- Trời tối rồi, nghe nói ở đây nhiều thú dữ lắm.
Thiên Tiên nói, ngắn gọn xúc tích, đủ để làm Lưu Ly cảm thấy đời bất lực thêm và thấy mình sương sương rơi từ thiên đàng xuống địa ngục.
Á á á.
Cô thật sự rơi từ thiên giới xuống âm phủ rồi sao?
Ma đâu, quỷ đâu, lão Diêm Vương đâu?
Các ngươi mau hiện ra nhanh không ta phanh thây vạn đoạn tất cả bây giờ.
Anh chàng
hệ thống xuất hiện rất kịp thời, kéo Lưu Ly ra khỏi giấc mộng mù mịt mà đen tối:
[Chủ nhân, ngài không ở dưới âm phủ mà là ngài ở.. Tinh! Hoàn thành nhiệm vụ {Lấy được [Sinh Tử Kiếm] từ Kiếm Đế- Độc Kiếm Đế}, được nhận 5 điểm hoàn thành nhiệm vụ và một viên Sơ phẩm Phàm cấp [Hồi đan], [Lương]: 15 điểm hoàn thành nhiệm vụ.]
- Ta không vào đây thì sẽ không hoàn thành nhiệm vụ này sao?
Lưu Ly hỏi.
[Chín mươi chín phẩy chín phần trăm là vậy.]
Hệ thống đáp trả.
- Cút đ.. Mà cho ta hỏi Hồi đan là gì? Không hiểu.
Lưu Ly lắc đầu tỏ ra không biết, khiến Thiên Tiên tưởng cô bị làm sao.
[Sơ phẩm Phàm cấp [Hồi đan] là đan dược có thể phục hồi nhanh chóng thân thể bị thương, chỉ cần người đó vẫn còn sức sống dù chỉ một hơi.]
Hệ thống giảng giải cặn kẽ, Lưu Ly chăm chú nghe.
Thấy, hắn cười gở trong lòng, tưởng mình là giáo viên dạy Mầm non, vì chủ nhân bây giờ giống hệt đứa trẻ lớp 4 tuổi: Chăm chú nghe, ngoan ngoãn như một chú gà con.
- Oầy, lợi hại ghê!
Lưu Ly vỗ tay, đôi mắt mở to nhìn vào hệ thống chứa đầy sự cảm thán.
Hệ thống trả lời cô đầy vẻ tự tin:
[Tất nhiên rồi. Đồ của hệ thống mà. Rất xịn sò đúng không? ]
- Đúng đúng.
Lưu Ly gật đầu liên tục.
- Chỉ là hệ thống của mi hơi kẹt điểm.
[ Các lần sau còn chất hơn nữa. Nhưng phải dựa vào [Vận May] của chủ nhân rồi. Nếu không, dù nhiều [Lương] đi chăng nữa, mà [Vận May] ít, nhất là người cứ thích khịa hay rủa hoặc nói xấu sau lưng người khác, thì không có cửa đâu.]
Hệ thống làm điệu bộ khinh người, liếc qua liếc lại rồi đảo mắt nhìn xung quanh khiến Lưu Ly giận tức sôi máu, hét lên:
- Mi nói ai đấy hả?
[Nói ai tự người ấy biết.]
Hệ thống huýt sáo.
- Hửm, chả nhẽ mi nói ta thích khịa hay rủa hoặc nói xấu sau lưng người khác?
[Ủa, ta nói chủ nhân như thế bao giờ nhở, sao mình không biết nhở? Ủa ủa, hỏi chấm. Chủ nhân tự nhận mình thích khịa hay rủa hoặc nói xấu sau lưng người khác hả? ]
Hệ thống đưa ra hàng loạt câu hỏi châm chọc Lưu Ly, lòng thấy hả người.
- Ngươi. Hứ, không thèm nói chuyện với mi nữa.
Biết không làm gì được, Lưu Ly tức tối, thầm chửi hệ thống trong người.
[Ôi con sông quê, con sông quê. Ôi con sông quê con sông quê..]
Hệ thống nói nốt câu này rồi tắt máy vì không thấy giọng của Lưu Ly cất lên nữa.
- Viên Âm, chúng ta đi thôi.
Nói rồi cùng Viên Âm đi ra ngoài.
Không ngờ, khi ra đến nơi thì trời đã tối mịt rồi.
Hai người nhanh chân xuống núi, tìm một quán trọ nào đó để ăn tối và nghỉ ngơi.
