Tia máu phun tung tóe khắp phòng, nơi đâu cũng có máu của người đó.
Không ngờ rằng cậu ta lại biết nơi trú ẩn của người kia.
Nhưng thật may, nữ nhân tóc đỏ này thông minh giấu vật đó bên trong ngực của mình, nơi mấy đám nam nhân không dám sờ mó lung tung khi phòng tối.
- Chậc, không thấy vật kia đâu cả. Mình đoán chắc rằng cô ta vẫn đang cầm mà.
- Ha ha! Cậu làm tốt lắm, tôi tin chắc cậu sẽ làm được mà. Bây giờ cậu đến nhà hàng Ánh sao trên trời, ở tầng cao nhất, cuối dãy của tầng đó tôi sẽ đưa cho cậu.
- Được, tôi sẽ đến ngay đây.
Người kia nói.
Sau đó anh ta lái xe đến nhà hàng Ánh sao trên trời nhận tiền thưởng.
Trong lòng anh cảm thấy vui sướng tuyệt độ vì nhận được tiền lại còn có thể giết được con người làm cho cậu ta không thể lên đỉnh cao được.
Gríu grìu!
Gráo grào!
Tiếng xe cảnh sát và xe cấp cứu bên tai của Độc Y nhỏ dần.
Trước khi chết, cô có một câu hỏi: Sự nghiệp, cơ đồ thời huy hoàng, đỉnh cao của mình đã chấm dứt rồi ư?
Cô không tin, không tin rằng mình là sát thủ độc nhất vô nhị mà lại bị sát hại trong thời kì huy hoàng..
Thôi, nghĩ gì nữa, chết rồi thì thôi!
Đôi mắt cô khép dần lại và hơi thở cũng không còn nữa..
Hiểu được ý đó, cô ta - người cầm con dao ôn nhu bảo:
- Ha, con tiện nhân phế vật kia ngươi không thoát ra được đâu. Đừng cố gắng làm gì nữa cả. Vì nó là sợi dây ma thuật mà ngươi lại không có tu vi chứ. Ha ha ha.
Mấy tên hạ nhân cũng cười thật khinh bỉ:
- Ha ha ha đồ phế vật! Con tiện nhân phế vật!
Cảm thấy chưa đủ, cô ta lại sai mấy tên đó:
- Các ngươi cho cô ta vào cái bao dải dứa kia, buộc kín vào, thả xuống vách núi cho bổn tiểu thư để cô ta tiêu đời, mọi người trong nhà đều khỏi ngứa mắt.
Bọn hạ nhân nịnh hót rằng:
- Tuân mệnh tiểu thư. Tiểu thư thật thông minh, đúng là tấm gương cho chúng tiểu nhân ngước lên nhìn mà học hỏi theo. Thật ngưỡng mộ nhị tiểu thư quá mất thôi!
- Ha ha, các ngươi nịnh hót nhiều quá đấy. Nhưng, các ngươi không được nói là nhị tiểu thư mà phải nói là đại tiểu thư. Nghe rõ chưa?
Nữ nhân cười phá lên.
- Vâng ạ.
Mấy tên hạ nhân lúi húi tên cầm bao, tên đút người bị trói bỏ nàng vào, buộc chặt, nhẹ nhàng đẩy cái bao xuống vách núi.
- Thôi, thế là được rồi. Chúng ta đi thôi. Con phế vật ngỏm rồi, bây giờ ta đã trở thành đại tiểu thư cao quý và không bị mọi người cười chê nữa. A ha ha..
Đang buồn rầu vì mình bị xuyên đến một nơi quỷ quái nào không biết thì tự nhiên, trong đầu cô có tiếng nói thánh thót như tiếng chuông của một người xa lạ nào:
- Ta cho ngươi cơ thể này, đổi lại ngươi phải làm cho ta một việc.
