Có những ngày, lòng bỗng thấy cô đơn Chẳng cần gì hơn ngoài ly cà phê đắng Ban Mê mùa này, núi đồi nghiêng nghiêng nắng Phố say ngủ im lìm, thưa vắng, đìu hiu! Bởi tôi vụng về chẳng giữ nổi thương yêu Nên hạnh phúc cứ xa tầm tay với Đường tình ái, đi hoài không thấy tới Cà phê thơm nồng cũng đặc quánh nỗi đau. Giá chúng mình đừng có gặp gỡ nhau Thì có lẽ mọi điều sẽ khác Trời cao nguyên sẽ thôi buồn man mác Nhịp chân chẳng bơ vơ trong gió cát, bụi mù! Mùa hạ chưa tàn mà lòng đã sang thu Trà nguội lạnh ly cà phê cũng cạn Ngày dần qua, chiều dần buông lãng đãng Vị đắng của cuộc đời, chợt đọng lại trên môi! Sáng nay cà phê một mình, đọc thơ Thanh Nguyễn Thuỷ thấy lòng buồn da diết. Giá như..