Bài viết: 0 

Chương 20
Nắng sớm chiếu qua khung cửa kính, đánh thức cậu nhóc đang cuộn mình trong chăn khiến cậu cau mày không vui, kéo chăn che khuất đầu, nhìn giống như một con nhộng.
Tiếng chuông điện thoại reo lên inh ỏi, rồi tắt vụt. Nhưng có vẻ như người ở đầu dây bên kia không muốn cho cậu tiếp tục ngủ, điện thoại cứ vậy mà reo lên lần nữa.
- Uông Trác Thành, mày rốt cuộc có cho tao ngủ hay không? Bây giờ mới mấy giờ sáng hả?
Vương Nhất Bác tức giận đùng đùng quát vào trong điện thoại. Cái chăn bị cậu lạnh lùng đạp xuống sàn. Hôm qua phải hơn nữa đêm cậu mới đi ngủ được, cuối cùng sáng sớm lại bị Uông Trác Thành réo đầu dậy.
- Mày còn ngủ được? Mau lên diễn đàn trường xem thử đi, mày tạo scandal rồi đó nhóc.
Đầu dây bên kia đều đều lên tiếng, giọng nói mang vài phần thờ ơ lạnh nhạt, chú ý kỹ còn có thể nghe ra một tiếng hừ lạnh, chỉ là Vương Nhất Bác không có tâm tình để ý đến, cậu còn đang muốn tiếp tục ngủ.
- Scandal cái gì? Tao không phải minh tinh.
- Cứ lên xem thử đi, đảm bảo mày không thất vọng đâu.
Nói dứt lời liền đem điện thoại tắt cái rụp.
Vương Nhất Bác ở trên giường ác ý nhìn điện thoại, giống như muốn thông qua nó mà đem Uông Trác Thành phanh thây xẻ thịt. Cuối cùng vẫn là mò lên diễn đàn nhìn một chút. Có thể khiến Uông Trác Thành gọi cho cậu vào sáng sớm thế này, tin rằng cũng không phải chuyện nhỏ.
Tiêu Chiến đang ở dưới bếp mày mò gì đó, lại nghe trên phòng Vương Nhất Bác có tiếng động lớn, giống như có thứ gì bị đổ, anh vội tắt bếp chạy lên xem một chút.
Vương Nhất Bác bị dọa đến từ trên giường lăn xuống đất, khó khăn bò dậy, mở to mắt nhìn tấm hình đang treo lủng lẳng trên top một.
Trong hình là thân ảnh thiếu niên nằm trong vòng tay một nam nhân lạ mặt, ôm nhau rất thấm thiết.
"Cái quỷ gì vậy? Là kẻ nào chụp?"
Vương Nhất Bác liếc mắt một cái liền biết người trong hình là cậu cùng Tiêu Chiến. Nhưng cậu lúc đó chẳng qua là chạy tới đứng trước mặt anh mà thôi, như thế nào lại là bị ôm đến mờ ám như vậy được?
Bởi vì lúc đó không gian xung quanh rất tối, cộng thêm góc độ chụp, một màn thanh thanh bạch bạch liền biến thành ám muội bất minh. Đây rõ ràng là có người cố ý bôi đen, muốn hãm hại Vương Nhất Bác, hoặc là Tiêu Chiến.
Lướt xuống phần bình luận, bên dưới mới thật sự là bạo. Có người khóc lóc, có người ra sức tẩy trắng, có người kinh bỉ, loại gì cũng có.
"Đó chẳng phải Vương Nhất Bác sao? Còn người đứng bên cạnh là ai vậy?"
"Trong quen mắt lắm, từng thấy ở đâu rồi thì phải."
"Nhìn đẹp trai đấy chứ, cầu tên tuổi."
"Không biết xấu hổ."
"Đây rõ ràng là ảnh ghép, sao có thể là Vương Nhất Bác được."
"Là ai làm bước ra đây, để bà tìm được thì mày chết chắc rồi."
"Nhớ ra rồi. Người kia là người mẫu mới nổi gần đây của Tịnh Lạc. Chị mình còn mua cả một album tạp chí của anh ta. Nhìn rất đẹp trai đó."
"Tưởng thế nào, hóa ra là có người bao nuôi, thảo nào không thấy ở ký túc xá nữa. Đúng là lợi hại."
"Thì ra là gay."
"Mày sủa bậy cẩn thận bà đây bẻ gãy răng mày."
