Tư vấn Cảm giác khi luôn ở phía sau người khác

Thảo luận trong 'Tổng Hợp' bắt đầu bởi Úy Lam, 6 Tháng chín 2020.

  1. Úy Lam

    Bài viết:
    6
    Từ cấp 1 cho tới cấp 3, bạn bè thì không lúc nào không có nhưng về lâu về dần tự mình phát hiện ra hình như mình luôn mờ nhạt khi ở cùng với những người bạn đó. Không hẳn là bạn ấy xấu với mình còn rất tốt là đằng khác chỉ là lúc đó mình cảm thấy bạn mình nổi trội và được nhiều người thích.

    Mỗi khi đi chung với nhau cảm thấy bản thân như bị người khác quên đi mất. Có nhiều lúc bị người khác nói, so sánh với bạn mình. Khi đó cảm thấy rất buồn, ghen tị.. Nhưng không thể phủ nhận rằng là họ nói sai. Bạn mình là 1 người rất đẹp, giỏi.. Là mẫu người rất được người khác để ý.

    Đến cấp 3 chơi thân vào 1 hội bạn lần nữa, họ tốt với mình lắm nhưng sâu trong tâm mình biết họ rất đẹp mỗi người một nét riêng. Rất nhiều lần nhiều lần như thế mỗi khi bị lại buồn, lại khóc cảm thấy tủi thân tự hỏi: "Tại sao mình không có gì để trở nên nổi trội như người khác". Phải, mình rất bình thường từ nhan sắc tới học lực.. Chả có gì cả. Biết cảm thấy như vậy đối với bạn mình thì không đúng đắn gì cả nhưng mà cảm xúc thì không thể khống chế được.

    Đến bây giờ tự viết ra những dòng này vẫn còn cảm thấy mình thua kém người khác. Nhưng ít ra bây giờ đã khác hơn trước, mình biết mỗi người đều có một điểm mạnh riêng, một khía cạnh nào đó để trở thành đặc biệt. Bản thân mình đã tìm thấy nó, tuy chưa phải là hoàn hảo nhưng sẽ cố gắng hơn để tạo thêm nhiều động lực cho bản thân. Có thể một ngày nào đó mình sẽ trở thành một con người mà bản thân mong muốn. Bạn có từng như mình không? Có câu chuyện nào muốn giải bày không?
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng chín 2020
  2. Đăng ký Binance
  3. Thiên Túc Cuộc đời dở hơi cũng là bình thường...

    Bài viết:
    420
    Mình cũng từng như vậy. Có lẽ khoảng tuổi đó người ta hay nghĩ ngợi những điều như thế. Bây giờ lớn hơn, có nhiều mục tiêu và chuyện cần làm hơn, mình không bận lòng những điều đó nữa.

    Mình nhận ra, vấn đề không phải người khác tốt đẹp bao nhiêu, bản thân kém cỏi bao nhiêu. Mà vấn đề là sự so sánh. Ta so sánh bản thân với người khác, và ta nghĩ tiêu cực.

    Tự so sánh còn gây khó chịu hơn bị so sánh nữa.

    Nếu cảm thấy bản thân chưa đủ tốt, thì mỗi ngày cần cố gắng phấn đấu để trở nên tốt hơn. Học hành chăm chỉ hơn, làm việc cần mẫn hơn.. Chứ nhìn người khác rồi tự ti về bản thân thì chỉ khiến cho chính mình trì trệ, u uất.

    Có thể cả đời mình cũng không bằng những người mà mình từng tự so sánh đó. Nhưng mình của hôm nay sẽ hơn mình của hôm qua.

    Bạn đã nhận ra thế mạnh của bản thân, điều này thật đáng mừng. Mình cũng tin một ngày nào đó bạn sẽ trở thành phiên bản mà bạn mong muốn. Tiến lên!
     
  4. Serena Azure

    Bài viết:
    339
    Mình thấy mừng vì bạn đã học được cách trân trọng bản thân hơn.

    Mình cũng từng như bạn vậy đó. Ưu điểm chỉ được một hai, còn khuyết điểm của mình thì dài cả cây số. Nhìn lại bạn bè xung quanh thì mình giống như con vịt xấu xí giữa đàn thiên nga luôn á.

    Bạn đừng cười vì mình nghĩ vậy thiệt mà.

