

    - Đâu có! Con và tên biến thái đó không có thân đến mức đó đâu dì, con chỉ quản lý hắn thôi! Tên biến thái đó muốn làm gì kệ hắn đi dì.

    - Phải không đấy, thích nó mà còn giả bộ. Dì thấy nó có biến thái gì đâu mà sao con gọi nó thế!

    - Không như dì nghĩ đâu, lúc nãy hắn còn làm chuyện thiếu tế nhị nữa kìa. Con không thích loại người như tên biến thái này đâu!

    - Vậy à! Có thấy buồn không Bờm? Hở Bờm?

    Tự dưng dì chuyển sang tôi.

    - Có nghe dì nói không? Bờm!

    - Dạ - Nói với cô ta thì nói đi, chứ sao dì lại chuyển qua con làm gì.

    - Nó kêu không thích loại người như con kìa, có buồn không?

    - Sao lại buồn chứ! - Tôi vừa nói vừa ăn.

    - Buồn mà còn giả bộ nữa!

    - Mệt dì quá!

    Muốn nghĩ về tôi sao thì nghĩ, buồn làm gì chứ. Cô ta không thích thì tôi còn cảm ơn, tôi không muốn ảo tưởng để bị đau thêm lần nữa.

    Ăn cơm xong và cũng vừa uống thuốc xong. Tôi ra ngồi ở ghế đá ngoài trước khách sạn để nghỉ ngơi, cô ta cũng ăn xong ra ngồi ở quầy lễ tân. Cô ta sao lại đồng ý lấy bằng lái xe của hai tên đó, làm sao tôi có thể trình báo công an bằng cái này! Hai tên thanh niên phòng hai lẻ tư đi xuống, nhìn thấy cô ta.

    - Cô em xinh đẹp ăn uống gì chưa?

    - Dạ rồi!

    - Tưởng em chưa ăn để tụi anh chở đi ăn cùng. Vậy thôi để hôm khác nha.

    - Dạ.

    Cái gì vậy, chỉ mới gặp vài tiếng thôi mà cô ta đổ rồi à? Hai tên đó đi ra dắt chiếc xe Suzuki của hai tên đó, rồi leo lên xe chạy đi có vẻ gấp gáp. Tôi nhìn thấy cô ta cứ đưa mắt nhìn theo, vẻ tiếc nuối. Cô ta thích cái tên đó?

    Đúng là cô ta thích cái tên đó thật! Khi sáng hôm sau cứ đi qua đi lại ở quầy lễ tân, rồi nhìn lên cái chỗ treo chìa khóa phòng nhìn vào số phòng hai lẻ tư. Chắc là hôm nay tên đó sẽ chở cô ta đi ăn, hoặc muốn nghe tên đó chém gió. Tôi ngồi nghe nhạc, nhìn cô ta mà cảm thấy khó chịu. Chả phải vì tôi đang ghen, mà là cô ta mặc cái váy ngắn ngủn đi qua đi lại làm tôi khó chịu. Chả biết cách ăn mặc của cô ta như thế hay sao. Cứ từ lúc cô ta đến đây tới giờ, cũng vì cái váy ngắn này mà tôi bị không biết bao nhiêu chuyện phiền phức. Cô ta vẫn mặc mấy cái váy ngắn đó.

    Chỉ cần dẻo miệng nói lời ngon ngọt, là cô ta đã bị tên đó cưa đổ quá dễ dàng. Dù tên này chẳng đẹp trai tẹo nào! Hay quá! Chắc phải đi ép dẻo cái miệng mình mới được! Thành thú mỏ vịt. Ôi, mày đây rồi Perry! Hèn gì cô ta lại đồng ý lấy bằng lái xe thay vì yêu cầu chứng minh nhân dân. Kệ vậy, nghe nhạc tiếp.

    Một cuộc tình nữa đến, được một thời rồi đi

    Những vết thương cứ thế cứ to dần làm tôi chẳng tin vào một điều gì là mãi mãi

    Chỉ có ở trong phim mà thôi

    Nên đừng có ai ham mộng mơ đến túp lều tranh với hai quả tim vàng

    Lang thang một mình, cũng chẳng làm sao

    Bao nhiêu lâu nay tôi đã quen rồi, quen rồi, quen một mình như thế

    Yêu thêm một người, có chắc là mình sẽ good lên, hay là chỉ thêm đau đầu?

    Vậy thì đành thôi, Forever, Forever Forever Alone

    Đành một mình thôi Forever, Forever Forever Alone...

    [​IMG]

     
    Nguyễn Ngọc NguyênPhan Kim Tiên thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 20 Tháng một 2021
  5. Võ Trường Phong

    Bài viết:
    19
    Chương 14: Lời nói dối!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bữa nay không thấy hai tên thanh niên đó xuất hiện.

    Những ngày sau. Chỉ thấy những khách khác ra vào, chứ hai tên đó thì tôi không thấy đâu. Chắc hai tên này chỉ thuê phòng để tối về ngủ, sáng thì mấy tên đó đi mất. Cô ta không còn nghe được mấy tên này chém gió nữa, vậy khỏe tôi cũng chả muốn thấy mặt của mấy tên đó. Nhưng cô ta thì lại rất muốn, nên mặt cứ buồn buồn ngồi hóng. Đúng là cô ta mê cái tên dẻo miệng đó. Lý do những thằng xấu trai mà có ghệ xinh là đây rồi, còn chuyện to hay nhỏ thì từ từ mới biết. Đang nói gì thế nhỉ? Tôi ngồi nghĩ lung tung rồi cười một mình. Cô ta nhìn thấy vậy thì đi ra sau, khi trở lại trên tay cô ta cầm cái smartphone của tôi. Cô ta đi vào liếc mắt làm tôi đứng tim, tưởng cô ta khi thấy tôi cười thì lấy đứa bạn thân của tôi để khủng bố, ai dè cô ta lấy nó ra chỉ để cắm tai phone mà nghe nhạc đỡ buồn! Thành điện thoại của cô ta rồi hả chời?

    Và rồi cứ như thế... Ngày thứ Mười! Cái ngày mà hai tên đó trả phòng, mới thấy hai tên đó xuất hiện. Tám giờ bốn mươi lăm phút tại quầy lễ tân và đương nhiên tọa độ của tôi là đang ngồi máy tính, còn cô ta đang ở hướng chín giờ, tính từ chỗ tôi. Đại loại là cô ta đang ngồi kế bên tôi đấy. Tên dẻo miệng đi xuống lầu nói với cô ta cho họ trả phòng. Khi thấy được mặt của tên đó, cô ta vừa vui vừa buồn khiến cho hắn để ý.

    - Sao hôm nay anh thấy mặt người đẹp buồn buồn vậy. Tên kế bên làm gì em nữa à!

    Tên này muốn gì đây! Không đá đểu tôi là tên đó ăn ngủ không ngon hay sao? Cô ta tươi cười trở lại khi được hắn chọc. Hóa ra cô ta chỉ chờ nhiêu đó.

    - Dạ hai anh ở mười đêm, tổng cộng là ba triệu chẵn! - Cô ta tính.

    - Giờ anh thanh toán tiền phòng, nhưng anh phải đi nhận tiền được người ta gửi cho. Xong anh mới có thể thanh toán cho em được.

    - Vậy ạ!

    - Em cho anh mượn bằng lái xe của anh một lát, chạy từ đấy đến đó anh sợ cảnh sát bắt mà không có bằng lái xe. Lấy xong rồi, anh sẽ trở lại thanh toán cho em. Được không?

    - Dạ...

    - Anh đi lấy cũng nhanh thôi. Lấy xong, anh trở lại thanh toán cho em.

    - Dạ đây, lát anh quay lại em có chuyện muốn nói! - Cô ta liền đưa bằng lái xe.

    - À anh biết em muốn nói gì rồi! Thích anh rồi phải không! - Tên đó nháy mắt.

    Tên này nói mà không biết ngượng. Vâng! Anh rất tỉnh và đập chai! Cô ta từ chối dù cho tên đó nói trúng phốc.

    - D... ạ không.

    - Vậy lấy xong rồi anh sẽ trở lại thanh toán, rồi nghe em nói.

    Tên đó nói sẽ trở lại thanh toán nhiều lần quá. Nghe có vẻ như muốn đi luôn thì đúng hơn, hình như có gì đó không ổn. Cô ta dễ dàng tin tên đó mà đưa lại bằng lái, giờ không còn gì để giữ chân hắn quay lại đây. Quyền của mình chả lẽ chỉ ngồi nhìn như cái camera, à camera.

    - Này anh! Anh cho tôi chụp hình hai anh, cùng biển số xe của anh được không? - Tôi ngồi vừa rà rà chuột máy tính vừa nói với tên đó, cũng tính mượn lại điện thoại từ cô ta để chụp hình hai tên này.

