Ngôn Tình Câu Chuyện Tình Của Mộc Mộc - Sương Tuyet

Thảo luận trong 'Truyện Của Tôi' bắt đầu bởi Sương Tuyet, 24 Tháng mười 2021.

  1. Sương Tuyet Nhân Sinh Vô Thường

    Bài viết:
    171
    Câu Chuyện Tình Của Mộc Mộc

    Chương 40: Khởi đầu mới

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Đi lối này chị, anh Nam Phong phía kia." Mộc Mộc theo bước Tiểu Long đến chỗ bàn Nam Phong đang ngồi.

    Anh khá ngạc nhiên khi người Tiểu Long dắt đến là cô, anh không quan tâm vội, trêu chọc cô trước: "Em có chuyện gì đi ngang qua nên ghé thăm anh hả? Không lẽ là nhớ anh đến phát điên?"

    "Anh nói đúng rồi đấy, đùa thôi, em đến để làm việc nghiêm túc."

    "Anh đùa tí thôi, chúng ta bắt đầu công việc. Tên game của chúng ta sẽ là Con Đường Chiến Binh."

    "Tên hay đó anh, em thích cái tên này." Tiểu Bảo nói vừa đảo mắt qua Tiểu Long và Mộc Mộc, cả hai điều gật gù đồng tình.

    "Được rồi, để anh nói về nội dung." Nam Phong mở lên bản kế hoạch tương đối chi tiết mà mình đã soạn ra, anh bắt đầu thuyết trình, tầm hai mươi phút thì trình bày xong ý tưởng game. Anh nhìn một lượt qua các gương mặt, anh hỏi: "Mấy em thấy sao? Có ý kiến gì không?"

    Cả ba đồng thanh nói: "Rất được anh."

    "Game khá hay đấy anh, có vẻ nặng về đồ họa và code server. Nhưng em thích, đồ họa mình có thể thuê thêm bên ngoài." Tiểu Long nói.

    "Em sẽ cố hết sức." Mộc Mộc nói.

    "Được rồi, hôm nay đến đây thôi, anh sẽ về làm nội dung chi tiết, sau đó mọi người góp ý nội dung một lần nữa, sau khi ổn hết, chúng ta sẽ bắt đầu làm."

    Nam Phong đứng dậy: "Anh có chút việc nên đi trước, các em về sau nhé." Tiểu Bảo cũng rời đi sau đó.

    Mộc Mộc nhìn theo ánh mắt ngưỡng mộ, cô nói thầm: "Quả nhiên là người của công việc, nghiêm túc quá đi."

    Tiểu Long thấy chị mình không ổn nên đã tát nhẹ vào má: "Tỉnh lại, tỉnh lại, mê trai cũng lựa nơi chút nha, về thôi, chị không về em cho đi bộ đó."

    "Chị về nè, đang về nè." Cô vừa đi mắt vẫn nhìn theo bóng nhỏ của Nam Phong.

    * * *

    Năm ngày sau, Nam Phong gửi bảng chi tiết game để mọi người bắt đầu làm việc.

    Một tuần làm việc tại nhà, cơ bản đã lên được sườn game và phần logic.

    Hôm nay là sáng thứ hai, tất cả mọi người tập hợp tại nhà Nam Phong để họp.

    Nam Phong đưa ra đề xuất: "Tiểu Bảo, Tiểu Long và Mộc Mộc đến nhà anh ở đi, còn nhiều phòng trống chúng ta sẽ có nhiều thời gian để làm việc hơn."

    "Em thấy vậy tiện cho chúng ta thảo luận bàn bạc." Tiểu Long nói.

    Tiểu Bảo mừng rỡ gật đầu liên tục: "Được được được, em thích."

    Mộc Mộc trầm tư suy nghĩ: "Nếu đến đây như đề nghị của Nam Phong thì quả là nhiều cơ hội cho mình, nhưng mình đồng ý liền có dễ dãi quá không ta, mình lại suy nghĩ điên khùng rồi, đây chỉ là công việc."

    Sau những suy nghĩ hỗn loạn, cô cũng đồng ý.

    Tất cả bắt đầu tập hợp các ý kiến để hoàn thiện bản demo phần logic và cách chơi. Họp được hai tiếng đồng hồ, Nam Phong lên tiếng: "Hôm nay chúng ta họp đến đây, chiều mọi người dọn qua nhé, sẽ bắt đầu chiến." Ai nấy tự về nhà sau câu nói của Nam Phong.

    * * *

    Mộc Mộc ngồi sau xe Tiểu Long, miệng không ngừng luyên thuyên: "Tiểu Long, chị tới ở vậy có nguy hiểm gì không? Có dễ dãi không?"

    "Chị mà nguy hiểm gì, ai mà thèm chị, chị đã quá dễ dãi và mặt dày rồi còn ngại gì nữa. Giờ tập trung làm việc để phát tài đó, hãy suy nghĩ về điều đó, đừng có suy nghĩ lung tung nữa."

    "Ờ, em nói đúng, mục tiêu bây giờ của chúng ta là tiền."

    Hai chị em về đến phòng, ăn uống, nghỉ ngơi, tranh thủ dọn đồ. Tầm năm giờ chiều cả hai xuất phát qua nhà Nam Phong, Tiểu Bảo đã đến trước một bước ra mở cửa cho hai chị em. Bước vào trong nhà, tiến lại khu vực gần bếp quan sát, trong bếp là người đàn ông mang tạp dề đang vung tay lia lịa nấu nướng gì đó, trông thật quyến rũ đó là Nam Phong. Anh đưa mắt về phía cô: "Hai em đến rồi à, vào ăn tối thôi, anh đã chuẩn bị."

    Cô không ngại ngùng mà lại chỗ bàn ăn nhìn những món ăn vẻ mặt thèm thuồng: "Chà, nhìn thôi đã thấy ngon rồi, em không ngờ anh có tài nấu ăn như này luôn."

    "Anh còn nhiều tài nữa em chưa biết đấy."

    Tiểu Bảo chỉ phòng cho Tiểu Long và Mộc Mộc, đợi hai chị em sắp xếp đồ xong, bốn người ngồi lại cùng ăn tối vui vẻ.

    Mọi người đang chăm chú ăn thì Nam Phong nghiêm túc tuyên bố: "Kể từ ngày mai chúng ta sẽ chiến đấu không ngừng nghỉ nhé, lần này chỉ có thể thành công không được thất bại, nào uống một ly nào."

    Cả bốn người cùng cụng ly để chúc mừng cho một sự khởi đầu mới.

    Tiểu Bảo nhanh giọng: "Chúc cho chúng ta thành công, tiền vô như nước."

    "Cùng cố gắng để cùng thành công." Tiểu Long nói.

    "Chúng ta nhất định thành công." Câu khích lệ của Mộc Mộc.

    Mọi người cười nói vui vẻ cho đến khi ăn xong buổi tối. Tiểu Long và Tiểu Bảo biết ý nên tranh thủ vào phòng, để lại Nam Phong và Mộc Mộc cùng nhau.

    Cô dọn bàn và rửa chén bát, trong lúc cô đang rửa chén không để ý, Nam Phong ôm chầm lấy cô từ phía sau, anh đặt cằm mình lên vai cô.

    Cô không chú ý nên giật bắn mình, theo phản xạ tự nhiên cô vung tay và xà phòng bắn đầy mặt Nam Phong, chốc lát cô nhận ra mình đã phản ứng quá đà: "Anh có sao không? Em xin lỗi, không biết sao giật mình nữa, bữa sau anh đừng có làm bất ngờ vậy."

    Dứt lời, cô đẩy mạnh anh vào tường và tuyên bố: "Em đến đây để làm việc, anh không được có những hành động như thế này, anh hãy xem em như Tiểu Long hay Tiểu Bảo mà đối xử, chúng ta phải nghiêm túc làm việc, anh mà còn như thế này thì đầu óc đâu em làm việc, em cảnh cáo rồi đấy."

    Anh cười vừa đưa hai tay lên đầu hàng: "Anh thua rồi, từ ngày mai anh sẽ nghiêm túc, em thả anh ra đi."

    Cô vừa thả tay, anh nhân cơ hội hôn trộm một cái vào má cô làm cho cô không kịp trở tay. Anh lập tức phóng đi, vừa nói: "Anh nói là từ ngày mai nhé, anh không phạm quy."

    Cô nhìn theo bất lực, quá muộn để phản ứng bất cứ điều gì.

    Dọn dẹp xong, cô vào phòng ngủ nhưng vẫn không quên nụ hôn khi nãy, bất giác cô cứ cười như đứa ngốc.

    * * *

    Sáng ngày hôm sau, Tiểu Bảo đã chuẩn bị đồ ăn sáng và mọi người điều dậy sớm một cách tự giác, cùng ăn sáng và cùng làm việc từ sáng đến tối khuya. Tần suất làm việc như vậy diễn ra liên tục trong một tháng, có hôm thức đến hai hay ba giờ sáng để làm. Game đã dần đi vào hoàn thiện.

    Giờ đây trên gương mặt mọi người đã xuất hiện sự mệt mỏi và có chút ảm đạm.

    Hôm nay là thứ bảy, để nạp thêm năng lượng cho mọi người Nam Phong đề nghị: "Mọi người, tối hôm nay chúng ta sẽ đi ăn lẩu và hát karaoke nhé."

    Vừa nghe tới đoạn này, cả nhóm dù đang mệt nhưng mắt ai nấy sáng bừng, những cái đầu gật gù liên tục: "Được anh, được."

    Hô hào xong thì tất cả cùng quay về trạng thái làm việc hăng say, thời gian trôi qua dường như nhanh hơn, thoáng chốc đã đến chiều tối, Tiểu Bảo đứng lên phát động: "Đi thôi nào mọi người, em đã đặt chỗ cho chúng ta."

    Nam Phong chủ động phân nhóm: "Tiểu Bảo và Tiểu Long đi chung một xe, anh chở Mộc Mộc."

    Tiểu Long đang định mở miệng nói gì đó thì bị Tiểu Bảo kéo đi, để lại Nam Phong và Mộc Mộc trong niềm vui khó tả.

    Anh nhìn sang cô: "Chúng đi cả rồi, Chúng ta cũng đi thôi." Vừa nói, anh nắm tay cô kéo đi.
     
    Nguyễn Ngọc Nguyên thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng năm 2025
  2. Sương Tuyet Nhân Sinh Vô Thường

    Bài viết:
    171
    Câu Chuyện Tình Của Mộc Mộc

    Chương 41: Nghiêm túc đi, chúng ta đang làm việc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lái xe tầm mười lăm phút thì đến cửa hàng lẩu, anh nắm tay cô nhưng bị cô hất văng: "Đừng anh, giờ đi ăn nhóm không nên thế này, hai đứa nó sẽ ngại mất."

    "Thôi thì, anh đành giấu tình cảm của mình đi vậy."

    Hai người tiến vào quán, đảo nhìn sơ thấy cánh tay Tiểu Bảo đưa lên, hai người nhanh chóng đến và ngồi vào bàn ăn.

    Mộc Mộc lộ vẻ đói khát, bị Tiểu Long cản lại: "Lộ quá rồi đó chị, tém tém lại, ở đây đông người."

    "Có ai đâu nào, chỉ bốn người chúng ta, chị đói muốn chết đây."

    Nam Phong đưa đĩa cho Mộc Mộc, vừa nói: "Gắp cho anh món kia, món kia và món kia."

    "Anh làm gì vậy? Anh đâu phải con nít, còn đầy đủ chân tay mà, tự gắp đi." Mộc Mộc nói.

    Tiểu Bảo và Tiểu Long thấy vậy không nhịn được mà cười lớn vừa đưa ánh nhìn có chút khinh bỉ Nam Phong, nhưng anh không quan tâm tiếp tục năn nỉ cô: "Em không thương anh hay sao?"

    "Anh bị sao vậy? Chúng ta đang đi ăn, anh tỉnh táo lại chút nào, không rượu, không bia không lẽ anh say em?"

    Đến đoạn này Tiểu Bảo cười đến mức rau trong họng trào ra liên tục trông nhễ nhại, hắn cố nói: "Chị quả nhiên là thánh phũ."

    Thấy mặt anh có chút thay đổi nên cô miễn cưỡng gắp cho chút rau: " Anh ăn rau đi, giàu vitamin."

    "Còn thịt thì sao, anh cũng muốn ăn thịt." Nam Phong nói.

    "Anh muốn ăn gì nữa thì tự gắp đi, đừng có phiền em ăn."

    "Chị quả là lật mặt như lật bánh tráng, tự đáy lòng, em hoàn toàn khâm phục chị như nước sông cuồn cuộn chảy mãi không ngừng." Tiểu Bảo nói vẻ cười cợt.

    Mộc Mộc cười nhẹ: "Chị cũng thường thôi, phải học hỏi em nhiều."

    Mọi người nói chuyện rôm rả, chỉ riêng Tiểu Long ngồi ăn điềm đạm, không tham gia vào cuộc trò chuyện tào lao của Tiểu Bảo và bà chị không bình thường của mình.

    Một tiếng sau cuộc ăn cũng tàn, tiết mục tiếp theo là ca hát, từ quán lẩu đến quán karaoke chỉ vài trăm mét nên bốn người cùng đi bộ qua.