"Nhìn đẹp đôi quá đi."
"Vương Nhất Bác của chị, không thể nào đâu T–T."
"Người có mắt đều thấy được đây là ảnh ghép."
"Mặc kệ đúng sai, thuyền này tôi chèo chắc rồi."
"..."
Vương Nhất Bác thật sự là không nhìn nổi nữa. Cậu không sợ có người nhắm đến mình, nhưng nếu là nhắm đến Tiêu Chiến, vậy thì rất không ổn. Anh là người trong giới, những chuyện như thế này nếu truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng rất lớn đến danh tiếng của anh. Mặc dù Vương Nhất Bác không thích Tiêu Chiến làm trong giới giải trí, nhưng cậu tuyệt đối không chấp nhận có kẻ dùng thủ đoạn dơ bẩn như vậy hãm hại anh.
Thời điểm Tiêu Chiến mở cửa bước vào, chỉ thấy Vương Nhất Bác ngồi bẹp trên sàn nhà, tay nắm chặt điện thoại, ánh mắt vô cùng tức giận.
- Làm sao vậy?
Vương Nhất Bác bị anh làm giật mình, vội đem điện thoại giấu ra sau lưng, cười hề hà.
- Chào buổi sáng Chiến ca. Không có gì, sơ ý lăn xuống giường thôi.
Tiêu Chiến thấy cũng không có hỏi tiếp, quay người đi xuống lầu.
- Dậy đi, anh nấu bữa sáng rồi.
Vương Nhất Bác vừa rồi còn tưởng là mình nghe nhầm. Tiêu Chiến nấu ăn?
* * *
Vương Nhất Bác ngồi trên ghế, ngơ ngác nhìn đĩa trứng chiên bóng đêm trước mặt, tay cầm đũa có chút cứng nhắc, miệng méo xệch.
- Cái đó, Chiến ca, anh khẳng định cái này có thể ăn hả?
Tiêu Chiến mặt đầy hắc tuyến ngồi phía đối diện. Anh tự thấy mình đã làm rất giống trong video hướng dẫn rồi, vì sao thành phẩm lại không giống?
Thở dài một hơi, đứng lên cầm theo áo khoác, quay lại nhìn Vương Nhất Bác.
- Đi, ra ngoài ăn.
* * *
- Xin chào, xin hỏi quý khách muốn gọi món gì ạ?
Cô nhân viên phục vụ tươi cười đưa menu cho hai vị khách, lẳng lặng đứng một bên đỏ mặt. Hai anh em nhà này gen quá tốt rồi, đẹp trai như vậy, nếu ngày nào cũng đến thì tốt quá, cô có động lực đi làm rồi.
Tiêu Chiến không có chọn món, cũng không nhìn menu, anh hết thảy đều để Vương Nhất Bác chọn. Bởi vì Tiêu Chiến không có đặc biệt thích món ăn gì, mỗi lần đi ăn đều là Vương Nhất Bác giúp anh gọi món, sau đó sẽ luyên thuyên mấy món ăn đó ngon như thế nào. Tiêu Chiến cũng đã quen như vậy.
Trong lúc đợi đồ ăn dọn lên, Vương Nhất Bác có hiếu kì hỏi Tiêu Chiến mấy chuyện vặt vãnh, tỷ như cái điện thoại cậu tặng anh có thích không? Hôm nay không cần đi làm à? Sao anh đột nhiên lại có hứng thú nấu ăn? Tiêu Chiến ngoại trừ gật đầu cũng không có nói gì, đến câu hỏi cuối lại ngước lên nhìn Vương Nhất Bác, rất lâu mới nhàn nhạt lên tiếng:
- Rảnh rỗi thôi.
Vương Nhất Bác ồ một tiếng, không nói tiếp, lẳng lặng nhìn màn hình điện thoại, gõ gõ mấy chữ, gửi đi.
Một lúc sau bên cạnh bàn bọn họ xuất hiện hai cô gái, có vẻ cũng là khách vào quán ăn. Một cô gái gương mặt thanh tú, bộ dáng e thẹn ngại ngùng đứng trước mặt Tiêu Chiến, nhìn đến có chút căng thẳng. Cô gái phía sau tay cứ huýt vào người cô nàng thì thầm gì đó, hình như là cổ vũ, cuối cùng cô ta lấy hết can đảm chìa điện thoại thoại ra trước mặt Tiêu Chiến, run rẩy lên tiếng:
- Cái đó, soái ca.. có.. có thể add Wechat không?