    - Mất lịch sự vừa thôi. Người ta đã nói là lấy xong quay lại thanh toán rồi mà. Để cho mấy ảnh đi! Xin lỗi hai anh nha, hai anh cứ đi đi ạ - Cô ta nói và dịu dàng xin lỗi anh ta.

    - Ừ không sao đâu em.

    Đúng là tôi hơi bất lịch sự nhưng vì lý do an ninh nên tôi đành phải thế. Cô ta để mặc cho hai tên đó đi, không đồng ý cho tôi chụp, cô ta muốn cho tên đó đi nhanh để còn quay lại có chuyện muốn nói. Dự là cô ta chuẩn bị tỏ tình. Được cô ta cho đi lấy tiền để thanh toán tiền phòng, hai tên đó đi ra dắt xe mà chạy đi. "Hai tên đó đi luôn đấy!" Tôi nói cảnh báo.

    - Ganh tị với người ta nên nghĩ xấu họ chứ gì!

    - Tôi ganh cái gì chứ?

    - Người ta nói chuyện dịu dàng vui tính, và đặc biệt anh ta rất lịch sự mà lại không tin. Không bằng một vé của người ta, nên ganh tị nghi ngờ họ phải không!

    Xin lỗi! Tôi chả thích chọc hay tán gái, nói chuyện dịu dàng kiểu nịnh nọt à? Họ thì giỏi quá rồi! Kể từ cái lần cuối tỏ tình ấy, thì tôi đã bắt đầu không còn cảm giác với con gái để mà tán nữa. Khả năng nói chuyện cũng đã mất nên tôi cứ lạnh lùng với họ. Tôi không nói gì khi cô ta nói tôi không bằng một vé của tên đó, không nghe cảnh báo thì nếu có chuyện gì đừng trách cho ai đấy!

    Ngồi chờ cho đến trưa mà vẫn không thấy bóng dáng hai tên đó trở lại. Cũng tới giờ cơm nên dì kêu tôi và cô ta ra ăn. Buổi ăn trưa đó, cô ta cứ ngồi đó cầm đôi đũa mãi, thấy vậy Dì thổ vai cô ta làm cô ta giật mình.

    - Con sao vậy? Sao bữa nay dì thấy con lạ vậy?

    - Có gì lạ đâu Dì! – Cô ta nói.

    - Có! Dì thấy con lúc nãy cho con Ri ăn, mà con cứ ngồi nghĩ cái gì cứ như người mất hồn ấy. Giờ ngồi đây không chịu ăn cơm. Con bị sao à. Bệnh hay sao?

    - Dạ không có gì đâu dì... - Cô ta quay qua nhìn tôi, vì tôi biết chuyện.

    - Thằng Bờm làm gì con sao?

    - Dạ không!

    Cô ta lo là bị tên đó lừa tình cũng như lừa tiền, khi mấy tên đó không quay lại để thanh toán số tiền phòng ba triệu đồng. Sao cứ có chuyện gì thì họ toàn cho nguyên nhân là tôi thế không biết, liên quan gì đến tôi chứ. Tôi đứng dậy tới bàn gỗ hai người họ để bới cơm. Cô ta giật mình lo lắng vì sợ tôi kể chuyện đó ra cho Dì nghe, nhưng khi thấy tôi chỉ đến bới cơm rồi quay trở lại bàn nhỏ ngồi, thì cô ta thở phào. Cô ta làm như tôi thích tám chuyện lắm không bằng!

    Và rồi ăn cơm xong. Cô ta ra đứng đợi ở quầy lễ tân, đứng cho đến chiều thì cô ta càng lo lắng và hoảng sợ hơn. Khi chắc chắn là hai tên đó không còn quay lại nữa. Tiền bạc mà bị mất mát hay không rõ ràng, mẹ tôi sẽ làm um xùm nhà lên, dù cho đó là người thân đi chăng nữa. Cô ta biết nên sợ. Đã vậy hôm nay là ngày ba mươi, hôm sau là cuối tháng mẹ tôi sẽ kiểm tra doanh thu cũng như chi tiêu.

    Cô ta cứ giật mình khi ai đó nhắc đến từ tiền hay pay trả. Trên phòng, khách xuống yêu cầu tính tiền phòng thì cô ta giật mình. Vừa thanh toán tiền phòng cho khách xong, có tiếng chuông điện thoại của cô ta, cô ta nhìn vào màn hình mặt tái mét. Nhìn sắc mặt đó của cô ta, tôi có thể đoán là mẹ tôi gọi. Biết là mẹ tôi gọi là ngày mai sẽ chờ cô ta báo cáo doanh thu của tháng này, nên cô ta trả lời như nói không nỗi. Hình như cô ta không đủ tiền để bù vào đó, chứ nếu có thì đâu có lo sợ như vậy. Cô ta cứ ngồi một cục ở quầy lễ tân nhìn ra trước rồi lục lọi các thứ, chả biết lục cái gì xong lại nhìn tôi, rồi lại quay đi chỗ khác. Như cô ta đã biết mình sai muốn nhờ giúp đỡ, nhưng không dám nói. Nhìn cô ta mà tôi phát mệt.

    Ngày ba mươi mốt! Cuối tháng.

    Sáng ra quầy lễ tân ngồi máy tính, giật mình khi nhìn thấy cô ta với hai con mắt thăm thâm quầng, tựa như xác sống. Chắc có lẽ đêm hôm qua cô ta chẳng thể nào ngủ nỗi vì sợ. Vừa ngồi xuống tôi nghe tiếng xe mẹ tôi chạy về với chiếc Elizabeth đỏ đặc trưng, cô ta nhìn thấy mẹ tôi như nhìn thấy ma. Mẹ tôi dừng xe rồi cầm một cuốn sổ nhỏ.

    - Ủa, con sao vậy? – Vừa mới đi đến quầy lễ tân, thì nhìn thấy bộ dạng của cô ta nên mẹ tôi hỏi.

    - D.. ạ...

    - Có phòng hai lẻ tư khách ở mười đêm, con lấy tiền phòng đó ba triệu! – Trong lúc cô ta còn ấp úng thì tôi nói vào. Cô ta giật mình ngạc nhiên, cô ta quay qua nhìn tôi. Mẹ tôi hỏi cô ta.

    - Thằng con cô nó lấy ba triệu hả con?

    Không đợi cho cô ta trả lời, tôi nói tiếp.

    - Lúc đó khách xuống trả phòng mà không có nhỏ đó ở quầy lễ tân, con tự tính tiền phòng cho khách.

    - Vậy hả! Rồi tiền đâu, đưa lại nó chưa? – Mẹ tôi hỏi.

    - Con chưa đưa. Con lấy cái tiền đó đi mua cái điện mới rồi!

    - Mày lấy ba triệu đi mua cái điện thoại? – Bả lại hỏi. Tôi dạ một cái thế là bị ăn một trận chửi, bả chửi vang ầm cái khách sạn với nhiều từ ngữ rất khó nghe. Xong bả hỏi cô ta: "Có phải nó lấy tiền không nói cho con biết, để mua cái điện thoại?" Vì khi thấy bả chửi tôi khủng khiếp như thế, nên cô ta rất sợ chỉ biết đứng gật đầu. Khi chắc chắn là tôi đã lấy tiền, bả lại quay sang tôi mà chửi.

    - Mày đi ra khỏi nhà cho tao, tự ý lấy tiền không nói cho ai biết, ở nhà ăn rồi phá của! Đừng cho nó ăn để nó chết quách cho rồi! Con với cái... Tao thu điện thoại mày thì mày mua cái khác à! Tao tịch thu cái mày vừa mới mua, thì mày ăn cắp tiền đi mua tiếp à? Thằng phá của!

    [​IMG]

     
    Nguyễn Ngọc NguyênPhan Kim Tiên thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 20 Tháng một 2021
  6. Võ Trường Phong

    Bài viết:
    19
    Chương 15: Cô ta đang trốn tránh trách nhiệm?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bả đòi đuổi tôi ra đường các kiểu, kêu cô ta không được đưa tôi tiền ăn sáng các thứ. Có đoán trước là sẽ bị chửi, nhưng không thể ngờ nỗi là bả chửi tôi kinh khủng đến thế. Chẳng muốn mình thành anh hùng, hay có ý gì khi nhận cái trách nhiệm đó. Do cô ta được mẹ tôi ca tụng, dạng con nhà người ta như thế thì để bả không biết chuyện cho bả khỏi cảm thấy thất vọng. Một thằng được cho là không tốt đẹp gì trong nhà, dù gì cũng được họ cho là xấu rồi thì thêm một cái xấu nữa cũng chả ảnh hưởng gì mình. Nhìn bộ dạng cô ta khi đứng nghe mẹ tôi chửi tôi, là biết chắc cô ta chưa từng làm sai điều gì cũng như chưa từng bị người lớn mắng chửi.