    Lần này, đợi hai đứa em đi trước, cô chủ động nắm tay Nam Phong, anh bình thản không tỏ rõ điều gì. Đến quán khi Tiểu Bảo và Tiểu Long vào phòng trước, cánh cửa phòng karaoke khép lại, anh giật tay quay người cô lại, sau đó ép sát cô vào tường, ghì gần sát mặt anh vào mặt cô với ánh nhìn đắm đuối, giọng điệu anh như đang trách móc: "Tại sao lúc nãy đối xử với anh như thế, giờ thì chủ động nắm tay này nọ, em tưởng anh là người dễ dãi sao?"

    "Em nào dám nghĩ thế, chỉ chọc anh tí thôi, không lẽ vì thế mà anh giận hả?"

    "Đâu, anh giận chỗ nào?"

    "Vậy là anh không giận? Vậy tốt rồi, chúng ta vào thôi."

    "Anh không muốn vào, muốn ôm em thêm chút được không."

    "Nếu anh không thả ra thì đừng trách em không khách sáo."

    "Em định không khách sáo thế nào? Em muốn làm thế nào thì làm đi."

    Anh vừa dứt lời guốc giày của cô đã nằm trên bàn chân, lúc này anh mới kịp nhận ra nỗi đau xác thịt, kêu lên một tiếng thảm thiết: "Á á." Buông cô ra ôm lấy chân mình.

    Cô mặc cho anh đau đớn vẫn bỏ vào trong phòng, lại gần chỗ Tiểu Bảo: "Tiểu Bảo, hai đứa chọn bài hết chưa? Tiểu Long thì sao?"

    Tiểu Long lạnh lùng đáp: "Chọn hết rồi, mà anh Nam Phong đâu rồi chị?"

    "À, anh Nam Phong đau bụng, đi vệ sinh rồi."

    Cô dứt lời thì Nam Phong bước vào với dáng vẻ khập khiễng, Tiểu Bảo nhanh mồm: "Anh có sao không? Bị sao vậy?"

    "Anh không sao, chỉ là bị một vật nặng rơi trúng chân thôi."

    Tiểu Bảo ngơ ngác thầm nghĩ: "Lấy đâu ra vật nặng chứ?"

    Trong lúc Nam Phong mải mê nói chuyện với Tiểu Bảo, cô chọn một bài hát trữ tình và đã bước lên sân khấu: "Sau đây là ca khúc, tình em là đại dương, được Mộc cô nương thể hiện, xin quý vị cùng lắng nghe."

    Bài hát cất lên, cả phòng im phăng phắc không một tiếng nói, khoảng yên lặng trong 10 giây, sau đó là tiếng xì xào nói chuyện của ba người con trai về game và không ai để ý đến cô cũng như giọng hát kinh khủng của cô.

    Cả ba người đang cố đánh lừa bản thân để không còn cảm nhận được sự tồn tại của tiếng hát. Cô nhìn xuống, thấy không đúng lắm nhưng vẫn cố gắng thể hiện hết bài hát.

    Bước xuống ngồi cạnh Nam Phong cô hỏi: "Anh thấy em hát thế nào?"

    Giọng anh khá nghiêm túc: "Sau này em đừng hát nữa, nếu em muốn mọi người còn sống, vì giọng hát của em có thể giết chết mọi cảm xúc."

    "Ha Ha, em cũng biết là mình hát dở rồi, tại em thèm hát quá."

    "Được rồi để anh thể hiện." Anh bước lên chọn một bài sôi động, khấy động bầu không khí, Tiểu Bảo điên cuồng nhảy nhót xung quanh, hắn uốn lượn thân thể một cách lả lướt như một vũ công múa cột.

    Tiểu Long chỉ ngồi nghe và không hát, không nhảy, không nói gì, lâu lâu có cười nhẹ và nhấp vài ngụm nước ngọt. Mộc Mộc hiểu em mình nên cũng không ép.

    Mọi người thay nhau hát như thế, sau ca khúc thứ ba của Nam Phong, đã đến lúc ra về nghỉ ngơi để bắt đầu ngày làm việc mới. Tiểu Bảo tính tiền, Nam Phong đưa Mộc Mộc về trước, Tiểu Long dĩ nhiên phải đi cùng Tiểu Bảo.

    Ra chỗ để xe, cô hỏi: "Anh ổn không? Khi nãy em thấy anh có uống chút rượu."

    "Anh có gì không ổn, chỉ có nhìn em anh mới không ổn." Nam Phong nói vẻ cợt đùa.

    "Vậy để em lái xe, anh có men không nên lái."

    "Được, vậy em lái đi."

    Cô đổi sang ghế bên kia, đang thắt dây an toàn thì anh đột nhiên kéo đầu cô lại sát, đôi mắt anh có chút lờ đờ: "Giờ anh chuẩn bị hôn em đây."

    Cô mở miệng nhưng chưa kịp nói gì thì đã bị môi anh chặn lại, cứ thế cô cũng bị cuốn theo nụ hôn nồng cháy của anh, anh say đắm như muốn nuốt chửng cô, là cảm xúc anh dồn nén bao lâu nay. Đó là nụ hôn đầu tiên của hai người, một người tỉnh, một người say, nhưng cảm xúc là thứ chân thật nhất lúc này.

    Thả cô ra, anh ngủ thiếp đi cho đến lúc về nhà, dừng xe, cô quay sang lay lay: "Đến nhà rồi, dậy vào nhà thôi anh."

    Nam Phong mơ màng tỉnh dậy, cố lê thân xác to lớn của mình vào nhà như một phản xạ có điều kiện, nằm vật trên giường và ngủ mê man.

    Cô về phòng vẫn bị ám ảnh bởi nụ hôn khi nãy, mặt cô ửng lên, cô không ngừng suy nghĩ về nó. Chẳng có gì giấu được niềm vui trên gương mặt cô lúc này, vui mãi cho đến lúc ngủ đi nhưng trên đôi môi vẫn giữ nụ cười hạnh phúc.

    * * *

    Sáng hôm sau, cô và anh chạm mặt nhau ở cầu thang, cô tỏ ra ngại ngùng không dám nhìn thẳng vào mắt anh và chào hỏi như bao lần. Anh làm vẻ như không nhớ ra chuyện gì rồi hỏi như chưa hề có chuyện gì xảy ra: "Em dậy rồi à?"

    "Ờ, ờ." Cô cố thốt ra hai tiếng rồi không nói gì thêm mà bước nhanh xuống khỏi cầu thang.

    Từ giây phút này, cô ngại ngùng tránh ánh mắt anh ở mọi nơi. Hôn cô rồi giờ anh lại không nhớ, chỉ mình cô là nhớ rõ mồn một, cảm giác cô lúc này có chút xấu hổ, có chút ngại ngùng lại có chút giận dữ.

    Nam Phong vốn dĩ là người thông minh và tinh ý, anh nhanh chóng nhận thấy sự kỳ lạ từ hành động của cô. Đến trưa khi mọi người chuẩn bị nghỉ ngơi, anh nhờ vả cô: " Mộc Mộc, em có thể pha giúp nước chanh cho mọi người cùng uống được không? Tự nhiên anh thấy khát quá."

    "Được, để em đi pha."

    Cô vào bếp cắt chanh, lấy đường các kiểu, tiếp theo là lấy đá trong tủ lạnh, trong lúc cô không để ý thì đột ngột bị Nam Phong nắm chặt vai xoay người cô lại, cố định lưng dính chặt vào tủ lạnh. Cô không dám vùng vẫy hay la ó, sợ mọi người nghe thấy, nghiêng mặt mình sang bên phải, cố tránh đi ánh mắt của anh.

    Anh vòng hai tay cô lên trên đầu, một tay anh khóa chặt hai cổ tay cô, tay còn lại anh đẩy cằm cô sang để khuôn mặt cô theo hướng đối diện với mình, ánh mắt đầy dò xét nhìn cô, anh nói: "Sao sáng giờ cứ cảm giác em tránh anh vậy?"

    Hai con ngươi cô liếc đảo, cố nói lời ngụy biện: "Em có tránh gì đâu, anh làm gì vậy? Tránh ra để em còn pha nước chanh."

    "Em trả lời đi, không thì đừng mơ ra khỏi đây."

    "Thì cũng có tránh, nhưng, anh không nhớ chuyện gì khi tối sao?"

    Anh tỏ ra như mình đang cố gắng suy nghĩ về buổi tối hôm qua, anh hỏi tiếp: "Tối hôm qua có chuyện gì? Sao anh không nhớ gì, chỉ nhớ là anh hát rất hay còn em thì giọng hát giết cả thần linh." Vừa nói anh vừa cười như rằng bản thân đang nhớ lại giọng ca kinh khủng của cô.

    Hai má cô ửng hồng, giọng nhỏ dần: "Tối hôm qua trong xe lúc về nhà đó, anh cố suy nghĩ lại thử."

    Anh cố suy nghĩ hồi lâu, thật ra thì anh không quên bất cứ điều gì, anh cố ý vờ như bản thân không nhớ gì: "Chuyện gì, em có thể làm lại lần nữa không? Anh có chút rượu vào thì không nhớ gì." Vừa nói anh vừa đưa sát mặt mình vào mặt cô.

    Cô lúng túng không biết cư xử, cô dùng hết sức mạnh đẩy anh: "Lưu manh, rõ ràng anh nhớ còn gì." Mở tủ lạnh cô lấy vội đá rồi bỏ vào ca nước chanh mang ra phòng khách.

    Anh chao đảo nhưng vẫn cố nhìn theo dáng chạy của cô vừa cười khoái chí.

    * * *

    Tiểu Bảo nhận ra cảm xúc bất thường trên mặt cô, hắn hỏi vội: "Có chuyện gì với chị vậy?"

    "Không có gì, chị vừa gặp một tên lưu manh."

    Tiểu Bảo liếc nhìn qua chạm ánh mắt Tiểu Long, cả hai cười mỉm như thừa biết chuyện gì vừa diễn ra trong bếp.

    Tầm một phút sau Nam Phong đi ra, nhưng có gì đó không ổn trong dáng đi của anh, Tiểu Bảo lại nhanh mồm: "Anh bị làm sao vậy? Lại bị vật nặng rơi trúng đấy hả?"

    "Tôi không sao, chỉ là bị va đập nhẹ, cậu làm việc đi, đừng để ý đến tôi." Cùng lúc anh liếc mắt nhìn qua phía cô nhưng không nhận được ánh mắt đáp trả.

    Tào lao một tí mọi người lại nghiêm túc làm việc.

    * * *

    Những ngày sau, cả nhóm chăm chỉ làm việc ròng rã trong bốn tháng, game đã đi vào hoàn thiện và chơi thử, nhưng giờ này lại gặp vấn đề trục trặc nghiêm trọng, đó chính là thiếu vốn.

    Cần có tiền thưởng cho người chơi, nên phải cần một lượng tiền lớn để dự trữ, khoảng một triệu đô la, nhưng Nam Phong sau lần thất bại kia đã không còn gì.

    Nam Phong không biết xoay xở như thế nào, đành phải nghĩ đến phương án cuối cùng là về nhờ bố. Nhưng trước giờ anh luôn đi ngược lại lời của bố mình, tuy là ông ấy đã có động viên, nhưng về phần góp vốn lớn như thế này chắc là hơi khó. Mà anh cũng ngại nhờ sự giúp đỡ của bố mình.
     
    Nguyễn Ngọc NguyênCuộn Len thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng năm 2025
  3. Sương Tuyet Nhân Sinh Vô Thường

    Bài viết:
    171
    Câu chuyện tình của Mộc Mộc

    Chương 42: Thành công

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nam Phong ngồi cạnh cửa sổ, uống ly cà phê và suy nghĩ hồi lâu, nhìn vào cảnh tượng ba người đang làm việc hăng say, quên ăn quên ngủ cho dự án này. Anh đã quyết định thử đến nhà bố mình. Anh bật dậy rời đi, lướt ngang qua chỗ mọi người đang làm việc, anh nói: "Anh có việc ra ngoài, mọi người ở nhà làm việc chăm chỉ nhé."

    Anh lái xe một mạch đến nhà bố mình, tầm này là bốn giờ chiều, ông Nhật vẫn chưa đi làm về, chỉ có bà Thanh ở nhà, anh tiến vào nhà: "Mẹ, bố có nhà không ạ?"

    Bà Thanh đang chăm chú xem ti vi không để ý, nghe tiếng ai gọi bà quay lại, nhìn thấy Nam Phong, bà không giấu nỗi nụ cười trên gương mặt: "Hôm nay con có việc gì mà lại ghé thăm mẹ bất ngờ thế này?"

    "Dạ con có việc gặp bố ạ, khi nào thì bố về vậy mẹ?"

    "Bố con tầm sáu giờ mới về đến nhà."

    "Con cứ ngồi chơi, lâu lâu mới về nhà mà vội gì, để mẹ lấy trái cây cho con."

    Bà Thanh vào bê đĩa trái cây ra kèm theo ly nước bưởi mát lạnh, đặt lên bàn bà nói: "Con ăn trái cây đỡ, mẹ đang làm cơm, tí về chúng ta cùng ăn cơm."

    "Dạ mẹ."

    Bà Thanh chăm chú nhìn anh trong lúc anh đang ăn trái cây, ánh mắt bà như muốn hỏi điều gì, bà xích lại ngồi gần, giọng nhỏ nhẹ: "Cô gái ấy thế nào rồi? Có tốt không con?"

    Anh không giấu được nụ cười hạnh phúc của mình: "Dạ, cô ấy rất tốt ạ." Anh không nói gì nhiều nhưng bà Thanh nhận ra ánh mắt của anh khi nhắc đến Mộc Mộc.

    "Mẹ nhìn là thấy con rất thích cô phải không?"