Vương Nhất Bác nghe xong khẽ nhíu mày không vui. Tiêu Chiến lại giống như không có để tâm, nhấp một ngụm nước, chậm rãi lên tiếng.
- Không có.
- Vậy.. vậy có thể xin số điện thoại không?
Cô nàng nọ vẫn kiên trì không chịu bỏ cuộc, nhất định phải xin được cách thức liên lạc của nam nhân trước mặt. Tiêu Chiến cảm thấy có chút phiền phức, liền đánh mắt qua Vương Nhất Bác.
- Điện thoại của tôi ở chỗ em ấy.
Vương Nhất Bác bị lời này của Tiêu Chiến làm cho sặc, trừng mắt nhìn anh, còn Tiêu Chiến sớm đã đem tầm mắt phóng ra ngoài cửa kính rồi.
Bạn nữ kia nhìn sang Vương Nhất Bác có hơi xoắn xuýt, cái cách từ chối này cũng thật khiến cho người ta khó xử, chẳng lẽ bây giờ cô lại mở miệng hỏi Vương Nhất Bác, vậy thì quá kì cục rồi.
- Vậy.. không làm phiền hai người dùng bữa, thật.. thật xin lỗi.
Cô nàng vẻ mặt như muốn khóc, trực tiếp chạy đi, cô bạn kia cũng ú ớ chạy theo. Vương Nhất Bác nhìn theo bọn họ, lại nhìn Tiêu Chiến đang vẻ mặt "không liên quan đến anh", giơ lên ngón cái. Tiêu Chiến không hổ là Tiêu Chiến.
* * *
Đợi giải quyết xong bữa sáng, Vương Nhất Bác còn rảnh rỗi kéo Tiêu Chiến đi dạo, nói là như vậy mới dễ tiêu hóa, kỳ thật là do bản thân cậu muốn đi chơi mà thôi.
Vương Nhất Bác ngoài mặt thích tỏ vẻ trưởng thành lạnh nhạt, thật ra là một đứa nhóc ba tuổi ham chơi, bằng chứng là lần đi công viên giải trí lần trước. Bạn nhỏ chỉ cần nhìn thấy đồ chơi màu xanh lá, hoặc là lego, mô hình xe motor, mắt liền sáng rực, trên mặt không chút che giấu sự yêu thích.
Tiêu Chiến cảm thấy Vương Nhất Bác là một bạn nhỏ quá mức đơn thuần, giống như tiểu hài tử ham mê khám phá thế giới, lại không biết bên ngoài vốn là đầy rẫy bẫy rập. Nếu cậu đến chỗ của anh, nói không chừng sẽ trở thành miếng mồi béo bở của bọn thú hoang rồi.
Đương nhiên, đấy là do Tiêu Chiến nghĩ.
Lẳng lặng đi theo bạn nhỏ chạy hết chỗ này chỗ kia, nhìn cậu cười đến vui vẻ, Tiêu Chiến trong lòng có chút mềm mại. Chỉ là trong giây lát, rất nhanh, thoáng qua một cái gì đó, khiến nổi bất an mạnh mẽ trỗi dậy, một giọng nói xa lạ vang lên, rất nhỏ, rất gần, vậy nhưng Tiêu Chiến trước đó không hề phát giác ra điều gì bất thường.
- Người không thuộc về nơi này, không nên tiếp tục ở lại nơi này.
Quay đầu lại phía sau, ngoại trừ người đi đường, không có ai kì lạ cả. Lo lắng trong lòng đột nhiên biến mất, giống như cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, không lưu lại một chút dấu vết. Tưởng như lúc nảy, chỉ là ảo giác.
- Chiến ca? Sao vậy?
Giọng nói Vương Nhất Bác kéo lại suy nghĩ của Tiêu Chiến, khẽ lắc đầu.
- Không có gì. Không phải mai em phải đến trường sao?
- Phải a.
Tiêu Chiến lơ đãng hỏi ra một câu, Vương Nhất Bác đột nhiên sựng lại tại chỗ. Lời này của Tiêu Chiến nhắc cậu nhớ ra một điều cực kì đáng sợ.
Ba chân bốn cẳng chạy thẳng về nhà, bỏ lại Tiêu Chiến có chút không phản ứng kịp ở phía sau, cậu vừa chạy vừa la nghe như muốn khóc.
