"Kỉ niệm cuối cùng em hỏi
Khi đi khỏi thế gian này
Mà tim em khao khát
Hãy đến, anh ơi, lần nũa
Kẻo rồi em chết ngày mai"
Bài thơ tên là "Hãy một lần yêu và được yêu" của ca tiên Izumi, thể hiện khao khát được nếm trải mùi vị của tình yêu. Trong tiếng lòng thổn thức ấy, ta thấy đâu đó một chút e ngại, e ngại vì cuộc đời vô thường, vì tình yêu mỏng manh quá đỗi. Nhưng rồi, người con gái ấy vẫn mê đắm trong cái cảm giác được yêu một lần, dẫu trong mơ, dẫu đơn phương, dẫu tình yêu ấy chưa tròn đầy
Sưu tầm trên mạng đây em:
1. Tình yêu luôn bất biến với thời gian.
Bài thơ tình số 28
Đôi mắt băn khoăn của em buồn
Đôi mắt em muốn nhìn vào tâm tưởng của anh
Như trăng kia muốn vào sâu biển cả
Anh đã để cuộc đời anh trần trụi dưới mắt anh
Anh không giấu em một điều gì
Chính vì thế mà em không biết gì tất cả về anh,
Nếu đời anh chỉ là viên ngọc,
Anh sẽ đập nó ra làm trăm mảnh
Và xâu thành một chuỗi
Quàng vào cổ em
Nếu đời anh chỉ là một đóa hoa
Tròn trịa, dịu dàng và bé bỏng
Anh sẽ hái nó ra để đặt lên mái tóc em.
Nhưng em ơi, đời anh là một trái tim
Nào ai biết chiều sâu và bến bờ của nó.
Em là nữ hoàng của vương quốc đó
Ấy thế mà em có biết gì về biên giới của nó đâu.
Nếu trái tim anh chỉ là một phút giây lạc thú
Nó sẽ nở ra thành một nụ cười nhẹ nhõm
Và em thấu suốt rất nhanh.
Nếu trái tim anh chỉ là khổ đau
Nó sẽ tan ra thành lệ trong
Và lặng im phản chiếu nỗi niềm u ẩn.
Nhưng em ơi, trái tim anh lại là tình yêu
Nỗi vui sướng, khổ đau của nó là vô biên
Những đòi hỏi và sự giàu sang của nó là trường cửu
Trái tim anh cũng ở gần em như chính đời em vậy
Nhưng chẳng bao giờ em biết trọn nó đâu.
(Trích Người làm vườn - Rabindranath Tagore - Đào Xuân Qúy dịch)
2. Cảm xúc cô gái rơi vào tình yêu có vài bài sau:
NGÀY MAI
Tác giả: Nguyễn Minh Ngọc
Thể thơ: Bát ngôn
Em vẫn thế.. chờ anh nơi chốn cũ
Góc phố xưa.. sương mờ phủ rêu phong
Gió chẳng vờn.. nên liễu buồn ủ rũ
Mặt hồ kia.. trăng vẫn sóng sánh lòng
Em đợi mãi.. anh chẳng về chung lối
Cánh phượng hồng đã có lỗi gì chăng?
Đom đóm hè.. lập lòe chi rất vội
Hay sắp mưa.. mới nghĩ tới chị Hằng?
Cong lọn nhớ biết gửi mong đâu nhỉ?
Có lẽ là.. sóng thủ thỉ cùng ai
Tự nhủ mình.. thôi đừng nên suy nghĩ
Bởi biển kia.. sóng vẫn giỡn bờ hoài
Gom sợi nắng.. để ngày mai gặp gỡ
Bởi cuộc đời duyên nợ chẳng hết đâu
Hãy cố quên một mối tình dang dở
Lại yêu thôi như ngày mới bắt đầu!
EM TRỞ VỀ
Tác giả: Nguyễn Minh Ngọc
Thể thơ: Bát ngôn
Em trở về cuộc sống của riêng em
Bỏ hết ưu tư lụy phiền xưa cũ
Giông bão đời.. vững vàng lên tự nhủ
Bởi vì mình.. đã nếm đủ đắng cay
Em trở về gom lại những nồng khơi
Tìm lại nụ cười.. một thời đánh mất
Góp mảnh niềm tin gửi nơi chân thật
Để cuối con đường nước mắt không rơi
Phía không anh thời gian chẳng ngừng trôi
Gió vẫn thổi.. mây trên trời vẫn thế
Vì biết rằng.. bên nhau là không thể
Lối đi về.. em chọn chữ bình yên!