    Nam Phong cười mỉm hơi cúi đầu: "Vậy mà cũng bị mẹ nhìn ra."

    "Mẹ là mẹ của con mà, con ngồi đó mẹ xuống làm cho xong đồ ăn tối."

    "Mẹ có cần con phụ không?"

    "Không cần đâu, mẹ sắp xong rồi."

    Nam Phong theo bà Thanh xuống bếp ngồi nói chuyện cùng bà. Phút chốc đã đến 6 giờ, bên ngoài là tiếng xe của ông Nhật, bà Thanh nghe thấy đã nhận ra: "Bố con về rồi đấy, dọn cơm cùng mẹ nào."

    Ông Nhật bước vào nhà, như thường lệ bà Thanh lại cầm cặp xách và áo khoát: "Ông rửa mặt đi vào ăn cơm luôn, hôm nay Nam Phong về, nói là có chuyện muốn gặp ông."

    "Tôi rửa mặt rồi ra." Ông Nhật nói.

    Ông Nhật bước ra, trong lòng hình như có gì đó vui, ánh mắt ông bất giác cong lên. Đã rất lâu Nam Phong chưa nhờ ông bất cứ chuyện gì, hôm nay về tìm ông như thế này ông cũng phần nào đoán được là có việc cần ông giúp đỡ.

    Ngồi vào bàn ăn ông hỏi: "Hôm nay có việc gì mà con về thăm bố mẹ thế này? Có lẽ hôm nay sẽ có trận bão đây."

    Nam Phong cười nhẹ: "Thật ra con có việc muốn nhờ bố."

    "Con ăn cơm đi đã rồi mình nói chuyện, bố cũng đói bụng lắm rồi."

    Cả ba người cùng ăn cơm vui vẻ. Ông Nhật ăn xong nên đứng dậy trước: "Con ăn xong thì lên phòng bố."

    Anh nhanh húp xong chén canh dở rồi đi lên phòng bố mình, vừa vào phòng thì ông Nhật đã hỏi trước: "Có chuyện gì con nói đi."

    "Dạ, chuyện là, con, Con."

    Thấy anh cứ ngập ngừng ông Nhật tiếp lời: "Con đang thiếu vốn đúng không? Cần bao nhiêu?"

    "Dạ con cần một triệu đô la, nhưng bố yên tâm đây chỉ là số tiền dự trữ cho giải thưởng, trước khi người chơi đạt giải thưởng thì chúng ta đã hưởng được nhiều phần trăm trên các giao dịch mua bán ạ, con rất tự tin vào dự án này. Mong bố giúp con."

    "Được rồi, bố sẽ chuyển cho con, với điều kiện bố sẽ hưởng năm phần trăm lợi nhuận."

    "Dạ được được được ạ, con cảm ơn bố."

    "Được rồi, con về đi, bố sẽ chuyển cho con sớm."

    Anh chạy lại ôm bố một cái rồi biến đi trong tích tắc. Ông Nhật ngỡ ngàng bật cười thành tiếng.

    Trời đã tối nhưng anh hớt hải chạy về nhà, anh đạp cửa xông vào, trước sự chứng kiến của ba cặp mắt, anh hô to: "Chúng ta chuẩn bị quảng bá game thôi nào các anh em, đã có đủ kinh phí."

    Cả ba người ngơ ngác nhìn anh mà chưa kịp định hình, cần thời gian để hiểu câu anh vừa hét lên. Ba mươi giây sau, cả ba người nhảy lên vui mừng.

    Tiểu Bảo nhanh giọng: "Có phải em vừa nghe anh nói, chúng ta sắp phát tài phải không?"

    "Đúng vậy, chúng ta sắp phát tài, ba ngày nữa chúng ta sẽ tổ chức họp báo để quảng bá, Tiểu Bảo, cậu chuẩn bị liên lạc với bên báo chí, còn anh, Mộc Mộc và Tiểu Long sẽ chuẩn bị nội dung cho buổi họp báo. Anh tin đây là game đầu tiên có kiểu chơi thế này, lần này, nhất định thành công nhé."

    Ba người lại một lần nữa hét lên: "Thành công, thành công, thành công." Gác lại phút giây vui mừng, mọi người lại tất bật với công việc, chuẩn bị kỹ càng cho ngày ra mắt game.

    * * *

    Rất nhanh đến thứ hai, là ngày diễn ra buổi họp báo, ngày mà Nam Phong sẽ lấy lại phong độ của mình, ngày mà công sức của cả nhóm sẽ gặt hái được thành công.

    Tám giờ sáng, nhà báo đã đến đầy đủ tại nơi tổ chức, Nam Phong bước ra ngồi trước các nhà báo, anh bắt đầu thuyết trình một cách tự tin: "Hôm nay, Phong Lan ra mắt một game hoàn toàn mới, có thể nói là chưa bao giờ có lối chơi như thế này, người chơi có thể là nhân vật chính cũng có thể là nhân vật phụ và bạn sẽ kiếm được tiền nếu bạn là người chơi giỏi, đi được đến cuối cùng bạn sẽ nhận được một loại vũ khí hủy thiên diệt địa và dùng nó để quy đổi ra tiền. Các bạn hãy cùng nhìn lên màn hình để xem video giới thiệu game."

    Ánh đèn chớp nháy liên tục từ những chiếc máy chụp ảnh, sau khi màn giới thiệu game kết thúc tất cả điều vỗ tay, một nhà báo lên tiếng: "Anh có thể cho biết động lực nào, để sau thất bại như vậy anh có thể làm nên một thành công mới."

    Anh nhìn thẳng về phía nhà báo mà dõng dạc nói: "Vì tôi có đam mê, có sự ủng hộ của gia đình và đặc biệt là có sự nỗ lực của những người bạn, những người đồng nghiệp đã không bỏ tôi trong lúc tôi thất bại nhất."

    Tiếng vỗ tay rầm rộ, những cái gật đầu tán dương, những khuôn mặt rạng rỡ tươi cười của các thành viên trong nhóm, buổi họp báo kết thúc tốt đẹp.

    Sau họp báo không ai ngờ được là chỉ trong một buổi sáng đã có tới năm ngàn người đăng ký chơi. Tin tức xuất hiện khắp các mặt báo "Doanh nhân trẻ Nam Phong đã tạo ra một chuyển biến mới trong làn game nước nhà, game Con Đường Chiến Binh tạo cho người chơi những trải nghiệm hoàn toàn mới."

    Một bài báo khác "Soái ca trong làn game vực dậy mạnh mẽ sau thất bại", "Nam Phong soái ca làng game, liệu có ai là đối thủ của anh."

    Mọi ngươi vui mừng mất kiểm soát khi thấy người chơi mỗi ngày đều tăng không ngừng, một tuần trôi qua lợi nhuận cũng nhanh chóng vượt qua con số một triệu đô la.

    * * *

    Phía bên Game For Life, cô trợ lý cầm một vài tạp chí vào phòng Hàn Cảnh. Hắn điên lên khi đọc những dòng ca tụng Nam Phong trên mặt báo. Hắn ném tạp chí xuống đất và yêu cầu cô trợ lý: "Cô dẫm chúng cho tôi."

    Cô trợ lý lúc này cảm thấy hoang mang, tưởng mình đang nghe nhầm: "Chuyện gì vậy trời, mình có nghe nhầm không đây, hắn ta còn tới mức này hay sao." Không hỏi lại, cô miễn cưỡng làm theo chỉ thị biến thái của hắn.

    Và tất nhiên cô ta giẫm giẫm lên cuốn tạp chí, cặp ngực cô ta dao động lên xuống liên tục, tưởng chừng như chúng sắp rơi xuống đất. Hàn Cảnh đã vô tình đánh mắt qua thân thể cô ta, đang trong tâm trạng bực tức, hắn quát giọng khó chịu: "Thôi thôi, cô đi ra đi, nhìn cô tôi ngộp thở quá."

    Cô ta lộ rõ sự khó hiểu trên gương mặt, nhưng không có ý hỏi, chỉ bỏ ra khỏi phòng cho yên ổn. Hàn Cảnh ngồi một mình trong phòng miệng lẩm bẩm: "Không ngờ mày sống dai thế này, được rồi, tao sẽ cho mày cả đời không đứng lên được nữa, nhưng lần này sẽ là theo nghĩa đen."

    * * *

    Phía bên Nam Phong, vì sự thành công ngoài mong đợi mà quyết định thực hiện một chuyến du lịch công ty, để cùng nhau chúc mừng.

    Anh nhấc điện thoại gọi ngay cho Gia Phong: "Gia Phong ngày mai đến nhà anh chúng ta cùng đi du lịch nhé, sáu giờ sáng có mặt tại nhà anh."

    Đầu dây bên kia vọng lại tiếng vui vẻ phấn khởi: "Em sẽ tới đúng giờ, cái gì chứ ăn chơi thì em trai anh khá là nhanh đấy."
     
    Nguyễn Ngọc Nguyên thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng năm 2025
  4. Sương Tuyet Nhân Sinh Vô Thường

    Bài viết:
    171
    Câu Chuyện Tình Của Mộc Mộc

    Chương 43: Du lịch công ty

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáu giờ sáng, cả năm người đã có mặt đầy đủ tại nhà Nam Phong, chia làm hai xe để đi, Mộc Mộc và Nam Phong đi chung xe, còn lại Tiểu Long, Gia Phong và Tiểu bảo chung một xe. Địa điểm du lịch đã chọn là một khu nghỉ dưỡng bên bãi biển. Tất cả mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng và xuất phát, lúc này là sáu giờ ba mươi phút sáng.

    Nhóm Gia Phong chỉ trong vài giây đã chẳng còn thấy bóng dáng chiếc xe.

    Trên xe Nam Phong, Mộc Mộc đang hướng ra cửa để ngắm cảnh, ánh mắt cô như đang chất chứa điều gì đó. Anh nhìn sang, khuôn mặt đầy tự tin: "Có phải em đang suy nghĩ, tại sao mình có thể gặp được một người yêu xuất sắc như thế này đúng không?"

    "Em chỉ đang thấy thương cho anh, vì bị trúng kế của em đó."

    "Em cũng không phải dạng vừa nhỉ?"

    "Thì như này mới đủ tư cách thích anh chớ. Mà sao anh lái chậm quá vậy? Tốc độ như này thì khi nào mới tới nơi."

    "Anh đang đi 70 km/giờ đấy."

    Cô nhìn về phía trước đưa cánh tay phẩy phẩy: "Anh cứ lên tám mươi, chín mươi hay một trăm gì cũng được, cứ thoải mái đi anh."

    "Được rồi, em thích thì anh chiều. "

    Chiếc xe bắt đầu lao đi như gió, lướt qua những ngọn đồi, những con đường uốn lượn, đến một thị trấn nhỏ, ôi thôi, phía trước là các anh áo vàng đang đợi sẵn, chiếc xe buộc phải dừng lại. Bên ngoài vọng vào giọng nói trầm thấp pha chút cảm xúc không vui:

    "Xuống xe kiểm tra giấy tờ, anh đã đi quá tốc độc." Nam Phong mở cửa bước ra để xử lý vấn đề.

    Trong lúc anh đưa các loại giấy tờ xe cho anh cảnh sát thì trong xe, cô lau vội son môi, xõa tóc rũ rượi, trưng ra bộ mặt mệt mỏi, tay cô ôm bụng vờ như không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Cô rướn mình qua cửa bên ghế tài, cố tỏ ra bình tĩnh trước ánh mắt dò xét của anh cảnh sát, giọng cô yếu đi: "Anh Nam Phong, có chuyện gì vậy? Đến bệnh viện chưa? Em đau bụng quá không chịu nổi nữa rồi."

    Cảnh sát nghe thấy, đưa mắt nhìn vào, một cô gái mặt mày tái nhợt đang đau đớn quằn quại, khuôn mặt anh lộ vẻ đồng cảm: "Anh nhanh đưa cô ấy đến bệnh viện đi, nhìn cô ấy có vẻ không ổn."

    Nam Phong nhét tờ năm trăm ngàn vào tay anh cảnh sát: "Cảm ơn anh, do em đang vội quá."

    "Được rồi, cậu đi đi." Vừa nói anh cảnh sát vừa cầm tờ tiền.

    Vào trong xe, anh phóng nhanh đi: "Anh không ngờ em lại có tài lẻ này."

    "Anh đừng chọc em, tình thế cấp bách quá em mới nhất thời nông nổi."

    "Mấy chuyện này cũng bình thường thôi em, anh định dùng tiền để giải quyết, nhưng thấy em cố gắng nên anh để em diễn cho thỏa lòng thôi."

    Nói rồi anh cười to như đang cố ý trêu chọc hành động cố gắng một cách dư thừa của cô.

    "Anh còn cười được nữa, em ngủ đây, kệ anh luôn." Cô nhắm mắt lại vờ như mình đã thật sự ngủ.

    "Ừm, em ngủ đi, khi nào đến nơi anh gọi."

    Tầm một tiếng sau, xe đến khách sạn, hoàn toàn không hay biết gì, chiếc xe dừng lại nhưng cô vẫn còn say nồng trong giấc ngủ.

    Nam Phong quay sang lay người cô: "Dậy dậy, đến nơi rồi Mộc à."

    Cô vẫn không hề động tĩnh, anh ghé sát vào mặt cô, thì thầm: "Anh đếm một đến ba, em không dậy là anh hôn đó, một.. "

    "Anh hôn đi, em đang đợi." Cô nói trong khi mắt vẫn nhắm nghiền.