- Hoá ra là ngươi gọi ta đến. Ngươi nhờ việc gì vậy, có tiền trả lương cho ta không? Nói cho biết là tiền công thuê ta làm việc rất mắc đấy.
- Ngươi hãy trả thù người vừa nãy đẩy ta xuống, tên cô ta là Vũ Linh Linh- muội muội của ta. Còn về tiền công.. ta nguyện đổi lấy thân thể này cho ngươi, vì ta biết ngươi đã chết.
- Muội muội ngươi, tại sao lại giết cô ta? Không lẽ con nhỏ đó là muội muội ngươi ư?
Lưu Ly bắt đầu nghi hoặc, cô càng nghi hoặc hơn là chủ thân thể này biết cô bị chết.
- Đúng. Nhưng cô ta chỉ là dưỡng nữ thôi. Vì đố kị bởi ta là đại tiểu thư cao quý phủ tướng quân nên bị cô ta hãm hại là chuyện bình thường.
Người kia đau xót kể.
- Ừ, được rồi. Bổn Độc Y ta đây sẽ chăm sóc cho nàng ta thật tốt theo nhiệm vụ ngươi giao cho.
Lưu Ly mỉm cười gật đầu.
- Cảm ơn ngươi nhiều lắm, ta đi đây. À, ngươi giúp ta một chuyện này có được không?
Người kia sực nhớ ra điều mình nhất thiết phải làm.
- Còn chuyện gì nữa đây?
- Ngươi hãy, hãy.. tìm đến Tam vương gia để cho ta được thấy chàng ấy lần cuối.
Linh hồn nguyên chủ ngập ngùng, e thẹn nói ra điều mà kiếp trước mình chưa thực hiện được khi trút hơi thở cuối cùng.
- Ngươi cho ta thể xác rồi thì nhìn thấy sao được nữa?
Cô sát thủ lắc đầu.
- Không, nhìn được đấy. Ngươi chỉ cần lướt qua chàng ấy là đủ rồi. Nếu ngươi không yêu Tam vương gia thì không chẳng sao cả. Nhưng hãy cho ta nhìn ngài ấy một lần thôi có được không?
Vì một số cuộc chiến mà mẫu thân của Lưu Ly chết khi cô mới một tuổi.
Trên đường đi từ biên giới về kinh đô, cha nàng nhìn thấy một đứa bé khóc bên bụi rậm.
Thương tình, Vũ Văn Hạo Hiên bảo gia nhân cho dừng xe lại, đích thân bế lên xe và đặt tên là Vũ Văn Linh Linh.
Vũ Văn Lưu Ly và Vũ Văn Linh Linh cùng lớn lên như hai tỉ muội ruột.
Vì sự đố kị với tỷ tỷ của mình, trong cuộc khảo nghiệm thiên phú năm 8 tuổi, Linh Linh sai người làm thuốc độc và để trong cốc nước, mời Lưu Ly uống.
Khi khảo nghiệm, cô không được hệ nào.
Hạo Hiên sững sờ, không thể tin vào mắt mình được.
Còn Lưu Linh Linh là hệ Thuỷ.
- Tên cô ấy giống mình.
Lưu Ly mỉm cười, nụ cười toả ánh nắng ban mai cho mọi người, mặc dù ở đây chẳng có mống người nào, toàn cỏ cây hoa lá vô chi vô giác không biết cảm nhận vẻ đẹp kinh diễm có một không hai của cô.
Theo lời nguyên chủ nói, đây là đại lục Huyền Huyễn- thế giới của những người tu tiên.
Như thế Đại Hòa quốc là Ngũ quốc cấp 9, lại còn bé nhất trong các nước cấp 9 nữa.
- Nghĩ đi nghĩ lại việc xuyên không lần này khá thú vị. Chắc lão thiên đế thương bổn Độc Y bị chết yểu nên cho Độc Y này đến một nơi để quẩy tung lên! A ha ha cảm ơn ông nha, lão thiên đế thúi.