    Bả đứng mắng chửi tôi một hồi thì bả kêu cô ta trừ cái khoảng tiền mà tôi lấy ra, rồi kêu cô ta báo cáo lại doanh thu cho bả. Báo cáo xong, cô ta tính tổng số tiền rồi đưa hết số tiền đang giữ cho mẹ tôi. Bả trích và đưa lại cho cô ta tiền để chi tiêu.

    - Con cho nó nhịn ăn sáng, khi nào bằng lại số tiền nó lấy thì thôi! - Bả nhìn tôi nóng nảy dặn cô ta.

    - D... ạ.

    Xong rồi bả đi ra trước dắt xe, nhưng vẫn còn lầm bầm. Bả lên xe đề máy rồi chạy đi. Trước sau gì bả cũng kể với bạn bả là tôi lấy tiền này nọ, tôi sẽ lại có thêm "chiến tích" mới với những người bạn kia của bả thôi. Chờ mẹ tôi đi, tôi mới bước vào quầy lễ tân. Tôi đang tới chỗ máy tính thì cô ta nhìn theo nói.

    - Ai nhờ giúp chứ. Muốn tôi mang ơn phải không!

    - Chả cần cô mang ơn.

    - Không muốn mang ơn thì nhận làm gì! Tên điên!

    Gì vậy? Thà cô ta đừng nói mà im lặng như lúc đầu luôn đi. Tôi bị bả chửi do nhận cái lỗi của cô ta, mà giờ lại bị cô ta chửi thế này. Cô ta sao lại tức giận, người chửi và tức là tôi mới đúng chứ! Thật sai lầm khi mình lại đi nhận cái lỗi của cô ta! Tôi không nói gì, tôi đến ngồi vào máy tính chùm tai phone lên mở nhạc nghe. Cô ta không nói nữa, im lặng bỏ đi ra ngoài sau và không thấy quay trở lại quầy lễ tân.

    Giờ cơm trưa.

    - Con ra ăn cơm đi, làm gì trốn trong phòng miết thế? - Dì gõ cửa kêu cô ta.

    - Dạ lát con ăn, dì ăn trước đi ạ! - Cô ta nói vọng ra.

    - Thằng Bờm lấy tiền, mà mẹ của nó chửi luôn con hả?

    Cô ta im lặng, không trả lời lại câu hỏi của dì.

    - Có cần dì đem đồ ăn vào cho con với con Ri không?

    - Không cần đâu dì!

    - Vậy thì dì để đồ lại nha. Một lát con nhớ ra ăn đấy!

    Dì nói với cô ta xong đến bàn ngồi ăn cơm, dì ngồi trách tôi. Cô ta cứ nhốt mình trong phòng cả ngày hôm đó không thấy ra. Hôm sau. Ngày một, đầu tháng! Ấu... ấu... ấu ấu ấu. Lại là tiếng sủa của con Ri. Tôi bực mình mở mắt thì nghe thấy tiếng của mẹ, bả đang đứng ở trước cửa phòng tôi. "Con khỏi cần kêu nó dậy đi chợ nữa, cứ sáng để nó ăn mì tôm!" Vậy càng tốt, sáng mình không còn bị phá giấc.

    - Khách cũng trả phòng hết rồi. Tháng này chắc không có khách, nên con cứ nghỉ ngơi đi. Con cũng không cần ở quầy lễ tân thường xuyên nữa đâu! - Bả dặn cô ta!

    - Hôm qua cô thấy con có vẻ mệt. Có gì con cũng nên nghỉ ngơi một tí đi, đừng cố làm quá sức đấy.

    - Đúng là cái thằng đó chả biết làm gì ngoài cái việc ăn rồi phá! Phải chi nó giỏi giống con...

    Lại nữa! Kệ hai người họ nói chuyện. Ngủ tiếp. Chẳng biết được bao lâu. Tôi lờ đờ mở mắt, nằm đưa tay tìm cái điện thoại trên đầu giường để xem đã mấy giờ rồi. Chợt nhớ. "Điện thoại mình bị tịch thu rồi mà" Tôi nghiêng đầu nhìn tới cửa sổ. Hai mắt tôi nheo lại, vì ánh nắng mạnh của mặt trời làm tấm rèm cửa sổ sáng lên, làm mắt tôi bị chói. Từ từ mắt tôi mới nhìn thấy rõ. Hình như trời cũng đã gần trưa, tôi bật dậy làm vệ sinh cá nhân. Xong tôi mở cửa đi ra ngoài, vừa đi đến gần cửa phòng cô ta thì cửa phòng cô ta mở ra. Cô ta bước ra nhìn thấy tôi, tự nhiên mặt hơi cúi xuống.

    - Tên điên! - Cô ta lại chửi. Chửi xong là cô ta liền đóng cửa phòng lại, và ở luôn trong đó. Nghe mà muốn đập chết con ruồi. Mình vừa mới ngủ dậy thôi mà, thật điên cái người! Lúc đó mình nhận chi không biết để giờ lãnh cái này. Để cho cô ta tự chịu phải hay hơn không! Quá hối hận! Đứng tức thì được gì, tôi đi lấy mì gói gở ra bỏ vào tô chế nước sôi rồi ngồi ăn! Ăn xong tôi uống thuốc, rồi ngồi đó nghỉ ngơi một lát mới ra ngồi máy tính ở quầy lễ tân đọc tin tức. Kể từ lúc đó như đóng kịch câm, cô ta cứ khó chịu khi thấy tôi. Nên hể gặp mặt tôi là lờ đi không dám nhìn thẳng mặt, cô ta cứ ở trong phòng miết ít khi ra ngoài. Tôi thì cứ làm việc của mình, mặc cho dì và mẹ hay bạn mẹ xuất hiện nói nặng nói nhẹ, tôi vẫn bình thường như chẳng có gì.

    Sáng ngày hai.

    Ấu ấu... ấu... ấu.

    Gì nữa đây, nhớ là hết cần kêu tôi rồi mà.

    "Ri em đừng sủa!" Nghe cô ta chạy đến với tiếng dép, cô ta nói với con Ri ở trước của phòng tôi. Chắc do ngày nào con Ri cũng sủa kêu tôi dậy nên nó thành thói quen, hoặc là nó ghét tôi nên sủa phá giấc? Tôi lại ngủ tiếp. Và thức dậy lúc cô ta đã nấu đồ xong, cô ta đang cho con Ri ăn. Khi thấy tôi đi ra cô ta lại lờ đi rồi ẫm con Ri vào phòng cô ta, đem luôn khay đồ ăn của nó vào đó luôn. Chả để tâm, tôi lại lấy mì tôm ra chế và ăn rồi uống thuốc.

    Rồi được gần hai tuần, không bị đánh thức bởi tiếng sủa của con Ri nữa. Sáng tôi cứ ăn mì tôm, còn cô ta cứ ở miết trong phòng khi thấy tôi. Các buổi ăn cơm cũng thế, cô ta không hề ra ăn. Dì đứng gõ cửa phòng của cô ta.

    - Con cũng không chịu ra ăn chung với dì à?

    Dì đứng ở cửa phòng cô ta nói một lúc, rồi Dì trở lại ngồi vào bàn ăn.

    - Bờm lên đây ngồi ăn chung với dì đi!

    Tôi không trả lời Dì, chỉ lắc đầu nhanh một cái rồi cứ ngồi đó ăn.

    Chỗ tôi ngồi ăn gần phòng của cô ta. Do ngồi quay lưng nên từ chỗ tôi không thể thấy cánh cửa phòng, nhưng từ cửa phòng cô ta có thể thấy chỗ tôi. Bữa giờ toàn có cảm giác có người nhìn mình, giờ lại có cảm giác đó, không phải dì nhìn chứ ai. Tôi quay người lại nhìn.

    Ầm!

    Tiếng cửa từ phòng cô ta phát ra.

    [​IMG]

     
    Nguyễn Ngọc NguyênPhan Kim Tiên thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 20 Tháng một 2021
  7. Võ Trường Phong

    Bài viết:
    19
    Chương 16: Hình như.. Không!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Tiếng cửa phòng của ai vậy? Con chịu ra ăn rồi hả? - Dì nhìn tôi, rồi Dì nhìn về hướng phòng cô ta nói lớn.

    - Ủa sao không thấy nó ra?

    Có ra ngoài đâu mà dì thấy. Cô ta vừa mới nhìn ra đây thì phải? Khi thấy tôi quay lại nhìn, cô ta liền đóng cửa lại. Cô ta bị gì thế không biết. Tôi ăn xong trước dì, dọn chén bát của mình. Rồi vẫn nhàm chán như thường ngày, tôi lại ra ngồi ở lễ tân với cái máy tính. Chưa được vài phút, thấy khó chịu nên tôi vào nhà vệ sinh. Đi đươc một lát tôi quay trở lại. Vừa ngồi vào ghế thì nhìn thấy đứa bạn thân của tôi, nó đang nằm trên bàn phím máy tính, kèm một tờ giấy ghi chú được dán lên mặt màn hình điện thoại.