    Anh cười vừa ghé sát mặt mình đến, chưa kịp hôn thì cô mở mắt đột ngột nhìn chăm chăm anh: "Em đùa đó, anh bị lừa rồi." Cô mở cửa rồi bước xuống xe trong lúc anh nhìn theo đầy tiếc nuối.

    Đảo mắt ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, vẻ đẹp của biển khiến cô không kìm lòng mà thốt lên: "Ôi đẹp thật đó, không khí cũng khá là thoải mái."

    Hướng khách sạn đi ra, Tiểu Long, Tiểu Bảo và Gia Phong bước đến gần chỗ cô, Tiểu Bảo lên tiếng: "Hai người đi hẹn hò ở đâu mà giờ này mới đến?"

    Anh vờ nghiêm nghị: "Cậu mà nói thêm một câu nữa là tôi ném cậu xuống biển đó."

    Tiểu Bảo cong chân bỏ chạy, vừa chạy vừa quay đầu chọc tức anh: "Đố anh bắt được em, đố anh bắt được em." Dứt câu hắn ngả ngửa vì không để ý bậc thềm bước xuống bãi cát.

    Cả bọn cười như được mùa, cũng không ai thèm đến dìu hắn, tự thân hắn lụ khụ bò dậy, khuôn mặt có chút nhăn nhó.

    Gia Phong và Tiểu Long lướt qua dáng vẻ lụ khụ của hắn nhưng không hề giúp đỡ, chỉ đưa ánh nhìn chế giễu, Gia Phong bĩu môi vừa nói: "Đố anh bắt được em." Cậu ngửa mặt lên trời cười lớn đầy sảng khoái.

    Mộc Mộc và Nam Phong lên phòng cất đồ sau đó cũng ra bãi biển. Hai người gặp nhau tại sảnh khách sạn, anh trong chiếc quần đùi ngắn ngang gối, để lộ ra chiếc bụng nhấp nhô sáu múi quyến rũ của mình. Còn cô trông mới đáng bật cười làm sao, cô mặc nguyên bộ đồ gần giống với đồ lặn, y như thể cố che hết thân thể của mình lại. Và tất nhiên vẫn không che đậy được cái cơ thể trẻ con của cô.

    Anh tiến lại chỗ cô đang đứng: "Đi thôi nào Mộc, không cần kín vậy chứ, em có gì để che đâu mà kín dữ." Vừa nói anh vừa cười như trêu đùa cô.

    "Kệ em, anh đừng có quan tâm em, để em tự do."

    Anh nắm lấy bàn tay nhỏ xinh của cô, hai người bước đi chậm rãi như đang tận hưởng cảm giác bên nhau. Ra biển, nằm trên ghế nghỉ ngơi, ngắm cảnh, cả hai chỉ nằm đó ngắm nhìn biển, ngắm nhìn bầu trời và ngắm nhìn nhau.

    Nhìn ra phía biển, Tiểu Long đang ngâm mình tận hưởng sự mát mẻ, trong khi Tiểu Bảo và Gia Phong đang đùa giỡn với một vài cô em ngực bự. Mồm Tiểu Bảo không hề khép lại, mặc cho nước biển bắn tung tóe vào mặt vào mồm hắn, ánh mắt hắn vẫn dán chặt vào những cô gái.

    Một em với cơ thể cực chuẩn, cực bốc lửa lọt vào tầm mắt của Mộc Mộc, cô đưa tay khèo Nam Phong: "Anh Nam Phong, hướng hai giờ, bikini hồng, nhìn dáng em ấy bốc lửa không kìa."

    "Thôi, anh không ngắm đâu, chỉ ngắm em là đủ rồi."

    "Anh đừng giả tạo thế chứ, em thấy đẹp nên muốn chia sẽ cùng anh thôi, ngắm đi, tháo cái kiến đen ra ngắm cho chuẩn, chứ ngắm qua đó nó không đủ sắc màu. Đã ghiện mà còn ngại, tháo ra, tháo ra."

    Cô vừa nói vừa đưa tay tháo kiến giúp anh, vô tình cô đụng chạp vào cơ thể anh, anh vẫn cố giữ chặt kiến: "Em đang lợi dụng chuyện này để tiếp cận anh đấy hả?"

    Cô đẩy anh ra về ghế của mình, khuôn mặt cô có nét gì đó ngại ngùng. Anh tinh ý tháo kiến xuống vừa than thở: "Là em ép anh đó nha, đừng có nói anh mê gái này nọ."

    "Không thèm nói chuyện với anh nữa, em ngắm một mình đây, kệ anh."

    Đột nhiên Gia Phong chạy vào lôi cô ra tắm biển chung, cô tuy không muốn nhưng cũng đi theo bước chân Gia Phong. Nam Phong vẫn không thay đổi, anh vẫn nằm đó không hề nhúc nhích.

    Anh nằm nhìn ra hướng Gia Phong và Mộc Mộc, anh nhìn ra được sự thân mật quá đà của hai người, anh bắt đầu bực tức: "Gia Phong cũng là con trai mà, sao em có thể tự nhiên vậy chớ."

    Vừa nghĩ anh vừa chạy vèo ra phá đám, ngăn cách hai người. Sự tiếp xúc của hai người rất bình thường, nhưng trong đôi mắt si tình của anh lại là hành động thân mật quá đà.

    Về phần Mộc Mộc, cô quá vô tư không hiểu ý anh, anh ghé sát vào tai cô: "Dù là Gia Phong em cũng không được thân mật quá."

    "Em chỉ xem Gia Phong như Tiểu Long thôi, anh ghen đấy hả. Thôi anh tránh ra chút đi để em bơi."

    Anh không chịu tránh ra cứ đứng gần giữ cô lại, cô ngạc nhiên vừa cười vừa nói: "Ôi, thật luôn kìa, là anh đang ghen thật đấy hả? Thôi được rồi để em né né ra bơi một mình."

    Anh cố tình tiến sát hơn, anh vòng tay ôm lấy eo cô, kéo cô lại bên mình để hai thân thể cọ xát vào nhau, anh nhìn đắm đuối vào đôi mắt cô: "Chúng ta là người yêu rồi, nhưng sao em cứ hờ hững cách xa anh quá vậy?"

    Cô dùng hai tay mình đẩy anh ra: "Thì ở đây nhiều người mà, chúng ta đi cùng Tiểu Bảo, Gia Phong và Tiểu Long nữa, không nên thân mật quá." Anh nghe hợp lý nên buông cô ra rồi không làm trò ngăn cản một cách trẻ con nữa.

    * * *

    Tối đến tầm bảy giờ, cô đi ngang qua phòng Tiểu Bảo, ghé mắt vào, cô thấy Tiểu Long và Gia Phong bên trong, ba người có vẻ đang có âm mưu gì đó, không để ý nữa cô lướt qua rồi về phòng mình.

    Trong căn phòng ba người con trai, Tiểu Bảo đề nghị: "Chúng ta tối nay sẽ lập kế hoạch để nhốt chung Mộc Mộc và Nam Phong nhé?"

    Gia Phong hào hứng nhảy cẫng lên: "Ý hay đo, ý hay đó."

    Tiểu Long giọng lạnh lùng: "Là chị gái tôi đó, định muốn để tôi tự tay hại chị mình đấy hả?"

    "Em yên tâm, anh tin vào phẩm chất đạo đức của Nam Phong, tuyệt đối sẽ không làm gì quá đáng với chị ấy, chúng ta làm vậy để hai người gắn kết hơn thôi." Gia Phong thuyết phục.

    Sau khi nghe Gia Phong thuyết phục thì Tiểu Long không can dự: "Hai người tự làm gì làm đi, tôi không can dự vào chuyện này."

    Không hiểu bàn bạc chuyện gì, mười lăm phút sau, Gia Phong đi qua phòng Mộc Mộc: "Chị có trong phòng không?"

    "Ai đó?"

    "Em Gia Phong đây, em qua mượn chị cuốn sách, chị có đem theo không?"

    Trong đầu cô liền có suy nghĩ nghi ngờ: "Không biết có âm mưu gì không đây, bình thường lười biến vậy mà hôm nay qua mượn sách?" Nghĩ rồi cô hét lớn.

    "Sách trong vali đó, có hai cuốn, em thích cuốn nào thì lấy đi, chị đang bận tí."

    "Em lấy cuốn màu xanh nhé."

    "Ừ, cuốn nào cũng được."

    Gia Phong cầm cuốn sách và tẩu ngay, điện ngay cho Tiểu Bảo: "Bên cậu sao rồi?"

    "Em đang quan sát Nam Phong, chỉ là đang ngồi uống trà dưới sảnh thôi, anh ở sẵn gần phòng Mộc Mộc để khi Nam Phong vào anh đóng cửa luôn nhé."

    "Ô kê."

    "Cậu giải quyết chỗ nhân viên khách sạn chưa?" Gia Phong hỏi.

    "Rồi yên tâm đi, đảm bảo họ không can dự vào. Cái ổ khóa anh giải quyết chưa?"

    "Rồi, tôi làm hỏng nó rồi đảm bảo sập lại là không vặn được nữa." Gia Phong nói giọng tự tin.

    "Vậy xem mà hành động nhé, em cúp đây."

    Vừa cúp máy, nhân viên khách sạn cũng chuyển cho Tiểu Bảo cuốn sách, hắn cầm rồi đi ra chỗ Nam Phong đang ngồi: "Anh, tí anh có lên phòng thì ghé chỗ chị Mộc Mộc trả dùm em cuốn sách nhé, tối rồi nên em cũng không tiện vào phòng chị ấy."
     
    Nguyễn Ngọc Nguyên thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng năm 2025
  5. Sương Tuyet Nhân Sinh Vô Thường

    Bài viết:
    171
    Câu Chuyện Tình Của Mộc Mộc

    Chương 44: Kiềm chế



    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nam nhìn cuốn sách thầm nghĩ: "Vừa hay có cớ lên gặp cô ấy, đúng là trời cũng giúp mình, giờ lên mà cô ấy đang tắm thì tốt nhỉ. Tỉnh lại đi Nam Phong, mày đang nghĩ cái quái gì thế, biến thái." Dứt suy nghĩ, anh bình thản trả lời Tiểu Bảo: "Để đó, tí anh lên."

    Tiểu Bảo vừa quay đi, anh chụp ngay cuốn sách chạy lên phòng cô, thấy cửa đang mở hé nên anh bước vào. Vừa vào được tí thì "rầm" là tiếng sập cửa. Anh quay sang vặn mở cửa nhưng không được nữa, cùng lúc nhận được tin nhắn từ Gia Phong: "Em sắp xếp hết rồi, tối nay hai anh chị ở cùng nhau nhé, cũng đừng gọi nhân viên khách sạn, vô vọng thôi, bồi dưỡng tình cảm đi!"

    Mộc Mộc từ trong phòng tắm chạy ra, đầu tóc còn ướt và rối, dĩ nhiên đồ đã mặc đầy đủ vì cô cũng vừa nhận được tin nhắn, cô tức tốc chạy lại đưa tin nhắn lên trước mặt Nam Phong: "Anh Nam Phong, chuyện này là sao? Là kế hoạch của anh phải không?"

    Anh đưa hai tay lên như đang đầu hàng, anh cố giấu đi nụ cười mỉm của mình, giọng anh có chút ngập ngừng: "Anh, Anh có biết gì đâu, anh cũng bị nhốt và nhận tin nhắn y em, khi nãy Tiểu Bảo nhờ anh lên trả sách cho em. Anh vô tội."

    Anh ngồi xuống chỗ giường lật lật cuốn sách cố thể hiện sự điềm tĩnh của bản thân.

    Cô luống cuống, không biết làm gì, cứ đi qua đi lại suy nghĩ: "Trời ơi, mấy đứa này chơi ác quá, nó muốn hại đời Nam Phong hay sao không biết."

    "Em đang nghĩ gì đó?" Nam Phong hỏi.

    "À, thì em nghĩ làm cách nào để thoát ra, để em gọi Tiểu Long giúp chúng ta."

    Chuông đổ hơi lâu mà không thấy Tiểu Long nhấc máy, bên kia nhấc máy: "A lô, có gì không chị?"

    "Em đến mở cửa giúp chị, em biết trò này phải không?"

    Tiểu Long lạnh lùng: " Em biết, em tin Nam Phong, chị cố mà kiềm chế mình, đừng hại đời anh ấy." Tút tút tút, không còn nghe thấy tiếng nói ở đầu dây bên kia.

    Cầu cứu thất bại, cô càng đi qua lại điên cuồng, đầu cô không ngừng suy nghĩ: "Rồi, toi rồi, người duy nhất có thể giúp cũng không còn, đành phải cố kiềm chế cảm xúc của mình thôi."

    Thấy cô không ổn lắm, anh đề nghị: "Em lại đây ngồi đi, không có gì phải cuống, anh có làm gì em đâu."

    Cô không để ý cũng không trả lời anh, vẫn chìm trong suy nghĩ của riêng mình, không biết cô nghĩ gì mà bất giác cô cười như con điên.

    Nam Phong cảm thấy khá hoang mang lúc này, anh không hiểu được biểu cảm của cô là tại sao. Nhưng anh im lặng, cố gắng tập trung vào cuốn sách mình đang đọc.

    Đột nhiên cô nhảy bổ lại gần anh: "Em với anh chơi trò chơi nhé." Vừa nói ánh mắt cô chớp chớp dễ thương, như đang cầu xin sự đồng ý.