Vũ Văn Lưu Ly cười khanh khách, ngẩng cổ lên trời.
Ngồi bên vệ đường lên núi nhỏ xíu, Lưu Ly kêu trời kêu đất, thầm chửi rủa hệ thống.
[Xin lỗi chủ nhân, ta có [Miệng] .]
Hệ thống phủ nhận lời nói của Lưu Ly.
- Ngươi không có miệng thì sủa làm sao được.
[Ta có [Hệ Lập Trình] nên không cần [Miệng] cũng [Phát Ngôn] được.] Hệ thống thành thật trả lời.
Lưu Ly bơ hệ thống, cô tiếp tục lên đường.
Tiếp tục đi trong một canh giờ, mỏi quá, Lưu Ly ngồi xuống bên vệ đường, tin rằng chỉ một lúc nữa thôi sẽ có người đi qua đây.
Ngồi cả ngày lẫn đêm trên con đường núi heo hút, không có một bóng người, chỉ có đầy tiếng hú rùng rợn man rợ của những con thú, Lưu Ly cảm thấy chán như con gián.
Suy nghĩ một hồi lâu, cô quyết định xuống núi tìm, sau đó phải đi lót cái dạ trống rỗng chẳng còn một tí mảnh thức ăn nào cả.
Đang nhảy chân sáo chạy xuống núi, ở phía xa đằng trước, Lưu Ly nghe thấy có tiếng nói ngọt lịm mà đầy vẻ sở khanh của tên tra nam đáng ghét:
- Tiểu mỹ nhân, lại đây, để bổn đại gia cưng chiều nào.
Lưu Ly chạy một mạch đến bụi cây rậm rạp gần đó, theo dõi lén xem có chuyện gì.
Thì ra là một tên nam nhân trẻ trâu đâu đáng bao tuổi nói chuyện với một thiếu nữ.
Khi người đó quay mặt lại, Lưu Ly chảy nước bọt thành dòng xuống mặt đất, cứ trố mắt nhìn sắc đẹp kinh diễm của nữ nhân kia.
Tiểu hệ thống cũng bất lực.
Lý trí và trái tim dần dần muốn đấm đánh cái tên tra nam tí tuổi kia đến dầm mặt, bảo vệ người yếu, Lưu Ly đã rời bụi chạy ra. Khi đến trước nữ nhân đó, nàng ta ngạc nhiên tưởng đồng bọn tên kia mà ném ra sau, nói:
Ừ nhỉ, nguyên thân yếu như con sên, không có tu vi, dù ta có thân pháp khoẻ mạnh song cũng chỉ là người bình thường, lấy đâu ra chọi được với hắn.
Thấy tên nam nhân không cảnh giác, nữ nhân kia tung một đòn băng giá đánh hắn bay ra xa với tốc độ không thể nhìn thấy được bằng mắt thường.
Lưu Ly trố mắt ra nhìn.
Đằng xa vẫn vang vọng tiếng của tên kia:
- Con tiện nữ, ta nhất định phải trả thù ngươi. Nhớ này, ta là Văn Vũ, đệ tử ngoại môn của Ngạo Thiên tông.
- Hứ, tên kia thật ngu ngốc, dám trêu tỷ tỷ mạnh mẽ của ta.
Lưu Ly cười.
- Tỷ đi cùng với ta nhé? Tỷ hứa thế rồi mà.
- Tự biên tự diễn.
Nữ nhân nói thẳng một câu.