    "Tên Điên!" là hai từ bự chảng được ghi trên đó. Là của cô ta viết chứ không ai khác! Cô ta định làm gì mà sao lại để điện thoại của mình ở đây, lại còn chửi mình? Gỡ tờ giấy ra xem, cô ta không viết thêm gì trên đó. Tôi chau mày vò tờ giấy lại rồi vứt đi rồi nhìn xung quanh xem có ai không. Khi thấy không có ai tôi liền cầm bạn thân lên tay mà lòng bỗng nghẹn ngào vui sướng, và xém tí nữa tôi rơi nước mắt. Đã hơn một tháng rồi, mà giờ tôi mới có thể rờ được lại người bạn "Tri kỷ" của mình, bao nhiêu cảm xúc của tôi chợt ùa về. Cảm giác khi đó là.. Phê khó tả!

    Khi tôi vừa bật màn hình lên, đập vào mắt tôi là hình cô ta chụp chung với con Ri. Nó được lấy làm hình nền, cả hai khuôn mặt đều nhìn về phía trước mà cười tươi như vừa mới trúng số. Mắt tôi cứ giật giật liên tục khi nhìn vào hình nền này. Vì nhìn thấy khó chịu, nên tôi nhanh tay mở khóa màn hình vào trong để cài lại cái hình nền khác. Nhưng khi vào trong thì còn tệ hơn nữa. Các icon của những ứng dụng của tôi bị nằm loạn xạ, một số tiện ích của ứng dụng được để đầy ở màn hình chính. Không biết cô ta cố ý hay là không biết dùng, mà làm nó loạn lên thế này. Tôi ngồi xuống, giữ và kéo để sắp xếp lại các icon trên màn hình, tôi xóa các ứng dụng không cần thiết ở màn hình chính. Rồi tôi vào thư viện hình ảnh tìm hình khác để làm hình nền và.. Phải xóa ngay tấm hình của cô ta chụp!

    Cô ta chụp có mỗi một tấm hình duy nhất. Với nụ cười không thấy tổ quốc này thì đây có thể là tấm hình ăn mừng của cô ta, khi mới ngày đầu tịch thu được cái smartphone của tôi!

    Nhìn phát bực.

    Xóa!

    "Tệp sẽ được xóa. Tiếp tục?"

    Có!

    Xóa và cài lại hình nền xong. Mà không hiểu sao cô ta lại để nó ở đây, đã vậy dán giấy chửi mình. Cô ta muốn gì? Không có chuyện cô ta trả lại điện thoại cho mình! Tôi để điện thoại lại kế bên bàn phím máy tính, có cả dây sạc và tai nghe cô ta tịch thu lúc trước cũng được để ở đó. Nghĩ cô ta để ở đây chắc lát sẽ ra tìm và lấy lại, vì phong cách của cô ta là làm cho tôi ức chế mà. Tôi ngồi chờ, nhưng mãi không thấy cô ta ra lấy lại điện thoại.

    Rè... Rè... Rè - Bạn thân của tôi rung lên. Kẻo bị hiểu nhầm là cái điện thoại của tôi đang để kế bên, bỗng nhiên nó rung lên kèm âm báo. Một tin nhắn được gửi tới số tôi. Cứ ngỡ là tổng đài nhắn đến khuyến mãi hay quảng cáo gì, nhưng đây là tin nhắn của một số điện thoại lạ. Tôi mở tin nhắn lên, với nội dung gây ức chế cho người đọc. "Trả lại đấy! Tên điên!" Nhận ra, đây là tin nhắn của cô ta gửi đến để báo là cô ta trả lại điện thoại cho tôi. Nhưng mà cô ta lại còn kêu mình là Tên điên! Điên thật! Mà kệ, chịu trả lại điện thoại là mừng rồi!

    Cảm thấy hơi lạ... Tôi tắt máy tính. Ngồi kiểm tra lại nhạc và game trong máy xem có mất gì không, và thật may là nó không bị cô ta cố ý hoặc vô tình xóa đi mà vẫn còn nguyên. Tôi mở game lên thăm từng cái, rồi cắm tai phone nghe nhạc thư giản. Thật là thoải mái khi lại có đứa bạn thân bên mình!

    Sáng hôm sau. Tôi vừa mở mắt chuẩn bị ngóc đầu dậy, thì nghe âm báo có tin nhắn. Tôi đưa mắt nhìn lên đầu giường, đưa tay kéo cái điện thoại lại gần rồi cầm lên đọc tin nhắn. "Ở bàn gỗ lớn" Cũng lại một số lạ! Hình như ai đó nhắn nhầm số. Tôi xóa tin nhắn đi và xem đồng hồ, cũng mới gần tám giờ sáng. Tôi bật dậy làm vệ sinh cá nhân, xong đi ra ngoài bếp uống tí nước. Tính đi lấy mì gói nấu ăn, nhưng vừa đi ngang qua tôi nhìn thấy một bịch phở được để trên bàn gỗ lớn.

    "Tên điên!" Lại là hai từ bự chảng được viết trên giấy ghi chú, và nó được dán lên bịch phở. "Ở bàn gỗ lớn" Vậy tin nhắn đó là của cô ta gửi? Hôm qua xóa tin nhắn nên không nhớ đó là số điện thoại của cô ta. Tôi nhíu mày gỡ tờ giấy ghi chú ra, rồi vò lại ném vào thùng rác.

    Bịch phở này cho mình? Tôi tự hỏi. Vậy ăn, chứ mấy tuần nay tôi ăn mì gói hoài cũng ngán đến tận cổ rồi. Đổ phở ra tô, rồi ngồi ăn ở cái bàn nhỏ màu gỗ đen. Xong tôi vẫn ngồi đó, lấy điện thoại ra chơi thử trò Modern - Xcombat hồi tối mới tải về. Một thể loại game bắn súng nhập vai, vừa chơi online vừa có thể chơi offline. Đồ họa rất tuyệt nên khiến tôi mê mẩn cầm bắn mỏi tay. Khi vừa có cơ hội, thì một tay giữ điện thoại, tay kia duỗi thẳng ra và co vào cho bớt mỏi. Rồi tiếp tục đổi lại tay kia. Đang duỗi tay vừa lắc cái đầu qua trái phải, thì thấy cô ta đứng nhìn mình lúc nào.

    - Biến thái! - Tự dưng cô ta chửi, xong quay mặt bỏ đi vào phòng rồi đóng cửa lại.

    Thật hết chịu nỗi cô ta! Những ngày sau. Khi tôi thức dậy và đi ngang qua cái bàn gỗ lớn, mỗi ngày cô ta vẫn để một bịch đồ ăn ở đó cho tôi. Đây là cách chuộc lỗi của cô ta, khi tôi bị mẹ cho ăn mì tôm mỗi buổi sáng? Và hai tuần như thế, cô ta thường mua đồ ăn cho tôi để ở cái bàn gỗ lớn. Một buổi sáng, khi tôi đang ngồi ăn đồ do cô ta mua thì con Ri từ phòng cô ta chạy ra đến chỗ tôi quất đuôi mừng rỡ. Hôm nay nó bị gì thế, mọi ngày thường ghét mình và hay sủa lắm mà sao hôm nay lại quất đuôi mừng mình? Hay nó đang nịn để mình cho ăn, à mà nó toàn ăn đồ do cô ta nấu nên sao có thể nịn mình để xin ăn được. Hay là nó chạy giỡn cho cố đâm đầu vào đâu đó, nên giờ bị chạm mạch lên cơn tưng tưng. Chủ bị tàn, thú cưng bị tưng. Cặp đôi hoàn hảo!

    Buổi tối, đã hơn mười giờ. Đã quá mệt sau khi ngồi bấm điện thoại tại quầy lễ tân, tôi từ ngoài trước đi ra sau để về phòng mình chuẩn bị đi ngủ. Vừa đi vừa cầm điện thoại vào trình duyệt để tải một bài nhạc mà tôi vừa mới tìm được, đang đi gần tới phòng mình thì ai đó ôm lấy tôi từ đằng sau làm tôi giật cả mình. Điện thoại rơi ra khỏi tay không kịp chụp lại, thì bỗng có một giọng nói từ đằng sau lưng.

    - Tôi thích cậu!

    Là giọng của cô ta. Tôi liền quay đầu lại nhìn, cô ta liền hỏi.

    - Cậu có thích tôi không?

    Lúc này tôi đang liếc xuống, thấy chiếc điện thoại đang nằm bẹp dưới thềm gạch. Mặt tôi tối sầm lại.

    - Hình như... Không! - Tôi chậm chạp trả lời.

    Chưa kịp nói thêm gì. Bỗng vòng tay của cô ta từ từ siết chặt lại, cứ như một đấu sĩ đang siết chặt đối thủ khiến xương sườn bên trái của tôi bắt đầu đau, và cô ta càng lúc càng siết chặt hơn nữa. Chẳng lẽ câu trả lời của tôi khiến cô ta không hài lòng? Tôi nhăn mặt, mắt mở không nổi. Không thể lên tiếng vì quá đau đớn... Và rồi. Tôi giật mình tỉnh dậy ôm xương sườn bên trái.