    Anh xếp cuốn sách lại: "Được, em đã có nhã hứng thì anh đây cũng chiều. Em muốn chơi trò gì?"

    "Mình chơi giải đố đi, giờ em đố anh trước, nếu anh giải được câu đố thì anh có thể làm gì em cũng được, còn nếu anh không giải được thì em làm gì anh cũng được, được không?"

    Anh lộ ra sự thích thú và khá tự tin: "Thế thì anh đây không ngại tiếp chiêu, em đừng có hối hận đấy, anh thích cái câu làm gì cũng được này lắm."

    "Nhất ngôn cửu đỉnh. Em đố đây. Đố anh một người đàn ông lớn tuổi đem con chó về nuôi, ban đầu rất yêu quý nó và chăm từng li từng tí, tắm rửa, tỉa lông cho nó, ba năm sau thì cực kỳ ghét nó đến nỗi không muốn nhìn, chỉ muốn bán nó đi, hỏi, hỏi nha, hỏi người đàn ông đó bao nhiêu tuổi và con chó tại sao bị ghét? Anh chỉ được đoán hai lần thôi."

    Anh suy nghĩ hồi lâu rồi đưa ra đáp án: "Năm mươi sáu tuổi, con chó bị ghét là do nó hung dữ, xấu xí."

    "Sai rồi."

    "Năm mươi tám tuổi, con chó bị tật vì bị bị thương."

    "Lại sai."

    "Vậy em giải đáp đi."

    "Đáp án của em là người đàn ông sáu mươi tuổi, còn con chó nó bị rụng hết lông nên bị ghét."

    "Sao em chắc đó là đáp án đúng?"

    "Vì đó là ba em và con chó nhà em, há há, anh thua rồi đưa thân thể của anh đây."

    "Em định làm gì anh?" Anh vừa nói vừa vòng tay che ngực mình lại, y như rằng bản thân đang sợ hãi.

    "Có gì đâu anh cứ ngồi yên."

    Cô chạy vào lấy bộ trang điểm ra, tô môi, kẻ mắt, đánh má hồng, cột bím tóc cho anh còn lấy màu kẻ mày quẹt đầy áo anh, trông càng nhem nhuốc.

    Tác phẩm hoàn thành, cô cười trong sung sướng, thầm nghĩ: "Giờ thì nhìn anh như một tên ăn mày lẹo cái biến thái nhem nhuốc, sao mình chả có cảm xúc gì nhỉ?"

    Cô tiến sát lại gần anh: "Anh phải để nguyên trạng thái này đến sáng nhé, đây là điều kiện sau khi anh bị thua trò chơi, giờ thì anh ngủ chỗ sô pha, em sẽ ngủ ở giường. Anh thấy ổn không, chịu được không? Mà có chơi phải có chịu chứ nhỉ."

    Nam Phong tỏ ra đáng thương: "Thì anh không muốn chịu cũng phải chịu thôi. Nhưng, cho ngủ cùng giường với em được không? Anh thề là anh sẽ không làm gì, anh sẽ nằm như một khúc gỗ."

    Cô hoàn toàn không dao động, anh tự mình biết thân phận nên lại sô pha ngủ.

    Hai người đánh một giấc tới sáng, tầm bảy giờ sáng Tiểu Bảo và Gia Phong mở cửa vào, thấy Nam Phong nằm trên ghế sô pha với bộ dạng co ro, quần áo tả tơi như bị tra tấn cả đêm qua, mặt thì đang úp vào gối.

    Tiểu Bảo quỳ rạp xuống bên cạnh chỗ anh ngủ rồi gào lên trong sự tiếc thương vô bờ bến: "Em thật lòng xin lỗi anh, em đã hại anh ra nông nỗi này, em không phải là con người mà, tại sao, tại sao? Là do em suy nghĩ không chu đáo, em xin lỗi."

    Vừa gào hắn vừa cười mãn nguyện. Còn Gia Phong thì đứng hình mất năm giây, cậu không tưởng tượng được chuyện gì đã xảy ra với anh mình, nhưng cũng bật cười hả hê.

    Tiếng thét của Tiểu Bảo làm Nam Phong tỉnh giấc, khi anh quay mặt ra thì hai người kia bật ngửa ra sàn, vừa ôm bụng, vừa cười như không khống chế được bản thân, ngón tay cứ chỉ vào mặt anh.

    Nam Phong cố điềm tĩnh, miệng anh thoát ra âm thanh lớn tỏ rõ uy nghiêm: "Hai đứa đi ra ngay cho anh trước khi anh nổi giận."

    Giọng cười tắt lịm như cái máy hát đang chạy bị cúp điện, hai người ngồi dậy và phóng ra khỏi phòng trong im lặng.

    Anh tiến lại chỗ giường, Mộc Mộc vẫn đang say giấc: "Mộc Mộc, dậy thôi, dậy thôi, dậy xử lý hậu quả của em giúp anh." Cô trở mình rồi lại bất động, anh nói tiếp: "Em không dậy thì anh làm nốt chuyện hôm qua anh nghĩ trong đầu đó."

    Cô tung người bật dậy, nhìn bộ dạng anh, cô lại được một trận cười sảng khoái. Dứt cười cô nói lời nghiêm túc: "Anh ngồi đây để em đi lấy nước tẩy trang."

    Cầm hộp tẩy trang đến, cô nhẹ nhàng lau sạch vết trang điểm trên mặt anh, trong ánh mắt thấy được sự si mê anh dành cho cô.

    Tẩy trang xong, cô để bông tẩy trang vào hộp, vừa quay lại định nói gì đó thì không kịp nữa, Anh đặt một nụ hôn chớp nhoáng lên đôi môi nhỏ xíu của cô, khiến cô khựng người như chết lặng, mặt cô đơ ra không nói được lời nào. Anh cười đắc chí: "Đây là anh bắt đền em, vì khi tối hành hạ anh như vậy, em đánh răng rửa mặt đi rồi xuống ăn sáng, anh về phòng tí rồi xuống."

    Anh rời đi để lại cô chìm đắm trong cảm giác rung động, hạnh phúc.

    Tám giờ sáng, mọi người có mặt đầy đủ tại sảnh khác sạn, cùng nhau ăn sáng và khởi hành trở về.


    [\BOOK]
     
    Last edited by a moderator: 10 Tháng năm 2025
  6. Sương Tuyet Nhân Sinh Vô Thường

    Bài viết:
    171
    Câu Chuyện Tình Của Mộc Mộc

    Chương 45: Kế hoạch cho lễ cưới

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Về lại công ty, việc đầu tiên của mọi người chính là cùng nhau xem số lượng người chơi. Quả nhiên không phụ sự kỳ vọng, số lượng tăng liên tục và con số đã đạt đến một triệu lượt chơi.

    Tất cả các khuôn mặt rạng rỡ như ánh mặt trời, Nam Phong hét lên: "Hôm nay mọi người về nhà nghỉ ngơi cho đã, từ ngày mai bắt đầu làm việc lại."

    Dứt câu, căn phòng chỉ còn lại mình anh, ngay cả người yêu bé nhỏ cũng không từ mà biệt.

    Mộc Mộc về cùng Tiểu Long, tâm trạng như trên mây, những ca từ không ngừng thoát ra khỏi mồm, mặc dù nó vô cùng là kinh khủng: "Là lá la, tình yêu như hoa vừa mới biết yêu ban đầu."

    "Chị đang hát cái quái gì vậy, nó là bài hát hay sao?"

    "Chị hát chơi thôi, mà hay quá phải không?"

    "Hay lắm, em sắp nôn đây này. Ai làm gì chị mà chị vui ghê vậy?"

    "Thì game mình thành công, chúng ta phát tài nè."

    "Còn tình yêu suôn sẻ nữa chứ, ngại gì không nói ra luôn. Ngồi im đi đừng có tra tấn em nữa."

    "Dạ dạ, em im ngay thưa tiểu ca ca."

    Ngồi sau xe, cô cố ép bản thân mình không gào thét. Vừa về đến trọ, cô chạy nhanh vào phòng rồi phóng lên giường nằm lăn lộn, sau đó cô đánh một giấc tới chiều mà không biết trời đất. Tỉnh dậy, cô lụ khụ bò ra khỏi giường, định đi nấu ăn, lướt qua chỗ Tiểu Long đang ngồi, bị Tiểu Long kêu lại: "Chị định đi đâu đó?"

    "Chị đi nấu đồ ăn tối."

    "Chị biết giờ là mấy giờ không? Em nấu rồi, cũng ăn luôn rồi, chị xuống ăn đi, đợi chị dậy nấu có mà loét bao tử rồi."

    Cô nhảy đến véo má, lay lay khuôn mặt Tiểu Long: "Ôi, em thật tốt quá, chị sẽ ăn thật ngon."

    Sau khi ăn tối xong, cô pha hai ly sữa chua đá đem đến chỗ Tiểu Long: "Uống sữa chua đá nào tiểu rồng rồng, chị pha phải nói là ngon tuyệt trần thế, ăn một lần nhớ mãi không quên."

    Tiểu Long mặt không biểu cảm, cũng không buồn nói chuyện, đưa mắt liếc nhẹ ly sữa chua: "Chị thì lúc nào cũng thích nói quá lên, riết thành bệnh kinh niên, chỉ là sữa chua rồi bỏ thêm đá, con nít mới đẻ ra nó còn làm được."

    "Em lúc nào cũng chặt đứt cảm xúc của chị."

    "Thôi được rồi, em sẽ cố nhớ đến công lao của chị."

    * * *

    Nam Phong, trong căn nhà chỉ còn lại một mình, ngồi lặng yên trên chiếc ghế sô pha nhìn ngắm xung quanh, đâu đâu cũng là nụ cười, là hình bóng của Mộc Mộc.

    Anh trầm ngâm suy nghĩ: "Mình phải tìm cách rước cô ấy về thôi, tình hình này mình sẽ không ổn mất, sao cô ấy chẳng có chút nôn nóng nhỉ."

    Anh nhấc máy lên gọi cho Gia Phong: "Đến nhà anh ngay bây giờ, có chuyện gấp."

    Gia Phong trong cơn mơ hồ, nói lời ú ớ: "Anh là ai? Giờ là mười giờ tối rồi, đến có việc gì?"

    "Anh là anh trai của cậu đây, chuyện cực kỳ gấp, đến ngay nhé."

    "Người ta đang ngủ mà, thôi được rồi em đến ngay."

    Tắt máy anh tiếp tục điện cho Tiểu Bảo, đầu dây bên kia vọng lại tiếng khó chịu: "Giờ này là giờ ngủ mà anh, anh gọi em có chuyện gì?"

    "Đến nhà tôi gấp nếu không thì đừng bao giờ đến nữa."

    "Dạ dạ, em tới ngay." Tiểu Bảo tỉnh táo hoàn toàn, ba chân bốn cẳng, hất văng chăn mền rồi lượn nhanh đến nhà Nam Phong.

    Sau hai mươi phút, cả hai đã có mặt tại nhà Nam Phong. Tiểu Bảo và Gia Phong vừa ngồi xuống ghế anh liền nói:

    "Anh muốn cầu hôn Mộc Mộc, lần này chắc chắn nhé, hai cậu phải giúp anh."

    Gia Phong nhăn nhó: "Anh gọi em gấp vậy chỉ để tìm kế giúp anh tán gái thôi hả? Anh để ngày mai cũng được mà."

    Nam Phong nhẹ giọng: "Anh chỉ có hai cậu là tin cậy, giúp anh lần này đi."

    Tiểu Bảo nhanh mồm: "Anh đã tin tưởng bọn em như vậy, thì bọn em cũng miễn cưỡng giúp anh, em tự tin là thành công."

    Gia Phong tiếp lời: "Em có một kế hoạch này, phải gọi là trên cả tuyệt vời, nhưng anh phải chịu khó mới được."

    "Em nói thử xem."

    "Kế hoạch thứ nhất, tại một bãi biển thật đẹp, anh sẽ chuẩn bị hoa và nhẫn, nhưng anh sẽ không tỏ tình trên bãi biển.

    Thuê một chiếc ca nô nhỏ, anh sẽ đi ra tầm một trăm mét phía ngoài biển. Sau đó anh gọi chị ấy đến, từ xa nhìn thấy chị ấy thì anh hét thật lớn những lời anh muốn nói để chị ấy có thể nghe được.

    Sau đó anh phóng khỏi ca nô, cứ như thế anh bơi vào bờ cùng với hoa và nhẫn, khi đến bờ trong bộ dạng thảm thiết đó, chị ấy rung động và thương cảm. Lợi dụng cảm xúc này, anh tuôn ra những câu từ mật ngọt, và rồi, chị ấy sẽ ngã vào lòng anh."

    "Thế nào? Anh thấy ô kê không?"

    Nam Phong không hề hưởng ứng: "Ô kê, ô kê cái con khỉ á. Em tính giết anh đó hả? Bơi một trăm mét? Em đánh giá anh cao quá rồi đó.

    Hơn nữa, hành động này quá ư là điên, có ca nô sao anh phải bơi vào bờ? Em để não ở nhà rồi hả? Có thằng bệnh mới làm vậy. Nghĩ cái khác đi."

    "Thì em chọn cho anh cách độc đáo nhất, chưa có ai làm bao giờ, nó mang ý nghĩa rằng, anh có thể vượt cả đại dương để đến bên chị ấy đấy."

    Lời giải thích dài dòng cũng không làm Nam Phong thay đổi, cậu liền tiếp tục: "Vậy em sang kế hoạch thứ hai. Lần này chúng ta sẽ không đi xa mà làm ở công ty luôn."