- Thì tự biên tự diễn. Nhưng hãy đi với ta đi. Đi cùng ta có rất nhiều đồ chơi mới, vật phẩm mới, max nghịch thiên. Gia tộc ta được truyền từ đời này sang đời khác, bao thế kỉ, thập kỉ, thiên niên kỉ vẫn còn tồn tại, sừng sững vĩ đại ngự trên ngọn núi Thiên Thai. Bao quanh là tứ hung thú trấn thủ Hỗn Độn, Thao Thiết, Cùng Kỳ, Đào Ngột cùng với hàng chục nhân vật trong truyền thuyết như Tôn Ngộ Không thần thông quảng đại 72 phép màu đại náo Thiên Cung; Tô Đát Kỷ yêu hồ khiến dân gặp họa tai ương, tai ương ngập quốc; Bạch Long Mã - con ngựa trắng xóa của Đường Tăng trong khi đi trên đường lấy kinh.. Và còn nhiều thứ khác nữa ta không thể kể hết nổi.
Lưu Ly bắt đầu lải nhải.
Không chấp nổi nữa, nữ nhân đó đành đồng ý.
Công việc hoàn thành!
[Tinh, chủ nhân đã hoàn thành nhiệm vụ {Thu thập đệ tử đầu tiên
Sau đó cái bảng hiện ra với dòng chữ: [Chủ nhân có muốn tiêu hao 1 điểm để đổi lấy quà tân thủ không? ]
- A.. Lấy quà cũng phải mất điểm ư?
Lưu Ly thất vọng tràn trề, chậm chạp, lẩy bẩy đưa ngón tay trỏ vào ô [Có] .
Sắp đến nơi, phắt cái, cô chuyển sang ô [Không] .
Chuẩn bị chạm, cô lại chuyển đến ô màu đỏ chữ [Có], tiếp tục đến ô màu xanh chữ [Không] .
Nửa ngày, đúng nửa ngày, Lưu Ly chọn vào ô màu đỏ.
- Hức hức, cuối cùng đã chọn vô cái ô chết tiệt kia.
Buồn ủ rũ, Lưu Ly định dâng trào nước mắt để cho hệ thống đi dỗ cô, ai bảo nó trêu cô nhiều làm gì, tự nhận lấy chuốc khổ đi, ăn ở không chính đáng thì bị nghiệp quật nhá.
Mặc dù biết suy nghĩ của chủ nhân nhà mình, hệ thống vẫn cứ lặng thinh như không có chuyện gì xảy ra, kệ kí chủ khóc đến bao giờ thì khóc, hộp quà đã xuất hiện thì sẽ tự nhiên mà hết thôi, cần chi dỗ cho mỏi miệng bổn hệ thống ta ra!
Rồi cái gì cũng đến thôi!
Đúng thật là như vậy.
Lúc Lưu Ly đang chuẩn bị thực hiện kế hoạch của mình, bỗng nhiên, thời khắc quan trọng đã đến.
Không biết từ đâu, có một ánh sáng trắng lóe lên, sáng cả không gian tối tăm mù mịt.
Lưu Ly ngạc nhiên, đôi mắt sắc đỏ nhìn chằm chằm vào tia sáng kì lạ đó không chớp mắt, quên mất luôn cả mục đích của mình.
Hệ thống bĩu môi, tỏ vẻ ra khinh hành động của Lưu Ly bây giờ.
Rất nhanh, ánh sáng đó tỏa ra ngoài không khí để nhường cho nhân vật chính ra lò.
Là một hộp quà!
Cái bảng xanh quen thuộc hiện ra, ghi: [Kí chủ đã [Tiêu Hao] 1 điểm, giờ [Lương] chỉ còn 0, kí chủ có muốn mở ra không? ]
Nghe hết tên các vật phẩm, Lưu Ly mới ngẩn người ra, bộ óc bắt đầu vận động nhanh dần để có thể thông ra được.
Nửa canh giờ sau, vắt kiệt óc ra rồi mà vẫn không thông được cái gì hết, khổ sở, Lưu Ly cười gở hỏi hệ thống:
- Mấy cái kia, nghĩa là như thế nào, ta không hiểu gì?
[Thưa chủ nhân, ]
Hệ thống trầm giọng trả lời, nhưng lòng vẫn khinh thường kí chủ.
