Welcome! You have been invited by zoengtrnbha to join our community. Please click here to register.
10 người đang xem

Rewrite4future

Sống trong đời sống cần có một tấm lòng
Bài viết: 465 Tìm chủ đề
66 0
Cái Đập Cánh Của Một Con Bướm

31e900c13a2963cf702ea4deebec57d4.jpg


Tác giả: Rewrite

Nhiều năm sau, khi đã bước qua tuổi ba mươi, tôi có thói quen mỗi lần về quê lại đi ngang qua ngôi nhà cũ của một người bạn học cùng cấp hai. Nói là bạn học nhưng kỳ thực chúng tôi chẳng mấy khi nói chuyện tử tế với nhau, thậm chí tôi còn không ưa người ấy. Ngôi nhà ngày xưa giờ chỉ còn là mái hiên xiêu vẹo, cỏ dại mọc kín sân, mỗi lần nhìn qua tôi lại cảm thấy một thứ gì đó nhoi nhói trong lòng.

Hồi cấp hai, tôi từng là một thành viên của đội cờ đỏ chìm, một kiểu "tình báo học đường". Công việc chính là ghi chép những lỗi vi phạm của học sinh trong trường: Nào là hút thuốc, đánh nhau, trốn học, nói tục, thậm chí chuyện nhỏ như để tóc dài quá quy định, mang dép lê.. Tôi ghi lại tất cả và chuyển cho thầy giám thị. Sau đó, học sinh phạm lỗi nặng thường bị phạt: Quét dọn, tưới cây, lao động vệ sinh. Nhưng nặng nề hơn cả là bị gọi lên dưới cột cờ, bêu tên và khiển trách trước toàn trường. Tôi làm nhiệm vụ này rất công tâm, thậm chí có phần cứng nhắc. Đứa trẻ ấy (tôi) luôn nghĩ rằng công lý cần được giữ gìn bằng sự nghiêm khắc.

Người bạn kia vốn thuộc nhóm học sinh nghịch ngợm, thường xuyên gây sự và bắt nạt các bạn yếu thế. Thế nên, không có gì lạ khi cậu ta thường xuyên xuất hiện trong danh sách của tôi. Tuần nào cũng vậy, cái tên ấy cùng nhóm bạn được đọc to trước hàng trăm ánh mắt, dần trở thành "nghi thức quen thuộc" mỗi sáng thứ hai. Đến mức, mọi người thờ ơ và thấy nhàm chán, phụ huynh của chúng cũng quen dần.

Có một lần, nhóm ấy dò la được rằng có một "gián điệp" đang báo cáo mọi hành vi của chúng, nhưng lại không biết chính xác là ai. Chúng nghi ngờ một cậu bạn trùng tên với tôi và liền trút giận lên đầu cậu ấy. Cậu bạn ấy trở thành vật tế thần, bị đánh đập, bị chọn làm mục tiêu bắt nạt trong nhiều năm. Tôi, kẻ giấu mặt, thì vẫn an toàn, tiếp tục công việc, học giỏi, chăm ngoan, thầy cô yêu quý. Tôi còn tự an ủi rằng việc mình làm sẽ phần nào giúp bạn ấy bớt bị trêu chọc, vì nhóm bắt nạt thường xuyên bị phạt. Nhưng thực tế thì chẳng ai bảo vệ cậu ấy cả. Thành tích học tập của bạn ấy sa sút, ánh mắt lúc nào cũng đầy sợ hãi. Tôi nhìn thấy mà im lặng, như thể đó không liên quan gì đến mình.

Rồi thời gian trôi đi. Tôi đỗ trường chuyên, thi vào đại học, ra đời và có một cuộc sống ổn định. Nhóm bắt nạt ngày xưa thì rẽ sang những ngả khác nhau. Nửa số tiếp tục học lên nhưng không đi được xa, nửa kia bỏ dở giữa chừng để mưu sinh, hoặc tiếp tục chơi bời. Người bạn có ngôi nhà hoang tàn mà tôi thường đi ngang qua ấy, chỉ học thêm được một năm cấp ba thì nghỉ, sa vào ma túy. Sau đó, cậu ta chìm dần xuống, từ một đứa con nhà khá giả trở thành kẻ nghiện ngập, tái nghiện liên tục, gia đình tan nát. Người vợ rời bỏ, con theo mẹ, cha mẹ phải chạy vào Nam sống để tránh bị vòi tiền. Ngôi nhà ấy vốn một thời khang trang, giờ chẳng còn gì ngoài sự đổ nát.