    Tiểu Bảo nhanh mồm cướp lời: "Dưới ánh nến lung linh, không gian lãng mạn, nền nhà rải đầy cánh hoa tươi."

    Gia Phong đảo mắt nhìn Tiểu Bảo ánh mắt giống như cả hai tìm được sự đồng điệu, cậu tiếp lời: "Cậu cũng nhanh trí đó, sau đó chúng ta hẹn chị ấy đến. Anh sẽ mặc một bộ trang phục thật bảnh bao. Một bàn ăn tròn nhỏ, nhỏ đến mức trong tầm nhìn chỉ có đối phương mà thôi, khoảng cách gần đến mức dễ dàng trao nhau một nụ hôn.

    Tất cả điện sẽ được tắt và nến sẽ được thắp dần lên trong bóng đêm.

    Một bó hoa sao trắng, một chiếc nhẫn kim cương, những lời nói chân thành. Không có trái tim của thiếu nữ nào có thể không rung động trước những điều này. Ối trời ơi, đến đoạn này sao em cứ phục chính mình, quả là cao thủ trong cao thủ. Anh thấy thế nào?"

    Nam Phong đưa tay lên mân mê cằm mình, nghiêm túc suy nghĩ rồi trả lời: "Anh thấy cái này có vẻ ổn, vậy cuối tuần triển khai nhé, lần này nhờ vào hai em đó."

    "Anh cứ yên tâm." Gia Phong tự tin trả lời.

    "Được rồi, hai đứa về đi."

    Gia Phong đơ người ra, tâm trạng hụt hẫng, giống như bản thân mình vừa bị lợi dụng và giờ thì bị đá, cậu tiến đến ôm lấy cẳng chân Nam Phong, giọng cậu rên rỉ: "Sao anh có thể vô tình thế chứ? Đến một câu khách sáo giữ bọn em lại ngủ cũng không có sao? Anh biết bọn em đã hy sinh thế nào còn gì."

    Nhìn vẻ mặt vờ bi thương của Gia Phong, anh bật cười thành tiếng: "Anh đùa thôi, hai đứa ngủ lại sáng mai về."

    Căn phòng lập tức chỉ còn lại mình anh, và tiếng sập cửa phát ra từ hai căn phòng gần đó.

    Trở về phòng cầm điện thoại lên, anh định lướt lướt gì đó thì "ting ting" là tin nhắn của Mộc Mộc: "Anh ngủ chưa? Đang làm gì đó?"

    "Anh chưa ngủ, đang bàn vài kế hoạch nhưng cũng vừa bàn xong."

    "Dạ vậy anh ngủ đi, anh ngủ ngon."

    Đọc dòng tin nhắn của cô, anh cười một mình như tên ngố: "Đúng là chỉ có cô ấy mới dám nói chuyện với mình như vậy."

    Hôm nay là thứ sáu, một ngày đẹp trời, Nam Phong trong tâm trạng vui vẻ chạy xe về nhà bố mẹ, vừa vào nhà thấy bà Thanh đang làm vài việc trong bếp, anh tiến lại ôm bà. Cái ôm bất ngờ khiến bà Thanh giật mình, quay người lại thấy anh, khuôn miệng bà cười trong vô thức: "Hôm nay con bị ai nhập đấy hả? Đừng làm mẹ sợ."

    Anh cười, vừa trả lời bà: "Chỉ là tự nhiên muốn ôm mẹ thôi, con đến để báo bố mẹ về việc thành công của game."

    "Ừ, mẹ cũng có xem họp báo cùng với bố con. Bố con đi làm tối mới về, con đến sớm thì ở đây chơi đến tối, ăn cơm cùng bố mẹ hãy về."

    "Dạ con cũng định thế."

    Bà Thanh quay ra lấy đĩa trái cây đã gọt sẵn trong tủ lạnh: "Con ra phòng khách ăn trái cây cùng mẹ."

    Hai người ngồi cùng nhau, bà Thanh đã phát hiện ra được sự khác lạ của con mình, bà cảm giác được sự tươi tắn, hạnh phúc trên gương mặt anh, giọng bà nhỏ nhẹ: "Mẹ phát hiện, từ khi con quen Mộc Mộc, thấy con cười nhiều hơn, giờ còn biết thể hiện tình cảm nữa. Quả nhiên đây là công lao lớn của cô ấy nhỉ."

    Gương mặt hạnh phúc lúc này của anh chắc rằng bản thân anh không nhìn thấy được, anh cười trong sự ngại ngùng: "Dạ, có lẽ mẹ nói đúng. Hôm nay con đến là có hai việc muốn nói chuyện với bố mẹ."

    "Con cứ ngồi chơi, đợi bố về rồi chúng ta cùng bàn luôn."

    "Dạ, vậy con vào phòng bố tìm vài cuốn sách đọc nha mẹ."

    "Con đi đi, khi nào bố về mẹ gọi."

    Anh bước lên phòng ông Nhật tìm vài cuốn sách để đọc, đi qua đi lại trong phòng, nhìn trên bàn thấy một đoạn chữ viết của ông, đọc kỹ vào, anh tinh ý phát hiện được nét chữ của bố mình đã trở nên lủng củng hơn, trong nét bút thấy rõ được tay ông đã run.

    Khuôn mặt anh bổng chốc hóa đau lòng: "Bố, con xin lỗi, mãi chạy theo lý tưởng của mình mà để bố phải một mình, bố yên tâm, sau khi con kết hôn, con nhất định sắp xếp công việc ở công ty về giúp bố."

    Nghĩ rồi chọn một cuốn sách, anh ngồi đọc chẳng để ý thời gian đã trôi qua, trời đã chập tối, tiếng gọi của bà Thanh vọng lên: "Phong ơi, bố con về rồi, xuống ăn cơm thôi con."

    "Dạ con xuống ngay."

    Vừa thấy anh, ông Nhật tươi vui như chưa bao giờ có trước đây, có lẽ sau thành công này ông đã thật sự hiểu con mình, ông nói: "Bố thấy cuộc họp báo của con rồi, rất tốt đấy, quả không hổ danh con trai bố."

    Anh cười, có chút ngượng ngùng: "Đây chỉ là sự di truyền tự nhiên thôi bố."

    Bà Thanh cắt ngang cuộc nói chuyện: "Thôi, hai bố con bớt tân bốc nhau đi, ăn cơm thôi, tôi nghe không nổi nữa."

    Ngồi vào bàn ăn, anh đưa mắt nhìn về phía ông Nhật: "Bố mẹ, con có chuyện muốn nói với bố mẹ."

    "Con nói đi."

    "Chuyện thứ nhất là, game con đang rất thành công và con sẽ hoàn trả lại số tiền một triệu đô la cho bố trong vòng ba tháng tới, cùng với năm phần trăm lợi nhuận con sẽ chuyển vào tài khoản cho bố. Con cũng cảm ơn bố, nhờ có số tiền đó mà con mới có thể hoàn thành dự án một cách thuận lợi."

    "Chuyện thứ hai là, con dự định sẽ cầu hôn Mộc Mộc trong tuần tới, nếu cô ấy đồng ý con sẽ tổ chức lễ cưới sớm luôn. Bố mẹ thấy cô ấy được không?"

    Bà Thanh giọng đầy hào hứng: "Được, được, được con, cô ấy rất được, mẹ mong con dâu lắm rồi."

    Ông Nhật không có nhiều biểu cảm, ông chỉ nói nhẹ nhàng: "Chỉ cần con thấy được là được."

    "Vậy con sẽ báo cho bố mẹ khi có tin vui. Sau khi con kết hôn, sẽ sắp xếp công việc và về khách sạn giúp, để bố có thời gian nghỉ ngơi."

    Ông Nhật nhìn anh, ánh mắt hạnh phúc, hơn bao giờ hết, lúc này đây, nghe được những câu nói này ông mới thật sự cảm thấy yên lòng, ông nói: "Bố đợi câu nói này của con rất lâu rồi. Hôm nay quả là ngày đại hỷ."

    Cả nhà ăn tối vui vẻ cùng nhau, cái không khí ngập tràn hạnh phúc, không khí mà đã mất từ lâu trong căn nhà này. [\BOOK]


     
  7. Sương Tuyet Nhân Sinh Vô Thường

    Bài viết:
    171
    Chương 46: Hạnh phúc của chúng ta

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hôm nay là thứ bảy, sáu giờ sáng trong khi Mộc Mộc đang say giấc nồng thì điện thoại reo liên tục. Là tiếng chuông điện thoại của cô để quên bên ngoài, Tiểu Long nhấc máy: "A lô."

    "Dạ em là nhân viên giao hàng, đây là số điện thoại chị Mộc Mộc phải không ạ?"

    "Đúng rồi."

    "Chị xuống nhận hàng giúp em."

    "Được rồi, tôi xuống liền."

    Hai phút sau, Tiểu Long cầm gói hàng lên, cậu liếc nhẹ vào tên người gửi là Nam Phong rồi đặt lên bàn cũng không thắc mắc gì thêm.

    Từ trong phòng Mộc Mộc lọ mọ dậy, mắt nhắm mắt mở cô đi ra, nhìn ngay vào gói hàng lạ lẫm trên bàn: "Ủa, Tiểu Long gì đây vậy?"

    "Của chị đấy."

    Cô háo hức, cũng không thèm nhìn ai là người gửi, nhanh tay mở hàng, một bộ váy trắng tinh khôi, đẹp suất sắc, cô không kìm lòng mình mà thét lên: "Ôi trời ơi! Tiểu Long ơi, chị không ngờ em lại thương chị thế này, kiếp sau nguyện làm chị em với em lần nữa."

    "Không phải của em, chị nhìn tên người gửi kìa, còn mảnh giấy rơi ra kìa, thấy quần áo là như trời đất sụp đổ vậy, đúng là hậu đậu."

    Cô cầm tờ giấy lên, đọc to: "Em hãy mặc chiếc váy này đến công ty vào bảy giờ tối nay nhé, hôm nay có tiệc công ty."

    Cô ngạc nhiên không hiểu là tiệc gì, quay sang hỏi Tiểu Long: "Hôm nay có tiệc công ty em có biết không?"

    Tiểu Long chưa kịp trả lời thì tin nhắn của Tiểu Bảo đến, Tiểu Long đọc biết rõ tình hình nên cũng trả lời cô một cách qua loa: "Thì cũng có biết, nhưng em có hẹn trước với bạn nên không đi được, em báo với Tiểu Bảo rồi, chị cứ đi đi."

    Cô cảm thấy có gì đó lạ lạ, nhưng vì chiếc váy quá đẹp đã khiến cô nhanh chóng quên đi các nghi ngờ của mình.

    "Ờ, vậy em đi hẹn bạn vui nha, chị đến công ty một mình cũng được."

    * * *

    Về phần Nam Phong, anh vì quá sốt sắn nên gọi cho Tiểu Bảo có ý nhắc nhở: "Cậu chuẩn bị tới đâu rồi, mọi việc vẫn ổn chứ?"

    "Anh cứ yên tâm tin tưởng bọn em, một khi đã ra tay thì thất bại sẽ không có trong từ điển của bọn em."

    "À tôi quên, có thêm phần âm nhạc cho lãng mạn nhé."

    "Anh khỏi lo, bọn em đã bổ sung ổn thỏa."

    "Tin tưởng các cậu." Dứt lời, anh cúp máy không để cho Tiểu Bảo nói thêm.

    * * *

    Cả ngày Mộc Mộc chỉ ở trong nhà, dọn dẹp, giặt đồ, ăn uống. Loay hoay, loay hoay, chốc lát trời đã tối, đến lúc cô trở nên xinh đẹp trong bộ đầm trắng để đến công ty.

    Mặc xong bộ váy, nhân lúc Tiểu Long còn ở nhà, cô hí hửng chạy ra xoay một vòng: "Tiểu Long thấy chị thế nào? Đẹp không?"

    Tiểu Long liếc nhẹ ánh mắt: "Cũng được."

    "Sao vậy? Cũng được thôi à? Không đẹp à."

    "Cũng được là cũng được rồi, đi đi kẻo trể rồi."

    Không nói với Tiểu Long nữa, cô rời đi trong tâm trạng vui vẻ, đi tầm 15 phút thì đến sân công ty, nhìn lên trên nhưng không thấy ánh điện, cô gọi cho Nam Phong: "Em đến rồi, nhưng sao thấy công ty không sáng đèn?"

    "Em cứ lên bật đèn, anh và mọi người sắp tới rồi, đã đặt đồ ăn tí họ giao, em lên trước đi."

    Cô yên tâm đi lên, đi đến hành lang, đột nhiên ánh nến được thắp lên lung linh, rồi cứ thế nến được thắp dần theo bước chân cô, khung cảnh lúc này quá đẹp, quá lung linh khiến cô mê mẩn.

    Cô bước tiếp vào đến phòng, giữa căn phòng là những ngọn nến được kết hình trái tim lấp lánh, xung quanh vách tường cũng đều là nến, căn phòng sáng rực rỡ, âm nhạc du dương, bóng dáng một chàng trai trong âu phục vét trắng bước lại gần cô.

    Cô nhìn chăm chăm người đàn ông trước mặt mình, đang định nói thì bị Nam Phong đưa ngón tay lên che miệng lại: "Em đừng nói gì cả, để anh nói trước."

    Nghiêng mình qua trái anh tặng cô bó hoa, khuôn mặt cô lại tăng thêm một bậc hạnh phúc.