Thơ tình yêu buồn của cô gái (ảnh: Internet)
AI CŨNG VẬY MÀ THÔI
Tác giả: Nguyễn Minh Ngọc
Thể thơ: Bát ngôn
Ai cũng cần có một chốn bình yên
Bỏ hết ưu tư lụy phiền cuộc sống
Liệu có ai ở đời không mơ mộng?
Chỉ có vui không lạc lõng cô đơn
Cũng muốn ai yêu.. nũng nịu.. dỗi hờn
Muốn vòng tay ôm.. canh trường thức giấc
Chẳng có ai trên đường đi không vấp
Vững đôi chân không một bước gập gềnh
Ai cũng từng có những phút chênh vênh
Sau biết bao nhiêu thăng trầm cuộc sống
Ai cũng có.. một đôi lần rung động
Và rất mong một hạnh phúc giản đơn
Cũng muốn quên những đau khổ đời thường
Cho liền da những vết thương xưa cũ
Ai cũng đã.. hơn một lần tự nhủ
Mạnh mẽ lên nào.. phải cố gắng thôi
Ai cũng cần.. cũng muốn.. một niềm vui!
PHỐ BUỒN
Tác giả: Nguyễn Minh Ngọc
Thể thơ: Bát ngôn
Tìm lại mình giữa dòng đời xuôi ngược
Quay về nơi miền ký ức xa xăm
Kể từ khi chúng mình không chung bước
Nợ không Duyên làm khuyết nửa trăng rằm
Thủa én nhạn sớm sáng mai cất giọng
Khúc giao mùa giống một bản tình ca
Giờ chỉ thấy một mình em lạc lõng
Trôi về miền ký ức.. phố nhạt nhòa
Phố đã quên.. nên bước chân lỗi nhịp
Mong một lần tìm lại được ngày xưa
Khoảng trời xanh.. dòng sông thơ rất tuyệt
Một yêu thương.. nhớ biết mấy cho vừa!
Thơ nỗi niềm người con gái (ảnh: Internet)
VỀ VỚI BIỂN ĐI ANH
Tác giả: Nguyễn Minh Ngọc
Thể thơ: Bát ngôn
Em lại về với biển rộng mênh mông
Mang theo mình nỗi nhớ mong thầm nhắc
Sóng ngoài khơi du dương như khúc nhạc
Dìu bước em.. để khỏi lạc.. miền yêu!
Này biển ơi! Em nhớ biển rất nhiều
Biển là anh.. luôn yêu bờ cát trắng
Dù ồn ào hay những khi yên lặng
Vẫn chung tình và mãi chẳng đổi thay.
Em lại về với biển mặn chiều nay
Sóng lòng dâng nhớ những ngày khờ dại
Nhìn con sóng vỗ về bờ mãi mãi
Ngỡ như là anh trở lại nơi đây.
Chiều hoàng hôn tím ngắt tận chân mây
Con tim nhỏ cứ chất đầy thương nhớ
Dấu yêu à.. hãy về thôi không lỡ
Đừng để tình này.. dang dở nghe anh!
EM SẼ KHÔNG VỀ NƠI ẤY ĐÂU ANH
Tác giả: Nguyễn Minh Ngọc
Thể thơ: Bát ngôn
Em sẽ không về chốn cũ đâu anh
Bởi nơi đó giờ trở thành ký ức
Muốn chôn sâu để tim không đau nhức
Cũng chẳng còn bị nghẹn nấc trong đêm
Vẫn biết rằng.. nơi ấy rất thân quen
Có ánh trăng rơi thềm.. bên giếng nhỏ
Xuyên qua mành treo ở trên khung cửa
Rất mộng mơ khi hai đứa cùng nhau
Nhưng bây giờ nửa trăng ấy nơi đâu?