- Chết rồi. Bài tập về nhà của em.
Tiếng chuông điện thoại reo lên inh ỏi, rồi tắt vụt. Nhưng có vẻ như người ở đầu dây bên kia không muốn cho cậu tiếp tục ngủ, điện thoại cứ vậy mà reo lên lần nữa.
- Uông Trác Thành, mày rốt cuộc có cho tao ngủ hay không? Bây giờ mới mấy giờ sáng hả?
Vương Nhất Bác tức giận đùng đùng quát vào trong điện thoại. Cái chăn bị cậu lạnh lùng đạp xuống sàn. Hôm qua phải hơn nữa đêm cậu mới đi ngủ được, cuối cùng sáng sớm lại bị Uông Trác Thành réo đầu dậy.
- Mày còn ngủ được? Mau lên diễn đàn trường xem thử đi, mày tạo scandal rồi đó nhóc.
Đầu dây bên kia đều đều lên tiếng, giọng nói mang vài phần thờ ơ lạnh nhạt, chú ý kỹ còn có thể nghe ra một tiếng hừ lạnh, chỉ là Vương Nhất Bác không có tâm tình để ý đến, cậu còn đang muốn tiếp tục ngủ.
- Scandal cái gì? Tao không phải minh tinh.
- Cứ lên xem thử đi, đảm bảo mày không thất vọng đâu.
Nói dứt lời liền đem điện thoại tắt cái rụp.
Vương Nhất Bác ở trên giường ác ý nhìn điện thoại, giống như muốn thông qua nó mà đem Uông Trác Thành phanh thây xẻ thịt. Cuối cùng vẫn là mò lên diễn đàn nhìn một chút. Có thể khiến Uông Trác Thành gọi cho cậu vào sáng sớm thế này, tin rằng cũng không phải chuyện nhỏ.
Tiêu Chiến đang ở dưới bếp mày mò gì đó, lại nghe trên phòng Vương Nhất Bác có tiếng động lớn, giống như có thứ gì bị đổ, anh vội tắt bếp chạy lên xem một chút.
Vương Nhất Bác bị dọa đến từ trên giường lăn xuống đất, khó khăn bò dậy, mở to mắt nhìn tấm hình đang treo lủng lẳng trên top một.
Trong hình là thân ảnh thiếu niên nằm trong vòng tay một nam nhân lạ mặt, ôm nhau rất thấm thiết.
"Cái quỷ gì vậy? Là kẻ nào chụp?"
Vương Nhất Bác liếc mắt một cái liền biết người trong hình là cậu cùng Tiêu Chiến. Nhưng cậu lúc đó chẳng qua là chạy tới đứng trước mặt anh mà thôi, như thế nào lại là bị ôm đến mờ ám như vậy được?
Bởi vì lúc đó không gian xung quanh rất tối, cộng thêm góc độ chụp, một màn thanh thanh bạch bạch liền biến thành ám muội bất minh. Đây rõ ràng là có người cố ý bôi đen, muốn hãm hại Vương Nhất Bác, hoặc là Tiêu Chiến.
Lướt xuống phần bình luận, bên dưới mới thật sự là bạo. Có người khóc lóc, có người ra sức tẩy trắng, có người kinh bỉ, loại gì cũng có.
"Đó chẳng phải Vương Nhất Bác sao? Còn người đứng bên cạnh là ai vậy?"
"Trong quen mắt lắm, từng thấy ở đâu rồi thì phải."
"Nhìn đẹp trai đấy chứ, cầu tên tuổi."
"Không biết xấu hổ."
"Đây rõ ràng là ảnh ghép, sao có thể là Vương Nhất Bác được."
"Là ai làm bước ra đây, để bà tìm được thì mày chết chắc rồi."
"Nhớ ra rồi. Người kia là người mẫu mới nổi gần đây của Tịnh Lạc. Chị mình còn mua cả một album tạp chí của anh ta. Nhìn rất đẹp trai đó."
"Tưởng thế nào, hóa ra là có người bao nuôi, thảo nào không thấy ở ký túc xá nữa. Đúng là lợi hại."
"Thì ra là gay."
"Mày sủa bậy cẩn thận bà đây bẻ gãy răng mày."
"Nhìn đẹp đôi quá đi."
"Vương Nhất Bác của chị, không thể nào đâu T–T."
