Ngày Tạ Vân Ca sinh con, trời xuân ấm lạ thường. Hoa lê nở trắng ngoài sân, cánh rơi từng đợt như tuyết bay.
Ngụy Tư Niệm ngồi ngoài phòng sinh, nét mặt bình tĩnh, nhưng ngón tay thì cứ gõ nhẹ lên mặt bàn, từng nhịp từng nhịp rối bời.
Tiếng trẻ sơ sinh khóc to xé tan sự im ắng của vương phủ, cũng là lúc cửa phòng sinh bật mở.
"Vương gia! Là tiểu thiếu gia, mẫu tử bình an!"
Ngụy Tư Niệm không kịp chờ người báo thêm lời nào, đã lập tức sải bước tiến thẳng vào trong, chẳng buồn để ý tay áo bị kéo lệch, giày còn chưa kịp đổi.
Hắn không nhìn con trước, mà là đi đến bên giường, quỳ hẳn xuống cạnh Vân Ca, nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn đang run run.
"Vân Ca.." Giọng hắn khàn đặc vì căng thẳng và xót xa. "Nàng còn đau không?"
Tạ Vân Ca còn chưa nói gì, mắt đã đỏ hoe. "Lúc nãy đau muốn chết.."
"Ừ, ta biết, ta biết." Hắn cúi đầu, nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên mu bàn tay nàng. "Đều là lỗi của ta, khiến nàng chịu khổ. Sau này.. không sinh nữa, chỉ cần mình hắn là đủ."
"Chỉ cần con chàng là đủ chứ gì." Nàng chu môi.
Ngụy Tư Niệm bật cười, cúi đầu ghé sát bên tai nàng: "Không, ta chỉ cần nàng. Con là nàng sinh cho ta, ta càng thương hơn nàng một chút thì lại càng thấy có lỗi với nàng. Nên.. ta sẽ thương cả hai gấp đôi."
Hắn ngẩng đầu nhìn, ánh mắt dịu dàng như gió xuân.
"Mà.. là con trai đúng không?"
Nàng gật nhẹ, giọng còn yếu: "Ừm, giống chàng, mày rậm mắt dài."
Hắn nghe xong liền nghiêng đầu nhìn sang cái bọc nhỏ được nhũ mẫu ẵm trong lòng, cười đến mức lông mày nhướng lên: "Tốt. Sau này lớn lên phải giống ta-đẹp trai, giỏi võ, thông minh, và.. chỉ có một thê tử."
Vân Ca khẽ cười: "Giống chàng thì thật đáng ghét."
Hắn nhếch môi, ghé sát hôn một cái lên môi nàng: "Vậy là ta thật có bản lĩnh khiến người ghét ta tình nguyện sinh con cho ta."
Con trai được bế đến bên, hắn cẩn thận đón lấy. Đôi tay to lớn ôm lấy cái thân thể nhỏ xíu ấy, ngón tay chạm lên khuôn mặt đỏ hồng nhăn nhúm của đứa trẻ, lòng mềm đến lạ.
"Vân Ca sau này đừng sinh nữa, mình nó là đủ rồi. Con có thể không có nhưng ta không thể mất nàng."
Nàng nhìn hắn, trong đôi mắt đã chẳng còn sức để giận nữa-chỉ toàn là nước.
Trong hậu viện, tiếng binh khí va chạm vang lên nhẹ nhẹ. Một tiểu thiếu gia khoảng năm tuổi, mặc trường bào gọn gàng, trán rịn mồ hôi, nhưng ánh mắt lại kiên nghị bất ngờ. Bên cạnh là Ngụy Tư Niệm, cẩm bào tuy đơn giản nhưng khí thế thì không ai dám ho he.
"Đứng không thẳng. Lần nữa."
"Vâng ạ." Tiểu thiếu gia mím môi, vung kiếm gỗ lần thứ mười lăm, động tác gần như hoàn hảo.
Ngụy Tư Niệm vẫn nhíu mày, giọng trầm: "Lòng tay lỏng. Địch nhân tới gần một tấc là mất mạng. Lại."
Thằng bé cắn môi, vành mắt đỏ hoe nhưng vẫn gật đầu, nghiêm túc làm theo. Đến khi mồ hôi nhễ nhại, đầu lấm tấm, mới được cho nghỉ.
Đợi phụ thân rời đi, nhóc mới dúi dúi mắt, cầm kiếm chạy vù về phòng mẫu thân. Cửa vừa mở đã sà ngay vào lòng Tạ Vân Ca, nức nở:
"Mẫu thân.. phụ thân lại mắng con."
Vân Ca vừa buông thêu liền ôm con vào lòng, lau mồ hôi trên trán bé, dịu giọng dỗ:
"Bé ngoan của ta, học giỏi như thế mà phụ thân còn mắng, thật là quá đáng."
Nhóc con mếu máo chôn mặt vào ngực mẫu thân, giọng rấm rứt:
"Phụ thân bắt con tập ba canh giờ! Con chỉ sai một chút xíu thôi!"
"Vậy à? Để mai mẫu thân nói phụ thân tập ba canh giờ thử xem."
Đang dỗ con thì ngoài cửa đã nghe giọng Ngụy Tư Niệm vọng vào, còn chưa bước vào mà sắc mặt đã nghiêm:
"Lại đi mách lẻo mẫu thân?"
Tiểu thiếu gia lập tức trốn sau lưng mẹ, nhỏ giọng thì thầm:
"Mẫu thân, che con.."
Vân Ca cười khẽ, tay vẫn ôm con, mắt liếc chồng đầy ý trách yêu: "Chàng đó cứ dọa bảo bối của ta."
Ngụy Tư Niệm khoanh tay, ánh mắt nghiêm nhưng giọng lại thấp xuống:
"Không mạnh mẽ làm sao bảo vệ được thê tử và mẫu thân."
Ngụy Tư Niệm thở dài, cuối cùng bước đến ngồi xuống cạnh họ, đưa tay xoa đầu con trai, giọng trầm thấp nhưng ấm áp hơn:
"Không ai thương con hơn ta, chỉ là.. ta muốn con đủ mạnh để bảo vệ những gì con yêu, giống như phụ thân từng làm."
Tiểu thiếu gia nhìn lên phụ thân, ánh mắt hơi sững lại. Lát sau, gật đầu thật mạnh:
"Con sẽ học giỏi, sau này bảo vệ mẫu thân, giống phụ thân!"
Ngụy Tư Niệm và Vân Ca đều bật cười, một nhà ba người, khung cảnh ấm áp như ánh chiều tà phủ đầy hoa đỏ ngoài sân.