Tôi tự hỏi, không biết giờ này nó đang ở đâu, trong tù hay đang lang thang nơi nào đó? Có lẽ tôi chẳng nên nghĩ nhiều quá, mà nghĩ nhiều để làm gì cơ chứ?

Cuối cùng, cậu ta bị bắt, vào tù vì tội trộm cắp và tàng trữ ma túy.

Mỗi lần đi ngang, nhìn căn nhà như một vết sẹo còn lại của thời tuổi thơ, tôi lại thấy băn khoăn. Có phải chính tôi, bằng sự hăng say tố cáo ngày ấy, đã góp một phần vào bi kịch của cậu ta không? Nếu không bị bêu tên, không bị kỷ luật triền miên, liệu cuộc đời ấy có khác đi? Hay số phận vốn đã định hình từ trước? Tôi tự hỏi mãi, nhưng chẳng thể có câu trả lời.

Có ai quay ngược được thời gian chứ?

Ngày còn nhỏ, tôi nghĩ việc mình làm là đúng. Trật tự cần được duy trì, luật lệ cần được tuân theo. Nhưng khi trưởng thành, tôi mới nhận ra đúng và sai không đơn giản đến vậy. Đôi khi, một hành động xuất phát từ niềm tin vào công lý, nhưng lại vô tình tạo ra những vết thương không thể hàn gắn. Đứa bạn bị đánh oan vì trùng tên với tôi, đã sống cả quãng tuổi thơ đầy ám ảnh. Người bạn kia, bị phơi bày và trừng phạt hết lần này đến lần khác, có khi cũng đã khép mình vào một quỹ đạo chẳng thể thoát ra. Mọi việc bắt đầu chỉ từ những báo cáo tưởng chừng nhỏ bé mà tôi cẩn thận ghi chép.

Tôi từng đọc đâu đó về "hiệu ứng cánh bướm" : Chỉ một cái đập cánh nơi này có thể tạo ra cơn bão nơi khác. Những việc nhỏ bé tôi làm ở tuổi mười ba, mười bốn, có thể là cánh bướm khởi động chuỗi bi kịch dài lâu cho một đời người. Nếu được chọn lại, tôi có lẽ sẽ chọn cách im lặng, thậm chí là thờ ơ, mặc kệ tụi nó. Bởi đôi khi, sự nghiêm khắc không mang đến sự thay đổi, mà chỉ đẩy con người vào hố sâu phản kháng.

Tôi không biết liệu cậu ta sẽ có một cuộc đời khác nếu không bị kỷ luật nhiều như thế. Nhưng tôi biết chắc một điều: Sự công tâm, sự "chính nghĩa" của tôi ngày ấy không giúp ai tốt hơn. Nó chỉ làm tôi thấy mình quan trọng, còn để lại phía sau những tổn thương mà mãi về sau tôi mới hiểu.

Có thể, mọi chuyện vốn dĩ đã nằm trong vòng xoay của nhân quả. Nhưng nhân quả không phải là điều gì đó xa xôi, mà bắt đầu ngay từ những việc nhỏ bé chúng ta làm hàng ngày. Mỗi câu nói, mỗi hành động, mỗi lựa chọn.. Đều gieo xuống một hạt giống. Và hạt giống ấy lớn lên thế nào, nhiều khi không còn nằm trong tầm kiểm soát của chúng ta nữa.

Ngôi nhà đổ nát kia, với tôi, giống như một lời nhắc nhở. Nhắc rằng trên đời không có gì thực sự là chuyện nhỏ. Một lời tố cáo, một bản báo cáo, một ánh mắt dửng dưng.. Tất cả đều có thể trở thành sợi chỉ kéo theo cả một tấm lưới số phận. Tôi đã từng nghĩ mình là người bảo vệ công lý, nhưng sau cùng, tôi cũng chỉ là một đứa trẻ chưa đủ hiểu biết để biết công lý thực sự là gì.

Giờ nghĩ lại, tôi vẫn không chắc ngày ấy mình đã thật sự đúng hay sai. Nhưng phần nhiều trong tôi bảo là "sai". Ừ nhỉ? Phải là sai mới "đúng".