"Người có mắt đều thấy được đây là ảnh ghép."
"Mặc kệ đúng sai, thuyền này tôi chèo chắc rồi."
"..."
Vương Nhất Bác thật sự là không nhìn nổi nữa. Cậu không sợ có người nhắm đến mình, nhưng nếu là nhắm đến Tiêu Chiến, vậy thì rất không ổn. Anh là người trong giới, những chuyện như thế này nếu truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng rất lớn đến danh tiếng của anh. Mặc dù Vương Nhất Bác không thích Tiêu Chiến làm trong giới giải trí, nhưng cậu tuyệt đối không chấp nhận có kẻ dùng thủ đoạn dơ bẩn như vậy hãm hại anh.
Thời điểm Tiêu Chiến mở cửa bước vào, chỉ thấy Vương Nhất Bác ngồi bẹp trên sàn nhà, tay nắm chặt điện thoại, ánh mắt vô cùng tức giận.
- Làm sao vậy?
Vương Nhất Bác bị anh làm giật mình, vội đem điện thoại giấu ra sau lưng, cười hề hà.
- Chào buổi sáng Chiến ca. Không có gì, sơ ý lăn xuống giường thôi.
Tiêu Chiến thấy cũng không có hỏi tiếp, quay người đi xuống lầu.
- Dậy đi, anh nấu bữa sáng rồi.
Vương Nhất Bác vừa rồi còn tưởng là mình nghe nhầm. Tiêu Chiến nấu ăn?
* * *
Vương Nhất Bác ngồi trên ghế, ngơ ngác nhìn đĩa trứng chiên bóng đêm trước mặt, tay cầm đũa có chút cứng nhắc, miệng méo xệch.
- Cái đó, Chiến ca, anh khẳng định cái này có thể ăn hả?
Tiêu Chiến mặt đầy hắc tuyến ngồi phía đối diện. Anh tự thấy mình đã làm rất giống trong video hướng dẫn rồi, vì sao thành phẩm lại không giống?
Thở dài một hơi, đứng lên cầm theo áo khoác, quay lại nhìn Vương Nhất Bác.
- Đi, ra ngoài ăn.
* * *
- Xin chào, xin hỏi quý khách muốn gọi món gì ạ?
Cô nhân viên phục vụ tươi cười đưa menu cho hai vị khách, lẳng lặng đứng một bên đỏ mặt. Hai anh em nhà này gen quá tốt rồi, đẹp trai như vậy, nếu ngày nào cũng đến thì tốt quá, cô có động lực đi làm rồi.
Tiêu Chiến không có chọn món, cũng không nhìn menu, anh hết thảy đều để Vương Nhất Bác chọn. Bởi vì Tiêu Chiến không có đặc biệt thích món ăn gì, mỗi lần đi ăn đều là Vương Nhất Bác giúp anh gọi món, sau đó sẽ luyên thuyên mấy món ăn đó ngon như thế nào. Tiêu Chiến cũng đã quen như vậy.
Trong lúc đợi đồ ăn dọn lên, Vương Nhất Bác có hiếu kì hỏi Tiêu Chiến mấy chuyện vặt vãnh, tỷ như cái điện thoại cậu tặng anh có thích không? Hôm nay không cần đi làm à? Sao anh đột nhiên lại có hứng thú nấu ăn? Tiêu Chiến ngoại trừ gật đầu cũng không có nói gì, đến câu hỏi cuối lại ngước lên nhìn Vương Nhất Bác, rất lâu mới nhàn nhạt lên tiếng:
- Rảnh rỗi thôi.
Vương Nhất Bác ồ một tiếng, không nói tiếp, lẳng lặng nhìn màn hình điện thoại, gõ gõ mấy chữ, gửi đi.
Một lúc sau bên cạnh bàn bọn họ xuất hiện hai cô gái, có vẻ cũng là khách vào quán ăn. Một cô gái gương mặt thanh tú, bộ dáng e thẹn ngại ngùng đứng trước mặt Tiêu Chiến, nhìn đến có chút căng thẳng. Cô gái phía sau tay cứ huýt vào người cô nàng thì thầm gì đó, hình như là cổ vũ, cuối cùng cô ta lấy hết can đảm chìa điện thoại thoại ra trước mặt Tiêu Chiến, run rẩy lên tiếng:
- Cái đó, soái ca.. có.. có thể add Wechat không?