    Thì ra là mơ!

    Tôi ngồi dậy. Tim vẫn đập thình thịch, cảm giác đau đớn bên xương sườn vẫn còn. Nhìn xung quanh rồi nhìn vào quần áo mình, tôi mới nhớ là hôm qua mình vừa mới đi Sài Gòn khám bệnh về!


     
    Nguyễn Ngọc NguyênPhan Kim Tiên thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 20 Tháng một 2021
  8. Võ Trường Phong

    Bài viết:
    19
    Chương 17: Hóa ra chỉ là mơ!

    Bấm để xem
    Đóng lại

    [​IMG]

    Tim đập bình thường trở lại tôi mới nằm xuống, đưa tay tìm cái điện thoại trên đầu giường. Tôi cầm lên bật màn hình xem đồng hồ.

    Sáu giờ hai mươi lăm phút, sáng. Hôm qua khám bệnh từ Sài Gòn về nhà, lúc đó đã hơn hai mươi ba giờ khuya. Vậy mình mới ngủ được hơn bảy tiếng đồng hồ. Chắc tác dụng phụ của thuốc khiến mình nằm mơ? Mơ mà cũng thấy đau như thật! Mà mình vừa mơ cái gì thế nhỉ? Hình ảnh hiện trong đầu khá mơ hồ, không nhớ rõ mình vừa mơ thấy gì, trong lúc đang nghĩ ngợi tôi để lại điện thoại trên đầu giường. Nằm nghĩ, mí mắt trên bắt đầu nặng dần, rồi từ từ mắt nó cũng nhắm lại. Tôi chuẩn bị thiếp đi thì chuông điện thoại bỗng reo lên, khiến tôi giật mình mở mắt.

    Nằm nghiêng người, đưa tay lật điện thoại lên nhìn vào màn hình. Là mẹ gọi, mới sáng bả gọi làm gì không biết? Tôi bắt máy, để điện thoại nằm trên mặt mình mà nghe. Trả lời giọng mệt mỏi.

    - A... lô?

    - Mày ngủ dậy chưa Bờm?

    - Chưa...

    - Mày dậy coi nhà giùm mẹ đi!

    - D.. ạ...

    - Dậy ăn sáng uống thuốc rồi coi nhà!

    - D.. ạ...

    Bíp.

    Lúc trả lời là mắt đang lơ mơ, tôi dạ trong vô thức nên không có chuyện thức dậy coi nhà. Tôi nằm chợp mắt được hai phút, tiếng chuông điện thoại lại reo khiến tôi giật mình. Lại bả gọi đến nữa. Tôi nhăn mặt bắt máy, vẫn kiểu mệt mỏi.

    - Mày dậy chưa Bờm?

    Tôi ngáp.

    - C.. h.. ưa..

    - Mày dậy mà coi nhà đi chứ! Tám, chín giờ rồi mà mày chưa chịu dậy hả!

    Tôi đưa điện thoại lên nhìn, mới sáu giờ bốn mươi chín phút. Bả chém dữ.

    - Nhà có gì đâu mà coi... Mệt!

    - Không có thì mày cũng phải coi chứ. Xem có khách ra zô khách sạn, có mặt mày ở đó có gì khách nó cần. Mày dậy sớm đi, còn đi ăn sáng uống thuốc nữa chứ!

    - D... ạ...

    - Dậy nhanh đi, lát tao về.

    Bíp!

    Chán quá, mệt mà không cho ngủ lại còn bắt dậy coi nhà! Bả không biết mệt hay sao? Đi từ Sài Gòn về chung với tôi mà sáng sớm bả đã dậy, lấy xe chạy lên xã Thiện Nghiệp canh người ta xây nhà mới. Giờ gọi về kêu tôi dậy.

    Vãi quá!

    Lỡ bị phá rồi nên tôi ngóc đầu dậy vò đầu tức tối. Ngồi lơ mơ, nhớ là hồi tối về chưa tắm nên tôi xách quần áo đi vào phòng tắm trước. Đứng trong phòng tắm đưa tay chuẩn bị cầm cái vòi sen lên, bỗng nhiên tôi nhớ lại đoạn cuối của giấc mơ. Rồi từ từ nhớ lại hết toàn bộ. Tôi xả nước lên đầu chà chà, vừa nghĩ.. Cái cô quản lý gì đó thích mình?

    Đúng là chỉ có mơ mới có mấy cái chuyện hoang đường! Một thằng chán ngắt, toàn ở trong nhà như mình làm quái gì có đứa con gái nào thích. Tự dưng có một đứa con gái ở đâu xuất hiện làm quản lý.. Bùm một cái loạn xì ngầu cuộc sống của mình. Chó mèo thì làm phó quản lý... Buồn cười! Lát kiểm tra xem mớ thuốc bà bác sĩ kê cho có công dụng, hay tác dụng phụ gì khiến bị hoang tưởng không. Nghĩ được một hồi. Tôi tắt nước, lấy khăn lau mình và chà khô đầu rồi mặc quần... Hình như mình vừa quên cái gì đó.

    Chết! Quên gội đầu! - Điên thật. Do mãi suy nghĩ nên quên mất chưa gội đầu! Đành phải tắm lại thêm một lần nữa.

    Tắm xong rồi đánh răng rửa mặt. Đánh và rửa mặt xong. Tôi đứng nhìn vào gương, đưa tay lên rờ rờ mặt mình mà tự nói với mình trong gương. Dù sợ yêu, nhưng lâu nay ở một mình cũng buồn thật. Mình cũng không đến nỗi nào mà ta, vẫn đẹp trai chứ đâu xấu gì mấy đâu.. Phải rồi, kiểm tra mớ thuốc xem lại chứ mình ảo tưởng sức mạnh quá! Tôi đi ra khỏi phòng tắm, đến lấy bịch thuốc để ở trong balô. Rồi tới giường mình, tôi lấy cái điện thoại mở trình duyệt lên tìm thông tin từng loại thuốc. Chả thấy nó có gây ra hoang hay ảo tưởng gì cả, chỉ thấy tác dụng phụ là gây mệt mỏi hay gì đó thôi, không biết nó có liên quan không? Xem xong tôi tắt trình duyệt, rồi nhìn vào đơn thuốc xem thì thấy có thuốc cần uống trước khi ăn, tôi liếc lên nhìn đồng hồ góc màn hình thấy đã hơn tám giờ. Lật đật uống thuốc, tôi đợi thuốc ngấm rồi đi ăn sáng ở cách gần nhà một căn. Xong trở lại phòng lấy bịch thuốc, uống phần thuốc dành cho sau khi ăn. Uống xong, thì móc điện thoại ra cầm lên thăm game. Vừa chơi, vừa đi ra trước để ngồi coi nhà thì có cuộc gọi đến. Tôi nheo mày nhìn, vì đây là một số lạ.

    - Alô?

    - Bờm hả con? Chú Tiền nà!

    - Chú Tiền.. nào?

    - Chú Tiền bạn mẹ con, lúc hôm qua đi khám bệnh với con đấy!

    - À! Dạ chú gọi con có gì không?

    Ơ.. Cái cảnh này quen quen, nhớ gặp ở đâu rồi đấy? Tôi đứng lại, người và đầu quay một cái như bị chống mặt khi chợt thấy cái cảnh quen quen.

    - Con ăn sáng uống thuốc chưa?

    - Dạ rầu!

    - Ừ. Bà bác sĩ gọi điện dặn chú là đừng cho con ở trong phòng nhiều. Con phải thường xuyên đi ra ngoài đường để tinh thần thoải mái, không suy nghĩ nhiều...

    Đầu tôi quay cuồng một cái thật nhanh, mắt tôi mở to khi nhận ra đây là cảnh mình mơ mà!

    - Con cũng muốn ra đường, nhưng chẳng biết đi đâu- Tôi trả lời lại, khác với giấc mơ.

    - Đi vào Phan Thiết đi, thiếu gì chỗ! Rủ bạn con đi cùng cho vui.

    Ông chú này đang đùa tôi hay sao?

    - Con có bạn đâu mà rủ đi! – Tôi chạm rãi trả lời.

    - Vậy hả! Mà con đi một mình cũng có sao đâu. Vào trong siêu thị đấy, trong đó nhiều chỗ để chơi lắm! Chứ con ở nhà hoài, bệnh nó không bớt đâu đấy!

    - Dạ rầu để con đi đâu đó!

    - Vậy cũng được, miễn là ra ngoài là tốt rồi! Nhớ là đừng ở trong phòng nhiều đấy. Thôi chú có chuyện rồi, có gì gọi lại con sau. Chú cúp máy đây!

    - Dạ...

    Bíp.