Ánh mắt của những đứa trẻ bị đứng bêu tên trước sân trường ngày ấy, vẫn còn nguyên trong trí nhớ, như một vết xước nhỏ nhưng không bao giờ lành hẳn. Có lúc tôi tự an ủi rằng, dù thế nào thì ký ức rồi cũng sẽ phai đi. Nhưng đôi khi, giữa những đêm im lặng, tôi lại thấy vết xước ấy hóa thành cánh bướm, đập loạn trong ngực mình, để lại những khoảng trống không lời giải.

(Hết)

Nếu thấy tác phẩm hay, bạn có thể ủng hộ tác giả bằng cách đọc các tiểu thuyết sau:

1. Trước Lúc Bình Minh (thể loại: Tuổi học trò, thanh xuân)

2. Hẹn Em Ngày Bình Yên (thể loại: Ngôn tình và chiến tranh)

3. Tình Yêu và Bão Tố (thể loại: Trinh thám, hành động, tình cảm)

=> danh mục các tác phẩm của rewrite

Tham gia cuộc thi viết cảm nhận để nhận được 100.000 xu => LINK Ở ĐÂY
 
Bài viết: 913 Tìm chủ đề
Chào anh, em vô tình biết mình nhỏ hơn anh đến vài tuổi lận, nên em xin thay đổi xưng hô ạ.

Lời đầu tiên, em bấm vào đọc có thể là do cái tiêu đề, nhưng đọc rồi em lại có nhiều cảm xúc cho câu chuyện của anh. Nó rất hay, day dứt nhưng cũng có cái gì đó tiếc nuối, nhất là về hiệu ứng cánh bướm và việc sử dụng hình ảnh cánh bướm biểu trưng cho vết xước đang đập loạn trong lòng nhân vật, nó là sự dằn xé và trống trải nhưng em nghĩ nếu cảm xúc đó được khai thác sâu hơn, đây chắc chắn là bài tản văn nặng tâm lý và ám ảnh hơn.

Câu chuyện khai thác tâm lý hối hận và tự vấn lương tâm của nhân vật sau nhiều năm nhìn lại hành động mà được xem "công tâm" của mình thời niên thiếu. Những bản báo cáo tưởng như vô hại đã khởi đầu cho chuỗi bi kịch của người khác, và nhân vật, người từng tin rằng mình đứng về phía công lý chuẩn mực ngày ấy, nay tự chất vấn liệu mình có thực sự đúng. Nó cho em thấy sự "công tâm" gò bó và thiếu tình người ấy, đôi khi cũng trở thành một hình thức bạo lực vô hình. Câu chuyện của anh làm em lại liên tưởng đến pháp luật ở hiện thực (gần đây nhất là vụ nuôi trái phép gà lôi trắng bị kết án 6 năm tù). Nếu bản án ấy được thực thi mà không có lời kêu gọi, phản kháng từ tình người của xã hội, em nghĩ cũng giống như câu chuyện mà anh kể, "công lý" chôn vùi một gia đình và cả tương lai của những đứa trẻ không cha. Góc nhìn và cách anh kể là người tạo ra "công lý cứng nhắc" ấy, nó cho em thấy sự suy tư và dằn xé của cái "tình" và cái "lý", vì thật sự nếu tuân thủ kỷ luật thì điều đó cũng không sai nhưng lại sai với lương tâm, vậy thì thế nào mới gọi là đúng? Và đôi khi em cũng không thể hiểu nỗi cái cách mà xã hội và đạo đức này xoay chuyển và vận hành trong thế giới này.

Càng đặc biệt hơn, là những đứa trẻ con không phải lúc nào cũng hiểu "công lý" thực sự là gì, và người lớn thường nhận ra điều đó rất muộn màng. Hiệu ứng cánh bướm được lồng vào rất thông minh: Khi những hành động nhỏ ở hiện tại có thể tạo ra hệ quả lớn trong tương lai.

Điểm nổi bật nhất trong câu chuyện của anh là sự tự nhận thức, một cách biểu hiện đầy sự trưởng thành và sâu sắc. Anh kể câu chuyện mà không đổ lỗi cho ai, không tô hồng nhân vật, mà nhìn thẳng vào hành động và hệ quả, từ đó hình thành nên những vết xước trải dài trong tâm hồn.

Xuyên suốt câu chuyện, anh không nhằm tìm một câu trả lời tuyệt đối cho tâm hồn dằn vặt của nhân vật, mà dùng tâm trạng và nỗi dằn xé ấy trả lời rằng: Từ tin vào kỷ luật đến hiểu rằng nhân tính và lòng trắc ẩn đôi khi quan trọng hơn quy tắc.