Vì từ lâu anh chẳng cùng em nữa
Trái tim anh giờ chia thành hai nửa
Một nửa cho anh.. nửa hứa cho người
Em không về chốn cũ nữa anh ơi
Câu xin lỗi.. cũng muộn rồi anh ạ
Người ấy cũng yêu.. hy sinh tất cả
Cũng vì anh mà nghiêng ngả bão giông
Cũng muốn gọi anh bằng một tiếng "chồng"
Muốn chia sẻ nỗi buồn khi anh có
Muốn lo cho anh khi trời lạnh gió
Cũng khổ tâm và trăn trở đêm thâu
Em sẽ không về chốn cũ nữa đâu
Bởi hạnh phúc nó muôn màu đa dạng
Phía không anh.. bầu trời kia vẫn sáng
Em sẽ vững vàng sau ngã vấp thôi
Em không về.. nơi ấy.. nữa anh ơi!
Thơ tâm trạng buồn của người con gái (ảnh: Internet)
AI NGỒI MÃI
Tác giả: Hà Thu
Thể thơ: Bát ngôn
Ai ngồi đó! Mà lặng thinh khờ dại
Mắt u sầu nhìn quang ải xa xăm
Mặt biển ru cơn sóng vỗ thì thầm
Lòng trĩu nặng ôm ngàn trăm nỗi nhớ
Ai ngồi đấy! Nhìn ánh trăng vụn vỡ
Giọt sầu tuôn rơi rụng ở bên cầu
Vọng cung đàn.. giọng lỗi nhịp thương đau
Hồn trống rỗng dạ cồn cào tim nhói
Ai ngồi đấy! Dấu trăm ngàn câu hỏi
Màn đêm buông.. buồn len lỏi vào hồn
Cứ lặng thầm gom kỷ niệm vùi chôn
Trong khoảnh khắc con đường mòn xa lạ
Ai ngồi mãi! Tháng năm thành tượng đá
Hòn Vọng Phu.. muôn kiếp đã chờ chồng
Gởi linh hồn vào mây gió mênh mông
Trả cát bụi phận má hồng lưu mãi.
EM TRỞ VỀ!
Tác giả: Thu Hà
Thể thơ: Bát ngôn
Em trở về tìm lại những con đường
Nơi hạnh phúc tưởng chừng như quên lãng
Chẳng bận tâm thứ tình yêu lãng mạn
Người từng trao bằng những áng thơ sầu.
Em trở về quên tháng bảy mưa ngâu
Như lời nói từng câu đều gian dối
Tình yêu kia dẫu một thời nông nổi
Cũng chỉ là tình chót lưỡi đầu môi.
Em trở về tìm lại chính cái tôi
Ngày yêu cũ hết rồi xin trả lại
Chẳng bận tâm có ai buồn hoang hoải
Bởi lòng mình đã nếm trải đau thương.
Em trở về từ nay hết vấn vương
Sẽ vui sống kiên cường hơn ai hết
Trái tim em sẽ chẳng còn mỏi mệt
Bởi một người nay đã chết trong em.
Thơ buồn về tình yêu (ảnh: Internet)
EM ĐI RỒI
Tác giả: Hạnh Ngọc
Thể thơ: Bát ngôn
Em đi rồi xa một đời giông bão
Trả lại người giấc mộng ảo thời gian
Xa một thời đong dòng lệ chứa chan
Và chôn chặt niềm đau vào dĩ vãng..
Em đi rồi để quên bao ngày tháng
Ở bên người tình bạc trắng như vôi
Chữ yêu thương ôi sao quá xa vời
Trong giấc ngủ chập chờn đêm hoang lạnh..
Em đi rồi mong mưa giông sẽ tạnh
Và mong người sẽ lành mạnh hơn xưa
Chén rượu nồng không say khướt sớm trưa
Để hạnh phúc trôi về bên tổ ấm..
Em đi rồi đời cô đơn sẽ thấm
Những ngọt ngào không đầm thắm trao nhau
Khi xa rồi lòng mới thấy thương đau
Giờ đã muộn xin người đừng níu kéo..
Em đi rồi người sống sao cho khéo
Giấu vui buồn dù đã héo vào tim
Đừng bôn ba đừng nông nỗi kiếm tìm
Yêu thương cũ xin chôn vào ký ức..
Em đi rồi mỗi đêm xin đừng thức
Giấc ngủ vùi trời sáng rực mau thôi
Và dòng đời như nước chảy buông trôi
Thôi xa nhé.. trả lại người cay đắng..