    Tôi nói là đi đâu đó, nhưng chỉ nói cho ông chú này hài lòng để thôi nói dài dòng, chứ tôi cũng không chắc là có đi đâu hay không. Công nhận mọi chuyện xảy ra như cái giấc mơ đó, và cũng có nhiều cảnh tôi cảm thấy quen quen. Giống thì giống rồi đấy, nhưng chẳng có cô gái nào xuất hiện cả. Nên mọi người đừng tưởng sẽ xảy ra chuyện vô lý đó.

    Đời không như mơ đâu!

    * * *

    * * *

    * * *

    Nhưng chuyện gì đến thì nó sẽ... Chả đến! Với tôi.

    Uống thuốc mãi, cả mấy tháng mà vẫn không khỏi. Đi tái khám hơn bốn lần rồi mà vẫn vậy, khi ngưng thuốc là bị lại. Quá chán nãn!

    Vào ngày 14 tháng 9. Thằng Tèo em tôi ra nhà tôi chơi, và nó ở lại ăn cơm chung với mọi người. Trong lúc ăn nó hỏi tôi, như nó đang ám chỉ cho mỗi mình tôi hiểu được.

    - Bờm biết nhỏ hồi làm ở shop tạp hóa không? Nhỏ mà..

    Tôi cười.

    - À! Biết biết.. rồi sao? Thấy làm ở gần đây à? - Biết là thằng Tèo nói về nhỏ mà tôi từng "yêu".

    - Để lát ăn xong, ra ngoài trước Tèo cho Bờm coi cái này.

    - Có chuyện gì à? - Tôi đưa mắt nhìn.

    - Ăn xong đi!

    - Ờ - Tôi gật đầu

    Buổi cơm cũng xong. Thằng Tèo đi ra trước quầy lễ tân, còn tôi rửa mặt xong rồi mới ra đó.

    - Cho coi cái gì? - Tôi hỏi.

    - Nhỏ H lấy chồng rồi!

    Tôi hơi bị sốc, mà chỉ sốc chưa đến hai giây. Vẫn bình thường, tôi vờ ngạc nhiên hỏi nó.

    - Dị à! Sao Tèo biết?

    - Nó đăng hình lên face – Vừa nói là thằng Tèo đã mở hình trên facebook, nó đưa cho tôi xem.

    Nhìn tấm hình thằng Tèo cho xem thì đúng thật, H đang mặc bộ áo cưới truyền thống. Cô ấy vẫn xinh như xưa, nét đẹp đó không có gì thay đổi cả. Biết trước là sẽ có ngày cô ấy sẽ lấy chồng, nhưng tôi lại không nghĩ là cô ấy sẽ lấy chồng sớm thế này. Nhìn vào tấm hình, tôi cười tươi và thầm nghĩ. Những gì mình thích và yêu thì sẽ chả bao giờ có được. Tôi đã thấy đúng và đã chấp nhận thực tại, tôi cũng chuẩn bị tâm lí đón nhận nó rồi. Không còn bị mơ tưởng, nên chả có gì phải buồn. Dù chẳng có ai hiểu mình, thì cũng đành tập làm quen với nó. Để sống và bước đi tiếp.

    Tự Yêu

    Tự trao dồi

    Tự sống tốt

    Tự làm đẹp

    Đấy là bốn nguyên tắc vàng dành cho những ai đã từng trải qua đau khổ trong chuyện tình yêu. Dù đau khổ nhưng đừng có thêm cái Tự tử vào là được.
     
    Nguyễn Ngọc NguyênPhan Kim Tiên thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng một 2021
  9. Võ Trường Phong

    Bài viết:
    19
    Chương 18: Thay đổi chẳng ích gì.

    Bấm để xem
    Đóng lại

    [​IMG]


    Rất nhiều người, từng có cái suy nghĩ là ước gì mình bị mất kí ức hay mất trí nhớ. Để quên đi cái quá khứ đau buồn hiện tại, nhưng đâu ai biết nếu nó thành sự thật thì cũng chẳng giúp ích được gì, mà nó còn khiến mình thảm hơn.

    Khi chúng ta quên đi hết cái quá khứ này, thì ta vẫn sẽ bị lập lại cái quá khứ đó thêm một lần nữa. Vì lúc đó ta chẳng còn nhớ những chuyện mình đã từng trải qua trước đây, để lấy mà rút ra bài học cho mình. Nhớ để còn rút ra bài học mà tránh được chuyện mình từng trải qua trước kia. Thế nên nếu quên cái quá khứ đó, thì nó vẫn sẽ tiếp tục lặp lại.

    Chỉ điên mới muốn điều ước ngu ngốc ấy!

    Không may, tôi là một trong số những người điên đó! Tôi đã ước nhưng chưa kịp rút lại, thì điều ước đó đã thành sự thật.

    Không hẳn là mất trí nhớ kiểu tai nạn như trên các bộ phim, mà đại khái là tôi nhiều lần làm cái này nhưng lại quên cái kia. Mật khẩu tài khoản nhiều lúc bị nhầm lẫn. Điện thoại hết pin cần sạc nên đi ra sau nhà để lấy cái dây sạc, nhưng đi ra tới nơi lại đứng gãi đầu tự hỏi không biết mình ra đây để làm gì. Ai đấy tôi nhờ nhắn lại chuyện gì đó, tôi chẳng nhớ mà quên mất, đến lúc họ hỏi lại thì mới sựt nhớ, cũng có khi không nhớ. Hay những lúc chuẩn bị quần áo để đi tắm, tôi ra ngoài sân lấy thêm cái khăn đang phơi ở ngoài đó rồi đi thẳng vào phòng tắm. Khi tắm xong mới nhận ra, quần áo của mình vẫn còn để ở trên giường vẫn chưa lấy vào đây.

    Alzeimer là tên khoa học của loại bệnh này. Đãng Trí hay nhân gian còn gọi là Lú Lẫn. Về lâm sàng đây là sự sa sút trí nhớ hoặc mất trí, bệnh nhân không còn khả năng lý luận, suy nghĩ. V. v... Sự sa sút này tiến triển chậm trong nhiều năm. Khởi đầu bởi nhiều rối loạn nhẹ, sau đó là trí nhớ giảm dần và không hồi phục được.

    Một chương trình tôi đã từng nghe qua, nói về căn bệnh này.

    Bệnh diễn biến qua ba giai đoạn từ nhẹ, đến nặng và rất nặng. Tuy nhiên, không hẳn là bệnh nhân nào cũng theo đúng những giai đoạn này hoặc có những triệu chứng giống nhau

    Người già lớn tuổi mới bị căn bệnh này, trong khi tôi mới mười chín tuổi mà đã..

    Ê. Thằng Bờm Già!

    Vâng! Thằng Bờm già.

    Nghe mà đau lòng ghê!

    Nhưng tôi mới bị giai đoạn đầu.

    Bệnh nhân trong giai đoạn này thường giảm bớt trí nhớ, đôi khi không phán đoán sáng suốt và có sự thay đổi tính tình chút ít. Họ có thể giảm sự chú ý, và bỏ dở việc đang làm. Họ cũng không muốn thay đổi và ngại chuyện khó khăn và có thể bị đi lạc ngay cả ở những chỗ đã quen thuộc.

    Người nào cũng có lúc quên một vài tiếng hay tên người trong lúc nói chuyện, nhưng người bệnh lú lẫn thì quên nhiều hơn và càng ngày càng quên thêm. Họ có thể chế ra những chữ không đâu để thay thế. Họ sẽ tránh nói chuyện để khỏi mắc lỗi và càng ngày càng khép kín, nhất là trong những dịp phải giao tiếp xã hội hay phải suy nghĩ nhiều.

    Họ có thể hỏi đi hỏi lại những câu hỏi và cất giữ những thứ vô giá trị. Khi mệt mỏi hoặc bực mình họ có thể nổi giận dữ dội dù thường ngày hiền lành.

    Dù không hẳn là mất trí nhớ hoàn toàn. Nhưng hay quên những chuyện lặt vặt và nổi nóng những chuyện không đâu như thế, lại khiến tôi thấy căm ghét bản thân. Tôi cố ước lại là mình có trí nhớ tốt, nếu được thì cho luôn trí nhớ siêu phàm tôi càng khoái. Đã ước lại rồi!

    Nhưng...

    Kể từ ngày 14/9. Ngày tôi nghe tin cô ấy lấy chồng tự nhiên muốn ước mình mất trí tiếp, nhưng mà chỉ sợ nó càng tệ hơn nên thôi. Tôi đã đặt cho mình bốn nguyên tắt riêng.

    Tự Yêu

    Tự sống tốt

    Tự trao dồi

    Tự làm đẹp

    Tự sống tốt! Mình phải sử dụng nguyên tắc số hai này, để mà cố gắng sống tốt khi nghe tin đó. Một lần nữa Thay đổi bản thân là điều tôi tiếp tục nghĩ đến! Tôi cứ suy nghĩ xem mình nên thay đổi cái gì trước tiên.