[Sơ phẩm Phàm cấp [Hỏa Linh kiếm] là vũ khí, chủ nhân cũng biết rồi. Tiếp đến, Sơ phẩm Sơ cấp [Uy phong thần chưởng], Sơ phẩm Trung cấp [Ảo ảnh kiếm thuật] là công pháp chủ nhân và các đệ tử có thể học. Còn [Giải Ấn bùa], [Bùa tốc độ], [Lý Thuyết phù] là các bùa chú. [Giải Ấn bùa], dùng để giải phong ấn các vật phẩm bị phong ấn, tỉ như [Trường Hắc Kình] . [Bùa tốc độ], tất nhiên để tẩu thoát khỏi những cái gì đó đó mà mình không thể đánh nổi, vận tốc nghìn dặm một giờ. Khi có [Lý Thuyết phù], chủ nhân biết hết được tất cả các chiêu thức của công pháp mà chỉ lướt qua một lần.
Vừa nghe hệ thống giải thích, Lưu Ly vừa nghiền ngẫm, tiêu hóa từng chút một, tỉ như đang tu luyện.
Một lúc sau, đôi mắt phượng đẹp mê người mới sáng lên, tựa như vừa đột phá cấp, nở nụ cười tươi rói như ánh sáng mặt trời, thốt lên:
- Hảo, các vật phẩm kia đều thú vị cả!
Sau đó, Lưu Ly ấn vô ô có chữ [Nhận], tiếng thông báo vang lanh lảnh trong tai:
[Các vật phẩm đã được chuyển vào không gian.. Tinh! Chủ nhân đã hoàn thành nhiệm vụ {Đả thương đệ tử của Bát lưu Ngạo Thiên tông}, được nhận 10 điểm hoàn thành nhiệm vụ, [Lương]: 10 điểm hoàn thành nhiệm vụ.]
- Được rồi được rồi.
Mấy ngày sau..
Một buổi sáng đẹp sau cơn mưa dài đằng đẵng mấy ngày, trời trong xanh, mây quang sạch sẽ.
Nước ở đâu chảy róc rách, tiếng dã thú rùng rợn vang lên từng đợt, tiếng rì rào của ngọn gió hè thổi qua các ngọn cỏ xanh mơn mởn.
Những tia nắng gắt chói chang rực lửa của mùa hè dường như muốn thiêu cháy, đốt sạch mọi vật nằm dưới chân của mình, ngay cả hai con người đang đi dưới tán lá xanh mướt mà rậm rạp của cây rừng kia.
- Viên Âm lại đây, leo lên ngọn núi này đi. Tự dưng ta cảm thấy ở đây có tiên duyên nào đó.
Vui mừng và muốn lấy hiệu cho Hiên Viên Âm, Lưu Ly nhảy cẫng lên rồi la toáng, khiến các con vật nhỏ hay có tính nhút nhát chạy mất dép.
Đợi Hiên Viên Âm tiến đến, Lưu Ly bắt đầu thử sức leo lên con núi dốc này mà không cần dụng cụ thiết bị gì.
Thử thách leo núi xin được bắt đầu!
Cả hai người hăm hở, sung sức leo lên.
Mặc dù đường đất sau nhiều ngày mưa rất bẩn trơn nhão nhoẹt, đi đường không khỏi dính đất vào người, vào áo quần, nhưng nàng - Hiên Viên Âm không bẩn chút nào, mà lại toát ra thần khí của một bông tuyết liên hoa trắng muốt, xinh đẹp, cao ngạo, không nhiễm bụi trần và một thân bạch y vẫn sạch sẽ như thường.
Lưu Ly thì ngược lại.
Từ lúc bắt đầu, cô đã từ một người tuyệt sắc khuynh quốc khuynh thành nhất Đại Hòa quốc thành một kẻ bẩn lem luốc, y phục đỏ lửa bị những chấm nâu nâu màu bùn đất hất lên làm bẩn gần hết.
