Sau nhiều lần tiếp xúc, cô nhận ra Nghi Nghi sư phụ là người hiền hòa và nhẹ nhàng. Mỗi đêm nghỉ trên cây cổ thụ già, cô thường nghe tiếng sụt sịt không rõ phát ra từ đâu. Mỗi lần như vậy, cô đều quay lại hỏi, nhưng sư phụ chỉ mỉm cười lấp lửng, như không nghe thấy.
Cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, cô chỉ thấy bình thản đến lạ. Vào một ngày, cô hỏi:
"Khi nào thì con có thể trở về nhà?"
"Khi con đạt tới cảnh giới tối cao" Nghi Nghi vừa khâu miếng vải, vừa trả lời, rồi bật cười tiếp:
"Đùa con thôi. Thật ra, nếu muốn ra khỏi ảo ảnh này.. Con phải đạt Minh Viêm trong hệ Ngũ Minh"
"Minh Viêm? Hệ Ngũ Minh? Vậy con hiện giờ là gì?" Cô tò mò
"Con ư? Dực Quang. Hệ Ngũ Minh xưa nay chia thành 5 cấp bậc: Minh Sơ – Cấp khởi nguyên, Minh Dực - Quang dực hiển lộ, Minh Viêm - Minh hỏa trỗi dậy, Thiên Dực - Đôi cánh thiên mệnh và cuối cùng Minh Hà – Dực quang huyền nhật"
"Vậy sư phụ giờ là gì? Chắc là Minh Hà rồi"
Nghi Nghi mỉm cười, lắc đầu:
"Không thể nào, trước giờ.. Minh Hà là đấng tối cao. Người tu luyện tới Minh Hà không phải Chủ Thượng thì cũng là người ta bằng ma đạo. Ta giờ chỉ là Thiên Dực thôi"
"Thiên Dực nghe hay quá!" Cô reo lên
"Tất nhiên, lúc này ánh sáng trong cơ thể phượng hoàng chuyển sang trạng thái" thiên quang ", cực nóng nhưng cũng cực thuần khiết. Bay có thể xuyên qua mây gió, tạo sóng nhiệt khiến trời đổi màu. Tộc phượng hoàng cấp này thì hiếm như vàng trắng."
"Vậy chắc con còn lâu mới đạt được" Cô nói với giọng háo hức nhưng cũng xen lẫn chút tự ti
"Không, rất nhanh thôi. Con biết không? Ta đã nghĩ.. Dù là chủ thưởng chuyển thế, con cũng phải mất tới năm, mười năm mới đạt Minh Dực. Nhưng mới hai năm mà con đã đạt giai đoạn hai của Minh Dực – tốc độ, hỏa lực, ánh sáng đều mạnh nhất."
"Vậy con giỏi lắm phải không?"
"Không, con chỉ là một trong số rất nhiều thiên tài của năm cảnh thôi." Nghi Nghi mím môi, tay rỉ máu vì kim đâm vào vải. Cô chạy vào bếp, hứng lấy bát để nhỏ máu vào.
Câu nói của sư phụ khiến Ninh Ninh cảm thấy bản thân thật nhỏ bé. Nỗi sợ bấy lâu bị dồn nén bỗng trỗi dậy. Những hình ảnh di nương cười ma quái, nói lời cay độc hiện ra trong đầu, khiến cô ngã khuỵu xuống đất, tay run run. Nghi Nghi lập tức truyền lực cho cô, trấn an tâm hồn đang nghẹt thở.
"Vô dụng quá" Nghi Nghi cất tiếng, rời đi
Nhìn sư phụ rời đi, lòng cô nghẹn lại. Bàn tay vừa lúc ấy lạnh băng giờ ấm áp trở lại. Từ trong sâu thẳm, cô dần nảy lên quyết tâm phải đạt tới Minh Hà - thứ mà sư phụ coi là thứ tối cao.
Ở một nơi khác, tại sông hồ Lương trong vách núi, một chàng trai trẻ vóc dáng lớn đang luyện phép. Từ đâu, một người phụ nữ hiền hậu xuất hiện:
"Nguyên nhi, con nghỉ ngơi đi. Hôm nay luyện nhiều rồi"
"Mẫu thân, con sẽ rời núi xuống nhân gian để tìm vẩy phượng hoàng. Chuyến đi lần này luôn khiến con cảm thấy kì lạ"
"Năm xưa, phượng hoàng rơi xuống nhân gian còn nguyên thần thì mất tích. Sức mạnh vô cùng khủng khiếp. Giờ Huyễn Hồ Cảnh dần hồi phục. Chúng vẫn đi sai hướng, muốn lấy vẩy phượng để thống trị Ngũ Cảnh."
"Bẩm báo Chủ Tử và Chủ Thượng Phu Nhân, ngoại ô phía tây thành Chu Túc, rừng Bách Hợp, bất ngờ phát hiện sức sống vẩy phượng bên sông An Nguyệt."
"Cái gì cơ?" Chủ thượng phu nhân - Sơn Hạ Nhi ngạc nhiên.