    Rồi thêm một sai lầm tai hại nữa là mình chỉ chăm chăm nhìn xuống những người có vẻ "tệ" hơn mình để tìm kiếm chút cảm giác "thì ra mình vẫn chưa phải hạng bét". Sai lầm kinh khủng. Vì nếu cứ như vậy thì mình sẽ lọt vào vùng an toàn của bản thân và trở thành người không mấy tốt đẹp. May sao mình "tỉnh ngộ" kịp thời.

    Nói chung thì bây giờ mình vẫn thầm so sánh bản thân với người khác, nhưng không phải để tự ti như hồi xưa nữa. Mình sẽ nhìn vào ưu điểm của người khác, hâm mộ họ, lấy họ làm tấm gương để phát triển bản thân.

    Dù sao con người không được lựa chọn hoàn cảnh mình sinh ra, nhưng được quyết định mình sẽ sống như thế nào. Mỗi người có điểm xuất phát khác nhau thì hành trình của họ cũng khác nhau chứ.

    Hiện tại mình chỉ lo đầu tư cho bản thân thôi, không ngó nghiêng trên dưới gì nữa. Một thời bồng bột đã qua, giờ mình đã hiểu, không có cảm giác gì vui hơn là bản thân mình đã tốt đẹp hơn so với ngày hôm qua hết.

    Nhiều khi ngẫm lại mà hối hận, sao mình không hiểu điều này sớm hơn chứ~
     
    Admin, Thiên TúcÚy Lam thích bài này.
  5. Hoa sa tiểu thư Bút hiệu: Đàm Sương Mạn Tuyết ( Sa Sa )

    Bài viết:
    39
    Hông phải đâu, bạn thấy người khác đẹp thì trong mắt người khác, bạn cũng như vậy đó.

    Làm sao có thể nói bạn không có điểm tốt nào được cơ chứ, cùng nhìn lại nào:

    - Bạn là một người rất thân thiện, vì thế bạn luôn làm được với nhiều người bạn, đúng không nào?

    - Bạn là một người rất bình tĩnh, lí trí, đáng chơi bởi vì dù những bất ổn trong cảm xúc gây ra cho bạn một chút ganh tị, tuy nhiên, khi nói đến bạn của bạn, bạn vẫn nói họ là người tốt, luôn giúp đỡ bạn. Bạn không vì ganh tị mà nói xấu họ, trong mắt hoa sa, bạn là mẫu bạn thân lí tưởng đấy.

    - Bạn có mục tiêu đề ra, có quyết tâm thực hiện mục tiêu của bạn

    Vì những điều trên, bạn là một người rất thú vị và tuyệt vời.

    Ngoại hình nào quan trọng bằng tính cách của bạn mà cũng chắc gì bạn không có ngoại hình đẹp như các bạn của bạn chứ, chỉ là bạn không nhận ra đấy thôi.

    Cố lên bạn nhé, một người bạn hoàn hảo, lí tưởng mà hoa sa được biết.
     
    Úy Lam thích bài này.
  6. luuxinh69

    Bài viết:
    78
    Mình cũng đã từng như vậy nè..

    Mình cũng giống như bạn vậy :(không xinh đẹp, không có vóc dáng, không được thông minh và học lực cũng chả giỏi giang gì, bản thân mình đều cảm thấy tự ti, và luôn tự hỏi tại sao không bằng người khác?

    Họ thì xinh xắn, đáng yêu, học lực xuất sắc đứng đầu khối hay trường, thi giải về cho trường.. đôi khi lại tủi thân khóc một mình, mặc gì mình cũng có sự thay đổi và tiến lên nhưng không thể giống họ :((

    Cũng thật là may mắn vì mình có một gia đình hạnh phúc và khá ấm áp, mình chia sẻ cho họ và họ đã chỉ cho mình những điểm mạnh và yếu của mình để mình có thể có mục đích tiến lên mạnh mẽ hơn và điều đó rất đúng!

    Bây giờ mình cảm thấy mình không còn đứng dưới các bạn nữa, mình đã cảm thấy mình là một người đứng như mình mong muốn rồi!

    Cảm ơn bạn đã viết bài này để mình có thể chia sẻ nỗi niềm của mình
     
    AdminÚy Lam thích bài này.
  7. thuanthienmonchu

    Bài viết:
    14
    Bạn hãy luôn là chính bạn.