    Vài tuần ngồi nhìn trời ngó đất, mới biết mình cần thay đổi cái gì. Và quyết định đầu tiên của tôi là chạy xe máy. Tôi cầm điện thoại nhắn tin. Hỏi xem thằng Tèo em họ tôi khi nào nó rảnh, để nhờ nó giúp một chuyện. Chuyện tôi nhờ cũng không lớn lắm, dù gì mình cũng từng giúp tụi nó nhiều rồi. Nên nhờ nó lại một lần chắc cũng không sao.

    Vài tiếng sau, nó nhắn lại.

    - Tèo cũng không biết có rảnh không. Có gì không Bờm?

    - Hỏi xem để nhờ Tèo chở lên đường mới, tập chạy xe ấy mà.

    Bản beat Wedding Dress Piano được remix lại, mà tôi cài làm nhạc chuông hơn ba năm nay reo lên. Cứ như tôi đoán trước được điều gì đó liên quan đến cưới hỏi nên mới cài bài này. Nhìn vào màn hình, thấy thằng Tèo nó gọi tới. Tôi bắt máy, cả người cứng đơ khi nghe câu hỏi đầu tiên của nó.

    - Alo... Bờm hả?

    Mới nhắn tin cho nó mà nó sợ lộn người hay sao? Chắn ngạc nhiên quá, nên nó hỏi lại để xác định là đúng người không.

    Tôi Òh một tiếng.

    - Ủa Bờm muốn tập chạy xe à?

    - Ừ

    - Sao tự nhiên giờ muốn tập xe?

    - Muốn biết chạy xe để cần khi đi đâu đó. – Tôi trả lời.

    - Ừ, nó giống như chạy xe đạp "dị". Dễ lắm! Bờm mà biết chạy xe rồi, là ghiền ngày nào cũng xách xe chạy... Như Tèo này... Hàhà. Để khi nào Tèo rảnh chở Bờm lên đường mới tập cho.

    - Ừ khi nào rảnh gọi Bờm.

    - Ừ khi nào rảnh Tèo gọi. Thôi Tèo ngủ, lát đi làm.

    - Ừ.

    Bíp.

    Nhưng cuối cùng không thấy nó gọi để rủ đi tập chạy xe. Tôi đành nhắn tiếp cho thằng Ti là em ruột của thằng Tèo, cũng là hỏi nó có rãnh không chở tôi lên đường mới tập chạy xe. Cũng như thằng Tèo, thằng Ti cũng hẹn tôi là khi nào rãnh có gì nó sẽ gọi chở. Và cuối cùng, tôi cũng không thấy hồi âm. Chắc tụi nó bận rồi, tụi nó còn phải đi làm và đi chơi với bạn gái tụi nó nữa mà. Thời gian đâu giúp mình được. Thôi không làm phiền hai đứa nó nữa. Đặt hi vọng nhiều, chỉ để khiến mình thất vọng nhiều hơn. Tôi đã thất vọng nhiều rồi, và cũng học được nhiều bài học từ đó. Nên tôi cũng chẳng hi vọng gì về việc hai đứa sẽ thể giúp mình. Đến khi tôi không bận tâm và hi vọng đến tụi nó nữa, thì đầu tuần sau thằng Tèo gọi, nói với tôi là sáng mai nó sẽ chở tôi lên đường mới tập chạy xe.

    - Bữa nay nghỉ làm hả? – Tôi hỏi.

    - Ừh!

    - Thế không đi chơi với bạn gái à?

    - Hết đi chơi được rồi! Tèo mới chia tay với nó xong.

    Ra là vậy. Hỏi mới biết ra là nó vừa bị bạn gái đá, nên giờ có nhiều thời gian rãnh rỗi. Tôi thật sự rất nể nó. Tính nó hiền nhưng hơi bị khờ, nên bị không biết bao nhiêu đứa lừa rồi. Nhưng nó không suy sụp như tôi mà bỏ cuộc, nó vẫn đi tìm tiếp nữa kia cho mình. Vì nó nghĩ sẽ có người yêu nó. Nếu là tôi, tôi đã sợ và bỏ cuộc lâu rồi. Nhiều lần khuyên nó đừng tin đứa con gái nào hết, nhưng nó không hề nghe. Nên thôi cứ cho nó làm những gì nó nghĩ, tôi không nên áp đặt chuyện của tôi vào nó được. Vì có khi nó may mắn tìm được người hợp với nó thì sao.

    Sáng hôm sau thằng Tèo lái xe máy chạy ra nhà tôi, tôi nhìn xem mấy giờ rồi thì bỗng thấy hôm nay là ngày 14/10/xxx Đúng một tháng kể từ khi đó... Chỉ là đúng tháng thôi mà có gì đâu, trở lại chuyện tập xe.

    Do thằng Tèo có nói trước là lấy xe Wave số ở nhà tôi để tập chạy, và tôi cũng không muốn chạy tay ga. Vì nghe nói lúc thi bằng lái, họ đưa cho mình xe số để thi. Nên tôi muốn chạy xe số trước cho nhuần nhuyễn, chạy xe số được thì xe tay ga càng dễ. Xe số thằng Tèo bị cà tàn nên nó chạy ra rồi gửi xe ở đây, rồi nó lấy chiếc Wave chở tôi lên con đường Bảy Lẽ Sáu Bê, 706B. Là một đoạn tuyến trong tuyến giao thông ven biển của tỉnh tôi, kết nối hệ thống các tuyến tỉnh lộ khác đồng thời để giảm bớt lưu lượng xe lưu thông trực tiếp qua Thủ đô các resort nơi tôi đang sống. Dù là thế nhưng con đường đó rất ít xe qua lại, nên tôi và nó chở lên đấy để tập.

    Đến nơi. Thằng Tèo lái xe chạy thẳng lên cái vỉ hè rồi tắt máy, trả số về 0 hay được biết là chữ N. Nó xuống xe để đưa tôi.

    - Bờm thử chạy đi! Nổ máy rồi chạy.

    Tôi nhìn nó rồi nhìn vào hai cái tay xe.

    - Để xuống vỉ hè đã. Trên đây nguy hiểm, sợ lên ga một cái nằm đo đường.

    Tôi cùng chiếc xe, lết khỏi vỉ hè để xuống mặt đường. Hồi cũng từng thử nổ máy chơi nhiều lần rồi, nên tôi đã biết cách khởi động. Tôi đề cho máy nổ.

    - Cách canh từ số một để lên hai sao thế? – Tôi hỏi thằng Tèo.

    - Bờm mới tập chạy thì để số ba hay số bốn cho dễ.

    - Ừ!

    Cạch... Cạch... Cạch... Cạch.

    Tôi nhấp thẳng lên số bốn. Hít thở thật sâu để bình tĩnh, tôi vặn cái tay ga lên từ từ. Chiếc xe bắt đầu lăn bánh và chạy đi. Tôi cũng phiêu theo khi chiếc xe lăn bánh. Với kinh nghiệm nhiều năm chạy xe đạp, thì việc chạy chiếc xe này không quá khó khăn với tôi. Khi đến tuổi này sức của tôi đủ kiểm soát tay lái, và cả chiếc xe máy này cũng nhẹ lái. Lúc đầu hơi khó kiểm soát lực ga tay, nhưng chỉ sau vài chục giây vặn vặn tôi đã có thể làm chủ tốc độ của xe. Thấy mình nghiên người về phía nào, xe nó lạng về hướng đó khi ở tốc độ nhanh. Ôi. Phê! Như đang nhập vai trong game đua xe vậy.

    Để thằng Tèo ngồi chờ ở dưới gốc cây ở vỉa hè. Tôi chạy xe một mạch hơn một cây số, với tốc độ bốn mươi đến năm mươi ki-lô-mét trên giờ. Khi thấy chạy xa quá rồi, nên tìm chỗ để quay đầu lại. Vì ở giữa là dải phân cách rộng hai mét, để trồng cây xanh và thảm cỏ ngăn làn đường. Nên tôi phải tìm đoạn bị cắt khúc, để qua làn đường bên kia mà chạy về lại.

    Quên là tay lái mình chưa cứng, mà chỗ cắt khúc lại hẹp. Nên tôi cố chạy thêm một xí nữa để tìm chỗ rộng hơn. Tìm được chỗ rộng tôi giảm ga xuống cho xe chạy chầm chậm lại, rồi nhìn vào gương chiếu hậu xem ở sau mình có xe không. Thấy không có xe, tôi tiếp tục quan sát làn đường bên kia có xe chạy lại không. Thấy an toàn nên tập trung điều khiển, quẹo quẹo tay lái, dồn trọng tâm vào cột sống tôi nghiên nghiên nhẹ người về phía hướng mình quẹo. Thở phào nhẹ nhõm, khi vừa vòng một cua thành công. Vặn ga lên để tăng tốc chạy về đến chỗ thằng Tèo đang ngồi. Do lúc nãy cua thành công nên cảm thấy rất tự tin mà không chịu giảm ga khi cua, nên xém tí nữa là tôi bay thẳng lên vỉa hè nằm. Cũng may là còn nhớ cái thắng để bóp lại, chứ không là tôi tiêu đời rồi. Thằng Tèo nhìn tôi chạy mà trợn mắt hết hồn.