Nhưng, cô vẫn giữ được một chút xinh đẹp!
Ừm, chỉ một chút xíu xiu thôi.
Đến nơi, bọn họ nhìn thấy một cổ trạch (ngôi nhà, tòa nhà cũ) vỡ nát, hoang tàn.
Dường như tòa cổ trạch này bị huỷ đã lâu, vì cỏ cây xung quanh mọc tua tủa, rậm, những nhánh dây leo mọc chen chúc vào nhau, tường thì nổi từng đám rêu màu lục to tướng.
Không ai nhìn ai, hai cùng nhau bước vào trong đó thăm thú. Vừa bước vào, Lưu Ly cầm cổ tay trái của Hiên Viên Âm chạy một mạch đến góc tường, ánh mắt lấp lánh tựa như các vì sao trên trời, long đầy kinh hỉ:
- Viên Âm, Viên Âm, xem này. Đây là Hồng Độc hoa nè. Gốc thảo dược này thêm với cả Bạch Diệp thảo và Huyết Linh hoa thì tạo thành một loại kịch độc rất có một không hai đó nha. Uầy, ở đây có nhiều Hồng Độc hoa quá.
Quả thật rằng, Hồng Độc hoa có màu đỏ tươi rất đẹp, quyến rũ và hiếm có, nhưng khi kết hợp với hai loại dược liệu này, nó có thể lấy đi nhiều mạng người chỉ trong tích tắc!
Lúc này, Lưu Ly mới để ý xung quanh.
Đột nhiên, ở một góc tối tăm, bình thường ít ai để ý đến, cô thấy một cánh cửa lạ thỉnh thoảng đóng ra mở vào.
Vì mục nát, hư hỏng và tồi tàn từ rất lâu về trước nên nó phát ra âm thanh kẽo kẹt làm kích thích trí tò mò không giới hạn của vị Độc Y cao cao tại thượng này.
Quay mặt ra phía đằng sau, nhẹ nhàng vẫy tay rồi bảo Hiên Viên Âm:
- Viên Âm, ngươi mau qua đây xem thử đi.
Sau đó, Lưu Ly đẩy cửa vào, Hiên Viên Âm liền bước theo.
Phù phù.
Làn gió tỏa ra từ căn phòng bí mật kia lạnh lẽo, lạnh đến thấu xương, lạnh đến cắt thịt.
- Lạnh quá!
Tiếng ai đó vang lên mang theo một chút run run.
Ôi, mẹ nó.
Lạnh quá!
Lạnh như ở Nam Cực ấy, à quên, phải ở trong tủ lạnh cơ chứ.
Nhìn sang người bên cạnh, Lưu Ly không khỏi ngạc nhiên vì nữ tử lạnh lùng kia không bị cóng chút nào, đi đứng vẫn bình thường.
Khuôn trăng đẹp tựa vầng trăng giữa căn phòng lạnh không nhợt nhạt, thần sắc không thay đổi mà vẫn lạnh như gương kia.
Cô nhìn lại mình, cười gở rồi thở dài, cảm thấy mình bây giờ quá chật vật, quá thảm hại.
Tiểu hệ thống cất tiếng:
[Chủ nhân, ngài không lạnh sao? ]
- Ngươi không nhìn thấy sao?
Lưu Ly cười gở, nhìn chằm chằm vào ánh sáng lúc hiện lúc ẩn, cảm giác cái gì đó không tốt đang di chuyển tới.
[Chủ nhân, ngài có cần chăn bông không? ]
Hệ thống khúc khích thầm cười, liếc qua nhìn Lưu Ly.
- Ở đâu?
[Dạ, ở [Cửa Hàng] ạ.] Hệ thống không nhịn được, cười ha hả ra.
- Cút.
Nghe hệ thống nói, cô mừng hết sẩy.
Nhưng đến cuối cùng thì vẫn phải mua trong [Cửa Hàng] . Hóa ra, cái không tốt là đây.