    Nghiêng mình qua phải, anh lấy chiếc nhẫn, quỳ xuống trước mặt cô, giọng anh nhẹ nhàng: "Anh không nói được gì nhiều, chỉ nói những lời trong lòng mình, chúng ta cùng nhau trải qua bao nhiêu chuyện vui buồn, giờ đây anh mong muốn được cùng em về chung một nhà, cùng em trải qua quãng đời còn lại, em đồng ý lấy anh nhé?"

    Cô khựng người, chưa biết bản thân phải trả lời như thế nào. Cả hai đang tắm mình trong không gian lãng mạn thì căn phòng bỗng sáng một cách bất thường, và tiếng hét của Tiểu Bảo cắt ngang cảm xúc lãng mạn: "Cháy, anh, cháy."

    "Đúng là cháy thật rồi, trái tim anh đang khét vì em đây này." Nam Phong nói giọng bình thản.

    "Cháy cháy cháy." Tiểu Bảo hét lớn hơn.

    Lúc này anh mới tỉnh ra, nhìn lại phía sau thấy vạt áo mình đã cháy lúc nào không hay.

    Anh luống cuống chưa xử lý được, cô nhanh trí lấy cốc nước lọc trên bàn hắt mạnh vào, ngọn lửa vẫn chưa dập được, mọi thứ lộn xộn hơn, nến dưới sàn ngã lan ra. Gia Phong và Tiểu Bảo vội lấy bình cứu hỏa xịt thẳng vào mông anh làm cho anh ngã vật ra sàn.

    Tiểu Bảo và Gia phong vẫn không ngừng xịt cứu hỏa, cuối cùng để lại một chiến trường ngổn ngang, kế hoạch lại thất bại lần nữa. Cô đỡ anh dậy, giọng cô đầy vẻ lo lắng: "Anh có bị thương chỗ nào không?"

    Anh tuy có đau nhưng cố hết sức để bản thân điềm tĩnh: "Anh chỉ bị bỏng chút thôi."

    Cô vội đưa anh đến bệnh viện không quên dặn dò hai người kia: "Hai cậu dọn dẹp chiến trường này giúp chị nha, chị đưa anh Nam Phong đến bệnh viện."

    Tầm 20 phút xử lý vết thương, cánh cửa phòng khám mở ra, khuôn mặt bác sĩ hết sức bình thản: "Không có gì đâu, bệnh nhân chỉ bị bỏng lạnh tí chỗ mông thôi."

    Cô chạy vội vào phòng mặt cô tái xanh đi: "May là anh không sao, làm em hết hồn."

    Anh nhìn cô ánh mắt âu yếm: "Anh không sao, có lẽ sẽ có một vết sẹo trên mông, em không chê anh chứ."

    "Anh còn đẹp trai lắm."

    Nam Phong cười nhẹ: "Anh xin lỗi, định cho em một màn lãng mạn, ai ngờ thành ra thế này."

    "Em rất hạnh phúc rồi, à nhẫn của em đâu? Anh đeo cho em đi, vốn dĩ em cũng thích anh nhiều rồi nên anh không cần nhọc công thế đâu."

    Anh vội vàng chồm dậy, mới nhổm người đã bị cô cản lại: "Anh bị thương rồi, chỉ chỗ cho em đi, để em lại lấy."

    "Anh để chỗ túi áo trước ngực, phía bên trong ấy."

    Cô lại lấy đưa cho anh, vừa nói: "Giờ mình tiếp đoạn khi nãy nha, nãy anh nói đến đoạn nào ta?" Cô suy nghĩ một tí, rồi nói tiếp: "À, đoạn em có đồng ý ở bên anh không, giờ anh nói lại đi."

    Anh mở hộp lấy ra chiếc nhẫn: "Em có đồng ý ở bên anh không?"

    "Em đồng ý."

    Anh đeo nhẫn cho cô, hai người ôm nhau, đôi mắt cô rưng rưng, đó là giọt nước mắt của hạnh phúc.

    "Em muốn một lễ cưới như thế nào?" Nam Phong thì thầm vào tai cô.

    "Em chỉ cần đơn giản và ấm áp, hai bên gia đình và một vài người bạn làm chứng cho chúng ta là được rồi."

    "Làm vậy em có thiệt thòi quá hay không?"

    "Vậy thêm một chuyến trăng mật chỉ hai chúng ta có được không?"

    "Em muốn gì điều được. Vậy anh sẽ về thảo luận với ba mẹ để tổ chức sớm nhất, anh sợ để lâu ai đó sẽ cướp em đi mất."

    Cô lúc này lộ rõ hạnh phúc tràn ngập qua đôi mắt biết cười.

    * * *

    Một thảm cỏ xanh, cô dâu xinh đẹp trong chiếc váy trắng tinh, chú rễ khôi ngô trong bộ vet lịch lãm, hai bên gia đình tươi tười, bạn bè vui vẻ chúc phúc. Hôn lễ đơn giản và ấm cúng, mọi thứ diễn ra thật tuyệt vời.

    Cô dâu thực hiện màn tung hoa, khi bó hoa rời khỏi tay và bay lên không trung, Tiểu Bảo lao tới như một con mãnh thú, đánh bại mọi đối thủ chắn đường, hắn thực hiện một cú nhảy cao siêu thực, cứ thế đớp lấy bó hoa một cách hoàn hảo nhất.

    Bó hoa đã nằm trong tay, hắn nhảy cẫng lên: "Em bắt được rồi, em bắt được rồi."

    Tất cả mọi nghiêng ngả cười như muốn chúc mừng cho hạnh phục vừa nhặt được của hắn.

    Cô dâu và chú rễ đi cùng nhau trên chiếc xe gắn đầy hoa, đó là cuộc hành trình của tình yêu, tất cả mọi người vui mừng vẫy tay chúc phúc. Chiếc xe dần khuất xa, kết thúc một lễ cưới với đầy niềm vui và sự ấm áp.

    Lái chiếc xe tình yêu, trong niềm hạnh phúc ngập tràn, Nam Phong không tin vào sự thật đang diễn ra, không kìm lòng mà anh phải nói thành lời: "Anh thật không tin được, giờ chúng ta đã là vợ chồng, từ giờ em đừng mong thoát được anh."

    "Là anh phải xem lại bản thân có thể thoát được em hay không đấy."

    "Anh không muốn thoát đâu."

    "Sau này chúng ta hãy cùng nhau cố gắng để hạnh phúc nhé, cuộc đời này rất ngắn ngũi, được mất khó có thể ngờ, em và anh đến được với nhau là duyên phận, hãy cùng nhau trân trọng nhé." Mộc Mộc nói giọng nghiêm túc.

    Anh cũng khá nghiêm túc đáp trả: "Anh sẽ cố gắng hết sức để chúng ta cùng hạnh phúc."

    Không kìm được anh bật cười: "Anh xin lỗi, anh không thể nhịn cười khi thấy em nghiêm túc và phun ra những câu sến súa như thế."

    Cô đưa tay đánh nhẹ vào vai anh: "Anh, dừng xe, dừng xe, ọa, ọa."

    "Em làm sao thế, em không khỏe chỗ nào à?"

    "Em đang muốn nôn vì những lời mình mới nói ra đây."

    "Anh còn tưởng em đang viết tiểu thuyết đấy."

    "Anh không được cười nữa." Mặc cho cô có nói gì anh vẫn cứ cười

    Cô đánh vào vai anh, rồi đưa tay bịt mồm anh không cho cười làm cho anh mất tập trung lái xe.

    "Rầm." là tiếng va chạm của một chiếc xe tải vào xe của hai người. [\BOOK]
     
  8. Sương Tuyet Nhân Sinh Vô Thường

    Bài viết:
    171
    Chương 47: Biến cố lớn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mộc Mộc mơ màng tỉnh dậy, cô cảm thấy bản thân mình vẫn ổn, nhìn sang Nam Phong, cô hốt hoảng khi thấy đầu anh chảy nhiều máu, chân bị kẹt và đang hôn mê.

    Cô tái xanh mặt mày, gào thét gọi anh: " Anh Nam Phong, anh tỉnh lại đi, anh sao rồi?" Trên gương mặt cô giờ chỉ còn lại sự sợ hãi và lo lắng, tìm điện thoại và cố bò ra khỏi xe, cô bấm gọi cứu thương, đôi tay cô run lẩy bẩy, nước mắt cứ tự nhiên rơi xuống.

    Nam Phong được đưa vào bệnh viện gần đó, cô điện cho người nhà chạy đến, bà Thanh không còn chút sức lực khi nghe tin hai đứa xảy ra tai nạn.

    Phần chân Nam Phong bị nặng nên phải đưa vào phẫu thuật. Chờ đợi bên ngoài cô lo lắng bất an, đến bản thân mình đầy các vết thương nhỏ, máu rỉ trên khắp chiếc váy cưới cô cũng để mặc không quan tâm.

    Gia Phong thấy cô không được ổn, cậu lại kéo cô đi: "Chị cứ bình tĩnh, em đưa chị đi xử lý vết thương, anh ấy cũng không muốn thấy chị như thế này đâu."

    Không làm khó Gia Phong, cô đi theo để xử lý vết thương, cô chẳng nói chẳng rằng, chẳng đau đớn, cứ mặc cho y tá xử lý vết thương, có một vết thương khá sâu nhưng cô hoàn toàn không để tâm.

    Xử lý xong vết thương, cô quay lại phòng phẫu thuật, bác sĩ vừa bước ra, cô lao tới, cầm hai tay bác sĩ, ánh mắt cô đầy mong đợi. Bác sĩ nhìn cô trong bộ váy cưới nhuốm màu máu, khuôn mặt bác sĩ đồng cảm với cô lúc này, giọng bác sĩ bình tĩnh: "Phần đầu không có vấn đề gì, chỉ xây xước, nhưng chân cậu ấy tạm thời không thể đứng lên, phải trị liệu và kiên nhẫn mới có thể hồi phục, sẽ phụ thuộc nhiều vào ý chí của cậu ấy."

    Cô nghe xong như một tia sét đánh xuyên qua trái tim, cô ngã quỵ xuống sàn ôm lấy trái tim mình khóc đến nghẹn lại, cùng với những giọt nước mắt là sự hối hận tột cùng: "Là em đã hại anh, e xin lỗi, em xin lỗi, là lỗi của em."

    Bà Thanh không chịu nổi đả kích nên đã ngất ngay tại chỗ, Gia Phong đỡ bà ấy vào phòng bệnh nằm nghỉ ngơi.

    Ông Nhật bước đến chỗ cô đang ngồi: "Con đừng quá đau lòng cũng đừng đổ lỗi cho bản thân, tất cả là ý trời, phải chú ý giữ gìn sức khỏe."

    "Dạ con cảm ơn bố. Bố chăm sóc mẹ giúp con, chỗ Nam Phong để con chăm sóc anh ấy ạ."

    Cô trong bộ dạng nhem nhuốc kiên trì chờ đời ngoài phòng bệnh. Một lát sau bác sĩ cho người nhà vào thăm, cô chạy vội vào phòng, cầm tay anh áp vào má mình, những giọt nước mắt đau lòng cũng không kìm được mà rơi xuống, Nam Phong vẫn đang hôn mê, có lẽ anh không biết được nỗi đau lúc này của cô.

    Cô ngồi nhìn anh như thế đến một tiếng sau, anh tỉnh dậy giật mình khi thấy đôi mắt sưng vù của cô đang chăm chăm nhìn mình, thấy anh mở mắt cô thốt ra những câu từ nhớ nhung: "Anh tỉnh lại rồi à, xa anh mới vài tiếng mà em ngỡ như trăm năm."

    Vẫn nụ cười hạnh phúc đó, anh trêu đùa cô: "Anh mới tỉnh dậy mà em cho anh ăn thính thế này, sao anh chịu nổi."

    Đột nhiên mặt anh khó chịu, có lẽ lúc này anh đã cảm nhận được đôi chân mình không thể cử động, giọng anh hốt hoảng: "Chân anh sao thế này? Bác sĩ đã nói tình trạng của anh như thế nào?"

    Giấu đi vẻ lo lắng, cố gượng cười cô nói: "Dạ không sao, anh bị chấn thương nên cần thời gian để hồi phục."

    Nam Phong cố thể hiện rằng mình đang tin những điều cô nói, nhưng trong lòng anh đầy sự nghi ngờ, anh gật nhẹ đầu rồi đảo mắt khắp người cô: "Còn em thì sao, có bị thương ở đâu không?"

    "Em không sao, chỉ là những vết thương ngoài da, em đã xử lý hết rồi."

    "Được rồi, anh không sao đâu, ở đây có nhiều y tá, em cứ về nhà tắm rửa nghỉ ngơi, bộ váy bẩn hết rồi."

    Thấy Nam Phong năn nỉ cô cũng miễn cưỡng nghe theo: "Vậy em về lấy một vài thứ rồi qua liền."

    Cô vừa rời khỏi, anh điện ngay cho y tá để gặp bác sĩ hỏi rõ về tình hình của mình. Bác sĩ không giấu giếm mà nói rõ tình hình. Anh nghe xong tâm trạng nặng trĩu, đầu anh chồng chất suy nghĩ: "Sao mình lại thế này? Cuộc đời sau này của Mộc Mộc sẽ ra sao? Mình đã hại cuộc đời cô ấy rồi?"

    Anh đang suy nghĩ thì bà Thanh, ông Nhật và Gia Phong bước vào, bà Thanh bước nhanh đến cạnh giường, nước mắt bà rơi, giọng bà nghẹn ngào: "Con cảm thấy thế nào rồi?"