Qua câu chuyện, anh đã viết nên một lời sám hối đầy nhân văn, rất đáng được trân trọng và thấu hiểu.

Cảm ơn câu chuyện của anh đã làm em cảm thấy lòng dễ chịu hơn sau khi thưởng thức nó.
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 465 Tìm chủ đề
Chào anh, em vô tình biết mình nhỏ hơn anh đến vài tuổi lận, nên em xin thay đổi xưng hô ạ.

Lời đầu tiên, em bấm vào đọc có thể là do cái tiêu đề, nhưng đọc rồi em lại có nhiều cảm xúc cho câu chuyện của anh. Nó rất hay, day dứt nhưng cũng có cái gì đó tiếc nuối, nhất là về hiệu ứng cánh bướm và việc sử dụng hình ảnh cánh bướm biểu trưng cho vết xước đang đập loạn trong lòng nhân vật, nó là sự dằn xé và trống trải nhưng em nghĩ nếu cảm xúc đó được khai thác sâu hơn, đây chắc chắn là bài tản văn nặng tâm lý và ám ảnh hơn.

Câu chuyện khai thác tâm lý hối hận và tự vấn lương tâm của nhân vật sau nhiều năm nhìn lại hành động mà được xem "công tâm" của mình thời niên thiếu. Những bản báo cáo tưởng như vô hại đã khởi đầu cho chuỗi bi kịch của người khác, và nhân vật, người từng tin rằng mình đứng về phía công lý chuẩn mực ngày ấy, nay tự chất vấn liệu mình có thực sự đúng. Nó cho em thấy sự "công tâm" gò bó và thiếu tình người ấy, đôi khi cũng trở thành một hình thức bạo lực vô hình. Câu chuyện của anh làm em lại liên tưởng đến pháp luật ở hiện thực (gần đây nhất là vụ nuôi trái phép gà lôi trắng bị kết án 6 năm tù). Nếu bản án ấy được thực thi mà không có lời kêu gọi, phản kháng từ tình người của xã hội, em nghĩ cũng giống như câu chuyện mà anh kể, "công lý" chôn vùi một gia đình và cả tương lai của những đứa trẻ không cha. Góc nhìn và cách anh kể là người tạo ra "công lý cứng nhắc" ấy, nó cho em thấy sự suy tư và dằn xé của cái "tình" và cái "lý", vì thật sự nếu tuân thủ kỷ luật thì điều đó cũng không sai nhưng lại sai với lương tâm, vậy thì thế nào mới gọi là đúng? Và đôi khi em cũng không thể hiểu nỗi cái cách mà xã hội và đạo đức này xoay chuyển và vận hành trong thế giới này.

Càng đặc biệt hơn, là những đứa trẻ con không phải lúc nào cũng hiểu "công lý" thực sự là gì, và người lớn thường nhận ra điều đó rất muộn màng. Hiệu ứng cánh bướm được lồng vào rất thông minh: Khi những hành động nhỏ ở hiện tại có thể tạo ra hệ quả lớn trong tương lai.

Điểm nổi bật nhất của câu chuyện của anh là sự tự nhận thức, một cách biểu hiện đầy sự trưởng thành và sâu sắc. Anh kể câu chuyện mà không đổ lỗi cho ai, không tô hồng nhân vật, mà nhìn thẳng vào hành động và hệ quả, từ đó hình thành nên những vết xước trải dài trong tâm hồn.

Xuyên suốt câu chuyện, anh không nhằm tìm một câu trả lời tuyệt đối cho tâm hồn dằn vặt của nhân vật, mà dùng tâm trạng và nỗi dằn xé ấy trả lời rằng: Từ tin vào kỷ luật đến hiểu rằng nhân tính và lòng trắc ẩn đôi khi quan trọng hơn quy tắc.

Qua câu chuyện, anh đã viết nên một lời sám hối đầy nhân văn, rất đáng được trân trọng và thấu hiểu.

Cảm ơn câu chuyện của anh đã làm em cảm thấy lòng dễ chịu hơn sau khi thưởng thức nó.

^^ Cảm ơn bạn, có bài cảm nhận này thì tháng này cuộc thi 100.000 xu sẽ không bị "Ế". Cứ tưởng là "ế" chổng vó rồi đấy!
 

Những người đang xem chủ đề này

  • Nội dung nổi bật

    Xu hướng nội dung

    Back