Không ngờ, vừa mới đến chân núi mà hai người họ đã tìm được chỗ nghỉ chân.
Một ngôi nhà đơn sơ, mộc mạc, tí hon nhưng không thể chứa hết cái hiếu khách của chủ nhân nó.
- No quá đi!
Lưu Ly 'ợ' một cái rồi xoa xoa cái bụng no tròn của mình.
- Ngô thẩm, người nấu ăn ngon quá, con cho năm sao luôn.
Người được gọi là Ngô thẩm, có dáng người như một mĩ nữ, thon- gọn- đẹp, vận thanh y, tóc nâu buộc hờ, 'hừ' một tiếng, chống tay lên hông, làm dáng như đài hoa kiêu sa, nói như vả vào mặt Lưu Ly:
- Tiểu Ly ngươi thật là.. Ngươi nên biết rằng ở cái làng hẻo lánh mông quạnh gần chân núi này, Ngô Tuyết Tình ta là người nấu ăn ngon nhất đấy.
- Hì hì.
Nghe xong, Lưu Ly ngồi im một chỗ chỉ biết cười.
- Thôi, hai người các ngươi đi nghỉ đi, ta đi rửa bát.
Ngô thẩm dọn dẹp bát đũa, bưng mâm ra ngoài sân rửa.
Lưu Ly theo đó, hí hửng chạy ù ra hớn hở:
- Ngô thẩm, đợi con với!
- Được được, nhanh chân nào!
Ngô thẩm định cốc đầu Lưu Ly nhưng tay bê mâm bát nên ai oán trong lòng.
Đến giếng, Lưu Ly không làm mf chăm chú nhìn Ngô thẩm rửa bát.
Một lúc sau, họ rửa xong.
Trên đường vào nhà, Ngô thẩm hỏi:
- Tiểu Ly, con định làm gì ở đây?
- Con chỉ đi ngang qua thôi ạ. Có chuyện gì vậy thẩm?
Lưu Ly thẳng thắn đáp.
- Tiểu Ly ngươi không ở đây nên không biết.
Ngô thẩm bắt đầu kể.
- Có một người từng phát triển môn phái ở đây. Đang trên đà phát triển, đột nhiên ông ta bị mắc vào một vụ rất nghiêm trọng, nguy hiểm cả tính mạng và danh dự nhân phẩm của chủ thành. Nên vị chủ thành đó cho quân đi tiêu diệt môn phái. Ông ta bị bắt vào ngục tối. Ấm ức quá, nhịn đói tự tử luôn.
- Hóa ra là như thế, thể nào có một tòa cổ trạch sừng sững uy nghi ở đó. Có phải trong đó có một căn phòng bí ẩn siêu lạnh lẽo đúng không ạ?
Lưu Ly bước lên thềm nhà trát đất, lấy ghế ngồi xuống, ra hiệu cho chủ nhà ngồi bên cạnh mình để hỏi chuyện.
Ngô thẩm ngồi xuống, lấy giọng ngạc nhiên mà đáp lại:
- Đúng vậy? Không lẽ ngươi đã vào đấy?
- Dạ.
Lưu Ly đáp.
- Ngươi đã lấy?
Ngô thẩm hỏi lại, nghi hoặc, nhìn chăm chú vào Lưu Ly.
- Dạ..
Lưu Ly lảng tránh ánh mắt của người bên cạnh, nhìn đi chỗ khác, ậm ờ nói.
- Á. Ngô thẩm, thẩm đánh con đau thế!
Vừa kêu Lưu Ly vừa xoa đầu. Có vẻ Ngô thẩm đánh khá đau!
- Chuyện trọng đại như thế mà ngươi không nói sớm. Bực chết đi được. Tiểu Ly thối tha kia ngươi hãy đợi đấy!
Vừa nói, Ngô thẩm đứng dậy, bước tới góc tường nhà, lấy ngay một cái chổi gần đó.
Sau đó, nàng liếc một tia sát khí lên người Lưu Ly khiến cô thấy một cỗ áp lực lớn đè lên người mình.
Cô thầm nói với mình rằng sắp có chuyện gì đang xảy ra đây.
Cảm giác nguy hiểm tới gần, Lưu Ly quay phắt một cái thấy Ngô thẩm khí thế hừng hực cầm 'thiên long ỷ chổi' siêu việt, cô chạy tóe khói.
- Tiểu Ly, ngươi quay lại cho lão nương! Lão nương này không cho ngươi nhừ tử thì không còn là Ngô Tuyết Tình nữa!
Mặc dù ta vẫn là Ngô Tuyết Tình.