    "Dạ con không sao, mọi người cứ về nghỉ ngơi đừng quá lo lắng cho con, con là người thế nào bố mẹ cũng biết rồi mà."

    Anh liếc nhìn qua Gia Phong: "Anh không sao, em đưa bố mẹ về nghỉ ngơi đi, tí nữa Mộc Mộc qua với anh, ở đây cũng có y tá có thể gọi bất cứ lúc nào, mọi người cứ yên tâm."

    "Dạ, vậy em đưa bố mẹ về nghỉ ngơi rồi quay lại sau." Gia Phong nói.

    Mọi người vừa rời đi, đôi mắt anh rủ xuống, sự tuyệt vọng bao trùm không gian, gương mặt anh lộ rõ nỗi đau không thể nói. Anh nằm trên giường nhìn trong vô vọng.

    * * *

    Tầm sáu giờ tối, Mộc Mộc đem đồ ăn đến, mở cửa, cô thấy anh nhìn ra phía ngoài cửa sổ, dễ dàng nhận ra được nỗi buồn chất chứa trong dáng vẻ ấy, nhưng cô cố tỏ ra bình thường.

    Một nụ cười vui tươi trên gương mặt cô: "Hé lô anh yêu, em đến rồi đây, nhìn anh là nhận ra được đang nhớ vợ rồi."

    Anh quay qua nhìn cô cố tỏ ra mình ổn: "Em đến rồi à, em nấu món gì cho anh đấy? Có ăn được không đây?"

    "Anh coi thường tay nghề của em sao? Hôm nay em cố ý nấu dở hơn khả năng một tí, vì sợ anh cứ vương vấn không quên, sợ ảnh hưởng đến sức khỏe tinh thần nữa."

    "Để anh ăn xem nào." Nam Phong húp muỗng đầu tiên, gật gù: "Đúng ngon thật này."

    Cô nhìn anh ăn ngon mà bản thân cũng cảm thấy hạnh phúc. Anh cảm giác ánh nhìn của cô hơi không ổn nên ngước lên hỏi: "Sao em nhìn anh dữ vậy? Bộ khi ăn anh đẹp trai hơn bình thường hả?"

    "Đâu có, anh lúc nào cũng đẹp hết."

    "Hóa ra em mê mệt anh tới mức này rồi à?"

    "Anh nói đúng rồi, đã mê lắm rồi, sau này đừng mong thoát khỏi tay em."

    "Anh sợ quá, sợ quá."

    "Anh tiếp tục triêu chọc em đi, đây là ở bệnh viện nên em nhịn, vài hôm nữa về nhà thì anh mới biết, sợ nó thật sự là như thế nào."

    Anh nhìn cô vẻ nghi ngờ rồi tiếp tục ăn.

    "Tối nay em sẽ ngủ lại đây, có gì anh cứ gọi em nhé, đừng có xấu hổ mà không gọi đó."

    Ăn xong, cô lấy cho anh cốc nước, đỡ anh nằm xuống giường, đi lấy khăn và thau nước ấm, cô đến ngồi cạnh anh: "Anh cởi áo ra đi."

    Anh lấy hai tay che ngực mình: "Để về nhà đã em, ở đây không tiện đâu?"

    "Anh đang nghĩ cái quái gì vậy?"

    "Anh đùa thôi, anh bị thương chân chứ tay vẫn dùng được, để anh tự lau."

    "Anh cởi ra đi, hay muốn em cởi."

    "Được rồi, để anh cởi, sợ em quá đi."

    Cô chăm chú nhìn vào mớ cơ bụng của anh: "Chà, cơ bụng đẹp nhỉ."

    "Em đừng có nói thẳng ra như thế chứ, anh cũng biết cơ thể mình đẹp, nhưng em thẳng quá làm anh ngại."

    Cô vừa lau người vừa nhắn nhủ anh: "Anh làm quen với việc này đi, sau này từ từ em sẽ thấy hết tất cả." Anh ngước mặt lên vừa chạm ánh mắt cô, cô cười vẻ trêu đùa.

    "Anh không ngờ em cũng bạo quá đấy."

    "Là anh chưa biết em bạo cỡ nào đâu, nhưng chỉ bạo với mình anh thôi nha, đừng hiểu lầm, em không phải là kẻ háo sắc." Cô nói với biểu cảm nghiêm túc.

    "Anh chỉ đùa thôi, em như này anh càng thích."

    "Không đùa với anh nữa, anh nằm xuống nghỉ ngơi đi, em ngủ chỗ ghế kia, có gì bất ổn anh phải gọi em ngay nhé."

    Anh đưa ánh mắt dịu dàng nhìn cô: "Anh biết rồi."

    Cô kéo chăn đắp cho anh rồi về chỗ ghế nằm, nhắm mắt lại cô vờ như mình đang ngủ ngon để anh yên lòng.

    Đến tầm mười hai giờ đêm, anh muốn đi vệ sinh, không muốn đánh thức cô nên anh tự mình ngồi dậy, anh trườn ra kéo xe lăn về phía mình, anh chưa lên được xe thì phát ra tiếng động lớn khi va đập xe vào giường.

    Cô nghe được tiếng động nên tỉnh giấc thấy anh đang lọ mọ. Cô bật dậy chạy lại chỗ anh: "Sao anh không gọi em?"

    "Anh chỉ muốn để em ngủ ngon, em đã mệt cả ngày rồi."

    "Anh đừng lo cho em, em ăn ngủ như heo mà, chỉ cần đặt lưng xuống là em có thể ngủ rồi, anh khỏi lo. Nào để em đỡ anh." Cô đưa tay vòng qua eo anh, đỡ anh ngồi vào xe lăn và đẩy anh vào nhà vệ sinh.

    Vừa được đẩy vào nhà vệ sinh anh không nhịn được nên đã kéo quần ngay lập tức, trong khi cô chưa kịp quay mặt đi. Cô vội vàng lấy tay mình che mặt lại, hai má cô cũng ửng hồng: "Anh làm gì vậy? Em còn ở đây mà."

    "Thì em nói là sau này sẽ từ từ thấy hết, nên anh để em thấy trước."

    Cô khá bối rối: "Không biết đâu, em đợi anh bên ngoài, khi nào xong gọi em." Cô ra đứng phía ngoài cửa nhà vệ sinh.

    Anh phía trong này cười thoải mái khi thấy được biểu hiện bối rối có phần đáng yêu của cô. Đợi một lát nhưng không thấy anh có động tĩnh, cô chủ động lại sát cửa gọi anh: "Anh xong chưa? Em vào nha?"

    Giọng bình tĩnh của anh vọng ra: "Anh xong rồi, em vào đi."

    Anh nhìn cô vẻ như muốn cầu xin, nói giọng nhẹ nhàng: "Em giúp anh buộc thun lại có được không?"

    Cô đứng hình, đỏ mặt lên: "Anh là đồ lưu manh hả, tay anh đâu có sao, sao không tự buộc đi?"

    "Tay anh không ổn lắm, buộc giúp anh đi."

    Cô bình tĩnh lại, thừa biết anh chỉ đang trêu nên cũng không muốn dây dưa, cứ thế buộc thun cho anh.

    Đẩy anh vào giường, trong lúc đỡ anh nằm xuống, bất giác anh hỏi: "Em có thấy anh phiền phức không? Giờ chân anh đã không tiện đi lại như thế này."

    Cô nhìn ánh mắt có gì đó trách anh, trách anh rằng anh xem nhẹ tình cảm cô, bình thản cô nói: "Em không cảm thấy phiền, anh đừng suy nghĩ gì, chỉ cần nhanh bình phục là được rồi."

    "Nhưng mà tình trạng của anh không biết có thể.." Anh ngập ngừng chưa kịp nói hết câu, thì cô đã đặt nụ hôn siết lấy môi anh, thả anh ra cô nói: "Anh còn nói hoặc suy nghĩ như thế nữa là em giận anh luôn đó, tình cảm em dành cho anh nhiều hơn anh nghĩ đấy, sau này anh còn nói tiếp những lời này thì đừng trách là tại sao bị em lợi dụng."

    Anh sửng người một lúc rồi xuống giọng nhẹ: "Anh biết rồi, sau này sẽ không thế nữa, cố gắng tập luyện để nhanh đi lại."

    "Đó mới là điều anh nên suy nghĩ, vậy giờ anh ngủ đi."

    * * *

    Sáng hôm sau, cả bọn Tiểu Bảo, Tiểu Long và Gia Phong đến cùng lúc, vừa mở cửa phòng bệnh đã thấy cảnh tượng hai ánh mắt nhìn nhau hạnh phúc, Tiểu Bảo lên tiếng: "Quả nhiên là anh Nam Phong có diễm phúc, đi dưỡng bệnh mà có vợ mỹ nhân bên cạnh túc trực, mong được như anh quá."

    Mộc Mộc lấy lý do đi mua đồ ăn sáng để ra ngoài. Cô vừa đi khỏi thì Nam Phong đáp trả câu cà khịa của Tiểu Bảo: "Ý cậu là cậu muốn được què như tôi à?"

    "Em hơi lố rồi, hoàn toàn không có ý đó." Tiểu Bảo nghiêm túc, đưa ánh mắt trìu mến về phía Nam Phong: "Tình hình anh thế nào rồi? Có ổn không? Anh còn đau ở đâu không?"

    "Mọi thứ tôi đều ổn trước khi cậu đến đây."

    "Anh sao phải nói lời cay nghiệt với em thế nhỉ, từ khi anh bị thương trong lòng em như lửa đốt, vận hành công ty mà lòng em nào có được yên, mỗi ngày dành ra bốn đến năm tiếng đồng hồ để nghĩ về anh."

    "Cậu dừng giúp tôi, tôi mà ói ra đây thì không hay lắm."

    Cả phòng giờ chỉ còn lại tiếng cười, Nam Phong cũng quên đi đôi chân bị thương của mình.

    "Anh có cảm thấy đau nữa không? Chiều mẹ sẽ qua thăm anh, mấy nay mẹ lo cho anh mà cũng không ăn uống gì nhiều." Gia Phong nói.

    "Anh ổn rồi giờ thì còn vật lý trị liệu thôi, cũng sắp được ra viện, nói mẹ cứ ở nhà nghỉ ngơi, em cũng chú ý thăm mẹ nhiều hơn nhé."

    Nam Phong nhìn sang Tiểu Bảo: "Tình hình công ty ổn không?"

    "Dạ ổn, anh yên tâm, có Tiểu Long nữa nên anh không cần lo lắng, cứ yên tâm dưỡng bệnh. Anh chỉ cần khỏe lại còn thế giới để em lo."

    "Cậu chỉ được cái dẻo mồm."

    "Vậy anh nghỉ ngơi nhé, em về công ty đây, không có em thì mọi việc không ổn đâu. Em đùa thôi."

    "Anh cố gắng nghỉ ngơi thật tốt nhé, đừng lo chuyện công ty." Tiểu Long nói rồi ra về cùng Tiểu Bảo.

    Giờ căn phòng chỉ còn lại hai anh em, Nam Phong thái độ bình thản khuyên Gia Phong: "Em có thể về giúp bố trước được không? Anh định kết hôn ổn thỏa sẽ về giúp bố nhưng tình hình anh như này chắc là không được rồi. Bố có vẻ đã yếu đi nhiều, em suy nghĩ lại đi nhé."

    "Dạ, em sẽ suy nghĩ và thu xếp, anh đừng nghĩ nhiều cố gắng nghỉ ngơi và hồi phục thật nhanh là được."

    Ánh mắt anh rũ buồn: "Điều anh không yên tâm lúc này là sợ Mộc Mộc vì anh mà phải chịu khổ."

    "Anh không cần ngại chuyện đó, giờ chị ấy là vợ anh rồi, chị ấy vốn là người lương thiện và trọng tình nghĩa, nếu lúc này anh không để chị ấy chăm sóc thì người buồn nhất chính là chị ấy đấy."

    Gia Phong vừa nói xong Mộc Mộc cũng vừa về: "Hai anh em nói gì mà có vẻ nghiêm túc quá vậy, chị có mua đồ ăn sáng, Gia Phong ăn luôn nhé."

    "Dạ em đang đói đây chị."

    "Ủa, Tiểu Bảo, Tiểu Long đâu?"

    "Hai người đó có việc nên đi trước rồi chị."

    "Ừ, em lại đây ăn đi."

    Cô đem cháo lại cho Nam Phong: "Còn đây là phần của anh, người bệnh không nên ăn đồ chiên dầu mỡ, Gia Phong khỏe nên chỉ để Gia Phong ăn thôi."

    "Em cho gì thì anh ăn đó thôi, nào có dám đòi hỏi."

    Cô nhìn về phía Gia Phong: "Hôm nay em ở lại với anh Nam Phong giúp chị nhé. Chị ghé qua công ty có tý việc trưa sẽ quay lại."

    "Dạ, chị cứ đi đi."

    "Vậy cảm ơn em, chị đi đây." Cô lại ghé sát vào tai anh thì thầm: "Em đi tí nhé, hôm nay anh không cần nhớ em, chỉ vài tiếng là em quay lại thôi."

    Gia Phong đứng gần không hiểu cô đã thì thầm gì vào tai Nam Phong, chỉ thấy nụ cười hạnh phúc trên gương mặt anh mình. [\BOOK]
     
  9. Sương Tuyet Nhân Sinh Vô Thường

    Bài viết:
    171
  10. Sương Tuyet Nhân Sinh Vô Thường

    Bài viết:
    171
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...