Tự Truyện Chẳng Thể Hi Vọng Nơi Chàng Nữa - Annh Anh

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Annh Anh, 12 Tháng một 2023.

  1. Annh Anh

    Bài viết:
    59
    Chẳng Thể Hi Vọng Nơi Chàng Nữa

    Ảnh bìa:

    [​IMG]

    Tác giả: Annh Anh

    Thể loại: Tự truyện, truyện ngắn, buồn

    Link thảo luận - góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Annh Anh

    Cơn mưa trong khoảng trời xám lặng lẽ vẫn rơi lặng hạt như thể hai ta chưa hề có cuộc chia li. Lời thề ngày ấy cứ theo mùi mưa mà hòa tan đi mất. Ta phát giác ra rằng duyên ta và chàng đã tận. Ngồi trên chiếc kiệu hoa, chiếc khăn treo trước mặt như rực đỏ trong đêm tối ngày xuân cùng bộ y phục ta hằng đêm ao ước được mặc một lần trong đời. Dù có một mẫu thân hạnh phúc thế nào trong ngày đại lễ, chẳng may rằng con gái của người sẽ chẳng bao giờ được cảm nhận điều ấy. Ta từng là người hạnh phúc nhất thế gian vì ta đã từng có chàng nhưng chẳng hề biết hạnh phúc ấy chưa bao giờ trọn vẹn. Giờ đây, chỉ còn ta trong đêm mưa tối tăm cùng tiếng sói hú vang vọng giữa rừng sâu.

    - Tiểu thư! - Giọng nói của tì tất vang lên phá vỡ khoảng không gian u ám. - Thần biết người rất đau khổ, xin người đừng cố kìm nén..

    * * *

    Hiện thời, ta chưa muốn khóc. Ta muốn để dành điều đó cho đến khi chàng đến và ôm trọn lấy ta. Lúc đó, ta sẽ để nước mắt mình tuôn rơi, ta sẽ đi ngủ và khi ánh bình minh chiếu rọi của bầu trời lạnh lẽo kia, ta sẽ lại được ngắm nhìn chàng. Ta.. sẽ chẳng phải đi.. hòa thân đâu?

    Ta vẫn sẽ ngồi trong đây chờ chàng tới.

    Người tì tất ôm ta vào lòng, nàng khóc thương thảm thiết. Ta biết nàng thật lòng đối xử với ta. Ngồi trong chiếc kiệu sặc sỡ cùng tiếng khóc nức nở đang ghì chặt lấy ta đã làm ta dao động.

    Đêm đó, ta không ngủ được, dù sau cái ôm đó, ta có òa lên nức nở. Thanh âm của mưa cùng tiếng gió ào ào cũng sẽ trôi theo từng giọt lệ? Sẽ chẳng có người phu xe hay một trong hai dàn binh lính dài nào nghe được.

    Sáng hôm ấy, qua cái ô và miếng vải đỏ che ta thoáng thấy một màn sương dày đặc, trong lòng bỗng dậy lên một nỗi lo sợ bị giam giữ. Ta sẽ chẳng được nhìn ngắm bầu trời được nữa, sẽ chẳng khác nào một cái lồng.

    - Người có muốn dừng chân một chút và ngắm nhìn nơi đây không ạ? Sẽ chẳng ai to gan dám phàn nàn đâu ạ. - Người phu xe đưa đôi tay ra như một phép lịch sự, chắc hẳn hắn đã nhìn thấy một màn sương den tối tăm trong nội tâm ta.

    Hắn sẽ chẳng bị bẽ mặt nếu ta từ chối nhưng.. Ta không thể phủ nhận được, nó thật đẹp. Mọi thứ xung quanh như thể đang chào đón một người khách phương xa. Trên thân những nhánh cây già mọc đầy rêu xanh, cành cây rộng tạo thành một vòm lá đến thơ mộng, dưới đây cây dương xỉ xanh mướt mọc dày đến nỗi nắng khó lòng xuyên qua được. Ánh nắng hôm ấy cũng hòa với nhịp sống xanh. Tất cả như gợi ta nhớ lại thứ màu của cây hoa quế - nơi ta đã dành cả một thuở. Không biết giờ này cây đã bị ai mang đi? Sự quay cuồng trong tâm trí cứ diễn ta, ta chẳng để tâm. Hãy để cho nó được toại nguyện.

    Tiếng ngựa từ xa vang đến ngày càng rõ, mong rằng đó thật sự là chàng nhưng ta đâu thể ngoái lại và gọi tên chàng như mấy tiểu thư đang tuổi xuân. Ta chỉ mong có điều kì diệu ấy, chàng sẽ chẳng dám làm trái lệnh vì ta. Mặc lên mình bộ y phục như thể đang mặc một chiếc áo bảo hộ phòng khí độc. Nếu ta không chấp nhận có khi ta đã chết?

    Mưa xối xả mãi không ngớt, ta thèm làm sao được nghe tiếng chân chàng thay vì những tiếng chân bì bõm chán ngắt kia. Cả bầu trời, màn đêm kia không đủ thấu hết nỗi tuyệt vọng của ta - người đã dành cả đời để sống trong khoảng trời dưới hiên nhà, nay trên đôi cánh chỉ còn là nỗi thống khổ, đau đớn cố vươn mình cất cánh bay. Chàng cũng đã từng nhìn thấy nó, đúng không?

    - Nửa ngày nữa chúng ta sẽ đến nơi ạ. - Nàng cất tiếng nói sau cả ngày dài yên lặng.

    * * *

    Có vẻ như nàng đã dần chấp nhận được việc này - kể cả việc dời xa quê hương. Ta lại chẳng thể đáp lại. Ta nên nói gì đây, ta chẳng biết nói gì cả. Hay ta nên nói rằng: Cứu ta với, nơi đó sẽ chẳng khác nào địa ngục. Ta không thể bộc bạch cảm xúc của mình như thế.

    Và ta cũng phải như nàng, ta phải chấp nhận được rằng chàng không có ở đây, ở bên ta hôm nay và ngày mai cũng vậy. Rồi màn đêm cũng ăn trọn bầu trời, thế mà ta vẫn không sao chợp mắt được qua mấy ngày ròng rã kia. Mãi cho đến tận nửa đêm, ta đặt chân mình trên mảnh đất lạ - nơi ta sẽ phải dành cả đời mình ở đây, khi cuối cùng, mưa cũng thưa dần, chỉ còn là những hạt mưa bụi yên ả.

    Ngay lúc này đây, trong thâm tâm, ta đã biết ta chẳng thế hi vọng gì về việc gặp chàng, ta phải sống an phận - ta sẽ phải đánh cược mạng sống của mình vào đêm nay.


    _Annh Anh_

    END.
     
    Last edited by a moderator: 12 Tháng một 2023
Trả lời qua Facebook
Đang tải...