Vương Nhất Bác nghe xong khẽ nhíu mày không vui. Tiêu Chiến lại giống như không có để tâm, nhấp một ngụm nước, chậm rãi lên tiếng.
- Không có.
- Vậy.. vậy có thể xin số điện thoại không?
Cô nàng nọ vẫn kiên trì không chịu bỏ cuộc, nhất định phải xin được cách thức liên lạc của nam nhân trước mặt. Tiêu Chiến cảm thấy có chút phiền phức, liền đánh mắt qua Vương Nhất Bác.
- Điện thoại của tôi ở chỗ em ấy.
Vương Nhất Bác bị lời này của Tiêu Chiến làm cho sặc, trừng mắt nhìn anh, còn Tiêu Chiến sớm đã đem tầm mắt phóng ra ngoài cửa kính rồi.
Bạn nữ kia nhìn sang Vương Nhất Bác có hơi xoắn xuýt, cái cách từ chối này cũng thật khiến cho người ta khó xử, chẳng lẽ bây giờ cô lại mở miệng hỏi Vương Nhất Bác, vậy thì quá kì cục rồi.
- Vậy.. không làm phiền hai người dùng bữa, thật.. thật xin lỗi.
Cô nàng vẻ mặt như muốn khóc, trực tiếp chạy đi, cô bạn kia cũng ú ớ chạy theo. Vương Nhất Bác nhìn theo bọn họ, lại nhìn Tiêu Chiến đang vẻ mặt "không liên quan đến anh", giơ lên ngón cái. Tiêu Chiến không hổ là Tiêu Chiến.
* * *
Đợi giải quyết xong bữa sáng, Vương Nhất Bác còn rảnh rỗi kéo Tiêu Chiến đi dạo, nói là như vậy mới dễ tiêu hóa, kỳ thật là do bản thân cậu muốn đi chơi mà thôi.
Vương Nhất Bác ngoài mặt thích tỏ vẻ trưởng thành lạnh nhạt, thật ra là một đứa nhóc ba tuổi ham chơi, bằng chứng là lần đi công viên giải trí lần trước. Bạn nhỏ chỉ cần nhìn thấy đồ chơi màu xanh lá, hoặc là lego, mô hình xe motor, mắt liền sáng rực, trên mặt không chút che giấu sự yêu thích.
Tiêu Chiến cảm thấy Vương Nhất Bác là một bạn nhỏ quá mức đơn thuần, giống như tiểu hài tử ham mê khám phá thế giới, lại không biết bên ngoài vốn là đầy rẫy bẫy rập. Nếu cậu đến chỗ của anh, nói không chừng sẽ trở thành miếng mồi béo bở của bọn thú hoang rồi.
Đương nhiên, đấy là do Tiêu Chiến nghĩ.
Lẳng lặng đi theo bạn nhỏ chạy hết chỗ này chỗ kia, nhìn cậu cười đến vui vẻ, Tiêu Chiến trong lòng có chút mềm mại. Chỉ là trong giây lát, rất nhanh, thoáng qua một cái gì đó, khiến nổi bất an mạnh mẽ trỗi dậy, một giọng nói xa lạ vang lên, rất nhỏ, rất gần, vậy nhưng Tiêu Chiến trước đó không hề phát giác ra điều gì bất thường.
- Người không thuộc về nơi này, không nên tiếp tục ở lại nơi này.
Quay đầu lại phía sau, ngoại trừ người đi đường, không có ai kì lạ cả. Lo lắng trong lòng đột nhiên biến mất, giống như cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, không lưu lại một chút dấu vết. Tưởng như lúc nảy, chỉ là ảo giác.
- Chiến ca? Sao vậy?
Giọng nói Vương Nhất Bác kéo lại suy nghĩ của Tiêu Chiến, khẽ lắc đầu.
- Không có gì. Không phải mai em phải đến trường sao?
- Phải a.
Tiêu Chiến lơ đãng hỏi ra một câu, Vương Nhất Bác đột nhiên sựng lại tại chỗ. Lời này của Tiêu Chiến nhắc cậu nhớ ra một điều cực kì đáng sợ.
Ba chân bốn cẳng chạy thẳng về nhà, bỏ lại Tiêu Chiến có chút không phản ứng kịp ở phía sau, cậu vừa chạy vừa la nghe như muốn khóc.
- Chết rồi. Bài tập về nhà của em.
Chỉnh sửa cuối: