Tôi không biết mình có được gọi là may mắn hay không, nhưng tôi nằm cả ở hai vế, vế như bạn của bạn, cũng như vế của bạn. Tôi tầm nhiều năm về trước so với bây giờ cũng không khác cho lắm, vẫn tự tung tự tại, bản thân mình là mình. Nhưng tôi có thay đổi lớn trong đời. Trước khi thay đổi xảy ra, tôi không để ý nhiều cho đến khi bạn tôi nói tại sao ai cũng để ý tôi, cũng quan tâm tôi mà tôi thì không để ý mấy đến điều đó. Bạn thân tôi bây giờ nói hồi đó lần đầu thấy tôi nó ghét tôi lắm, tại tôi chơi với tụi con trai như là con trai vậy, không ngại ngùng gì, tôi thề, bạn bè xung quanh tôi hoàn cảnh đều tốt hơn tôi, học cũng giỏi, tụi nó cũng dễ thương lắm, về sau nghĩ lại thì thấy vậy, bạn tôi toàn trâu bò, còn tôi như gà trong bầy hạc vậy mà tụi nó cũng lo cho tôi lắm, này thì tùy bạn nghĩ. Hiện tại bây giờ, tôi sống ở một môi trường khác, huỵch tẹt là quân đội. Người xung quanh tôi giỏi hơn tối không chỉ 1, mà là 10. Ngày hôm nay tôi tốt hơn hôm qua 1 thì họ cũng thế. Khoảng cách là không kéo gần lại được. Bạn thấy lưng của người phía trước, cứ nghĩ bước nhanh một chút là chạm được nhưng mà cuối cùng cũng không có chạm được đâu, tại họ cũng cố. Cái gọi là khoảng cách nó tàn nhẫn ghê lắm, nhận ra rồi còn chua chát hơn, chỉ biết đem bản thân của hôm qua so với hôm nay.
Rồi có một ngày, bạn cùng phòng của tôi nói rằng lúc đó cô ấy nhìn tôi, cô ấy đã ngưỡng mộ tôi.
Tôi ngưỡng mộ người xung quanh tôi, họ tốt từ thế lực cho tới học hành, thậm chí là cách ứng xử, hoặc là bàn về mấy chuyện xa hơn sau này, mỗi người đều có sức hút riêng. Tôi chưa từng ngước lên nhìn ai cho đến hiện tại, họ như mấy bức tượng xung quanh tôi vậy, không biết bao nhiều lần tôi ước cơ thể tôi cũng như họ, kiến thức của tôi cũng như họ, nhưng mà tôi chấp nhận bản thân mình, chấp nhận mình yếu kém.
Tôi có hai điều cho bạn.
1. Tôi sống với ngườ hơn tôi rất nhiều mặt, tôi dùng họ làm lực đẩy cho bản thân. Tôi thấy bản thân vinh dự vì quen biết được họ, nhờ họ mà tôi mới tốt hơn, họ sẵn sàng đưa tay giúp tôi bất cứ lúc nào, và tôi trân trọng điều đó và giúp họ khi tôi có thể, dù chỉ là lời nói bởi tôi biết khả năng mình có hạn
2. Tôi không nghĩ bản thân có gì tốt, cho đến khi có một người nói cho tôi rằng họ ngưỡng mộ tôi, như cái cách mà tôi đã và đang ngưỡng mộ người khác. Biết đâu được, ít nhất là 1 người, đã từng ngưỡng mộ bạn của lúc đó. Cái này tôi tin tưởng.
"Be positive, your life will must easier"
Rồi có một ngày, bạn cùng phòng của tôi nói rằng lúc đó cô ấy nhìn tôi, cô ấy đã ngưỡng mộ tôi.
Tôi ngưỡng mộ người xung quanh tôi, họ tốt từ thế lực cho tới học hành, thậm chí là cách ứng xử, hoặc là bàn về mấy chuyện xa hơn sau này, mỗi người đều có sức hút riêng. Tôi chưa từng ngước lên nhìn ai cho đến hiện tại, họ như mấy bức tượng xung quanh tôi vậy, không biết bao nhiều lần tôi ước cơ thể tôi cũng như họ, kiến thức của tôi cũng như họ, nhưng mà tôi chấp nhận bản thân mình, chấp nhận mình yếu kém.
Tôi có hai điều cho bạn.
1. Tôi sống với ngườ hơn tôi rất nhiều mặt, tôi dùng họ làm lực đẩy cho bản thân. Tôi thấy bản thân vinh dự vì quen biết được họ, nhờ họ mà tôi mới tốt hơn, họ sẵn sàng đưa tay giúp tôi bất cứ lúc nào, và tôi trân trọng điều đó và giúp họ khi tôi có thể, dù chỉ là lời nói bởi tôi biết khả năng mình có hạn
2. Tôi không nghĩ bản thân có gì tốt, cho đến khi có một người nói cho tôi rằng họ ngưỡng mộ tôi, như cái cách mà tôi đã và đang ngưỡng mộ người khác. Biết đâu được, ít nhất là 1 người, đã từng ngưỡng mộ bạn của lúc đó. Cái này tôi tin tưởng.
"Be positive, your life will must easier"