    Là của ai đó vẫn đang truy tìm.

    Làm người, quý ở trái tim.

    Học đòi kẻ khác là tìm khổ đau.

    Chẳng ai đau khổ mong cầu.

    Bản sao bắt chước, nói câu nghĩa tình.

    Người ta thì đẹp, thì xinh.

    Phước là họ có, nghĩ mình sánh chi?

    Tật đố, so sánh một khi.

    Tâm là kiêu ngạo, thời thì chẳng an.

    Gặp cao, ham muốn y đàng.

    Thấp thời không chịu, chỉ càng muốn cao.

    Tâm vậy, đau khổ dâng trào.

    Bon chen ganh tị, khác nào hại thân?

    Vẻ đẹp thể xác ai cần?

    Nếu vô tích sự, ý đần như heo?

    Chớ mà làm bắt chước theo!

    Đoan trang, điềm đạm, mới leo cao lầu!
     
    Úy Lam thích bài này.
  8. a_d_t_z_m

    Bài viết:
    5
    Thật ra, theo mình nghĩ, ai cũng từng 1 lần có suy nghĩ như vậy trong đời, vì ai cũng có khoảng khuyết của chính mình. Tất nhiên là mình cũng vậy. Bạn biết thứ gì còn đáng sợ hơn cả việc thua kém người khác không, đó chính là việc dù cố gắng thế nào thì vẫn chỉ về thứ 2. Đây là cảm giác mình phải đối mặt rất nhiều lần, đến nỗi bản thân thật sự không muốn nổ lực làm gì nữa.
     
    Úy Lam thích bài này.
  9. Lục Thất Tiểu Muội Một con tôm siêu đáng iu có tên là Tiểu Thất

    Bài viết:
    456
    Bạn khá tự ti về bản thân mình, luôn cho rằng bản thân thua kém người khác.

    Ở lứa tuổi đó khó tránh khỏi việc hay nghĩ nhiều, điều quan trọng là ở suy nghĩ của bạn, bạn nghĩ là như vậy, nhưng ở trong mắt người khác thì bạn lại không phải người như thế. Tự tin lên một chút, bạn sẽ thấy cuộc sống này cũng rất tốt, bạn sẽ nhìn thấy những dự định, những thứ bạn muốn theo đuổi trong tương lai, một khi đã định hướng và xác định được thứ muốn theo đuổi thì bạn sẽ rất lạc quan và tự tin vào bản thân mình. Cố lên!
     
    Úy Lam thích bài này.
  10. Dạ Chiêu Linh

    Bài viết:
    5
    Có hai loại người.

    1 loại cuộc sống bình thường đến bình lặng lại khao khát thay đổi.

    1 loại còn lại lại dùng cả đời để khao khát bình thường.

    Muốn nổi bật không sai, nhưng hãy nhớ, càng trưởng thành, càng tài năng, thứ bạn gánh trên vai sẽ càng nặng. Đến một ngày bạn sẽ nhận ra, dù muốn ngừng nhưng lại không thể.

    Mình từng nghĩ mình đặc biệt dù mình mờ nhạt trong nhóm bạn vì mình có nhiều tài lẻ, nhưng đến một ngày mình khiến một người thất vọng, mình nhận ra, làm một người bình thường có lẽ sẽ tốt hơn.

    Có chuyện họ sẽ không gọi mình, hy vọng càng ít thất vọng càng ít. Dù mờ nhạt một chút cũng không sao, chỉ cần mình sống tốt là được. Không làm người khác buồn, không làm bản thân tự thất vọng.
     
    Úy Lam thích bài này.
  11. Sắc Hương Hoa

    Bài viết:
    90
    Cảm giác luôn ở phía sau người khác? Đọc xong cứ ngỡ phía sau người mình yêu thầm vụng nhớ cơ *vno 20*

    Dạo này giật tít cũng ghê thiệt chứ bộ! ^^

    Tưởng yêu đương thì có cảm hứng nói chuyện chứ mấy cái chuyện này thì nhạt hơn nước lã rồi. ^^

    Chuyện của ngày xa xăm ấy (đôi mắt mơ màng, hồi tưởng) *vno 50*

    Ngày ấy, mình chưa 18 tuổi, còn đang tuổi học sinh cấp 3 như bạn của bây giờ vậy (cùng độ tuổi).