    - Lúc cua, Bờm phải giảm ga từ từ chứ đừng tăng ga.

    - Lúc nãy Bờm cua được ổn mà tại phiêu quá nên quên.

    - Ừ, Bờm chạy tiếp đi!

    Tôi chạy thêm vài vòng nữa, cũng rút kinh nghiệm quay đầu từ từ không hấp tấp. Chạy được vài vòng, tôi về chỗ thằng Tèo. Kêu nó chở về.

    - Không chạy nữa à?

    - Không! Dị là được rầu, đã biết chạy là đủ rầu.

    - Ừ, chạy xe dễ mà. Giờ chỉ còn cách nhấp số nữa thôi, khi nào tập cũng không sao.

    - Ừ. Chỉ còn biết cách nhấp số nữa là ổn.

    - Dị để Tèo chở về.

    Thằng Tèo mê chiếc Sirius, mà tôi thì đã mượn được chiếc này để sáng mai lấy chạy.

    Cũng nhờ thằng Tèo có bằng lái, nên họ mới cho mượn để giúp tôi tập. Ngày tập chạy lần thứ hai, tôi đã chở được người và cũng đã biết được cách nhấp số. Nhưng tôi nhấp sao mà nó toàn bị giật, hoặc bị rồ ga khi chuyển số thôi. Sau khi tập xong, không để thằng Tèo chở nữa tôi liều mình chở nó về. Xuống đường đông đúc đầy xe cộ mà chở về, và tôi cũng chở nó về tới nhà một cách an toàn.

    Trong một tuần tập chạy liên tục, tôi đã thành thạo mọi thứ từ lên ga, nhấp số... Vượt chướng ngại vật, vâng vâng. Tất cả mọi chuyện đều ổn hết.

    Nghe ai cũng nói mày mà biết chạy xe là nghiền ngày nào cũng lấy ra chạy. Với họ thì đúng như vậy chứ riêng tôi... Đúng là có nghiền và đã thật. Nhưng đó chỉ là cái cảm giác khoái ở thời gian đầu thôi, chứ cái vụ ngày nào cũng lấy ra chạy thì lại không! Chắc do tôi đã quen với việc ở mãi trong nhà, nên chẳng biết mình sẽ làm gì khi chạy nhong nhong ngoài đó.

    Đến đây tôi lại muốn làm tiếp ba nguyên tắc còn lại. Nhưng... Chẳng nghĩ ra là nên làm cái nào. Cứ mặc kệ, để đó từ từ tính sau.

    Qua Halloween... Đêm hóa trang à? Ngủ!

    Qua ngày nhà giáo Việt Nam... Ngày này liên quan gì đến mình, bỏ học lâu rồi!

    Qua tiếp Giáng Sinh...

    Qua thêm cái Tết Tây.

    Đến cái Tết Ta... Sáng ngày hai lăm Tết.

    - Tao bán cái khách sạn này!

    - Ông bán gì kệ bà ông! Ra tòa phân chia! Ông một nửa, tui một nửa. Lúc đó muốn bán muốn phá gì mặc xác ông.

    - Tao với mày lên tòa. Đi liền ngay bây giờ!

    Lúc trước li dị nhưng chuyện tài sản không được rõ ràng, vì họ nói với tòa là để tự chia. Bây giờ, ba mẹ tôi tranh dành nhau về phần tài sản đó để tách ra ở riêng. Vì chuyện đó, mà tôi rất mệt mỏi và chán nãn.

    Việc chuẩn bị Tết của cái gia đình tôi là sum họp để nghe chửi mắng, cãi cọ cho chuyện chia tài sản.

    Cái Tết ở cái gia đình tôi, là những ngày đi hầu tòa. Việc tranh chấp trên được tòa án giải quyết. Thời gian kéo dài rất lâu, nhưng cũng đã giải quyết gần xong xuôi hết. Tôi không muốn phiền phức, nên không đi theo họ đến tòa. Để họ tự giải quyết.

    Nếu con cái từ đủ chín tuổi trở lên, thì phải xem xét nguyện vọng của con - Tòa yêu cầu. Đã thu âm lời của tôi đưa lên tòa. Vì không đến tòa, nên tôi chẳng biết mọi việc xảy ra. Nhưng mà chắc là, cái nguyện vọng đó của tôi không được tòa chấp thuận.

    - Bờm, giờ con theo ai? Mẹ hay ổng? Con theo mẹ đi, mẹ lo cho con!

    - Không theo ai cả!

    - Tài sản sẽ được chia cho con nếu con theo một trong hai người, mẹ hoặc ổng!

    - Con không muốn theo ai hết! - Cái nguyện vọng được thu âm đó.

    - Nuôi mày ăn lớn, giờ mày phản à! Con nhỏ Dung cũng không theo ai, mày cũng thế. Cái lũ chúng mày ăn rồi phản! Mặc xác tụi mày, tao sống mình tao. Nuôi lũ chúng mày chỉ tốn công tao thêm.

    Xem tôi hay chửi tôi là đứa bất hiếu cũng được, tôi chẳng muốn biện minh cho mình. Chấp nhận! Quyền lựa chọn của mình, mà họ lại muốn tự quyết định. Có người nói tôi ngu ngốc, là con trai cả sao không chịu theo họ để sau này sướng. Được hưởng gia tài. Tôi cũng đâu cần cái tài sản đau đầu đó để chọn sống cùng một trong hai người họ. Sung sướng gì? Thử đặt vào tôi, thì sẽ hiểu được tại sao tôi không muốn theo ai. Năm mới đến này là để mình mừng tròn hai mươi tuổi, mà xảy ra những chuyện như thế. Nó khiến đầu óc tôi như muốn nổ tung do những chuyện trên.

    Giờ tôi đã hiểu ba nguyên tắc còn lại tôi đặt ra đó có nghĩa là gì rồi. Là sự ngụy biện cho cái cuộc sống đầy bi kịch của bản thân tôi. Căn bệnh viêm dạ dầy trào ngược, nó lại tiếp tục hành hạ tôi do tôi suy nghĩ nhiều đến những thứ tiêu cực. Như đã nói lúc trước, những thứ tôi yêu và thích sẽ không bao giờ có được. Những món ăn yêu thích của tôi, tôi cũng chẳng thể ăn được vì căn bệnh quái ác này. Nên sở thích đó, nó đã đi đâu mất. Rất thích tìm hiểu công nghệ và chơi game, nhưng tôi cũng đã phải từ bỏ nó vì căn bệnh dạ dày này. Cứ hể tập trung cao độ, hoặc căng thẳng là bệnh lại tái phát. Chiếc điện thoại smartphone yêu quý của tôi cũng đã bán đi, vì nó là nguyên nhân chính cho việc tập trung và căn thẳng khi vọc phá. Và nó cũng là nguyên nhân bệnh tình tôi không thuyên giảm. Tôi mua lại cho mình một cái điện thoại khác thay thế, chỉ dùng để nghe gọi và nhắn tin. Cũng là chỉ để cho tôi khỏi ngồi vọc vạch. Bài nhạc yêu thích được dùng hơn ba năm, cũng đã được đổi thành bài khác. Vì nó cũng khiến tôi nhớ lại chuyện không vui.

    Căn bệnh Alzeimer đã tiến triển nặng hơn, khi tôi ước mình có trí nhớ siêu phàm. Nó nghĩ trí nhớ tốt là điều tôi thích, nên nó muốn phá ngược lại khiến tôi không nhớ gì được nhiều. Biết được chuyện này. Ông bà nội tôi muốn tôi về sống cùng ông, cũng như để giúp tôi điều trị hai căn bệnh quái gở đó. Vì ông theo nghề Đông Y đã hơn ba mươi lăm năm. Tôi đồng ý và Tòa cũng chấp nhận. Theo điều nào đó trong bộ luật gì đó, tòa cũng yêu cầu ba mẹ tôi là hàng tháng phải chu cấp một khoảng tiền cho ông bà nội. Số tiến đó là để dùng nó cho việc chăm sóc, và sinh hoạt của tôi.

    Sau khi chia tài sản xong là ba mẹ tôi bán hết đất, khách sạn để đi nơi khác sống. Chị tôi cùng chồng chị thì về nhà ngoại ở, do chị có nhà riêng ở đó.

    Chỉ còn một ngày, là khách sạn được bán nhận chủ mới. Nên trong ngày đó, xe được nội tôi gọi đến để thu dọn đồ đạc. Tôi được chở về nhà nội ở thị trấn Phú Long, huyện Hàm Thuận Bắc, tỉnh Bình Thuận.

     
    Nguyễn Ngọc NguyênPhan Kim Tiên thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 20 Tháng một 2021
Từ Khóa:
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...