"Cử 30 nghìn người khởi hành theo ta xuống núi" Chủ tử - Vương Thừa Nguyên đứng dậy, bay xuống núi với phong thái bí ẩn mà uy áp: Cánh mây rung theo nhịp cơ thể, ánh mắt quét qua khiến đất trời như im bặt, từng bước chân vang vọng như báo trước rằng sinh linh nào dám cản đường sẽ phải trả giá đắt.
* * *
Nghi Nghi đang tu luyện bỗng bị phản phệ, nôn ra m. Á. U khiến Ninh Ninh giật mình, chạy tới đỡ.
"Người không sao chứ?"
"Không ổn.." Nói rồi, nghi nghi liền bay ra khỏi ảo ảnh
Ninh Ninh nhìn theo hướng sư phụ rời đi, lòng dấy lên nghi hoặc. Bất chợt, thân thể cô phát sáng, cơn đau dữ dội ập đến. Cô dùng linh lực trấn an bản thân, nhưng cơ thể vẫn yếu đi rõ rệt. Nhận ra sức lực mình chưa đủ, nhưng xung quanh lại không một bóng người, tuyệt vọng tràn ngập.
Trong khoảnh khắc ấy, cô chợt nhớ đến Huyết Linh Kinh - một phép thuật cổ xưa mà cô từng đọc trong sách cấm. Nó vô cùng nguy hiểm, nhưng cũng cực kỳ hữu dụng. Nếu thành công, phép này không chỉ giúp cô thoát hiểm mà còn gia tăng linh lực, tâm trí ổn định.
Cô hít sâu, ngồi vững, hai tay vẽ khung tròn, tâm trí thì thầm từng lời trong sách. Khi âm thanh cuối cùng vang lên, cơ thể rùng mình, một luồng năng lượng đỏ rực như lửa xung quanh lan khắp toàn thân. Cơn đau xé từng mạch máu, từng tĩnh mạch, nhưng cô cố gắng không phân tâm. Thuật này vốn bị cấm vì khiến người luyện trải qua đau khổ tột cùng của cuộc đời mình, dễ bị thuật nuốt chửng bởi chính nỗi đau.
Trong không gian tĩnh lặng, cô nhìn thấy mẹ mình. Mẹ nắm lấy tay cô gào thét
"Con gái ngoan của mẹ, sao con lại theo di nương phản bội mẹ chứ?"
"Con nói dối. Con đã ăn bánh đậu đỏ, uống nước di nương cho"
"Sao con lại hỗn láo với người lớn?" Giọng mẹ tức giận chất vấn cô
"Đúng là mẹ không có phúc khi sinh ra con. Nghiệp mà, nghiệp mà"
Những lời cay độc từ mẹ tràn về, khiến giọt nước mắt rơi trên khuôn mặt cô. Nhưng một giọng trầm ấm, quen thuộc vang lên:
"Phương Miêu Ninh, nàng đừng phân tâm. Đó chỉ là giả dối, tuyệt đối đừng tin."
"Phương Miêu Ninh rốt cuộc cô ấy là ai?" Đoàn Nhan Ninh thầm nghĩ.
Khung cảnh chuyển đổi, hiện ra hai đôi nam nữ đứng bên bờ sông. Người đàn ông cao lớn nhưng khuôn mặt lờ mờ, còn người phụ xinh đẹp, dáng người mảnh mai.
"Chàng cứ đi đi, đừng quay lại nữa. Minh Dực Cảnh từ nay do ta quản lí. Người nên biết, ta không yêu ngươi. Chúng ta vốn không thuộc về nhau." Giọng người phụ nữ mạnh mẽ, dứt khoát quay người. Giọt nước lăn dài trên khuôn mặt mỹ miều.
"Tốt lắm Phương Miêu Ninh, vậy bây giờ sông An Nguyệt sẽ là nơi chứng kiến cho mối tình đơn phương của ta." Người đàn ông cũng quay người, biến mất
"Thừa Nguyên.." Phương Miêu Ninh quỳ xuống, khóc òa như một đứa trẻ, tay vẫn nắm chặt túi hương. Ninh Ninh không hiểu vì sao hình ảnh này xuất hiện, nhưng lòng cô vẫn cảm thấy thương xót cho một mối tình.
Rồi khi khung cảnh biến mất, lòng cô dần trở lên nhẹ nhõm hơn. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, Ninh Ninh cảm thấy mọi thứ như tan biến và dường như tất cả hòa thành một luồng sức mạnh mới chảy trong cơ thể.
Khi ánh sáng dịu dần, cô mở mắt ra. Thân thể không còn đau đớn nữa, linh lực cũng trở lên mạnh mẽ hơn hẳn và ổn định hơn hẳn. Cô đưa tay về phía Nghi Nghi sư phụ vừa biến mất, lòng lo lắng không nguôi. Đột nhiên, cơ thể cô bay theo hướng đưa tay, bay ra khỏi ảo ảnh.
"Mình ra được ảo ảnh rồi? Mình đạt bậc Minh Viêm rồi ư?" Niềm vui trào dâng, cô muốn chạy tới khoe sư phụ ngay lập tức.
-Hết chương 4-