    Ngày ấy, nhà thì nghèo rớt, nhưng bố mẹ vẫn lo lót cho học hành bởi thấy thương mình thích học mà cố gắng vay tiền của để cho mình thỏa mãn giấc mơ học hành, thi cử.

    Những tháng năm đó, nhạt như nước ốc, sớm tối vùi đầu vào sách vở để lấy niềm vui cuộc đời.

    Bố mẹ thì là nông dân, chân đất mắt toét, tuổi thơ cũng mù chữ nên lấy nhau cũng chẳng có suy nghĩ thấu đáo gì cả!

    Về ở với nhau thì chửi lộn suốt ngày, tính bỏ nhau 5, 7 lần mà vẫn không thành. Mấy lần bố mẹ mình dọa bỏ nhau, mình khóc hết cả nước mắt! Thế rồi, họ cũng không bỏ nhau! (Thế có tài năng không chứ! Đây có thể gọi là một loại năng lực không phải ai cũng làm được)

    Được cái, họ biết họ sai, nên họ cũng biết dịu cái tôi của bản thân xuống!

    Tuổi thơ của mình thì như bao người, rơi vào cái guồng so sánh của họ hàng đôi bên! Nên 12 năm học của mình nó là một sự tự cô lập bản thân với xã hội. Lấy học hành là ánh sáng của cuộc sống! Nghĩ lại, hồi đó mình thích thú với việc học, giờ thấy mình khôn thế! (he he)

    Năm lớp 12 phải nói là năm bước ngoặt cuộc đời của mình. Và đỗ đại học chính là phần thưởng hậu hĩnh cho sự hết mình và hy vọng của mình ở thời điểm đó.

    Bây giờ, có thể nói, mình cảm thấy đủ rồi! Và cảm thấy mình chẳng còn thiếu thốn cái gì nữa! Đó là cái đủ của riêng mình, và chỉ của riêng mình thôi!

    Còn bố mẹ mình, em gái mình và họ hàng của mình: Họ thì chưa! Và mình cũng chẳng biết: Đến bao giờ họ mới biết đủ để dừng lại? Ai mà biết chứ?

    Họ vẫn bị mải mê rơi vào guồng quay của sự so sánh nên sinh ra đố kỵ, thù hận và ghét bỏ nhau!

    Họ nói xấu nhau sau lưng! Họ chửi nhau trước mặt!

    Họ văng ra những lời lẽ thô thiển để nhục mạ nhau, và chuyện này thật hay, nó vẫn cứ tiếp diễn, chưa thấy điểm dừng.

    Họ có thể là nợ nần chồng chất nên sinh ra hận đời!

    Họ cũng có thể là giàu sang, có của dư giả nhưng vẫn đi cào cấu người khác để thỏa mãn cái sự kiêu ngạo và lòng tham không đáy của họ!

    Giờ đây, mình giống như là quan sát viên vậy: Đứng ngoài, và nhìn rõ mọi thứ, nhìn rõ mọi vật và âm thầm giúp đỡ những con người đó!

    Thỉnh thoảng họ sẽ lăng mạ mình. Thỉnh thoảng họ sẽ cho mình vài cái bạt tai. Thỉnh thoảng họ sẽ tìm cách dìm mình xuống tận bùn đen.

    Nhưng vì mình đã thấy đủ rồi và vì mình chán ghét chiến tranh, thù hận rồi nên mình chấp nhận chết luôn nếu điều đó có thể xây dựng sự hòa bình, hạnh phúc!

    Đến giờ phút này, có thể nói, mình đang làm những gì mình thích và đang đi chia sẻ những gì mình có với những người thiếu thốn thứ mình đang có!

    Bạn có thể thắc mắc: Mình có thấy thiệt thòi không? Câu trả lời sẽ là: Đương nhiên không rồi! Bởi mình đã luôn có được thứ mình có, từ xưa tới giờ thì mình cũng mong tất cả mọi người cũng giống như mình vậy!

    Luôn đầy đủ, dư giả và hạnh phúc!

    Vì mình là người may mắn nhất hành tinh này, đến giờ phút này nên mình cần biết chia sẻ điều đó!

    Vì điều đó khiến mình vui vẻ và tỏa sáng. ^^
     
    Úy Lam thích bài này.
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...