CUỘC TÌNH KHÔNG TÊN
Tác giả: Trúc Thanh
Thể thơ: Bát ngôn
Có cuộc tình Thượng Đế chẳng đặt tên
Con đường ấy chông chênh đầy đá sỏi
Điểm dừng lại là bài thơ trăn trối
Với trái tim mệt mỏi đến rã rời
Nếu mai này em gọi cố nhân ơi
Anh đừng khóc bởi cuộc đời đã vậy
Ta nhắm mắt cho sóng đời đưa đẩy
Mối duyên hờ chưa thấy được tương lai
Gánh nợ trần còn trĩu nặng đôi vai
Giọt nước mắt lăn dài trên số phận
Sao gặp gỡ giữa vô vàn lận đận
Với tay gầy nơi hụt hẫng triền miên
Hay đời ta trói chặt một lời nguyền
Sống chung thủy với tình duyên ngang trái
Ta lau mãi chân dung tình vụng dại
Đứng bên lề thất bại khóc chia phôi
Chưa một lần nồng ấm trọn bờ môi
Chưa đan áo đông đã về hối hả
Chưa dâng hiến trước khi thành kẻ lạ
Tim đã thành băng giá chốn không nhau
Đêm nay trời thưa thớt những vì sao
Trăng nghiêng ngả cúi chào đời cô quạnh
Đông bình tĩnh khoác lên từng cơn lạnh
Cho khối sầu đặc quánh giữa đôi tim.
Thơ nỗi niềm của cô gái (ảnh: Internet)
CẢM ƠN ANH
Tác giả: Trúc Thanh
Thể thơ: Bát ngôn
Cảm ơn anh! Đã tiếp tục giả vờ
Tạm gác lại sự hững hờ vốn dĩ
Nguồn hạnh phúc với em là xa xỉ
Can đảm nào suy nghĩ chuyện ngày mai
Đôi mắt này không nhìn thấu tương lai
Nhưng em hiểu đường dài chông chênh lắm
Dạ dằn nén nhưng tim hoài suy gẫm
Sẽ có ngày mình lạ lẫm nhìn nhau
Cảm ơn người.. Những giây phút em đau
Anh còn giữ chút ngọt ngào mang đến
Không để lộ cái ánh nhìn lơ đểnh
Khéo léo trao sự triều mến em cần
Cảm ơn người phút cuồng nhiệt ái ân
Còn lắng đọng đôi lần chân thật nghĩa
Để em sống nuôi tình không tròn trịa
Khi dốc tình nghiêng về phía vỡ tan
Cảm ơn anh.. Chưa nói tiếng phũ phàng
Chưa mở lối dở dang đường em bước
Ai tạo cảnh thuyền tình nơi gió ngược
Chống chèo sao qua được bến yên lành
Lời thơ này nhắn nhủ cảm ơn anh!
Còn cố giữ chút mong manh tình ái
Tay vẫn nắm trên đường tình trở ngại
Dẫu thế nào! Em phải CẢM ƠN ANH!
ĐỪNG VỀ NỮA ANH ƠI!
Tác giả: Trúc Thanh
Thể thơ: Bát ngôn
Anh đừng về tái hiện lại lần đi
Lệ em cạn còn gì đâu để khóc
Đã chống chỏi với bao điều khó nhọc
Vọng trăm năm thềm tóc ướt sương chiều
Quay trở về bầu bạn với cô liêu
Cố chôn giấu. Nơi quá nhiều trắc trở
Đừng trở lại mở toang niềm nhung nhớ
Lục trang tình dang dở để đề tên
Hơn một lần học cách hững hờ quên
Đem tha thứ đặt trên niềm oán hận
Tập nuốt lệ.. Nuốt bao điều trắc ẩn
Hé cửa lòng đón nhận hết niềm đau
Anh đừng về.. Ta đã lạc tình nhau
Ngàn kỷ niệm xếp vào ngăn ký ức
Trước nỗi nhớ con tim này bất lực
Muốn ngủ quên trong cõi thức vô hình
Khi cuộc đời nhạt nhẽo một niềm tin
Em rất sợ ánh nhìn người trở lại
Sợ lần nữa trăng treo vùng ngang trái
Nuốt cơn sầu để phải nói chia xa
Em ngu khờ níu kéo lại tình ta
Từng nhắm mắt dung hòa bao khác biệt
Bởi cái nhớ, cái thương này da diết
Nên đã từng hủy diệt một con tim
Anh đã đi.. Tìm những thứ muốn tìm
Tình năm ấy đã chìm vào nguội lạnh
Đừng trở lại quật lời nguyền trốn tránh
Để một lần bất hạnh.. Ngủ say sưa.