- Á á á.. Ngô thẩm đừng nha! Giảm độ sôi đi nha, bớt giận nha. Nha nha nha!
Vừa chạy, Lưu Ly vừa quay đầu lại, chắp tay trước trán, thái độ chuyển sang đáng yêu, mít ướt, cầu xin sự tha thứ của con người đang đuổi mình kia..
- Không biết tự lượng sức.
Thiên Tiên trong nhà ngồi, xem kịch mà bàn tán.
[Chủ nhân chạy không biết mệt sao? ]
Hệ thống hiện lên trong đầu Lưu Ly, giễu cợt.
Lâu lâu phải trêu chủ nhân một tí cho vui.
- Cút!
Cô lại chạy.
Tốc độ còn khủng khiếp hơn trước kia.
Một lúc sau.
- Tiểu nữ, ngươi đợi đấy!
Ngô thẩm đã thấm mệt nhưng vẫn còn sức để tấn công bằng miệng.
- Đừng đuổi nữa, xin thẩm đấy, con mệt rồi.
Lưu Ly thở dốc, lau mồ hôi trên trán.
- Thôi không đuổi nữa, đi ngủ thôi!
Ngô thẩm vứt cây chổi vào chỗ cũ.
- Dạ.
Lưu Ly cười tươi, vỗ tay bày tỏ sự đồng ý.
Ngô thẩm theo đó cũng cười phá lên:
- Ngươi cũng được đấy. Không phải dạng vừa đâu!
Hai người cùng vào trong nhà.
Hôm ấy, hai người đều ngủ ngon tới tận sáng mai.
Mấy ngày hôm sau, bọn họ lại ăn trực ở nhà Ngô thẩm.
Cho đến một ngày, Lưu Ly bàn bạc với Viên Âm dời khỏi chỗ này để đi ngao du thế giới.
Sau hồi lâu, Lưu Lyquyết định sẽ đi đến đất nước thân yêu của cô đầu tiên.
Lưu Ly chạy đến bên Ngô thẩm, lúc đó đang trồng rau ở sau nhà.
- Ngô thẩm, cảm ơn thẩm đã cho con cùng Viên Âm ăn trực suốt mấy ngày nay. Con và Viên Âm định sẽ tiếp tục cuộc hành trình.
- Vậy hả?
Ngô thẩm quay lại, nhìn chằm chằm vào cô, tỏ thái độ ngươi nói đùa sao hả tiểu Ly, bà đây lại đấm cho giờ.
- Vâng, có sao ạ?
Lưu Ly ngây thơ - theo đúng nghĩa đen của từ.
- À, à không có gì. Chỉ là ta hơi ngạc nhiên thôi. Con đến đâu, đi đâu, về đâu? Con đi luôn bây giờ à?
- Con đi Cửu quốc- Đại Hòa. Con đi luôn.
Lưu Ly nghịch nghịch tay áo Viên Âm rồi bị nàng phẩy nhẹ nhàng bay qua chuồng gà phía sau và đến gian bếp.
Ngô Tuyết Tình đứng hình mất vài giây, mở to con mắt nhìn Viên Âm.
Khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc, Viên Âm thản nhiên quay đầu lại đi nhặt Lưu Ly về.
Chẳng nói một lời từ biệt, Viên Âm và Lưu Ly biến mất sau gian bếp.
Ngô thẩm lắc đầu, không biết bây giờ đám trẻ kiệm lời hay sao mà một câu từ biệt, một lời nhắn nhủ, một lời hẹn gặp, hay một chút quà cáp cũng không để lại.
Mình mà có con, chắc chắn mình sẽ dạy con làm tốt những việc này.
Xong, nàng cầm cuốc ở bên cạnh cổng nhà, chuẩn bị ra vườn cày xới cuốc đất tiếp, nàng định trồng củ cải.
Mùa đông sắp đến rồi, nàng phải cuốc cho xong để kịp thời điểm.
Về Lưu Ly và Hiên Viên Âm.
Lưu Ly bị Viên Âm kéo đi chóng vánh làm cô không khỏi xanh xao mặt, quay cuồng 360 độ.
Lưu Ly nhớ lại cảnh mình học hàm lượng giác, hình tròn lượng giác cứ xoay vòng tròn vô hạn mỗi lúc một lớn, y như hoàn cảnh bây giờ đây.
Lưu Ly khóc thầm vì không dám nói ra với Viên Âm, sợ nàng tự ái.. (Viên Âm có tự ái bao giờ đâu)